Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 270: Ám kim khôi lỗi

Hư Không

09/07/2019

“Ám kim khôi lỗi”: Thủ hộ giả trung thành nhất của lăng mộ, sở hữu cơ thể có lực phòng ngự cùng lực lượng khủng bố, không biết đau đớn hay mỏi mệt, bên trong có phong ấn linh hồn của võ giả nên năng lực chiến đấu thập phần cường hãn. Tổng hợp thực lực: Bán Thánh.

Phân Tích Nhãn của Tử Phong lóe lên, hắn vừa đọc từng dòng thông tin vừa suy nghĩ, xem ra đây chính là nơi mà hắn đang tìm kiếm, lăng mộ nơi chốn cất cường giả Thiên Ma Tộc ở trong Cổ Mộ, chỉ là vấn đề nằm ở con ám kim khôi lỗi này. Theo những gì mà Tử Phong đã trải qua, hắn biết rằng toàn bộ sinh vật có thực lực trong này thực chất đều là thủ hộ giả cho cái lăng mộ trước mắt, nhưng rõ ràng là đến cả thất giai yêu thú còn có vài đầu, không có lí gì mà một con khôi lỗi cấp bậc Bán Thánh lại có thể thủ hộ ở ngay bên cạnh lăng mộ được, điều này không hợp lí.

Như để trả lời cho nghi vấn của Tử Phong, hàng loạt tiếng ầm ầm vang lên, cây cối phụ cận liên tục bị thứ gì đó đụng phải rồi đổ rạp xuống đất, đại địa chấn động liên hồi như có động đất, tán cây sau lưng đầu ám kim khôi lỗi kia bị đạp đổ, từ trong đó lần lượt đi ra vô số ám kim khôi lỗi tương tự. Tử Phong ở trên cao nhìn thấy toàn cảnh, ánh mắt không khỏi co rút lại, 200 đầu ám kim khôi lỗi, số lượng này nói ít thì cũng không ít, mà nhiều thì cũng không phải, dù sao thì cũng chỉ là 200 Bán Thánh, ở trong cái Cổ Mộ nơi thất giai yêu thú bay đầy trời thì tuyệt đối không đáng tiền.

Cũng không phải ai cũng có kĩ năng biến thái như Phân tích nhãn của Tử Phong, đám ám kim khôi lỗi này ngoại trừ tỏa ra khí thế băng lãnh ác liệt ra thì không thể nhìn thấu thực lực, điều này khiến những người vốn đã bị giày vò liên tục trong Cổ Mộ không khỏi hốt hoảng, ngay lập tức không hẹn mà cùng thối lui cùng nhau, căn bản không có chút chiến ý nào.

Những ám kim khôi lỗi nhìn thấy những kẻ xâm nhập trước mặt đang rút lui, ánh mắt của chúng bốc lên ma hỏa màu lam nhạt, mở miệng phát ra những tiếng gầm rũ giống như kim loại ma sát với nhau nghe thập phần chói tai, mấy chục đầu ám kim khôi lỗi đồng loạt phát ra tiếng rống, thân hình khổng lồ dẫm mạnh lên mặt đất, như một cơn cuồng phong mà lao tới những người đang chạy trốn.

Lợi thế phi hành không còn, tuy những người ở đây bị áp chế thực lực ở Bán Thánh, nhưng Bán Thánh ở bên ngoài cũng vẫn là cường giả nhất lưu, tốc độ di chuyển trên mặt đất tuy không bằng với khi phi hành nhưng vẫn vô cùng nhanh nhẹn, so với đám cự nhân cục mịch kia thì hẳn là nhanh hơn không ít.

Nhưng sự thật thì luôn phũ phàng, đám ám kim khôi lỗi thân cao 2-30 mét kia mặc dù giống như một tòa nhà di động, nhưng tốc độ thì tuyệt nhiên không có chút gì liên quan tới cơ thể đồ sộ của bọn chúng. Chỉ thấy đám ám kim khôi lỗi nện những bước chân nặng nề xuống mặt đất, thân hình lao đi như một chiếc xe tăng siêu cấp, cuồng bạo mà bắt kịp với những người đang chạy trốn.

Một tên Tôn cấp cửu phẩm còn sống sót duy nhất trong cả đám thuộc về Lăng gia, tốc độ thiếu hụt nên bị tụt lại đằng sau, hắn biết rằng lúc này chẳng có ai rảnh để mà đi giúp hắn cả, chạy cũng không thoát, chi bằng liều mạng một phen. Tên này cũng thuộc thành phần hung ác, quyết định liền thực hiện một cách nhanh chóng, rút ra một cây chùy gai từ trong không gian giới chỉ, không chút do dự liền nhằm thẳng vào một đầu ám kim khôi lỗi mà lao tới.

Cự chùy trong tay hắn tỏa ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, hiển nhiên là Bảo khí đang thi triển một loại vũ kĩ nào đó, tên Tôn cấp gầm lên một tiếng, thân hình từ dưới mặt đất nhảy vọt lên không trung, đón lấy ám kim khôi lỗi đang lao tới mà nện thẳng cự chùy vào đầu nó.

“Binh!!” một tiếng, ám kim khôi lỗi không hề né tránh hay ngăn cản, cứ như vậy để chùy gai nện thẳng lên đầu mình, tỏe ra vô số hoa lửa giống như pháo bông, lực lượng cuồng mãnh dồn xuống khiến mặt đất dưới chân nó vỡ tung thành một cái hố lớn, ám kim khôi lỗi nhất thời liền dừng lại.

Nhìn thấy ám kim khôi lỗi bị công kích của mình làm cho phải dừng bước, trong lòng tên Tôn cấp liền một trận hoan hỉ.

“Thành công sao??”



Chỉ là hắn mừng thầm còn chưa được đến một giây thời gian, ám kim khôi lỗi ở bên dưới chợt hú dài một tiếng, mặt đất xung quanh nó liền vặn vẹo sau đó đổ sụp xuống giống như bị thứ gì đó đè ép lên, tên Tôn cấp ngay lập tức liền từ không trung rơi thẳng xuống đất, cả người dán chặt lên mặt đất không thể nhúc nhích mảy may. Ám kim khôi lỗi thò tay cầm lấy cự chùy đang dính trên đầu mình xuống, hai ngón tay cầm lấy chùy gai giống như cầm cái que, dùng sức miết một cái, trực tiếp bẻ nát vụn cây chùy gai giống như bẻ cây tăm, căn bản không tốn một chút sức nào. Một bàn chân giơ lên, “bành” một tiếng liền dẫm tên Tôn cấp đang bị ép dưới đất thành cái bánh thịt, máu tươi cùng thịt nát phun ra khắp nơi.

Một màn này được Tử Phong thu vào mắt, hắn đã có chút hiểu tại sao chỉ có 200 ám kim khôi lỗi mà có thể đảm nhiệm thủ hộ ngay sát lăng mộ như thế này. Thánh giả nếu so với Bán Thánh thì không có quá nhiều khác biệt về mặt thể chất, một số Bán Thánh thuộc loại thể tu còn có tố chất thân thể hơn nhiều so với Thánh giả, nói khó nghe một chút thì ngoại trừ lĩnh ngộ pháp tắc, có thể điều động lĩnh vực, Thánh giả chỉ mạnh hơn Bán Thánh có một chút.

Nếu một Thánh Giả dính một đòn trực diện từ tên Tôn cấp cửu phẩm vừa rồi mà không điều động nội lĩnh vực tiến hành phòng ngự, không mất nửa cái mạng thì cũng trọng thương, vậy mà ám kim khôi lỗi kia khẳng định là không có lĩnh vực, ăn đòn trực diện mà đến cả một vết xước cũng không có, lực phòng ngự cỡ này thật sự vô cùng khủng bố.

Đám người đang chạy trốn kia tuy đang chạy thục mạng nhưng vẫn để ý xung quanh, nhìn thấy tràng cảnh vừa rồi liền ngay lập tức bị đánh tan chút chiến ý cuối cùng, chỉ biết bỏ chạy là thượng sách. Cũng không thể trách bọn hắn nhát gan, vốn dĩ tu vi đang là Thánh giai cao cao tại thượng, nay lại bị áp chế xuống chỉ còn Bán Thánh, hơn nữa khăp nơi nguy hiểm trùng trùng, có khi uống ngụm nước cũng có thể bị nhiễm độc chết, tinh thần bọn họ có cứng cỏi hơn nữa thì cũng sẽ bị mài mòn dần dần, dù sao thì cũng không phải ai cũng biến thái như Tử Phong.

Đám ám kim khôi lỗi giống như một đoàn xe bọc thép không gì có thể cản phá, hóa thành một dòng nước lũ cuốn phăng đám người Lăng Hư Cung cùng Lăng gia, chỉ trong vài cái hô hấp đã có thêm 3 tên Bán Thánh bị giết chết.

Biết là có trốn cũng vô ích, tất cả mọi người liền bỏ qua hiềm khích trước kia, đồng tâm hiệp lực bắt đầu đánh trả. Những Thánh Giai chân chính bị áp chế thực lực có thể miễn cưỡng đối phó với ám kim khôi lỗi, nhưng những Bán Thánh thì trực tiếp “ăn hành” ngập mặt, thời thời khắc khắc đều có thể bỏ mạng, tuy vậy nhưng bọn họ cũng tạm thời đứng vững trước thế công của hơn 30con ám kim khôi lỗi.

Ba người Tử Phong đứng nhìn từ đầu tới cuối, không hề có ý định ra tay, Diệu Yên thì thật sự muốn giúp đỡ đồng bạn trong Lăng Hư Cung, nhưng nàng cũng tự biết lượng sức mình, bản thân chiến lực cũng không phải quá xuất sắc, xuống bây giờ chỉ mang thêm gánh nặng, tuyệt đối không có tốt lành gì.

“Hự!!”

Tuyết Phi Nhan kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay bị đánh trúng phát ra một tiếng răng rắc rợn người, sau đó cả người nàng bị một đầu ám kim khôi lỗi tát bay. Tuyết Phi Nhan là một võ giả có Phong linh căn hiếm thấy, tốc độ vô cùng khủng bố, nhưng nhanh là một chuyện, hiệu quả hay không là chuyện khác. Cơ thể của ám kim khôi lỗi rất lớn, hơn nữa tốc độ không hề thua kém so với võ giả thông thường, Tuyết Phi Nhan dù có nhanh hơn thì cũng khó mà tránh thoát được công kích của bọn chúng, hơn nữa nàng còn bị ba đầu ám kim khôi lỗi vây công nữa, ở trong hoàn cảnh thực lực bị áp chế thì bị đánh bại cũng không phải là chuyện gì ngạc nhiên.

Diệu Yên ở trên cao nhìn thấy liền một trận hốt hoảng, vội vàng nắm lấy cổ áo của Tử Phong, gấp gáp nói: “Tử Phong, mau cứu Tuyết trưởng lão!!”

“Ta từ chối, kia là ám kim khôi lỗi, nàng cũng biết bọn chúng mạnh ra sao, lấy trạng thái hiện tại của ta thì làm việc đó là quá nguy hiểm, hơn nữa, Tuyết Phi Nhan không có quan hệ gì với ta cả.” Tử Phong cũng không làm ra động tác gì, chỉ nhàn nhạt nói, hai mắt vẫn chăm chú theo dõi diễn biến.

“Cầu xin ngươi Tử Phong, nàng là bạn chí cốt của ta, ta thật sự không muốn nàng xảy ra chuyện, ngươi muốn gì ta cũng đều đáp ứng hết, mong ngươi cứu nàng ấy!!” Diệu Yên nhìn thấy một đầu ám kim khôi lỗi đang lao về phía Tuyết Phi Nhan trọng thương nằm trên mặt đất, nàng liền trở nên gấp gáp hơn nữa, không ngờ bật khóc cầu xin Tử Phong.



“Anh hùng cứu mỹ nhân, đây chính là thời điểm hoàn hảo, không chừng sau vụ này chàng lại có thêm một vợ ba ấy chứ. Mau đi đi, Diệu Yên để thiếp bảo vệ cho.” Hồ Phi Nguyệt truyền âm nói.

Tử Phong hơi nheo mắt lại, ôm lấy DIệu Yên sau đó lao xuống mặt đất ngay chỗ Tuyết Phi Nhan đang nằm, giải trừ ẩn thân thuật của mình.

Tuyết Phi Nhan nằm trên mặt đất, xương tay cùng với xương sườn của nàng truyền tới từng đợt đau nhức, hiển nhiên là đã gãy, có vài đoạn xương còn đâm thủng phổi của nàng khiến nàng thập phần khó thở, nội tạng trong người nàng lúc này đã loạn thành một bầy, tình trạng hiện tại của nàng ở giữa chiến trường nguy hiểm này thì chỉ còn một con đường chết.

Nàng khó nhọc hít một hơi, ý đồ muốn dựng cơ thể dậy, nhưng vừa mới hơi nhổm người lên một chút, cơ thể truyền tới những cơn đau khủng bố khiến nàng không thể tụ nổi lực lượng mà nâng cơ thể lên. Đúng lúc này nàng nhìn thấy một cự nhân kim loại đang ầm ầm lao tới chỗ nàng, một bộ khí thế hung hãn không gì sánh bằng, trong mắt nàng liền toát lên vẻ tuyệt vọng: “Xong rồi, chẳng lẽ ta lại bỏ mạng ở nơi này ư??”

Ngay khi nàng nghĩ rằng mình sẽ phải táng thân ở một nơi xa lạ, một làn khói đen chợt xuất hiện ngay phía bên cạnh nàng, sau đó một thân ảnh giống như được tạo nên từ khói đen dần dần hiện ra từ trong hư không, hoàn toàn không có một chút khí tức. Thân ảnh này rất cao, toàn thân trên dưới mặc một bộ đồ đen tuyền, mái tóc bạc cắt ngắn, vài sợi tóc mai vì gió thổi mà buông xuống hơi che đi đôi mắt đen sâu thẳm như thâm uyên rét lạnh, bên dưới là một chiếc mặt nạ che đi một nửa khuôn mặt, người này....nàng biết!

“Phi Nhan, ngươi không sao chứ??” Diệu Yên không biết từ chỗ nào bất thình lình xuất hiện bên cạnh khiến Tuyết Phi Nhan một trận khó hiểu, nhưng nàng lúc này cũng không còn tâm tình nào để mà nghĩ vẩn vơ nữa.

“Chạy.....mau!” dùng hết chút sức lực cuối cùng, Tuyết Phi Nhan cố gắng nói.

Trái với dự tính của nàng, Diệu Yên nghe thấy lại không hề nhúc nhích, ngược lại lại nở một nụ cười yên tâm: “Đừng lo lắng, bởi vì, hắn đã ở đây rồi.”

Tử người nam nhân hắc y vừa xuất hiện chợt bốc lên một ngọn lửa màu hoàng kim cháy rừng rực, trong nháy mắt liền bọc hắn trở thành một hỏa nhân, một làn gió thoảng qua, lửa trên người hắn liền biến mất, để lại một thân ảnh trên dưới bọc một lớp giáp hoàng kim tràn ngập vẻ cao quý.

Tử Phong bước lên trước mấy bước, sau đó hai chân đạp mạnh một cái, thân hình giống như đạn pháo từ dưới mặt đất phóng thẳng vào người đầu ám kim khôi lỗi đang lao tới, một cánh tay duỗi ra, bàn tay nắm lại thành quyền, miệng khẽ lẩm bẩm: “Phá Sơn Không!!”

Chỉ nghe một tiếng “ầm” giống như trời long đất lở, nắm đấm nhỏ bé của Tử Phong nện lên người ám kim khôi lỗi liền giống như là kéo theo lực lượng của một quả núi lớn nện vào, trực tiếp thổi bay cơ thể kim loại đồ sộ của ám kim khôi lỗi, trên đường bay đẩy ngã hàng loạt khôi lỗi khác, nhất thời giải thoát đám người còn sống khỏi sự áp chế gắt gao.

Đầu ám kim khôi lỗi bị đánh bay đi lồm cồm bò dậy, trên ngực không ngờ lại có một vết lõm sâu hoắm vào bên trong, một cánh tay chỉ còn lại một chút kim loại treo lủng lẳng trên vai, hiển nhiên là bị cự lực tràn ra phá hoại. Có thể làm tổn thương một ám kim khôi lỗi, đây là lần đầu tiên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía thân ảnh vừa mới một quyền đập bay ám kim khôi lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Huyết Thiên Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook