Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ
Chương 61: Chúng ta cùng đi gây tôi
Trần Tiểu Na
28/07/2014
Y Hi Nhi còn chưa kịp ngồi xuống, Vũ Văn Bác đã kéo cô vào trong lòng, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo, cái cảm giác đó, làm người ta khó chịu tới cực điểm, nhất là bây giờ Y Hi Nhi cư nhiên bị người khác nhạo báng.
Cảm giác khó chịu làm cô muốn nổ tung, cắn không tới người đang lái máy bay kia, chẳng lẽ gần ngay trước mắt cô còn không cắn tới sao?
Nghĩ tới đó, Y Hi Nhi hung hăng cắn vào cổ của Vũ Văn Bác.
Vũ Văn Bác không nghĩ tới Y Hi Nhi sẽ hạ thấp đến như vậy, lập tức không có phản ứng, đến lúc kịp hiểu ra, Y Hi Nhi đã cắn tới cổ, chết vẫn còn lắm miệng, Vũ Văn Bác không dám dùng sức đẩy, không thể làm gì khác hơn là để mặc cho Y Hi Nhi giống như ma cà rồng đang cắn xuống vai anh.
Nếm có mùi vị của máu, Y Hi Nhi lúc này mới hài lòng buông ra.
"Hài lòng chứ? Mùi vị thế nào?" Vũ Văn Bác có chút hăng hái hỏi, nhận thấy xung quanh yên lặng nhân viên phục vụ đưa băng gạc tới, dán chỗ vết thương vừa bị Y Hi Nhi cắn.
Sợ rằng trên thế giới chỉ có Vũ Văn Bác bị cắn trực tiếp phun máu tươi còn hỏi đối phương mùi vị như thế nào, Vũ Văn Bác cũng cảm thấy mình nhất định là điên rồi, lại còn cảm giác máu tươi dính ở trên môi Y Hi Nhi rất xinh đẹp, rất mê hoặc lẳng lơ.
Một tay đè ép vết thương trên cổ vẫn còn ứa máu, một tay kia ngón tay chậm rãi đụng vào đôi môi mềm mại của Y Hi Nhi, mắt lộ tinh quang.
Bị Vũ Văn Bác nhìn như vậy, Y Hi Nhi sợ đến muốn trốn, giờ phút này Vũ Văn Bác thoạt nhìn rất nguy hiểm, nhưng nói không ra được là lạ ở chỗ nào, ánh mắt đó giống như là vừa ý với con thú, hơn nữa tuyệt đối là mãnh thú.
"Rất. . . . . . Ngon ." Trả lời như vậy, Vũ Văn Bác sẽ hài lòng chứ? Nghĩ mà sợ, Y Hi Nhi vâng dạ nói, co người lên , tránh ngón tay của Vũ Văn Bác.
"Vậy sao?" Vũ Văn Bác tròng mắt hơi híp lại, lấy máu tươi ở trên môi của Y Hi Nhi dính trên ngón tay đặt ở trong miệng, liếm xuống.
Lần này, thiếu chút nữa khiến Y Hi Nhi lên cơn sốc, con mẹ nó thật sự là quá dụ dỗ, Y Hi Nhi thậm chí cảm thấy một luồng nhiệt xông lên đầu, lần này đi theo lại cảm thấy hành động của Vũ Văn Bác lần này vô cùng quỷ dị, có một cảm giác nguy hiểm từ trong đáy lòng bắt đầu phát ra, không có bất kỳ dấu hiệu và lý do, Y Hi Nhi chân mềm nhũn, giống như phản ứng tự nhiên của Tiểu Bạch Thỏ khi gặp phải mãnh hổ.
"Con sai rồi con sai rồi, con không nên cám ơn cả nhà Tây Môn Dật, càng không nên thăm hỏi thân thích nhà người ta, con sửa! Nếu không cha khiến Tây Môn Dật cám ơn cả nhà con cũng được, chỉ là nhà chúng ta giờ chỉ còn lại mình con, thực sự muốn cám ơn chỉ cần cho bạc là được." Y Hi Nhi nhắm mắt lại hô to một trận.
Sau một lúc lâu, Vũ Văn Bác bật cười đầu tiên, tiếp theo là Tây Môn Dật cười ha hả.
Y Hi Nhi này, thật đúng là rất thú vị, vốn cho là nhắm mắt lại đọc mật mã ngân hàng đã rất tuyệt, bây giờ còn đến cám ơn cả nhà, Tây Môn Dật cười sắp chết rồi, thật may là, máy bay đã hạ cánh an toàn, bằng không anh còn phải kìm nén.
Y Hi Nhi mở thêm cửa sổ để hóa giải tức giận và yêu khí của Vũ Văn Bác, chỉ là chuyện tiền bạc bị Tây Môn Dật cười nhạo suốt ba ngày.
Một ngày, trời trong nắng ấm, mây xa vạn dặm.
Y Hi Nhi gối đầu trên cánh tay, trong miệng cắn một cọng cỏ, mặc áo da màu trắng dài, nhàn nhã nằm trên bãi cỏ bên trong biệt thự, Kuala Lumpur là thành phố có bốn mùa đều là mùa xuân, cho dù là tháng Mười Hai cũng không quá lạnh.
Biết mình may mắn thoát khỏi khảo hạch, nhưng Cố Nhã Thuần thì không chắc có may mắn như vậy, một mình tác chiến, bên cạnh lại không có người quen biết, Y Hi Nhi bắt đầu cảm thấy đau lòng, dù sao Cố Nhã Thuần cũng vì mình mới có yêu cầu tham gia khảo hạch trước, nếu như theo kế hoạch ban đầu, Cố Nhã Thuần ít nhất bên cạnh còn có một người quen biết có thể giúp đỡ lẫn nhau, chỉ là đau lòng và tự trách rất nhanh liền bị thực tế tốt đẹp phá vỡ, hiện tại Y Hi Nhi nhàn nhã nghỉ phép, thành công vỗ béo được hai kí lô, làn da trắng cũng rất nhanh trở lại, nhưng vì cô luôn đỏ mặt, không nhìn rõ là đen hay trắng.
"Ah, núi sông thật tốt, thật là thích hợp để phạm tội." Y Hi Nhi vô ý thức nói, dưới tình huống bình thường Y Hi Nhi nói đều không trải qua suy nghĩ, lại càng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chỉ là, Vũ Văn Bác bên cạnh đang cúi đầu vào máy vi tính lại tưởng thật.
Khép lại máy vi tính, Vũ Văn Bác đi tới bên cạnh Y Hi Nhi, khẽ cong eo xách người lên.
"Làm sao? Con đang hưởng thụ đấy, cha vội vàng tìm công việc kiếm tiền nuôi gia đình, chờ con nghỉ ngơi tốt liền chuẩn bị đi ra ngoài xúc tiến phát triển kinh tế, kéo GPA, mặc dù nơi này là Malaysia, chỉ là tiền của cha cũng có một phần là kiếm lời từ những người dân ở đây, cho nên con cũng không tính là sính ngoại." Y Hi Nhi ung dung lười biếng nói, Vũ Văn Bác mất hứng xách Y Hi Nhi tựa như xách búp bê đi tới đi lui.
Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi liền nổi đóa, 1m58 căn bản không coi là rất lùn, dĩ nhiên ở Trung Quốc chỉ có thể không coi là kế cuối, nhưng cô cũng đâu nhỏ bé đến nỗi bị người xách đến mức như vậy? Được rồi, do cô xui xẻo, vừa khéo những người cô biết đều là người cao, không phải cô lùn, mà là người khác quá cao.
"Con không phải muốn phạm tội sao? Vậy chúng ta đi gây tội." Vũ Văn Bác thanh âm không có nửa điểm phập phồng, phảng phất như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt ....
"Khụ!" Y Hi Nhi sợ đến mức bị sặc bởi một cọng cỏ.
Đi phạm tội? Nói có vẻ dễ ợt vậy sao?
"Yên tâm, tuyệt đối là phạm tội lớn, tội này bắt được phải ngồi tù..., bảo đảm rất thỏa mãn." Bỗng nhiên trên ven đường chui ra một người, cười híp mắt nói, trong mắt tiết ra một tia sáng giảo hoạt.
Y Hi Nhi tròng mắt hơi híp, sau khi thấy rõ ràng người vừa tới, bất đắc dĩ nói: "Đoan Mộc Triển, anh xuất hiện bất thình lình như vậy thêm cách nói chuyện rất đáng yêu, làm cho tôi rất khó tiêu hóa."
Tại sao bất đắc dĩ? Bởi vì từ khi bắt đầu cặp song sinh này, bọn họ biết được không thể một lần chơi trò chơi "Đoán một chút tôi là ai".
"Oa oa, tôi đã nói rồi khẳng định một cái liền nhận ra, quả nhiên bị tôi đoán trúng." Lúc này, con đường bên kia nhảy ra một người giống nhau như đúc người vừa nãy, ngay cả quần áo cũng mặc giống nhau.
"Các anh nhàm chán không có người tán gẫu với các anh sao? Đùa vậy thú vị sao?" Y Hi Nhi không chịu được liếc mắt, không nhìn thẳng cặp song sinh này.
Hoàng hôn, nắng chiều ngã về tây.
Thủ đô Kuala Lumpur nằm ở gần đường xích đạo, nên thành phố này có thời tiết ấm áp mang tính chất nhiệt đới biển, thời tiết nóng ẩm quanh năm. Trong ngày nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch khá nhiều, ban ngày nóng bức còn ban đêm hơi se lạnh, cho nên lúc này Y Hi Nhi mặc quần dài áo da thêm một cái khăn choàng ô vuông màu vàng đất rộng thùng thình, nhìn cô có cảm giác như người phương tây.
Kuala Lumpur được thành lập từ năm 1857 tại hợp lưu sông Gombak và sông Klang, khi đó một đội thám hiểm (người Hoa) đi đào thiếc đã đến sông Klang và bắt đầu khai thác ở khu vực Ampang - lúc đó còn là rừng rậm, một mỏ thiếc phát đạt đã được thiết lập. Và điều này đã đương nhiên thu hút các nhà buôn đến khu vực này buôn bán thiếc và các hàng hóa khác. Các nhà buôn xây dựng cửa hiệu tại hợp lưu hai con sông Klang và Gombak - từ đó thành phố này được khai sinh.
Cho đến ngày nay, mỏ thiếc đã sớm cạn kiệt, tuy nhiên sự phát triển của Kuala Lumpur không vì vậy mà dừng lại, khi hoàng hôn đến cũng là lúc trong thành phố bắt đầu rực rỡ ánh đèn, khiến thành phố như được bao phủ một sắc màu đầy sức mê hoặc của đồng tiền.
Cảm giác khó chịu làm cô muốn nổ tung, cắn không tới người đang lái máy bay kia, chẳng lẽ gần ngay trước mắt cô còn không cắn tới sao?
Nghĩ tới đó, Y Hi Nhi hung hăng cắn vào cổ của Vũ Văn Bác.
Vũ Văn Bác không nghĩ tới Y Hi Nhi sẽ hạ thấp đến như vậy, lập tức không có phản ứng, đến lúc kịp hiểu ra, Y Hi Nhi đã cắn tới cổ, chết vẫn còn lắm miệng, Vũ Văn Bác không dám dùng sức đẩy, không thể làm gì khác hơn là để mặc cho Y Hi Nhi giống như ma cà rồng đang cắn xuống vai anh.
Nếm có mùi vị của máu, Y Hi Nhi lúc này mới hài lòng buông ra.
"Hài lòng chứ? Mùi vị thế nào?" Vũ Văn Bác có chút hăng hái hỏi, nhận thấy xung quanh yên lặng nhân viên phục vụ đưa băng gạc tới, dán chỗ vết thương vừa bị Y Hi Nhi cắn.
Sợ rằng trên thế giới chỉ có Vũ Văn Bác bị cắn trực tiếp phun máu tươi còn hỏi đối phương mùi vị như thế nào, Vũ Văn Bác cũng cảm thấy mình nhất định là điên rồi, lại còn cảm giác máu tươi dính ở trên môi Y Hi Nhi rất xinh đẹp, rất mê hoặc lẳng lơ.
Một tay đè ép vết thương trên cổ vẫn còn ứa máu, một tay kia ngón tay chậm rãi đụng vào đôi môi mềm mại của Y Hi Nhi, mắt lộ tinh quang.
Bị Vũ Văn Bác nhìn như vậy, Y Hi Nhi sợ đến muốn trốn, giờ phút này Vũ Văn Bác thoạt nhìn rất nguy hiểm, nhưng nói không ra được là lạ ở chỗ nào, ánh mắt đó giống như là vừa ý với con thú, hơn nữa tuyệt đối là mãnh thú.
"Rất. . . . . . Ngon ." Trả lời như vậy, Vũ Văn Bác sẽ hài lòng chứ? Nghĩ mà sợ, Y Hi Nhi vâng dạ nói, co người lên , tránh ngón tay của Vũ Văn Bác.
"Vậy sao?" Vũ Văn Bác tròng mắt hơi híp lại, lấy máu tươi ở trên môi của Y Hi Nhi dính trên ngón tay đặt ở trong miệng, liếm xuống.
Lần này, thiếu chút nữa khiến Y Hi Nhi lên cơn sốc, con mẹ nó thật sự là quá dụ dỗ, Y Hi Nhi thậm chí cảm thấy một luồng nhiệt xông lên đầu, lần này đi theo lại cảm thấy hành động của Vũ Văn Bác lần này vô cùng quỷ dị, có một cảm giác nguy hiểm từ trong đáy lòng bắt đầu phát ra, không có bất kỳ dấu hiệu và lý do, Y Hi Nhi chân mềm nhũn, giống như phản ứng tự nhiên của Tiểu Bạch Thỏ khi gặp phải mãnh hổ.
"Con sai rồi con sai rồi, con không nên cám ơn cả nhà Tây Môn Dật, càng không nên thăm hỏi thân thích nhà người ta, con sửa! Nếu không cha khiến Tây Môn Dật cám ơn cả nhà con cũng được, chỉ là nhà chúng ta giờ chỉ còn lại mình con, thực sự muốn cám ơn chỉ cần cho bạc là được." Y Hi Nhi nhắm mắt lại hô to một trận.
Sau một lúc lâu, Vũ Văn Bác bật cười đầu tiên, tiếp theo là Tây Môn Dật cười ha hả.
Y Hi Nhi này, thật đúng là rất thú vị, vốn cho là nhắm mắt lại đọc mật mã ngân hàng đã rất tuyệt, bây giờ còn đến cám ơn cả nhà, Tây Môn Dật cười sắp chết rồi, thật may là, máy bay đã hạ cánh an toàn, bằng không anh còn phải kìm nén.
Y Hi Nhi mở thêm cửa sổ để hóa giải tức giận và yêu khí của Vũ Văn Bác, chỉ là chuyện tiền bạc bị Tây Môn Dật cười nhạo suốt ba ngày.
Một ngày, trời trong nắng ấm, mây xa vạn dặm.
Y Hi Nhi gối đầu trên cánh tay, trong miệng cắn một cọng cỏ, mặc áo da màu trắng dài, nhàn nhã nằm trên bãi cỏ bên trong biệt thự, Kuala Lumpur là thành phố có bốn mùa đều là mùa xuân, cho dù là tháng Mười Hai cũng không quá lạnh.
Biết mình may mắn thoát khỏi khảo hạch, nhưng Cố Nhã Thuần thì không chắc có may mắn như vậy, một mình tác chiến, bên cạnh lại không có người quen biết, Y Hi Nhi bắt đầu cảm thấy đau lòng, dù sao Cố Nhã Thuần cũng vì mình mới có yêu cầu tham gia khảo hạch trước, nếu như theo kế hoạch ban đầu, Cố Nhã Thuần ít nhất bên cạnh còn có một người quen biết có thể giúp đỡ lẫn nhau, chỉ là đau lòng và tự trách rất nhanh liền bị thực tế tốt đẹp phá vỡ, hiện tại Y Hi Nhi nhàn nhã nghỉ phép, thành công vỗ béo được hai kí lô, làn da trắng cũng rất nhanh trở lại, nhưng vì cô luôn đỏ mặt, không nhìn rõ là đen hay trắng.
"Ah, núi sông thật tốt, thật là thích hợp để phạm tội." Y Hi Nhi vô ý thức nói, dưới tình huống bình thường Y Hi Nhi nói đều không trải qua suy nghĩ, lại càng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chỉ là, Vũ Văn Bác bên cạnh đang cúi đầu vào máy vi tính lại tưởng thật.
Khép lại máy vi tính, Vũ Văn Bác đi tới bên cạnh Y Hi Nhi, khẽ cong eo xách người lên.
"Làm sao? Con đang hưởng thụ đấy, cha vội vàng tìm công việc kiếm tiền nuôi gia đình, chờ con nghỉ ngơi tốt liền chuẩn bị đi ra ngoài xúc tiến phát triển kinh tế, kéo GPA, mặc dù nơi này là Malaysia, chỉ là tiền của cha cũng có một phần là kiếm lời từ những người dân ở đây, cho nên con cũng không tính là sính ngoại." Y Hi Nhi ung dung lười biếng nói, Vũ Văn Bác mất hứng xách Y Hi Nhi tựa như xách búp bê đi tới đi lui.
Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi liền nổi đóa, 1m58 căn bản không coi là rất lùn, dĩ nhiên ở Trung Quốc chỉ có thể không coi là kế cuối, nhưng cô cũng đâu nhỏ bé đến nỗi bị người xách đến mức như vậy? Được rồi, do cô xui xẻo, vừa khéo những người cô biết đều là người cao, không phải cô lùn, mà là người khác quá cao.
"Con không phải muốn phạm tội sao? Vậy chúng ta đi gây tội." Vũ Văn Bác thanh âm không có nửa điểm phập phồng, phảng phất như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt ....
"Khụ!" Y Hi Nhi sợ đến mức bị sặc bởi một cọng cỏ.
Đi phạm tội? Nói có vẻ dễ ợt vậy sao?
"Yên tâm, tuyệt đối là phạm tội lớn, tội này bắt được phải ngồi tù..., bảo đảm rất thỏa mãn." Bỗng nhiên trên ven đường chui ra một người, cười híp mắt nói, trong mắt tiết ra một tia sáng giảo hoạt.
Y Hi Nhi tròng mắt hơi híp, sau khi thấy rõ ràng người vừa tới, bất đắc dĩ nói: "Đoan Mộc Triển, anh xuất hiện bất thình lình như vậy thêm cách nói chuyện rất đáng yêu, làm cho tôi rất khó tiêu hóa."
Tại sao bất đắc dĩ? Bởi vì từ khi bắt đầu cặp song sinh này, bọn họ biết được không thể một lần chơi trò chơi "Đoán một chút tôi là ai".
"Oa oa, tôi đã nói rồi khẳng định một cái liền nhận ra, quả nhiên bị tôi đoán trúng." Lúc này, con đường bên kia nhảy ra một người giống nhau như đúc người vừa nãy, ngay cả quần áo cũng mặc giống nhau.
"Các anh nhàm chán không có người tán gẫu với các anh sao? Đùa vậy thú vị sao?" Y Hi Nhi không chịu được liếc mắt, không nhìn thẳng cặp song sinh này.
Hoàng hôn, nắng chiều ngã về tây.
Thủ đô Kuala Lumpur nằm ở gần đường xích đạo, nên thành phố này có thời tiết ấm áp mang tính chất nhiệt đới biển, thời tiết nóng ẩm quanh năm. Trong ngày nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch khá nhiều, ban ngày nóng bức còn ban đêm hơi se lạnh, cho nên lúc này Y Hi Nhi mặc quần dài áo da thêm một cái khăn choàng ô vuông màu vàng đất rộng thùng thình, nhìn cô có cảm giác như người phương tây.
Kuala Lumpur được thành lập từ năm 1857 tại hợp lưu sông Gombak và sông Klang, khi đó một đội thám hiểm (người Hoa) đi đào thiếc đã đến sông Klang và bắt đầu khai thác ở khu vực Ampang - lúc đó còn là rừng rậm, một mỏ thiếc phát đạt đã được thiết lập. Và điều này đã đương nhiên thu hút các nhà buôn đến khu vực này buôn bán thiếc và các hàng hóa khác. Các nhà buôn xây dựng cửa hiệu tại hợp lưu hai con sông Klang và Gombak - từ đó thành phố này được khai sinh.
Cho đến ngày nay, mỏ thiếc đã sớm cạn kiệt, tuy nhiên sự phát triển của Kuala Lumpur không vì vậy mà dừng lại, khi hoàng hôn đến cũng là lúc trong thành phố bắt đầu rực rỡ ánh đèn, khiến thành phố như được bao phủ một sắc màu đầy sức mê hoặc của đồng tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.