Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ
Chương 43: Con không phải nói con không "nhỏ: sao?
Trần Tiểu Na
28/07/2014
"Con không phải nói con không sao? 36C!" Vũ Văn Bác lấy tay ra, cởi xuống áo lót ném tới trên ghế.
"Con . . . . . . Con. . . . . . Cha, ngài đừng đùa con, giật mình!" Trên người đột nhiên nhẹ nhõm, khiến Y Hi Nhi thở phào.
Cũng may, cũng may, nếu như có hứng thú với cô, đã sớm động thủ, cần gì chờ tới bây giờ?
Vũ Văn Bác lần nữa đem Y Hi Nhi đè vào trong ngực, "Cha là sợ con gái ngoan không thở nổi a." Kéo chăn, không để cho gió vào, Vũ Văn Bác tâm tình sảng lãng nói.
Lần này, mặc dù chưa phải dễ hô hấp, nhưng Y Hi Nhi cũng không dám kêu loạn.
Ngộ nhỡ lại bị anh ta chiếm tiện nghi ăn đậu hũ nữa. Không cần đem cô mập mờ đến nổ tung, tiện nghi cho cha nhưng xong chuyện liền như gió nhẹ nước chảy, chỉ có trái tim nhỏ của mình bị sợ đến nhảy ra ngoài.
"Đúng vậy a, cha. . . . . . Thật là người cha tiêu biểu, toàn thế giới phải học tập ngài." Cười khổ nói, Y Hi Nhi bắt đầu hận không thể nâng chân chó của mình.
Nếu Cố Nhã Thuần biết, khẳng định sẽ trực tiếp cho một quả đấm, sau đó sẽ ném qua vai, rồi đá, trực tiếp quật ngã Vũ Văn Bác, cho dù không ngã cũng không thể chạy thoát! Ai kêu mình ở trường cảnh sát không chịu khó học tập, thành tích đều ở mức trung bình, cũng vì ghét huấn luyện viên mà thiếu chút nữa rớt.
Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi trong lòng bình phục một chút xíu, mặc dù mình không phát tài, nhưng Dịch Đình so với mình cũng không tới đâu, mặc dù mình rất xui xẻo, nhưng khi nhìn vận số Dịch Đình cũng không khá hơn chút nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Y Hi Nhi hài lòng ngủ thiếp đi.
Cảm thấy cô gái nhỏ trong lồng ngực ngủ thiếp đi, Vũ Văn Bác mở mắt, mượn ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ nhìn gương mặt bóng loáng trắng noãn của Y Hi Nhi, mỉm cười ở trên trán cô hạ xuống một cái hôn.
Tròng mắt hẹp dài, xuyên thấu qua trăng sáng, nhìn gương mặt ngủ say, lọt vào trầm tư suy nghĩ.
Hội Liệt Diễm, bang hội trăm năm qua vẫn tồn tại, từ khi anh ra đời, liền đã được định sẽ trở thành lãnh đạo tổ chức này.
Vì làm một lão đại xã hội đen, anh phải tiếp nhận giáo dục vô tình lãnh khốc, trong thế giới của anh không có bất kỳ ánh sáng, bởi vì, anh chỉ có thể thuộc về hắc ám, bởi vì, anh là người lãnh đạo bóng tối, vì nhiều thuộc hạ, nhiều huynh đệ, anh nhất định phải trở thành người đàn ông mạnh nhất.
Hai tuổi bắt đầu học võ, năm tuổi bắt đầu tiếp xúc binh khí, bảy tuổi bắt đầu giết người, trong thế giới của anh vĩnh viễn đều là tràn đầy lạnh lẽo và máu tanh.
Đã từng, mẹ còn có thể len lén nhìn mình, nhưng chẳng biết từ lúc nào, đã không tìm được một bóng dáng dịu dàng. Cha, chỉ có thể nói là người cho anh sinh mạng, người kia, là một Hắc lão đại thành công, hắn lãnh khốc, vô tình, đem mình cũng bồi dưỡng giống như mình, bởi vì, chỉ có lãnh khốc vô tình, mới có thể chân chính cường đại.
Vốn cho là, trong bóng đêm đã lâu, đã sớm bị tôi luyện thành sắt đá, ngay cả tâm cũng nguội lạnh rồi, không nghĩ tới, anh cư nhiên có thể gặp một đôi mắt như vậy.
Linh động, trong trẻo, thấu đáo giống như có thể phản chiếu lại linh hồn của anh .
Bởi vì một đôi mắt như vậy, làm mình sơ sót, mặc dù bị thương bị buộc về lại trên đảo nhỏ, cũng không gặp lại đôi mắt kia.
Nhưng, lý trí buộc anh phải lựa chọn giết chết cô gái này, anh phải giết cô, vì trên thế giới không cho phép xuất hiện nhược điểm của anh, chỉ là một đôi mắt cũng có thể khiến anh thân vùi trong nguy hiểm, cho nên, cô không thể lưu lại.
Lý trí bắt anh nghĩ như vậy, nhưng, tâm giống như có lựa chọn của mình, biết rất rõ ràng đạn không có, rõ ràng hơi sức của mình đủ để bẻ gảy đầu cô, nhưng anh lại không muốn làm như vậy!
Có bệnh sao? Có lẽ là , tâm bệnh!
Quả nhiên, cô gái này cho mình ấm áp, cho mình hưởng thụ ánh mặt trời, cho linh hồn tịch mịch rỗi rãnh có thể thỏa mãn thiết thực .
Này, chính là quan hệ thân tình sao? Mặc dù bả vai của cô nhu nhược, thân thể mềm mại như thế, nhưng ở bên cạnh cô, chỉ cần ôm cô, là có thể cảm thấy an tâm. Cái loại cảm giác an tâm, chỉ có khi anh ở gần mẹ mới có, sau đó, là những đêm huấn luyện không có mặt trời, làm bạn với anh chính là trống rỗng và lạnh lẽo.
Cái cảm giác thiết thực và an tâm chưa từng xuất hiện, mặc dù anh đã trở thành một Hắc lão đại hết sức quan trọng, không người nào dám ở trước mặt anh nói chuyện lớn tiếng, không ai dám can đảm nhìn ánh mắt của mình.
Nhưng, cô gái này làm được.
"Cha" sao? Được rồi, đã như vậy, con chính là người thân Vũ Văn Bác ta nhận định , con đã nhận, vậy sẽ phải có cảm giác hiểu, bởi vì ta, sẽ không buông tay.
Con đã cho ta ánh mặt trời vui vẻ trong thế giới, như vậy, đồng dạng, ta cũng sẽ cho con toàn bộ sủng ái và dịu dàng, nhưng, điều kiện tiên quyết là không cho phép con rời đi!
Cho dù là chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm được, bởi vì, con so với mạng ta đã trọng yếu hơn rồi, cái loại cảm giác ấm áp đã xâm nhập vào cốt tủy, ta không cách nào có thể trở lại thế giới vừa tối vừa lạnh rồi.
Hắc hắc, kẹo đường, ăn thật ngon!
Kỳ quái? Thế nào biến thành đùi gà rồi? Chỉ là không tồi, rất thơm.
. . . . . .
Vũ Văn Bác bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ cười khúc khích , bất đắc dĩ tiếp tục nằm bên cạnh cô, bởi vì con gái ngoan của anh đang ôm tay anh cắn tới gặm đi.
Bàn tay bền chắc bởi vì cầm súng lâu mà mọc vết chai, trong tay Vũ Văn Bác cho tới bây giờ đều là những thứ nguội lạnh, công cụ giết người , cùng với mạng người.
Lần đầu tiên cầm thứ mềm mại ấm áp chính là Y Hi Nhi, mà lúc này, so với mềm mại ấm áp là đầu lưỡi Y Hi Nhi , giờ phút này đang cố gắng kích thích gặm cắn lòng bàn tay anh.
"Đoàn kết đúng là lực lượng. . . . . ." Đột nhiên, điện thoại di động truyền đến tiếng chuông.
Vũ Văn Bác vội vàng tắt điện thoại di động, thật may, không có đánh thức.
Nhìn bộ dạng trong giấc mộng đã thành thói quen của mình, giống như một con mèo nhỏ vùi trong ngực, Vũ Văn Bác nhớ lại lần đầu tiên gặp trong đêm mưa kia, cô gái nhỏ này đúng là vùi ở bên cạnh anh.
"Chúng ta là tháng năm biển hoa. . . . . ." Một tiếng chuông chợt vang lớn, Vũ Văn Bác rất nhanh lại tắt báo thức.
"Thần Phong thổi, ánh mặt trời chiếu, người bạn nhỏ, thức dậy Chào buổi sáng. . . . . ."
"Gió đang rống, ngựa tại gọi, Hoàng Hà đang gầm thét. . . . . ."
"Đinh linh linh, đinh linh linh, đinh linh linh. . . . . ."
Liên tiếp nhấn tắt nhiều chuông báo thức, mặt của Vũ Văn Bác cũng cứng ngắc, cô gái này, nghe loại nhạc gì chứ?
"Con . . . . . . Con. . . . . . Cha, ngài đừng đùa con, giật mình!" Trên người đột nhiên nhẹ nhõm, khiến Y Hi Nhi thở phào.
Cũng may, cũng may, nếu như có hứng thú với cô, đã sớm động thủ, cần gì chờ tới bây giờ?
Vũ Văn Bác lần nữa đem Y Hi Nhi đè vào trong ngực, "Cha là sợ con gái ngoan không thở nổi a." Kéo chăn, không để cho gió vào, Vũ Văn Bác tâm tình sảng lãng nói.
Lần này, mặc dù chưa phải dễ hô hấp, nhưng Y Hi Nhi cũng không dám kêu loạn.
Ngộ nhỡ lại bị anh ta chiếm tiện nghi ăn đậu hũ nữa. Không cần đem cô mập mờ đến nổ tung, tiện nghi cho cha nhưng xong chuyện liền như gió nhẹ nước chảy, chỉ có trái tim nhỏ của mình bị sợ đến nhảy ra ngoài.
"Đúng vậy a, cha. . . . . . Thật là người cha tiêu biểu, toàn thế giới phải học tập ngài." Cười khổ nói, Y Hi Nhi bắt đầu hận không thể nâng chân chó của mình.
Nếu Cố Nhã Thuần biết, khẳng định sẽ trực tiếp cho một quả đấm, sau đó sẽ ném qua vai, rồi đá, trực tiếp quật ngã Vũ Văn Bác, cho dù không ngã cũng không thể chạy thoát! Ai kêu mình ở trường cảnh sát không chịu khó học tập, thành tích đều ở mức trung bình, cũng vì ghét huấn luyện viên mà thiếu chút nữa rớt.
Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi trong lòng bình phục một chút xíu, mặc dù mình không phát tài, nhưng Dịch Đình so với mình cũng không tới đâu, mặc dù mình rất xui xẻo, nhưng khi nhìn vận số Dịch Đình cũng không khá hơn chút nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Y Hi Nhi hài lòng ngủ thiếp đi.
Cảm thấy cô gái nhỏ trong lồng ngực ngủ thiếp đi, Vũ Văn Bác mở mắt, mượn ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ nhìn gương mặt bóng loáng trắng noãn của Y Hi Nhi, mỉm cười ở trên trán cô hạ xuống một cái hôn.
Tròng mắt hẹp dài, xuyên thấu qua trăng sáng, nhìn gương mặt ngủ say, lọt vào trầm tư suy nghĩ.
Hội Liệt Diễm, bang hội trăm năm qua vẫn tồn tại, từ khi anh ra đời, liền đã được định sẽ trở thành lãnh đạo tổ chức này.
Vì làm một lão đại xã hội đen, anh phải tiếp nhận giáo dục vô tình lãnh khốc, trong thế giới của anh không có bất kỳ ánh sáng, bởi vì, anh chỉ có thể thuộc về hắc ám, bởi vì, anh là người lãnh đạo bóng tối, vì nhiều thuộc hạ, nhiều huynh đệ, anh nhất định phải trở thành người đàn ông mạnh nhất.
Hai tuổi bắt đầu học võ, năm tuổi bắt đầu tiếp xúc binh khí, bảy tuổi bắt đầu giết người, trong thế giới của anh vĩnh viễn đều là tràn đầy lạnh lẽo và máu tanh.
Đã từng, mẹ còn có thể len lén nhìn mình, nhưng chẳng biết từ lúc nào, đã không tìm được một bóng dáng dịu dàng. Cha, chỉ có thể nói là người cho anh sinh mạng, người kia, là một Hắc lão đại thành công, hắn lãnh khốc, vô tình, đem mình cũng bồi dưỡng giống như mình, bởi vì, chỉ có lãnh khốc vô tình, mới có thể chân chính cường đại.
Vốn cho là, trong bóng đêm đã lâu, đã sớm bị tôi luyện thành sắt đá, ngay cả tâm cũng nguội lạnh rồi, không nghĩ tới, anh cư nhiên có thể gặp một đôi mắt như vậy.
Linh động, trong trẻo, thấu đáo giống như có thể phản chiếu lại linh hồn của anh .
Bởi vì một đôi mắt như vậy, làm mình sơ sót, mặc dù bị thương bị buộc về lại trên đảo nhỏ, cũng không gặp lại đôi mắt kia.
Nhưng, lý trí buộc anh phải lựa chọn giết chết cô gái này, anh phải giết cô, vì trên thế giới không cho phép xuất hiện nhược điểm của anh, chỉ là một đôi mắt cũng có thể khiến anh thân vùi trong nguy hiểm, cho nên, cô không thể lưu lại.
Lý trí bắt anh nghĩ như vậy, nhưng, tâm giống như có lựa chọn của mình, biết rất rõ ràng đạn không có, rõ ràng hơi sức của mình đủ để bẻ gảy đầu cô, nhưng anh lại không muốn làm như vậy!
Có bệnh sao? Có lẽ là , tâm bệnh!
Quả nhiên, cô gái này cho mình ấm áp, cho mình hưởng thụ ánh mặt trời, cho linh hồn tịch mịch rỗi rãnh có thể thỏa mãn thiết thực .
Này, chính là quan hệ thân tình sao? Mặc dù bả vai của cô nhu nhược, thân thể mềm mại như thế, nhưng ở bên cạnh cô, chỉ cần ôm cô, là có thể cảm thấy an tâm. Cái loại cảm giác an tâm, chỉ có khi anh ở gần mẹ mới có, sau đó, là những đêm huấn luyện không có mặt trời, làm bạn với anh chính là trống rỗng và lạnh lẽo.
Cái cảm giác thiết thực và an tâm chưa từng xuất hiện, mặc dù anh đã trở thành một Hắc lão đại hết sức quan trọng, không người nào dám ở trước mặt anh nói chuyện lớn tiếng, không ai dám can đảm nhìn ánh mắt của mình.
Nhưng, cô gái này làm được.
"Cha" sao? Được rồi, đã như vậy, con chính là người thân Vũ Văn Bác ta nhận định , con đã nhận, vậy sẽ phải có cảm giác hiểu, bởi vì ta, sẽ không buông tay.
Con đã cho ta ánh mặt trời vui vẻ trong thế giới, như vậy, đồng dạng, ta cũng sẽ cho con toàn bộ sủng ái và dịu dàng, nhưng, điều kiện tiên quyết là không cho phép con rời đi!
Cho dù là chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm được, bởi vì, con so với mạng ta đã trọng yếu hơn rồi, cái loại cảm giác ấm áp đã xâm nhập vào cốt tủy, ta không cách nào có thể trở lại thế giới vừa tối vừa lạnh rồi.
Hắc hắc, kẹo đường, ăn thật ngon!
Kỳ quái? Thế nào biến thành đùi gà rồi? Chỉ là không tồi, rất thơm.
. . . . . .
Vũ Văn Bác bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ cười khúc khích , bất đắc dĩ tiếp tục nằm bên cạnh cô, bởi vì con gái ngoan của anh đang ôm tay anh cắn tới gặm đi.
Bàn tay bền chắc bởi vì cầm súng lâu mà mọc vết chai, trong tay Vũ Văn Bác cho tới bây giờ đều là những thứ nguội lạnh, công cụ giết người , cùng với mạng người.
Lần đầu tiên cầm thứ mềm mại ấm áp chính là Y Hi Nhi, mà lúc này, so với mềm mại ấm áp là đầu lưỡi Y Hi Nhi , giờ phút này đang cố gắng kích thích gặm cắn lòng bàn tay anh.
"Đoàn kết đúng là lực lượng. . . . . ." Đột nhiên, điện thoại di động truyền đến tiếng chuông.
Vũ Văn Bác vội vàng tắt điện thoại di động, thật may, không có đánh thức.
Nhìn bộ dạng trong giấc mộng đã thành thói quen của mình, giống như một con mèo nhỏ vùi trong ngực, Vũ Văn Bác nhớ lại lần đầu tiên gặp trong đêm mưa kia, cô gái nhỏ này đúng là vùi ở bên cạnh anh.
"Chúng ta là tháng năm biển hoa. . . . . ." Một tiếng chuông chợt vang lớn, Vũ Văn Bác rất nhanh lại tắt báo thức.
"Thần Phong thổi, ánh mặt trời chiếu, người bạn nhỏ, thức dậy Chào buổi sáng. . . . . ."
"Gió đang rống, ngựa tại gọi, Hoàng Hà đang gầm thét. . . . . ."
"Đinh linh linh, đinh linh linh, đinh linh linh. . . . . ."
Liên tiếp nhấn tắt nhiều chuông báo thức, mặt của Vũ Văn Bác cũng cứng ngắc, cô gái này, nghe loại nhạc gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.