Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 38: Lòng Ta Thiện Lương, Vận Khí Tốt Nhất Định Sẽ Tới (2)
Tân Phong
25/07/2021
Lúc này Tang Cẩu chỉ còn một hơi thở cuối cùng, theo dòng điện quét sạch toàn thân, nó đã cách cái chết không xa nữa, khí tức càng ngày càng yếu, nó đã ngửi được mùi vị đó, thịt của nó chính xác là rất thơm.
Nó không cam lòng gầm thét.
"Súc sinh!"
Bóng đèn trong bệnh viện tâm thần lóe lên, lúc sáng lúc tối, chập chờn hệt như trong nhà ma, loại không khí kinh khủng ấy đã vô tình được Lâm Phàm tạo nên.
...
Hôm nay người gác ca đêm là Lý Ngang.
Hiện tại tâm tình y rất tốt, chưa bao giờ y thấy nhân sinh mỹ mãn như bây giờ. Người bạn gái mà chú Vương sát vách giới thiệu cho y thật sự là rất tốt, vừa ôn nhu lại vừa đáng yêu. Mặc dù cả hai chưa chính thức dọn về ở chung, nhưng ngoại trừ bước cuối cùng chưa làm thì còn lại cái gì cần làm đều đã hoàn thành cả rồi.
Trong đầu y bỗng nhớ đến cảnh tượng mờ tối trong rạp chiếu phim, hai người nắm tay xem phim tình cảm.
"Ta biết ngươi muốn cái gì, nhưng ta là một cô gái truyền thống bảo thủ, ta muốn vào đêm tân hôn giao hết sự hoàn mỹ cho ngươi, còn bây giờ, ta có thể thưởng cho ngươi không giống bình thường nha. . ."
Khi Lý Ngang đang hồi hộp chờ đợi xem rốt cuộc phần thường mà bạn gái nói là gì thì nàng ấy bỗng nhiên kéo khóa quần y xuống, yên tĩnh cúi thấp đầu.
Trong nháy mắt y liền thấy đại não mình nổ tung, y vội siết chặt lấy thành ghế, tay còn lại thì nắm lấy tóc mình mà bứt, cố gắng ngăn tiếng rên rỉ chực chờ thoát ra khỏi miệng.
Từ đó về sau, y liền thề, nhất định phải chăm chỉ làm việc cho tốt, sớm ngày cười được bạn gái về một nhà.
Trong hành lang.
"Bóng đèn bị sao thế nhỉ, sao cứ chập chờn lóe sáng rồi lại tắt hoài, hư rồi à?" Lý Ngang nhìn bóng đèn trước mặt, không khỏi lắc đầu, "Những thợ điện này thật sự là làm việc qua quýt, mới gọi bọn họ tới sửa một loạt bóng đèn gần đây thế mà bây giờ đã hỏng rồi, chắc chắn là lắp đặt có vấn đề,"
Y không để ý đến những chuyện này nữa mà tiếp tục đi tuần trong hành lang.
Phía trước chính là phòng bệnh số 666.
Chỉ cần nhìn thấy căn phòng này, trong đầu y liền không tự giác được nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Y cảm giác nhất định là mình nhìn lầm, khẳng định là do ảo giác mà thôi. Vừa vặn bây giờ đã tới đây, y sẽ đi xem thử một chút, nhìn xem hai bệnh nhân trong phòng 666 đã đi ngủ hay chưa. Nếu như bọn họ ngủ say, đá chăn rơi xuống thì y sẽ đi vào giúp họ đắp kín chăn.
Haiz, dù sao thì một già một trẻ trong phòng này đều là những người đáng thương.
Một người tuổi còn trẻ thì đã mắc bệnh tâm thần, thật sự rất đáng tiếc.
Mà người còn lại thì tuổi tác đã lớn nhưng vẫn không có con cái, lẻ loi hiu quạnh ở nơi đây, thật sự rất đáng thương.
"Lòng ta thiện lương, vận khí tốt nhất định sẽ tới."
Lý Ngang tự nhủ một câu, mang theo nụ cười tươi rói hào hứng đi về phía phòng bệnh số 666.
Nào, để y nhìn thử xem, một già một trẻ kia đã ngủ hay chưa?
"Thơm quá đi mất."
Trương lão đầu cắn chân chó, nhai nhồm nhoàm vui sướng, miệng ông ta dính đầy dầu, cứ một miếng thịt sẽ lại uống một ngụm Sprite, thật sự là vô cùng biết cách hưởng thụ.
"Ừm, không tệ."
Lâm Phàm đói quá rồi, hắn gấp gáp cắn từng ngụm từng ngụm, ăn như hổ đói, ngay cả xương vụn của Tang Cẩu hắn cũng không buông tha, răng hợp lại, xương vỡ vụn, yết hầu xê dịch, nuốt vào trong bụng.
Từ xa thì thấy phòng bệnh số 666 đã tắt đèn, Lý Ngang thầm nghĩ xem ra hai người kia đã ngủ say.
Từ khi trải qua chuyện lần trước, Lý Ngang cảm giác nhất định là vấn đề của chính mình, đồng nghiệp nói với y, hai bệnh nhân trong phòng 666 thật ra rất lành tình, chớ nhìn viện trưởng hay nói hai người bọn họ là bệnh nhân tâm thần nghiêm trọng nhất, nhưng từ trước tới giờ họ đều chưa từng tổn thương người khác.
Ngươi bị bọn họ hù, chỉ có thể nói là do ngươi còn chưa hiểu rõ họ mà thôi.
Lý Ngang muốn hiểu hơn về hai người bệnh này, không cầu hòa mình cùng với họ, chỉ cầu mong ít nhất cũng đừng bị họ dọa sợ lần nữa là được.
Y đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy bên trong có hai bóng người, mượn nhờ ánh đèn ngoài hành lang, y có thể nhìn thấy hình dáng sơ bộ, dường như là bọn họ đang ăn cái gì đó.
Lý Ngang dừng bước lại, y rất muốn đi vào ôn hòa nói với cả hai, ban đêm ăn nhiều sẽ không tốt cho dạ dày, phải ngoan ngoãn đi ngủ sớm một chút, thế nhưng không hiểu sao y vẫn thấy do dự...
Vốn cho rằng nỗi sợ hãi của y đã biến mất, hóa ra nó vẫn luôn âm ỉ tồn tại trong lòng. Bình thường không đi ngang qua đây thì thôi, nhưng ban đêm đi đến chỗ này, loại cảm giác khủng hoảng kia lại xuất hiện một lần nữa.
"Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, không có cái gì để sợ cả."
Y cố gắng tự khích lệ chính mình như thế.
Người có thể đảm nhiệm công tác tại bệnh viện tâm thần thì chắc chắn đều có thiên phú khác hẳn với người thường.
Lý Ngang đứng bên ngoài cửa ra vào, lấy hết dũng khí nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Đứng trước bóng tối, y cứ tựa như Thiên Sứ, dùng đèn pin trong tay rọi ra tia sáng cho bọn họ.
Đèn pin lóe sáng lên.
"Các ngươi. . ."
Lý Ngang muốn nói đã trễ như vậy, sao các ngươi còn chưa ngủ, phải đi ngủ sớm có biết không?
Chỉ là lời còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì y đã bị một màn trước mắt dọa cho toàn thân run rẩy.
Trong màn đêm đen kịt.
Một ánh đèn chiếu lên trên mặt Lâm Phàm.
Tay Lâm Phàm đang bưng một cái đầu chó, há miệng chuẩn bị một ngụm nuốt sạch cái đầu nọ vào trong bụng.
Ánh đèn chiếu qua vừa khéo đúng lúc hắn đang ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm Lý Ngang, mà Tang Cẩu tuy đã chết nhưng cái đầu chó đó vẫn trông cực kỳ dữ tợn khủng bố, hơn nữa còn mang theo vẻ oán hận xen lẫn không cam lòng vô cùng đáng sợ.
Ực!
Lý Ngang nấc nghẹn một tiếng, từ lòng bàn chân bốc lên hơi lạnh rùng mình.
Ảo giác, hết thảy đều là ảo giác!
Y lia đèn pin chiếu qua mặt Trương lão đầu, khi ánh đèn chiếu xuống, sắc mặt Trương lão đầu trở nên tái nhợt.
Nó không cam lòng gầm thét.
"Súc sinh!"
Bóng đèn trong bệnh viện tâm thần lóe lên, lúc sáng lúc tối, chập chờn hệt như trong nhà ma, loại không khí kinh khủng ấy đã vô tình được Lâm Phàm tạo nên.
...
Hôm nay người gác ca đêm là Lý Ngang.
Hiện tại tâm tình y rất tốt, chưa bao giờ y thấy nhân sinh mỹ mãn như bây giờ. Người bạn gái mà chú Vương sát vách giới thiệu cho y thật sự là rất tốt, vừa ôn nhu lại vừa đáng yêu. Mặc dù cả hai chưa chính thức dọn về ở chung, nhưng ngoại trừ bước cuối cùng chưa làm thì còn lại cái gì cần làm đều đã hoàn thành cả rồi.
Trong đầu y bỗng nhớ đến cảnh tượng mờ tối trong rạp chiếu phim, hai người nắm tay xem phim tình cảm.
"Ta biết ngươi muốn cái gì, nhưng ta là một cô gái truyền thống bảo thủ, ta muốn vào đêm tân hôn giao hết sự hoàn mỹ cho ngươi, còn bây giờ, ta có thể thưởng cho ngươi không giống bình thường nha. . ."
Khi Lý Ngang đang hồi hộp chờ đợi xem rốt cuộc phần thường mà bạn gái nói là gì thì nàng ấy bỗng nhiên kéo khóa quần y xuống, yên tĩnh cúi thấp đầu.
Trong nháy mắt y liền thấy đại não mình nổ tung, y vội siết chặt lấy thành ghế, tay còn lại thì nắm lấy tóc mình mà bứt, cố gắng ngăn tiếng rên rỉ chực chờ thoát ra khỏi miệng.
Từ đó về sau, y liền thề, nhất định phải chăm chỉ làm việc cho tốt, sớm ngày cười được bạn gái về một nhà.
Trong hành lang.
"Bóng đèn bị sao thế nhỉ, sao cứ chập chờn lóe sáng rồi lại tắt hoài, hư rồi à?" Lý Ngang nhìn bóng đèn trước mặt, không khỏi lắc đầu, "Những thợ điện này thật sự là làm việc qua quýt, mới gọi bọn họ tới sửa một loạt bóng đèn gần đây thế mà bây giờ đã hỏng rồi, chắc chắn là lắp đặt có vấn đề,"
Y không để ý đến những chuyện này nữa mà tiếp tục đi tuần trong hành lang.
Phía trước chính là phòng bệnh số 666.
Chỉ cần nhìn thấy căn phòng này, trong đầu y liền không tự giác được nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Y cảm giác nhất định là mình nhìn lầm, khẳng định là do ảo giác mà thôi. Vừa vặn bây giờ đã tới đây, y sẽ đi xem thử một chút, nhìn xem hai bệnh nhân trong phòng 666 đã đi ngủ hay chưa. Nếu như bọn họ ngủ say, đá chăn rơi xuống thì y sẽ đi vào giúp họ đắp kín chăn.
Haiz, dù sao thì một già một trẻ trong phòng này đều là những người đáng thương.
Một người tuổi còn trẻ thì đã mắc bệnh tâm thần, thật sự rất đáng tiếc.
Mà người còn lại thì tuổi tác đã lớn nhưng vẫn không có con cái, lẻ loi hiu quạnh ở nơi đây, thật sự rất đáng thương.
"Lòng ta thiện lương, vận khí tốt nhất định sẽ tới."
Lý Ngang tự nhủ một câu, mang theo nụ cười tươi rói hào hứng đi về phía phòng bệnh số 666.
Nào, để y nhìn thử xem, một già một trẻ kia đã ngủ hay chưa?
"Thơm quá đi mất."
Trương lão đầu cắn chân chó, nhai nhồm nhoàm vui sướng, miệng ông ta dính đầy dầu, cứ một miếng thịt sẽ lại uống một ngụm Sprite, thật sự là vô cùng biết cách hưởng thụ.
"Ừm, không tệ."
Lâm Phàm đói quá rồi, hắn gấp gáp cắn từng ngụm từng ngụm, ăn như hổ đói, ngay cả xương vụn của Tang Cẩu hắn cũng không buông tha, răng hợp lại, xương vỡ vụn, yết hầu xê dịch, nuốt vào trong bụng.
Từ xa thì thấy phòng bệnh số 666 đã tắt đèn, Lý Ngang thầm nghĩ xem ra hai người kia đã ngủ say.
Từ khi trải qua chuyện lần trước, Lý Ngang cảm giác nhất định là vấn đề của chính mình, đồng nghiệp nói với y, hai bệnh nhân trong phòng 666 thật ra rất lành tình, chớ nhìn viện trưởng hay nói hai người bọn họ là bệnh nhân tâm thần nghiêm trọng nhất, nhưng từ trước tới giờ họ đều chưa từng tổn thương người khác.
Ngươi bị bọn họ hù, chỉ có thể nói là do ngươi còn chưa hiểu rõ họ mà thôi.
Lý Ngang muốn hiểu hơn về hai người bệnh này, không cầu hòa mình cùng với họ, chỉ cầu mong ít nhất cũng đừng bị họ dọa sợ lần nữa là được.
Y đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy bên trong có hai bóng người, mượn nhờ ánh đèn ngoài hành lang, y có thể nhìn thấy hình dáng sơ bộ, dường như là bọn họ đang ăn cái gì đó.
Lý Ngang dừng bước lại, y rất muốn đi vào ôn hòa nói với cả hai, ban đêm ăn nhiều sẽ không tốt cho dạ dày, phải ngoan ngoãn đi ngủ sớm một chút, thế nhưng không hiểu sao y vẫn thấy do dự...
Vốn cho rằng nỗi sợ hãi của y đã biến mất, hóa ra nó vẫn luôn âm ỉ tồn tại trong lòng. Bình thường không đi ngang qua đây thì thôi, nhưng ban đêm đi đến chỗ này, loại cảm giác khủng hoảng kia lại xuất hiện một lần nữa.
"Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, không có cái gì để sợ cả."
Y cố gắng tự khích lệ chính mình như thế.
Người có thể đảm nhiệm công tác tại bệnh viện tâm thần thì chắc chắn đều có thiên phú khác hẳn với người thường.
Lý Ngang đứng bên ngoài cửa ra vào, lấy hết dũng khí nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Đứng trước bóng tối, y cứ tựa như Thiên Sứ, dùng đèn pin trong tay rọi ra tia sáng cho bọn họ.
Đèn pin lóe sáng lên.
"Các ngươi. . ."
Lý Ngang muốn nói đã trễ như vậy, sao các ngươi còn chưa ngủ, phải đi ngủ sớm có biết không?
Chỉ là lời còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì y đã bị một màn trước mắt dọa cho toàn thân run rẩy.
Trong màn đêm đen kịt.
Một ánh đèn chiếu lên trên mặt Lâm Phàm.
Tay Lâm Phàm đang bưng một cái đầu chó, há miệng chuẩn bị một ngụm nuốt sạch cái đầu nọ vào trong bụng.
Ánh đèn chiếu qua vừa khéo đúng lúc hắn đang ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm Lý Ngang, mà Tang Cẩu tuy đã chết nhưng cái đầu chó đó vẫn trông cực kỳ dữ tợn khủng bố, hơn nữa còn mang theo vẻ oán hận xen lẫn không cam lòng vô cùng đáng sợ.
Ực!
Lý Ngang nấc nghẹn một tiếng, từ lòng bàn chân bốc lên hơi lạnh rùng mình.
Ảo giác, hết thảy đều là ảo giác!
Y lia đèn pin chiếu qua mặt Trương lão đầu, khi ánh đèn chiếu xuống, sắc mặt Trương lão đầu trở nên tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.