Chương 349: Gặp lại cố nhân
Hư Không
29/11/2019
Tử Phong nhíu mày ngẩng đầu lên, chỉ để thấy trước mặt hắn là một nữ
nhân trông có phần quen mắt, trên người mặc trang phục đệ tử hạch tâm
của Chu Tước phong, eo thon, khuôn ngực hơi chút nhỏ nhắn nhưng lại cân
xứng với cơ thể của nàng, một khuôn mặt trông có hơi chút trẻ con tinh
nghịch nhưng lại vô cùng xinh đẹp, mái tóc hơi hơi ngả sang màu đỏ, nàng ta lúc này đang dùng một đôi mắt tò mò cùng nghi hoặc nhìn hắn.
Đương nhiên đối phương là một mỹ nữ hay không thì hắn ta cũng chỉ là theo thói quen mà quan sát kĩ mục tiêu trước mặt mà thôi chứ không có ý gì khác, chỉ là nữ nhân này, hắn nhận ra!
"Lâm Nguyệt Đồng??" Trí nhớ của Tử Phong căn bản không thuộc phạm trù nhân loại, dù chỉ là người qua đường hắn cũng có thể nhớ rõ được khuôn mặt của người đó, huống chi nữ nhân này lại có một thời gian đã ở bên cạnh hắn cơ chứ.
"Đúng thật là ngươi rồi!!" Lâm Nguyệt Đồng nghe thấy giọng nói của Tử Phong, nàng lúc này nhoẻn miệng ra cười tươi rói, còn không thèm giữ ý tứ cứ thế mà kéo ghế ngồi xuống bàn cùng với Tử Phong.
Đối với hành vi tùy tiện này, Tử Phong cũng không có vấn đề gì lắm, dù sao thì cũng là người quen, với cả dù đã trải qua một thời gian dài không gặp nhưng giang sơn khó đổi bản tính khó rời, tính cách của nha đầu này vẫn tùy tiện như thế, hắn cũng lười chả thèm quan tâm.
"Không phải là ta thì là ai, đã lâu không gặp." Tử Phong cười nói.
"Ngươi vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ, từ lúc ở trong di tích của thượng cổ Thiên Thi Tông tới giờ vẫn như vậy, còn cái mặt nạ kia nữa, đeo liên tục như thế ngươi không thấy vướng à?" Lâm Nguyệt Đồng tự tay lấy bình trà có sẵn trên bàn rót cho mình một chén, nháy mắt nói.
"Cũng chỉ mới qua tầm nửa năm thôi, làm sao có thể có được sự thay đổi nào đáng kể được, nhưng mà cô thì có thay đổi đấy, không ngờ chỉ nửa năm mà đã đạt tới Vương cấp ngũ phẩm, quả nhiên là thiên tài." Đối với Tử Phong, Lâm Nguyệt Đồng có thể coi như là người quen cũ, hơn nữa tính cách của nàng ta cũng không đến nỗi nào, hắn cũng không cần phải tỏ thái độ lạnh lùng quá mức.
"Xì, ngươi đang giễu cợt ta đấy hả, thiên tài hay không thiên tài thì làm sao bằng cái tên quái thai như ngươi chứ, nửa năm từ Vương cấp đột phá Thánh cấp, đến cả Thánh giai lâu năm như trưởng lão Bạch Hổ phong hay trưởng lão Chu Tước phong cũng bị ngươi đánh bại, so với ngươi thì chẳng ai dám tự nhận mình là thiên tài cả." Lâm Nguyệt Đồng khinh bỉ nói, hoàn toàn không thèm coi thân phận trưởng lão của Tử Phong ra cái gì.
"Này này, cô đang nói chuyện với một trưởng lão đấy, xem lại thái độ đi." Tử Phong giơ tay lên búng một cái vào trán Lâm Nguyệt Đồng, cười cười nói.
"Ngươi xem lại xem mình trông có giống trưởng lão không hả, có trưởng lão nào mà lại chui vào tửu lâu nhắm rượu như ngươi không hả, mấy nơi này cũng chỉ có đám chấp sự với đệ tử chúng ta lui tới thôi, trưởng lão như ngươi không lo công việc của Thanh Long phong đi lại chạy tới đây làm gì." Lâm Nguyệt Đồng ôm trán, nổi đóa nói.
Lâm Nguyệt Đồng nói cũng không có sai cho lắm, cơ mà chẳng biết vì lí do tại sao, tuy đã thành trưởng lão của Thanh Long phong nhưng Tử Phong lại vô cùng nhàn rỗi, gần như chẳng có công việc gì đến tay hắn xử lí cả, đoán chừng là bản thân hắn được "chiếu cố đặc biệt" đây.
"À mà này, cái chuyện ngươi xông vào Chu Tước phong......" Lâm Nguyệt Đồng thấy Tử Phong nhún vai không nói gì, im lặng một lúc sau mới lên tiếng.
"Là thật, nhưng mà ta chỉ áp chế hai vị Thánh Hoàng cường giả với dạy dỗ cửu trưởng lão một trận thôi, không có chuyện ta đánh bại tất cả mọi người đâu. Mà không nhắc tới mấy chuyện đó nữa, sao tự nhiên cô lại tới đây??" Tử Phong cắt lời.
"Gì chứ, chẳng lẽ chỗ này ta không thể đến à, vốn dĩ trước kia nghe thấy danh tiếng của ngươi ta đã ngờ ngợ, vừa rồi gặp mặt ta mới khẳng định chính là ngươi, chỉ là ta không nghĩ rằng ngươi có thể trong thời gian ngắn như vậy đột phá Thánh cấp mà thôi." Lâm Nguyệt Đồng cảm khái nói.
Tử Phong lắc đầu, đúng thật là những gì hắn đã làm đối với người khác thì thật là bất khả tư nghị, nhưng cũng chỉ bản thân hắn hiểu được những nguy hiểm gì mà mình đã từng trải qua, số lần hắn thiếu chút nữa mất mạng căn bản là đếm không xuể, làm gì có cái chuyện gì dễ dàng như thế chứ.
"Nói vậy thôi, chứ hôm nay ta có hẹn gặp một người ở đây, người đó ngươi cũng quen đó." Lâm Nguyệt Đồng cười gian xảo.
Tử Phong còn chưa kịp hỏi xem người đó là ai thì đã thấy Lâm Nguyệt Đồng kêu lên một tiếng: "Đến rồi!!" sau đó thì phi thân từ trên lầu hai nơi hắn đang ngồi xuống phía bên dưới, một lát sau liền quay lại mang theo một người.
"Nhìn xem ai đang ở đây này." Lâm Nguyệt Đồng kéo theo một nữ nhân, trên người cũng mặc trang phục đệ tử hạch tâm Chu Tước phong, miệng cười lớn.
Nữ nhân kia bị Lâm Nguyệt Đồng lôi kéo mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh Tử Phong đang ngồi trước mặt thì không khỏi đứng hình một lát, một lúc lâu sau mới vội vàng đứng nghiêm chỉnh, cúi người hành lễ: "Đệ tử bái kiến trưởng lão!".
Thanh âm của nàng không lớn cũng không nhỏ, nhưng mà xung quanh toàn là võ giả, lẽ dĩ nhiên là nghe thấy được, tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía này, đến tận bây giờ bọn họ mới nhận ra là có một vị trưởng lão của Lăng Hư Cung ở đây, cơ mà nghĩ lại thì cũng phải, Tử Phong hắn không có mặc trang phục truyền thống của trưởng lão, chỉ có sau lưng hắn là đồ án tiêu kí biểu thị thân phận mà thôi, không phải ai cũng để ý tới điều này, đó là còn chưa kể đến việc hắn đang sử dụng Liễm Tức, sự tồn tại của hắn trong thần thức của người khác gần như là không có.
Đám nữ đệ tử lúc nãy đang bàn tán to nhỏ về chuyện của Tử Phong lúc này cũng quay đầu sang nhìn, ánh mắt mỗi người nhìn thấy đồ án tiêu kí thập thất trưởng lão Thanh Long phong trên lưng người kia mà tất cả đều không khỏi cảm thấy sợ hãi, không ngờ chính chủ trong câu chuyện lại đang ở ngay bên cạnh mà mình cũng không biết, phải biết rằng ở đằng sau lưng có thể nói gì thì nói, nhưng mà người ta dù gì cũng là trưởng lão Thanh Long phong, mình chỉ là một đệ tử cỏn con, nếu bị bắt tội thì không biết sẽ ra sao nữa.
Một đám nữ đệ tử lục đục đứng lên, bước tới trước mặt Tử Phong sau đó cũng cúi đầu hành lễ, đến cả thở mạnh cũng không dám. Chỉ là điều xảy ra tiếp theo khiến tất cả mọi người ngơ ngẩn, chỉ thấy Tử Phong nhẹ nhàng ngoắc một ngón tay, trực tiếp cách không nâng cơ thể của nữ đệ tử được Lâm Nguyệt Đồng kéo tới lôi về phía gần mình, một bàn tay giơ ra liền chạm vào đầu nàng ta, giọng nói nhu hòa của hắn vang lên:
"Không cần phải lễ nghĩa như thế đâu, Băng Băng!"
Lãnh Băng Băng không biết tại sao Lâm Nguyệt Đồng đột nhiên lại hồ hởi kéo mình đi lên trên lầu hai như thế, thậm chí vừa đi lại còn vừa cười một cách bí hiểm, chỉ là một lúc sau, nhìn rõ thân ảnh đang ngồi trước mắt, nàng không khỏi đứng hình. Một thân hắc y quen thuộc, dáng người cao lớn, mái tóc bạc trắng, một chiếc mặt nạ màu đen che đi nửa mặt, thân ảnh này bấy lâu nay vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí nàng, chỉ đến bây giờ nàng mới có thể gặp lại......
- ------------------------
Một lát sau, Lãnh Băng Băng ngồi ngay bên cạnh Tử Phong trên cùng một băng ghế, nhìn Tử Phong đang ngồi bên cạnh đầy hứng thú nhìn mình, lại thấy Lâm Nguyệt Đồng ngồi ở đối diện đang cười tinh quái mà không khỏi có chút xấu hổ.
"Trưởng lão......" vừa mới mở miệng, Lãnh Băng Băng đã thấy Tử Phong nhướn mày, vội vàng đổi lời: "Tử Phong.....".
Tử Phong nhìn băng sương mỹ nhân trong kí ức hiện tại lại giống như một con thỏ nhỏ bối rối mà không khỏi buồn cười, hắn vẫn còn nhớ nữ nhân này có tình cảm với mình, những tưởng việc một thời gian dài không có chút liên lạc thì cái rung động nhất thời đó sẽ biến mất, ai ngờ hiện tại xem ra thì nữ nhân này vẫn giữ nguyên tình cảm của mình, thật là rắc rối mà.
Trong kí ức của hắn, Lãnh Băng Băng tuy năm lần bảy lượt được hắn cứu mạng nhưng trên thực tế thì nàng đối xử với hắn rất tốt, bản thân hắn lúc đó cũng có một chút rung động nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, nay tình cờ gặp lại dưới tình huống này không khỏi khiến hắn cảm thấy hứng thú.
"Sao thế?? Có chuyện gì muốn nói với ta à?" Tử Phong phất tay một cái, không gian xung quanh vặn vẹo một chút rồi lại trở lại bình thường, ở bên trong thì vẫn có thể nhìn ra bên ngoài nhưng từ ngoài nhìn vào thì tuyệt nhiên không thể thấy rõ được cái gì, đó chính là diệu dụng của không gian pháp tắc.
Nhìn thấy Tử Phong đã bỏ mặt nạ đi, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn tà mị với những đường phù văn ở một nửa bên mặt đang nhìn mình cười, Lãnh Băng Băng chỉ cảm thấy tim mình lỡ mất vài nhịp, lí nhí nói: "Không...không có gì cả..."."Được rồi, ta không trêu nàng nữa, vốn định hỏi thăm hai người một chút nhưng xem ra là không cần nữa nhỉ, hai người vẫn đang sống rất tốt." Tử Phong cười nói.
"Ta thì vẫn sống tốt, chỉ là có ai đó vi tương tư mà cả người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cả người gầy còm đi trông thấy, đã thế đôi khi nửa đêm nằm ngủ còn nói mớ nữa." Lâm Nguyệt Đồng cười rộ lên.
"Ai nói là ta nửa đêm nằm ngủ nói mớ hả?" Lãnh Băng Băng trừng mắt lên nói, hồn nhiên không hề nhận ra là mình vừa bước vào bẫy của Lâm Nguyệt Đồng.
Tử Phong ở một bên không quên đem thêm dầu đổ vào lửa: "Nguyệt Đồng đâu có nói người nói mớ lúc ngủ là nàng đâu."
Nhận ra mình bị hớ, khuôn mặt vốn đã hồng hào của Lãnh Băng Băng lại càng trở nên đỏ rực hơn trông vô cùng kiều diễm, nàng khẽ gắt một tiếng sau đó quay đầu đi không nói gì nữa. Lâm Nguyệt Đồng cười lên vô cùng vui vẻ, một lúc sau mới nói: "Ta đi ra ngoài, hai người muốn nói gì với nhau thì nói đi, ta không thích trở thành kì đà cản mũi chút nào a." nói đoạn đứng dậy bỏ ra ngoài.
Chỉ còn lại hai người Tử Phong cùng Lãnh Băng Băng, không khí đột nhiên trở nên im lặng một cách lúng túng. Tử Phong là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, hắn lấy ra một chiếc bình ngọc, đặt lên bàn trước mặt Lãnh Băng Băng, miệng nói: "Trước kia đã hứa sẽ luyện đan cho nàng nhưng sau đó lại rời đi quá gấp nên quên mất, tuy hiện tại nàng đã đạt tới Vương cấp lục phẩm nhưng Huyền Thủy Đan vẫn có tác dụng vô cùng to lớn, ta có thể trợ giúp nàng đột phá Tôn cấp trong thời gian ngắn nếu cần thiết."
Lãnh Băng Băng nhìn cái bình ngọc to trước mắt, tay đưa ra liền cầm lên mở nắp bình, bên trong là bốn viên Huyền Thủy Đan to cỡ đầu ngón tay cái của nàng đang tỏa ra một mùi dược hương nhè nhẹ kèm theo hàn khí kinh người. Nhìn ngó một lúc, Lãnh Băng Băng đóng nắp bình lại đặt xuống bàn sau đó lắc đầu nói: "Không cần nữa đâu, ta không thể nhận thứ quý giá như thế này được."
"Có gì đâu mà không lấy được, ta bảo nàng lấy thì lấy, hay là nàng muốn ngày mai ta trực tiếp qua Chu Tước phong sau đó dùng quyền hạn của một trưởng lão tìm nàng rồi nhét cái bình này vào tay nàng trước mặt tất cả mọi người." Tử Phong cười tà nói.
"Được rồi được rồi ta lấy, ngươi có thể không làm ra mấy chuyện động trời như thế được không." bị dọa cho hoảng sợ, Lãnh Băng Băng vội vàng cầm lấy cái bình ngọc rồi gấp gáp nói.
"Nghe lời vậy mới ngoan chứ." Tử Phong cười cười, một lúc sau mới lên tiếng: "Nàng hiện tại là đệ tử hạch tâm Chu Tước phong, hơn nữa lấy tu vi cùng thiên phú của nàng thì hẳn là lần tiến vào thượng cổ di tích tiếp theo nàng sẽ có một danh ngạch cho mình đúng không?"
Tiến vào thượng cổ di tích chỉ có đệ tử hạch tâm cùng đệ tử chân truyền cùng một vài vị chấp sự và trưởng lão của bốn phong, tuy số lượng đệ tử nội môn vô cùng đông đảo nhưng đệ tử hạch tâm thì lại chẳng được bao nhiêu, mỗi sơn phong cũng chỉ có trên dưới 500 đệ tử hạch tâm, còn đệ tửu chân truyền còn ít hơn nữa, số lượng chỉ vài chục. Lãnh Băng Băng với song linh căn Quang - Thủy, tuổi còn trẻ mà tu vi đã đạt tới Vương cấp lục phẩm, chắc chắn nàng sẽ có cho mình một danh ngạch để tiến vào di tích.
"Thực ra thì không, danh sách tiến vào di tích của Chu Tước phong đã đầy đủ, ta không hề có trong danh sách ấy." Lãnh Băng Băng hơi ảm đạm nói.
Tử Phong nghe vậy liền nhíu mày, tiến vào di tích là một thiên đại cơ duyên dành cho những đệ tử giống như Lãnh Băng Băng, lấy tu vi của nàng đáng lẽ ra phải có danh ngạch chứ.
"Tại sao thế, ta không tin là với điều kiện hiện tại của nàng mà lại không có danh ngạch?"
"Cũng không có gì đâu, chẳng qua ta không có chỗ dựa nên mới thế, các đệ tử hạch tâm khác hầu hết đều có thân phận cả. Thực ra thì sau khi ngươi đánh tàn phế Mạc Tâm Nghiên sư tỷ, còn có một danh ngạch trống khác nhưng cửu trưởng lão ngay sau đó đã nói rằng danh ngạch đó không thể thay thế ai khác vào được, chính ngài ấy sẽ chữa trị cho Mạc sư tỷ khôi phục kịp thời trước khi di tích mở ra." Lãnh Băng Băng cười nhạt nói.
Nghe đến đây, Tử Phong chợt cười phá lên, bất chấp ánh mắt kì quái của Lãnh Băng Băng, hắn ngạo nghễ nói: "Ai nói nàng không có chỗ dựa?? Đi!! Tới Chu Tước phong!! Để ta xem xem ai dám nói nàng không có chỗ dựa nếu thấy bổn trưởng lão xuất hiện ở đó!"
Đương nhiên đối phương là một mỹ nữ hay không thì hắn ta cũng chỉ là theo thói quen mà quan sát kĩ mục tiêu trước mặt mà thôi chứ không có ý gì khác, chỉ là nữ nhân này, hắn nhận ra!
"Lâm Nguyệt Đồng??" Trí nhớ của Tử Phong căn bản không thuộc phạm trù nhân loại, dù chỉ là người qua đường hắn cũng có thể nhớ rõ được khuôn mặt của người đó, huống chi nữ nhân này lại có một thời gian đã ở bên cạnh hắn cơ chứ.
"Đúng thật là ngươi rồi!!" Lâm Nguyệt Đồng nghe thấy giọng nói của Tử Phong, nàng lúc này nhoẻn miệng ra cười tươi rói, còn không thèm giữ ý tứ cứ thế mà kéo ghế ngồi xuống bàn cùng với Tử Phong.
Đối với hành vi tùy tiện này, Tử Phong cũng không có vấn đề gì lắm, dù sao thì cũng là người quen, với cả dù đã trải qua một thời gian dài không gặp nhưng giang sơn khó đổi bản tính khó rời, tính cách của nha đầu này vẫn tùy tiện như thế, hắn cũng lười chả thèm quan tâm.
"Không phải là ta thì là ai, đã lâu không gặp." Tử Phong cười nói.
"Ngươi vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ, từ lúc ở trong di tích của thượng cổ Thiên Thi Tông tới giờ vẫn như vậy, còn cái mặt nạ kia nữa, đeo liên tục như thế ngươi không thấy vướng à?" Lâm Nguyệt Đồng tự tay lấy bình trà có sẵn trên bàn rót cho mình một chén, nháy mắt nói.
"Cũng chỉ mới qua tầm nửa năm thôi, làm sao có thể có được sự thay đổi nào đáng kể được, nhưng mà cô thì có thay đổi đấy, không ngờ chỉ nửa năm mà đã đạt tới Vương cấp ngũ phẩm, quả nhiên là thiên tài." Đối với Tử Phong, Lâm Nguyệt Đồng có thể coi như là người quen cũ, hơn nữa tính cách của nàng ta cũng không đến nỗi nào, hắn cũng không cần phải tỏ thái độ lạnh lùng quá mức.
"Xì, ngươi đang giễu cợt ta đấy hả, thiên tài hay không thiên tài thì làm sao bằng cái tên quái thai như ngươi chứ, nửa năm từ Vương cấp đột phá Thánh cấp, đến cả Thánh giai lâu năm như trưởng lão Bạch Hổ phong hay trưởng lão Chu Tước phong cũng bị ngươi đánh bại, so với ngươi thì chẳng ai dám tự nhận mình là thiên tài cả." Lâm Nguyệt Đồng khinh bỉ nói, hoàn toàn không thèm coi thân phận trưởng lão của Tử Phong ra cái gì.
"Này này, cô đang nói chuyện với một trưởng lão đấy, xem lại thái độ đi." Tử Phong giơ tay lên búng một cái vào trán Lâm Nguyệt Đồng, cười cười nói.
"Ngươi xem lại xem mình trông có giống trưởng lão không hả, có trưởng lão nào mà lại chui vào tửu lâu nhắm rượu như ngươi không hả, mấy nơi này cũng chỉ có đám chấp sự với đệ tử chúng ta lui tới thôi, trưởng lão như ngươi không lo công việc của Thanh Long phong đi lại chạy tới đây làm gì." Lâm Nguyệt Đồng ôm trán, nổi đóa nói.
Lâm Nguyệt Đồng nói cũng không có sai cho lắm, cơ mà chẳng biết vì lí do tại sao, tuy đã thành trưởng lão của Thanh Long phong nhưng Tử Phong lại vô cùng nhàn rỗi, gần như chẳng có công việc gì đến tay hắn xử lí cả, đoán chừng là bản thân hắn được "chiếu cố đặc biệt" đây.
"À mà này, cái chuyện ngươi xông vào Chu Tước phong......" Lâm Nguyệt Đồng thấy Tử Phong nhún vai không nói gì, im lặng một lúc sau mới lên tiếng.
"Là thật, nhưng mà ta chỉ áp chế hai vị Thánh Hoàng cường giả với dạy dỗ cửu trưởng lão một trận thôi, không có chuyện ta đánh bại tất cả mọi người đâu. Mà không nhắc tới mấy chuyện đó nữa, sao tự nhiên cô lại tới đây??" Tử Phong cắt lời.
"Gì chứ, chẳng lẽ chỗ này ta không thể đến à, vốn dĩ trước kia nghe thấy danh tiếng của ngươi ta đã ngờ ngợ, vừa rồi gặp mặt ta mới khẳng định chính là ngươi, chỉ là ta không nghĩ rằng ngươi có thể trong thời gian ngắn như vậy đột phá Thánh cấp mà thôi." Lâm Nguyệt Đồng cảm khái nói.
Tử Phong lắc đầu, đúng thật là những gì hắn đã làm đối với người khác thì thật là bất khả tư nghị, nhưng cũng chỉ bản thân hắn hiểu được những nguy hiểm gì mà mình đã từng trải qua, số lần hắn thiếu chút nữa mất mạng căn bản là đếm không xuể, làm gì có cái chuyện gì dễ dàng như thế chứ.
"Nói vậy thôi, chứ hôm nay ta có hẹn gặp một người ở đây, người đó ngươi cũng quen đó." Lâm Nguyệt Đồng cười gian xảo.
Tử Phong còn chưa kịp hỏi xem người đó là ai thì đã thấy Lâm Nguyệt Đồng kêu lên một tiếng: "Đến rồi!!" sau đó thì phi thân từ trên lầu hai nơi hắn đang ngồi xuống phía bên dưới, một lát sau liền quay lại mang theo một người.
"Nhìn xem ai đang ở đây này." Lâm Nguyệt Đồng kéo theo một nữ nhân, trên người cũng mặc trang phục đệ tử hạch tâm Chu Tước phong, miệng cười lớn.
Nữ nhân kia bị Lâm Nguyệt Đồng lôi kéo mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh Tử Phong đang ngồi trước mặt thì không khỏi đứng hình một lát, một lúc lâu sau mới vội vàng đứng nghiêm chỉnh, cúi người hành lễ: "Đệ tử bái kiến trưởng lão!".
Thanh âm của nàng không lớn cũng không nhỏ, nhưng mà xung quanh toàn là võ giả, lẽ dĩ nhiên là nghe thấy được, tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía này, đến tận bây giờ bọn họ mới nhận ra là có một vị trưởng lão của Lăng Hư Cung ở đây, cơ mà nghĩ lại thì cũng phải, Tử Phong hắn không có mặc trang phục truyền thống của trưởng lão, chỉ có sau lưng hắn là đồ án tiêu kí biểu thị thân phận mà thôi, không phải ai cũng để ý tới điều này, đó là còn chưa kể đến việc hắn đang sử dụng Liễm Tức, sự tồn tại của hắn trong thần thức của người khác gần như là không có.
Đám nữ đệ tử lúc nãy đang bàn tán to nhỏ về chuyện của Tử Phong lúc này cũng quay đầu sang nhìn, ánh mắt mỗi người nhìn thấy đồ án tiêu kí thập thất trưởng lão Thanh Long phong trên lưng người kia mà tất cả đều không khỏi cảm thấy sợ hãi, không ngờ chính chủ trong câu chuyện lại đang ở ngay bên cạnh mà mình cũng không biết, phải biết rằng ở đằng sau lưng có thể nói gì thì nói, nhưng mà người ta dù gì cũng là trưởng lão Thanh Long phong, mình chỉ là một đệ tử cỏn con, nếu bị bắt tội thì không biết sẽ ra sao nữa.
Một đám nữ đệ tử lục đục đứng lên, bước tới trước mặt Tử Phong sau đó cũng cúi đầu hành lễ, đến cả thở mạnh cũng không dám. Chỉ là điều xảy ra tiếp theo khiến tất cả mọi người ngơ ngẩn, chỉ thấy Tử Phong nhẹ nhàng ngoắc một ngón tay, trực tiếp cách không nâng cơ thể của nữ đệ tử được Lâm Nguyệt Đồng kéo tới lôi về phía gần mình, một bàn tay giơ ra liền chạm vào đầu nàng ta, giọng nói nhu hòa của hắn vang lên:
"Không cần phải lễ nghĩa như thế đâu, Băng Băng!"
Lãnh Băng Băng không biết tại sao Lâm Nguyệt Đồng đột nhiên lại hồ hởi kéo mình đi lên trên lầu hai như thế, thậm chí vừa đi lại còn vừa cười một cách bí hiểm, chỉ là một lúc sau, nhìn rõ thân ảnh đang ngồi trước mắt, nàng không khỏi đứng hình. Một thân hắc y quen thuộc, dáng người cao lớn, mái tóc bạc trắng, một chiếc mặt nạ màu đen che đi nửa mặt, thân ảnh này bấy lâu nay vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí nàng, chỉ đến bây giờ nàng mới có thể gặp lại......
- ------------------------
Một lát sau, Lãnh Băng Băng ngồi ngay bên cạnh Tử Phong trên cùng một băng ghế, nhìn Tử Phong đang ngồi bên cạnh đầy hứng thú nhìn mình, lại thấy Lâm Nguyệt Đồng ngồi ở đối diện đang cười tinh quái mà không khỏi có chút xấu hổ.
"Trưởng lão......" vừa mới mở miệng, Lãnh Băng Băng đã thấy Tử Phong nhướn mày, vội vàng đổi lời: "Tử Phong.....".
Tử Phong nhìn băng sương mỹ nhân trong kí ức hiện tại lại giống như một con thỏ nhỏ bối rối mà không khỏi buồn cười, hắn vẫn còn nhớ nữ nhân này có tình cảm với mình, những tưởng việc một thời gian dài không có chút liên lạc thì cái rung động nhất thời đó sẽ biến mất, ai ngờ hiện tại xem ra thì nữ nhân này vẫn giữ nguyên tình cảm của mình, thật là rắc rối mà.
Trong kí ức của hắn, Lãnh Băng Băng tuy năm lần bảy lượt được hắn cứu mạng nhưng trên thực tế thì nàng đối xử với hắn rất tốt, bản thân hắn lúc đó cũng có một chút rung động nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, nay tình cờ gặp lại dưới tình huống này không khỏi khiến hắn cảm thấy hứng thú.
"Sao thế?? Có chuyện gì muốn nói với ta à?" Tử Phong phất tay một cái, không gian xung quanh vặn vẹo một chút rồi lại trở lại bình thường, ở bên trong thì vẫn có thể nhìn ra bên ngoài nhưng từ ngoài nhìn vào thì tuyệt nhiên không thể thấy rõ được cái gì, đó chính là diệu dụng của không gian pháp tắc.
Nhìn thấy Tử Phong đã bỏ mặt nạ đi, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn tà mị với những đường phù văn ở một nửa bên mặt đang nhìn mình cười, Lãnh Băng Băng chỉ cảm thấy tim mình lỡ mất vài nhịp, lí nhí nói: "Không...không có gì cả..."."Được rồi, ta không trêu nàng nữa, vốn định hỏi thăm hai người một chút nhưng xem ra là không cần nữa nhỉ, hai người vẫn đang sống rất tốt." Tử Phong cười nói.
"Ta thì vẫn sống tốt, chỉ là có ai đó vi tương tư mà cả người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cả người gầy còm đi trông thấy, đã thế đôi khi nửa đêm nằm ngủ còn nói mớ nữa." Lâm Nguyệt Đồng cười rộ lên.
"Ai nói là ta nửa đêm nằm ngủ nói mớ hả?" Lãnh Băng Băng trừng mắt lên nói, hồn nhiên không hề nhận ra là mình vừa bước vào bẫy của Lâm Nguyệt Đồng.
Tử Phong ở một bên không quên đem thêm dầu đổ vào lửa: "Nguyệt Đồng đâu có nói người nói mớ lúc ngủ là nàng đâu."
Nhận ra mình bị hớ, khuôn mặt vốn đã hồng hào của Lãnh Băng Băng lại càng trở nên đỏ rực hơn trông vô cùng kiều diễm, nàng khẽ gắt một tiếng sau đó quay đầu đi không nói gì nữa. Lâm Nguyệt Đồng cười lên vô cùng vui vẻ, một lúc sau mới nói: "Ta đi ra ngoài, hai người muốn nói gì với nhau thì nói đi, ta không thích trở thành kì đà cản mũi chút nào a." nói đoạn đứng dậy bỏ ra ngoài.
Chỉ còn lại hai người Tử Phong cùng Lãnh Băng Băng, không khí đột nhiên trở nên im lặng một cách lúng túng. Tử Phong là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, hắn lấy ra một chiếc bình ngọc, đặt lên bàn trước mặt Lãnh Băng Băng, miệng nói: "Trước kia đã hứa sẽ luyện đan cho nàng nhưng sau đó lại rời đi quá gấp nên quên mất, tuy hiện tại nàng đã đạt tới Vương cấp lục phẩm nhưng Huyền Thủy Đan vẫn có tác dụng vô cùng to lớn, ta có thể trợ giúp nàng đột phá Tôn cấp trong thời gian ngắn nếu cần thiết."
Lãnh Băng Băng nhìn cái bình ngọc to trước mắt, tay đưa ra liền cầm lên mở nắp bình, bên trong là bốn viên Huyền Thủy Đan to cỡ đầu ngón tay cái của nàng đang tỏa ra một mùi dược hương nhè nhẹ kèm theo hàn khí kinh người. Nhìn ngó một lúc, Lãnh Băng Băng đóng nắp bình lại đặt xuống bàn sau đó lắc đầu nói: "Không cần nữa đâu, ta không thể nhận thứ quý giá như thế này được."
"Có gì đâu mà không lấy được, ta bảo nàng lấy thì lấy, hay là nàng muốn ngày mai ta trực tiếp qua Chu Tước phong sau đó dùng quyền hạn của một trưởng lão tìm nàng rồi nhét cái bình này vào tay nàng trước mặt tất cả mọi người." Tử Phong cười tà nói.
"Được rồi được rồi ta lấy, ngươi có thể không làm ra mấy chuyện động trời như thế được không." bị dọa cho hoảng sợ, Lãnh Băng Băng vội vàng cầm lấy cái bình ngọc rồi gấp gáp nói.
"Nghe lời vậy mới ngoan chứ." Tử Phong cười cười, một lúc sau mới lên tiếng: "Nàng hiện tại là đệ tử hạch tâm Chu Tước phong, hơn nữa lấy tu vi cùng thiên phú của nàng thì hẳn là lần tiến vào thượng cổ di tích tiếp theo nàng sẽ có một danh ngạch cho mình đúng không?"
Tiến vào thượng cổ di tích chỉ có đệ tử hạch tâm cùng đệ tử chân truyền cùng một vài vị chấp sự và trưởng lão của bốn phong, tuy số lượng đệ tử nội môn vô cùng đông đảo nhưng đệ tử hạch tâm thì lại chẳng được bao nhiêu, mỗi sơn phong cũng chỉ có trên dưới 500 đệ tử hạch tâm, còn đệ tửu chân truyền còn ít hơn nữa, số lượng chỉ vài chục. Lãnh Băng Băng với song linh căn Quang - Thủy, tuổi còn trẻ mà tu vi đã đạt tới Vương cấp lục phẩm, chắc chắn nàng sẽ có cho mình một danh ngạch để tiến vào di tích.
"Thực ra thì không, danh sách tiến vào di tích của Chu Tước phong đã đầy đủ, ta không hề có trong danh sách ấy." Lãnh Băng Băng hơi ảm đạm nói.
Tử Phong nghe vậy liền nhíu mày, tiến vào di tích là một thiên đại cơ duyên dành cho những đệ tử giống như Lãnh Băng Băng, lấy tu vi của nàng đáng lẽ ra phải có danh ngạch chứ.
"Tại sao thế, ta không tin là với điều kiện hiện tại của nàng mà lại không có danh ngạch?"
"Cũng không có gì đâu, chẳng qua ta không có chỗ dựa nên mới thế, các đệ tử hạch tâm khác hầu hết đều có thân phận cả. Thực ra thì sau khi ngươi đánh tàn phế Mạc Tâm Nghiên sư tỷ, còn có một danh ngạch trống khác nhưng cửu trưởng lão ngay sau đó đã nói rằng danh ngạch đó không thể thay thế ai khác vào được, chính ngài ấy sẽ chữa trị cho Mạc sư tỷ khôi phục kịp thời trước khi di tích mở ra." Lãnh Băng Băng cười nhạt nói.
Nghe đến đây, Tử Phong chợt cười phá lên, bất chấp ánh mắt kì quái của Lãnh Băng Băng, hắn ngạo nghễ nói: "Ai nói nàng không có chỗ dựa?? Đi!! Tới Chu Tước phong!! Để ta xem xem ai dám nói nàng không có chỗ dựa nếu thấy bổn trưởng lão xuất hiện ở đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.