Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ
Chương 83
Trần Tiểu Na
28/07/2014
Lâm Hựu Lật đứng trong bồn tắm, chậm rãi nhìn nước chảy qua lưng bàn chân, vẻ mặt thoáng cái lập tức hoảng hốt .
Cứ nghĩ đến bị Tây Môn Dật nhốt rồi lại không đủ sức chống lại, Lâm Hựu Lật cảm thấy rất tuyệt vọng, nhưng rất nhanh lại dấy lên ngọn lửa hi vọng.
Lâm Hựu Lật cô không phải sẽ dễ dàng lùi bước như vậy, nếu muốn chơi, vậy thì dứt khoát chơi tới cùng đi, cô cũng không phải là một người tham sống sợ chết.
Nước trong bồn tắm từ từ nhiều hơn, Lâm Hựu Lật ngồi xuống, điều chỉnh độ nóng của nước đến mức thích hợp nhất, sau đó nhìn cửa sổ trong phòng bị đóng chặt, lộ ra nụ cười quỷ mị.
Rất tốt, Tây Môn Dật hắn cái gì cũng coi là tốt rồi, trong phòng không có bất kỳ công cụ sắc bén, không có bất kỳ con đường chạy trốn, thậm chí không có ai ở bên ngoài, mỗi ngày chỉ có Tây Môn Dật đến buổi tối mang bữa ăn tối đến.
Bởi vì một ngày chỉ ăn một bữa, cho nên cả người vô lực.
Nhưng là, trên thế giới này vũ khí hữu lực nhất không nhất định phải là thứ bén nhọn gì đó, huống chi chỉ là muốn chết mà thôi, không có khó khăn như vậy .
Cô không bắt bẻ chết kiểu này.
Nước từ từ dâng qua bả vai Lâm Hựu Lật, bồn tắm đã đầy, nhưng vòi nước vẫn tiếp tục chảy, Lâm Hựu Lật không có ý định tắt đi, dù sao, cô còn phải dựa vào này hiệu ứng kích thích thị giác một chút tự phụ trong lòng của người đàn ông kia.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Hựu Lật dựa vào cảm giác, biết đã đến lúc rồi.
Đúng vậy, Tây Môn Dật thậm chí không cho cô biết thời gian, cô căn bản không biết bên ngoài đã qua mấy ngày, trong phòng không nhìn ra bên ngoài cũng không có thông gió, cô chỉ có thể dựa vào trực giác nhạy cảm trời sinh để phán đoán thời gian trôi qua.
Chậm rãi cuối cơ thể thấp xuống, Lâm Hựu Lật nằm ngang xuống, khiến nước dìm hết ngũ quan của cô.
Lâm Hựu Lật rất khổ sở tuy nhiên lại cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì tự do đang ở phía trước rồi.
Hai mươi phút sau, khi Tây Môn Dật mang theo thân thể mệt mỏi mở cửa phòng nhốt của cô gái anh yêu mến ra, tay chân cũng hoảng loạn.
Cả căn phòng khắp nơi đều là nước, có điều không thấy bóng dáng cô gái mà lòng anh thích.
Tây Môn Dật kinh hoảng chạy vào trong phòng tắm, quả nhiên thấy được Lâm Hựu Lật nằm ngang dưới kia trong bồn tắm, mặt của anh lập tức trắng bệch, tay chân chợt lạnh lẽo.
Xông tới ôm lấy Lâm Hựu Lật, bọc một cái khăn tắm, thế giới của Tây Môn Dật bắt đầu sụp đổ rồi.
"Người đâu, chuẩn bị xe, gọi người của tổ y liệu chờ sẵn!" Giọng Tây Môn Dật chọc thủng màng nhĩ Lâm Hựu Lật, làm đau gay gắt, cũng đã có ý thức tự chủ. Tây Môn Dật hốt hoảng không biết làm sao nên không có phát hiện, một người hôn mê bất tỉnh, trọng lượng cơ thể vẫn còn nên có sức nặng.
Bởi vì một người lúc hôn mê không có ý thức tự chủ, trọng lượng của họ sẽ gấp hai sức nặng so với ở thời điểm tỉnh táo.
Ba ngày sau.
Sân bay Hạ Môn.
Một cô gái tóc dài đeo kính mát lôi va li hành lý, cầm trong tay một quyển tạp chí Ruili [Thụy Lệ](*) mới nhất, lặng lẽ xuất hiện trong một góc ở sân bay.
(*) chắc là một tạp chí nổi tiếng nào đó
Bầu trời Hạ Môn, xanh thẳm mà cao xa.
Độ ẩm đặc hữu của cảng biển khiến Lâm Hựu Lật nhíu mày, cô không thích cảm giác ươn ướt, cô thích mùi vị ánh mặt trời, thật may là, ánh mặt trời Hạ Môn coi như là làm cho người ta vui mừng đáng giá.
Ánh mặt trời, cô hiện tại muốn đi tìm nhất là ánh mặt trời.
Chuyện này do cô dựng lên, tự nhiên thời điểm cô cần trợ giúp, người kia cũng phải trợ giúp cô, nếu không, cô sẽ làm tên ngu ngốc kia rất không vui vẻ, dù sao cô có rất nhiều biện pháp. (ý nói anh Tây Môn Dật đã hỗ trợ cho kế hoạch trốn thoát ấy ạ)
"Leng keng! Leng keng! Leng keng!" Lâm Hựu Lật nhấn ba lần cái chuông cửa, sau đó đứng ở một bên chờ người mở cửa.
Nhưng đợi đã lâu mà không ai ra ngoài mở cửa.
Lâm Hựu Lật nhíu lông mày xinh đẹp lại, móc ra trong bóp da trước mặt một cái kẹp tóc, đưa vào khóa cửa bên trong, rất nhanh, cửa mở ra rồi.
Bên trong vô cùng dơ dáy bẩn thỉu, hơn nữa còn có một cỗ mùi hôi thối.
Dịch Đình không hề có thói quen thuận tay đem đồ mang đi, cô không biết cô ấy ăn không hết một thùng mỳ ăn liền đã để lại đến mấy tháng rồi khiến Lâm Hựu Lật thiếu chút nữa không thở nổi.
Cũng tốt, nếu không có ai ở đây vậy trước tiên yên tĩnh một chút đi, dù sao cái chỗ này rất an toàn, khẳng định Tây Môn Dật không ngờ cư nhiên cô sẽ ở chỗ này, hơn nữa còn ở nơi Y Hi Nhi đã từng ở qua, Dịch Đình cho dù đã nói phải giúp một tay cũng không thể sẽ về Hạ Môn ngay.
Nói đến Dịch Đình, cô gái kia so với tưởng tượng của cô thông minh hơn rất nhiều, nhưng cũng đều nhờ cô ấy, nếu như không có Dịch Đình đắc lực tương trợ, Tây Môn Dật cũng sẽ không có nhiều thời giờ như vậy đi hành hạ cô, một món nợ này, về sau cô sẽ chậm chậm coi lại.
Thân thể căng thẳng của Lâm Hựu Lật cho tới giờ khắc này mới được thả lỏng, trải qua thời gian dài chịu đựng rốt cuộc cũng có thể tháo xuống.
Không để ý trong phòng dơ dáy bẩn thỉu bốc mùi, Lâm Hựu Lật nằm trên ghế sa lon, ngủ mê man, ngủ một cái liền ngủ ba ngày.
Đang lúc Tây Môn Dật điên cuồng tìm người, Y Hi Nhi quả thật lại đang rất hạnh phúc.
Cô thật không ngờ là Cố Nhã Thuần và Vũ Văn Bác thật cùng chung sống, hơn nữa còn liên thủ trên thương trường bất luận làm gì cũng đều sinh lợi, đến nỗi giờ thời gian Cố Nhã Thuần và Vũ Văn Bác đi chung với nhau so với chính tông bạn gái là cô còn nhiều hơn rất nhiều.
Cố Nhã Thuần mà có tức giận không tiêu chẳng qua là phát hết trên người Đoan Mộc Thác mà thôi. Nếu không phải Đoan Mộc Thác đến, chức vụ của cô cũng sẽ không bị đình chỉ nhưng bây giờ cái tên Đoan Mộc Thác này sau khi lấy được chức vị mà cô đã cố gắng có được lại cư nhiên không cần.
Đây đối với Cố Nhã Thuần mà nói quả thật là một loại sỉ nhục quá lớn.
Vì vậy, Cố Nhã Thuần cứ ba ngày hai bữa liền cùng Đoan Mộc Thác đấu đá, người chủ trì là Y Hi Nhi. Theo đạo lý mà nói, Y Hi Nhi phải vô cùng vui lòng muốn làm chuyện này nhưng trên thực tế Y Hi Nhi đảm đương có chút bất đắc dĩ cùng với nhàm chán.
Mặc dù cả hai đều là những người rất uy vũ nhưng khi nhìn đến đấu đá giữa bọn họ, Y Hi Nhi liền không nhịn được hoài nghi trí thông minh hai người đó có phải có vấn đề hay không.
"Một hai ba bắt đầu!" Y Hi Nhi không còn hơi sức kêu, phất cái cờ nhỏ trong tay xuống.
"Xì xà xì xụp. . . . . ."
"Xì xà xì xụp. . . . . ."
Nghe âm thanh như thế ngàn vạn lần không được cho là tiếng súng, càng thêm đừng tưởng rằng là tiếng bắn tên, cái âm thanh làm người ta điếc tai phát ra này là tiếng ăn mì.
Nghe một chút, ăn mì tranh tài, xem ai ăn hết trước một bát mì, trên đời này còn có kiểu so tài làm người ta cả người nổi da gà như vậy sao? Nhất là hai nhân vật tranh tài cũng rất là oai phong, Y Hi Nhi đã cảm thấy mình mới bắt đầu đã xuất hiện triệu chứng cơ tim mệt mỏi.
Không được, cô muốn đi tìm Lâm Hựu Lật, cô phải trị bệnh, không trị sẽ chết, không đúng, cô là người bình thường rất tốt chữa bệnh gì, muốn trị cũng là trị đồ quỷ hai người ngây thơ này thôi.
Xem ra, ở trước hai con người không bình thường này, người bình thường sẽ không đất dung thân.
"Đông!" Đoan Mộc Thác để bát xuống trước tiên.
"Tôi ăn xong rồi." Cố Nhã Thuần trong miệng còn chứa một sợi mì, hô to một tiếng, sau đó mới khí phách buông bát xuống .
"Tôi thắng."
"Tôi thắng."
Hai người nhìn lẫn nhau một chút, sau đó đồng thanh nói.
Khóe miệng Y Hi Nhi co giật, nhìn biểu hiện tương đối non nớt của hai người trước mặt mình, im lặng hỏi ông trời, cô quyết định chưa muốn xen vào, loại kỹ thuật đơn giản này không thích hợp để cô làm.
"Là tôi nói ra trước." Thanh âm Cố Nhã Thuần khí phách để lộ ra một cỗ vô lại.
"Tôi để bát xuống trước." Thanh âm Đoan Mộc Thác mặc dù có chút lười biếng, tuy nhiên cũng không nhượng bộ chút nào.
"Anh có phải đàn ông không, lại có thể cùng phụ nữ tranh những thứ này, anh thua cho tôi một lần thì sao nào?" Cố Nhã Thuần hét lớn.
Không phải Cố Nhã Thuần ngây thơ, cũng không phải cô thật nghĩ như vậy muốn nói rõ mình là thân phận nữ nhi, mà là bọn họ trước đó đã có ước định, người chịu thua trước là người muốn nói xin lỗi với đối phương, hơn nữa còn là ở trước mọi người của đội chống khủng bố quốc tế nói xin lỗi, nói mình đã sai lầm rồi, về sau không dám chọc đối phương nữa.
Vì vậy, hai người đều rất sĩ diện liền bắt đầu tranh đấu, hơn nữa ai cũng không chịu thua, nhiều lần đánh nhau bất phân thắng bại, càng đánh càng bất phân thắng bại thì càng không cam lòng, vì vậy cứ hẹn nhau lần sau tranh tài rồi từ lúc nào thành cái địa điểm cái hạng mục gì cũng không biết.
Cho đến bây giờ, bọn họ tranh tài qua vô số hạng mục, tỷ như quyền anh, đánh lộn, Taekwondo, bắn súng, leo núi, nhảy Bungee(*), cởi ngựa, bơi lội, nhảy cầu, nhảy dây, nhảy xa, chạy cự li dài, chạy nhanh vân vân, về sau không còn hạng mục tranh tài mới chuyển thành loại so tài ngây thơ như hôm nay
(*) nhảy Bungee: là một trong những bộ môn thể thao mạo hiểm được yêu thích nhất thế giới. Người chơi đứng ở vị trí cao chót vót, gắn đai an toàn với một sợi dây chắc chắn rồi tung người từ độ cao nghẹt thở xuống phía dưới, tận hưởng cảm giác vừa đứng tim nhưng cũng vô cùng sảng khoái.
Kể từ hạng mục tranh tài ngây thơ này về sau, ở giữa hai cá nhân hình như nhiều trao đổi hơn một chút, nhưng cái loại trao đổi đó cái người bình thường như cô thật sự là nghe không vào, vì vậy cô quyết định bỏ chạy.
Lặng lẽ lui về phía sau, Y Hi Nhi liền bắt đầu bộ dạng xun xoe chạy hết tốc lực.
"Á." Kêu đau một tiếng, Y Hi Nhi đụng phải một bức tường, đây là tường thịt, Y Hi Nhi rất nhanh đoán được.
Sờ sờ, sờ sờ, cảm giác chính xác, thật ra cô gần đây rất ít ở cùng Vũ Văn Bác.
"Vũ Văn Bác, anh tới rồi, chúng ta đi hẹn hò có được không?" Y Hi Nhi vội vàng mở miệng yêu cầu, quan hệ của bọn họ xác định cũng lâu như vậy, tại sao tới một lần hẹn hò cũng không có? Điều này thật sự làm cô quá buồn bực.
"Chúng ta không phải ngày ngày vẫn hẹn hò sao?" Vũ Văn Bác không hiểu hỏi.
Bọn họ không phải ngày ngày tối tối đều gặp mặt sao? Hơn nữa mỗi buổi tối cũng sẽ ôm lấy đối phương ngủ, có lúc tâm tình Y Hi Nhi tốt còn có thể làm những vận động khác, tỷ như chuyện bình thường giữa nam nữ không làm, là việc vợ chồng nam nữ hợp pháp nhất định sẽ làm.
Đúng vậy, bây giờ Vũ Văn Bác rốt cuộc cũng có nhục dục rồi.
Nhưng mà Vũ Văn Bác không có bất kỳ tự quyền chủ động nào mà phải là do Y Hi Nhi chủ động, nếu không, bọn họ nhất định chỉ có thể là ngủ, không thì chia phòng thôi.
Tuy được ít nhưng tối thiểu còn có thể tồn tại tình dục, Vũ Văn Bác gật đầu đáp ứng.
"Anh đã thấy những người yêu nhau bình thường nào mà hẹn hò như vậy chưa? Anh chưa từng xem qua phim điện ảnh sao? Yêu không có hẹn hò căn bản cũng không phải là yêu." Y Hi Nhi bĩu môi mong đợi, nhất quyết không tha, cô dầu gì cũng là một cô gái.
Tương lai con cháu cô hỏi năm đó cô được gả cho Vũ Văn Bác như thế nào, cô phải trả lời thế nào? Là quan hệ lui tới không giải thích được sao? Nhưng bọn con cháu lại hỏi, năm đó bọn họ làm gì trong lúc hẹn hò? Chẳng lẽ muốn cô trả lời là không có hẹn hò qua sao?
Làm ơn, bây giờ là thời đại nào, tình huống không có hẹn hò liền kết hôn là tình huống chỉ xuất hiện ở xã hội phong kiến thôi không phải sao? Dẫu sao cô cũng đường đường là phái nữ thế kỷ hai mươi mốt, bất luận như thế nào, không hẹn hò thì cũng đừng nghĩ cô sẽ bỏ qua.
Y Hi Nhi vừa nói xong, Vũ Văn Bác bắt đầu khẩn trương.
Bọn họ đều ngủ đến cùng nhau chẳng lẽ còn không phải yêu sao? Muốn hẹn hò sao? Tốt, bảo bối của anh muốn thì anh cho.
"Chúng ta hẹn hò đi, ngày mai." Vũ Văn Bác cam kết.
"Thật?" Y Hi Nhi có chút hoài nghi, không phải mỗi ngày anh đều rất bận ư, bận rộn thu mua các công ty, mở rộng vương quốc buôn bán của anh.
"Thật." Dù sao những chuyện này có Cố Nhã Thuần và Đoan Mộc Thác cũng tốt rồi, cũng không phải nhất định phải tự mình anh ra mặt, cũng bởi vì anh liều mạng như thế làm cho hai người kia cư nhiên nhàm chán đến nỗi so nhau ai ăn mì nhanh hơn.
"Vậy thì tốt, em chờ anh, chúng ta bây giờ. . . . . ."
"Ngày mai gặp." Vũ Văn Bác không đợi Y Hi Nhi nói xong, trực tiếp kết thúc cuộc nói chuyện, sau đó vội vàng rời đi.
Y Hi Nhi buồn bực nửa ngày, cô vừa muốn nói vậy chúng ta trước tiên nói một chút về ngày mai muốn đi đâu hẹn hò thì làm chuyện gì , kết quả. . . . . . Ai! Khúc gỗ phiền phức, không hiểu phong tình gì cả. Chẳng qua không có quan hệ, mặc dù Vũ Văn Bác không có nhưng thật may là tế bào lãng mạn của cô cũng không tệ lắm.
Vũ Văn Bác vội vội vàng vàng đi đâu đây? Thì ra là anh là đi tu luyện pháp lực tình yêu.
Cái gì là hẹn hò? Đúng thật là anh không biết, cho nên anh phải đi tìm hiểu rõ hẹn hò đến tột cùng là muốn hẹn thế nào, anh muốn cho Y Hi Nhi một lần hẹn cực kỳ tốt đẹp nhất, dù sao để cho cô gái mình yêu có được một lần hẹn hò trọn đời khó quên là một việc rất có cảm giác thành tựu. Anh không biết là, số mạng đã an bài cho lần hẹn hò đầu tiên của bọn hò xác thực là trọn đời khó quên.
Nhưng cá tính của anh khiến anh không thể làm được "Không ngại học hỏi kẻ dưới", hơn nữa loại chuyện như vậy anh cho rằng là chuyện riêng củah anh và Y Hi Nhi, không thích bị người khác biết rồi đem lên nhiều chuyện (một loại tạp chí) nói.
Trở lại bên trong phòng làm việc, Vũ Văn Bác dặn dò thư ký và trợ lí không có phân phó của anh không cho ai vào phòng làm việc, sau đó mở ra máy vi tính bắt đầu tìm tòi các loại bùa phép yêu, học hẹn hò cấp tốc, đọc sách dạy hẹn hò, kỷ xảo hẹn hò vân vân vân vân.
Vũ Văn Bác nhìn hoa cả mắt, càng xem càng cảm thấy không bài bản, anh thật đúng là không biết thì ra hẹn hò có nhiều quy củ như thế, có điêug cuối cùng anh vẫn rất tập trung lực chú ý, rốt cuộc anh cũng chọn trúng mấy cái coi như là hài lòng, cũng tương đối phù hợp tình huống thực tế của anh là bí mật hẹn hò.
Chờ sau khi anh đem tất cả mọi chuyện ghi rõ ràng lại đã là đêm hôm khuya khoắc rồi, vì để tạo nên cảm giác mãnh liệt giữa hai người"Tiểu biệt thắng tân hôn"(*) , vì vậy Vũ Văn Bác quyết định tối hôm nay nằm ngủ trong công ty .
(*) Tiểu biệt thắng tân hôn: tạm chia tay nhau trước ngày tân hôn (xem phim thấy cũng có mấy cảnh này)
Không biết, lúc này Y Hi Nhi ở nhà giận đến sắp điên rồi.
Vì khích lệ Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi quyết định tối hôm nay muốn cho Vũ Văn Bác được ăn mặn, hơn nữa còn muốn cho anh ăn không giống các lần trước, lấy điều này khích lệ anh về sau cùng cô ra ngoài hẹn hò nhiều hơn, như vậy thì cô sẽ có thật là nhiều chuyện lãng mạn kể cho con cháu nghe.
Vì thỏa mãn cảm giác hư vinh không giải thích được của mình, có thể ở trước mặt của bọn con cháu hài đắc ý một phen, Y Hi Nhi quyết định phải khích lệ Vũ Văn Bác nhiều nhiều, sau đó hẹn hò lãng mạn nhiều hơn để có thể nói cho con cháu, Y Hi Nhi bắt đầu hành động.
Đầu tiên phải làm cho mình sạch sẽ, vì vậy Y Hi Nhi tắm hương thơm ngào ngạt, nước tắm bên trong còn thả tinh dầu cùng cánh hoa tinh xảo. Không có đàn ông nào không thích phụ nữ thơm tho, hơn nữa tinh dầu còn có thể làm cho người ta hưng phấn và vui vẻ.
Thật vất vả tìm một đò ngủ tương đối ít vải vóc, Y Hi Nhi còn chưa hài lòng, cầm cây kéo, khoa tay múa chân nửa ngày rốt cuộc mới xuống tay. Trong đời lần đầu tiên làm nhà thiết kế lại là vì đồ ngủ hấp dẫn của mình, mà cô thật không ngờ căn bản còn không có chút công dụng nào.
Đợi đến lúc cô hoàn thành xong bộ đồ ngũ hoàn mĩ bị cắt xén lung tung, thời gian đã đến đêm khuya.
Y Hi Nhi nhìn đồng hồ, cảm thấy Vũ Văn Bác cũng sắp trở về rồi, vội vàng thay sau đó thật nhanh núp vào.
Cô là nghĩ như vậy, Vũ Văn Bác người này có một chút nhỏ thích sạch sẽ, mặc kệ về nhà rất trễ cũng nhất định phải tắm, vì vậy cô liền trốn vào tủ quần áo của Vũ Văn Bác, chờ thời điểm Vũ Văn Bác quấn khăn tắm đến tìm quần áo để mặc, cô liền chợt nhào ra ngoài, như vậy thiên lôi khai hỏa, hai người khai tiệc thôi. (suy nghĩ vui ghê +_+)
Nhưng Y Hi Nhi núp ở trong tủ quần áo đã qua nửa giờ, Vũ Văn Bác vẫn không xuất hiện, vì vậy Y Hi Nhi an ủi mình bảo hôm nay Vũ Văn Bác về muộn một chút, chờ một chút sẽ trở lại rồi, từ từ trấn an tâm tình nóng nảy của mình.
Một giờ sau, Y Hi Nhi đã nổi nóng rồi, trong lòng mắng to Vũ Văn Bác đến tột cùng có tới hay không, không tới thì cô sẽ ngủ đến lúc đó còn có hơi sức gì nữa mà đi mở tiệc.
Nửa giờ về sau, Y Hi Nhi ý chí bắt đầu giảm dần, mí mắt cô sắp không chịu nổi, trong lòng vẫn đang trong cơn giận dữ, tối hôm nay Vũ Văn Bác không xuất hiện thì thôi chứ anh mà vừa xuất hiện liền lập tức đá anh ra khỏi cửa phòng.
Hai giờ đã qua, Vũ Văn Bác trong công ty ngủ say sưa, trong mộng còn mơ thấy cảnh tượng hai người hẹn hò, cười đến có vài phần không biết có bao nhiều vui vẻ hạnh phúc, anh thậm chí còn nằm mơ thấy hai người chung sống sau khi cưới.
Y Hi Nhi cũng ngủ thiếp đi, cũng nằm mơ, nhưng cảnh cô mơ thấy là bạo lực máu tanh. Trong mơ cô ra sức đánh Vũ Văn Bác một trận, sau đó Vũ Văn Bác quỳ gối dưới chân cô cầu xin tha thứ, nói về sau không dám nữa, nhưng cô rất rất tức giận. Trong giấc mơ hàm răng va vào nhau kêu lên khanh khách, không biết còn tưởng là tranh cãi vô ích.
Vũ Văn Bác sáng sớm ngày hôm sau đến tiệm hoa đúng giờ mua một bó hoa hồng to, sau đó mở xe mui trần đi về nhà đón Y Hi Nhi.
Từ tám giờ sáng đợi đến chín giờ, chín giờ đợi đến mười giờ, Y Hi Nhi vẫn là chậm chạp không xuống dưới lâu.
"Lão đại, cậu chính nên đi lên xem một chút đi, đoán chừng ngủ chết rồi, không gọi thì cô ấy sẽ bất tỉnh." Đoan Mộc Thác ngồi trên ghế sa lon xem báo, nhắc nhở Vũ Văn Bác vẫn duy trì mỉm cười đứng ngoài cửa suốt hai giờ.
Anh thật sự nghĩ không ra, tại sao lão đại có nhà không vào lại nhất định đứng ngoài cửa đây?
Vũ Văn Bác suy nghĩ một chút cũng đúng, cô gái nhỏ kia thích nhất ngủ nướng, thôi, điều lãng mạn quan trọng nhất trong hẹn hò coi như không cần tính, anh còn có chín điều khác có thể dùng.
Vũ Văn Bác muốn cho Y Hi Nhi nếm mùi vị hẹn hò của tiểu thư quý tộc, tỉnh dậy chạy đến ban công nhìn thấy người đàn ông mình yêu đang cầm 99 đóa hồng đứng bên cạnh xe mui trần mỉm cười nói"Chào buổi sáng" .
Đây là anh xem từ trong sách ra, nói rằng dạng này rất nhanh mà có thể bắt sống trái tim phụ nữ, hơn nữa còn rất lãng mạn.
Nhưng một chiêu này trực tiếp chết từ trong trứng nước rồi.
Bất quá Vũ Văn Bác trực tiếp đi lên lầu tìm Y Hi Nhi, đáng tiếc anh tìm một vòng đều không tìm được, đang nghi ngờ, chợt nghe trong tủ quần áo truyền đến tiếng động.
Vừa mở tủ quần áo ra, một thân thể mềm mại liền lăn ra.
Vũ Văn Bác đưa tay tiếp nhận cái thân thể đó, thở dài, nhìn thấy Y Hi Nhi trên người mặc đồ ngủ quái dị, lặng lẽ cười, sau khi cười xong liền phát giác mình đã bỏ lỡ cái gì đó.
Đại khái tối ngày hôm qua chờ hắn đợi rất lâu sao? Cái cô gái nhỏ không có lương tâm này bình thường ngủ chưa bao giờ chờ anh, nên anh cũng yên lòng không điện thoại báo cho cô biết, chỉ sợ sẽ ầm ĩ làm tỉnh giấc mộng của cô.
Xem ra, hôm nay lần hẹn hò này có thể không thành, hơn nữa sợ rằng còn có bạo lực gia đình xuất hiện.
Cảm nhận được mùi vị cùng nhiệt độ quen thuộc, Y Hi Nhi chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy Vũ Văn Bác, đầu tiên là vui vẻ, sau đó là tức giận.
Đấm từng phát từng phát vào người Vũ Văn Bác, cô phát tiết tức giận của mình suốt một đêm qua.
"Cái kẻ bạc tình này!" Y Hi Nhi mắng to.
Vũ Văn Bác luống cuống, một buổi tối không về nhà làm sao lại biến thành kẻ bạc tình rồi?
"Anh không phải kẻ bạc tình, anh đời cũng sẽ không phụ em, em nghe anh giải thích trước đã. Tối hôm qua anh ở lại trong công ty là vì buổi hẹn hò hôm nay, thật, anh không lừa em." Vũ Văn Bác đem Y Hi Nhi ôm đến giường ngồi, sau đó nói.
"Hẹn hò làm sao lại không thể về nhà? Là ai nói cho anh biết hẹn hò thì không thể về nhà?" Y Hi Nhi thở phì phò, hận không thể cạy cái đầu gỗ của Vũ Văn Bác ra, bên trong đến tột cùng là chứa vật gì đó.
"Tối hôm qua làm em uất ức, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, lần đầu tiên hẹn hò anh hơi khẩn trương, cho nên lên net điều tra xem sao, trên đó dạy, anh liền tin là thật rồi." Vũ Văn Bác đàng hoàng thẳng thắn nói.
Y Hi Nhi biết Vũ Văn Bác nói đều là thật, cũng không thể phát giận nữa, nhưng muốn nhớ tới mình một buổi tối vùi trong tủ quần áo ngủ đã cảm thấy mình đặc biệt uất ức.
Không nhịn được vểnh miệng lên, làm ra bộ dáng uất ức đáng thương.
Vũ Văn Bác thấy vậy đau lòng không dứt, hận không thể đem chuyện tốt nhất trên thế giới bắt được đem đến trước mặt của Y Hi Nhi, đổi lấy một tiếng cười của cô.
"Em mặc kệ, anh không chỉ phá hủy chuyện tỉ mỉ em an bài, còn để cho em ngủ cả một buổi tối trong tủ quần áo, còn hẹn hò cũng bỏ lỡ, anh đền cho em." Y Hi Nhi đưa tay về phía Vũ Văn Bác đòi hỏi.
"Vậy lần sau anh trả lại em một an bài thật tỉ mỉ, sau đó buổi tối anh sẽ hưởng thụ áo ngủ đó có được không?" Vũ Văn Bác nói tới chỗ này, Y Hi Nhi mới hài lòng gật đầu một cái, Vũ Văn Bác tiếp tục nói: "Hẹn hò hiện tại đi vẫn còn kịp, không có bỏ qua."
"Vậy cũng tốt, xem anh có thành ý như vậy, vậy em nên đồng ý anh thôi." Y Hi Nhi cười lên rồi, hẹn hò không có bị hủy bỏ.
Vì vậy, sau bữa ăn sáng, hẹn hò bắt đầu.
Vũ Văn Bác mở cửa xe thể thao mui trần chở Y Hi Nhi lên đường, trạm thứ nhất là khu vui chơi.
Nghe nói khu vui chơi là một trong những địa điểm hẹn hò tất thắng, hơn nữa còn là tuyệt đối kinh điển, cho nên không thể không đi. Vì vậy Vũ Văn Bác mang Y Hi Nhi đi tới một nơi trong khu vui chơi.
Vừa vào cửa, nhiệt độ sân chơi giống như chợt cao hơn ba độ C, tiếp theo đó là tiếng người ầm ĩ, Y Hi Nhi liếc nhìn lại, má ơi, người Trung quốc rất nhiều, nhưng cô còn chưa gặp qua trường hợp mật độ người cao như thế.
Vũ Văn Bác quên mất hôm nay là cuối tuần, trường hợp người ta tấp nập khiến Y Hi Nhi trực tiếp bị sợ đến lui về phía sau ba bước. Vũ Văn Bác ở trong lòng cũng lặng lẽ đối với sân chơi tiến hành định nghĩa mới, cuộc đời sau này của Vũ Văn Bác khi hình dung lại, khu vui chơi đều là hình ảnh này, đến nỗi anh không để cho các con anh đến khu vui chơi, chỉ sợ còn nhỏ đã bị giẫm bẹp muốn tìm người đền mạng cũng không biết nên tìm ai.
Thật ra thì cho dù Vũ Văn Bác biết hôm nay là chủ nhật, anh cũng không biết khu chơi chủ nhật là thời điểm cực kỳ đầy ắp người, nếu biết, đoán chừng anh sẽ trực tiếp mua khu vui chơi đưa cho Y Hi Nhi rồi.
"Không được, không được, không thể đi vào, cái này nếu đi vào không thể không bị chen thành nhân bánh thịt, anh người cao lớn coi như xong, em đây đi vào còn không phải là sẽ bị chìm trong biển người rồi sao, đi, trạm tiếp theo, anh không phải nói còn có tám điều vui mừng ở phía sau sao?" Y Hi Nhi chùn bước, mau mau nói.
Vũ Văn Bác cũng không nghĩ đến thì ra khu vui chơi lại có cái bộ dáng này , trên hình ảnh không phải thật đáng yêu sao? Tại sao hiện thực nhìn đâu cũng đều là đầu người, có phải trúng thời điểm nhân khẩu Hạ Môn quá chật chội?
Cuối cùng, Vũ Văn Bác trực tiếp đưa Y Hi Nhi đi, đi đến rạp chiếu phim.
Nhưng Vũ Văn Bác lại phát hiện, trong rạp chiếu phim muốn được xem phim đều phải đặt mua vé trước trên máy tính, nhất là ngày chủ nhật là thời gian tốt căn bản không có vé xem phim. Cuối cùng xếp hàng xếp hàng nửa ngày, Vũ Văn Bác mua được hai vé xem phim thiếu nhi.
Nhìn vé xem phim thiếu nhi trong tay Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi buồn bực, khóe miệng bắt đầu giật giật, đi phía sau Vũ Văn Bác cũng cảm thấy Y Hi Nhi quả thật đã bị chấn động rồi.
"Nếu không. . . . . . Chúng ta đổi chỗ khác?" Đừng nói bước vào, lúc này mới thấy vé xem phim đã chùn bước, đi vào nhất định hận không thể giết chết anh.
Y Hi Nhi gật đầu liên tục, thật vui mừng khi Vũ Văn Bác nói như vậy, trong lòng không ngừng khen Vũ Văn Bác thật là quá hiểu chuyện, thật sự là tri kỉ.
Gần đây cô đã chịu đủ một đôi quỷ ngây thơ Cố Nhã Thuần cùng Đoan Mộc Thác rồi, cô không cần lại nhìn đến cái phim thiếu nhi rắm chó này, như vậy chắc cô sẽ nổi điên. Nghĩ đến hai người lớn lại coi phim ngây thơ như vậy, nhìn lại một chút chung quanh người đến xem đều là trẻ con, Y Hi Nhi lần nữa lùi bước.
Lắc đầu một cái, Y Hi Nhi lộ ra nét mặt đánh chết cô cũng không muốn đi xem chiếu phim, vì vậy Vũ Văn Bác lần nữa cảm thấy rất ít một loại cảm giác bị thất bại.
Có điều cũng thật may, mặc dù lãng phí nửa ngày, cái thứ nhất là kiểu hẹn hò lãng mạng chết từ trong trứng nước còn hai cái hẹn hò kiểu cổ điển vừa ra liền trực tiếp bị lay động, nhưng thật may là anh chuẩn bị mười vẫn còn có bảy.
Thấy đã tới buổi trưa nên Vũ Văn Bác quyết định đi đến một nơi đặc biệt lãng mạn ăn cơm.
Cái chỗ này là bạn trên mạng giới thiệu, nghe nói rất lãng mạn, cô gái nhỏ của anh đến đây nhất định sẽ thích chỗ này .
Vì vậy, mười hai giờ trưa, Vũ Văn Bác mang theo Y Hi Nhi xuất hiện trong một khách sạn ấm áp.
Y Hi Nhi nhìn trong trí bên trong, nghĩ thầm cuối cùng cũng có một chút dáng dấp giống nơi hẹn hò, vì vậy thật vui mừng đẩy cửa vào.
Đẩy cửa một khắc kia, tâm tình Y Hi Nhi nhảy nhót, rốt cuộc cô cũng chờ được đến khi có một buổi hẹn hò bình thường. Nhưng sai khi đẩy cửa ra, Y Hi Nhi chỉ muốn khẩn trương đem mình trốn đi, hận không thể biến chính mình thành người tàng hình.
Tại sao? Y Hi Nhi không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Cố Nhã Thuần tính tình nhỏ nhen, còn có người khiến cô sợ hơn sao? Điều này phải ngược dòng đến từng vinh quang trên công tác cô đã từng thực hiện. Nhớ năm đó lúc cô vừa tốt nghiệp đi làm nằm vùng, cảm thấy thật xin lỗi nhất chính là gia đình mình nằm vùng.
Năm đó Y Hi Nhi lừa gạt một tình cảm thiếu niên, lợi dụng tâm hồn thuần khiết của người ta lấy được đầu mối cô muốn, sau đó vẫn còn rất vô sỉ đem cha người ta bắt vào ngục giam ngồi tù, cuối cùng phủi mông chạy lấy người, tháng kia cũng bởi vì phá được vụ án đặc biệt lấy được tiền thưởng cao nhất đầu tiên trong đời, cô mừng rỡ trên mặt cười nở hoa.
Kẻ khốn kiếp là phụ thân của người thiếu niên, nhưng thiếu niên là vô tội, nhưng vì để đến gần tội phạm nên Y Hi Nhi đành giả dạng làm thiếu nữ mười sáu tuổi cùng thiếu niên gặp nhau, cuối cùng Y Hi Nhi thành công bắt được tội phạm, tuy nhiên điều đó cũng tổn thương đến lòng của một người thiếu niên.
Hiện tại, đã qua vài năm, người thiếu niên kia cư nhiên lại xuất hiện tại nơi này.
"Không được, chúng ta đi nhanh lên." Y Hi Nhi cúi đầu sợ bị thiếu niên kia nhận ra, đến lúc đó thì cô xong rồi, lừa gạt tình cảm người ta còn đem cha người ta gia bắt vào trong tù, khiến thiếu niên vẫn cho rằng đều là lỗi lầm của cậu ta mà hổ thẹn với cha. Hiện ra ngoài được không chết cũng tàn phế phế.
"Tại sao? Em không thích sao?" Vũ Văn Bác buồn bực hỏi, mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy cô rất vui mừng.
"Tiên sinh tiểu thư buổi trưa tốt, bên trong còn có chỗ ngồi, xin đi theo tôi." Trong ấn tượng hình như giọng người thiếu niên kia có một chút thay đổi nhưng Y Hi Nhi vẫn nhận ra.
Y Hi Nhi không dám ngẩng đầu nhìn thiếu niên hiện tại đã là nhân viên phục vụ, lại không dám nói chuyện.
Nói giỡn, giọng người thiếu niên kia thay đổi cô còn nhận ra được huống chi năm đó giọng cô đã sớm cố định rồi, bây giờ giọng vẫn giống nhau, không thể mở miệng ra không thể liền bị phát hiện tại chỗ.
Nhưng bây giờ đúng là không trâu bắt cho đi cày, thôi đành gặp chiêu phá chiêu đi, dù thế nào cũng không nói lời nào, không lộ mặt, cậu ta cũng không phải là máy chiếu tia X, cũng không thể nhận ra cô.
Y Hi Nhi ôm tâm trạng lo lắng đi vào, hi vọng đổi một nhân viên phục vụ mới tới. Nhưng lời trong lòng trời cao không có nghe được, tới đây hỏi thực đơn vẫn là cậu thiếu niên đó, vì vậy Y Hi Nhi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lặng lẽ che kín mặt, sau đó làm bộ như là ho khan do bị cảm, sau đó nhìn cũng không nhìn thực đơn một cái, tùy ý chỉ chỉ vài món thức ăn, chỉ muốn vội vàng đuổi thiếu niên ở trước mắt.
Vũ Văn Bác nhìn ra chỗ quái dị của Y Hi Nhi, cũng tùy ý chọn vài món ăn, nhanh chóng ăn xong vội vàng tính tiền rồi đi, anh cũng không nghĩ đến Y Hi Nhi chợt sẽ bị như vậy, cũng không hiểu lại không dám hỏi.
Một bữa cơm được ăn giống như đánh giặc, hai người cơ hồ là chạy trối chết.
Vừa ra khỏi cửa khách sạn, Y Hi Nhi liều mạng hít thở, chưa từng cảm thấy ăn cơm cũng là một chuyện rất đáng sợ.
Dọc theo đường đi, Y Hi Nhi từ từ cùng Vũ Văn Bác nói đến chuyện mình lúc trước, tại sao lại sợ đối mặt với người thiếu niên kia, Vũ Văn Bác nghe rất nghiêm túc nhưng cuối cùng vẫn cảm giác mình rất thất bại. Thật vất vả mới tìm được nơi như vậy, kết quả cư nhiên lại ăn như đánh giặc một dạng.
"Không có quan hệ á..., còn có sáu điều vui mừng đúng không?" Y Hi Nhi vội vàng an ủi Vũ Văn Bác, chỉ sợ Vũ Văn Bác vì vậy cảm thấy thất bại, không bao giờ hứng thú với hẹn hò nữa.
"Vậy chúng ta đi đến quán cà phê thôi." Vũ Văn Bác lần này không dám nói vui mừng, trước tiên là nói về ra về nơi hẹn hò, nếu Y Hi Nhi vừa lộ ra ánh mắt do dự, lập tức khiến cái ngạc nhiên này chết từ trong trứng nước thôi.
"Tốt tốt, em thích quán cà phê, lười biếng thanh thản." Y Hi Nhi lập tức vỗ tay đồng ý, địa điểm an toàn nhất chính là quán cà phê rồi, sẽ không xảy ra điều không may chứ?
Nhưng là, Y Hi Nhi vào giờ phút cuối cùng cũng đã khóc.
Tại sao vận mệnh của cô lại trớ trêu đến như vậy? Chẳng qua là muốn hẹn hò một lần thôi mà, sao lại khó khăn như thế, lặp đi lặp lại nhiều lần đều muốn ngăn cản cô, cô bắt đầu hoài nghi kiếp trước mình nhất định là thắp ít hương quá rồi, được rồi, trời cao lão đại à, nếu như ông thật nhìn ta không vừa mắt cho điềm báo nhắc nhở đi, ta bảo đảm về sau sẽ tận lực để cho ông nhìn ta thuận mắt một chút.
Khi bước vào quán cà phê ngay từ nửa giờ đầu tất cả đều là bình thường, nhưng nửa giờ về sau Y Hi Nhi rất buồn bực, bọn họ gặp cướp. Đây là cái tình tiết cẩu huyết trong vở kịch gì? Trên thế giới còn có thứ so đây cẩu huyết hơn sao? Y Hi Nhi khẳng định chắc chắn là không có, nhưng bây giờ cô cũng không thể làm gì khác hơn là nhịn.
Con bà nó, cướp bóc thì các ngươi đến ngân hàng, bản lãnh các ngươi chưa dám đến ngân hàng vậy thì đến siêu thị đi, siêu thị mới là nơi mà ăn cướp nên đến, chỗ đó dường như thích hợp với thân phận của ăn cướp. Con mẹ nó các ngươi đến quán cà phê đòi cướp bóc coi là có ý gì hả? Y Hi Nhi ở trong lòng phúc hắc mắng.
Nhưng Y Hi Nhi còn chưa kịp tức miệng mắng to thì đã có máu người tung tóe tại chỗ, làm ý thức trách nhiệm của một cảnh sát trong lương tâm của cô trỗi dậy. Y Hi Nhi rốt cuộc không nhịn được xông tới, dùng sự mạnh mẽ cả đời này cực kỳ cực kỳ chói lọi một khắc, dùng ba phút chế ngự bọn giặc cướp.
Nhưng chế ngự giặc cướp dùng mất ba phút, nhưng bị mời được trong cục cảnh sát lấy lời khai lại mất 30 phút. Nếu như Y Hi Nhi biết chuyện sẽ có kết cục là như vậy, rất có thể cuối cùng cô thà chọn trơ mắt nhìn mà cho tốt, cậy mạnh có cái cái rắm gì để dùng, làm chuyện tốt cũng sẽ không được gặp lành.
Từ trong cục cảnh sát ra ngoài, Y Hi Nhi không có nước mắt cũng muốn cố gắng nặn ra, mặc kệ như thế nào, hôm nay là nhất định phải tranh thủ một chút xíu đáng thương với trời cao.
Có điều, may mắn là cái này khu không phải là cục cảnh sát trước kia của cô, mà là một khu khác cho nên không có đụng phải cũ đồng nghiệp, nếu không hiện tại cô được xem là thân phận gì? Cảnh sát? Hay là nữ xã hội đen?
Ai, Tại Vũ Văn Bác thân phận của không rõ ràng trước, làm cô căn bản không dám gặp mấy cảnh sát đồng nghiệp cũ.
"A a a. . . . . . Cõi đời này còn có người nào so với ta hơn đáng thương sao? A a? Có hay không?" Y Hi Nhi ngửa mặt lên trời hỏi, lần hẹn hò đầu tiên của cô, cứ như vậy bị ngâm nước nóng, cái này làm sao cô chịu nổi.
Vũ Văn Bác lặng lẽ đỡ cổ của Y Hi Nhi một cái, chỉ sợ Y Hi Nhi sơ ý một chút nằm ngã xuống đất, đến lúc đó chuyện có thể không phải đơn giản như thế này rồi.
Cuối cùng, Y Hi Nhi quyết định đến miếu thắp hương bái Phật.
Thật may là, thắp hương bái Phật coi như cũng thành công, tối thiểu là thuận thuận lợi lợi, không có gì ngoài ý, không có gặp phải tình tiết cẩu huyết. Trừ lúc đang xuống giữa cầu thang không cẩn thận giẫm hụt hai bậc thang may mắn Vũ Văn Bác mắt tinh nhanh tay, nhanh chóng đỡ cô vững vàng, nhiều lắm cũng chỉ là mất chút thể diện trước mặt mấy người xa lạ mà thôi, không phải là vấn đề gì lớn lao.
Từ núi Phổ Đà ra ngoài, Y Hi Nhi cảm thấy mình về sau nhất định sẽ may mắn nhưng sư thầy bảo hôm nay ngày xung khắc với cầm tinh của cô, không thích hợp ra cửa, vì vậy Y Hi Nhi một bên sùng bái sư thầy đồng thời bên kia cũng quyết định mau về nhà đóng cửa phòng rồi tắm lá bưởi xua đi vận rủi.
Đợi đến khi Vũ Văn Bác cùng Y Hi Nhi khi về nhà, đã là bữa ăn tối. Bữa trưa căn bản không ăn no nên hai người đói đến nỗi ngực dán vào lưng. Vũ Văn Bác tuy đói nhưng tư thế vẫn rất ưu nhã xuất sắc, nhưng hình tượng Y Hi Nhi thì kém xa, điệu bộ như một trận gió thu cuốn hết lá vàng cuốn sạch tất cả món ăn trên bàn ăn, cho đến khi đả thỏa mãn mới hài lòng buông đũa xuống.
Lần này hẹn hò, người không biết còn tưởng bọn họ ở bên ngoài chịu rất nhiều cực khổ, người biết cũng hiểu cái này xác thực chính là chịu rất nhiều cực khổ rồi.
"Các người đã đến nơi nào hẹn hò?" Cố Nhã Thuần nghi ngờ mà hỏi, đến tột cùng là đến nơi nào, hẹn hò sao lại có cái bộ dạng này mà về nhà?
"Nấc. . . . . ." Y Hi Nhi nấc một cái thật dài.
Vũ Văn Bác trực tiếp làm như không nghe thấy.
Vì vậy, địa điểm lần hẹn hò đầu tiên của Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi từ đó về sau là một loại thần bí. Rất nhiều năm trong tương lai về sau, khi con cháu cô hỏi lần hẹn hò đầu tiên của là ở nơi nào lúc nào, cô vĩnh viễn đều bị nấc.
Đêm đó, Vũ Văn Bác thực hiện lời hứa của mình, sau khi tắm, lặng lẽ vào phần của anh trong tủ quần áo.
Tủ quần áo của Vũ Văn Bác mặc dù không nhỏ, thậm chí còn rất lớn nhưng một mình Y Hi Nhi ngủ còn có thể, đáng tiếc chiều cao anh gần 1m9 muốn ở bên trong thật sự là quá nhỏ, ngay cả chân cũng không có cách nào mở rộng ra .
Vũ Văn Bác lặng lẽ quyết định sáng sớm ngày hôm sau phải đem tủ quần áo đi đổi. Sau đó anh mở cửa tủ quần áo ra, muốn xem bảo bối của anh tắm hay đang làm gì.
"Vừng 'vừng ơi mở ra'!" Thời điểm Vũ Văn Bác mở cửa tủ quần áo ra, vừa đúng lúc Y Hi Nhi đứng ở bên ngoài niệm thần chú.
Nhìn thấy Vũ Văn Bác mở cửa thật, hưng phấn vô cùng.
"Oa, thần chú cũng thật có hiệu quả." Y Hi Nhi mặc đồ ngủ bình thường của mình, vui vẻ nhìn Vũ Văn Bác. Khi cô thấy hoàn cảnh của Vũ Văn Bác, lặng lẽ cười to ra tiếng, đã quá đã quá, thấy lúc Vũ Văn Bác uất ức, trong lòng Y Hi Nhi có một loại vui sướng rất biến thái.
"Bảo bối, hôm nay làm em uất ức, lần sau anh nhất định đền bù cho em một cái hẹn hò lãng mạn." Giọng Vũ Văn Bác trầm thấp hơi chút khàn khàn, lại rất hấp dẫn.
Y Hi Nhi liền lập tức bị cảm động, phụ nữ có ai không thích nghe mấy lời tâm tình này? Sợ rằng không có, vì vậy Y Hi Nhi rất vui mừng, cô một khi vui mừng, liền muốn làm chút chuyện gì đó, ví dụ như có chút vận động trước lúc ngủ.
Vì vậy, Y Hi Nhi bổ nhào một cái hùng hổ, trực tiếp đẩy Vũ Văn Bác ngã, sau đó như cởi ngựa ngồi lên hông của Vũ Văn Bác, bắt đầu cô còn cho rằng sẽ điên cuồng cả đêm.
Dù sao hẹn hò có thiếu sót rồi, phải có lấy chút chuyện gì hoàn mỹ bồi thường một chút mới được, mà Vũ Văn Bác ở trên giường có chút đúng là cũng rất hoàn mỹ.
Cắn nhàn nhạt, gặm, mút.
"Bảo bối của anh, tiểu yêu tinh của anh." Vũ Văn Bác động tình kêu lên, lập tức lật người đem Y Hi Nhi chuyển xuống phía dưới.
Nhưng mà, bọn họ quên mất đây là nơi nào rồi, nơi này không phải giường lớn mềm mại, cũng không phải là sàn nhà rộng lớn, mà là tủ quần áo tủ nhỏ hẹp chật chội rắn chắc.
Vì vậy, không khí kích tình bắn ra bốn phía lập tức bị phá hư, Y Hi Nhi đau đến kêu to lên.
"Ai ôi uy, mẹ ruột của ta, đây là mưu sát à." Y Hi Nhi tức miệng mắng to, cái ót đụng phải vách tủ treo quần áo, đau chết cô, đầu óc của cô làm thế nào mà luôn bị thương tổn vậy?
Chẳng lẽ là hậu di chứng?
"Anh không phải mẹ ruột của em, anh là đàn ông của em." Vũ Văn Bác không hiểu phong tình thì thôi, lâu lâu lại còn luôn không chịu nắm tình hình cho rõ ràng.
Một câu nói của Vũ Văn Bác khiến Y Hi Nhi muốn mổ bụng tự vẫn.
Nhưng đau đớn quá làm cho cô nhe răng trợn mắt, Vũ Văn Bác không thể làm gì khác hơn là vội vàng đem Y Hi Nhi ôm ra trước xem một chút vết thương bị như thế nào.
Sau khi thấy rõ ràng, phát hiện chỉ là sưng lên, Vũ Văn Bác lúc này mới yên tâm, sau đó xuống dưới lầu lấy đá chườm cho Y Hi Nhi. Vì vậy, một đêm Vũ Văn Bác đều ở đây làm lao động, khổ lực làm xong lại một mình lặng lẽ chui vào trong tủ quần áo ngủ, cũng không dám lộn xộn nữa.
Vũ Văn Bác đáng thương, đường đường là một ông trùm vũ khí đạn dược, cho dù là trên thương trường ngoài ánh sáng cũng là một vị chủ tịch, giá trị con người mười mấy tỷ kim cương quý giá cư nhiên lại phải ngủ trong tủ quần áo nhỏ hẹp.
------ lời ngoài mặt ------
Cứ nghĩ đến bị Tây Môn Dật nhốt rồi lại không đủ sức chống lại, Lâm Hựu Lật cảm thấy rất tuyệt vọng, nhưng rất nhanh lại dấy lên ngọn lửa hi vọng.
Lâm Hựu Lật cô không phải sẽ dễ dàng lùi bước như vậy, nếu muốn chơi, vậy thì dứt khoát chơi tới cùng đi, cô cũng không phải là một người tham sống sợ chết.
Nước trong bồn tắm từ từ nhiều hơn, Lâm Hựu Lật ngồi xuống, điều chỉnh độ nóng của nước đến mức thích hợp nhất, sau đó nhìn cửa sổ trong phòng bị đóng chặt, lộ ra nụ cười quỷ mị.
Rất tốt, Tây Môn Dật hắn cái gì cũng coi là tốt rồi, trong phòng không có bất kỳ công cụ sắc bén, không có bất kỳ con đường chạy trốn, thậm chí không có ai ở bên ngoài, mỗi ngày chỉ có Tây Môn Dật đến buổi tối mang bữa ăn tối đến.
Bởi vì một ngày chỉ ăn một bữa, cho nên cả người vô lực.
Nhưng là, trên thế giới này vũ khí hữu lực nhất không nhất định phải là thứ bén nhọn gì đó, huống chi chỉ là muốn chết mà thôi, không có khó khăn như vậy .
Cô không bắt bẻ chết kiểu này.
Nước từ từ dâng qua bả vai Lâm Hựu Lật, bồn tắm đã đầy, nhưng vòi nước vẫn tiếp tục chảy, Lâm Hựu Lật không có ý định tắt đi, dù sao, cô còn phải dựa vào này hiệu ứng kích thích thị giác một chút tự phụ trong lòng của người đàn ông kia.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Hựu Lật dựa vào cảm giác, biết đã đến lúc rồi.
Đúng vậy, Tây Môn Dật thậm chí không cho cô biết thời gian, cô căn bản không biết bên ngoài đã qua mấy ngày, trong phòng không nhìn ra bên ngoài cũng không có thông gió, cô chỉ có thể dựa vào trực giác nhạy cảm trời sinh để phán đoán thời gian trôi qua.
Chậm rãi cuối cơ thể thấp xuống, Lâm Hựu Lật nằm ngang xuống, khiến nước dìm hết ngũ quan của cô.
Lâm Hựu Lật rất khổ sở tuy nhiên lại cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì tự do đang ở phía trước rồi.
Hai mươi phút sau, khi Tây Môn Dật mang theo thân thể mệt mỏi mở cửa phòng nhốt của cô gái anh yêu mến ra, tay chân cũng hoảng loạn.
Cả căn phòng khắp nơi đều là nước, có điều không thấy bóng dáng cô gái mà lòng anh thích.
Tây Môn Dật kinh hoảng chạy vào trong phòng tắm, quả nhiên thấy được Lâm Hựu Lật nằm ngang dưới kia trong bồn tắm, mặt của anh lập tức trắng bệch, tay chân chợt lạnh lẽo.
Xông tới ôm lấy Lâm Hựu Lật, bọc một cái khăn tắm, thế giới của Tây Môn Dật bắt đầu sụp đổ rồi.
"Người đâu, chuẩn bị xe, gọi người của tổ y liệu chờ sẵn!" Giọng Tây Môn Dật chọc thủng màng nhĩ Lâm Hựu Lật, làm đau gay gắt, cũng đã có ý thức tự chủ. Tây Môn Dật hốt hoảng không biết làm sao nên không có phát hiện, một người hôn mê bất tỉnh, trọng lượng cơ thể vẫn còn nên có sức nặng.
Bởi vì một người lúc hôn mê không có ý thức tự chủ, trọng lượng của họ sẽ gấp hai sức nặng so với ở thời điểm tỉnh táo.
Ba ngày sau.
Sân bay Hạ Môn.
Một cô gái tóc dài đeo kính mát lôi va li hành lý, cầm trong tay một quyển tạp chí Ruili [Thụy Lệ](*) mới nhất, lặng lẽ xuất hiện trong một góc ở sân bay.
(*) chắc là một tạp chí nổi tiếng nào đó
Bầu trời Hạ Môn, xanh thẳm mà cao xa.
Độ ẩm đặc hữu của cảng biển khiến Lâm Hựu Lật nhíu mày, cô không thích cảm giác ươn ướt, cô thích mùi vị ánh mặt trời, thật may là, ánh mặt trời Hạ Môn coi như là làm cho người ta vui mừng đáng giá.
Ánh mặt trời, cô hiện tại muốn đi tìm nhất là ánh mặt trời.
Chuyện này do cô dựng lên, tự nhiên thời điểm cô cần trợ giúp, người kia cũng phải trợ giúp cô, nếu không, cô sẽ làm tên ngu ngốc kia rất không vui vẻ, dù sao cô có rất nhiều biện pháp. (ý nói anh Tây Môn Dật đã hỗ trợ cho kế hoạch trốn thoát ấy ạ)
"Leng keng! Leng keng! Leng keng!" Lâm Hựu Lật nhấn ba lần cái chuông cửa, sau đó đứng ở một bên chờ người mở cửa.
Nhưng đợi đã lâu mà không ai ra ngoài mở cửa.
Lâm Hựu Lật nhíu lông mày xinh đẹp lại, móc ra trong bóp da trước mặt một cái kẹp tóc, đưa vào khóa cửa bên trong, rất nhanh, cửa mở ra rồi.
Bên trong vô cùng dơ dáy bẩn thỉu, hơn nữa còn có một cỗ mùi hôi thối.
Dịch Đình không hề có thói quen thuận tay đem đồ mang đi, cô không biết cô ấy ăn không hết một thùng mỳ ăn liền đã để lại đến mấy tháng rồi khiến Lâm Hựu Lật thiếu chút nữa không thở nổi.
Cũng tốt, nếu không có ai ở đây vậy trước tiên yên tĩnh một chút đi, dù sao cái chỗ này rất an toàn, khẳng định Tây Môn Dật không ngờ cư nhiên cô sẽ ở chỗ này, hơn nữa còn ở nơi Y Hi Nhi đã từng ở qua, Dịch Đình cho dù đã nói phải giúp một tay cũng không thể sẽ về Hạ Môn ngay.
Nói đến Dịch Đình, cô gái kia so với tưởng tượng của cô thông minh hơn rất nhiều, nhưng cũng đều nhờ cô ấy, nếu như không có Dịch Đình đắc lực tương trợ, Tây Môn Dật cũng sẽ không có nhiều thời giờ như vậy đi hành hạ cô, một món nợ này, về sau cô sẽ chậm chậm coi lại.
Thân thể căng thẳng của Lâm Hựu Lật cho tới giờ khắc này mới được thả lỏng, trải qua thời gian dài chịu đựng rốt cuộc cũng có thể tháo xuống.
Không để ý trong phòng dơ dáy bẩn thỉu bốc mùi, Lâm Hựu Lật nằm trên ghế sa lon, ngủ mê man, ngủ một cái liền ngủ ba ngày.
Đang lúc Tây Môn Dật điên cuồng tìm người, Y Hi Nhi quả thật lại đang rất hạnh phúc.
Cô thật không ngờ là Cố Nhã Thuần và Vũ Văn Bác thật cùng chung sống, hơn nữa còn liên thủ trên thương trường bất luận làm gì cũng đều sinh lợi, đến nỗi giờ thời gian Cố Nhã Thuần và Vũ Văn Bác đi chung với nhau so với chính tông bạn gái là cô còn nhiều hơn rất nhiều.
Cố Nhã Thuần mà có tức giận không tiêu chẳng qua là phát hết trên người Đoan Mộc Thác mà thôi. Nếu không phải Đoan Mộc Thác đến, chức vụ của cô cũng sẽ không bị đình chỉ nhưng bây giờ cái tên Đoan Mộc Thác này sau khi lấy được chức vị mà cô đã cố gắng có được lại cư nhiên không cần.
Đây đối với Cố Nhã Thuần mà nói quả thật là một loại sỉ nhục quá lớn.
Vì vậy, Cố Nhã Thuần cứ ba ngày hai bữa liền cùng Đoan Mộc Thác đấu đá, người chủ trì là Y Hi Nhi. Theo đạo lý mà nói, Y Hi Nhi phải vô cùng vui lòng muốn làm chuyện này nhưng trên thực tế Y Hi Nhi đảm đương có chút bất đắc dĩ cùng với nhàm chán.
Mặc dù cả hai đều là những người rất uy vũ nhưng khi nhìn đến đấu đá giữa bọn họ, Y Hi Nhi liền không nhịn được hoài nghi trí thông minh hai người đó có phải có vấn đề hay không.
"Một hai ba bắt đầu!" Y Hi Nhi không còn hơi sức kêu, phất cái cờ nhỏ trong tay xuống.
"Xì xà xì xụp. . . . . ."
"Xì xà xì xụp. . . . . ."
Nghe âm thanh như thế ngàn vạn lần không được cho là tiếng súng, càng thêm đừng tưởng rằng là tiếng bắn tên, cái âm thanh làm người ta điếc tai phát ra này là tiếng ăn mì.
Nghe một chút, ăn mì tranh tài, xem ai ăn hết trước một bát mì, trên đời này còn có kiểu so tài làm người ta cả người nổi da gà như vậy sao? Nhất là hai nhân vật tranh tài cũng rất là oai phong, Y Hi Nhi đã cảm thấy mình mới bắt đầu đã xuất hiện triệu chứng cơ tim mệt mỏi.
Không được, cô muốn đi tìm Lâm Hựu Lật, cô phải trị bệnh, không trị sẽ chết, không đúng, cô là người bình thường rất tốt chữa bệnh gì, muốn trị cũng là trị đồ quỷ hai người ngây thơ này thôi.
Xem ra, ở trước hai con người không bình thường này, người bình thường sẽ không đất dung thân.
"Đông!" Đoan Mộc Thác để bát xuống trước tiên.
"Tôi ăn xong rồi." Cố Nhã Thuần trong miệng còn chứa một sợi mì, hô to một tiếng, sau đó mới khí phách buông bát xuống .
"Tôi thắng."
"Tôi thắng."
Hai người nhìn lẫn nhau một chút, sau đó đồng thanh nói.
Khóe miệng Y Hi Nhi co giật, nhìn biểu hiện tương đối non nớt của hai người trước mặt mình, im lặng hỏi ông trời, cô quyết định chưa muốn xen vào, loại kỹ thuật đơn giản này không thích hợp để cô làm.
"Là tôi nói ra trước." Thanh âm Cố Nhã Thuần khí phách để lộ ra một cỗ vô lại.
"Tôi để bát xuống trước." Thanh âm Đoan Mộc Thác mặc dù có chút lười biếng, tuy nhiên cũng không nhượng bộ chút nào.
"Anh có phải đàn ông không, lại có thể cùng phụ nữ tranh những thứ này, anh thua cho tôi một lần thì sao nào?" Cố Nhã Thuần hét lớn.
Không phải Cố Nhã Thuần ngây thơ, cũng không phải cô thật nghĩ như vậy muốn nói rõ mình là thân phận nữ nhi, mà là bọn họ trước đó đã có ước định, người chịu thua trước là người muốn nói xin lỗi với đối phương, hơn nữa còn là ở trước mọi người của đội chống khủng bố quốc tế nói xin lỗi, nói mình đã sai lầm rồi, về sau không dám chọc đối phương nữa.
Vì vậy, hai người đều rất sĩ diện liền bắt đầu tranh đấu, hơn nữa ai cũng không chịu thua, nhiều lần đánh nhau bất phân thắng bại, càng đánh càng bất phân thắng bại thì càng không cam lòng, vì vậy cứ hẹn nhau lần sau tranh tài rồi từ lúc nào thành cái địa điểm cái hạng mục gì cũng không biết.
Cho đến bây giờ, bọn họ tranh tài qua vô số hạng mục, tỷ như quyền anh, đánh lộn, Taekwondo, bắn súng, leo núi, nhảy Bungee(*), cởi ngựa, bơi lội, nhảy cầu, nhảy dây, nhảy xa, chạy cự li dài, chạy nhanh vân vân, về sau không còn hạng mục tranh tài mới chuyển thành loại so tài ngây thơ như hôm nay
(*) nhảy Bungee: là một trong những bộ môn thể thao mạo hiểm được yêu thích nhất thế giới. Người chơi đứng ở vị trí cao chót vót, gắn đai an toàn với một sợi dây chắc chắn rồi tung người từ độ cao nghẹt thở xuống phía dưới, tận hưởng cảm giác vừa đứng tim nhưng cũng vô cùng sảng khoái.
Kể từ hạng mục tranh tài ngây thơ này về sau, ở giữa hai cá nhân hình như nhiều trao đổi hơn một chút, nhưng cái loại trao đổi đó cái người bình thường như cô thật sự là nghe không vào, vì vậy cô quyết định bỏ chạy.
Lặng lẽ lui về phía sau, Y Hi Nhi liền bắt đầu bộ dạng xun xoe chạy hết tốc lực.
"Á." Kêu đau một tiếng, Y Hi Nhi đụng phải một bức tường, đây là tường thịt, Y Hi Nhi rất nhanh đoán được.
Sờ sờ, sờ sờ, cảm giác chính xác, thật ra cô gần đây rất ít ở cùng Vũ Văn Bác.
"Vũ Văn Bác, anh tới rồi, chúng ta đi hẹn hò có được không?" Y Hi Nhi vội vàng mở miệng yêu cầu, quan hệ của bọn họ xác định cũng lâu như vậy, tại sao tới một lần hẹn hò cũng không có? Điều này thật sự làm cô quá buồn bực.
"Chúng ta không phải ngày ngày vẫn hẹn hò sao?" Vũ Văn Bác không hiểu hỏi.
Bọn họ không phải ngày ngày tối tối đều gặp mặt sao? Hơn nữa mỗi buổi tối cũng sẽ ôm lấy đối phương ngủ, có lúc tâm tình Y Hi Nhi tốt còn có thể làm những vận động khác, tỷ như chuyện bình thường giữa nam nữ không làm, là việc vợ chồng nam nữ hợp pháp nhất định sẽ làm.
Đúng vậy, bây giờ Vũ Văn Bác rốt cuộc cũng có nhục dục rồi.
Nhưng mà Vũ Văn Bác không có bất kỳ tự quyền chủ động nào mà phải là do Y Hi Nhi chủ động, nếu không, bọn họ nhất định chỉ có thể là ngủ, không thì chia phòng thôi.
Tuy được ít nhưng tối thiểu còn có thể tồn tại tình dục, Vũ Văn Bác gật đầu đáp ứng.
"Anh đã thấy những người yêu nhau bình thường nào mà hẹn hò như vậy chưa? Anh chưa từng xem qua phim điện ảnh sao? Yêu không có hẹn hò căn bản cũng không phải là yêu." Y Hi Nhi bĩu môi mong đợi, nhất quyết không tha, cô dầu gì cũng là một cô gái.
Tương lai con cháu cô hỏi năm đó cô được gả cho Vũ Văn Bác như thế nào, cô phải trả lời thế nào? Là quan hệ lui tới không giải thích được sao? Nhưng bọn con cháu lại hỏi, năm đó bọn họ làm gì trong lúc hẹn hò? Chẳng lẽ muốn cô trả lời là không có hẹn hò qua sao?
Làm ơn, bây giờ là thời đại nào, tình huống không có hẹn hò liền kết hôn là tình huống chỉ xuất hiện ở xã hội phong kiến thôi không phải sao? Dẫu sao cô cũng đường đường là phái nữ thế kỷ hai mươi mốt, bất luận như thế nào, không hẹn hò thì cũng đừng nghĩ cô sẽ bỏ qua.
Y Hi Nhi vừa nói xong, Vũ Văn Bác bắt đầu khẩn trương.
Bọn họ đều ngủ đến cùng nhau chẳng lẽ còn không phải yêu sao? Muốn hẹn hò sao? Tốt, bảo bối của anh muốn thì anh cho.
"Chúng ta hẹn hò đi, ngày mai." Vũ Văn Bác cam kết.
"Thật?" Y Hi Nhi có chút hoài nghi, không phải mỗi ngày anh đều rất bận ư, bận rộn thu mua các công ty, mở rộng vương quốc buôn bán của anh.
"Thật." Dù sao những chuyện này có Cố Nhã Thuần và Đoan Mộc Thác cũng tốt rồi, cũng không phải nhất định phải tự mình anh ra mặt, cũng bởi vì anh liều mạng như thế làm cho hai người kia cư nhiên nhàm chán đến nỗi so nhau ai ăn mì nhanh hơn.
"Vậy thì tốt, em chờ anh, chúng ta bây giờ. . . . . ."
"Ngày mai gặp." Vũ Văn Bác không đợi Y Hi Nhi nói xong, trực tiếp kết thúc cuộc nói chuyện, sau đó vội vàng rời đi.
Y Hi Nhi buồn bực nửa ngày, cô vừa muốn nói vậy chúng ta trước tiên nói một chút về ngày mai muốn đi đâu hẹn hò thì làm chuyện gì , kết quả. . . . . . Ai! Khúc gỗ phiền phức, không hiểu phong tình gì cả. Chẳng qua không có quan hệ, mặc dù Vũ Văn Bác không có nhưng thật may là tế bào lãng mạn của cô cũng không tệ lắm.
Vũ Văn Bác vội vội vàng vàng đi đâu đây? Thì ra là anh là đi tu luyện pháp lực tình yêu.
Cái gì là hẹn hò? Đúng thật là anh không biết, cho nên anh phải đi tìm hiểu rõ hẹn hò đến tột cùng là muốn hẹn thế nào, anh muốn cho Y Hi Nhi một lần hẹn cực kỳ tốt đẹp nhất, dù sao để cho cô gái mình yêu có được một lần hẹn hò trọn đời khó quên là một việc rất có cảm giác thành tựu. Anh không biết là, số mạng đã an bài cho lần hẹn hò đầu tiên của bọn hò xác thực là trọn đời khó quên.
Nhưng cá tính của anh khiến anh không thể làm được "Không ngại học hỏi kẻ dưới", hơn nữa loại chuyện như vậy anh cho rằng là chuyện riêng củah anh và Y Hi Nhi, không thích bị người khác biết rồi đem lên nhiều chuyện (một loại tạp chí) nói.
Trở lại bên trong phòng làm việc, Vũ Văn Bác dặn dò thư ký và trợ lí không có phân phó của anh không cho ai vào phòng làm việc, sau đó mở ra máy vi tính bắt đầu tìm tòi các loại bùa phép yêu, học hẹn hò cấp tốc, đọc sách dạy hẹn hò, kỷ xảo hẹn hò vân vân vân vân.
Vũ Văn Bác nhìn hoa cả mắt, càng xem càng cảm thấy không bài bản, anh thật đúng là không biết thì ra hẹn hò có nhiều quy củ như thế, có điêug cuối cùng anh vẫn rất tập trung lực chú ý, rốt cuộc anh cũng chọn trúng mấy cái coi như là hài lòng, cũng tương đối phù hợp tình huống thực tế của anh là bí mật hẹn hò.
Chờ sau khi anh đem tất cả mọi chuyện ghi rõ ràng lại đã là đêm hôm khuya khoắc rồi, vì để tạo nên cảm giác mãnh liệt giữa hai người"Tiểu biệt thắng tân hôn"(*) , vì vậy Vũ Văn Bác quyết định tối hôm nay nằm ngủ trong công ty .
(*) Tiểu biệt thắng tân hôn: tạm chia tay nhau trước ngày tân hôn (xem phim thấy cũng có mấy cảnh này)
Không biết, lúc này Y Hi Nhi ở nhà giận đến sắp điên rồi.
Vì khích lệ Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi quyết định tối hôm nay muốn cho Vũ Văn Bác được ăn mặn, hơn nữa còn muốn cho anh ăn không giống các lần trước, lấy điều này khích lệ anh về sau cùng cô ra ngoài hẹn hò nhiều hơn, như vậy thì cô sẽ có thật là nhiều chuyện lãng mạn kể cho con cháu nghe.
Vì thỏa mãn cảm giác hư vinh không giải thích được của mình, có thể ở trước mặt của bọn con cháu hài đắc ý một phen, Y Hi Nhi quyết định phải khích lệ Vũ Văn Bác nhiều nhiều, sau đó hẹn hò lãng mạn nhiều hơn để có thể nói cho con cháu, Y Hi Nhi bắt đầu hành động.
Đầu tiên phải làm cho mình sạch sẽ, vì vậy Y Hi Nhi tắm hương thơm ngào ngạt, nước tắm bên trong còn thả tinh dầu cùng cánh hoa tinh xảo. Không có đàn ông nào không thích phụ nữ thơm tho, hơn nữa tinh dầu còn có thể làm cho người ta hưng phấn và vui vẻ.
Thật vất vả tìm một đò ngủ tương đối ít vải vóc, Y Hi Nhi còn chưa hài lòng, cầm cây kéo, khoa tay múa chân nửa ngày rốt cuộc mới xuống tay. Trong đời lần đầu tiên làm nhà thiết kế lại là vì đồ ngủ hấp dẫn của mình, mà cô thật không ngờ căn bản còn không có chút công dụng nào.
Đợi đến lúc cô hoàn thành xong bộ đồ ngũ hoàn mĩ bị cắt xén lung tung, thời gian đã đến đêm khuya.
Y Hi Nhi nhìn đồng hồ, cảm thấy Vũ Văn Bác cũng sắp trở về rồi, vội vàng thay sau đó thật nhanh núp vào.
Cô là nghĩ như vậy, Vũ Văn Bác người này có một chút nhỏ thích sạch sẽ, mặc kệ về nhà rất trễ cũng nhất định phải tắm, vì vậy cô liền trốn vào tủ quần áo của Vũ Văn Bác, chờ thời điểm Vũ Văn Bác quấn khăn tắm đến tìm quần áo để mặc, cô liền chợt nhào ra ngoài, như vậy thiên lôi khai hỏa, hai người khai tiệc thôi. (suy nghĩ vui ghê +_+)
Nhưng Y Hi Nhi núp ở trong tủ quần áo đã qua nửa giờ, Vũ Văn Bác vẫn không xuất hiện, vì vậy Y Hi Nhi an ủi mình bảo hôm nay Vũ Văn Bác về muộn một chút, chờ một chút sẽ trở lại rồi, từ từ trấn an tâm tình nóng nảy của mình.
Một giờ sau, Y Hi Nhi đã nổi nóng rồi, trong lòng mắng to Vũ Văn Bác đến tột cùng có tới hay không, không tới thì cô sẽ ngủ đến lúc đó còn có hơi sức gì nữa mà đi mở tiệc.
Nửa giờ về sau, Y Hi Nhi ý chí bắt đầu giảm dần, mí mắt cô sắp không chịu nổi, trong lòng vẫn đang trong cơn giận dữ, tối hôm nay Vũ Văn Bác không xuất hiện thì thôi chứ anh mà vừa xuất hiện liền lập tức đá anh ra khỏi cửa phòng.
Hai giờ đã qua, Vũ Văn Bác trong công ty ngủ say sưa, trong mộng còn mơ thấy cảnh tượng hai người hẹn hò, cười đến có vài phần không biết có bao nhiều vui vẻ hạnh phúc, anh thậm chí còn nằm mơ thấy hai người chung sống sau khi cưới.
Y Hi Nhi cũng ngủ thiếp đi, cũng nằm mơ, nhưng cảnh cô mơ thấy là bạo lực máu tanh. Trong mơ cô ra sức đánh Vũ Văn Bác một trận, sau đó Vũ Văn Bác quỳ gối dưới chân cô cầu xin tha thứ, nói về sau không dám nữa, nhưng cô rất rất tức giận. Trong giấc mơ hàm răng va vào nhau kêu lên khanh khách, không biết còn tưởng là tranh cãi vô ích.
Vũ Văn Bác sáng sớm ngày hôm sau đến tiệm hoa đúng giờ mua một bó hoa hồng to, sau đó mở xe mui trần đi về nhà đón Y Hi Nhi.
Từ tám giờ sáng đợi đến chín giờ, chín giờ đợi đến mười giờ, Y Hi Nhi vẫn là chậm chạp không xuống dưới lâu.
"Lão đại, cậu chính nên đi lên xem một chút đi, đoán chừng ngủ chết rồi, không gọi thì cô ấy sẽ bất tỉnh." Đoan Mộc Thác ngồi trên ghế sa lon xem báo, nhắc nhở Vũ Văn Bác vẫn duy trì mỉm cười đứng ngoài cửa suốt hai giờ.
Anh thật sự nghĩ không ra, tại sao lão đại có nhà không vào lại nhất định đứng ngoài cửa đây?
Vũ Văn Bác suy nghĩ một chút cũng đúng, cô gái nhỏ kia thích nhất ngủ nướng, thôi, điều lãng mạn quan trọng nhất trong hẹn hò coi như không cần tính, anh còn có chín điều khác có thể dùng.
Vũ Văn Bác muốn cho Y Hi Nhi nếm mùi vị hẹn hò của tiểu thư quý tộc, tỉnh dậy chạy đến ban công nhìn thấy người đàn ông mình yêu đang cầm 99 đóa hồng đứng bên cạnh xe mui trần mỉm cười nói"Chào buổi sáng" .
Đây là anh xem từ trong sách ra, nói rằng dạng này rất nhanh mà có thể bắt sống trái tim phụ nữ, hơn nữa còn rất lãng mạn.
Nhưng một chiêu này trực tiếp chết từ trong trứng nước rồi.
Bất quá Vũ Văn Bác trực tiếp đi lên lầu tìm Y Hi Nhi, đáng tiếc anh tìm một vòng đều không tìm được, đang nghi ngờ, chợt nghe trong tủ quần áo truyền đến tiếng động.
Vừa mở tủ quần áo ra, một thân thể mềm mại liền lăn ra.
Vũ Văn Bác đưa tay tiếp nhận cái thân thể đó, thở dài, nhìn thấy Y Hi Nhi trên người mặc đồ ngủ quái dị, lặng lẽ cười, sau khi cười xong liền phát giác mình đã bỏ lỡ cái gì đó.
Đại khái tối ngày hôm qua chờ hắn đợi rất lâu sao? Cái cô gái nhỏ không có lương tâm này bình thường ngủ chưa bao giờ chờ anh, nên anh cũng yên lòng không điện thoại báo cho cô biết, chỉ sợ sẽ ầm ĩ làm tỉnh giấc mộng của cô.
Xem ra, hôm nay lần hẹn hò này có thể không thành, hơn nữa sợ rằng còn có bạo lực gia đình xuất hiện.
Cảm nhận được mùi vị cùng nhiệt độ quen thuộc, Y Hi Nhi chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy Vũ Văn Bác, đầu tiên là vui vẻ, sau đó là tức giận.
Đấm từng phát từng phát vào người Vũ Văn Bác, cô phát tiết tức giận của mình suốt một đêm qua.
"Cái kẻ bạc tình này!" Y Hi Nhi mắng to.
Vũ Văn Bác luống cuống, một buổi tối không về nhà làm sao lại biến thành kẻ bạc tình rồi?
"Anh không phải kẻ bạc tình, anh đời cũng sẽ không phụ em, em nghe anh giải thích trước đã. Tối hôm qua anh ở lại trong công ty là vì buổi hẹn hò hôm nay, thật, anh không lừa em." Vũ Văn Bác đem Y Hi Nhi ôm đến giường ngồi, sau đó nói.
"Hẹn hò làm sao lại không thể về nhà? Là ai nói cho anh biết hẹn hò thì không thể về nhà?" Y Hi Nhi thở phì phò, hận không thể cạy cái đầu gỗ của Vũ Văn Bác ra, bên trong đến tột cùng là chứa vật gì đó.
"Tối hôm qua làm em uất ức, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, lần đầu tiên hẹn hò anh hơi khẩn trương, cho nên lên net điều tra xem sao, trên đó dạy, anh liền tin là thật rồi." Vũ Văn Bác đàng hoàng thẳng thắn nói.
Y Hi Nhi biết Vũ Văn Bác nói đều là thật, cũng không thể phát giận nữa, nhưng muốn nhớ tới mình một buổi tối vùi trong tủ quần áo ngủ đã cảm thấy mình đặc biệt uất ức.
Không nhịn được vểnh miệng lên, làm ra bộ dáng uất ức đáng thương.
Vũ Văn Bác thấy vậy đau lòng không dứt, hận không thể đem chuyện tốt nhất trên thế giới bắt được đem đến trước mặt của Y Hi Nhi, đổi lấy một tiếng cười của cô.
"Em mặc kệ, anh không chỉ phá hủy chuyện tỉ mỉ em an bài, còn để cho em ngủ cả một buổi tối trong tủ quần áo, còn hẹn hò cũng bỏ lỡ, anh đền cho em." Y Hi Nhi đưa tay về phía Vũ Văn Bác đòi hỏi.
"Vậy lần sau anh trả lại em một an bài thật tỉ mỉ, sau đó buổi tối anh sẽ hưởng thụ áo ngủ đó có được không?" Vũ Văn Bác nói tới chỗ này, Y Hi Nhi mới hài lòng gật đầu một cái, Vũ Văn Bác tiếp tục nói: "Hẹn hò hiện tại đi vẫn còn kịp, không có bỏ qua."
"Vậy cũng tốt, xem anh có thành ý như vậy, vậy em nên đồng ý anh thôi." Y Hi Nhi cười lên rồi, hẹn hò không có bị hủy bỏ.
Vì vậy, sau bữa ăn sáng, hẹn hò bắt đầu.
Vũ Văn Bác mở cửa xe thể thao mui trần chở Y Hi Nhi lên đường, trạm thứ nhất là khu vui chơi.
Nghe nói khu vui chơi là một trong những địa điểm hẹn hò tất thắng, hơn nữa còn là tuyệt đối kinh điển, cho nên không thể không đi. Vì vậy Vũ Văn Bác mang Y Hi Nhi đi tới một nơi trong khu vui chơi.
Vừa vào cửa, nhiệt độ sân chơi giống như chợt cao hơn ba độ C, tiếp theo đó là tiếng người ầm ĩ, Y Hi Nhi liếc nhìn lại, má ơi, người Trung quốc rất nhiều, nhưng cô còn chưa gặp qua trường hợp mật độ người cao như thế.
Vũ Văn Bác quên mất hôm nay là cuối tuần, trường hợp người ta tấp nập khiến Y Hi Nhi trực tiếp bị sợ đến lui về phía sau ba bước. Vũ Văn Bác ở trong lòng cũng lặng lẽ đối với sân chơi tiến hành định nghĩa mới, cuộc đời sau này của Vũ Văn Bác khi hình dung lại, khu vui chơi đều là hình ảnh này, đến nỗi anh không để cho các con anh đến khu vui chơi, chỉ sợ còn nhỏ đã bị giẫm bẹp muốn tìm người đền mạng cũng không biết nên tìm ai.
Thật ra thì cho dù Vũ Văn Bác biết hôm nay là chủ nhật, anh cũng không biết khu chơi chủ nhật là thời điểm cực kỳ đầy ắp người, nếu biết, đoán chừng anh sẽ trực tiếp mua khu vui chơi đưa cho Y Hi Nhi rồi.
"Không được, không được, không thể đi vào, cái này nếu đi vào không thể không bị chen thành nhân bánh thịt, anh người cao lớn coi như xong, em đây đi vào còn không phải là sẽ bị chìm trong biển người rồi sao, đi, trạm tiếp theo, anh không phải nói còn có tám điều vui mừng ở phía sau sao?" Y Hi Nhi chùn bước, mau mau nói.
Vũ Văn Bác cũng không nghĩ đến thì ra khu vui chơi lại có cái bộ dáng này , trên hình ảnh không phải thật đáng yêu sao? Tại sao hiện thực nhìn đâu cũng đều là đầu người, có phải trúng thời điểm nhân khẩu Hạ Môn quá chật chội?
Cuối cùng, Vũ Văn Bác trực tiếp đưa Y Hi Nhi đi, đi đến rạp chiếu phim.
Nhưng Vũ Văn Bác lại phát hiện, trong rạp chiếu phim muốn được xem phim đều phải đặt mua vé trước trên máy tính, nhất là ngày chủ nhật là thời gian tốt căn bản không có vé xem phim. Cuối cùng xếp hàng xếp hàng nửa ngày, Vũ Văn Bác mua được hai vé xem phim thiếu nhi.
Nhìn vé xem phim thiếu nhi trong tay Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi buồn bực, khóe miệng bắt đầu giật giật, đi phía sau Vũ Văn Bác cũng cảm thấy Y Hi Nhi quả thật đã bị chấn động rồi.
"Nếu không. . . . . . Chúng ta đổi chỗ khác?" Đừng nói bước vào, lúc này mới thấy vé xem phim đã chùn bước, đi vào nhất định hận không thể giết chết anh.
Y Hi Nhi gật đầu liên tục, thật vui mừng khi Vũ Văn Bác nói như vậy, trong lòng không ngừng khen Vũ Văn Bác thật là quá hiểu chuyện, thật sự là tri kỉ.
Gần đây cô đã chịu đủ một đôi quỷ ngây thơ Cố Nhã Thuần cùng Đoan Mộc Thác rồi, cô không cần lại nhìn đến cái phim thiếu nhi rắm chó này, như vậy chắc cô sẽ nổi điên. Nghĩ đến hai người lớn lại coi phim ngây thơ như vậy, nhìn lại một chút chung quanh người đến xem đều là trẻ con, Y Hi Nhi lần nữa lùi bước.
Lắc đầu một cái, Y Hi Nhi lộ ra nét mặt đánh chết cô cũng không muốn đi xem chiếu phim, vì vậy Vũ Văn Bác lần nữa cảm thấy rất ít một loại cảm giác bị thất bại.
Có điều cũng thật may, mặc dù lãng phí nửa ngày, cái thứ nhất là kiểu hẹn hò lãng mạng chết từ trong trứng nước còn hai cái hẹn hò kiểu cổ điển vừa ra liền trực tiếp bị lay động, nhưng thật may là anh chuẩn bị mười vẫn còn có bảy.
Thấy đã tới buổi trưa nên Vũ Văn Bác quyết định đi đến một nơi đặc biệt lãng mạn ăn cơm.
Cái chỗ này là bạn trên mạng giới thiệu, nghe nói rất lãng mạn, cô gái nhỏ của anh đến đây nhất định sẽ thích chỗ này .
Vì vậy, mười hai giờ trưa, Vũ Văn Bác mang theo Y Hi Nhi xuất hiện trong một khách sạn ấm áp.
Y Hi Nhi nhìn trong trí bên trong, nghĩ thầm cuối cùng cũng có một chút dáng dấp giống nơi hẹn hò, vì vậy thật vui mừng đẩy cửa vào.
Đẩy cửa một khắc kia, tâm tình Y Hi Nhi nhảy nhót, rốt cuộc cô cũng chờ được đến khi có một buổi hẹn hò bình thường. Nhưng sai khi đẩy cửa ra, Y Hi Nhi chỉ muốn khẩn trương đem mình trốn đi, hận không thể biến chính mình thành người tàng hình.
Tại sao? Y Hi Nhi không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Cố Nhã Thuần tính tình nhỏ nhen, còn có người khiến cô sợ hơn sao? Điều này phải ngược dòng đến từng vinh quang trên công tác cô đã từng thực hiện. Nhớ năm đó lúc cô vừa tốt nghiệp đi làm nằm vùng, cảm thấy thật xin lỗi nhất chính là gia đình mình nằm vùng.
Năm đó Y Hi Nhi lừa gạt một tình cảm thiếu niên, lợi dụng tâm hồn thuần khiết của người ta lấy được đầu mối cô muốn, sau đó vẫn còn rất vô sỉ đem cha người ta bắt vào ngục giam ngồi tù, cuối cùng phủi mông chạy lấy người, tháng kia cũng bởi vì phá được vụ án đặc biệt lấy được tiền thưởng cao nhất đầu tiên trong đời, cô mừng rỡ trên mặt cười nở hoa.
Kẻ khốn kiếp là phụ thân của người thiếu niên, nhưng thiếu niên là vô tội, nhưng vì để đến gần tội phạm nên Y Hi Nhi đành giả dạng làm thiếu nữ mười sáu tuổi cùng thiếu niên gặp nhau, cuối cùng Y Hi Nhi thành công bắt được tội phạm, tuy nhiên điều đó cũng tổn thương đến lòng của một người thiếu niên.
Hiện tại, đã qua vài năm, người thiếu niên kia cư nhiên lại xuất hiện tại nơi này.
"Không được, chúng ta đi nhanh lên." Y Hi Nhi cúi đầu sợ bị thiếu niên kia nhận ra, đến lúc đó thì cô xong rồi, lừa gạt tình cảm người ta còn đem cha người ta gia bắt vào trong tù, khiến thiếu niên vẫn cho rằng đều là lỗi lầm của cậu ta mà hổ thẹn với cha. Hiện ra ngoài được không chết cũng tàn phế phế.
"Tại sao? Em không thích sao?" Vũ Văn Bác buồn bực hỏi, mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy cô rất vui mừng.
"Tiên sinh tiểu thư buổi trưa tốt, bên trong còn có chỗ ngồi, xin đi theo tôi." Trong ấn tượng hình như giọng người thiếu niên kia có một chút thay đổi nhưng Y Hi Nhi vẫn nhận ra.
Y Hi Nhi không dám ngẩng đầu nhìn thiếu niên hiện tại đã là nhân viên phục vụ, lại không dám nói chuyện.
Nói giỡn, giọng người thiếu niên kia thay đổi cô còn nhận ra được huống chi năm đó giọng cô đã sớm cố định rồi, bây giờ giọng vẫn giống nhau, không thể mở miệng ra không thể liền bị phát hiện tại chỗ.
Nhưng bây giờ đúng là không trâu bắt cho đi cày, thôi đành gặp chiêu phá chiêu đi, dù thế nào cũng không nói lời nào, không lộ mặt, cậu ta cũng không phải là máy chiếu tia X, cũng không thể nhận ra cô.
Y Hi Nhi ôm tâm trạng lo lắng đi vào, hi vọng đổi một nhân viên phục vụ mới tới. Nhưng lời trong lòng trời cao không có nghe được, tới đây hỏi thực đơn vẫn là cậu thiếu niên đó, vì vậy Y Hi Nhi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lặng lẽ che kín mặt, sau đó làm bộ như là ho khan do bị cảm, sau đó nhìn cũng không nhìn thực đơn một cái, tùy ý chỉ chỉ vài món thức ăn, chỉ muốn vội vàng đuổi thiếu niên ở trước mắt.
Vũ Văn Bác nhìn ra chỗ quái dị của Y Hi Nhi, cũng tùy ý chọn vài món ăn, nhanh chóng ăn xong vội vàng tính tiền rồi đi, anh cũng không nghĩ đến Y Hi Nhi chợt sẽ bị như vậy, cũng không hiểu lại không dám hỏi.
Một bữa cơm được ăn giống như đánh giặc, hai người cơ hồ là chạy trối chết.
Vừa ra khỏi cửa khách sạn, Y Hi Nhi liều mạng hít thở, chưa từng cảm thấy ăn cơm cũng là một chuyện rất đáng sợ.
Dọc theo đường đi, Y Hi Nhi từ từ cùng Vũ Văn Bác nói đến chuyện mình lúc trước, tại sao lại sợ đối mặt với người thiếu niên kia, Vũ Văn Bác nghe rất nghiêm túc nhưng cuối cùng vẫn cảm giác mình rất thất bại. Thật vất vả mới tìm được nơi như vậy, kết quả cư nhiên lại ăn như đánh giặc một dạng.
"Không có quan hệ á..., còn có sáu điều vui mừng đúng không?" Y Hi Nhi vội vàng an ủi Vũ Văn Bác, chỉ sợ Vũ Văn Bác vì vậy cảm thấy thất bại, không bao giờ hứng thú với hẹn hò nữa.
"Vậy chúng ta đi đến quán cà phê thôi." Vũ Văn Bác lần này không dám nói vui mừng, trước tiên là nói về ra về nơi hẹn hò, nếu Y Hi Nhi vừa lộ ra ánh mắt do dự, lập tức khiến cái ngạc nhiên này chết từ trong trứng nước thôi.
"Tốt tốt, em thích quán cà phê, lười biếng thanh thản." Y Hi Nhi lập tức vỗ tay đồng ý, địa điểm an toàn nhất chính là quán cà phê rồi, sẽ không xảy ra điều không may chứ?
Nhưng là, Y Hi Nhi vào giờ phút cuối cùng cũng đã khóc.
Tại sao vận mệnh của cô lại trớ trêu đến như vậy? Chẳng qua là muốn hẹn hò một lần thôi mà, sao lại khó khăn như thế, lặp đi lặp lại nhiều lần đều muốn ngăn cản cô, cô bắt đầu hoài nghi kiếp trước mình nhất định là thắp ít hương quá rồi, được rồi, trời cao lão đại à, nếu như ông thật nhìn ta không vừa mắt cho điềm báo nhắc nhở đi, ta bảo đảm về sau sẽ tận lực để cho ông nhìn ta thuận mắt một chút.
Khi bước vào quán cà phê ngay từ nửa giờ đầu tất cả đều là bình thường, nhưng nửa giờ về sau Y Hi Nhi rất buồn bực, bọn họ gặp cướp. Đây là cái tình tiết cẩu huyết trong vở kịch gì? Trên thế giới còn có thứ so đây cẩu huyết hơn sao? Y Hi Nhi khẳng định chắc chắn là không có, nhưng bây giờ cô cũng không thể làm gì khác hơn là nhịn.
Con bà nó, cướp bóc thì các ngươi đến ngân hàng, bản lãnh các ngươi chưa dám đến ngân hàng vậy thì đến siêu thị đi, siêu thị mới là nơi mà ăn cướp nên đến, chỗ đó dường như thích hợp với thân phận của ăn cướp. Con mẹ nó các ngươi đến quán cà phê đòi cướp bóc coi là có ý gì hả? Y Hi Nhi ở trong lòng phúc hắc mắng.
Nhưng Y Hi Nhi còn chưa kịp tức miệng mắng to thì đã có máu người tung tóe tại chỗ, làm ý thức trách nhiệm của một cảnh sát trong lương tâm của cô trỗi dậy. Y Hi Nhi rốt cuộc không nhịn được xông tới, dùng sự mạnh mẽ cả đời này cực kỳ cực kỳ chói lọi một khắc, dùng ba phút chế ngự bọn giặc cướp.
Nhưng chế ngự giặc cướp dùng mất ba phút, nhưng bị mời được trong cục cảnh sát lấy lời khai lại mất 30 phút. Nếu như Y Hi Nhi biết chuyện sẽ có kết cục là như vậy, rất có thể cuối cùng cô thà chọn trơ mắt nhìn mà cho tốt, cậy mạnh có cái cái rắm gì để dùng, làm chuyện tốt cũng sẽ không được gặp lành.
Từ trong cục cảnh sát ra ngoài, Y Hi Nhi không có nước mắt cũng muốn cố gắng nặn ra, mặc kệ như thế nào, hôm nay là nhất định phải tranh thủ một chút xíu đáng thương với trời cao.
Có điều, may mắn là cái này khu không phải là cục cảnh sát trước kia của cô, mà là một khu khác cho nên không có đụng phải cũ đồng nghiệp, nếu không hiện tại cô được xem là thân phận gì? Cảnh sát? Hay là nữ xã hội đen?
Ai, Tại Vũ Văn Bác thân phận của không rõ ràng trước, làm cô căn bản không dám gặp mấy cảnh sát đồng nghiệp cũ.
"A a a. . . . . . Cõi đời này còn có người nào so với ta hơn đáng thương sao? A a? Có hay không?" Y Hi Nhi ngửa mặt lên trời hỏi, lần hẹn hò đầu tiên của cô, cứ như vậy bị ngâm nước nóng, cái này làm sao cô chịu nổi.
Vũ Văn Bác lặng lẽ đỡ cổ của Y Hi Nhi một cái, chỉ sợ Y Hi Nhi sơ ý một chút nằm ngã xuống đất, đến lúc đó chuyện có thể không phải đơn giản như thế này rồi.
Cuối cùng, Y Hi Nhi quyết định đến miếu thắp hương bái Phật.
Thật may là, thắp hương bái Phật coi như cũng thành công, tối thiểu là thuận thuận lợi lợi, không có gì ngoài ý, không có gặp phải tình tiết cẩu huyết. Trừ lúc đang xuống giữa cầu thang không cẩn thận giẫm hụt hai bậc thang may mắn Vũ Văn Bác mắt tinh nhanh tay, nhanh chóng đỡ cô vững vàng, nhiều lắm cũng chỉ là mất chút thể diện trước mặt mấy người xa lạ mà thôi, không phải là vấn đề gì lớn lao.
Từ núi Phổ Đà ra ngoài, Y Hi Nhi cảm thấy mình về sau nhất định sẽ may mắn nhưng sư thầy bảo hôm nay ngày xung khắc với cầm tinh của cô, không thích hợp ra cửa, vì vậy Y Hi Nhi một bên sùng bái sư thầy đồng thời bên kia cũng quyết định mau về nhà đóng cửa phòng rồi tắm lá bưởi xua đi vận rủi.
Đợi đến khi Vũ Văn Bác cùng Y Hi Nhi khi về nhà, đã là bữa ăn tối. Bữa trưa căn bản không ăn no nên hai người đói đến nỗi ngực dán vào lưng. Vũ Văn Bác tuy đói nhưng tư thế vẫn rất ưu nhã xuất sắc, nhưng hình tượng Y Hi Nhi thì kém xa, điệu bộ như một trận gió thu cuốn hết lá vàng cuốn sạch tất cả món ăn trên bàn ăn, cho đến khi đả thỏa mãn mới hài lòng buông đũa xuống.
Lần này hẹn hò, người không biết còn tưởng bọn họ ở bên ngoài chịu rất nhiều cực khổ, người biết cũng hiểu cái này xác thực chính là chịu rất nhiều cực khổ rồi.
"Các người đã đến nơi nào hẹn hò?" Cố Nhã Thuần nghi ngờ mà hỏi, đến tột cùng là đến nơi nào, hẹn hò sao lại có cái bộ dạng này mà về nhà?
"Nấc. . . . . ." Y Hi Nhi nấc một cái thật dài.
Vũ Văn Bác trực tiếp làm như không nghe thấy.
Vì vậy, địa điểm lần hẹn hò đầu tiên của Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi từ đó về sau là một loại thần bí. Rất nhiều năm trong tương lai về sau, khi con cháu cô hỏi lần hẹn hò đầu tiên của là ở nơi nào lúc nào, cô vĩnh viễn đều bị nấc.
Đêm đó, Vũ Văn Bác thực hiện lời hứa của mình, sau khi tắm, lặng lẽ vào phần của anh trong tủ quần áo.
Tủ quần áo của Vũ Văn Bác mặc dù không nhỏ, thậm chí còn rất lớn nhưng một mình Y Hi Nhi ngủ còn có thể, đáng tiếc chiều cao anh gần 1m9 muốn ở bên trong thật sự là quá nhỏ, ngay cả chân cũng không có cách nào mở rộng ra .
Vũ Văn Bác lặng lẽ quyết định sáng sớm ngày hôm sau phải đem tủ quần áo đi đổi. Sau đó anh mở cửa tủ quần áo ra, muốn xem bảo bối của anh tắm hay đang làm gì.
"Vừng 'vừng ơi mở ra'!" Thời điểm Vũ Văn Bác mở cửa tủ quần áo ra, vừa đúng lúc Y Hi Nhi đứng ở bên ngoài niệm thần chú.
Nhìn thấy Vũ Văn Bác mở cửa thật, hưng phấn vô cùng.
"Oa, thần chú cũng thật có hiệu quả." Y Hi Nhi mặc đồ ngủ bình thường của mình, vui vẻ nhìn Vũ Văn Bác. Khi cô thấy hoàn cảnh của Vũ Văn Bác, lặng lẽ cười to ra tiếng, đã quá đã quá, thấy lúc Vũ Văn Bác uất ức, trong lòng Y Hi Nhi có một loại vui sướng rất biến thái.
"Bảo bối, hôm nay làm em uất ức, lần sau anh nhất định đền bù cho em một cái hẹn hò lãng mạn." Giọng Vũ Văn Bác trầm thấp hơi chút khàn khàn, lại rất hấp dẫn.
Y Hi Nhi liền lập tức bị cảm động, phụ nữ có ai không thích nghe mấy lời tâm tình này? Sợ rằng không có, vì vậy Y Hi Nhi rất vui mừng, cô một khi vui mừng, liền muốn làm chút chuyện gì đó, ví dụ như có chút vận động trước lúc ngủ.
Vì vậy, Y Hi Nhi bổ nhào một cái hùng hổ, trực tiếp đẩy Vũ Văn Bác ngã, sau đó như cởi ngựa ngồi lên hông của Vũ Văn Bác, bắt đầu cô còn cho rằng sẽ điên cuồng cả đêm.
Dù sao hẹn hò có thiếu sót rồi, phải có lấy chút chuyện gì hoàn mỹ bồi thường một chút mới được, mà Vũ Văn Bác ở trên giường có chút đúng là cũng rất hoàn mỹ.
Cắn nhàn nhạt, gặm, mút.
"Bảo bối của anh, tiểu yêu tinh của anh." Vũ Văn Bác động tình kêu lên, lập tức lật người đem Y Hi Nhi chuyển xuống phía dưới.
Nhưng mà, bọn họ quên mất đây là nơi nào rồi, nơi này không phải giường lớn mềm mại, cũng không phải là sàn nhà rộng lớn, mà là tủ quần áo tủ nhỏ hẹp chật chội rắn chắc.
Vì vậy, không khí kích tình bắn ra bốn phía lập tức bị phá hư, Y Hi Nhi đau đến kêu to lên.
"Ai ôi uy, mẹ ruột của ta, đây là mưu sát à." Y Hi Nhi tức miệng mắng to, cái ót đụng phải vách tủ treo quần áo, đau chết cô, đầu óc của cô làm thế nào mà luôn bị thương tổn vậy?
Chẳng lẽ là hậu di chứng?
"Anh không phải mẹ ruột của em, anh là đàn ông của em." Vũ Văn Bác không hiểu phong tình thì thôi, lâu lâu lại còn luôn không chịu nắm tình hình cho rõ ràng.
Một câu nói của Vũ Văn Bác khiến Y Hi Nhi muốn mổ bụng tự vẫn.
Nhưng đau đớn quá làm cho cô nhe răng trợn mắt, Vũ Văn Bác không thể làm gì khác hơn là vội vàng đem Y Hi Nhi ôm ra trước xem một chút vết thương bị như thế nào.
Sau khi thấy rõ ràng, phát hiện chỉ là sưng lên, Vũ Văn Bác lúc này mới yên tâm, sau đó xuống dưới lầu lấy đá chườm cho Y Hi Nhi. Vì vậy, một đêm Vũ Văn Bác đều ở đây làm lao động, khổ lực làm xong lại một mình lặng lẽ chui vào trong tủ quần áo ngủ, cũng không dám lộn xộn nữa.
Vũ Văn Bác đáng thương, đường đường là một ông trùm vũ khí đạn dược, cho dù là trên thương trường ngoài ánh sáng cũng là một vị chủ tịch, giá trị con người mười mấy tỷ kim cương quý giá cư nhiên lại phải ngủ trong tủ quần áo nhỏ hẹp.
------ lời ngoài mặt ------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.