Chương 69: Sữa
Lê Tiểu Bất
08/11/2016
CHƯƠNG 69: SỮA
Bác sĩ Hawker là bác sĩ riêng của Iris liền chạy đến, tiêm cho Cốc Vũ một mũi, kê đơn thuốc, dặn dò cần tránh ăn những loại thức ăn nào, rồi lại kiểm tra cho Jude, nói người Jude rất ổn, không hề có dấu hiệu bị sốt gì cả, nhưng vẫn dặn Jude chú ý, sau đó lại vội vàng lái xe đi.
Cốc Vũ sau khi uống thuốc thì ngủ thiếp đi.
Lăng Sóc gọi điện thoại qua Anh nhằm vào buổi trưa, kì lạ thấy vì sao diện thoại của Cốc Vũ mà Ryan lại nghe máy.
Sau nghi nghe Ryan nói rõ lí do, Lăng Sóc càng thêm lo lắng, cũng không nói gì cả, nói sẽ nhanh chóng đưa Lăng Bảo Bảo qua đó.
Thật là, không biết rốt cuộc Cốc Vũ cấu tạo từ cái gì mà ra vậy? Không chỉ rất dễ gặp trúng phiền toán, mà còn rất dễ đụng trúng chuyện xui xẻo, từ khi biết cậu cho đến khi kết hôn, Lăng Sóc đã chứng kiến mấy chuyện lớn rơi xuống người Cốc Vũ, mỗi một lần đều rất kinh hoàng, làm cho tim người ta sợ muốn vọt hết ra ngoài.
Lăng Sóc cũng khó mà trách ba người Ryan không chú ý đến Cốc Vũ chu toàn, đây là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không ngờ đến được. Thật sự nếu có trách thì chỉ có thể tự trách bản thân, biết Cốc Vũ thuộc dạng rất dễ gặp chuyện không may nhưng lại không có ở bên cạnh cậu trông chừng thật kĩ.
Lăng Sóc nghĩ, có lẽ Cốc Vũ đang rất sợ hãi, anh muốn qua Anh với Cốc Vũ nhanh một chút, nhưng mà anh chỉ mới về đến Trung Quốc có mấy tiếng, cho nên, cho dù đi ngay lập tức, cũng phải đợi Lăng Bảo Bảo ngủ dậy, nếu không tên nhóc Lăng Bảo Bảo nếu không được ăn no ngủ kĩ kia nhất định sẽ nổi điên.
Lăng Sóc nói với mấy người Ryan, để ba người nhất định phải để ý chăm sóc Cốc Vũ, anh sẽ qua ngay.
Nhưng Lăng Sóc thật sự không thể ngờ, ba người bạn thân của anh tâm tình đều loạn hết cả lên vì Cốc Vũ.
—
Cốc Vũ bởi vì uống nước gừng cùng tiêm thuốc kịp thời, cho nên không có bị cảm lạnh, nhưng vẫn còn bị sợ hãi, tuy nhiên Cốc Vũ vẫn cẩn thận giấu đi, bởi vì cậu vốn là một người nhát gan, không thấy sợ thì mới là lạ.
Cốc Vũ vẫn còn bị ho, bởi vì khi cậu nôn nước ra cho nên cổ họng bị đau, bị viêm nhẹ, tiếng nói cũng không trong trẻo giống như bình thường mà hơi khàn khàn một chút.
Ba người Jude đẩy cửa đi vào, trên tay Jude bưng theo một chén súp, cười hi hi hỏi: “Sweety, em thấy đỡ hơn chưa? Đây là súp thịt bò bạc hà mà Iris nấu cho em đó, tác dụng giảm viêm họng rất hiệu quả.”
“Jude, em khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn mọi người, các anh không cần lo lắng cho em.” Cốc Vũ vừa nói vừa chống người ngồi lên trên cái ghế kê sát cửa sổ.
Jude đi vào trước vội vàng đặt chén súp xuống bàn, nhanh chóng đi qua đỡ Cốc Vũ ngồi dậy, chèn gối ra sau lưng, để cho Cốc Vũ có thể dựa vào, “Sweety, xin lỗi, làm em bị bệnh rồi. Nếu không phải tại anh nổi hứng đưa em ra hồ chôi, em cũng không bị té vào trong hồ. Em phải khỏe lại nhanh lên, xế chiều ngày mai Lăng sẽ đưa cục cưng qua rồi, nếu em còn chưa khỏe lại, không khéo lại lây bệnh cho cục cưng, lúc đó anh nhất định sẽ bị Lăng giết đó.”
Mắt Cốc Vũ sáng lên, không nghe thấy câu nói phía sau của Jude, trong đầu chỉ còn lại từ Lăng Bảo Bảo trong miệng Jude, vội hỏi: “Ngày mai cục cưng đến rồi sao? Thật tốt quá, em rất nhớ cục cưng, đã lâu không có gặp cục cưng rồi. Em có thể ra ngoài một chút không? Em muốn khỏe lại nhanh một chút.”
“Thật sự là nói gió tạo thành mưa, bây giờ tối rồi, gió lớn, mây mù cũng kéo đến, vẫn là không nên đâu, nếu không, người em hồi sáng bị nhiễm lạnh sẽ không chịu được, hơn nữa bây giờ cổ họng em còn bị đau mà… Nếu em thấy chán, bọn anh không phải đã lên chơi với em sao?” Ryan nói.
“Xin lỗi, làm các anh không nghỉ ngơi được rồi. Iris đâu?”
Dickens nói: “Bà làm súp bạc hà cho em xong, bây giờ hơi mệt, dù sao bà cũng lớn tuổi rồi, nhanh bị mệt lắm, cho nên về phòng nghỉ ngơi trước rồi, định nghỉ một hai tiếng rồi ăn cơm chiều luôn.”
Cốc Vũ lại nhìn chén súp đưa đến trước mặt, từ sáng đến giờ, cậu đã phải dùng không dưới năm chén súp các loại, chủ yếu đều là súp lỏng, nói là để tốt cho cổ họng, cậu dùng xong luôn muốn chạy vào toilet, nhưng hết lần này đến lần khác lại không thể từ chối lòng tốt của mọi người.
Cốc Vũ cảm thấy mình rất nhớ Lăng Sóc, đặc biệt là ở trong những lúc thế này. Mặc dù có mấy người Ryan ở bên cạnh cậu, nhưng mà cậu vẫn rất nhớ Lăng Sóc.
“À đúng rồi, Lăng Sóc gọi điện thoại đến lúc nào vậy?” Cốc Vũ đưa cái chén không qua cho Jude, hỏi.
“Gọi đến hồi trưa , lúc em uống thuốc xong rồi ngủ thiếp đi đó.” Ryan nói, cúi người đị đặt Cốc Vũ nằm lại xuống giường.
“Anh ấy nói gì vậy?” Cốc Vũ bị Ryan kéo nằm xuống, hỏi.
“Nói ít thôi, hình như cổ họng em vẫn còn viêm, giọng bây giờ cũng khàn hơn rồi.” Dickens nói.
“À, các anh qua đây có việc gì?” Cốc Vũ phản ứng siêu chậm hỏi lại. Không phải vậy sao, nói cổ họng cậu bị đau, không cho nói chuyện, vậy thì ba người bọn họ chẳng lẽ ở đây trợn mắt nhìn nhau hay là nhìn cậu ngủ sao.
Ryan, Dickens, Jude đều ngẩn người, thật lâu không biết nói cái gì.
May mà Jude có phản ứng lại nhanh chóng, nói: “Không phải là đem súp bạc hà lên cho em sao.”
“Các anh nếu có chuyện gì cần làm thì cứ làm đi, không cần để ý đến em đâu.”
“Việc của anh là chăm sóc Sweety mà.” Jude bất ngờ đứng dậy, cúi người nhẹ nhàng hôn lên tráng Cốc Vũ, giống như là nụ hôn chúc mừng của một người bạn, không hề mang theo một chút tạp chất.
Khuôn mặt Cốc Vũ liền đỏ bừng, e thẹn nhìn Jude ở trên, cụp mắt xuống nói: “Cảm ơn anh, Jude.”
“Tại anh làm em bị bệnh mà. Sweety, em phải khỏe lên nha.” Jude nói.
“Jude, cậu gian xảo quá nha, lúc sáng đã đưa Sweety đi dạo bên hồ rồi, bây giờ còn hôn Sweety. Anh cũng muốn hôn Sweety.” Ryan đẩy Jude ra, cúi xuống hôn lên hai bên má Cốc Vũ, hôn xong còn nói: “Mặt Sweety mềm quá đi, giống như là của cục cưng.”
Cốc Vũ liền bị hắc tuyết, khóe miệng co rút, nói da thịt cậu giống như bé con ở nhà, vốn là có ý gì hả?
Bất quá, Cốc Vũ nghĩ không ra, cũng không có thời gian nghĩ đến, mặt cậu hiện đang đỏ bừng, tại sao ba người Ryan hôn cậu giống như là đang giành nhau vậy? Đúng rồi, người nước ngoài thích ôm hôn, trong lúc hôn chạm nhẹ môi vào nhau cũng có nữa, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Sau đó, Cốc Vũ nhớ đến cái hôn của Diệp Đồng, đến bây giờ, cậu cuối cùng cũng đã hiểu rõ nụ hôn chỉ nên có giữa người yêu hoặc là vợ chồng với nhau. Nhưng cậu lại nghĩ đến Diệp Đồng hôn cậu chẳng qua chỉ là để luyện tập kĩ thuật hôn, cho nên có chút không biết nói cảm giác là gì, cũng không biết Diệp Đồng là có suy nghĩ như thế nào mà lại luyện tập kĩ thuật hôn cùng với bạn cùng giới, cậu ta nhất định là thích cô gái kia, cho nên mới muốn luyện tập kĩ thuật thật tốt để theo đuổi cô ấy.
Diệp Đồng à, sau này ngàn vạn lần bạn đừng để cho cô gái bạn thích phát hiện bạn đem tôi ra luyện tập kĩ thuật hôn nha, nếu không cậu với tôi đều xong đời đó. Cốc Vũ nghĩ thầm.
Cũng không trách Lăng Sóc nói Cốc Vũ là bé ngốc, căn bản sẽ không ngờ đến ba người Jude đối với cậu có suy nghĩ khác, cái đó cũng chỉ là bởi vì Cốc Vũ vốn là một cậu bé rất tự ti, cho dù bây giờ không còn tự ti như trước, nhưng mà Cốc Vũ cũng không hề có chút xíu tự tin nào vào bản thân hết, chứ đừng nói đến tự hào, cho nên làm sao đoán ra được tâm tư của mấy người Jude chứ? Chỉ xem nụ hôn của mấy người đó là một loại hình thức xã giao của người nước ngoài.
Nhưng mà Cốc Vũ tuyệt đối không ngờ được, mấy người Jude thật ra chỉ lợi dụng kiểu tiếp xúc này để giải quyết tâm tư tăm tối đang chuyển động ở nơi sâu nhất trong lòng, tất nhiên, cũng phải tranh thủ lúc không có Lăng Sóc ở đây, nếu không, bọn họ còn chưa lại gần được Cốc Vũ, thì đã bị Lăng Sóc đá đi.
Mấy người Jude cũng không biết tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này, từng ở trước mặt Lăng Sóc nói muốn theo đuổi Cốc Vũ, nhưng mà ngay từ đầu, không ai sẽ tin vào những lời nói đùa ấy, kể cả bọn họ.
Nhưng mà bây giờ, hình như trong tiếng cười giống như vui đùa này, một lần lại một lần tiếp xúc với Cốc Vũ, lời trêu đùa không dám nhắc trở lại, giống như là tránh đi lời trêu ghẹo chết người kia, giống như sợ hãi nó sẽ trở thành sự thật; nhưng sự tình đến như bây giờ thì cả ba đều bất tri bất giác sa vào trong sự dịu dàng thuần khiết của Cốc Vũ, không có đường ra.
Nhớ rõ hình như có ai đó đã nói thiện lương cũng không phải là yếu đuối, nó sẽ đưa bạn vượt qua thử thách.
Cốc Vũ cậu rất yếu đuối, nhưng cậu cũng rất lương thiện.
Cốc Vũ cậu rất nhát gan, nhưng cậu cũng rất cứng cỏi.
Cốc Vũ cậu rất tự ti, nhưng cậu cũng rất đẹp…
Cốc Vũ như vậy, trong những lúc lơ đãng luôn hấp dẫn người khác nhìn đến điểm tốt của mình. Nếu không, nhà họ Lăng cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận Cốc Vũ như vậy.
—
Sau khi dùng cơm tối xong, Cốc Vũ nói chuyện cùng với Iris, sau đó được ba người Jude đưa về phòng.
Ba người Jude ngồi lại trong phòng vài phút, thấy Cốc Vũ cũng không có hăng hái, sau khi hôn Cốc Vũ chúc ngủ ngon, cười rất “thỏa mãn” đi ra.
Cốc Vũ sau khi mọi người đóng cửa đi ra ngoài, bộ dạng không có tinh thần nằm trong chăn lúc nãy liền tốc chăn lên, bước xuống giường đi lại cái bàn, đem điện thoại đặt trong hộc bàn ra xem.
Gọi điện thoại về cho Lăng Sóc, Lăng Sóc liền vội vàng đặt Lăng Bảo Bảo xuống giường cho bé tự chơi.
“Vũ, em sao rồi? Có đỡ hơn chưa? Anh gọi điện thoại cho em, mấy người nói em bị té xống hồ, sao lại ngốc như vậy hả, đúng là bé ngốc mà!”
Cốc Vũ nghe thấy lời nói như là giận dữ lại càng giống như rất dịu dàng vang lên từ bên kia, cười không thành tiếng, nói: “Lăng Sóc, em nhớ anh lắm.”
Bên tai bất ngờ nghe tiếng thổ lộ trắng trợn, liền sửng sốt, trong đôi mắt xanh lơ lóe lên tia dịu dàng, người liền dựa vào thành giường, đôi môi gợi cảm khõe cong lên, tay trái xấu xa đẩy Lăng Bảo Bảo đang cố quay người muốn đứng dậy trở về tư thế chổng bốn vó lên trời.
Qua vài lần, Lăng Bảo Bảo nổi giận rồi, “Oa” một tiếng òa khóc, bé chẳng phải chỉ muốn đến bên cạnh cha nghe tiếng của daddy một chút thôi sao, làm gì nhỏ mọn dữ vậy, không cho bé nghe ké một chút sao? Cha đúng là kẻ đáng ghét mà!
Quả nhiê, Cốc Vũ ở đầu này của điện thoại nghe thấy tiếng khóc của Lăng Bảo Bảo, vốn đang ngọt ngào nói chuyện với Lăng Sóc, cậu liền hỏi ngay lập tức: “Lăng Sóc, sao em lại nghe thấy tiếng cục cưng khóc vậy? Có phải con đang ở đó không? Anh dỗ con đi, em không nói chuyện nữa.”
Lăng Sóc vội vàng ngồi thẳng người, bế Lăng Bảo Bảo đang khóc ầm trời vào trong lòng, nói với Cốc Vũ: “Có thể là cục cưng biết mình đang nói chuyện điện thoại, cho nên muốn nói chuyện với Vũ đó.”
“Cục cưng mới hơn sáu tháng, làm gì biết nói chứ? Lăng Sóc, có phải là anh ăn hiếp cục cưng không?” Không phải Cốc Vũ rất nhạy cảm đối với những chuyện của Lăng Bảo Bảo, mà là cậu biết Lăng Sóc có đôi khi rất xấu xa, rất thích chọc cho Lăng Bảo Bảo khóc òa, lại còn đường đường chính chính nói là giúp Lăng Bảo Bảo luyện phổi. Mỗi lần đều làm cho Cốc Vũ nổi hắc tuyến đầy đầu.
Lăng Sóc cũng không hề chột dạ, ngược lại còn lên án Cốc Vũ: “Vũ, em không tin anh.”
Có mười Cốc Vũ cũng chẳng phải là đối thủ của Lăng Sóc, cho nên, Cốc Vũ liền vội vàng nói: “Lăng Sóc, em xin lỗi, em tin anh mà. À đúng rồi, mấy người Ryan nói mai anh và con sẽ đến, đi đường cẩn thận nha. Em sẽ cùng bác Thomas ra sân bay đón anh và con.”
“Không cần đâu, anh với cục cưng đi máy bay tư nhân, trực tiếp đến nhà bà ngoại ở trang viên Ngân Hạnh Lâm luôn. Được rồi, Vũ nghỉ ngơi đi, ngã vào hồ mà không có gì là mừng rồi, em đừng làm anh lúc nào cũng phải lo lắng là được. Không nói nữa, cục cưng bò lên giành điện thoại rồi.”
Trước khi Lăng Sóc cúp điện thoại, trong đầu Cốc Vũ liên tưởng đến một hình ảnh, Lăng Bảo Bảo không hề khóc mang theo khóe miệng dính nước miếng, cười hi hi giành điện thoại bên tai Lăng Sóc, nước miếng trong trong tràn ra khỏi miệng, rớt xuống cổ Lăng Sóc, sau đó Lăng Sóc mặt sẽ đen sì đến muốn giậm chân.
Nghĩ đến đó, Cốc Vũ một bên cất điện thoại, một bên cười khẽ, ngày mai là có thể gặp lại được cục cưng của cậu rồi, còn có thể ôm lấy cơ thể bé xinh mềm mại mũm mĩm của con.
Cốc Vũ trước khi lên giường nằm trở lại, bưng li nước trên bàn uống một ngụm cho thông cổ, mới vừa rồi không để cho Lăng Sóc nghe giọng của cậu bị khàn, chính là nhờ trước khi gọi điện thoại uống nhiều nước, tuy đã có chuẩn bị, nhưng bây giờ nói xong, cổ họng bởi hoạt động quá độ, cho nên hình như bị nặng hơn lúc đầu rồi.
Cốc Vũ sợ ngày mai Lăng Sóc phát hiện ra, quay người xuống giường giống như là quyết tâm tìm chết, cầm cái li không trên bàn, đi rót sữa mà cậu không thích uống nhất.
Cậu nhớ có lần mẹ nói, sữa thơm thơm, lại còn dễ uống, uống vào trong miệng, liền trôi ngay xuống dưới cổ, giống như làm cho cổ họng cũng được thông.
Cốc Vũ nhớ rõ những lời này, sau đó thì rất ghét uống sữa. Lúc đầu, cũng không phải Cốc Vũ thật sự ghét uống sữa, cậu cảm thấy mẹ nói rất đúng, sữa thật ra uống rất tốt. Mặc dù mùi sữa thoang thoảng, còn có chút mùi của bò, nhưng khi ngậm trong miệng, sữa tỏa ra mùi thơm nồng, vị ngọt, có chút giống như sữa mẹ.
Cốc Vũ quyết định ghét uống sữa, là bởi vì sữa rất ít, thường là do người khác cho, mà mẹ lại thích uống. Vì để dành cho mẹ uống, Cốc Vũ nói cậu ghét mùi sữa, sau này, từ chỗ giả bộ ghét lại trở thành thật sự ghét luôn.
—
Trong nhà bếp vẫn còn người giúp việc, nhìn thấy Cốc Vũ bưng cái li đứng trước cửa bếp rụt rè hỏi có sữa không, đều đồng loạt chớp mắt một cái dừng hết công việc trên tay, đồng loạt chỉ vào cái tủ lạnh lớn nói: “Ở trong đó.” Sau đó có hai người giúp việc bỏ công việc trong tay ra, đi đến nói lấy giúp cậu.
Mọi người rất thích cậu bé phương Đông đáng yêu này, cậu rất lễ phép, chủ yếu là mọi người cảm thấy cậu rụt rè rất dễ thương. Xem ra, ở bất kì chỗ nào, người đẹp cũng đều được ưu ái.
Cốc Vũ đứng trước tủ lạnh cho dù đã có hai người giúp việc giúp cậu lấy sữa, nhìn thấy mọi người đang vội vàng sơ chế nguyên liệu nấu ăn, cảm thấy kì lạ nên hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy ạ?”
“Đây là để dùng cho bữa sáng ngày mai, bởi vì cô Annie muốn qua đây dùng bữa sáng, mới rồi quản gia Thomas dặn dò chúng tôi chuẩn bị.” Người giúp việc rót rữa cho Cốc Vũ nói.
“Cô Annie?” Cốc Vũ nhận lấy sữa nóng, hai tay bưng li đưa lên miệng uống một ngụm, khó hiểu họi lại.
“Cậu Vũ không biết đâu, cô Annie vốn là cháu họ của phu nhân Iris, là một mĩ nhân rất quí phái, phu nhân Iris rất thích cô ấy.” Người giúp việc khác nói.
“Oh, cô ấy cũng đến dự sinh nhật bà ngoại à.” Vốn định rót sữa đem về phòng, nhưng mà Cốc Vũ nghe nói đến người phụ nữ tên là Annie kia, trong lòng tự nhiên nảy lên cảm giác bất an, giống như là sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Thành ra, Cốc Vũ miễn cưỡng ngồi xuống cái ghế người giúp việc mang đến, vừa đem li sữa nóng cầm trong tay, đôi môi ngậm lấy miệng li, khóe miệng nhỏ nhắn uống từng ngụm nhỏ, hình ảnh này khiến cho tất cả người giúp việc nước ngoài đều sững sờ nhìn chằm chằm vào cậu bé mắt đen đang kề môi vào li sữa.
Một người sắp hai mươi tuổi đã kết hôn và có con, lại còn là nam, nhưng hành động cậu bé này làm ra, một chút cũng không hề khiến cho người ta thấy kiểu cách giả tạo, ngược lại còn vô cùng dễ thương.
Ít nhất là đối với Jude đã về phòng rồi lại đi xuống định đem đá lên để uống rượu, đứng ở trong góc khuất bên ngoài cửa bếp, mãi đến khi Cốc Vũ nghe xong người giúp việc ở trong bếp nói chuyện phiếm đứng dậy quay trở về phòng, Jude đứng ở bên ngoài đi trước một bước.
Bác sĩ Hawker là bác sĩ riêng của Iris liền chạy đến, tiêm cho Cốc Vũ một mũi, kê đơn thuốc, dặn dò cần tránh ăn những loại thức ăn nào, rồi lại kiểm tra cho Jude, nói người Jude rất ổn, không hề có dấu hiệu bị sốt gì cả, nhưng vẫn dặn Jude chú ý, sau đó lại vội vàng lái xe đi.
Cốc Vũ sau khi uống thuốc thì ngủ thiếp đi.
Lăng Sóc gọi điện thoại qua Anh nhằm vào buổi trưa, kì lạ thấy vì sao diện thoại của Cốc Vũ mà Ryan lại nghe máy.
Sau nghi nghe Ryan nói rõ lí do, Lăng Sóc càng thêm lo lắng, cũng không nói gì cả, nói sẽ nhanh chóng đưa Lăng Bảo Bảo qua đó.
Thật là, không biết rốt cuộc Cốc Vũ cấu tạo từ cái gì mà ra vậy? Không chỉ rất dễ gặp trúng phiền toán, mà còn rất dễ đụng trúng chuyện xui xẻo, từ khi biết cậu cho đến khi kết hôn, Lăng Sóc đã chứng kiến mấy chuyện lớn rơi xuống người Cốc Vũ, mỗi một lần đều rất kinh hoàng, làm cho tim người ta sợ muốn vọt hết ra ngoài.
Lăng Sóc cũng khó mà trách ba người Ryan không chú ý đến Cốc Vũ chu toàn, đây là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không ngờ đến được. Thật sự nếu có trách thì chỉ có thể tự trách bản thân, biết Cốc Vũ thuộc dạng rất dễ gặp chuyện không may nhưng lại không có ở bên cạnh cậu trông chừng thật kĩ.
Lăng Sóc nghĩ, có lẽ Cốc Vũ đang rất sợ hãi, anh muốn qua Anh với Cốc Vũ nhanh một chút, nhưng mà anh chỉ mới về đến Trung Quốc có mấy tiếng, cho nên, cho dù đi ngay lập tức, cũng phải đợi Lăng Bảo Bảo ngủ dậy, nếu không tên nhóc Lăng Bảo Bảo nếu không được ăn no ngủ kĩ kia nhất định sẽ nổi điên.
Lăng Sóc nói với mấy người Ryan, để ba người nhất định phải để ý chăm sóc Cốc Vũ, anh sẽ qua ngay.
Nhưng Lăng Sóc thật sự không thể ngờ, ba người bạn thân của anh tâm tình đều loạn hết cả lên vì Cốc Vũ.
—
Cốc Vũ bởi vì uống nước gừng cùng tiêm thuốc kịp thời, cho nên không có bị cảm lạnh, nhưng vẫn còn bị sợ hãi, tuy nhiên Cốc Vũ vẫn cẩn thận giấu đi, bởi vì cậu vốn là một người nhát gan, không thấy sợ thì mới là lạ.
Cốc Vũ vẫn còn bị ho, bởi vì khi cậu nôn nước ra cho nên cổ họng bị đau, bị viêm nhẹ, tiếng nói cũng không trong trẻo giống như bình thường mà hơi khàn khàn một chút.
Ba người Jude đẩy cửa đi vào, trên tay Jude bưng theo một chén súp, cười hi hi hỏi: “Sweety, em thấy đỡ hơn chưa? Đây là súp thịt bò bạc hà mà Iris nấu cho em đó, tác dụng giảm viêm họng rất hiệu quả.”
“Jude, em khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn mọi người, các anh không cần lo lắng cho em.” Cốc Vũ vừa nói vừa chống người ngồi lên trên cái ghế kê sát cửa sổ.
Jude đi vào trước vội vàng đặt chén súp xuống bàn, nhanh chóng đi qua đỡ Cốc Vũ ngồi dậy, chèn gối ra sau lưng, để cho Cốc Vũ có thể dựa vào, “Sweety, xin lỗi, làm em bị bệnh rồi. Nếu không phải tại anh nổi hứng đưa em ra hồ chôi, em cũng không bị té vào trong hồ. Em phải khỏe lại nhanh lên, xế chiều ngày mai Lăng sẽ đưa cục cưng qua rồi, nếu em còn chưa khỏe lại, không khéo lại lây bệnh cho cục cưng, lúc đó anh nhất định sẽ bị Lăng giết đó.”
Mắt Cốc Vũ sáng lên, không nghe thấy câu nói phía sau của Jude, trong đầu chỉ còn lại từ Lăng Bảo Bảo trong miệng Jude, vội hỏi: “Ngày mai cục cưng đến rồi sao? Thật tốt quá, em rất nhớ cục cưng, đã lâu không có gặp cục cưng rồi. Em có thể ra ngoài một chút không? Em muốn khỏe lại nhanh một chút.”
“Thật sự là nói gió tạo thành mưa, bây giờ tối rồi, gió lớn, mây mù cũng kéo đến, vẫn là không nên đâu, nếu không, người em hồi sáng bị nhiễm lạnh sẽ không chịu được, hơn nữa bây giờ cổ họng em còn bị đau mà… Nếu em thấy chán, bọn anh không phải đã lên chơi với em sao?” Ryan nói.
“Xin lỗi, làm các anh không nghỉ ngơi được rồi. Iris đâu?”
Dickens nói: “Bà làm súp bạc hà cho em xong, bây giờ hơi mệt, dù sao bà cũng lớn tuổi rồi, nhanh bị mệt lắm, cho nên về phòng nghỉ ngơi trước rồi, định nghỉ một hai tiếng rồi ăn cơm chiều luôn.”
Cốc Vũ lại nhìn chén súp đưa đến trước mặt, từ sáng đến giờ, cậu đã phải dùng không dưới năm chén súp các loại, chủ yếu đều là súp lỏng, nói là để tốt cho cổ họng, cậu dùng xong luôn muốn chạy vào toilet, nhưng hết lần này đến lần khác lại không thể từ chối lòng tốt của mọi người.
Cốc Vũ cảm thấy mình rất nhớ Lăng Sóc, đặc biệt là ở trong những lúc thế này. Mặc dù có mấy người Ryan ở bên cạnh cậu, nhưng mà cậu vẫn rất nhớ Lăng Sóc.
“À đúng rồi, Lăng Sóc gọi điện thoại đến lúc nào vậy?” Cốc Vũ đưa cái chén không qua cho Jude, hỏi.
“Gọi đến hồi trưa , lúc em uống thuốc xong rồi ngủ thiếp đi đó.” Ryan nói, cúi người đị đặt Cốc Vũ nằm lại xuống giường.
“Anh ấy nói gì vậy?” Cốc Vũ bị Ryan kéo nằm xuống, hỏi.
“Nói ít thôi, hình như cổ họng em vẫn còn viêm, giọng bây giờ cũng khàn hơn rồi.” Dickens nói.
“À, các anh qua đây có việc gì?” Cốc Vũ phản ứng siêu chậm hỏi lại. Không phải vậy sao, nói cổ họng cậu bị đau, không cho nói chuyện, vậy thì ba người bọn họ chẳng lẽ ở đây trợn mắt nhìn nhau hay là nhìn cậu ngủ sao.
Ryan, Dickens, Jude đều ngẩn người, thật lâu không biết nói cái gì.
May mà Jude có phản ứng lại nhanh chóng, nói: “Không phải là đem súp bạc hà lên cho em sao.”
“Các anh nếu có chuyện gì cần làm thì cứ làm đi, không cần để ý đến em đâu.”
“Việc của anh là chăm sóc Sweety mà.” Jude bất ngờ đứng dậy, cúi người nhẹ nhàng hôn lên tráng Cốc Vũ, giống như là nụ hôn chúc mừng của một người bạn, không hề mang theo một chút tạp chất.
Khuôn mặt Cốc Vũ liền đỏ bừng, e thẹn nhìn Jude ở trên, cụp mắt xuống nói: “Cảm ơn anh, Jude.”
“Tại anh làm em bị bệnh mà. Sweety, em phải khỏe lên nha.” Jude nói.
“Jude, cậu gian xảo quá nha, lúc sáng đã đưa Sweety đi dạo bên hồ rồi, bây giờ còn hôn Sweety. Anh cũng muốn hôn Sweety.” Ryan đẩy Jude ra, cúi xuống hôn lên hai bên má Cốc Vũ, hôn xong còn nói: “Mặt Sweety mềm quá đi, giống như là của cục cưng.”
Cốc Vũ liền bị hắc tuyết, khóe miệng co rút, nói da thịt cậu giống như bé con ở nhà, vốn là có ý gì hả?
Bất quá, Cốc Vũ nghĩ không ra, cũng không có thời gian nghĩ đến, mặt cậu hiện đang đỏ bừng, tại sao ba người Ryan hôn cậu giống như là đang giành nhau vậy? Đúng rồi, người nước ngoài thích ôm hôn, trong lúc hôn chạm nhẹ môi vào nhau cũng có nữa, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Sau đó, Cốc Vũ nhớ đến cái hôn của Diệp Đồng, đến bây giờ, cậu cuối cùng cũng đã hiểu rõ nụ hôn chỉ nên có giữa người yêu hoặc là vợ chồng với nhau. Nhưng cậu lại nghĩ đến Diệp Đồng hôn cậu chẳng qua chỉ là để luyện tập kĩ thuật hôn, cho nên có chút không biết nói cảm giác là gì, cũng không biết Diệp Đồng là có suy nghĩ như thế nào mà lại luyện tập kĩ thuật hôn cùng với bạn cùng giới, cậu ta nhất định là thích cô gái kia, cho nên mới muốn luyện tập kĩ thuật thật tốt để theo đuổi cô ấy.
Diệp Đồng à, sau này ngàn vạn lần bạn đừng để cho cô gái bạn thích phát hiện bạn đem tôi ra luyện tập kĩ thuật hôn nha, nếu không cậu với tôi đều xong đời đó. Cốc Vũ nghĩ thầm.
Cũng không trách Lăng Sóc nói Cốc Vũ là bé ngốc, căn bản sẽ không ngờ đến ba người Jude đối với cậu có suy nghĩ khác, cái đó cũng chỉ là bởi vì Cốc Vũ vốn là một cậu bé rất tự ti, cho dù bây giờ không còn tự ti như trước, nhưng mà Cốc Vũ cũng không hề có chút xíu tự tin nào vào bản thân hết, chứ đừng nói đến tự hào, cho nên làm sao đoán ra được tâm tư của mấy người Jude chứ? Chỉ xem nụ hôn của mấy người đó là một loại hình thức xã giao của người nước ngoài.
Nhưng mà Cốc Vũ tuyệt đối không ngờ được, mấy người Jude thật ra chỉ lợi dụng kiểu tiếp xúc này để giải quyết tâm tư tăm tối đang chuyển động ở nơi sâu nhất trong lòng, tất nhiên, cũng phải tranh thủ lúc không có Lăng Sóc ở đây, nếu không, bọn họ còn chưa lại gần được Cốc Vũ, thì đã bị Lăng Sóc đá đi.
Mấy người Jude cũng không biết tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này, từng ở trước mặt Lăng Sóc nói muốn theo đuổi Cốc Vũ, nhưng mà ngay từ đầu, không ai sẽ tin vào những lời nói đùa ấy, kể cả bọn họ.
Nhưng mà bây giờ, hình như trong tiếng cười giống như vui đùa này, một lần lại một lần tiếp xúc với Cốc Vũ, lời trêu đùa không dám nhắc trở lại, giống như là tránh đi lời trêu ghẹo chết người kia, giống như sợ hãi nó sẽ trở thành sự thật; nhưng sự tình đến như bây giờ thì cả ba đều bất tri bất giác sa vào trong sự dịu dàng thuần khiết của Cốc Vũ, không có đường ra.
Nhớ rõ hình như có ai đó đã nói thiện lương cũng không phải là yếu đuối, nó sẽ đưa bạn vượt qua thử thách.
Cốc Vũ cậu rất yếu đuối, nhưng cậu cũng rất lương thiện.
Cốc Vũ cậu rất nhát gan, nhưng cậu cũng rất cứng cỏi.
Cốc Vũ cậu rất tự ti, nhưng cậu cũng rất đẹp…
Cốc Vũ như vậy, trong những lúc lơ đãng luôn hấp dẫn người khác nhìn đến điểm tốt của mình. Nếu không, nhà họ Lăng cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận Cốc Vũ như vậy.
—
Sau khi dùng cơm tối xong, Cốc Vũ nói chuyện cùng với Iris, sau đó được ba người Jude đưa về phòng.
Ba người Jude ngồi lại trong phòng vài phút, thấy Cốc Vũ cũng không có hăng hái, sau khi hôn Cốc Vũ chúc ngủ ngon, cười rất “thỏa mãn” đi ra.
Cốc Vũ sau khi mọi người đóng cửa đi ra ngoài, bộ dạng không có tinh thần nằm trong chăn lúc nãy liền tốc chăn lên, bước xuống giường đi lại cái bàn, đem điện thoại đặt trong hộc bàn ra xem.
Gọi điện thoại về cho Lăng Sóc, Lăng Sóc liền vội vàng đặt Lăng Bảo Bảo xuống giường cho bé tự chơi.
“Vũ, em sao rồi? Có đỡ hơn chưa? Anh gọi điện thoại cho em, mấy người nói em bị té xống hồ, sao lại ngốc như vậy hả, đúng là bé ngốc mà!”
Cốc Vũ nghe thấy lời nói như là giận dữ lại càng giống như rất dịu dàng vang lên từ bên kia, cười không thành tiếng, nói: “Lăng Sóc, em nhớ anh lắm.”
Bên tai bất ngờ nghe tiếng thổ lộ trắng trợn, liền sửng sốt, trong đôi mắt xanh lơ lóe lên tia dịu dàng, người liền dựa vào thành giường, đôi môi gợi cảm khõe cong lên, tay trái xấu xa đẩy Lăng Bảo Bảo đang cố quay người muốn đứng dậy trở về tư thế chổng bốn vó lên trời.
Qua vài lần, Lăng Bảo Bảo nổi giận rồi, “Oa” một tiếng òa khóc, bé chẳng phải chỉ muốn đến bên cạnh cha nghe tiếng của daddy một chút thôi sao, làm gì nhỏ mọn dữ vậy, không cho bé nghe ké một chút sao? Cha đúng là kẻ đáng ghét mà!
Quả nhiê, Cốc Vũ ở đầu này của điện thoại nghe thấy tiếng khóc của Lăng Bảo Bảo, vốn đang ngọt ngào nói chuyện với Lăng Sóc, cậu liền hỏi ngay lập tức: “Lăng Sóc, sao em lại nghe thấy tiếng cục cưng khóc vậy? Có phải con đang ở đó không? Anh dỗ con đi, em không nói chuyện nữa.”
Lăng Sóc vội vàng ngồi thẳng người, bế Lăng Bảo Bảo đang khóc ầm trời vào trong lòng, nói với Cốc Vũ: “Có thể là cục cưng biết mình đang nói chuyện điện thoại, cho nên muốn nói chuyện với Vũ đó.”
“Cục cưng mới hơn sáu tháng, làm gì biết nói chứ? Lăng Sóc, có phải là anh ăn hiếp cục cưng không?” Không phải Cốc Vũ rất nhạy cảm đối với những chuyện của Lăng Bảo Bảo, mà là cậu biết Lăng Sóc có đôi khi rất xấu xa, rất thích chọc cho Lăng Bảo Bảo khóc òa, lại còn đường đường chính chính nói là giúp Lăng Bảo Bảo luyện phổi. Mỗi lần đều làm cho Cốc Vũ nổi hắc tuyến đầy đầu.
Lăng Sóc cũng không hề chột dạ, ngược lại còn lên án Cốc Vũ: “Vũ, em không tin anh.”
Có mười Cốc Vũ cũng chẳng phải là đối thủ của Lăng Sóc, cho nên, Cốc Vũ liền vội vàng nói: “Lăng Sóc, em xin lỗi, em tin anh mà. À đúng rồi, mấy người Ryan nói mai anh và con sẽ đến, đi đường cẩn thận nha. Em sẽ cùng bác Thomas ra sân bay đón anh và con.”
“Không cần đâu, anh với cục cưng đi máy bay tư nhân, trực tiếp đến nhà bà ngoại ở trang viên Ngân Hạnh Lâm luôn. Được rồi, Vũ nghỉ ngơi đi, ngã vào hồ mà không có gì là mừng rồi, em đừng làm anh lúc nào cũng phải lo lắng là được. Không nói nữa, cục cưng bò lên giành điện thoại rồi.”
Trước khi Lăng Sóc cúp điện thoại, trong đầu Cốc Vũ liên tưởng đến một hình ảnh, Lăng Bảo Bảo không hề khóc mang theo khóe miệng dính nước miếng, cười hi hi giành điện thoại bên tai Lăng Sóc, nước miếng trong trong tràn ra khỏi miệng, rớt xuống cổ Lăng Sóc, sau đó Lăng Sóc mặt sẽ đen sì đến muốn giậm chân.
Nghĩ đến đó, Cốc Vũ một bên cất điện thoại, một bên cười khẽ, ngày mai là có thể gặp lại được cục cưng của cậu rồi, còn có thể ôm lấy cơ thể bé xinh mềm mại mũm mĩm của con.
Cốc Vũ trước khi lên giường nằm trở lại, bưng li nước trên bàn uống một ngụm cho thông cổ, mới vừa rồi không để cho Lăng Sóc nghe giọng của cậu bị khàn, chính là nhờ trước khi gọi điện thoại uống nhiều nước, tuy đã có chuẩn bị, nhưng bây giờ nói xong, cổ họng bởi hoạt động quá độ, cho nên hình như bị nặng hơn lúc đầu rồi.
Cốc Vũ sợ ngày mai Lăng Sóc phát hiện ra, quay người xuống giường giống như là quyết tâm tìm chết, cầm cái li không trên bàn, đi rót sữa mà cậu không thích uống nhất.
Cậu nhớ có lần mẹ nói, sữa thơm thơm, lại còn dễ uống, uống vào trong miệng, liền trôi ngay xuống dưới cổ, giống như làm cho cổ họng cũng được thông.
Cốc Vũ nhớ rõ những lời này, sau đó thì rất ghét uống sữa. Lúc đầu, cũng không phải Cốc Vũ thật sự ghét uống sữa, cậu cảm thấy mẹ nói rất đúng, sữa thật ra uống rất tốt. Mặc dù mùi sữa thoang thoảng, còn có chút mùi của bò, nhưng khi ngậm trong miệng, sữa tỏa ra mùi thơm nồng, vị ngọt, có chút giống như sữa mẹ.
Cốc Vũ quyết định ghét uống sữa, là bởi vì sữa rất ít, thường là do người khác cho, mà mẹ lại thích uống. Vì để dành cho mẹ uống, Cốc Vũ nói cậu ghét mùi sữa, sau này, từ chỗ giả bộ ghét lại trở thành thật sự ghét luôn.
—
Trong nhà bếp vẫn còn người giúp việc, nhìn thấy Cốc Vũ bưng cái li đứng trước cửa bếp rụt rè hỏi có sữa không, đều đồng loạt chớp mắt một cái dừng hết công việc trên tay, đồng loạt chỉ vào cái tủ lạnh lớn nói: “Ở trong đó.” Sau đó có hai người giúp việc bỏ công việc trong tay ra, đi đến nói lấy giúp cậu.
Mọi người rất thích cậu bé phương Đông đáng yêu này, cậu rất lễ phép, chủ yếu là mọi người cảm thấy cậu rụt rè rất dễ thương. Xem ra, ở bất kì chỗ nào, người đẹp cũng đều được ưu ái.
Cốc Vũ đứng trước tủ lạnh cho dù đã có hai người giúp việc giúp cậu lấy sữa, nhìn thấy mọi người đang vội vàng sơ chế nguyên liệu nấu ăn, cảm thấy kì lạ nên hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy ạ?”
“Đây là để dùng cho bữa sáng ngày mai, bởi vì cô Annie muốn qua đây dùng bữa sáng, mới rồi quản gia Thomas dặn dò chúng tôi chuẩn bị.” Người giúp việc rót rữa cho Cốc Vũ nói.
“Cô Annie?” Cốc Vũ nhận lấy sữa nóng, hai tay bưng li đưa lên miệng uống một ngụm, khó hiểu họi lại.
“Cậu Vũ không biết đâu, cô Annie vốn là cháu họ của phu nhân Iris, là một mĩ nhân rất quí phái, phu nhân Iris rất thích cô ấy.” Người giúp việc khác nói.
“Oh, cô ấy cũng đến dự sinh nhật bà ngoại à.” Vốn định rót sữa đem về phòng, nhưng mà Cốc Vũ nghe nói đến người phụ nữ tên là Annie kia, trong lòng tự nhiên nảy lên cảm giác bất an, giống như là sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Thành ra, Cốc Vũ miễn cưỡng ngồi xuống cái ghế người giúp việc mang đến, vừa đem li sữa nóng cầm trong tay, đôi môi ngậm lấy miệng li, khóe miệng nhỏ nhắn uống từng ngụm nhỏ, hình ảnh này khiến cho tất cả người giúp việc nước ngoài đều sững sờ nhìn chằm chằm vào cậu bé mắt đen đang kề môi vào li sữa.
Một người sắp hai mươi tuổi đã kết hôn và có con, lại còn là nam, nhưng hành động cậu bé này làm ra, một chút cũng không hề khiến cho người ta thấy kiểu cách giả tạo, ngược lại còn vô cùng dễ thương.
Ít nhất là đối với Jude đã về phòng rồi lại đi xuống định đem đá lên để uống rượu, đứng ở trong góc khuất bên ngoài cửa bếp, mãi đến khi Cốc Vũ nghe xong người giúp việc ở trong bếp nói chuyện phiếm đứng dậy quay trở về phòng, Jude đứng ở bên ngoài đi trước một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.