Chương 137
Tòng 0
10/08/2023
Sau khi biết được quận, Tống Tân không lập tức liên lạc với Đại Hào. Cô và Trọng Phong tiếp tục đi dọc theo phố, muốn tìm được một tấm bản đồ.
Nhưng bản đồ thì không tìm được, lại phát hiện hai con quái vật ngủ ở trong cửa hàng.
Cũng may chúng nó dường như đã ngủ say, không phát hiện có người đi qua bên ngoài.
Tống Tân và Trọng Phong nhanh chóng đi qua, trốn vào cửa hàng cách đó không xa. Trong lòng cô thầm nghĩ, xem ra đám quái vật này tuy rằng thích bay, nhưng cũng có con thích ngủ dưới mặt đất. Vậy bọn họ càng phải cẩn thận hơn.
Xung quanh đây nhìn có vẻ không có cửa hàng nào bán báo, muốn tìm được bản đồ không dễ, chi bằng…
Cô vẫy tay ra hiệu Trọng Phong cúi đầu, thì thầm vào tai anh: “Chúng ta không tìm bản đồ nữa. Em liên lạc với Đại Hào trước, sau đó tìm trạng xe bus quanh đây.”
Hai người đi tiếp một đoạn, chắc chắn xung quanh không có quái vật rồi nấp vào một cửa hàng, sau đó mới liên lạc với Đại Hào.
Đợi một hồi lâu, Đại Hào mới nghe máy.
Anh ta cũng thì thầm: “Biết mình ở đâu chưa?”
Tống Tân nói: “Mới chỉ biết đây là quận Thụy Tân, anh thì sao?”
“Nếu tôi biết thì đã gọi cô rồi, còn cần chờ cô à?”
Tống Tân siết chặt nắm tay, tên này ăn nói vẫn gợi đòn như thường.
Cô hít vào một hơi, nói: “Tôi có cách, đừng ngắt máy, chúng ta tìm xung quanh có trạm xe nào không. Dựa vào tuyến đường ở trạm có lẽ sẽ biết được mình đang ở chỗ nào. Nếu hai bên có địa danh giống nhau thì chúng ta có thể gặp được rồi.”
Đại Hào chậc một tiếng: “Sao cô không nói sớm? Cách này đơn giản hơn tìm bản đồ nhiều!”
“Lúc trước tôi không nghĩ ra, hơn nữa cách này chưa chắc đã dùng được.” Tống Tân vội nói: “Được rồi, mau hành động thôi.”
“Mau mau mau!” Giọng Đại Hào nhỏ hơn, dường như đang nói với Sở Sáo.
Tống Tân cũng buông tay xuống, cùng Trọng Phong đi tìm trạm xe.
Trạm xe trong thành phố rất nhiều, chỉ cần đi dọc theo đường cái là có.
Khi Tống Tân thấy được biển báo trạm phía xa thì vòng cũng vang lên giọng nói đắc ý của Đại Hào: “Tôi tìm được rồi! Chỗ tôi cũng là quận Thụy Tân. Tôi đoán không sai mà, khoảng cách giữa chúng ta không xa!”
Tống Tân khẽ thở phào, chạy chậm về phía trạm. Nương ánh trăng cô nhìn lên bảng tuyến đường, nói khẽ với Đại Hào: “Chỗ tôi có tuyến 98, 11, 32, 57 và 1. Bên anh có giống vậy không?”
Bên kia yên tĩnh một lát, Đại Hào mới nói: “Có, chỗ tôi có tuyến 57, trạm này là…”
‘Pằng.’ Đột nhiên bên kia vang lên tiếng súng, át qua những từ mấu chốt nhất.
Tống Tân vội vàng kêu lên: “Đại Hào, xảy ra chuyện gì vậy?!”
Bên kia không có ai đáp, Tống Tân chỉ nghe thấy tạp âm. Cô cũng không hỏi nữa, chỉ đưa tay sát vào bên tai, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh.
Lại một tiếng súng nữa vang lên, ngoài ra còn có tiếng vật gì đó rơi xuống đất, tiếng th ở dốc, cùng với tiếng gầm nhẹ của Đại Hào.
Có súng thì nhất định không phải quái vật rồi, chẳng lẽ là Trình Nam?
Tống Tân nhíu mày, cô và Đại Hào liên lạc với nhau mà còn chưa gặp được, sao Trình Nam lại gặp được trước?
Hơn nữa hắn có súng, dù Đại Hào và Sở Sáo hai đánh một, chỉ sợ…
Lúc này, trong vòng tay vang lên tiếng nói chuyện.
Đại Hào hỏi: “Mày là ai? Sao lại đánh lén bọn tạo?”
Ngay sau đó là một giọng nói xa lạ vang lên: “Ngay cả tao là ai mày cũng không đoán được, sao lại leo lên được vị trí số 1 vậy?”
“Ha, tao còn tưởng chỗ chết tiệt này có NPC còn sống cơ. Xem ra là đồng đội của Trình Nam?”
“Đúng, thế nào, hơn hẳn ả nữ đồng đội của mày đúng không?”
“Shit, ít ra cô ấy cũng không ngu như mày, cho rằng mình có thể một đánh hai.”
“Ha ha, đó là bởi vì ả không có súng giống tao!” Người kia cười lạnh, sau đó là khoảng lặng ngắn ngủi.
Vài giây sau, một tiếng súng nữa vang lên!
Tống Tân lo lắng hỏi: “Đại Hào, hai anh sao rồi?”
“Đi mau!” Sở Sáo hô.
Đại Hào không trả lời Tống Tân, chỉ mắng: “Mẹ nó, ai bảo cậu xông lên đỡ đạn?!”
Sau đó lại là âm thanh hỗn loạn.
Tiếng súng, tiếng bước chân, tiếng đồ vật rơi, tiếng thủy tinh vỡ v..v…, làm Tống Tân nghe thôi cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Đối phương có súng, hơn nữa dường như Sở Sáo đã trúng đạn!
Cô lớn tiếng hỏi: “Đại Hào, hai người ở đâu?! Mau nói cho tôi!”
Đại Hào không trả lời, rất có thể anh ta không nghe thấy.
Bởi vì Tống Tân nghe được bên kia vang lên tiếng kêu cạc cạc của bọn quái vật.
Không phải một hai con mà là rất nhiều, hơn nữa âm thanh còn càng lúc càng lớn!
Hiển nhiên chúng nó là bị tiếng súng đánh thức!
Đại Hào chửi nhỏ một tiếng, bỗng nhiên hét lên với Tống Tân: “Hắn có súng, cô đừng tới đây! Nếu tôi chết, bây giờ đành nói lời xin lỗi với cô trước vậy!”
Sau đó anh ta liền cúp máy.
Tống Tân sửng sốt ngay sau đó lập tức quay đầu tìm tên tất cả các trạm trên biển.
Đường An Phúc… Không có.
Cô kéo Trọng Phong vội vã chạy tới trạm tiếp theo, nhưng khi chạy đến một nửa lại chậm lại.
Bây giờ cô tới có ích gì? Nhiều quái vật như vậy, cô và Trọng Phong chỉ sợ không cứu được người, mà còn chết chùm.
Mà người chơi kia còn có súng. Dù không gặp quái vật, gặp người kia, bọn họ cũng rất khó đối phó.
Việc cô cần làm bây giờ không phải đi tìm Đại Hào, mà là đi tìm vũ khí.
Đại Hào sẽ không dễ chết như vậy, nếu người kia có thể tìm được súng thì bọn họ nhất định cũng có thể.
Nói đến có nơi có súng, chỗ đầu tiên mọi người nghĩ đến chính là đồn cảnh sát. Sau đó là… Khu tập bắn.
Nhưng nghĩ lại thì trước khi thành phố này thất thủ, cư dân có thể sơ tán thì chắc phải có quân đội duy trì trật tự. Dân chúng rút lui trước, cuối cùng mới là quân đội.
Trong quá trình rút lui, chắc chắn sẽ có binh lính hy sinh vì bị quái vật tấn công. Có lẽ cô không cần tới đồn cảnh sát hoặc khu tập bắn tìm súng nữa.
Đám quái vật này thích lượn vòng trên không trung, vậy nên mọi người nhất định sẽ lựa chọn đi đường bộ mà không phải đường hàng không. Cho nên chỉ cần tìm được đường mọi người rút lui là có thể tìm được vũ khí binh lính hi sinh để lại.
Ngược lại, chính đồn cảnh sát mới không dễ tìm được súng. Bởi vì ngay cả dân chúng bình thường còn có thời gian rút lui, cảnh sát đương nhiên cũng có cũng đủ thời gian mang theo súng. Dù bọn họ phải ở lại đến cuối thì cũng không ở lì trong đồn cảnh sát được.
Khu tập bắn thì có khả năng tìm được súng đấy. Nhưng súng ở đó vốn không nhiều, hơn nữa bây giờ cô không có bản đồ, không biết thành phố này có khu tập bắn không.
Súng của người chơi kia rất có khả năng là nhặt được ở trên đường.
Hắn có súng chứng tỏ quận này nằm trên đường bộ đội rút lui, có lẽ cô cũng có thể tìm được.
Tống Tân vừa nghĩ vừa đi tới trạm kế tiếp, ngẩng đầu nhìn tuyến đường trên biển, phát hiện trạm này có tuyến 88.
Mà trên tuyến đường này cô thấy địa danh ‘Quảng trường Ánh Dương’.
Cô nhớ lúc Đại Hào liên lạc với cô đã nói, bọn họ bị đưa đến giữa một quảng trường, rất có khả năng là chỗ này.
Hơn nữa tên trạm trước quảng trường Ánh Dương có hơi quen, dường như cô vừa thấy nó trên biển của trạm trước.
Trọng Phong chỉ tên trạm kia, khẽ nói: “Đường Hy Vọng, vừa rồi trên tuyến 57 cũng có.”
“Vừa khéo trạm tiếp theo của nó chính là quảng trường, như vậy Đại Hào và Sở Sáo đang ở gần đường Hy Vọng!” Tống Tân nói: “Chúng ta đi về phía quảng trường đi.”
Cô nhìn phương hướng tuyến đường trên biển, xoay người đi về con đường phía bên trái. Vừa đi vừa nói với Trọng Phong: “Nếu người ở đây rút lui trước khi nạn quái vật bùng nổ thì chính phủ chắc chắn sẽ phái quân đội tới. Trong tình huống ấy, bọn họ thường sẽ thông báo cho người dân tập trung tại một địa điểm, sau đó quân đội sẽ bảo vệ người dân rút lui.”
Đã là địa điểm dễ tìm, lại có thể tập trung đông người thì thường là quảng trường.
Tổ chức cho người dân rút lui không nguy hiểm. Nguy hiểm nhất là sau khi đa số người dân đã rút lui, một bộ phận quân đội tiếp tục phải ở lại tìm kiếm những người dân bị tụt lại, rồi bảo vệ họ rời đi.
Số binh lính phải ở lại chắc chắn không có nhiều vũ khí, quảng trường trống trải sẽ trở thành nơi nguy hiểm. Mà những tòa cao ốc xung quanh sẽ biến thành chỗ trốn an toàn.
Tên người chơi kia có lợi hại đến mấy cũng không dám đi lại trong lúc đám quái vật hoạt động. Cho nên hắn cũng mới ra ngoài không lâu giống họ mà thôi.
Không lâu đã gặp được Đại Hào trên đường Hy Vọng thì chứng tỏ hắn vốn đã ở gần đó.
Tống Tân và Đại Hào vừa vào trò chơi đã bị quái vật phát hiện tấn công, cho nên vội vàng tìm chỗ trốn. Về cơ bản cũng coi như họ không rời khỏi vị trí ban đầu. Tên kia cũng vậy, hắn vốn đã được đưa vào gần quảng trường.
Chưa biết chừng lúc ấy hắn đã ở trong một tòa nhà nào đó cạnh quảng trường. Mà Đại Hào bị đưa vào giữa quảng trường, đánh động rất nhiều quái vật. Vì sự náo động của lũ quái vật, hắn biết được Đại Hào ở đâu. Cho nên, hắn đã đi theo tìm cơ hội đánh lén Đại Hào.
Vừa khéo ở gần quảng trường hắn nhặt được vũ khí của những binh lính hy sinh.
Tống Tân nghĩ, nếu muốn tìm được súng, đến chỗ đó chắc hẳn sẽ có.
Dù sao nơi đó cũng gần Đại Hào, dù không tìm thấy vũ khí thì họ ít nhất cũng gặp được nhau.
Lúc đi qua cửa hàng bán túi, Tống Tân tiện tay cầm hai chiếc ba lô lớn, một chiếc cho Trọng Phong, một chiếc khác chỉ nhét hai con dao kia.
Cô đi giày thể thao, dù chạy cũng không phát ra âm thanh lớn, nhưng vì sợ đá phải chướng ngại vật trên mặt đất nên tốc độ cũng không nhanh.
Năm trạm xe, nói nhiều không nhiều, nói ít lại cũng không ít.
Cũng may Tống Tân trước kia cũng thường xuyên chạy bộ, vận động bằng ấy cô vẫn chịu được
Nhưng khi chạy đến trạm thứ 3, Tống Tân vẫn th ở dốc.
Tuy rằng ven đường có xe, nhưng lại không thể lái.
Cô chỉ đành cố hết sức, để Trọng Phong kéo cô tiếp tục chạy.
Khi bọn họ chạy tới gần trạm thứ 4, Trọng Phong từ rất xa đã nhìn thấy một chiếc xe tải quân dụng đỗ ở ven đường.
Tống Tân lập tức thấy được hi vọng, dồn sức chạy nhanh hơn.
Cách xe tải hơn 50 mét, cô thấy dưới đất có rất nhiều quần áo ngụy trang rách nát.
Kỳ thật đã không thể coi như quần áo nữa rồi, nó giống như vải bị xé vụn, chỗ rách so le không đồng đều, bên trên còn có vết máu đã biến thành màu đen.
Cách đó không xa là một chiếc mũ giáp ngụy trang kèm kính bảo vệ mắt màu đỏ. Xa hơn một chút là một chiếc giày và một chiếc bộ đàm.
Trên mặt đất rải rác một ít xương trắng bóng bị rỉa sạch thịt, nhìn cũng biết khi còn sống người này đã bị tra tấn đến mức nào.
Nhưng ở đây không có súng.
Tống Tân nhìn khắp nơi, mới phát hiện đằng trước có rất nhiều hài cốt giống như vậy. Càng gần xe tải càng nhiều.
Nhưng đến tận khi bọn họ leo lên xe tải, cũng không thấy một khẩu súng nào cả.
Thật kỳ lạ, những đồ vật rải rác xung quanh đã đủ để chứng minh những người này là binh lính, vì sao đến một khẩu súng cũng không có?
Trong xe tải cũng có xác người, Tống Tân leo vào thùng xe tìm một vòng, lật hết vải vụn dưới đất cũng không phát hiện một khẩu súng nào, ngay cả vỏ đạn cũng không có một viên.
Nói cách khác, trước khi những người này chết ở đây thì không bắn lấy một phát súng.
Tống Tân bất đắc dĩ thở dài, khom lưng nhặt lên hai chiếc mũ giáp, dùng vải vụn dưới đất lau qua: “Đội tạm cái này vậy, có thể bảo vệ phần đầu cũng tốt. Chúng ta lấy thêm hai cái cho Đại Hào.”
Hai chiếc ấy được nhét vào balo của Trọng Phong.
Tống Tân xuống khỏi xe tải, đi đến đầu xe vẫn cố nhìn vào. Cô đột nhiên phát hiện trên chiếc xe này không chỉ không có súng, mà cả chiếc xe vẫn còn nguyên vẹn.
Như vậy mới càng kỳ quái, nếu xe còn nguyên vì sao lúc ấy bọn họ không lái xe trốn tiếp?
Trên ghế lái không thấy tài xế, là bởi vì trong những binh lính đã chết kia không có lấy một ai biết lái xe, hay là… Bọn họ vốn không định trốn?
Nếu không thì cho dù gặp quái vật, cũng nên nhảy khỏi xe trốn vào trong nhà chứ? Trong xe cũng không nên có nhiều thi thể như vậy.
Tống Tân không biết những binh lính đó nghĩ gì, cô cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, liền nhảy xuống xe cùng Trọng Phong đi tiếp.
Chẳng bao lâu sau, vòng trên cổ tay cô bỗng khẽ rung.
Cô vừa nghe thấy thông báo liền lập tức nhấc máy, ngay sau đó giọng Đại Hào vang lên: “Hai người có sao không?”
Nhưng bản đồ thì không tìm được, lại phát hiện hai con quái vật ngủ ở trong cửa hàng.
Cũng may chúng nó dường như đã ngủ say, không phát hiện có người đi qua bên ngoài.
Tống Tân và Trọng Phong nhanh chóng đi qua, trốn vào cửa hàng cách đó không xa. Trong lòng cô thầm nghĩ, xem ra đám quái vật này tuy rằng thích bay, nhưng cũng có con thích ngủ dưới mặt đất. Vậy bọn họ càng phải cẩn thận hơn.
Xung quanh đây nhìn có vẻ không có cửa hàng nào bán báo, muốn tìm được bản đồ không dễ, chi bằng…
Cô vẫy tay ra hiệu Trọng Phong cúi đầu, thì thầm vào tai anh: “Chúng ta không tìm bản đồ nữa. Em liên lạc với Đại Hào trước, sau đó tìm trạng xe bus quanh đây.”
Hai người đi tiếp một đoạn, chắc chắn xung quanh không có quái vật rồi nấp vào một cửa hàng, sau đó mới liên lạc với Đại Hào.
Đợi một hồi lâu, Đại Hào mới nghe máy.
Anh ta cũng thì thầm: “Biết mình ở đâu chưa?”
Tống Tân nói: “Mới chỉ biết đây là quận Thụy Tân, anh thì sao?”
“Nếu tôi biết thì đã gọi cô rồi, còn cần chờ cô à?”
Tống Tân siết chặt nắm tay, tên này ăn nói vẫn gợi đòn như thường.
Cô hít vào một hơi, nói: “Tôi có cách, đừng ngắt máy, chúng ta tìm xung quanh có trạm xe nào không. Dựa vào tuyến đường ở trạm có lẽ sẽ biết được mình đang ở chỗ nào. Nếu hai bên có địa danh giống nhau thì chúng ta có thể gặp được rồi.”
Đại Hào chậc một tiếng: “Sao cô không nói sớm? Cách này đơn giản hơn tìm bản đồ nhiều!”
“Lúc trước tôi không nghĩ ra, hơn nữa cách này chưa chắc đã dùng được.” Tống Tân vội nói: “Được rồi, mau hành động thôi.”
“Mau mau mau!” Giọng Đại Hào nhỏ hơn, dường như đang nói với Sở Sáo.
Tống Tân cũng buông tay xuống, cùng Trọng Phong đi tìm trạm xe.
Trạm xe trong thành phố rất nhiều, chỉ cần đi dọc theo đường cái là có.
Khi Tống Tân thấy được biển báo trạm phía xa thì vòng cũng vang lên giọng nói đắc ý của Đại Hào: “Tôi tìm được rồi! Chỗ tôi cũng là quận Thụy Tân. Tôi đoán không sai mà, khoảng cách giữa chúng ta không xa!”
Tống Tân khẽ thở phào, chạy chậm về phía trạm. Nương ánh trăng cô nhìn lên bảng tuyến đường, nói khẽ với Đại Hào: “Chỗ tôi có tuyến 98, 11, 32, 57 và 1. Bên anh có giống vậy không?”
Bên kia yên tĩnh một lát, Đại Hào mới nói: “Có, chỗ tôi có tuyến 57, trạm này là…”
‘Pằng.’ Đột nhiên bên kia vang lên tiếng súng, át qua những từ mấu chốt nhất.
Tống Tân vội vàng kêu lên: “Đại Hào, xảy ra chuyện gì vậy?!”
Bên kia không có ai đáp, Tống Tân chỉ nghe thấy tạp âm. Cô cũng không hỏi nữa, chỉ đưa tay sát vào bên tai, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh.
Lại một tiếng súng nữa vang lên, ngoài ra còn có tiếng vật gì đó rơi xuống đất, tiếng th ở dốc, cùng với tiếng gầm nhẹ của Đại Hào.
Có súng thì nhất định không phải quái vật rồi, chẳng lẽ là Trình Nam?
Tống Tân nhíu mày, cô và Đại Hào liên lạc với nhau mà còn chưa gặp được, sao Trình Nam lại gặp được trước?
Hơn nữa hắn có súng, dù Đại Hào và Sở Sáo hai đánh một, chỉ sợ…
Lúc này, trong vòng tay vang lên tiếng nói chuyện.
Đại Hào hỏi: “Mày là ai? Sao lại đánh lén bọn tạo?”
Ngay sau đó là một giọng nói xa lạ vang lên: “Ngay cả tao là ai mày cũng không đoán được, sao lại leo lên được vị trí số 1 vậy?”
“Ha, tao còn tưởng chỗ chết tiệt này có NPC còn sống cơ. Xem ra là đồng đội của Trình Nam?”
“Đúng, thế nào, hơn hẳn ả nữ đồng đội của mày đúng không?”
“Shit, ít ra cô ấy cũng không ngu như mày, cho rằng mình có thể một đánh hai.”
“Ha ha, đó là bởi vì ả không có súng giống tao!” Người kia cười lạnh, sau đó là khoảng lặng ngắn ngủi.
Vài giây sau, một tiếng súng nữa vang lên!
Tống Tân lo lắng hỏi: “Đại Hào, hai anh sao rồi?”
“Đi mau!” Sở Sáo hô.
Đại Hào không trả lời Tống Tân, chỉ mắng: “Mẹ nó, ai bảo cậu xông lên đỡ đạn?!”
Sau đó lại là âm thanh hỗn loạn.
Tiếng súng, tiếng bước chân, tiếng đồ vật rơi, tiếng thủy tinh vỡ v..v…, làm Tống Tân nghe thôi cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Đối phương có súng, hơn nữa dường như Sở Sáo đã trúng đạn!
Cô lớn tiếng hỏi: “Đại Hào, hai người ở đâu?! Mau nói cho tôi!”
Đại Hào không trả lời, rất có thể anh ta không nghe thấy.
Bởi vì Tống Tân nghe được bên kia vang lên tiếng kêu cạc cạc của bọn quái vật.
Không phải một hai con mà là rất nhiều, hơn nữa âm thanh còn càng lúc càng lớn!
Hiển nhiên chúng nó là bị tiếng súng đánh thức!
Đại Hào chửi nhỏ một tiếng, bỗng nhiên hét lên với Tống Tân: “Hắn có súng, cô đừng tới đây! Nếu tôi chết, bây giờ đành nói lời xin lỗi với cô trước vậy!”
Sau đó anh ta liền cúp máy.
Tống Tân sửng sốt ngay sau đó lập tức quay đầu tìm tên tất cả các trạm trên biển.
Đường An Phúc… Không có.
Cô kéo Trọng Phong vội vã chạy tới trạm tiếp theo, nhưng khi chạy đến một nửa lại chậm lại.
Bây giờ cô tới có ích gì? Nhiều quái vật như vậy, cô và Trọng Phong chỉ sợ không cứu được người, mà còn chết chùm.
Mà người chơi kia còn có súng. Dù không gặp quái vật, gặp người kia, bọn họ cũng rất khó đối phó.
Việc cô cần làm bây giờ không phải đi tìm Đại Hào, mà là đi tìm vũ khí.
Đại Hào sẽ không dễ chết như vậy, nếu người kia có thể tìm được súng thì bọn họ nhất định cũng có thể.
Nói đến có nơi có súng, chỗ đầu tiên mọi người nghĩ đến chính là đồn cảnh sát. Sau đó là… Khu tập bắn.
Nhưng nghĩ lại thì trước khi thành phố này thất thủ, cư dân có thể sơ tán thì chắc phải có quân đội duy trì trật tự. Dân chúng rút lui trước, cuối cùng mới là quân đội.
Trong quá trình rút lui, chắc chắn sẽ có binh lính hy sinh vì bị quái vật tấn công. Có lẽ cô không cần tới đồn cảnh sát hoặc khu tập bắn tìm súng nữa.
Đám quái vật này thích lượn vòng trên không trung, vậy nên mọi người nhất định sẽ lựa chọn đi đường bộ mà không phải đường hàng không. Cho nên chỉ cần tìm được đường mọi người rút lui là có thể tìm được vũ khí binh lính hi sinh để lại.
Ngược lại, chính đồn cảnh sát mới không dễ tìm được súng. Bởi vì ngay cả dân chúng bình thường còn có thời gian rút lui, cảnh sát đương nhiên cũng có cũng đủ thời gian mang theo súng. Dù bọn họ phải ở lại đến cuối thì cũng không ở lì trong đồn cảnh sát được.
Khu tập bắn thì có khả năng tìm được súng đấy. Nhưng súng ở đó vốn không nhiều, hơn nữa bây giờ cô không có bản đồ, không biết thành phố này có khu tập bắn không.
Súng của người chơi kia rất có khả năng là nhặt được ở trên đường.
Hắn có súng chứng tỏ quận này nằm trên đường bộ đội rút lui, có lẽ cô cũng có thể tìm được.
Tống Tân vừa nghĩ vừa đi tới trạm kế tiếp, ngẩng đầu nhìn tuyến đường trên biển, phát hiện trạm này có tuyến 88.
Mà trên tuyến đường này cô thấy địa danh ‘Quảng trường Ánh Dương’.
Cô nhớ lúc Đại Hào liên lạc với cô đã nói, bọn họ bị đưa đến giữa một quảng trường, rất có khả năng là chỗ này.
Hơn nữa tên trạm trước quảng trường Ánh Dương có hơi quen, dường như cô vừa thấy nó trên biển của trạm trước.
Trọng Phong chỉ tên trạm kia, khẽ nói: “Đường Hy Vọng, vừa rồi trên tuyến 57 cũng có.”
“Vừa khéo trạm tiếp theo của nó chính là quảng trường, như vậy Đại Hào và Sở Sáo đang ở gần đường Hy Vọng!” Tống Tân nói: “Chúng ta đi về phía quảng trường đi.”
Cô nhìn phương hướng tuyến đường trên biển, xoay người đi về con đường phía bên trái. Vừa đi vừa nói với Trọng Phong: “Nếu người ở đây rút lui trước khi nạn quái vật bùng nổ thì chính phủ chắc chắn sẽ phái quân đội tới. Trong tình huống ấy, bọn họ thường sẽ thông báo cho người dân tập trung tại một địa điểm, sau đó quân đội sẽ bảo vệ người dân rút lui.”
Đã là địa điểm dễ tìm, lại có thể tập trung đông người thì thường là quảng trường.
Tổ chức cho người dân rút lui không nguy hiểm. Nguy hiểm nhất là sau khi đa số người dân đã rút lui, một bộ phận quân đội tiếp tục phải ở lại tìm kiếm những người dân bị tụt lại, rồi bảo vệ họ rời đi.
Số binh lính phải ở lại chắc chắn không có nhiều vũ khí, quảng trường trống trải sẽ trở thành nơi nguy hiểm. Mà những tòa cao ốc xung quanh sẽ biến thành chỗ trốn an toàn.
Tên người chơi kia có lợi hại đến mấy cũng không dám đi lại trong lúc đám quái vật hoạt động. Cho nên hắn cũng mới ra ngoài không lâu giống họ mà thôi.
Không lâu đã gặp được Đại Hào trên đường Hy Vọng thì chứng tỏ hắn vốn đã ở gần đó.
Tống Tân và Đại Hào vừa vào trò chơi đã bị quái vật phát hiện tấn công, cho nên vội vàng tìm chỗ trốn. Về cơ bản cũng coi như họ không rời khỏi vị trí ban đầu. Tên kia cũng vậy, hắn vốn đã được đưa vào gần quảng trường.
Chưa biết chừng lúc ấy hắn đã ở trong một tòa nhà nào đó cạnh quảng trường. Mà Đại Hào bị đưa vào giữa quảng trường, đánh động rất nhiều quái vật. Vì sự náo động của lũ quái vật, hắn biết được Đại Hào ở đâu. Cho nên, hắn đã đi theo tìm cơ hội đánh lén Đại Hào.
Vừa khéo ở gần quảng trường hắn nhặt được vũ khí của những binh lính hy sinh.
Tống Tân nghĩ, nếu muốn tìm được súng, đến chỗ đó chắc hẳn sẽ có.
Dù sao nơi đó cũng gần Đại Hào, dù không tìm thấy vũ khí thì họ ít nhất cũng gặp được nhau.
Lúc đi qua cửa hàng bán túi, Tống Tân tiện tay cầm hai chiếc ba lô lớn, một chiếc cho Trọng Phong, một chiếc khác chỉ nhét hai con dao kia.
Cô đi giày thể thao, dù chạy cũng không phát ra âm thanh lớn, nhưng vì sợ đá phải chướng ngại vật trên mặt đất nên tốc độ cũng không nhanh.
Năm trạm xe, nói nhiều không nhiều, nói ít lại cũng không ít.
Cũng may Tống Tân trước kia cũng thường xuyên chạy bộ, vận động bằng ấy cô vẫn chịu được
Nhưng khi chạy đến trạm thứ 3, Tống Tân vẫn th ở dốc.
Tuy rằng ven đường có xe, nhưng lại không thể lái.
Cô chỉ đành cố hết sức, để Trọng Phong kéo cô tiếp tục chạy.
Khi bọn họ chạy tới gần trạm thứ 4, Trọng Phong từ rất xa đã nhìn thấy một chiếc xe tải quân dụng đỗ ở ven đường.
Tống Tân lập tức thấy được hi vọng, dồn sức chạy nhanh hơn.
Cách xe tải hơn 50 mét, cô thấy dưới đất có rất nhiều quần áo ngụy trang rách nát.
Kỳ thật đã không thể coi như quần áo nữa rồi, nó giống như vải bị xé vụn, chỗ rách so le không đồng đều, bên trên còn có vết máu đã biến thành màu đen.
Cách đó không xa là một chiếc mũ giáp ngụy trang kèm kính bảo vệ mắt màu đỏ. Xa hơn một chút là một chiếc giày và một chiếc bộ đàm.
Trên mặt đất rải rác một ít xương trắng bóng bị rỉa sạch thịt, nhìn cũng biết khi còn sống người này đã bị tra tấn đến mức nào.
Nhưng ở đây không có súng.
Tống Tân nhìn khắp nơi, mới phát hiện đằng trước có rất nhiều hài cốt giống như vậy. Càng gần xe tải càng nhiều.
Nhưng đến tận khi bọn họ leo lên xe tải, cũng không thấy một khẩu súng nào cả.
Thật kỳ lạ, những đồ vật rải rác xung quanh đã đủ để chứng minh những người này là binh lính, vì sao đến một khẩu súng cũng không có?
Trong xe tải cũng có xác người, Tống Tân leo vào thùng xe tìm một vòng, lật hết vải vụn dưới đất cũng không phát hiện một khẩu súng nào, ngay cả vỏ đạn cũng không có một viên.
Nói cách khác, trước khi những người này chết ở đây thì không bắn lấy một phát súng.
Tống Tân bất đắc dĩ thở dài, khom lưng nhặt lên hai chiếc mũ giáp, dùng vải vụn dưới đất lau qua: “Đội tạm cái này vậy, có thể bảo vệ phần đầu cũng tốt. Chúng ta lấy thêm hai cái cho Đại Hào.”
Hai chiếc ấy được nhét vào balo của Trọng Phong.
Tống Tân xuống khỏi xe tải, đi đến đầu xe vẫn cố nhìn vào. Cô đột nhiên phát hiện trên chiếc xe này không chỉ không có súng, mà cả chiếc xe vẫn còn nguyên vẹn.
Như vậy mới càng kỳ quái, nếu xe còn nguyên vì sao lúc ấy bọn họ không lái xe trốn tiếp?
Trên ghế lái không thấy tài xế, là bởi vì trong những binh lính đã chết kia không có lấy một ai biết lái xe, hay là… Bọn họ vốn không định trốn?
Nếu không thì cho dù gặp quái vật, cũng nên nhảy khỏi xe trốn vào trong nhà chứ? Trong xe cũng không nên có nhiều thi thể như vậy.
Tống Tân không biết những binh lính đó nghĩ gì, cô cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, liền nhảy xuống xe cùng Trọng Phong đi tiếp.
Chẳng bao lâu sau, vòng trên cổ tay cô bỗng khẽ rung.
Cô vừa nghe thấy thông báo liền lập tức nhấc máy, ngay sau đó giọng Đại Hào vang lên: “Hai người có sao không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.