Chương 77: Cha
Lê Tiểu Bất
08/11/2016
CHƯƠNG 77: CHA
Cốc Vũ vẫn biết mình có chút nhạy cảm với ánh mắt xung quanh.
Nhưng mà mấy ngày nay, cậu rất nghi ngờ, rõ ràng lần nào cũng cảm thấy có người nhìn cậu từ phía sau, nhưng khi quay đầu lại thì chẳng thấy gì cả.
Cậu định nói cho Lăng Sóc biết về mối phiền toái vô hình này, nhưng lại cảm thấy là do mình nghĩ nhiều thôi, còn chưa có xác định được chuyện gì đã nói với Lăng Sóc, cái đó không phải sẽ càng khiến Lăng Sóc tăng thêm gánh nặng sao? Với lại Lăng Sóc cũng đã rất bận rộn với chuyện công ti rồi.
Cứ như vậy, Cốc Vũ nghi ngờ vu vơ vài ngày, cũng không cảm thấy ánh mắt tuy không ác ý nhưng đầy khó hiểu dõi theo ở sau lưng nữa. Xem ra, quả thật là do cậu nghĩ nhiều thôi.
Hôm nay, Cốc Vũ ôm một túi đồ đi từ tiệm bán văn phòng phẩm ra ngoài trạm xe bus gần đó, mới đi vài bước, cậu thình lình quay đầu lại, đứng trên đường dành cho người đi bộ nhìn chằm chằm vào phía sau bức tượng điêu khắc hình cái bút lông của tiệm văn phòng phẩm, giống như muốn dùng ánh mắt chăm chú của mình đục thủng một lỗ.
Qua một lúc lâu, Cốc Vũ nhìn thấy khách hàng ra vào cửa tiệm đó cũng không có gì khác lạ, chắc là cậu lại nghĩ nhiều nữa thôi.
Cốc Vũ thong thả quay đầu lại, bước chân tiến về phía trước.
“Ui… Đau quá!”
Đầu vẫn còn đang trong quá trình quay lại, bước chân tiếp theo cũng chưa có đi xong, Cốc Vũ đã bị đụng vào người khác, túi đồ cầm trên tay cũng rớt “bộp” xuống đất, đồ đạc mới mua đựng ở bên trong đều rơi hết ra ngoài.
“Sao lại không cẩn thận vậy? Có bị đau chỗ nào không?”
Cốc Vũ bụm mũi ngồi chồm hổm dưới đất nhặt đồ nghe có một tiếng đàn ông mang theo một chút bất đắc dĩ pha lẫn cưng chiều phát ra từ trên đầu mình.
Cốc Vũ ngẩng đầu, vì ngược sáng cho nên không nhìn thấy rõ mặt người đàn ông cho lắm.
“Uhm, không có gì. Xin lỗi, tôi không có nhìn đường.” Cốc Vũ hơi ngửa đầu ra nói với bóng dáng cao lớn kia.
“Tôi giúp cậu nhặt.” Phùng Minh Nghị cũng ngồi xống, nhanh chóng giúp Cốc Vũ nhặt màu vẽ cùng cọ.
Phùng Minh Nghị thừa nhận, cha là cố ý sấn tới, chỉ có như vậy, mới có thể cùng nói chuyện với Tiểu Vũ thêm vài lời. Mầy ngày hôm nay, cha đều nhân lúc Cốc Vũ có một mình thì len lén bám theo, nhưng không ngờ cha là cao thủ theo dõi người khác, nhưng vẫn bị Cốc Vũ cảm nhận được, mỗi lần khuôn mặt khó hiểu lẫn ngờ vực của Cốc Vũ quay đầu ra sau nhìn thử, Phùng Minh Nghị đều tưởng rằng cha đã bị Cốc Vũ phát hiện ra chỗ ẩn núp, làm hại huyết áp cha tăng lên không ngừng, lúc nào cũng cảm thấy bị lộ tới nơi.
Cốc Vũ không có ngăn cản đôi bàn tay rất đẹp kia giúp cậu nhặt đồ, bởi vì cậu vẫn còn ôm mũi xuýt xoa, trong lòng thầm nói, người đàn ông này nhìn gầy như vậy, nhưng tại sao thân người còn cứng hơn cả đá thế.
Khi Phùng Minh Nghị đưa túi đồ qua cho Cốc Vũ, đôi mắt Cốc Vũ mở to hơn bình thường, kinh ngạc kêu nhỏ: “Là ông!”
Phùng Minh Nghị dịu dàng cười, “Uh, lại gặp nhau.” Tại sao muốn gặp con của mình mà lại phải dùng phương pháp của những người xa lạ thế này chứ?! Phùng Minh Nghị buồn phiền nghĩ. Ngày đó ngồi trên xe của Lăng Sóc, trước khi lên xe, cha cảm thấy dường trong ánh mắt của Lăng Sóc nhìn cha trong một thoáng lóe lên một tia kinh hãi, nhưng Lăng Sóc đã bình tĩnh lại rất nhanh, sau khi mọi người lên xe ngồi, vẫn không nói thêm gì cả, cũng chỉ có một mình Tiểu Nho “chọc ghẹo” Lăng Sóc, hại cha chẳng thể thành công khi lợi dụng “gió đông” mang tên Lăng Sóc để tiếp cận Cốc Vũ.
Nhìn thật gần người đàn ông đang cười dịu dàng trước mặt, Cốc Vũ cảm thấy mình rất giống ông ta, cậu thậm chí còn nghĩ, người đàn ông này có phải là anh em (họ) chưa từng xuất hiện gì đó của cha mẹ hay không, nếu không sao lại giống nhau nhiều đến thế? Nhưng cậu chưa từng ngờ đến, người đàn ông này, chính là người cha mà cậu tưởng vẫn còn đang ở trong tù.
“Cảm ơn… Cảm ơn ông.” Cốc Vũ nhận lấy túi đồ, đứng nhanh dậy, cậu nghĩ nên tránh xa người đàn ông khiến cho trái tim cậu không ngừng loạn nhịp này nhanh nhanh một chút.
Nhưng do đứng dậy nhanh quá, cậu cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người cũng chao đảo theo, nhưng ngay một giây sau đó cậu đó được người đàn ông ấy đỡ lại.
“Chầm chậm thôi.” Phùng Minh Nghị vội vàng đỡ lấy Cốc Vũ, nhưng lời nói thì vẫn chứa đựng vô vàng cưng chiều. Cha biết, bởi vì bề ngoài của mình làm cho trong lòng Cốc Vũ luống cuống. Nói nhẹ hơn là tim đập loạn, nếu đối lại là một người qua đường nào đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy một người giống mình đến như vậy, đều sẽ cảm thấy nghi ngờ, sẽ đi tìm hiểu xem sao. Nếu Cốc Vũ là một người có tính tò mò như như những người khác, Phùng Minh Nghị đã được Tiểu Vũ gọi là cha rồi.
Làm cho Phùng Minh Nghị khó hiểu chính là, Lăng Sóc kiểu gì cũng nhạy cảm hơn rất nhiều so với Cốc Vũ phải không? Tại sao Lăng Sóc sau khi nhìn thấy bộ dạng của cha cũng không hề phản ứng gì?
Phùng Minh Nghị tuyệt đối không nghĩ đến, Lăng Sóc đối với bề ngoài của cha không hề có phản ứng gì đó là bởi vì liên quan đến Hà Thế Nho. Lăng Sóc còn nghĩ, Hà Thế Nho từ khi anh cùng Cốc Vũ nhập học đã tìm cách tiếp cận, nhất định là bởi vì Cốc Vũ giống Phùng Minh Nghị, nhiệt tình đối với Cốc Vũ chỉ bất quá là kiểu di tình biệt luyến hoặc là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Tất nhiên, Lăng Sóc cũng nghi ngờ thân phận của Phùng Minh Nghị, cũng đã điều tra qua, nhưng thân phận của Phùng Minh Nghị vốn không phải là người ở thành phố này, lại thêm đã bị Lôi Quân Chi ngụy tạo vô cùng hoàn mĩ từ hồi nào, cho nên Lăng Sóc cũng chỉ nghi ngờ, chuyện không đủ cơ sở đảm bảo anh cũng không muốn nói với Cốc Vũ, chỉ sợ Cốc Vũ bị thất vọng rồi ảnh hưởng đến sức khỏe.
Bởi vậy có thể thấy được, Lăng Sóc cùng Cốc Vũ thật sự là vợ chồng, tâm linh tương ứng.
—
Cốc Vũ cụp mắt xuống, cầm muỗng khuấy nhẹ li sinh tố, đá viên ở bên trong chạm vào thành li phát ra tiếng kêu lanh canh nho nhỏ.
Cậu cũng không rõ, tại sao lại đi theo người đàn ông chỉ mới gặp qua hai lần đến tiệm bánh ngọt, rõ ràng cậu rất sợ, nhưng rốt cuộc vì sao lại sợ người đàn ông này thì chính cậu cũng không rõ, nhưng trong lòng lại có một lời nói khác thúc giục cậu, hãy tiếp cận người đàn ông này. Giống như cậu và người đàn ông này được cột lại bởi một sợi dây vô hình, làm cho từ trong đáy lòng cậu muốn lại gần người đàn ông này. Bây giờ cậu còn không biết, cái này là ràng buộc của cha con.
Nghĩ đến đó, trong lòng Cốc Vũ rùng mình. Nếu như bị Lăng Sóc biết cậu đi uống nước với một người đàn ông xa lạ, vậy thì hậu quả nhất định rất nghiêm trọng.
“Lạnh không? Có phải máy lạnh ở đây mở lớn quá không?”
Phùng Minh Nghị vẫn nhìn Cốc Vũ, bởi vậy khi Cốc Vũ rùng mình cha cũng nhìn thấy, nghĩ định đưa tay sờ trán Cốc Vũ thử, nhưng mà động tác mới được một nửa thì đã dừng lại, quay về lại trên tách cà phê của mình.
Cốc Vũ lắc đầu, hơi nhấc mông đẩy ghế ra sau một chút, nhìn xuống dưới bàn tay, vừa đứng dậy vừa nói: “Cảm ơn ông đã mời tôi uống nước, tôi phải về rồi.” Vừa nói, vừa nhìn ra ngoài trạm xe bus bên ngoài vách kính, vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe bus đi về trường đang dừng ở trạm.
Phùng Minh Nghị thất vọng nhíu mi, cha còn muốn nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm với Cốc Vũ, vậy mà ngồi chưa được bao lâu, Tiểu Vũ của cha đã muốn đi rồi, hơn nữa, vẫn không hề hỏi cha điều gì cả.
Sợ hãi bâng quơ không phải là tính cách của cha, cho nên, Phùng Minh Nghị hỏi thẳng với Cốc Vũ đang nhấc chân chuẩn bị đi: “Con không hỏi vì sao chúng ta lại giống nhau như vậy sao?”
Cốc Vũ dừng lại một chút, trong mắt hiện lên tia bối rối cùng phức tạp, hàm răng cắn nhẹ vào môi, cánh môi hồng cũng nhợt nhạt, nhìn vào khuôn mặt tà tà đang cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh của Phùng Minh Nghị, chậm chạp ngồi lại xuống ghế.
Phùng Minh Nghị cảm thấy bàn tay đang cầm tách cà phê của mình cũng chảy đầy mồ hôi, lần đầu tiên đối mặt với cảnh máu me cha cũng không cảm thấy sợ, nhưng mà khoảnh khắc này, cha vô cùng sợ hãi, sợ Cốc Vũ sau khi biết được thân phận của cha thì sẽ lạnh lùng xa cách cùng ánh mắt đầy oán hận chỉ trích.
Cốc Vũ nhìn khuôn mặt của Phùng Minh Nghị vài giây, đôi mắt lại yên lặng chuyển đến li sinh tố, nhìn chằm chằm hoa văn trên li, không biết đang nghĩ cái gì.
“Chúng ta rất giống nhau.”
Một lúc lâu, Cốc Vũ cố lấy can đảm chậm rãi nói.
Phùng Minh Nghị không có trả lời, có điều trong đôi mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt.
“Ông cố ý tiếp cận tôi.”
Lại qua một lúc lâu, Cốc Vũ nói như thế.
Ý cười trong mắt Phùng Minh Nghị càng thêm rõ ràng. Thì ra, biện pháp tiếp cận sứt sẹo của cha đã bị Tiểu Vũ nhìn ra.
“Vậy con đã biết rõ tôi cố ý tiếp cận con, tại sao còn muốn đi đến đây với tôi?” Phùng Minh Nghị nhỏ nhẹ hỏi, lệ khí âm trầm được ngụy trang hoàn mĩ có ý muốn tỏa ra ngoài, nghĩ đến nếu con cha dễ bị gạt như vậy, cha tuyệt đối sẽ làm thịt đứa nào muốn gạt con cha, rồi sau đó sẽ cho con mình một bài học nhớ đời.
Nếu nói Phùng Minh Nghị thất vọng, Cốc Vũ làm sao không buồn phiền chứ? Lấy tính tình nhút nhát của cậu, tuyệt đối không có khả năng đi uống nước cùng với một người đàn ông xa lạ chỉ mới gặp qua hai lần, nhưng bây giờ, chết ở chỗ là cậu đã mặt đối mặt với người đàn ông lạ này rồi. Cậu thậm chí còn cảm nhận được khi mình định đi thì trong lòng lại kêu lên không muốn, cho nên giây phút khi người đàn ông mở miệng giữ người, cậu liền ngồi xuống.
“…” Cốc Vũ muốn nói cậu không biết, quả thật cậu cũng không biết, nhưng lời nói khi thoát ra khỏi miệng lại trở thành: “Bởi vì là ông, cho nên…” Cậu chỉ nói theo những gì đang nghĩ trong lòng. Cảm giác sau khi gặp người đàn ông này trong toilet của tiệm trà vẫn chẳng thể tiêu tan. Cậu không hiểu tại sao bản thân mình lại vì một người có khuôn mặt giống mình mà tối lại ngủ không ngon, nhân dịp gặp gỡ ngày hôm nay dứt khoát làm cho rõ luôn.
Thật là muốn hỏi cậu vì sao không thể hỏi ư, chẳng lẽ lại đi hỏi người ta rằng: này, ông là ai, tại sao lại giống tôi như vậy?! Cho cậu thêm mười lá gan cậu cũng chẳng dám hỏi bất lịch sự như vậy.
“Nếu như tôi nói, chúng ta là người nhà, con có tin không?” Phùng Minh Nghị không hề bỏ qua bất kì biểu hiện nào trên khuôn mặt Cốc Vũ, trong giọng nói mang theo chút bất an, đó là vì rất xúc động bởi một câu “Đó là vì ông” của Cốc Vũ.
Quả nhiên, Cốc Vũ sau khi nghe được những lời này của cha, liền ngẩng phắt đầu, trong đôi mắt mở to ngập tràn cảm xúc khó tin, còn kèm theo một tia kinh hỉ không hề che giấu.
“Họ tên đầy đủ của con là Cốc Vũ, sinh nhật là ngày mười tám tháng ba âm lịch; mẹ con tên là Thi Lệ đã qua đời…”
“Rốt cuộc ông là ai?!” Tia kinh hỉ mỏng như tơ trong mắt Cốc Vũ còn tiêu tán nhanh hơn cả pháo hoa, biết thành hốt hoảng, cánh môi run rẩy lạnh giọng cắt ngang những lời nói khiến cho người ta sợ hãi của Phùng Minh Nghị, cho dù người đàn ông này trước sau đều dùng vẻ mặt và lời nói rất dịu dàng.
Nếu như người đàn ông này thật sự là người thân của cậu, tại sao không tìm đến cậu sớm hơn một chút?! Huống hồ, mẹ cũng có nói, mẹ và cha vốn là bỏ trốn cùng nhau, đã sớm trốn khỏi gia tộc, vậy thì làm sao có khả năng có người thân? Người thân thiết nhất còn sót lại trên đời này của cậu chính là cha vẫn còn đang ở trong tù.
Nhưng mà sau khi người đàn ông nói rằng ông là người thân của cậu, Cốc Vũ không còn dám chắc chắn cha cậu vẫn còn ở trong tù nữa! Tuy nhiên, suy nghĩ này của cậu vừa mới lóe lên thì liền biến mất! Cậu cũng không biết vì sao lại nghĩ như vậy nữa.
“Tôi là… Tôi là…” Lời đến trên môi, Phùng Minh Nghị lại chần chừ, nếu cứ vậy mà nói ra, Tiểu Vũ sẽ tin tưởng cha sao? Cho dù là trước mặt Lôi Quân Chi, cha cũng rất ít khi có cảm giác khiếp hãi thế này, hết lần này đến lần khác đối với đứa con đã nhiều năm không gặp cha lại rất luống cuống.
Tiểu Vũ bây giờ rất tốt, có chồng có con, cho dù không có cha bên cạnh, hôm nay vẫn có người thay cha cho Tiểu Vũ tình thân cùng tình thương của cha. Nếu như trong một lúc xúc động nói ra thân phận của cha, có thể phá vỡ hạnh phúc hiện tại của Cốc Vũ hay không? Còn cha thì chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Cốc Vũ chứ không phải lại làm cho Cốc Vũ phải khóc thêm một lần nữa! Dù Tiểu Vũ là con ruột của cha, nhưng cha lại là một người cha không có trách nhiệm, cha không có tư cách đi “phá hoại” hạnh phúc của con!
“Ông là ai?!” Thấy người đàn ông chần chừ không nói, chỉ là trong mắt người này mang theo lo lắng cố giấu, khuôn mặt cũng đầy lo lắng băn khoăn, Cốc Vũ vội vàng hỏi dồn.
Tự Nhiên Cốc Vũ có một loại cảm giác, người đàn ông này có thể thật sự là người thân của cậu! Con mèo con mang tên hi vọng bị bóp chết ở sâu trong đáy lòng lại một lần nữa đội mồ sống lại. Nếu như đúng như trực giác của cậu đang nghĩ đến, người đàn ông này chính là…
Chưa nghĩ hết thì Cốc Vũ đã kích động rồi! Ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào đôi mắt Phùng Minh Nghị.
Nhìn sự chờ đợi cùng kích động trong mắt Cốc Vũ, Phùng Minh Nghị thầm than một tiếng, có lẽ là cha suy nghĩ miên man rồi, trong mắt Tiểu Vũ tuy lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn tuân theo thiên tính của cha con mà theo cha đến nơi này, cha còn phải sợ hãi điều gì nữa chứ? Tiểu Vũ thiện lương dịu dàng như vậy, nhất định sẽ tiếp nhận người cha như cha, cha và Cốc Vũ đều chảy chung một dòng máu, là quan hệ sâu sắc nhất trên thế gian này!
Phùng Minh Nghị hít sâu một hơi, cẩn thận nói: “Cha là cha con, Phùng Minh Nghị!”
“Cha? Cha?” Cốc Vũ ngốc nghếch lặp lại, bao nhiêu tủi hờn cùng oán giận trong chớp mắt đều trào ra, đôi mắt vốn đã mở to nay lại càng lớn hơn, cố gắng nhìn thật rõ người đàn ông này từng giây từng phút, nhưng mà bóng dáng của người đàn ông này sao càng lúc lại càng nhạt nhòa, dần dần, được thay thế bởi một khuôn mặt trẻ hơn, trên mặt vẫn còn mang theo chút ngây ngô. “Cha? Cha? Cha? Cha…”
Cha ngồi đối diện ngẩn ngơ nhìn Cốc Vũ lặng yên rơi nước mắt, trong lòng Phùng Minh Nghị đau thắt, không nhịn được đưa tay đến, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ đọng trên khóe mắt Cốc Vũ.
“Xin lỗi, Tiểu Vũ, bảo bối của cha!”
—
Phùng Minh Nghị đang ôm Cốc Vũ im lặng rơi lệ cùng tiếng thút thít nho nhỏ tự nhiên cảm thấy sau có một luồng khí ập đến từ sau lưng, vốn có thể tránh đi rất dễ dàng, nhưng mà nếu như vậy, Tiểu Vũ rất vất vả cha mới có thể ôm được sẽ bị đụng trúng, cho nên, Phùng Minh Nghị không có nghiêng người tránh đi, mà chỉ quay đầu, ánh mắt lạnh như băng chém thẳng về kẻ đánh lén cha.
Theo sát đòn đánh lén là tiếng gào to đầy giận dữ: “Tên khốn, ông làm gì Vũ của tôi?!”
Cánh tay đầy gân xanh cách mặt Phùng Minh Nghị chưa đến một cm, nhưng mà chủ nhân của nắm đấm khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Phùng Minh Nghị liền vội vàng kềm lại. Nếu như đây là võ lâm cao thủ như trong phim chiếu trên TV, phải cứng rắn dừng lại đòn tấn công mạnh mẽ thế này, thì nhất định sẽ hộc máu ngay lập tức.
Diệp Đồng không có nội thương hộc máu, nhưng mà bị hình dạng của Phùng Minh Nghị dọa đến mức há hốc miệng mồm.
“Ông… Ông… Là ai, tại sao lại giống Vũ như vậy?” Diệp Đồng chỉ ngơ ngác hỏi. Nhìn thấy nắm đấm của mình vẫn còn trước mặt của Phùng Minh Nghị, liền chột dạ rút trở về.
Trước thời điểm nhập học chính thức của đại học A Diệp Đồng không hề nhìn thấy Cốc Vũ ở trong trường, nếu không vì tập quân sự thì cũng đã sớm đi tìm người rồi. Thật vất vả trải qua được đợt tập quân sự bị chặt đứt hết toàn bộ phương tiện liên lạc, cậu ta vội vàng chạy đến lớp Cốc Vũ học để tìm người, nhưng ở đó mới biết, Cốc Vũ còn chưa có đi học lại; sau đó ra sức nghe ngóng, tên Lăng Sóc kia cũng chưa có đến trường. Gừ gừ, chắc chắn là tên khốn Lăng Sóc kia không cho Vũ của cậu ta đi học.
Diệp Đồng bị cơn ghen tuông cùng ghen ghét xông tới tận não, được rồi, cho dù không có ghen cùng ganh ghét, đầu óc đơn giản của cậu ta chỉ biết lao thẳng về phía trước, cũng chưa từng nghĩ lại khóa học của Cốc Vũ và Lăng Sóc còn chưa có bắt đầu, lại chẳng cần phải để ý đến những hoạt động ở trong trường, hoàn toàn có thể nhập học muộn.
Hôm nay là cuối tuần, Diệp Đồng vốn chỉ là cầu may, xem có thể bắt gặp Cốc Vũ ở ngoài hay không, mặc dù biết đây là mong ước xa vời. Không phải cậu ta không muốn trực tiếp đến nhà Lăng Sóc tìm Cốc Vũ, nhưng mà cậu ta cho dù làm việc có cảm tính đến đâu cũng nhớ rõ ông nội của Lăng Sóc là tướng quân Lăng Tập Trạo, cậu ta có tùy tiện cỡ nào cũng chẳng dám qua đó “quậy”, nếu không để cho cậu Út biết, thì sẽ bị chửi cho sói đầu, lại còn có khả năng bị nhéo tai rồi mắng cậu ta là thằng ngu!
Có thể nói, số của Diệp Đồng đúng là hên đến mức hù chết người, thật sự là trong lúc đi lang thang ở khu thương mại phía nam lại thật sự gặp được Cốc Vũ đang ngồi trong tiệm bánh ngọt.
Trước đó cậu ta cũng không nhìn thấy, cũng không nghe thấy hai người đó nói cái gì, nhưng mà cậu ta thấy người đàn ông ngồi xoay lưng về phía cậu ta hình như chọc cho Cốc Vũ khóc, đã thế còn dám chồm qua kéo Cốc Vũ đang lệ rơi đầy mặt ôm vào trong lòng “động tay động chân”, gã đàn ông chết tiệt, đúng là muốn đi tìm chết mà!
Sau đó, liền xuất hiện một màn như ở trên, cho nên khi Cốc Vũ ngước đôi mắt sưng đỏ phủ đầy nước mắt lên, Diệp Đồng cũng không có phát hiện có chỗ nào không đúng, đó là cái bớt trên mắt trái của Cốc Vũ đã biến mất. Cái này cũng thể hiện, Diệp Đồng thích Cốc Vũ, không hề để ý đến cái bớt có hay không.
Cốc Vũ vẫn biết mình có chút nhạy cảm với ánh mắt xung quanh.
Nhưng mà mấy ngày nay, cậu rất nghi ngờ, rõ ràng lần nào cũng cảm thấy có người nhìn cậu từ phía sau, nhưng khi quay đầu lại thì chẳng thấy gì cả.
Cậu định nói cho Lăng Sóc biết về mối phiền toái vô hình này, nhưng lại cảm thấy là do mình nghĩ nhiều thôi, còn chưa có xác định được chuyện gì đã nói với Lăng Sóc, cái đó không phải sẽ càng khiến Lăng Sóc tăng thêm gánh nặng sao? Với lại Lăng Sóc cũng đã rất bận rộn với chuyện công ti rồi.
Cứ như vậy, Cốc Vũ nghi ngờ vu vơ vài ngày, cũng không cảm thấy ánh mắt tuy không ác ý nhưng đầy khó hiểu dõi theo ở sau lưng nữa. Xem ra, quả thật là do cậu nghĩ nhiều thôi.
Hôm nay, Cốc Vũ ôm một túi đồ đi từ tiệm bán văn phòng phẩm ra ngoài trạm xe bus gần đó, mới đi vài bước, cậu thình lình quay đầu lại, đứng trên đường dành cho người đi bộ nhìn chằm chằm vào phía sau bức tượng điêu khắc hình cái bút lông của tiệm văn phòng phẩm, giống như muốn dùng ánh mắt chăm chú của mình đục thủng một lỗ.
Qua một lúc lâu, Cốc Vũ nhìn thấy khách hàng ra vào cửa tiệm đó cũng không có gì khác lạ, chắc là cậu lại nghĩ nhiều nữa thôi.
Cốc Vũ thong thả quay đầu lại, bước chân tiến về phía trước.
“Ui… Đau quá!”
Đầu vẫn còn đang trong quá trình quay lại, bước chân tiếp theo cũng chưa có đi xong, Cốc Vũ đã bị đụng vào người khác, túi đồ cầm trên tay cũng rớt “bộp” xuống đất, đồ đạc mới mua đựng ở bên trong đều rơi hết ra ngoài.
“Sao lại không cẩn thận vậy? Có bị đau chỗ nào không?”
Cốc Vũ bụm mũi ngồi chồm hổm dưới đất nhặt đồ nghe có một tiếng đàn ông mang theo một chút bất đắc dĩ pha lẫn cưng chiều phát ra từ trên đầu mình.
Cốc Vũ ngẩng đầu, vì ngược sáng cho nên không nhìn thấy rõ mặt người đàn ông cho lắm.
“Uhm, không có gì. Xin lỗi, tôi không có nhìn đường.” Cốc Vũ hơi ngửa đầu ra nói với bóng dáng cao lớn kia.
“Tôi giúp cậu nhặt.” Phùng Minh Nghị cũng ngồi xống, nhanh chóng giúp Cốc Vũ nhặt màu vẽ cùng cọ.
Phùng Minh Nghị thừa nhận, cha là cố ý sấn tới, chỉ có như vậy, mới có thể cùng nói chuyện với Tiểu Vũ thêm vài lời. Mầy ngày hôm nay, cha đều nhân lúc Cốc Vũ có một mình thì len lén bám theo, nhưng không ngờ cha là cao thủ theo dõi người khác, nhưng vẫn bị Cốc Vũ cảm nhận được, mỗi lần khuôn mặt khó hiểu lẫn ngờ vực của Cốc Vũ quay đầu ra sau nhìn thử, Phùng Minh Nghị đều tưởng rằng cha đã bị Cốc Vũ phát hiện ra chỗ ẩn núp, làm hại huyết áp cha tăng lên không ngừng, lúc nào cũng cảm thấy bị lộ tới nơi.
Cốc Vũ không có ngăn cản đôi bàn tay rất đẹp kia giúp cậu nhặt đồ, bởi vì cậu vẫn còn ôm mũi xuýt xoa, trong lòng thầm nói, người đàn ông này nhìn gầy như vậy, nhưng tại sao thân người còn cứng hơn cả đá thế.
Khi Phùng Minh Nghị đưa túi đồ qua cho Cốc Vũ, đôi mắt Cốc Vũ mở to hơn bình thường, kinh ngạc kêu nhỏ: “Là ông!”
Phùng Minh Nghị dịu dàng cười, “Uh, lại gặp nhau.” Tại sao muốn gặp con của mình mà lại phải dùng phương pháp của những người xa lạ thế này chứ?! Phùng Minh Nghị buồn phiền nghĩ. Ngày đó ngồi trên xe của Lăng Sóc, trước khi lên xe, cha cảm thấy dường trong ánh mắt của Lăng Sóc nhìn cha trong một thoáng lóe lên một tia kinh hãi, nhưng Lăng Sóc đã bình tĩnh lại rất nhanh, sau khi mọi người lên xe ngồi, vẫn không nói thêm gì cả, cũng chỉ có một mình Tiểu Nho “chọc ghẹo” Lăng Sóc, hại cha chẳng thể thành công khi lợi dụng “gió đông” mang tên Lăng Sóc để tiếp cận Cốc Vũ.
Nhìn thật gần người đàn ông đang cười dịu dàng trước mặt, Cốc Vũ cảm thấy mình rất giống ông ta, cậu thậm chí còn nghĩ, người đàn ông này có phải là anh em (họ) chưa từng xuất hiện gì đó của cha mẹ hay không, nếu không sao lại giống nhau nhiều đến thế? Nhưng cậu chưa từng ngờ đến, người đàn ông này, chính là người cha mà cậu tưởng vẫn còn đang ở trong tù.
“Cảm ơn… Cảm ơn ông.” Cốc Vũ nhận lấy túi đồ, đứng nhanh dậy, cậu nghĩ nên tránh xa người đàn ông khiến cho trái tim cậu không ngừng loạn nhịp này nhanh nhanh một chút.
Nhưng do đứng dậy nhanh quá, cậu cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người cũng chao đảo theo, nhưng ngay một giây sau đó cậu đó được người đàn ông ấy đỡ lại.
“Chầm chậm thôi.” Phùng Minh Nghị vội vàng đỡ lấy Cốc Vũ, nhưng lời nói thì vẫn chứa đựng vô vàng cưng chiều. Cha biết, bởi vì bề ngoài của mình làm cho trong lòng Cốc Vũ luống cuống. Nói nhẹ hơn là tim đập loạn, nếu đối lại là một người qua đường nào đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy một người giống mình đến như vậy, đều sẽ cảm thấy nghi ngờ, sẽ đi tìm hiểu xem sao. Nếu Cốc Vũ là một người có tính tò mò như như những người khác, Phùng Minh Nghị đã được Tiểu Vũ gọi là cha rồi.
Làm cho Phùng Minh Nghị khó hiểu chính là, Lăng Sóc kiểu gì cũng nhạy cảm hơn rất nhiều so với Cốc Vũ phải không? Tại sao Lăng Sóc sau khi nhìn thấy bộ dạng của cha cũng không hề phản ứng gì?
Phùng Minh Nghị tuyệt đối không nghĩ đến, Lăng Sóc đối với bề ngoài của cha không hề có phản ứng gì đó là bởi vì liên quan đến Hà Thế Nho. Lăng Sóc còn nghĩ, Hà Thế Nho từ khi anh cùng Cốc Vũ nhập học đã tìm cách tiếp cận, nhất định là bởi vì Cốc Vũ giống Phùng Minh Nghị, nhiệt tình đối với Cốc Vũ chỉ bất quá là kiểu di tình biệt luyến hoặc là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Tất nhiên, Lăng Sóc cũng nghi ngờ thân phận của Phùng Minh Nghị, cũng đã điều tra qua, nhưng thân phận của Phùng Minh Nghị vốn không phải là người ở thành phố này, lại thêm đã bị Lôi Quân Chi ngụy tạo vô cùng hoàn mĩ từ hồi nào, cho nên Lăng Sóc cũng chỉ nghi ngờ, chuyện không đủ cơ sở đảm bảo anh cũng không muốn nói với Cốc Vũ, chỉ sợ Cốc Vũ bị thất vọng rồi ảnh hưởng đến sức khỏe.
Bởi vậy có thể thấy được, Lăng Sóc cùng Cốc Vũ thật sự là vợ chồng, tâm linh tương ứng.
—
Cốc Vũ cụp mắt xuống, cầm muỗng khuấy nhẹ li sinh tố, đá viên ở bên trong chạm vào thành li phát ra tiếng kêu lanh canh nho nhỏ.
Cậu cũng không rõ, tại sao lại đi theo người đàn ông chỉ mới gặp qua hai lần đến tiệm bánh ngọt, rõ ràng cậu rất sợ, nhưng rốt cuộc vì sao lại sợ người đàn ông này thì chính cậu cũng không rõ, nhưng trong lòng lại có một lời nói khác thúc giục cậu, hãy tiếp cận người đàn ông này. Giống như cậu và người đàn ông này được cột lại bởi một sợi dây vô hình, làm cho từ trong đáy lòng cậu muốn lại gần người đàn ông này. Bây giờ cậu còn không biết, cái này là ràng buộc của cha con.
Nghĩ đến đó, trong lòng Cốc Vũ rùng mình. Nếu như bị Lăng Sóc biết cậu đi uống nước với một người đàn ông xa lạ, vậy thì hậu quả nhất định rất nghiêm trọng.
“Lạnh không? Có phải máy lạnh ở đây mở lớn quá không?”
Phùng Minh Nghị vẫn nhìn Cốc Vũ, bởi vậy khi Cốc Vũ rùng mình cha cũng nhìn thấy, nghĩ định đưa tay sờ trán Cốc Vũ thử, nhưng mà động tác mới được một nửa thì đã dừng lại, quay về lại trên tách cà phê của mình.
Cốc Vũ lắc đầu, hơi nhấc mông đẩy ghế ra sau một chút, nhìn xuống dưới bàn tay, vừa đứng dậy vừa nói: “Cảm ơn ông đã mời tôi uống nước, tôi phải về rồi.” Vừa nói, vừa nhìn ra ngoài trạm xe bus bên ngoài vách kính, vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe bus đi về trường đang dừng ở trạm.
Phùng Minh Nghị thất vọng nhíu mi, cha còn muốn nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm với Cốc Vũ, vậy mà ngồi chưa được bao lâu, Tiểu Vũ của cha đã muốn đi rồi, hơn nữa, vẫn không hề hỏi cha điều gì cả.
Sợ hãi bâng quơ không phải là tính cách của cha, cho nên, Phùng Minh Nghị hỏi thẳng với Cốc Vũ đang nhấc chân chuẩn bị đi: “Con không hỏi vì sao chúng ta lại giống nhau như vậy sao?”
Cốc Vũ dừng lại một chút, trong mắt hiện lên tia bối rối cùng phức tạp, hàm răng cắn nhẹ vào môi, cánh môi hồng cũng nhợt nhạt, nhìn vào khuôn mặt tà tà đang cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh của Phùng Minh Nghị, chậm chạp ngồi lại xuống ghế.
Phùng Minh Nghị cảm thấy bàn tay đang cầm tách cà phê của mình cũng chảy đầy mồ hôi, lần đầu tiên đối mặt với cảnh máu me cha cũng không cảm thấy sợ, nhưng mà khoảnh khắc này, cha vô cùng sợ hãi, sợ Cốc Vũ sau khi biết được thân phận của cha thì sẽ lạnh lùng xa cách cùng ánh mắt đầy oán hận chỉ trích.
Cốc Vũ nhìn khuôn mặt của Phùng Minh Nghị vài giây, đôi mắt lại yên lặng chuyển đến li sinh tố, nhìn chằm chằm hoa văn trên li, không biết đang nghĩ cái gì.
“Chúng ta rất giống nhau.”
Một lúc lâu, Cốc Vũ cố lấy can đảm chậm rãi nói.
Phùng Minh Nghị không có trả lời, có điều trong đôi mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt.
“Ông cố ý tiếp cận tôi.”
Lại qua một lúc lâu, Cốc Vũ nói như thế.
Ý cười trong mắt Phùng Minh Nghị càng thêm rõ ràng. Thì ra, biện pháp tiếp cận sứt sẹo của cha đã bị Tiểu Vũ nhìn ra.
“Vậy con đã biết rõ tôi cố ý tiếp cận con, tại sao còn muốn đi đến đây với tôi?” Phùng Minh Nghị nhỏ nhẹ hỏi, lệ khí âm trầm được ngụy trang hoàn mĩ có ý muốn tỏa ra ngoài, nghĩ đến nếu con cha dễ bị gạt như vậy, cha tuyệt đối sẽ làm thịt đứa nào muốn gạt con cha, rồi sau đó sẽ cho con mình một bài học nhớ đời.
Nếu nói Phùng Minh Nghị thất vọng, Cốc Vũ làm sao không buồn phiền chứ? Lấy tính tình nhút nhát của cậu, tuyệt đối không có khả năng đi uống nước cùng với một người đàn ông xa lạ chỉ mới gặp qua hai lần, nhưng bây giờ, chết ở chỗ là cậu đã mặt đối mặt với người đàn ông lạ này rồi. Cậu thậm chí còn cảm nhận được khi mình định đi thì trong lòng lại kêu lên không muốn, cho nên giây phút khi người đàn ông mở miệng giữ người, cậu liền ngồi xuống.
“…” Cốc Vũ muốn nói cậu không biết, quả thật cậu cũng không biết, nhưng lời nói khi thoát ra khỏi miệng lại trở thành: “Bởi vì là ông, cho nên…” Cậu chỉ nói theo những gì đang nghĩ trong lòng. Cảm giác sau khi gặp người đàn ông này trong toilet của tiệm trà vẫn chẳng thể tiêu tan. Cậu không hiểu tại sao bản thân mình lại vì một người có khuôn mặt giống mình mà tối lại ngủ không ngon, nhân dịp gặp gỡ ngày hôm nay dứt khoát làm cho rõ luôn.
Thật là muốn hỏi cậu vì sao không thể hỏi ư, chẳng lẽ lại đi hỏi người ta rằng: này, ông là ai, tại sao lại giống tôi như vậy?! Cho cậu thêm mười lá gan cậu cũng chẳng dám hỏi bất lịch sự như vậy.
“Nếu như tôi nói, chúng ta là người nhà, con có tin không?” Phùng Minh Nghị không hề bỏ qua bất kì biểu hiện nào trên khuôn mặt Cốc Vũ, trong giọng nói mang theo chút bất an, đó là vì rất xúc động bởi một câu “Đó là vì ông” của Cốc Vũ.
Quả nhiên, Cốc Vũ sau khi nghe được những lời này của cha, liền ngẩng phắt đầu, trong đôi mắt mở to ngập tràn cảm xúc khó tin, còn kèm theo một tia kinh hỉ không hề che giấu.
“Họ tên đầy đủ của con là Cốc Vũ, sinh nhật là ngày mười tám tháng ba âm lịch; mẹ con tên là Thi Lệ đã qua đời…”
“Rốt cuộc ông là ai?!” Tia kinh hỉ mỏng như tơ trong mắt Cốc Vũ còn tiêu tán nhanh hơn cả pháo hoa, biết thành hốt hoảng, cánh môi run rẩy lạnh giọng cắt ngang những lời nói khiến cho người ta sợ hãi của Phùng Minh Nghị, cho dù người đàn ông này trước sau đều dùng vẻ mặt và lời nói rất dịu dàng.
Nếu như người đàn ông này thật sự là người thân của cậu, tại sao không tìm đến cậu sớm hơn một chút?! Huống hồ, mẹ cũng có nói, mẹ và cha vốn là bỏ trốn cùng nhau, đã sớm trốn khỏi gia tộc, vậy thì làm sao có khả năng có người thân? Người thân thiết nhất còn sót lại trên đời này của cậu chính là cha vẫn còn đang ở trong tù.
Nhưng mà sau khi người đàn ông nói rằng ông là người thân của cậu, Cốc Vũ không còn dám chắc chắn cha cậu vẫn còn ở trong tù nữa! Tuy nhiên, suy nghĩ này của cậu vừa mới lóe lên thì liền biến mất! Cậu cũng không biết vì sao lại nghĩ như vậy nữa.
“Tôi là… Tôi là…” Lời đến trên môi, Phùng Minh Nghị lại chần chừ, nếu cứ vậy mà nói ra, Tiểu Vũ sẽ tin tưởng cha sao? Cho dù là trước mặt Lôi Quân Chi, cha cũng rất ít khi có cảm giác khiếp hãi thế này, hết lần này đến lần khác đối với đứa con đã nhiều năm không gặp cha lại rất luống cuống.
Tiểu Vũ bây giờ rất tốt, có chồng có con, cho dù không có cha bên cạnh, hôm nay vẫn có người thay cha cho Tiểu Vũ tình thân cùng tình thương của cha. Nếu như trong một lúc xúc động nói ra thân phận của cha, có thể phá vỡ hạnh phúc hiện tại của Cốc Vũ hay không? Còn cha thì chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Cốc Vũ chứ không phải lại làm cho Cốc Vũ phải khóc thêm một lần nữa! Dù Tiểu Vũ là con ruột của cha, nhưng cha lại là một người cha không có trách nhiệm, cha không có tư cách đi “phá hoại” hạnh phúc của con!
“Ông là ai?!” Thấy người đàn ông chần chừ không nói, chỉ là trong mắt người này mang theo lo lắng cố giấu, khuôn mặt cũng đầy lo lắng băn khoăn, Cốc Vũ vội vàng hỏi dồn.
Tự Nhiên Cốc Vũ có một loại cảm giác, người đàn ông này có thể thật sự là người thân của cậu! Con mèo con mang tên hi vọng bị bóp chết ở sâu trong đáy lòng lại một lần nữa đội mồ sống lại. Nếu như đúng như trực giác của cậu đang nghĩ đến, người đàn ông này chính là…
Chưa nghĩ hết thì Cốc Vũ đã kích động rồi! Ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào đôi mắt Phùng Minh Nghị.
Nhìn sự chờ đợi cùng kích động trong mắt Cốc Vũ, Phùng Minh Nghị thầm than một tiếng, có lẽ là cha suy nghĩ miên man rồi, trong mắt Tiểu Vũ tuy lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn tuân theo thiên tính của cha con mà theo cha đến nơi này, cha còn phải sợ hãi điều gì nữa chứ? Tiểu Vũ thiện lương dịu dàng như vậy, nhất định sẽ tiếp nhận người cha như cha, cha và Cốc Vũ đều chảy chung một dòng máu, là quan hệ sâu sắc nhất trên thế gian này!
Phùng Minh Nghị hít sâu một hơi, cẩn thận nói: “Cha là cha con, Phùng Minh Nghị!”
“Cha? Cha?” Cốc Vũ ngốc nghếch lặp lại, bao nhiêu tủi hờn cùng oán giận trong chớp mắt đều trào ra, đôi mắt vốn đã mở to nay lại càng lớn hơn, cố gắng nhìn thật rõ người đàn ông này từng giây từng phút, nhưng mà bóng dáng của người đàn ông này sao càng lúc lại càng nhạt nhòa, dần dần, được thay thế bởi một khuôn mặt trẻ hơn, trên mặt vẫn còn mang theo chút ngây ngô. “Cha? Cha? Cha? Cha…”
Cha ngồi đối diện ngẩn ngơ nhìn Cốc Vũ lặng yên rơi nước mắt, trong lòng Phùng Minh Nghị đau thắt, không nhịn được đưa tay đến, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ đọng trên khóe mắt Cốc Vũ.
“Xin lỗi, Tiểu Vũ, bảo bối của cha!”
—
Phùng Minh Nghị đang ôm Cốc Vũ im lặng rơi lệ cùng tiếng thút thít nho nhỏ tự nhiên cảm thấy sau có một luồng khí ập đến từ sau lưng, vốn có thể tránh đi rất dễ dàng, nhưng mà nếu như vậy, Tiểu Vũ rất vất vả cha mới có thể ôm được sẽ bị đụng trúng, cho nên, Phùng Minh Nghị không có nghiêng người tránh đi, mà chỉ quay đầu, ánh mắt lạnh như băng chém thẳng về kẻ đánh lén cha.
Theo sát đòn đánh lén là tiếng gào to đầy giận dữ: “Tên khốn, ông làm gì Vũ của tôi?!”
Cánh tay đầy gân xanh cách mặt Phùng Minh Nghị chưa đến một cm, nhưng mà chủ nhân của nắm đấm khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Phùng Minh Nghị liền vội vàng kềm lại. Nếu như đây là võ lâm cao thủ như trong phim chiếu trên TV, phải cứng rắn dừng lại đòn tấn công mạnh mẽ thế này, thì nhất định sẽ hộc máu ngay lập tức.
Diệp Đồng không có nội thương hộc máu, nhưng mà bị hình dạng của Phùng Minh Nghị dọa đến mức há hốc miệng mồm.
“Ông… Ông… Là ai, tại sao lại giống Vũ như vậy?” Diệp Đồng chỉ ngơ ngác hỏi. Nhìn thấy nắm đấm của mình vẫn còn trước mặt của Phùng Minh Nghị, liền chột dạ rút trở về.
Trước thời điểm nhập học chính thức của đại học A Diệp Đồng không hề nhìn thấy Cốc Vũ ở trong trường, nếu không vì tập quân sự thì cũng đã sớm đi tìm người rồi. Thật vất vả trải qua được đợt tập quân sự bị chặt đứt hết toàn bộ phương tiện liên lạc, cậu ta vội vàng chạy đến lớp Cốc Vũ học để tìm người, nhưng ở đó mới biết, Cốc Vũ còn chưa có đi học lại; sau đó ra sức nghe ngóng, tên Lăng Sóc kia cũng chưa có đến trường. Gừ gừ, chắc chắn là tên khốn Lăng Sóc kia không cho Vũ của cậu ta đi học.
Diệp Đồng bị cơn ghen tuông cùng ghen ghét xông tới tận não, được rồi, cho dù không có ghen cùng ganh ghét, đầu óc đơn giản của cậu ta chỉ biết lao thẳng về phía trước, cũng chưa từng nghĩ lại khóa học của Cốc Vũ và Lăng Sóc còn chưa có bắt đầu, lại chẳng cần phải để ý đến những hoạt động ở trong trường, hoàn toàn có thể nhập học muộn.
Hôm nay là cuối tuần, Diệp Đồng vốn chỉ là cầu may, xem có thể bắt gặp Cốc Vũ ở ngoài hay không, mặc dù biết đây là mong ước xa vời. Không phải cậu ta không muốn trực tiếp đến nhà Lăng Sóc tìm Cốc Vũ, nhưng mà cậu ta cho dù làm việc có cảm tính đến đâu cũng nhớ rõ ông nội của Lăng Sóc là tướng quân Lăng Tập Trạo, cậu ta có tùy tiện cỡ nào cũng chẳng dám qua đó “quậy”, nếu không để cho cậu Út biết, thì sẽ bị chửi cho sói đầu, lại còn có khả năng bị nhéo tai rồi mắng cậu ta là thằng ngu!
Có thể nói, số của Diệp Đồng đúng là hên đến mức hù chết người, thật sự là trong lúc đi lang thang ở khu thương mại phía nam lại thật sự gặp được Cốc Vũ đang ngồi trong tiệm bánh ngọt.
Trước đó cậu ta cũng không nhìn thấy, cũng không nghe thấy hai người đó nói cái gì, nhưng mà cậu ta thấy người đàn ông ngồi xoay lưng về phía cậu ta hình như chọc cho Cốc Vũ khóc, đã thế còn dám chồm qua kéo Cốc Vũ đang lệ rơi đầy mặt ôm vào trong lòng “động tay động chân”, gã đàn ông chết tiệt, đúng là muốn đi tìm chết mà!
Sau đó, liền xuất hiện một màn như ở trên, cho nên khi Cốc Vũ ngước đôi mắt sưng đỏ phủ đầy nước mắt lên, Diệp Đồng cũng không có phát hiện có chỗ nào không đúng, đó là cái bớt trên mắt trái của Cốc Vũ đã biến mất. Cái này cũng thể hiện, Diệp Đồng thích Cốc Vũ, không hề để ý đến cái bớt có hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.