Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ
Chương 13: Cha ruột....Con đang luyện tập tài ăn nói
Trần Tiểu Na
28/07/2014
"Người tới, lập tức thu thập hành lý của Tây Môn Dật, về sau không cho hắn bước vào biệt thự nửa bước!"
Lông mi giật giật mấy cái, Y Hi Nhi chậm rãi mở mắt.
Lật người, lồng ngực ấm áp? Kỳ quái ngẩng đầu nhìn, mắt kiếng Tây Môn Dật không biết đã lấy xuống từ lúc nào, có vẻ đặc biệt tuấn tú, hàm răng trắng noãn biểu hiện tâm tình anh rất tốt.
"Chào buổi sáng, cháu gái!" thanh âm Tây Môn Dật thanh nhã sảng lãng, một chút cũng không có vẻ uể oải.
Mẹ, nói một buổi tối tinh thần còn tốt như vậy, thật không phải là người!
Đợi đã nào...! Bây giờ là cái tư thế gì? Lúc nào thì mình rúc vào trong ngực Tây Môn Dật? Hơn nữa, đôi chân mình còn tùy tiện gác bên hông anh ta, cái mông phía dưới cảm giác mát rượi.
Đó là quần lót lộ ra rồi!
"A a a! Sắc lang a!" Y Hi Nhi gào khóc thảm thiết.
"Ha ha!"
Ba người, trừ Tây Môn Dật biểu hiện một dạng rực rỡ ra, Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi không tâm tình gì.
Vũ Văn Bác không nói gì, chỉ là dùng mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm người trên giường lớn đang uốn éo thành bánh quai chèo, ánh mắt kia như muốn bắn ra tia lửa!
"Cút đến Châu Phi đi lấy quặng cho ta!" Vũ Văn Bác giận không kềm được rống to, thanh âm giống như sấm rền, cả phòng cũng bị tiếng rống ấy lay động.
Tường nhà lắc lư, Vũ Văn Bác trong cơn giận dữ một tay bắt lấy Tây Môn Dật, ném xuống sàn nhà. Mấy người làm nghe tiếng động vội vàng đỡ Tây Môn Dật lên, chạy trối chết ra ngoài cửa, chỉ sợ Tây Môn Dật sẽ bị lão đại ăn thịt.
Đem Tây Môn Dật đuổi tới Châu Phi đi, Vũ Văn Bác lúc này mới nuốt xuống cục nghẹn, con gái đáng yêu của anh cư nhiên bị ông chú dụ dỗ lên giường, người làm cha như anh cũng chưa từng ôm con gái ngủ như vậy, cư nhiên tiện nghi cho tên tiểu tử Tây Môn Dật kia.
Càng nghĩ càng thấy bực mình, Vũ Văn Bác vốn đang tiến hành hội nghị trực tuyến lập tức ngưng hẳn, ra khỏi phòng họp trở lại phòng mình.
Y Hi Nhi đang thay quần ngủ, bị Vũ Văn Bác đột nhiên xông vào làm giật mình, còn chưa kịp mặc xong, vội vàng ngồi chồm hổm xuống lấy giường che chắn thân thể mình.
Một giấc ngủ đến buổi trưa tỉnh lại, trừ một đống mỹ nữ nói tiếng Anh cô không hề biết một ai. Vì vậy thừa dịp không có người cô vội chạy xuống phòng bếp lục tung một lần, cố gắng tìm điện thoại di động, đáng tiếc bận rộn một buổi chiều cũng không có thu hoạch gì.
Hiện tại rõ ràng cha đã biết thân phận của mình rồi, nhưng khi nhìn bộ dạng giống như không muốn truy cứu, Y Hi Nhi cũng vui vẻ cười sáng lạn, "Cha, con đang thay quần áo, cha có phải nên tránh trước hay không?"
Đoán chừng những người xã hội đen kia đều có tật trong lòng, không có thân tình nên đặc biệt khát vọng thân tình, nhìn thấy dáng dấp mình đáng yêu liền muốn nhận làm con gái.
Hay nói căn bản bảng quảng cáo, nhưng thật ra là muốn chiếm đoạt mình, mạnh tay bẻ hoa sau đó sẽ bắn chết? Rất có thể! Người Hội Liệt Diễm không có ai dễ nói chuyện, mình rõ ràng là kẻ địch còn đối tốt như vậy?
Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, càng xem càng cảm thấy ánh mắt Vũ Văn Bác nhìn mình bỉ ổi.
Nắm chặt ga giường che thân thể mềm mại uyển chuyển, Y Hi Nhi sợ hãi.
Cô lớn như vậy, vẫn diễn vai thiếu nữ vị thành niên, đúng là không biết phải làm sao.
Mạng quan trọng hay trinh tiết quan trọng? Đây là một vấn đề lớn a!
"Nha!" Thân thể đột nhiên lạnh lẽo, ngay sau đó lại tiến vào một lồng ngực ấm áp.
Nháy mắt mấy cái, không sai, che giấu gì đó trên người đều bị rớt, trần trụi hiện ra trong ngực Vũ Văn Bác.
"Con biết da con trắng nõn nà, giọng nói trong trẻo, xinh đẹp vô địch, ngay cả mùi thơm cơ thể cũng có thể gọi bươm buớm, khí chất tiên tử thoát tục. Nhưng mặc dù dung mạo con động lòng đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, cha cũng không thể đối với con như vậy, cha phải biết, tại Trung Quốc cho dù là vợ chồng nếu hai bên không tự nguyện cũng coi như là cưỡng. . . . . ."
Vũ Văn Bác đột nhiên quay đầu trợn mắt nhìn Y Hi Nhi một cái, trừng cô kinh hồn bạt vía, dây thần kinh giật một cái, bắt đầu phát run.
Vũ Văn Bác cầm một cái váy hồng không tìm được trước sau, căn bản không quan tâm Y Hi Nhi nói những thứ ngổn ngang kia.
Nhìn trong mắt Vũ Văn Bác rõ ràng mất hứng, Y Hi Nhi nuốt nước miếng một cái, run run nói: "Cha. . . Cha ruột. . . Con đang luyện tập tài ăn nói?"
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trinh tiết nhằm nhò gì, nếu không có mạng, trinh tiết này còn dùng được sao!
Vũ Văn Bác căn bản không nghe Y Hi Nhi, một lòng định giúp con gái mặc quần áo, tìm được vị trí, từ trên ót chụp xuống, lôi kéo một cái, lúc này mới hài lòng cười.
"Tốt lắm, đi đánh răng rửa mặt lên giường ngủ." Vỗ vỗ mông Y Hi Nhi , Vũ Văn Bác thúc giục.
Khó trách những người làm cha trên TV có con gái đều là bộ dáng hạnh phúc. Thì ra cảm giác có con gái tốt đẹp như vậy, đáng tiếc con gái trưởng thành không cần thay tả rồi, nếu không thay tả cũng là sở trường của anh. Trong quảng cáo trên ti vi thường nói, lấy thông minh của anh khẳng định có thể giúp con gái làm bất cứ cái gì.
Nhìn mình ăn mặc thật tốt, chỉnh tề quy củ, trong quá trình thay quần áo cũng không bị ăn chút xíu đậu hũ, Y Hi Nhi có chút không thể tin, "Tốt. . . . . . Tốt lắm?"
"Nhanh lên một chút, cha đi lấy sách, lát nữa kể chuyện xưa cho con!" Việc Tây Môn Dật làm, người làm cha như anh phải hơn. Không phải là kể chuyện xưa sao?
Rửa mặt đánh răng xong, Y Hi Nhi run lẩy bẩy nửa ngày mới chui vào trong chăn, bây giờ chuyện gì đang xảy ra? Lão đại xã hội đen kể chuyện xưa cho mình sao? Chuyện ma? Cô cũng không còn trái tim để chịu lần nữa.
Kỳ quái, lấy một quyển sách sẽ lâu như vậy? 20' còn không vào?
Không nhìn thấy Vũ Văn Bác vào phòng, Y Hi Nhi có chút kỳ quái. Cái loại thấp thỏm trên người cô đã được nghiệm chứng.
Vì kể chuyện xưa cho con gái, chưa bao giờ nhìn sách truyện Vũ Văn Bác gặp chút khó khăn.
Một thuộc hạ đã kết hôn vừa đúng tuần tra ở phòng khách, Vũ Văn Bác đuổi kịp, lần uốn éo hỏi: "A Tư, con trai cậu mấy tuổi?" Hỏi xong, Vũ Văn Bác cũng cảm thấy lúng túng, Vũ Văn Bác anh khi nào sẽ quan tâm chuyện riêng của thuộc hạ rồi?
A Tư ngẩn ra, lập tức lại ngẩng đầu ưỡn ngực nói năng có khí phách trả lời: "Lão đại, tám tuổi rồi."
Vũ Văn Bác có chút phiền não, chỉ vì làm một người cha tốt, anh không ngại học hỏi kẻ dưới, mong đợi nhìn thuộc hạ, hi vọng học hỏi kinh nghiệm, "Vậy nó có xem sách truyện chưa?"
Nói về con trai của mình, a Tư lộ ra nụ cười thật thà, cho dù là xã hội đen, nhưng làm một người cha lại để anh giờ phút này thoạt nhìn rất hiền lành, "Gần đây mẹ nó mua cho nó công chúa Bạch Tuyết, ha ha. . . . . ."
"Cậu bây giờ đi mua công chúa Bạch Tuyết, trong vòng hai mươi phút tôi muốn có."
Đứa trẻ khác đọc sách gì, con anh cũng sẽ đọc sách đó, tóm lại không đọc chuyện ma là được. Lá gan Tây Môn Dật gần đây càng lúc càng lớn, thậm chí con gái của anh cũng dám lấy ra nói giỡn, không nghe lệnh bắt hắn đi Châu Phi đào dầu hỏa , hắn vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rời khỏi Châu Phi.
Nhớ tới con gáo đáng yêu cư nhiên bị buộc nghe chuyện ma cả một buổi tối, mặt Vũ Văn Bác lập tức âm trầm xuống.
Lông mi giật giật mấy cái, Y Hi Nhi chậm rãi mở mắt.
Lật người, lồng ngực ấm áp? Kỳ quái ngẩng đầu nhìn, mắt kiếng Tây Môn Dật không biết đã lấy xuống từ lúc nào, có vẻ đặc biệt tuấn tú, hàm răng trắng noãn biểu hiện tâm tình anh rất tốt.
"Chào buổi sáng, cháu gái!" thanh âm Tây Môn Dật thanh nhã sảng lãng, một chút cũng không có vẻ uể oải.
Mẹ, nói một buổi tối tinh thần còn tốt như vậy, thật không phải là người!
Đợi đã nào...! Bây giờ là cái tư thế gì? Lúc nào thì mình rúc vào trong ngực Tây Môn Dật? Hơn nữa, đôi chân mình còn tùy tiện gác bên hông anh ta, cái mông phía dưới cảm giác mát rượi.
Đó là quần lót lộ ra rồi!
"A a a! Sắc lang a!" Y Hi Nhi gào khóc thảm thiết.
"Ha ha!"
Ba người, trừ Tây Môn Dật biểu hiện một dạng rực rỡ ra, Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi không tâm tình gì.
Vũ Văn Bác không nói gì, chỉ là dùng mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm người trên giường lớn đang uốn éo thành bánh quai chèo, ánh mắt kia như muốn bắn ra tia lửa!
"Cút đến Châu Phi đi lấy quặng cho ta!" Vũ Văn Bác giận không kềm được rống to, thanh âm giống như sấm rền, cả phòng cũng bị tiếng rống ấy lay động.
Tường nhà lắc lư, Vũ Văn Bác trong cơn giận dữ một tay bắt lấy Tây Môn Dật, ném xuống sàn nhà. Mấy người làm nghe tiếng động vội vàng đỡ Tây Môn Dật lên, chạy trối chết ra ngoài cửa, chỉ sợ Tây Môn Dật sẽ bị lão đại ăn thịt.
Đem Tây Môn Dật đuổi tới Châu Phi đi, Vũ Văn Bác lúc này mới nuốt xuống cục nghẹn, con gái đáng yêu của anh cư nhiên bị ông chú dụ dỗ lên giường, người làm cha như anh cũng chưa từng ôm con gái ngủ như vậy, cư nhiên tiện nghi cho tên tiểu tử Tây Môn Dật kia.
Càng nghĩ càng thấy bực mình, Vũ Văn Bác vốn đang tiến hành hội nghị trực tuyến lập tức ngưng hẳn, ra khỏi phòng họp trở lại phòng mình.
Y Hi Nhi đang thay quần ngủ, bị Vũ Văn Bác đột nhiên xông vào làm giật mình, còn chưa kịp mặc xong, vội vàng ngồi chồm hổm xuống lấy giường che chắn thân thể mình.
Một giấc ngủ đến buổi trưa tỉnh lại, trừ một đống mỹ nữ nói tiếng Anh cô không hề biết một ai. Vì vậy thừa dịp không có người cô vội chạy xuống phòng bếp lục tung một lần, cố gắng tìm điện thoại di động, đáng tiếc bận rộn một buổi chiều cũng không có thu hoạch gì.
Hiện tại rõ ràng cha đã biết thân phận của mình rồi, nhưng khi nhìn bộ dạng giống như không muốn truy cứu, Y Hi Nhi cũng vui vẻ cười sáng lạn, "Cha, con đang thay quần áo, cha có phải nên tránh trước hay không?"
Đoán chừng những người xã hội đen kia đều có tật trong lòng, không có thân tình nên đặc biệt khát vọng thân tình, nhìn thấy dáng dấp mình đáng yêu liền muốn nhận làm con gái.
Hay nói căn bản bảng quảng cáo, nhưng thật ra là muốn chiếm đoạt mình, mạnh tay bẻ hoa sau đó sẽ bắn chết? Rất có thể! Người Hội Liệt Diễm không có ai dễ nói chuyện, mình rõ ràng là kẻ địch còn đối tốt như vậy?
Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, càng xem càng cảm thấy ánh mắt Vũ Văn Bác nhìn mình bỉ ổi.
Nắm chặt ga giường che thân thể mềm mại uyển chuyển, Y Hi Nhi sợ hãi.
Cô lớn như vậy, vẫn diễn vai thiếu nữ vị thành niên, đúng là không biết phải làm sao.
Mạng quan trọng hay trinh tiết quan trọng? Đây là một vấn đề lớn a!
"Nha!" Thân thể đột nhiên lạnh lẽo, ngay sau đó lại tiến vào một lồng ngực ấm áp.
Nháy mắt mấy cái, không sai, che giấu gì đó trên người đều bị rớt, trần trụi hiện ra trong ngực Vũ Văn Bác.
"Con biết da con trắng nõn nà, giọng nói trong trẻo, xinh đẹp vô địch, ngay cả mùi thơm cơ thể cũng có thể gọi bươm buớm, khí chất tiên tử thoát tục. Nhưng mặc dù dung mạo con động lòng đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, cha cũng không thể đối với con như vậy, cha phải biết, tại Trung Quốc cho dù là vợ chồng nếu hai bên không tự nguyện cũng coi như là cưỡng. . . . . ."
Vũ Văn Bác đột nhiên quay đầu trợn mắt nhìn Y Hi Nhi một cái, trừng cô kinh hồn bạt vía, dây thần kinh giật một cái, bắt đầu phát run.
Vũ Văn Bác cầm một cái váy hồng không tìm được trước sau, căn bản không quan tâm Y Hi Nhi nói những thứ ngổn ngang kia.
Nhìn trong mắt Vũ Văn Bác rõ ràng mất hứng, Y Hi Nhi nuốt nước miếng một cái, run run nói: "Cha. . . Cha ruột. . . Con đang luyện tập tài ăn nói?"
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trinh tiết nhằm nhò gì, nếu không có mạng, trinh tiết này còn dùng được sao!
Vũ Văn Bác căn bản không nghe Y Hi Nhi, một lòng định giúp con gái mặc quần áo, tìm được vị trí, từ trên ót chụp xuống, lôi kéo một cái, lúc này mới hài lòng cười.
"Tốt lắm, đi đánh răng rửa mặt lên giường ngủ." Vỗ vỗ mông Y Hi Nhi , Vũ Văn Bác thúc giục.
Khó trách những người làm cha trên TV có con gái đều là bộ dáng hạnh phúc. Thì ra cảm giác có con gái tốt đẹp như vậy, đáng tiếc con gái trưởng thành không cần thay tả rồi, nếu không thay tả cũng là sở trường của anh. Trong quảng cáo trên ti vi thường nói, lấy thông minh của anh khẳng định có thể giúp con gái làm bất cứ cái gì.
Nhìn mình ăn mặc thật tốt, chỉnh tề quy củ, trong quá trình thay quần áo cũng không bị ăn chút xíu đậu hũ, Y Hi Nhi có chút không thể tin, "Tốt. . . . . . Tốt lắm?"
"Nhanh lên một chút, cha đi lấy sách, lát nữa kể chuyện xưa cho con!" Việc Tây Môn Dật làm, người làm cha như anh phải hơn. Không phải là kể chuyện xưa sao?
Rửa mặt đánh răng xong, Y Hi Nhi run lẩy bẩy nửa ngày mới chui vào trong chăn, bây giờ chuyện gì đang xảy ra? Lão đại xã hội đen kể chuyện xưa cho mình sao? Chuyện ma? Cô cũng không còn trái tim để chịu lần nữa.
Kỳ quái, lấy một quyển sách sẽ lâu như vậy? 20' còn không vào?
Không nhìn thấy Vũ Văn Bác vào phòng, Y Hi Nhi có chút kỳ quái. Cái loại thấp thỏm trên người cô đã được nghiệm chứng.
Vì kể chuyện xưa cho con gái, chưa bao giờ nhìn sách truyện Vũ Văn Bác gặp chút khó khăn.
Một thuộc hạ đã kết hôn vừa đúng tuần tra ở phòng khách, Vũ Văn Bác đuổi kịp, lần uốn éo hỏi: "A Tư, con trai cậu mấy tuổi?" Hỏi xong, Vũ Văn Bác cũng cảm thấy lúng túng, Vũ Văn Bác anh khi nào sẽ quan tâm chuyện riêng của thuộc hạ rồi?
A Tư ngẩn ra, lập tức lại ngẩng đầu ưỡn ngực nói năng có khí phách trả lời: "Lão đại, tám tuổi rồi."
Vũ Văn Bác có chút phiền não, chỉ vì làm một người cha tốt, anh không ngại học hỏi kẻ dưới, mong đợi nhìn thuộc hạ, hi vọng học hỏi kinh nghiệm, "Vậy nó có xem sách truyện chưa?"
Nói về con trai của mình, a Tư lộ ra nụ cười thật thà, cho dù là xã hội đen, nhưng làm một người cha lại để anh giờ phút này thoạt nhìn rất hiền lành, "Gần đây mẹ nó mua cho nó công chúa Bạch Tuyết, ha ha. . . . . ."
"Cậu bây giờ đi mua công chúa Bạch Tuyết, trong vòng hai mươi phút tôi muốn có."
Đứa trẻ khác đọc sách gì, con anh cũng sẽ đọc sách đó, tóm lại không đọc chuyện ma là được. Lá gan Tây Môn Dật gần đây càng lúc càng lớn, thậm chí con gái của anh cũng dám lấy ra nói giỡn, không nghe lệnh bắt hắn đi Châu Phi đào dầu hỏa , hắn vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rời khỏi Châu Phi.
Nhớ tới con gáo đáng yêu cư nhiên bị buộc nghe chuyện ma cả một buổi tối, mặt Vũ Văn Bác lập tức âm trầm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.