Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ
Chương 22: Đây là giới xã hội đen, chém chết, tử vong, máu tanh
Trần Tiểu Na
28/07/2014
Vũ Văn Bác vuốt gò má của Y Hi Nhi, chậm rãi nói: "Đây chính là thế giới của tôi, máu tanh, bạo lực, không có nhân tình, thấy rõ ràng chưa?"
"Thấy rõ ràng rồi." Y Hi Nhi thưa dạ, cô không mù, đã nhìn vô cùng rõ ràng, vị trí tầm mắt của bọn họ rất cao, sao có thể không thấy.
"Sợ không?" Vũ Văn Bác hỏi, mấy người Italy đã rời đi rồi, trong đấu trường trống trải chỉ có hai người bọn họ, lúc nói chuyện thậm chí còn có hồi âm lượn lờ.
"Sợ!" Không sợ mới là lạ chứ, trái tim đều làm bằng thịt, nhìn thấy trường hợp như vậy lại còn có thể xem như không có chuyện gì xảy ra thì căn bản không phải người.
"Sợ thì nhìn lâu chút, thấy nhiều rồi sẽ không sợ nữa." Vũ Văn Bác buông Y Hi Nhi ra, lui về phía sau, ngã ra, nhắm mắt dưỡng thần, lúc này trong trường đấu thú đã có người đi vào mang con sư tử và người đàn ông kia đi, đổi lại một người khác, cùng với một con sói có tròng mắt màu xanh dương.
Không biết vì sao, Y Hi Nhi nhìn con sói kia, lại nghĩ tới Vũ Văn Bác, rồi nhớ đến Vũ Văn Bác đang nằm ở bên cạnh mình, liền rùng mình, không dám nói thêm nữa.
Vũ Văn Bác ở Italy khoảng mười ngày, mỗi ngày đều họp mặt với mấy người Italy, hơn nữa mỗi một lần đều gặp mặt nói chuyện trong trường đấu thú, lúc Vũ Văn Bác và những người đó họp thì những người khác đều sẽ bị đuổi xuống, chỉ có Y Hi Nhi không tránh ra, mỗi ngày đều mang Y Hi Nhi theo bên người, ép buộc cô nhìn người và thú đấu nhau.
Sau đó, Y Hi Nhi không còn gặp người đàn ông ngày đầu tiên gặp nữa, mà cô xem từ đó đến giờ, mỗi lần đều là loài người bị dã thú cắn chết, cho nên càng thêm nhớ đến người đàn ông đã chiến thắng dã thú đó, cũng không biết hiện tại hắn ta thế nào.
Xem nhiều rồi thật sự không còn hoảng sợ như Vũ Văn Bác nói, trừ lần đầu tiên nhìn thấy con cọp ăn người sống rồi nôn mửa, thì Y Hi Nhi chưa từng ói nữa, cũng không cần Vũ Văn Bác ép buộc mình xem, đã rất tự giác xem xong toàn bộ quá trình.
Năng lực tiếp thu của mình quả thật mạnh mẽ, chuyện tàn nhẫn như vậy cư nhiên cũng có thể nhìn đến không nháy mắt một cái.
Cười nhạo chính mình một lần, Y Hi Nhi quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần, người này rốt cuộc thế nào, tại sao muốn mình xem những hình ảnh tàn nhẫn này? Chẳng lẽ lại là hứng thú quái ác của anh ta sao?
Đột nhiên, Y Hi Nhi chạm phải một đôi tròng mắt đen bóng, đôi tròng mắt kia sáng ngời, thâm trầm, giống như là một cái hồ tĩnh lặng, nước hồ trong veo.
"Nghĩ rõ chưa?" Giống như nhìn thấu tâm tư của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác hỏi.
"Con. . . . Không nghĩ ra, thứ cho con là một kẻ phàm phu tục tử, không nhìn ra cảnh giới cao siêu của ngài."
Y Hi Nhi thật không hiểu, đến tột cùng câu hỏi của Vũ Văn Bác có ý gì, cô không thông minh, không nghĩ ra, nếu cô nghĩ thông được, vậy cô sẽ không chỉ là một tên nằm vùng nhỏ nhoi rồi, nói không chừng hiện tại cô đã thành đốc sát giống nữ ma đầu Cố Á Thuần đó rồi.
Bộ dạng ngây thơ ngốc nghếch của Y Hi Nhi khiến tâm tình Vũ Văn Bác thật tốt, ngồi ngay ngắn người lại, kéo Y Hi Nhi đến ngồi trên đùi của mình, nhìn một đôi mắt to của cô chớp chớp nhìn mình, một niềm hạnh phúc tự nhiên sinh ra, không nhịn được sờ sờ gò má của Y Hi Nhi, hình như gầy không ít, không có mượt mà như trước kia nữa.
Nhìn Y Hi Nhi gầy gò, ánh sáng từ ái trong lòng Vũ Văn Bác lại bắt đầu nở rộ rồi, "Cô bé, rất lâu không có có kêu cha rồi." lúc Vũ Văn Bác nói chuyện có chứa một cảm giác tang thương, hình như đã lâu không có hưởng thụ niềm vui này rồi.
Nhìn Vũ Văn Bác chợt trở nên dịu dàng, Y Hi Nhi không thể khống chế kêu một tiếng: "Cha."
Nghe được Y Hi Nhi khéo léo thuận theo mình, Vũ Văn Bác vui mừng đến mặt mày đều mang nụ cười, người không biết còn cho đây là một người cha hiền nữa, vuốt vuốt tóc dài của Y Hi Nhi, vui mừng nói: "Ngoan, đứa bé ngoan."
Phản ứng kịp, mặt Y Hi Nhi liền hiện vạch đen, không phải chỉ kêu một tiếng "Cha" sao? Cần vui thế này sao? Giờ phút này Vũ Văn Bác hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng tàn bạo, anh hoàn toàn tỏ vẻ có con gái thì vạn sự sung túc, hận không thể tuyên bố với toàn thế giới Y Hi Nhi - con gái của anh ngoan ngoãn nghe lời cỡ nào.
"Tâm tình ngài rất tốt?" Y Hi Nhi hỏi dò.
"Muốn biết?" Nhiều ngày qua cô bé này tựa hồ đang tránh mình, hôm nay khó được chủ động hỏi tới.
"Muốn, nếu không trong lòng con rất bất ổn, luôn sợ ngày nào đó lại đột nhiên chết không nhắm mắt, nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy cha đều bị dọa, cảm thấy có tiểu quỷ mặt xanh nanh vàng lôi kéo chân của con muốn kéo con xuống địa ngục." Vừa nghĩ tới Lam Đế liền sợ, nhưng cô không muốn có một ngày mình chết mà còn không biết là chuyện gì xảy ra.
Vũ Văn Bác xoay mặt của Y Hi Nhi tới diện mình, kéo hai chân của cô ra quấn ở ngang hông, ngồi đối mặt nhau, ý vị sâu xa nói: "Cha là hội trưởng hội Liệt Diễm, là một người mạnh mẽ, cha nói cái gì chính là cái đó, không có ai có thể phản kháng."
Gật đầu một cái, Y Hi Nhi không thể phủ nhận, ai dám phản kháng chứ, cũng không đâu có ngại mình sống quá lâu.
"Cha đã nói con là con gái của cha, thì con chính là thế, cho nên con phải thích ứng thân phận của con, đây là giới xã hội đen, chém giết, tử vong, máu tanh, con không có lựa chọn, Vũ Văn Bác cha nhìn trúng con, thì đời này con không chạy thoát đâu, biết vì sao con bị trừng phạt không?"
"Không biết." Nếu biết cô cũng không đến nỗi lo lắng đề phòng rồi, biết rồi thì sau này cô không tái phạm là được.
"Bởi vì con không có biết rõ thân phận của mình, con là đại tiểu thư hội Liệt Diễm, làm đại tiểu thư của hội Liệt Diễm thì con không thể sợ hãi, cũng không thể lộ ra vẻ sợ hãi với cha của con, hiểu chưa? Con là người thân duy nhất trên thế giới của cha, ai cũng có thể sợ cha, nhưng con không được!"
Ánh mắt Vũ Văn Bác nhìn Y Hi Nhi, thâm trầm, nặng nề, ánh mắt sắc bén không còn nữa, chỉ bình tĩnh giống như một hồ nước, không có một chút gợn sóng, lại làm cho người ta cảm thấy đó là một đôi mắt ấm áp nhất trên thế giới.
Nói không rung động là gạt người, Y Hi Nhi không ngờ một câu nói đùa của mình, lại làm Vũ Văn Bác tưởng thật, mặc dù không có liên hệ máu mủ, nhưng trong mắt Vũ Văn Bác... lại có ánh sáng của người cha hiền.
"Con. . . ." Há hốc mồm, Y Hi Nhi không biết nên nói gì, Vũ Văn Bác thật sự đối đãi mình như con gái, nhưng mình lại sợ anh ta, từ đêm đó, mình đã tổn thương người đàn ông này, mặc dù Vũ Văn Bác tàn nhẫn vô tình, nhưng khát vọng đối với với thân tình cũng như mọi người, chính là bởi vì anh ta không chiếm được thân tình, cho nên quý trọng gấp đôi sao?
Y Hi Nhi tự thấy dáng dấp mình không giống Vũ Văn Bác, tại sao có thể làm cho Vũ Văn Bác có cảm giác thân tình đây? "Tại sao, là con?"
"Thấy rõ ràng rồi." Y Hi Nhi thưa dạ, cô không mù, đã nhìn vô cùng rõ ràng, vị trí tầm mắt của bọn họ rất cao, sao có thể không thấy.
"Sợ không?" Vũ Văn Bác hỏi, mấy người Italy đã rời đi rồi, trong đấu trường trống trải chỉ có hai người bọn họ, lúc nói chuyện thậm chí còn có hồi âm lượn lờ.
"Sợ!" Không sợ mới là lạ chứ, trái tim đều làm bằng thịt, nhìn thấy trường hợp như vậy lại còn có thể xem như không có chuyện gì xảy ra thì căn bản không phải người.
"Sợ thì nhìn lâu chút, thấy nhiều rồi sẽ không sợ nữa." Vũ Văn Bác buông Y Hi Nhi ra, lui về phía sau, ngã ra, nhắm mắt dưỡng thần, lúc này trong trường đấu thú đã có người đi vào mang con sư tử và người đàn ông kia đi, đổi lại một người khác, cùng với một con sói có tròng mắt màu xanh dương.
Không biết vì sao, Y Hi Nhi nhìn con sói kia, lại nghĩ tới Vũ Văn Bác, rồi nhớ đến Vũ Văn Bác đang nằm ở bên cạnh mình, liền rùng mình, không dám nói thêm nữa.
Vũ Văn Bác ở Italy khoảng mười ngày, mỗi ngày đều họp mặt với mấy người Italy, hơn nữa mỗi một lần đều gặp mặt nói chuyện trong trường đấu thú, lúc Vũ Văn Bác và những người đó họp thì những người khác đều sẽ bị đuổi xuống, chỉ có Y Hi Nhi không tránh ra, mỗi ngày đều mang Y Hi Nhi theo bên người, ép buộc cô nhìn người và thú đấu nhau.
Sau đó, Y Hi Nhi không còn gặp người đàn ông ngày đầu tiên gặp nữa, mà cô xem từ đó đến giờ, mỗi lần đều là loài người bị dã thú cắn chết, cho nên càng thêm nhớ đến người đàn ông đã chiến thắng dã thú đó, cũng không biết hiện tại hắn ta thế nào.
Xem nhiều rồi thật sự không còn hoảng sợ như Vũ Văn Bác nói, trừ lần đầu tiên nhìn thấy con cọp ăn người sống rồi nôn mửa, thì Y Hi Nhi chưa từng ói nữa, cũng không cần Vũ Văn Bác ép buộc mình xem, đã rất tự giác xem xong toàn bộ quá trình.
Năng lực tiếp thu của mình quả thật mạnh mẽ, chuyện tàn nhẫn như vậy cư nhiên cũng có thể nhìn đến không nháy mắt một cái.
Cười nhạo chính mình một lần, Y Hi Nhi quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần, người này rốt cuộc thế nào, tại sao muốn mình xem những hình ảnh tàn nhẫn này? Chẳng lẽ lại là hứng thú quái ác của anh ta sao?
Đột nhiên, Y Hi Nhi chạm phải một đôi tròng mắt đen bóng, đôi tròng mắt kia sáng ngời, thâm trầm, giống như là một cái hồ tĩnh lặng, nước hồ trong veo.
"Nghĩ rõ chưa?" Giống như nhìn thấu tâm tư của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác hỏi.
"Con. . . . Không nghĩ ra, thứ cho con là một kẻ phàm phu tục tử, không nhìn ra cảnh giới cao siêu của ngài."
Y Hi Nhi thật không hiểu, đến tột cùng câu hỏi của Vũ Văn Bác có ý gì, cô không thông minh, không nghĩ ra, nếu cô nghĩ thông được, vậy cô sẽ không chỉ là một tên nằm vùng nhỏ nhoi rồi, nói không chừng hiện tại cô đã thành đốc sát giống nữ ma đầu Cố Á Thuần đó rồi.
Bộ dạng ngây thơ ngốc nghếch của Y Hi Nhi khiến tâm tình Vũ Văn Bác thật tốt, ngồi ngay ngắn người lại, kéo Y Hi Nhi đến ngồi trên đùi của mình, nhìn một đôi mắt to của cô chớp chớp nhìn mình, một niềm hạnh phúc tự nhiên sinh ra, không nhịn được sờ sờ gò má của Y Hi Nhi, hình như gầy không ít, không có mượt mà như trước kia nữa.
Nhìn Y Hi Nhi gầy gò, ánh sáng từ ái trong lòng Vũ Văn Bác lại bắt đầu nở rộ rồi, "Cô bé, rất lâu không có có kêu cha rồi." lúc Vũ Văn Bác nói chuyện có chứa một cảm giác tang thương, hình như đã lâu không có hưởng thụ niềm vui này rồi.
Nhìn Vũ Văn Bác chợt trở nên dịu dàng, Y Hi Nhi không thể khống chế kêu một tiếng: "Cha."
Nghe được Y Hi Nhi khéo léo thuận theo mình, Vũ Văn Bác vui mừng đến mặt mày đều mang nụ cười, người không biết còn cho đây là một người cha hiền nữa, vuốt vuốt tóc dài của Y Hi Nhi, vui mừng nói: "Ngoan, đứa bé ngoan."
Phản ứng kịp, mặt Y Hi Nhi liền hiện vạch đen, không phải chỉ kêu một tiếng "Cha" sao? Cần vui thế này sao? Giờ phút này Vũ Văn Bác hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng tàn bạo, anh hoàn toàn tỏ vẻ có con gái thì vạn sự sung túc, hận không thể tuyên bố với toàn thế giới Y Hi Nhi - con gái của anh ngoan ngoãn nghe lời cỡ nào.
"Tâm tình ngài rất tốt?" Y Hi Nhi hỏi dò.
"Muốn biết?" Nhiều ngày qua cô bé này tựa hồ đang tránh mình, hôm nay khó được chủ động hỏi tới.
"Muốn, nếu không trong lòng con rất bất ổn, luôn sợ ngày nào đó lại đột nhiên chết không nhắm mắt, nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy cha đều bị dọa, cảm thấy có tiểu quỷ mặt xanh nanh vàng lôi kéo chân của con muốn kéo con xuống địa ngục." Vừa nghĩ tới Lam Đế liền sợ, nhưng cô không muốn có một ngày mình chết mà còn không biết là chuyện gì xảy ra.
Vũ Văn Bác xoay mặt của Y Hi Nhi tới diện mình, kéo hai chân của cô ra quấn ở ngang hông, ngồi đối mặt nhau, ý vị sâu xa nói: "Cha là hội trưởng hội Liệt Diễm, là một người mạnh mẽ, cha nói cái gì chính là cái đó, không có ai có thể phản kháng."
Gật đầu một cái, Y Hi Nhi không thể phủ nhận, ai dám phản kháng chứ, cũng không đâu có ngại mình sống quá lâu.
"Cha đã nói con là con gái của cha, thì con chính là thế, cho nên con phải thích ứng thân phận của con, đây là giới xã hội đen, chém giết, tử vong, máu tanh, con không có lựa chọn, Vũ Văn Bác cha nhìn trúng con, thì đời này con không chạy thoát đâu, biết vì sao con bị trừng phạt không?"
"Không biết." Nếu biết cô cũng không đến nỗi lo lắng đề phòng rồi, biết rồi thì sau này cô không tái phạm là được.
"Bởi vì con không có biết rõ thân phận của mình, con là đại tiểu thư hội Liệt Diễm, làm đại tiểu thư của hội Liệt Diễm thì con không thể sợ hãi, cũng không thể lộ ra vẻ sợ hãi với cha của con, hiểu chưa? Con là người thân duy nhất trên thế giới của cha, ai cũng có thể sợ cha, nhưng con không được!"
Ánh mắt Vũ Văn Bác nhìn Y Hi Nhi, thâm trầm, nặng nề, ánh mắt sắc bén không còn nữa, chỉ bình tĩnh giống như một hồ nước, không có một chút gợn sóng, lại làm cho người ta cảm thấy đó là một đôi mắt ấm áp nhất trên thế giới.
Nói không rung động là gạt người, Y Hi Nhi không ngờ một câu nói đùa của mình, lại làm Vũ Văn Bác tưởng thật, mặc dù không có liên hệ máu mủ, nhưng trong mắt Vũ Văn Bác... lại có ánh sáng của người cha hiền.
"Con. . . ." Há hốc mồm, Y Hi Nhi không biết nên nói gì, Vũ Văn Bác thật sự đối đãi mình như con gái, nhưng mình lại sợ anh ta, từ đêm đó, mình đã tổn thương người đàn ông này, mặc dù Vũ Văn Bác tàn nhẫn vô tình, nhưng khát vọng đối với với thân tình cũng như mọi người, chính là bởi vì anh ta không chiếm được thân tình, cho nên quý trọng gấp đôi sao?
Y Hi Nhi tự thấy dáng dấp mình không giống Vũ Văn Bác, tại sao có thể làm cho Vũ Văn Bác có cảm giác thân tình đây? "Tại sao, là con?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.