Cưỡng Đoạt Ái Tình: Nhan Tổng, Xin Dừng Lại!
Chương 47: Thật sự rất nhớ
Yên Đan (Amber)
08/05/2022
Mọi năm, vào ngày sinh nhật của Nhan lão gia, Lục Tần đều ngủ lại Nhan gia một đêm. Nhưng hôm nay sau khi tàn tiệc, anh đã xin phép ba ra về.
Nhan lão gia rất nạc nhiên lẫn thắc mắc trước sự thay đổi này của anh, tuy nhiên anh chỉ bảo rằng mình có việc cần về giải quyết.
Lục Tuyên đã gần như đoán ra được nguyên do anh không ở lại có liên quan đến cô gái đang ở cạnh Lục Tần. Nhưng anh ấy vẫn giữ im lặng, chỉ mang suy nghĩ ấy cho riêng mình.
Thật lòng Lục Tần cũng muốn ở lại, anh đã nói với Túc Kỳ đêm nay sẽ không về, nhưng bây giờ thật sự anh nhớ cô đến không chịu được. Nếu không về với cô, chắc đêm nay anh không ngủ được.
Khi anh trở về nhà đã gần mười một giờ khuya, anh thừa biết giờ này cô đang ngủ, Túc Kỳ có thói quen đi ngủ sớm.
Anh mở cửa thật nhẹ bước vào phòng để không làm cô tỉnh giấc. Nhìn cô nằm ngủ ngon lành trên giường, bất giác lòng anh cảm thấy rất bình yên.
Lục Tần nhẹ nhàng lấy quần áo để thay trang phục, anh đã tắm gội ở Nhan gia vì dự tính ngủ lại nên bây giờ không phải tắm nữa, tránh làm ồn ảnh hưởng giấc ngủ của cô.
Từng động tác thật cẩn trọng, anh nằm xuống giường, kéo nhẹ chăn phủ lên người. Cô cảm nhận thấy động tĩnh nên xoay trở cơ thể, trông gương mặt xinh đẹp khi ngủ của cô khiến anh không nhịn được, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
Anh không cố tình khiến cô tỉnh giấc, nhưng nụ hôn vừa rồi của anh đã đánh thức cô. Túc Kỳ mở đôi mắt to tròn, cô ngạc nhiên lẫn vui mừng, chợt theo phản ứng tự nhiên mà vòng tay ôm lấy anh.
- Anh về rồi sao, nhưng hôm qua anh bảo sẽ ở lại nhà ba mà.
Lục Tần có chút ngạc nhiên trước hành động ấm áp của cô, tim anh bất giác đập mạnh, cảm giác hạnh phúc vì thấy cô vui vẻ khi anh trở về.
- Tôi nhớ cô nên về.
Cô hơi ngây người, chẳng biết anh nói thật hay đùa, Túc Kỳ nở nụ cười:
- Phải không đó?
Vẻ mặt ngây ngô thanh thuần của Túc Kỳ cùng ánh mắt biết nói khiến tâm can anh mềm nhũng mỗi khi đối mặt với cô.
Anh ôm cô vào lòng, hơi cúi đầu áp lên môi cô một nụ hôn, mùi hương trên tóc cô khiến anh say mê không lối thoát.
- Cô không thấy tôi về giữa đêm sao? Không nhớ cô thì là gì?
Cô nở nụ cười, tựa đầu vào lòng ngực anh rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Dạo gần đây anh bắt đầu suy ngẫm chuyện bên cạnh cô, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ đến một ngày nào đó cô sẽ rời xa anh. Cả hai sẽ kết thúc mối quan hệ "bạn giường", e rằng lúc đó, anh sẽ phát điên lên mất.
————————————
Tan làm cô trở về nhà, còn anh phải ở lại vì có cuộc hợp quan trọng với bộ phận tài chính của công ty.
Cô phụ dì Diệp nấu ăn, hai dì cháu rất thân thiết với nhau, dì ấy quý mến Túc Kỳ bởi sự nhẹ nhàng lễ phép lại hiểu chuyện của cô. Khi có thời gian rảnh cô liền tranh thủ giúp dì ấy nấu nướng, chẳng hề tỏ vẻ tiểu thử đỏng đảnh lười biếng.
Đang trò chuyện cùng nhau, sẵn tiện Túc Kỳ muốn thông qua dì Diệp để giải đáp khuất mắt trong lòng về anh.
- Dì à, từ lúc biết Lục Tần đến nay, con chỉ nghe anh ấy nhắc về ba mà không hề đề cập đến mẹ. Không biết có phải ba mẹ của Lục Tần…
Nghe đến đây, dì Diệp liền hiểu ý cô. Trong lòng dì ấy và những người làm trong nhà đều đinh ninh Túc Kỳ là người yêu của Lục Tần. Nếu hai người yêu nhau, thì việc cô muốn biết về chuyện gia đình anh cũng chẳng có gì sai, thậm chí có thể nghĩ rằng vì cô quan tâm anh nên mới muốn biết những chuyện liên quan đến anh.
Tính cách Lục Tần lại trầm tính và có phần nghiêm túc, đôi lúc còn toát ra sự lạnh nhạt, có lẽ vì vậy mà Túc Kỳ ngại hỏi thẳng anh.
Dì Diệp nghĩ vậy nên không ngần ngại cất lời:
- Người mẹ vô tâm vô tình như bà ta, Lục Tần không muốn nhắc đến cũng phải thôi con à.
Thật ra, Túc Kỳ đã biết chuyện từ nhỏ hai anh em Lục Tần không ở cùng mẹ, nhưng nguyên do sâu xa vì sao thì cô lại chẳng rõ. Câu hỏi đặt ra dần phức tạp, tại sao Túc Kỳ lại biết được một số chuyện trong gia đình Lục Tần? Trong khi cô và anh biết nhau không quá lâu, những chuyện cô biết anh cũng chưa từng nói với cô. Uẩn khuất dần xuất hiện ngày một dày đặc.
Cô có chút hoang mang:
- Dì có thể nói cho con biết rõ hơn không?
Dì Diệp vừa canh nồi súp hầm xương vừa kể rõ:
- Mẹ của Lục Tần và Lục Tuyên là Liễu phu nhân, bà ấy rất xinh đẹp, phải nói là cực kỳ xinh đẹp. Khi Lục Tần lên bảy tuổi, bà ta đã ngoại tình rồi bỏ chồng bỏ con đi theo người đàn ông khác...
Thảo nào lần trước cô nghe Lục Tần nói với Lục Tuyên rằng anh không tin vào phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp. Có lẽ những suy nghĩ tiêu cực trong anh bắt nguồn từ những việc người mẹ ruột vô tâm đã gây ra trong quá khứ.
Nhan lão gia rất nạc nhiên lẫn thắc mắc trước sự thay đổi này của anh, tuy nhiên anh chỉ bảo rằng mình có việc cần về giải quyết.
Lục Tuyên đã gần như đoán ra được nguyên do anh không ở lại có liên quan đến cô gái đang ở cạnh Lục Tần. Nhưng anh ấy vẫn giữ im lặng, chỉ mang suy nghĩ ấy cho riêng mình.
Thật lòng Lục Tần cũng muốn ở lại, anh đã nói với Túc Kỳ đêm nay sẽ không về, nhưng bây giờ thật sự anh nhớ cô đến không chịu được. Nếu không về với cô, chắc đêm nay anh không ngủ được.
Khi anh trở về nhà đã gần mười một giờ khuya, anh thừa biết giờ này cô đang ngủ, Túc Kỳ có thói quen đi ngủ sớm.
Anh mở cửa thật nhẹ bước vào phòng để không làm cô tỉnh giấc. Nhìn cô nằm ngủ ngon lành trên giường, bất giác lòng anh cảm thấy rất bình yên.
Lục Tần nhẹ nhàng lấy quần áo để thay trang phục, anh đã tắm gội ở Nhan gia vì dự tính ngủ lại nên bây giờ không phải tắm nữa, tránh làm ồn ảnh hưởng giấc ngủ của cô.
Từng động tác thật cẩn trọng, anh nằm xuống giường, kéo nhẹ chăn phủ lên người. Cô cảm nhận thấy động tĩnh nên xoay trở cơ thể, trông gương mặt xinh đẹp khi ngủ của cô khiến anh không nhịn được, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
Anh không cố tình khiến cô tỉnh giấc, nhưng nụ hôn vừa rồi của anh đã đánh thức cô. Túc Kỳ mở đôi mắt to tròn, cô ngạc nhiên lẫn vui mừng, chợt theo phản ứng tự nhiên mà vòng tay ôm lấy anh.
- Anh về rồi sao, nhưng hôm qua anh bảo sẽ ở lại nhà ba mà.
Lục Tần có chút ngạc nhiên trước hành động ấm áp của cô, tim anh bất giác đập mạnh, cảm giác hạnh phúc vì thấy cô vui vẻ khi anh trở về.
- Tôi nhớ cô nên về.
Cô hơi ngây người, chẳng biết anh nói thật hay đùa, Túc Kỳ nở nụ cười:
- Phải không đó?
Vẻ mặt ngây ngô thanh thuần của Túc Kỳ cùng ánh mắt biết nói khiến tâm can anh mềm nhũng mỗi khi đối mặt với cô.
Anh ôm cô vào lòng, hơi cúi đầu áp lên môi cô một nụ hôn, mùi hương trên tóc cô khiến anh say mê không lối thoát.
- Cô không thấy tôi về giữa đêm sao? Không nhớ cô thì là gì?
Cô nở nụ cười, tựa đầu vào lòng ngực anh rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Dạo gần đây anh bắt đầu suy ngẫm chuyện bên cạnh cô, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ đến một ngày nào đó cô sẽ rời xa anh. Cả hai sẽ kết thúc mối quan hệ "bạn giường", e rằng lúc đó, anh sẽ phát điên lên mất.
————————————
Tan làm cô trở về nhà, còn anh phải ở lại vì có cuộc hợp quan trọng với bộ phận tài chính của công ty.
Cô phụ dì Diệp nấu ăn, hai dì cháu rất thân thiết với nhau, dì ấy quý mến Túc Kỳ bởi sự nhẹ nhàng lễ phép lại hiểu chuyện của cô. Khi có thời gian rảnh cô liền tranh thủ giúp dì ấy nấu nướng, chẳng hề tỏ vẻ tiểu thử đỏng đảnh lười biếng.
Đang trò chuyện cùng nhau, sẵn tiện Túc Kỳ muốn thông qua dì Diệp để giải đáp khuất mắt trong lòng về anh.
- Dì à, từ lúc biết Lục Tần đến nay, con chỉ nghe anh ấy nhắc về ba mà không hề đề cập đến mẹ. Không biết có phải ba mẹ của Lục Tần…
Nghe đến đây, dì Diệp liền hiểu ý cô. Trong lòng dì ấy và những người làm trong nhà đều đinh ninh Túc Kỳ là người yêu của Lục Tần. Nếu hai người yêu nhau, thì việc cô muốn biết về chuyện gia đình anh cũng chẳng có gì sai, thậm chí có thể nghĩ rằng vì cô quan tâm anh nên mới muốn biết những chuyện liên quan đến anh.
Tính cách Lục Tần lại trầm tính và có phần nghiêm túc, đôi lúc còn toát ra sự lạnh nhạt, có lẽ vì vậy mà Túc Kỳ ngại hỏi thẳng anh.
Dì Diệp nghĩ vậy nên không ngần ngại cất lời:
- Người mẹ vô tâm vô tình như bà ta, Lục Tần không muốn nhắc đến cũng phải thôi con à.
Thật ra, Túc Kỳ đã biết chuyện từ nhỏ hai anh em Lục Tần không ở cùng mẹ, nhưng nguyên do sâu xa vì sao thì cô lại chẳng rõ. Câu hỏi đặt ra dần phức tạp, tại sao Túc Kỳ lại biết được một số chuyện trong gia đình Lục Tần? Trong khi cô và anh biết nhau không quá lâu, những chuyện cô biết anh cũng chưa từng nói với cô. Uẩn khuất dần xuất hiện ngày một dày đặc.
Cô có chút hoang mang:
- Dì có thể nói cho con biết rõ hơn không?
Dì Diệp vừa canh nồi súp hầm xương vừa kể rõ:
- Mẹ của Lục Tần và Lục Tuyên là Liễu phu nhân, bà ấy rất xinh đẹp, phải nói là cực kỳ xinh đẹp. Khi Lục Tần lên bảy tuổi, bà ta đã ngoại tình rồi bỏ chồng bỏ con đi theo người đàn ông khác...
Thảo nào lần trước cô nghe Lục Tần nói với Lục Tuyên rằng anh không tin vào phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp. Có lẽ những suy nghĩ tiêu cực trong anh bắt nguồn từ những việc người mẹ ruột vô tâm đã gây ra trong quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.