Chương 224: Ông nội Vương Nhã Lộ qua đời 2
Khuynh Tâm Nhĩ Nha
24/04/2023
Dương Thiên ngẩn người, ông cụ Vương mất rồi?
Lần trước khi hắn tới thăm, ông cụ Vương vẫn còn khỏe mạnh lắm mà? Không ngờ chưa tới một tháng mà đã qua đời.
“Không biết Nhã Lộ bây giờ thế nào? Cô ấy chỉ có một mình ông cụ Vương là người thân, chắc bây giờ đang đau lòng lắm.” Dương Thiên nghĩ thầm, sau đó lái xe khỏi bệnh viện, hướng về phía nhà Vương Nhã Lộ.
Nhà của Vương Nhã Lộ ở một tiểu khu rất bình thường, lần trước Dương Thiên đã tới đó một lần.
Chờ đến khi hắn đến nơi thì phát hiện có rất nhiều người đang vây trước nhà Vương Nhã Lộ, trong nhà thậm chí còn có tiếng khóc.
“Ôi, đứa trẻ đáng thương, ông nội vừa chết thì đã bị người nhà bức bách. Đây là loại người gì vậy chứ?” Có người ở bên cạnh thương xót nói.
“Đúng vậy! Đứa nhỏ đáng thương!”
...
Dương Thiên biến sắc, gạt nhóm người này sang một bên, bước vào.
Vừa vào nhà đã thấy Vương Nhã Lộ đứng canh giữ trước cửa nhà, nước mắt đầm đìa. Cung quanh cô có vài người nữa, hai người đàn ông trung niên, hai người phụ nữ trung niên, còn cả ba thanh niên.
“Vương Nhã Lộ, ngôi nhà này không phải của mày, thế mà mày còn mặt dày ở đây à?” Một người phụ nữ trung niên cay nghiệt nói với Vương Nhã Lộ.
“Không! Đây là nhà của ông nội tôi, các người không thể cướp đi!” Vương Nhã Lộ đứng chắn trước cửa, không cho bọn họ đi vào.
“Tiểu Quân, mau lôi nó ra! Đã không phải người nhà họ Vương mà còn muốn chiếm nhà của họ Vương chúng ta!” Người phụ nữ trung niên nói.
Người được gọi là Tiểu Quân chắc là con trai của người phụ nữ này, anh ta nghe bà ta nói thế thì lập tức tiến lên kéo Vương Nhã Lộ ra.
Người thanh niên cao to vạm vỡ kia bước lên kéo Vương Nhã Lộ ra. Vương Nhã Lộ sợ hãi lùi về phía sau bài bước, cô nhìn về phía đám đông muốn cầu xin sự giúp đỡ, nhưng những người khác chỉ đứng xem chứ không có ý kiến gì. Có nhiều người cảm thấy người phụ nữ trung niên và những người kia vô cùng quá đáng, nhưng cũng chỉ để trong lòng chứ không lên giúp đỡ cô.
“Mau cút đi đi! Đây không phải nơi mày nên đến!” Người được gọi là Tiểu Quân lớn tiếng nói, ý đồ đe dọa Vương Nhã Lộ.
“Không!” Mặc dù Vương Nhã Lộ có thân hình nhỏ nhắn nhu nhược, nhưng lại quyết không lùi bước.
Dương Thiên nhíu mày, trực tiếp đẩy đám người kia ra. Hắn coi Vương Nhã Lộ là bạn bè của mình, thế nên trong tình huống này, hắn nhất định không thể để Vương Nhã Lộ bị người khác bắt nạt.
Dương Thiên vươn tay nắm lấy bả vai người thanh niên kia, đẩy nhẹ một cái. Người thanh niên đó lập tức ngã lăn ra đất.
“Anh Tiểu Thiên.” Vương Nhã Lộ nhìn thấy Dương Thiên thì không nhịn được mà khóc nức nở, nước mắt lã chã.
“Có anh ở đây, không cần phải sợ!” Dương Thiên mỉm cười trấn an Vương Nhã Lộ, sau đó đứng chắn trước mặt cô, lạnh lùng nhìn những người kia.
Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu rọi lên người Dương Thiên. Thân hình hắn cũng không cao lớn như vậy, nhưng Vương Nhã Lộ lại cảm thấy Dương Thiên như một vách tường nguy nga, chặn hết tất cả mưa gió trước mắt.
Khi cô tuyệt vọng nhất, Dương Thiên đã xuất hiện để bảo vệ cô, giống như một vị thần hộ mệnh.
Vương Nhã Lộ cảm thấy mình sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng trước mắt.
“Tiểu Quân, Tiểu Quân, con không sao chứ?” Người phụ nữ trung niên kia nhìn thấy con trai mình bị ngã thì vội vàng chạy lên đỡ con trai mình.
Thanh niên tên là Tiểu Quân kia đứng lên, căm tức nhìn Dương Thiên. Vừa rồi Dương Thiên không dùng sức, thế nên anh ta cũng chỉ ngã một cái chứ không có chuyện gì.
“Thằng ranh! Mày dám động tay động chân à?” Tiểu Quân vô cùng tức giận, anh ta không biết tự nhiên ở đâu chui ra một thằng ranh thế này, rồi lại còn dám ra tay đẩy ngã anh ta. Tiểu Quân tức giận tung một nắm đấm về phía Dương Thiên.
“Rầm!”
Dương Thiên nhíu mày, nhấc chân một cước đá bay anh ta ra ngoài. Thân thể Tiểu Quân bay xa bảy tám mét, nặng nề rơi xuống mặt đất, đau đớn kêu ầm lên.
“Ôi mẹ ơi! Cậu thanh niên này khỏe thật đấy!” Mấy người đứng xem đều kinh ngạc xuýt xoa.
Tiểu Quân to cao vạm vỡ, ít nhất cũng phải 80kg. Còn Dương Thiên diện mạo thanh tú, thân thể bình thường. Không ai ngờ hắn có thể đá Tiểu Quân bay xa tận tám mét!
“Mày dám đánh con trai tao à? Tao liều mạng với mày!” Người phụ nữ trung niên kia chạy tới nâng con mình dậy, sau đó lại định lao tới đánh Dương Thiên, hiển nhiên là một người đàn bà chanh chua đánh đá. Nhưng mấy người bên cạnh đã nhanh chóng giữ bà ta lại.
Một người đàn ông trung niên lạnh lùng nói với Dương Thiên: “Cậu thanh niên, đừng xen vào chuyện nhà người khác như thế chứ?”
Ông ta nhìn Dương Thiên, trong mắt đầy vẻ kiêng kỵ. Dương Thiên khỏe như vậy, cho dù tất cả bọn họ cùng xông lên cũng chưa chắc đã đánh thắng được Dương Thiên.
“Một đám người hùa vào bắt nạt một cô gái, không cảm thấy quá đáng à?” Dương Thiên lạnh lùng lên tiếng.
“Này! Đây không gọi là bắt nạt. Vương Nhã Lộ chiếm nhà của nhà họ Vương chúng tôi, bây giờ chúng tôi tới lấy lại!” Người đàn ông trung niên nói thẳng: “Đây là nhà của cha tôi, cô ta không thể ở đây được!”
“Nhã Lộ không phải là cháu gái của ông cụ Vương sao? Tại sao cô ấy lại không được ở đây?” Dương Thiên nói.
“Ha ha, cháu gái cái gì chứ, chỉ là một đứa trẻ được nhặt về nuôi mà thôi!” Người đàn ông trung niên cười nói.
“Cái gì?” Dương Thiên ngạc nhiên vô cùng, Vương Nhã Lộ không phải cháu gái ruột của ông cụ Vương? Không phải lúc trước Vương Nhã Lộ nói cha mẹ cô mất trong một vụ tai nạn xe, ông nội nuôi cô lớn đến bây giờ sao?
“Giấy khai sinh của cô ta cũng là do cha tôi tìm người làm giúp đấy!” Người đàn ông trung niên nói tiếp.
Dương Thiên xoay người nhìn Vương Nhã Lộ, thấy cô cũng đang sững người nhìn những người trước mặt. Có lẽ chính Vương Nhã Lộ cũng không biết mình chỉ là đứa trẻ được ông cụ Vương nhặt về nuôi.
Dương Thiên cũng hiểu được mọi chuyện là thế nào.
Lần trước khi hắn tới thăm, ông cụ Vương vẫn còn khỏe mạnh lắm mà? Không ngờ chưa tới một tháng mà đã qua đời.
“Không biết Nhã Lộ bây giờ thế nào? Cô ấy chỉ có một mình ông cụ Vương là người thân, chắc bây giờ đang đau lòng lắm.” Dương Thiên nghĩ thầm, sau đó lái xe khỏi bệnh viện, hướng về phía nhà Vương Nhã Lộ.
Nhà của Vương Nhã Lộ ở một tiểu khu rất bình thường, lần trước Dương Thiên đã tới đó một lần.
Chờ đến khi hắn đến nơi thì phát hiện có rất nhiều người đang vây trước nhà Vương Nhã Lộ, trong nhà thậm chí còn có tiếng khóc.
“Ôi, đứa trẻ đáng thương, ông nội vừa chết thì đã bị người nhà bức bách. Đây là loại người gì vậy chứ?” Có người ở bên cạnh thương xót nói.
“Đúng vậy! Đứa nhỏ đáng thương!”
...
Dương Thiên biến sắc, gạt nhóm người này sang một bên, bước vào.
Vừa vào nhà đã thấy Vương Nhã Lộ đứng canh giữ trước cửa nhà, nước mắt đầm đìa. Cung quanh cô có vài người nữa, hai người đàn ông trung niên, hai người phụ nữ trung niên, còn cả ba thanh niên.
“Vương Nhã Lộ, ngôi nhà này không phải của mày, thế mà mày còn mặt dày ở đây à?” Một người phụ nữ trung niên cay nghiệt nói với Vương Nhã Lộ.
“Không! Đây là nhà của ông nội tôi, các người không thể cướp đi!” Vương Nhã Lộ đứng chắn trước cửa, không cho bọn họ đi vào.
“Tiểu Quân, mau lôi nó ra! Đã không phải người nhà họ Vương mà còn muốn chiếm nhà của họ Vương chúng ta!” Người phụ nữ trung niên nói.
Người được gọi là Tiểu Quân chắc là con trai của người phụ nữ này, anh ta nghe bà ta nói thế thì lập tức tiến lên kéo Vương Nhã Lộ ra.
Người thanh niên cao to vạm vỡ kia bước lên kéo Vương Nhã Lộ ra. Vương Nhã Lộ sợ hãi lùi về phía sau bài bước, cô nhìn về phía đám đông muốn cầu xin sự giúp đỡ, nhưng những người khác chỉ đứng xem chứ không có ý kiến gì. Có nhiều người cảm thấy người phụ nữ trung niên và những người kia vô cùng quá đáng, nhưng cũng chỉ để trong lòng chứ không lên giúp đỡ cô.
“Mau cút đi đi! Đây không phải nơi mày nên đến!” Người được gọi là Tiểu Quân lớn tiếng nói, ý đồ đe dọa Vương Nhã Lộ.
“Không!” Mặc dù Vương Nhã Lộ có thân hình nhỏ nhắn nhu nhược, nhưng lại quyết không lùi bước.
Dương Thiên nhíu mày, trực tiếp đẩy đám người kia ra. Hắn coi Vương Nhã Lộ là bạn bè của mình, thế nên trong tình huống này, hắn nhất định không thể để Vương Nhã Lộ bị người khác bắt nạt.
Dương Thiên vươn tay nắm lấy bả vai người thanh niên kia, đẩy nhẹ một cái. Người thanh niên đó lập tức ngã lăn ra đất.
“Anh Tiểu Thiên.” Vương Nhã Lộ nhìn thấy Dương Thiên thì không nhịn được mà khóc nức nở, nước mắt lã chã.
“Có anh ở đây, không cần phải sợ!” Dương Thiên mỉm cười trấn an Vương Nhã Lộ, sau đó đứng chắn trước mặt cô, lạnh lùng nhìn những người kia.
Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu rọi lên người Dương Thiên. Thân hình hắn cũng không cao lớn như vậy, nhưng Vương Nhã Lộ lại cảm thấy Dương Thiên như một vách tường nguy nga, chặn hết tất cả mưa gió trước mắt.
Khi cô tuyệt vọng nhất, Dương Thiên đã xuất hiện để bảo vệ cô, giống như một vị thần hộ mệnh.
Vương Nhã Lộ cảm thấy mình sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng trước mắt.
“Tiểu Quân, Tiểu Quân, con không sao chứ?” Người phụ nữ trung niên kia nhìn thấy con trai mình bị ngã thì vội vàng chạy lên đỡ con trai mình.
Thanh niên tên là Tiểu Quân kia đứng lên, căm tức nhìn Dương Thiên. Vừa rồi Dương Thiên không dùng sức, thế nên anh ta cũng chỉ ngã một cái chứ không có chuyện gì.
“Thằng ranh! Mày dám động tay động chân à?” Tiểu Quân vô cùng tức giận, anh ta không biết tự nhiên ở đâu chui ra một thằng ranh thế này, rồi lại còn dám ra tay đẩy ngã anh ta. Tiểu Quân tức giận tung một nắm đấm về phía Dương Thiên.
“Rầm!”
Dương Thiên nhíu mày, nhấc chân một cước đá bay anh ta ra ngoài. Thân thể Tiểu Quân bay xa bảy tám mét, nặng nề rơi xuống mặt đất, đau đớn kêu ầm lên.
“Ôi mẹ ơi! Cậu thanh niên này khỏe thật đấy!” Mấy người đứng xem đều kinh ngạc xuýt xoa.
Tiểu Quân to cao vạm vỡ, ít nhất cũng phải 80kg. Còn Dương Thiên diện mạo thanh tú, thân thể bình thường. Không ai ngờ hắn có thể đá Tiểu Quân bay xa tận tám mét!
“Mày dám đánh con trai tao à? Tao liều mạng với mày!” Người phụ nữ trung niên kia chạy tới nâng con mình dậy, sau đó lại định lao tới đánh Dương Thiên, hiển nhiên là một người đàn bà chanh chua đánh đá. Nhưng mấy người bên cạnh đã nhanh chóng giữ bà ta lại.
Một người đàn ông trung niên lạnh lùng nói với Dương Thiên: “Cậu thanh niên, đừng xen vào chuyện nhà người khác như thế chứ?”
Ông ta nhìn Dương Thiên, trong mắt đầy vẻ kiêng kỵ. Dương Thiên khỏe như vậy, cho dù tất cả bọn họ cùng xông lên cũng chưa chắc đã đánh thắng được Dương Thiên.
“Một đám người hùa vào bắt nạt một cô gái, không cảm thấy quá đáng à?” Dương Thiên lạnh lùng lên tiếng.
“Này! Đây không gọi là bắt nạt. Vương Nhã Lộ chiếm nhà của nhà họ Vương chúng tôi, bây giờ chúng tôi tới lấy lại!” Người đàn ông trung niên nói thẳng: “Đây là nhà của cha tôi, cô ta không thể ở đây được!”
“Nhã Lộ không phải là cháu gái của ông cụ Vương sao? Tại sao cô ấy lại không được ở đây?” Dương Thiên nói.
“Ha ha, cháu gái cái gì chứ, chỉ là một đứa trẻ được nhặt về nuôi mà thôi!” Người đàn ông trung niên cười nói.
“Cái gì?” Dương Thiên ngạc nhiên vô cùng, Vương Nhã Lộ không phải cháu gái ruột của ông cụ Vương? Không phải lúc trước Vương Nhã Lộ nói cha mẹ cô mất trong một vụ tai nạn xe, ông nội nuôi cô lớn đến bây giờ sao?
“Giấy khai sinh của cô ta cũng là do cha tôi tìm người làm giúp đấy!” Người đàn ông trung niên nói tiếp.
Dương Thiên xoay người nhìn Vương Nhã Lộ, thấy cô cũng đang sững người nhìn những người trước mặt. Có lẽ chính Vương Nhã Lộ cũng không biết mình chỉ là đứa trẻ được ông cụ Vương nhặt về nuôi.
Dương Thiên cũng hiểu được mọi chuyện là thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.