Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ
Chương 18: Trái tim nhỏ của Y Hi Nhi rốt cuộ run rẩy
Trần Tiểu Na
28/07/2014
Ý tứ của Vũ Văn Bác là nên xử lý người lạ như thế nào liền xử lý như thế đấy. Cái gì gọi là người lạ? Ở Hắc bang tất cả người lạ coi như là thích khách, xử lý thích khách như thế nào? Đương nhiên là tiêu diệt toàn bộ.
Một câu nói này, Vũ Văn Bác nói gió nhẹ nước chảy, nhưng Lam Đế lại nghe toàn thân mồ hôi đầm đìa.
"Vũ Văn chủ nhà, hôm nay Lam Đế tôi tới đây ý tứ rất rõ ràng, cậu đừng thừa nước đục thả câu, chỉ cần cậu mở miệng, tôi có thể đồng ý cậu." Khẽ cắn răng, Lam Đế cúi đầu, chỉ cần có thể bảo vệ ghế ngồi đầu bang Lam, hắn không tiếc. Môt khi bị anh em khác vượt lên trước một bước, hắn cũng không còn đất đặt chân rồi, đến lúc đó là sống không bằng chết.
Vũ Văn Bác là nhân vật đứng đầu hắc đạo, nhưng hắn ta đồng thời cũng là thương nhân. Là thương nhân, chỉ cần có ích lợi đều có thể làm bạn bè không phải sao? Mặc dù mình sốt ruột lập công, đã từng phái sát thủ muốn đẩy Vũ Văn Bác vào chỗ chết, nhưng bây giờ hắn ta còn sống thật tốt không phải sao?
Vì tranh đoạt chức bang chủ bang Lam, mình đã làm hết mọi chuyện, nhưng bây giờ không phải làm người hai mặt. Nếu lần này không thể tìm đường sống trong cõi chết, vậy hắn chết ở hội Liệt Diễm cũng không coi là mất thể diện. Còn tốt hơn trở lại bang Lam đối mặt với lời nói lạnh nhạt của những trưởng lão kia.
Đáng tiếc Vũ Văn Bác căn bản không muốn nghe, tận tâm gắp một miếng cá sống đưa lên miệng Y Hi Nhi, dịu dàng nói: "Hi Nhi, ăn cá."
Nhìn Vũ Văn Bác tỉ mỉ che chở Y Hi Nhi, Lam Đế không thể tin. Vốn tưởng rằng Vũ Văn Bác chỉ nhất thời vui mừng đùa giỡn, dù sao ở Nhật Bản tiết mục này cũng rất nhiều. Không chỉ là phụ nữ, còn có thể là anh em, hoặc là đồng nghiệp, tỷ như bệnh nhân và y tá, tỷ như cảnh sát và phạm nhân, chính hắn cũng rất mê những trò chơi này. Cho nên đương nhiên nghĩ Vũ Văn Bác cũng có khẩu vị với trò chơi đóng vai này.
Nhưng trò chơi là trò chơi, đường đường Vũ Văn Bác làm sao có thể phục vụ một phụ nữ chu đáo như thế?
Cá sống, mẹ, đây là đồ người Nhật Bản mới ăn, cô đường đường là phụ nữ Trung Hoa sao có thể ăn thịt sống như man di, Y Hi Nhi nuốt xuống ngụm thứ nhất đã khó khăn, cô thật sự nuốt không trôi thứ hai miệng, "Ăn thịt sống có giun sán, con có thể không ăn?"
Trong đồ ăn có ký sinh trùng, kiên quyết chống lại.
Nhìn Y Hi Nhi không cảm kích, lại còn dám ghét bỏ, lòng Lam Đế thoáng chốc liền lạnh.
Câu đầu tiên hắn nói? Khó trách lúc ấy vừa nói xong đã cảm thấy sau cổ có một luồn gió lạnh thổi qua, xem ra, chính mình vừa bắt đầu đã sai lầm, hơn nữa còn vô cùng sai.
Vốn muốn tìm đường sống trong cõi chết , xem ra, mình đang chán sống.
Mặt Lam Đế xám như tro tàn, nhưng hắn không cam lòng, điên cuồng quỳ trên mặt đất, đi tới chỗ Y Hi Nhi, trong miệng la hét: "Đại tiểu thư. . . . . . Cầu xin cô, cho tôi một con đường sống!"
Hắn là Bang chủ bang Lam, duy nhất, hắn không thể chết được.
Bởi vì không thể chết, cho nên hắn phải cúi đầu.
Vì vinh hoa phú quý, vì thân phận địa vị, Lam Đế có thể không tiếc bất kỳ giá nào, cho dù là quỳ trước một phụ nữ.
Nhìn người đàn ông lôi kéo chân mình, Y Hi Nhi rối rắm.
Trong tiểu thuyết, cô hiện tại nên mềm lòng, sau đó chớp nước mắt nói với Vũ Văn Bác "Cha xem, người này thật đáng thương a, chúng ta bỏ qua cho hắn thôi." Nhưng vấn đề là cô hiện tại không muốn bỏ qua cho Lam Đế, vẫn còn rất muốn đá hắn một cước, tốt nhất có thể lấy sinh mạng hắn.
Tại sao? Cô là cảnh sát, cảnh sát sẽ thương hại một một xã hội đen tàn ác sao? Đáp án dĩ nhiên là không!
Cho nên, Y Hi Nhi ngọt ngào nhìn Lam Đế, "Thật ra thì tôi cũng không biết mình dễ ăn hay không, nếu không anh thử xem?"
Lam Đế nghe Y Hi Nhi nói như thế cũng biết ý gì. Vốn nghĩ nhìn cô ngu ngốc sẽ mềm lòng, ai biết lại là người có tâm độc ác, cắn răng một cái, dứt khoát vò đã mẻ thì cho sứt, liều mạng.
"Bùm!"
Đại đường một mảnh tĩnh mịch.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Hi Nhi trắng bệch, không thể tin nhìn đầu Lam Đế, trên bắp chân trắng noãn còn có vết máu.
Người đàn ông này! Giết người! Cư nhiên không nháy mắt còn có thể ăn miếng cá sống? Đây là loại đàn ông gì a! Lãnh khốc, vô tình, người ngoài đồn đại giết người như ngoé, không xem mạng người là quan trọng, đây chính là hội Liệt Diễm, đây chính là Vũ Văn Bác!
Người đàn ông như vậy cư nhiên ngày ngày ngủ bên cạnh cô, nhận thức này, khiến tròng mắt Y Hi Nhi phủ sắc thái sợ hãi.
Tiếng súng đi qua, không có người nói chuyện, người đi theo Lam Đế đều sợ đến mềm đùi. Đây là hội Liệt Diễm, không ai có thể ở chỗ này phách lối, càng không có ai có thể nhổ râu cọp. Lam Đế vừa bắt đầu liền vọng tưởng muốn ám sát Vũ Văn Bác đã phạm vào sai lầm lớn nhất rồi, Vũ Văn Bác không phải là người, anh là Xã Hội Đen, anh luôn luôn mang thù, hơn nữa còn muốn trả lại gấp trăm lần nghìn lần .
Lam Đế chết rồi, chết không nhắm mắt, trước khi chết còn nắm thật chặt mắt cá chân của Y Hi Nhi không buông, không ai kêu lên, đây là kết quả Lam Đế nhận được, bao gồm cả người Lam Đế mang tới.
Cuối cùng, tất cả người đi theo Lam Đế đều thuận theo. Vũ Văn Bác mặc dù không phải một người lòng dạ rộng lớn, nhưng cũng không phải một người hẹp hòi, chỉ cần có năng lực, nguyện ý trung thành với hội Liệt Diễm, anh sẽ đối xử tử tế với bất luận kẻ nào .
Sau khi Lam Đế chết, dạ tiệc tiếp tục tiến hành, mọi người xem như chuyện gì cũng không xảy ra, nhưng có một người không nói nữa, người kia chính là Y Hi Nhi.
Mặc dù cô muốn Lam Đế chết, nhưng phải là luật pháp phán xử hắn chết. Mặc dù cô là cảnh sát, nhưng cũng chưa gặp người chết, nhất là người chết kia còn không buông tay vẫn nắm chân mình. Loại cảm giác đó giống như bị tiểu quỷ Âm Tào Địa Phủ nắm.
Theo thời gian Lam Đế tử vong, tay Lam Đế trở nên lạnh lẽo.
Thân thể cứng ngắc, Y Hi Nhi rốt cuộc run rẩy trái tim nhỏ, "Cha. . . . . . Cha a, cha có thể để người đem Lam Đế đi không?" Y Hi Nhi sắp khóc, tại sao không có ai đem Lam Đế đi?
Một câu nói này, Vũ Văn Bác nói gió nhẹ nước chảy, nhưng Lam Đế lại nghe toàn thân mồ hôi đầm đìa.
"Vũ Văn chủ nhà, hôm nay Lam Đế tôi tới đây ý tứ rất rõ ràng, cậu đừng thừa nước đục thả câu, chỉ cần cậu mở miệng, tôi có thể đồng ý cậu." Khẽ cắn răng, Lam Đế cúi đầu, chỉ cần có thể bảo vệ ghế ngồi đầu bang Lam, hắn không tiếc. Môt khi bị anh em khác vượt lên trước một bước, hắn cũng không còn đất đặt chân rồi, đến lúc đó là sống không bằng chết.
Vũ Văn Bác là nhân vật đứng đầu hắc đạo, nhưng hắn ta đồng thời cũng là thương nhân. Là thương nhân, chỉ cần có ích lợi đều có thể làm bạn bè không phải sao? Mặc dù mình sốt ruột lập công, đã từng phái sát thủ muốn đẩy Vũ Văn Bác vào chỗ chết, nhưng bây giờ hắn ta còn sống thật tốt không phải sao?
Vì tranh đoạt chức bang chủ bang Lam, mình đã làm hết mọi chuyện, nhưng bây giờ không phải làm người hai mặt. Nếu lần này không thể tìm đường sống trong cõi chết, vậy hắn chết ở hội Liệt Diễm cũng không coi là mất thể diện. Còn tốt hơn trở lại bang Lam đối mặt với lời nói lạnh nhạt của những trưởng lão kia.
Đáng tiếc Vũ Văn Bác căn bản không muốn nghe, tận tâm gắp một miếng cá sống đưa lên miệng Y Hi Nhi, dịu dàng nói: "Hi Nhi, ăn cá."
Nhìn Vũ Văn Bác tỉ mỉ che chở Y Hi Nhi, Lam Đế không thể tin. Vốn tưởng rằng Vũ Văn Bác chỉ nhất thời vui mừng đùa giỡn, dù sao ở Nhật Bản tiết mục này cũng rất nhiều. Không chỉ là phụ nữ, còn có thể là anh em, hoặc là đồng nghiệp, tỷ như bệnh nhân và y tá, tỷ như cảnh sát và phạm nhân, chính hắn cũng rất mê những trò chơi này. Cho nên đương nhiên nghĩ Vũ Văn Bác cũng có khẩu vị với trò chơi đóng vai này.
Nhưng trò chơi là trò chơi, đường đường Vũ Văn Bác làm sao có thể phục vụ một phụ nữ chu đáo như thế?
Cá sống, mẹ, đây là đồ người Nhật Bản mới ăn, cô đường đường là phụ nữ Trung Hoa sao có thể ăn thịt sống như man di, Y Hi Nhi nuốt xuống ngụm thứ nhất đã khó khăn, cô thật sự nuốt không trôi thứ hai miệng, "Ăn thịt sống có giun sán, con có thể không ăn?"
Trong đồ ăn có ký sinh trùng, kiên quyết chống lại.
Nhìn Y Hi Nhi không cảm kích, lại còn dám ghét bỏ, lòng Lam Đế thoáng chốc liền lạnh.
Câu đầu tiên hắn nói? Khó trách lúc ấy vừa nói xong đã cảm thấy sau cổ có một luồn gió lạnh thổi qua, xem ra, chính mình vừa bắt đầu đã sai lầm, hơn nữa còn vô cùng sai.
Vốn muốn tìm đường sống trong cõi chết , xem ra, mình đang chán sống.
Mặt Lam Đế xám như tro tàn, nhưng hắn không cam lòng, điên cuồng quỳ trên mặt đất, đi tới chỗ Y Hi Nhi, trong miệng la hét: "Đại tiểu thư. . . . . . Cầu xin cô, cho tôi một con đường sống!"
Hắn là Bang chủ bang Lam, duy nhất, hắn không thể chết được.
Bởi vì không thể chết, cho nên hắn phải cúi đầu.
Vì vinh hoa phú quý, vì thân phận địa vị, Lam Đế có thể không tiếc bất kỳ giá nào, cho dù là quỳ trước một phụ nữ.
Nhìn người đàn ông lôi kéo chân mình, Y Hi Nhi rối rắm.
Trong tiểu thuyết, cô hiện tại nên mềm lòng, sau đó chớp nước mắt nói với Vũ Văn Bác "Cha xem, người này thật đáng thương a, chúng ta bỏ qua cho hắn thôi." Nhưng vấn đề là cô hiện tại không muốn bỏ qua cho Lam Đế, vẫn còn rất muốn đá hắn một cước, tốt nhất có thể lấy sinh mạng hắn.
Tại sao? Cô là cảnh sát, cảnh sát sẽ thương hại một một xã hội đen tàn ác sao? Đáp án dĩ nhiên là không!
Cho nên, Y Hi Nhi ngọt ngào nhìn Lam Đế, "Thật ra thì tôi cũng không biết mình dễ ăn hay không, nếu không anh thử xem?"
Lam Đế nghe Y Hi Nhi nói như thế cũng biết ý gì. Vốn nghĩ nhìn cô ngu ngốc sẽ mềm lòng, ai biết lại là người có tâm độc ác, cắn răng một cái, dứt khoát vò đã mẻ thì cho sứt, liều mạng.
"Bùm!"
Đại đường một mảnh tĩnh mịch.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Hi Nhi trắng bệch, không thể tin nhìn đầu Lam Đế, trên bắp chân trắng noãn còn có vết máu.
Người đàn ông này! Giết người! Cư nhiên không nháy mắt còn có thể ăn miếng cá sống? Đây là loại đàn ông gì a! Lãnh khốc, vô tình, người ngoài đồn đại giết người như ngoé, không xem mạng người là quan trọng, đây chính là hội Liệt Diễm, đây chính là Vũ Văn Bác!
Người đàn ông như vậy cư nhiên ngày ngày ngủ bên cạnh cô, nhận thức này, khiến tròng mắt Y Hi Nhi phủ sắc thái sợ hãi.
Tiếng súng đi qua, không có người nói chuyện, người đi theo Lam Đế đều sợ đến mềm đùi. Đây là hội Liệt Diễm, không ai có thể ở chỗ này phách lối, càng không có ai có thể nhổ râu cọp. Lam Đế vừa bắt đầu liền vọng tưởng muốn ám sát Vũ Văn Bác đã phạm vào sai lầm lớn nhất rồi, Vũ Văn Bác không phải là người, anh là Xã Hội Đen, anh luôn luôn mang thù, hơn nữa còn muốn trả lại gấp trăm lần nghìn lần .
Lam Đế chết rồi, chết không nhắm mắt, trước khi chết còn nắm thật chặt mắt cá chân của Y Hi Nhi không buông, không ai kêu lên, đây là kết quả Lam Đế nhận được, bao gồm cả người Lam Đế mang tới.
Cuối cùng, tất cả người đi theo Lam Đế đều thuận theo. Vũ Văn Bác mặc dù không phải một người lòng dạ rộng lớn, nhưng cũng không phải một người hẹp hòi, chỉ cần có năng lực, nguyện ý trung thành với hội Liệt Diễm, anh sẽ đối xử tử tế với bất luận kẻ nào .
Sau khi Lam Đế chết, dạ tiệc tiếp tục tiến hành, mọi người xem như chuyện gì cũng không xảy ra, nhưng có một người không nói nữa, người kia chính là Y Hi Nhi.
Mặc dù cô muốn Lam Đế chết, nhưng phải là luật pháp phán xử hắn chết. Mặc dù cô là cảnh sát, nhưng cũng chưa gặp người chết, nhất là người chết kia còn không buông tay vẫn nắm chân mình. Loại cảm giác đó giống như bị tiểu quỷ Âm Tào Địa Phủ nắm.
Theo thời gian Lam Đế tử vong, tay Lam Đế trở nên lạnh lẽo.
Thân thể cứng ngắc, Y Hi Nhi rốt cuộc run rẩy trái tim nhỏ, "Cha. . . . . . Cha a, cha có thể để người đem Lam Đế đi không?" Y Hi Nhi sắp khóc, tại sao không có ai đem Lam Đế đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.