Chương 591: Gặp lại?
Hư Không
31/08/2022
Lời nói là như thế, nhưng đương nhiên Tử Phong cũng sẽ không lên cơn trực
tiếp vác đao đi chặt Đường gia, thần kinh của hắn có chút hơi không được bình thường nhưng tốt xấu gì cũng không có bị ngu, Đường gia lúc này
không thể chạm vào được.
Trước hết thì với thân phận hiện tại của Tử Phong là thủ hộ giả của nữ hoàng bệ hạ, hắn rất khó để có thể chủ động ra tay mà không có lí do chính đáng, chỉ hời hợt nói rằng Đường Tam khi dễ tỷ tỷ của thê tử mình mà muốn đem cả Đường gia làm thịt thì ai mà đồng ý cho hắn làm. Dĩ nhiên nếu thực lực của hắn thật sự giống như "Nguyệt tiền bối" trong mắt mọi người thì quản cái gì thân phận này nọ, một kiếm lật úp cả cái kinh thành này lên cũng không ai dám thả một cái rắm, cơ mà thực tế thì hắn chỉ là miệng cọp gan thỏ, chỉ là giả tượng trang bức mà thôi.
Một lí do nữa đó là Đường gia cũng không dễ diệt như vậy, tuy nói Đường gia có thể phát triển đến ngày hôm nay là bởi vì hoàng thất cố tình để cho bọn hắn phát triển, thực lực tổng thể kém xa Triệu gia, nhưng không bột đố gột nên hồ, Đường gia sở hữu nội tình cũng không yếu chút nào.
Không khoa trương như Triệu gia có Thiên Tôn cường giả nhiều như chó, nhưng nếu dốc toàn lực thì Đường gia vẫn có thể lấy ra tầm hai mươi vị Thiên Tôn đại năng, nghe thì có phần hơi yếu, nhưng đấy là so sánh với đệ nhất thế gia trên cả đại lục là Triệu gia mà thôi, chứ cỗ lực lượng đấy cực kỳ khổng lồ, thừa sức quét ngang tám thành thế lực trên bản đồ.
Cường giả chứng đạo về mặt chiến lực, sức phá hoại vượt xa cường giả Thánh Giai hàng trăm hàng ngàn lần, nếu để một vị Thiên Tôn đại năng không chút kiêng nể ra tay, có đánh chìm một khối đại lục cũng là chuyện có thể xảy ra, chỉ là bình thường không ai ăn no dỗi hơi tới mức muốn nhấn chìm thổ địa bên dưới chân xuống lòng biển cả, nên dù có đánh nhau đến đỏ cả mắt thì sức phá hoại vẫn được hạ xuống thấp nhất.
Chỉ một vị Thiên Tôn đại năng đã đủ để hủy thiên diệt địa, hơn hai mươi vị có thể làm được gì thì không cần phải bàn nữa. Đừng nhìn Ngũ Bộ Thiên Tôn gặp Tử Phong không chịu nổi một kích, cường giả bậc này kể cả ở trong các đại gia tộc như Đường gia cũng có địa vị siêu nhiên, là trụ cột chân chính của gia tộc, không nói đâu xa, Lăng Hư Cung đứng vững hơn ngàn năm, khống chế cả một mảnh thổ địa rộng lớn cũng chỉ bằng một vị Phá Quân Tôn Giả Trác Thanh Phàm vốn chỉ là Nhị Bộ Thiên Tôn mà thôi.
Đương nhiên hai chục vị cường giả Thiên Tôn hay là hai trăm thì đối với Tử Phong chỉ khác nhau ở chỗ cần dùng đến năm chiêu hay là mười chiêu, không quá quan trọng, vấn đề đó là đấy không phải là toàn bộ thực lực của Đường gia.
Thân là một trong ngũ đại gia tộc sở hữu quyền lực và thực lực bao trùm lên tất cả các thế lực khác trong Thiên Hành đế quốc, Đường gia còn có hai vị lão tổ tông tu vi đã đạt đến cấp bậc Linh Đế, là một trong các cường giả cùng thời với khai quốc hoàng đế Triệu Vô Cực.
Theo điều tra của Tử Phong thì hai lão già này đều là cường giả Linh Đế thành danh đã lâu, lần gần nhất xuất thủ là cách đây mấy trăm năm, lúc đó tu vi của hai người lần lượt là Nhị Tọa Linh Đế và Tam Tọa Linh Đế, từ lần đó đến tận lúc này vẫn luôn bế quan, có quỷ mới biết được hai lão rùa đen này có đột phá cảnh giới trong thời gian này hay không.
Thực lực của Tử Phong hoàn toàn vượt qua ranh giới của tu vi, Nhất Tọa Linh Đế hắn có tự tin đập chết, Nhị Tọa Linh Đế nếu không có thủ đoạn đặc thù thì hắn vẫn có sáu thành nắm chắc thắng lợi, nhưng mà nếu đối mặt với Tam Tọa Linh Đế, thực lực hiện tại của hắn chỉ đủ để chiến một trận mà thôi.
Cửu Bộ Thiên Tôn đủ sức đánh tay đôi với Tam Tọa Linh Đế, đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử, thậm chí kể cả trong tương lai cũng khó mà xảy ra lần nữa. Nhưng Tử Phong sẽ không bị cái này khiến bản thân lú lẫn trong vinh quang, nói là đánh ngang tay nhưng đấy là trong trường hợp hắn sử dụng hết bài tẩy của mình không giữ lại chút nào.
Linh Đế cường giả thọ mệnh đến vài vạn năm, so với ô quy còn sống lâu gấp mấy trăm lần, hắn sẽ không cho rằng một đám lão bất tử này sẽ chỉ có mỗi tu vi trong người mà không sở hữu chút thủ đoạn áp đáy hòm lợi hại nào khác, Tử Phong tuyệt đối không dám coi thường những lão quỷ sống dai này.
Trên thực tế Tử Phong có thể chỉ cần ám sát Đường Tam là được, dù sao thì người thực sự đắc tội Hồ Tâm Nguyệt ở đây cũng chỉ có mình hắn, cơ mà ai bảo tên Đường Tam này vận khí cứt chó gì lại gặp phải Tử Phong. Vốn dĩ có thể xuyên việt, trên người lại có kim thủ chỉ bật hack, theo mô típ thường thấy thì sẽ chẳng mấy chốc vấn đỉnh thiên hạ, chỉ tiếc là Đường Tam lại cũng gặp một tên bật hack khác, hơn nữa người này còn bật hack sớm hơn rất nhiều, nói hắn vận khí kém là còn nhẹ chán.
Chuyện xử lí Đường gia bị Tử Phong tạm thời ném vào một góc, hắn hiện tại cần phải chú tâm tu luyện, sớm ngày đột phá Linh Đế, đến lúc đó thực lực của hắn mới miễn cưỡng gọi là đủ để bảo mệnh. Nói như vậy chứ hắn cũng biết đạo lí dục tốc bất đạt, cái gì có thể nhanh được thì nhanh, nếu không được thì tuyệt không nên cưỡng ép quá mức.
Tử Phong bình thường rất ít khi đi ra khỏi kinh thành, đơn giản bởi vì chức trách của hắn chính là bảo hộ nữ hoàng bệ hạ, mặc dù hệ số nguy hiểm của nàng ở trong hoàng cung gần như là bằng không, nhưng hắn là người giữ lời hứa, đã thỏa thuận là sẽ bảo vệ Triệu Thanh Thanh 24/7, hắn sẽ không tự nhiên rời bỏ mà không có lí do. Phân thân bóng tối cũng khá là tiện lợi, nhưng nếu khoảng cách giữa hắn và phân thân quá xa thì thực lực của phân thân sẽ giảm sút nghiêm trọng, dù sao cũng không có việc gì làm, hắn liền thoải mái trốn ở trong lãnh cung làm một đầu cá ướp muối.
Triệu Thanh Thanh càng ngày càng chiếm được sự ủng hộ của các tộc lão Triệu gia hơn, mặc dù thực lực của nàng thuộc dạng bất nhập lưu, nhưng thủ đoạn thì không có chỗ chê nào cả, tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm mà có thể xử lí chính vụ đâu ra đấy, mai sau hấp thu đủ kinh nghiệm thì dư sức làm một vị minh quân, không dám nói đem Triệu gia phát dương quang đại, nhưng giữ gìn cơ nghiệp tổ tông thì dư sức.
Hơn nữa có ý định muốn tranh vương vị với nàng cũng chỉ có mình Triệu Vô Hối, hiện tại thì hay rồi, cái tên vương bát đản này không những dẫn sói vào nhà, còn muốn đào mả tổ tiên nhà mình lên, đến cả tộc lão cũng muốn hạ thủ, may mà hắn nhanh chân bỏ trốn trước, bằng không thì hiện tại đã bị mấy vị thái thượng trưởng lão Triệu gia đem xiên thành thịt nướng để nhắm rượu rồi.
Tử Phong đối với Triệu Vô Hối cũng khá là thất vọng, ngoại trừ ban đầu có ý định lợi dụng Triệu Thanh Thanh ra, hắn cũng ôm tâm tình muốn thử một chút tư vị chính trị cung đấu với Triệu Vô Hối. Tưởng rằng kế tiếp sẽ là một tràng đấu trí đấu dũng kinh thiên động địa, Triệu Thanh Thanh chiến Triệu Vô Hối, còn hắn sẽ làm hắc thủ sau màn....khụ, quân sư sau màn.
Cơ mà kết quả thì khiến hắn thất vọng vô cùng, mới chỉ thi có chút tiểu kế mà đối phương đã bại trận nằm úp sấp một chỗ, tràng diện long tranh hổ đấu tự nhiên trở nên tẻ ngắt không thú vị, bao nhiêu thứ hay ho hắn học được từ mấy bộ tiểu thuyết cung đấu tự nhiên trở nên vô dụng vứt xó.
Đến chính hắn cũng không hề nhận ra là những tiểu thuyết cung đấu mà hắn đã từng đọc không hề xuất hiện sự tồn tại của mấy nhân vật có thể dùng một chưởng mài nhẵn cả ngọn núi, tất cả chỉ là người bình thường, căn bản không thể so sánh với thế giới này vốn là nơi ai có nắm đấm to hơn người đó liền là lão đại.
Các cường giả đỉnh cao của Triệu gia hay các đại gia tộc khác đều ăn ý đứng ngoài để cho Triệu Thanh Thanh và Triệu Vô Hối đấu với nhau, tự nhiên lại xuất hiện một thớt hắc mã như Tử Phong nhảy vào quấy rối, không loạn lên mới là lạ.
Đương nhiên Triệu gia cũng không có ý kiến gì, mời chào cường giả từ bên ngoài như thế nào là bản sự của mỗi người, Triệu Vô Hối có thể mời chào Nhất Tọa Linh Đế Phong Vạn Đạo, thì Triệu Thanh Thanh cũng có thể mời đến một Thương Hải Cảnh Bán Thần, chỉ là nghĩ như thế nào cũng thấy Triệu Thanh Thanh có chút dùng đại bác bắn chim, đại tài tiểu dụng.
Cũng cùng lúc đó, Triệu Thanh Thanh tay nắm đại quyền, gần như không ai có thể uy hiếp đến địa vị và quyền lực của nàng, Triệu Yển Nhạn cũng không có lí do gì để điệu thấp như trước kia nữa. Tiểu nha đầu hoành không xuất thế khiến trên dưới Triệu gia phải kinh ngạc cái cằm cũng muốn rơi xuống đất.
Luận tuổi tác, Triệu Yển Nhạn đến cả một nửa của Triệu Thanh Thanh cũng không đến, nhưng bất kể là trí tuệ, năng lực cùng tư duy đều khiến Triệu gia chấn kinh, tấu chương và rất nhiều sự vụ đáng ra phải do nữ hoàng bệ hạ giải quyết thì được nàng xử lí đến phân nửa, hơn nữa làm đâu ra đấy, không có chút mao bệnh nào.
Nếu là ở trong hoàng thất nước khác mà xuất hiện tình cảnh này, Triệu Yển Nhạn không bị nữ hoàng bệ hạ bóp chết mới là lạ, từ trước tới nay công cao chấn chủ chết vô số, đây lại còn là muội muội của nữ hoàng, đồng dạng có tư cách tranh đoạt hoàng vị. Cũng may là Triệu Thanh Thanh với Triệu Yển Nhạn tỉ muội tình thâm, chuyện thủ túc thương tàn này không có xảy ra, nữ hoàng bệ hạ cũng biết vị muội muội này vô tâm với quyền lực, chỉ muốn sống sung sướng nhàn nhã cho qua ngày, trợ giúp tỉ tỉ của mình phân ưu cũng chỉ là vì tình nghĩa nên không có nghi kỵ gì hết.
Với tình hình hiện tại, nói hai tỉ muội này cùng ngồi chung hoàng vị cũng không có quá đáng, chỉ là đối với chuyện này, Triệu gia đến cả nhắm một con mắt mở một con mắt cũng không thèm làm, trực tiếp giả mù hết cả một lượt, miễn là đế quốc không đại loạn, minh quân tại vị là được, Triệu Thanh Thanh và Triệu Yển Nhạn ai ngồi lên hoàng vị liền ngồi, không quá quan trọng.
Hiếm có một ngày thanh bình yên tĩnh, chúng nữ vui vẻ sum vầy với Tử Phong nhưng cũng không có quên đi việc tu luyện, không phải ai cũng có thể bật hack như hắn nên bế quan tu luyện là khó tránh khỏi, Hồ Tâm Nguyệt khôi phục khí huyết cũng đâm đầu vào tu luyện, muốn nhanh chóng tăng lên thực lực để có thể cùng báo thù với Tử Phong.
Riêng Tử Phong thì vô cùng nhàn nhã, trực tiếp vác ghế ra giữa sân sưởi nắng, ôm lấy tiểu Tuyết Liên nằm ngủ gà ngủ gật, kém chút không đem chữ lười viết hẳn trên mặt. Triệu Thanh Thanh ngày hôm nay không có thượng triều, nghe nói là phải tiếp đoàn khách nhân đến từ một thế lực có danh tiếng không nhỏ khác, nếu nhớ không nhầm thì đối phương đến là để báo hỉ sự hay gì đó thì phải, dạo này hắn không mấy quan tâm đến thế giới bên ngoài nên cũng không rõ ràng cho lắm.
Vốn định nằm chết dí trên ghế tựa cho đến hết ngày, Tử Phong đột nhiên nhận được tin báo đến từ phân thân vốn đang ẩn nấp trong bóng của Triệu Thanh Thanh.
"Nguyệt tiền bối, ngài có thể tới chỗ ta một chút được không?"
Kỹ năng Thiên Ngoại Hóa Thân không còn, nhưng phân thân bóng tối của Tử Phong tạo ra bằng kỹ năng Bá Vương Bóng Đêm cũng không kém cạnh là bao, năng lực hoán đổi vị trí vẫn chưa từng biến mất, chỉ khác một điều đó là khoảng cách thi triển trở nên ngắn hơn rất nhiều mà thôi.
Nói là hoán đổi vị trí, thực tế là Tử Phong chỉ là đưa ý thức của mình từ bản thể qua phân thân mà thôi, cũng không có khoa trương đến mức như vậy. Bình thường phân thân bóng tối không có mấy ý thức tự chủ nếu Tử Phong không cố tình điều khiển, chỉ biết vâng lệnh một cách máy móc, hắn không muốn dò xét việc tư của Triệu Thanh Thanh nên phân thân đặt ở chỗ của nàng đại đa số thời gian đều ở trạng thái tự bế, chỉ khi nào nàng cầng liên hệ với hắn hoặc là gặp nguy hiểm thì nó mới tỉnh lại.
Ý thức của Tử Phong tiến nhập vào trong phân thân, sau đó từ trong cái bóng dưới chân Triệu Thanh Thanh xuất hiện, vị trí hiện tại chính là phòng riêng của nàng, tuy không biết tại sao nàng lại gọi hắn tới nơi này, nhưng dù sao mình cũng đang làm hộ vệ cho người ta, đã mở miệng gọi chẳng lẽ mình lại không xuất hiện?
Tử Phong hiện thân về sau liền hơi khom người hành lễ với Triệu Thanh Thanh, miệng nói
"Tham kiến bệ hạ."
"Tiền bối xin đừng đa lễ, ta cũng không dám nhận lễ của ngài a, lão tổ tông mà biết được thì mắng ta chết." Triệu Thanh Thanh cười cười.
Đưa mắt nhìn Triệu Thanh Thanh, Tử Phong không khỏi cảm thán, đúng là quyền lực có thể thay đổi một người trong thời gian cực ngắn, nữ tử thông minh tài trí nhưng hơi có chút ngây thơ lúc trước đã biến mất, Triệu Thanh Thanh lúc này đã trở nên thành thục rất nhiều, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ quý khí, lời nói đơn giản cũng bao hàm một tia uy áp vương giả như có như không, khí thế tại thân không giận mà uy, vô cùng phù hợp với thân phận địa vị hiện tại.
"Không biết bệ hạ cho gọi ta là có chuyện gì?" Tử Phong hỏi.
Triệu Thanh Thanh lúc này chỉ đang mặc một kiện áo lót mỏng manh, bên cạnh bày ra mấy đạo y phục quý phái khác, hiển nhiên là nàng đang thay quần áo dở dang. Nàng cũng không tị hiềm Tử Phong là một nam nhân đứng đó, vô cùng thoải mái xuyên vào y phục, vừa làm vừa nói
"Tiền bối đợi một chút, ta thay y phục xong sẽ dẫn ngài đi gặp một người."
Trong phòng cô nam quả nữ, nam tử soái khí bừng bừng, nữ nhân thì trên người chỉ mặc một bộ quần áo lót bên trong mỏng tang như cánh ve, nói muốn bao nhiêu mập mờ liền có bấy nhiêu. Cơ mà Tử Phong không cho rằng Triệu Thanh Thanh đây là đang cố tình câu dẫn hắn, xác thực về nhan sắc thì nàng rất đẹp, dáng người trên lồi dưới lõm, chỗ cần vểnh lên thì vểnh, chỗ cần hõm xuống thì hõm, tỉ lệ cơ thể cũng thuộc dạng nhất lưu, chính hợp khẩu vị của hắn.
Nhưng chưa nói đến việc Tử Phong hoàn toàn không có hứng thú gì đối với nàng, chỉ riêng việc hình tượng của hắn hiện tại là một vị tiền bối ngang hàng với lão tổ tông của Triệu gia đã đánh tan bất kể sự mập mờ hương diễm nào rồi. Tuy nói rằng tuổi tác đối với võ giả chỉ là một con số, trâu già gặm cỏ non là chuyện thường như cơm bữa, nhưng Triệu Thanh Thanh vẫn luôn tôn kính mình, nàng sẽ không làm ra những việc không biết thẹn như vậy, đây chỉ đơn thuần là nàng không coi hắn là người ngoài, hành động tùy tiện thoải mái một chút mà thôi.
Quần áo lót trên người nàng cũng không hở hang, áo dài, quần kéo tới tận bắp chân, về cơ bản thì chẳng để lộ chút da thịt thừa thãi nào cả, hơn nữa Tử Phong trong mắt nàng chính là trưởng bối trong nhà, chỉ là mặc thêm y phục trước mặt trưởng bối, cũng không phải là lột sạch đồ ra, có vấn đề gì hay không? Dường như không có a!
Phong tục và văn hóa của Huyền Linh đại lục tuy có phần giống thời phong kiến của mấy nước phương Đông ở Trái Đất, nhưng cũng không có bảo thủ đến như vậy, ngược lại vô cùng phóng khoáng, lễ nghi tối thiểu thì vẫn có, nhưng không đến nỗi nữ tử chỉ cần bị nhìn thấy chút da thịt liền muốn xấu hổ tự sát. Triệu Thanh Thanh không có vấn đề gì với chuyện này, Tử Phong thân là người mang tư tưởng hiện đại lại càng không quan tâm.
"Gặp ai?" Tử Phong tùy ý ngồi xuống một bên, thuận tay với lấy một trong số mấy kiện áo choàng bị vứt bừa bãi trên mặt bàn đưa tới cho Triệu Thanh Thanh, miệng nói
"Màu này hợp với bệ hạ hơn."
Triệu Thanh Thanh tiếp nhận kiện áo choàng mặc vào, vừa chỉnh lý y phục vừa nói
"Cô cô của ta xa nhà gần mười năm nay, hiện tại mới trở về thăm mọi người, ta muốn giới thiệu ngài với cô cô a."
"Ra vậy, cơ mà sao tự nhiên lại muốn chúng ta gặp nhau?" Tử Phong gật đầu nói.
"Cô cô của ta thế nhưng là một Thất giai Thánh Đan Sư a, rất là lợi hại, tiền bối tuy không thiếu đan dược cao giai nhưng quen biết với một vị Thánh Đan Sư cũng là chuyện có lợi đúng chứ, cũng có lúc sẽ phát huy được tác dụng."
Thất giai Đan Thánh quý hiếm lắm hay sao, ta cũng coi như là một Thập giai Đan Thần này! Tử Phong trong lòng âm thầm nói bậy mấy câu, nhưng cũng không mở miệng ra từ chối Triệu Thanh Thanh. Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đi gặp mặt một chút cũng được, không nên cô phụ một mảnh thành ý của nàng a.
"Bệ hạ ngày hôm nay tiếp kiến kiến khách nhân có vấn đề gì không?" Tử Phong tùy tiện đổi chủ đề.
"Sao lại có vấn đề gì được, cũng chỉ là một siêu nhất lưu thế lực tới đây đưa bái thiếp báo hỉ sự mà thôi, cũng không quá quan trọng. Cơ mà chuyện này cũng liên quan đến cô cô của ta đó." Triệu Thanh Thanh xoay người mấy vòng trước gương, miệng nói.
Tử Phong cùng với Triệu Thanh Thanh rất nhanh liền rời khỏi phòng đi đến hậu cung, nơi này vốn dĩ là nơi ở của các phi tần, hoàng hậu cùng Thái hậu các thứ, chỉ là sau khi Triệu Thanh Thanh lên ngôi thì những phi tần của Tiên Đế đều được rời đi chỗ khác, hậu cung chỉ còn lại một mình đương kim Thái hậu Triệu Vương Mẫn độc chiếm.
Thân là nữ hoàng, Triệu Thanh Thanh có thể danh chính ngôn thuận thu nam sủng hay là lập một nam nhân nào đó làm hậu, đương nhiên những người này về mặt địa vị sẽ tương đương với phi tần trong hậu cung. Huyền Linh đại lục không tòn tại cái gì lễ giáo kiểu nữ nhân cả đời chỉ có thể có duy nhất một nam nhân này nọ, cường giả vi tôn, nam cường giả có thể lập hậu cung mấy trăm thị thiếp thì nữ cường giả cũng có thể có một đống nam sủng hầu hạ.
Triệu Thanh Thanh về cơ bản không hề có ý định kiếm nam sủng, đừng nói là nam sủng, đến cả việc lập hậu hay kén rể cũng bị nàng ném ra sau đầu không quan tâm, theo như lời nàng nói thì còn bao nhiêu việc phải xử lí, thời gian đâu mà hưởng thụ trụy lạc, mà kể cả nàng có thời gian đi chăng nữa thì cũng không có chuyện nàng dễ dàng đem cơ thể của mình ra cho một đám nam sủng hầu hạ, đối với nàng thì cơ thể của mình chỉ dành cho trượng phu tương lai mà thôi.
Trên đường đi, Tử Phong rốt cuộc cũng từ miệng Triệu Thanh Thanh biết được lai lịch vị cô cô của nàng, người này theo bối phận thì ngang hàng với Triệu Vương Mẫn, là con gái của một vị Vương gia dòng chính gần với tiên đế, phải gọi Triệu Vương Mẫn một tiếng biểu tỷ.
Nữ nhân này thiên phú tu hành không có quá mức nghịch thiên, về cơ bản chỉ hơn thiên tài bình thường vài cấp, tu luyện mấy trăm năm mới đột phá Thánh Tôn, nhưng thiên phú về mặt luyện đan thì vô cùng ưu tú, Thát giai Đan Thánh không phải là chuyện đùa, nàng là một trong số cực ít những đan sư trong thiên hạ được đặt kỳ vọng đột phá Bát giai Đan Tôn, một thân bản lĩnh đan đạo so ra chỉ kém đệ nhất đan sư Thủy Nam Hạc mà thôi.
Cơ mà người này không ở trong Triệu gia an tâm tu luyện nghiên cứu đan đạo, lại trực tiếp bỏ nhà đi ra ngoài, xung phong làm gián điệp cho Triệu gia thẩm thấu thế lực khác, như lời nàng nói ra lúc đó chính là nghiên cứu đan đạo thì ở Triệu gia hay ở nơi nào khác cũng đều như nhau, ở mãi trong nhà không đột phá, biết đâu ra ngoài lại tìm được linh cảm phá cảnh thì sao?
Lúc đó nàng nhận được sự sủng ái của tiên đế, Triệu gia cũng có vài vị Thất giai Đan Thánh khác, không có nàng cũng không ảnh hưởng, dưới sự cho phép của tiên đế, nàng liền thoải mái rời khỏi Thiên Hành đế quốc.
Một lần ra đi liền mấy chục năm không thèm về nhà, đại khái là ở ngoài chơi vui đến quên trời quên đất đi, chỉ có thời điểm cách đây mười năm nàng mới về nhà một lần, hiện tại là lần thứ hai. Xảo diệu đó là, thế lực mà nàng tiến vào làm gián điệp, lại chính là cái thế lực siêu nhất lưu ngày hôm nay tới bái phỏng Triệu gia, chính Triệu Thanh Thanh là người tiếp bọn họ.
Tử Phong nghe kể mà cũng không khỏi bội phục tiên đế, tuy chưa gặp mặt nhưng hắn cũng có thể thấy được người này có đại phách lực, dám thả một Thánh Đan sư tiềm năng vô hạn chạy ra ngoài làm mật thám, rời ngôi liền cứng rắn đem cháu gái mình thượng vị, phần đảm lượng này không phục cũng không được.
Nhắc đến Thánh Đan sư, Tử Phong không khỏi nhớ tới một Thánh Đan Sư khác mà mình quen biết, người này đối với hắn còn có ơn đấy, cũng không biết bảy năm qua nàng sống như thế nào.
Đi đến tẩm cung của Thái hậu, Tử Phong nhanh chóng nhận ra hai đạo khí tức đang ở trong thư phòng, một đạo khí tức thuộc về Triệu Vương Mẫn, một đạo khí tức còn lại hắn không nhận ra, nhưng không hiểu sao lại có chút cảm giác quen thuộc.
Toàn bộ hoàng cung chính là nhà của mình, Triệu Thanh Thanh cũng không cho người thông báo, mặc kệ lễ nghi mà trực tiếp đẩy cửa tiến vào trong phòng
"Mẫu hậu! Con mang tiền bối đến rồi!"
Triệu Vương Mẫn ở trong thư phòng đang ngồi ngay sát một nữ tử, biểu hiện thập phần thân thiết, nàng đối với hành động của Triệu Thanh Thanh cũng có chút bất mãn
"Đã là nữ hoàng của một nước rồi, đến cả một chút lễ nghi cũng không có."
"Nếu đã là nữ hoàng thì liền muốn làm gì thì làm chứ, trước mặt người nhà mà còn phải giữ lễ chẳng phải vô cùng bất tiện hay sao." Triệu Thanh Thanh không để ý nói.
Tử Phong cũng rảo bước theo chân Triệu Thanh Thanh bước vào phòng, đảo mắt nhìn về phía nữ nhân bên cạnh Triệu Vương Mẫn, đúng lúc này nàng cũng quay sang nhìn hắn.
Hai ánh mắt chạm nhau, toàn bộ thời gian dường như dừng lại, nữ nhân kia biểu lộ sững sờ không dám tin, hai mắt mở to không chớp. Tử Phong cũng đồng dạng đứng ngây người, trong đầu xuất hiện hàng loạt suy nghĩ lao nhanh như ngựa phi nước đại, một hồi lâu sau mới tỉnh hồn lại, khẽ nhẹ giọng lẩm bẩm
"Mai Tôn Giả???"
Trước hết thì với thân phận hiện tại của Tử Phong là thủ hộ giả của nữ hoàng bệ hạ, hắn rất khó để có thể chủ động ra tay mà không có lí do chính đáng, chỉ hời hợt nói rằng Đường Tam khi dễ tỷ tỷ của thê tử mình mà muốn đem cả Đường gia làm thịt thì ai mà đồng ý cho hắn làm. Dĩ nhiên nếu thực lực của hắn thật sự giống như "Nguyệt tiền bối" trong mắt mọi người thì quản cái gì thân phận này nọ, một kiếm lật úp cả cái kinh thành này lên cũng không ai dám thả một cái rắm, cơ mà thực tế thì hắn chỉ là miệng cọp gan thỏ, chỉ là giả tượng trang bức mà thôi.
Một lí do nữa đó là Đường gia cũng không dễ diệt như vậy, tuy nói Đường gia có thể phát triển đến ngày hôm nay là bởi vì hoàng thất cố tình để cho bọn hắn phát triển, thực lực tổng thể kém xa Triệu gia, nhưng không bột đố gột nên hồ, Đường gia sở hữu nội tình cũng không yếu chút nào.
Không khoa trương như Triệu gia có Thiên Tôn cường giả nhiều như chó, nhưng nếu dốc toàn lực thì Đường gia vẫn có thể lấy ra tầm hai mươi vị Thiên Tôn đại năng, nghe thì có phần hơi yếu, nhưng đấy là so sánh với đệ nhất thế gia trên cả đại lục là Triệu gia mà thôi, chứ cỗ lực lượng đấy cực kỳ khổng lồ, thừa sức quét ngang tám thành thế lực trên bản đồ.
Cường giả chứng đạo về mặt chiến lực, sức phá hoại vượt xa cường giả Thánh Giai hàng trăm hàng ngàn lần, nếu để một vị Thiên Tôn đại năng không chút kiêng nể ra tay, có đánh chìm một khối đại lục cũng là chuyện có thể xảy ra, chỉ là bình thường không ai ăn no dỗi hơi tới mức muốn nhấn chìm thổ địa bên dưới chân xuống lòng biển cả, nên dù có đánh nhau đến đỏ cả mắt thì sức phá hoại vẫn được hạ xuống thấp nhất.
Chỉ một vị Thiên Tôn đại năng đã đủ để hủy thiên diệt địa, hơn hai mươi vị có thể làm được gì thì không cần phải bàn nữa. Đừng nhìn Ngũ Bộ Thiên Tôn gặp Tử Phong không chịu nổi một kích, cường giả bậc này kể cả ở trong các đại gia tộc như Đường gia cũng có địa vị siêu nhiên, là trụ cột chân chính của gia tộc, không nói đâu xa, Lăng Hư Cung đứng vững hơn ngàn năm, khống chế cả một mảnh thổ địa rộng lớn cũng chỉ bằng một vị Phá Quân Tôn Giả Trác Thanh Phàm vốn chỉ là Nhị Bộ Thiên Tôn mà thôi.
Đương nhiên hai chục vị cường giả Thiên Tôn hay là hai trăm thì đối với Tử Phong chỉ khác nhau ở chỗ cần dùng đến năm chiêu hay là mười chiêu, không quá quan trọng, vấn đề đó là đấy không phải là toàn bộ thực lực của Đường gia.
Thân là một trong ngũ đại gia tộc sở hữu quyền lực và thực lực bao trùm lên tất cả các thế lực khác trong Thiên Hành đế quốc, Đường gia còn có hai vị lão tổ tông tu vi đã đạt đến cấp bậc Linh Đế, là một trong các cường giả cùng thời với khai quốc hoàng đế Triệu Vô Cực.
Theo điều tra của Tử Phong thì hai lão già này đều là cường giả Linh Đế thành danh đã lâu, lần gần nhất xuất thủ là cách đây mấy trăm năm, lúc đó tu vi của hai người lần lượt là Nhị Tọa Linh Đế và Tam Tọa Linh Đế, từ lần đó đến tận lúc này vẫn luôn bế quan, có quỷ mới biết được hai lão rùa đen này có đột phá cảnh giới trong thời gian này hay không.
Thực lực của Tử Phong hoàn toàn vượt qua ranh giới của tu vi, Nhất Tọa Linh Đế hắn có tự tin đập chết, Nhị Tọa Linh Đế nếu không có thủ đoạn đặc thù thì hắn vẫn có sáu thành nắm chắc thắng lợi, nhưng mà nếu đối mặt với Tam Tọa Linh Đế, thực lực hiện tại của hắn chỉ đủ để chiến một trận mà thôi.
Cửu Bộ Thiên Tôn đủ sức đánh tay đôi với Tam Tọa Linh Đế, đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử, thậm chí kể cả trong tương lai cũng khó mà xảy ra lần nữa. Nhưng Tử Phong sẽ không bị cái này khiến bản thân lú lẫn trong vinh quang, nói là đánh ngang tay nhưng đấy là trong trường hợp hắn sử dụng hết bài tẩy của mình không giữ lại chút nào.
Linh Đế cường giả thọ mệnh đến vài vạn năm, so với ô quy còn sống lâu gấp mấy trăm lần, hắn sẽ không cho rằng một đám lão bất tử này sẽ chỉ có mỗi tu vi trong người mà không sở hữu chút thủ đoạn áp đáy hòm lợi hại nào khác, Tử Phong tuyệt đối không dám coi thường những lão quỷ sống dai này.
Trên thực tế Tử Phong có thể chỉ cần ám sát Đường Tam là được, dù sao thì người thực sự đắc tội Hồ Tâm Nguyệt ở đây cũng chỉ có mình hắn, cơ mà ai bảo tên Đường Tam này vận khí cứt chó gì lại gặp phải Tử Phong. Vốn dĩ có thể xuyên việt, trên người lại có kim thủ chỉ bật hack, theo mô típ thường thấy thì sẽ chẳng mấy chốc vấn đỉnh thiên hạ, chỉ tiếc là Đường Tam lại cũng gặp một tên bật hack khác, hơn nữa người này còn bật hack sớm hơn rất nhiều, nói hắn vận khí kém là còn nhẹ chán.
Chuyện xử lí Đường gia bị Tử Phong tạm thời ném vào một góc, hắn hiện tại cần phải chú tâm tu luyện, sớm ngày đột phá Linh Đế, đến lúc đó thực lực của hắn mới miễn cưỡng gọi là đủ để bảo mệnh. Nói như vậy chứ hắn cũng biết đạo lí dục tốc bất đạt, cái gì có thể nhanh được thì nhanh, nếu không được thì tuyệt không nên cưỡng ép quá mức.
Tử Phong bình thường rất ít khi đi ra khỏi kinh thành, đơn giản bởi vì chức trách của hắn chính là bảo hộ nữ hoàng bệ hạ, mặc dù hệ số nguy hiểm của nàng ở trong hoàng cung gần như là bằng không, nhưng hắn là người giữ lời hứa, đã thỏa thuận là sẽ bảo vệ Triệu Thanh Thanh 24/7, hắn sẽ không tự nhiên rời bỏ mà không có lí do. Phân thân bóng tối cũng khá là tiện lợi, nhưng nếu khoảng cách giữa hắn và phân thân quá xa thì thực lực của phân thân sẽ giảm sút nghiêm trọng, dù sao cũng không có việc gì làm, hắn liền thoải mái trốn ở trong lãnh cung làm một đầu cá ướp muối.
Triệu Thanh Thanh càng ngày càng chiếm được sự ủng hộ của các tộc lão Triệu gia hơn, mặc dù thực lực của nàng thuộc dạng bất nhập lưu, nhưng thủ đoạn thì không có chỗ chê nào cả, tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm mà có thể xử lí chính vụ đâu ra đấy, mai sau hấp thu đủ kinh nghiệm thì dư sức làm một vị minh quân, không dám nói đem Triệu gia phát dương quang đại, nhưng giữ gìn cơ nghiệp tổ tông thì dư sức.
Hơn nữa có ý định muốn tranh vương vị với nàng cũng chỉ có mình Triệu Vô Hối, hiện tại thì hay rồi, cái tên vương bát đản này không những dẫn sói vào nhà, còn muốn đào mả tổ tiên nhà mình lên, đến cả tộc lão cũng muốn hạ thủ, may mà hắn nhanh chân bỏ trốn trước, bằng không thì hiện tại đã bị mấy vị thái thượng trưởng lão Triệu gia đem xiên thành thịt nướng để nhắm rượu rồi.
Tử Phong đối với Triệu Vô Hối cũng khá là thất vọng, ngoại trừ ban đầu có ý định lợi dụng Triệu Thanh Thanh ra, hắn cũng ôm tâm tình muốn thử một chút tư vị chính trị cung đấu với Triệu Vô Hối. Tưởng rằng kế tiếp sẽ là một tràng đấu trí đấu dũng kinh thiên động địa, Triệu Thanh Thanh chiến Triệu Vô Hối, còn hắn sẽ làm hắc thủ sau màn....khụ, quân sư sau màn.
Cơ mà kết quả thì khiến hắn thất vọng vô cùng, mới chỉ thi có chút tiểu kế mà đối phương đã bại trận nằm úp sấp một chỗ, tràng diện long tranh hổ đấu tự nhiên trở nên tẻ ngắt không thú vị, bao nhiêu thứ hay ho hắn học được từ mấy bộ tiểu thuyết cung đấu tự nhiên trở nên vô dụng vứt xó.
Đến chính hắn cũng không hề nhận ra là những tiểu thuyết cung đấu mà hắn đã từng đọc không hề xuất hiện sự tồn tại của mấy nhân vật có thể dùng một chưởng mài nhẵn cả ngọn núi, tất cả chỉ là người bình thường, căn bản không thể so sánh với thế giới này vốn là nơi ai có nắm đấm to hơn người đó liền là lão đại.
Các cường giả đỉnh cao của Triệu gia hay các đại gia tộc khác đều ăn ý đứng ngoài để cho Triệu Thanh Thanh và Triệu Vô Hối đấu với nhau, tự nhiên lại xuất hiện một thớt hắc mã như Tử Phong nhảy vào quấy rối, không loạn lên mới là lạ.
Đương nhiên Triệu gia cũng không có ý kiến gì, mời chào cường giả từ bên ngoài như thế nào là bản sự của mỗi người, Triệu Vô Hối có thể mời chào Nhất Tọa Linh Đế Phong Vạn Đạo, thì Triệu Thanh Thanh cũng có thể mời đến một Thương Hải Cảnh Bán Thần, chỉ là nghĩ như thế nào cũng thấy Triệu Thanh Thanh có chút dùng đại bác bắn chim, đại tài tiểu dụng.
Cũng cùng lúc đó, Triệu Thanh Thanh tay nắm đại quyền, gần như không ai có thể uy hiếp đến địa vị và quyền lực của nàng, Triệu Yển Nhạn cũng không có lí do gì để điệu thấp như trước kia nữa. Tiểu nha đầu hoành không xuất thế khiến trên dưới Triệu gia phải kinh ngạc cái cằm cũng muốn rơi xuống đất.
Luận tuổi tác, Triệu Yển Nhạn đến cả một nửa của Triệu Thanh Thanh cũng không đến, nhưng bất kể là trí tuệ, năng lực cùng tư duy đều khiến Triệu gia chấn kinh, tấu chương và rất nhiều sự vụ đáng ra phải do nữ hoàng bệ hạ giải quyết thì được nàng xử lí đến phân nửa, hơn nữa làm đâu ra đấy, không có chút mao bệnh nào.
Nếu là ở trong hoàng thất nước khác mà xuất hiện tình cảnh này, Triệu Yển Nhạn không bị nữ hoàng bệ hạ bóp chết mới là lạ, từ trước tới nay công cao chấn chủ chết vô số, đây lại còn là muội muội của nữ hoàng, đồng dạng có tư cách tranh đoạt hoàng vị. Cũng may là Triệu Thanh Thanh với Triệu Yển Nhạn tỉ muội tình thâm, chuyện thủ túc thương tàn này không có xảy ra, nữ hoàng bệ hạ cũng biết vị muội muội này vô tâm với quyền lực, chỉ muốn sống sung sướng nhàn nhã cho qua ngày, trợ giúp tỉ tỉ của mình phân ưu cũng chỉ là vì tình nghĩa nên không có nghi kỵ gì hết.
Với tình hình hiện tại, nói hai tỉ muội này cùng ngồi chung hoàng vị cũng không có quá đáng, chỉ là đối với chuyện này, Triệu gia đến cả nhắm một con mắt mở một con mắt cũng không thèm làm, trực tiếp giả mù hết cả một lượt, miễn là đế quốc không đại loạn, minh quân tại vị là được, Triệu Thanh Thanh và Triệu Yển Nhạn ai ngồi lên hoàng vị liền ngồi, không quá quan trọng.
Hiếm có một ngày thanh bình yên tĩnh, chúng nữ vui vẻ sum vầy với Tử Phong nhưng cũng không có quên đi việc tu luyện, không phải ai cũng có thể bật hack như hắn nên bế quan tu luyện là khó tránh khỏi, Hồ Tâm Nguyệt khôi phục khí huyết cũng đâm đầu vào tu luyện, muốn nhanh chóng tăng lên thực lực để có thể cùng báo thù với Tử Phong.
Riêng Tử Phong thì vô cùng nhàn nhã, trực tiếp vác ghế ra giữa sân sưởi nắng, ôm lấy tiểu Tuyết Liên nằm ngủ gà ngủ gật, kém chút không đem chữ lười viết hẳn trên mặt. Triệu Thanh Thanh ngày hôm nay không có thượng triều, nghe nói là phải tiếp đoàn khách nhân đến từ một thế lực có danh tiếng không nhỏ khác, nếu nhớ không nhầm thì đối phương đến là để báo hỉ sự hay gì đó thì phải, dạo này hắn không mấy quan tâm đến thế giới bên ngoài nên cũng không rõ ràng cho lắm.
Vốn định nằm chết dí trên ghế tựa cho đến hết ngày, Tử Phong đột nhiên nhận được tin báo đến từ phân thân vốn đang ẩn nấp trong bóng của Triệu Thanh Thanh.
"Nguyệt tiền bối, ngài có thể tới chỗ ta một chút được không?"
Kỹ năng Thiên Ngoại Hóa Thân không còn, nhưng phân thân bóng tối của Tử Phong tạo ra bằng kỹ năng Bá Vương Bóng Đêm cũng không kém cạnh là bao, năng lực hoán đổi vị trí vẫn chưa từng biến mất, chỉ khác một điều đó là khoảng cách thi triển trở nên ngắn hơn rất nhiều mà thôi.
Nói là hoán đổi vị trí, thực tế là Tử Phong chỉ là đưa ý thức của mình từ bản thể qua phân thân mà thôi, cũng không có khoa trương đến mức như vậy. Bình thường phân thân bóng tối không có mấy ý thức tự chủ nếu Tử Phong không cố tình điều khiển, chỉ biết vâng lệnh một cách máy móc, hắn không muốn dò xét việc tư của Triệu Thanh Thanh nên phân thân đặt ở chỗ của nàng đại đa số thời gian đều ở trạng thái tự bế, chỉ khi nào nàng cầng liên hệ với hắn hoặc là gặp nguy hiểm thì nó mới tỉnh lại.
Ý thức của Tử Phong tiến nhập vào trong phân thân, sau đó từ trong cái bóng dưới chân Triệu Thanh Thanh xuất hiện, vị trí hiện tại chính là phòng riêng của nàng, tuy không biết tại sao nàng lại gọi hắn tới nơi này, nhưng dù sao mình cũng đang làm hộ vệ cho người ta, đã mở miệng gọi chẳng lẽ mình lại không xuất hiện?
Tử Phong hiện thân về sau liền hơi khom người hành lễ với Triệu Thanh Thanh, miệng nói
"Tham kiến bệ hạ."
"Tiền bối xin đừng đa lễ, ta cũng không dám nhận lễ của ngài a, lão tổ tông mà biết được thì mắng ta chết." Triệu Thanh Thanh cười cười.
Đưa mắt nhìn Triệu Thanh Thanh, Tử Phong không khỏi cảm thán, đúng là quyền lực có thể thay đổi một người trong thời gian cực ngắn, nữ tử thông minh tài trí nhưng hơi có chút ngây thơ lúc trước đã biến mất, Triệu Thanh Thanh lúc này đã trở nên thành thục rất nhiều, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ quý khí, lời nói đơn giản cũng bao hàm một tia uy áp vương giả như có như không, khí thế tại thân không giận mà uy, vô cùng phù hợp với thân phận địa vị hiện tại.
"Không biết bệ hạ cho gọi ta là có chuyện gì?" Tử Phong hỏi.
Triệu Thanh Thanh lúc này chỉ đang mặc một kiện áo lót mỏng manh, bên cạnh bày ra mấy đạo y phục quý phái khác, hiển nhiên là nàng đang thay quần áo dở dang. Nàng cũng không tị hiềm Tử Phong là một nam nhân đứng đó, vô cùng thoải mái xuyên vào y phục, vừa làm vừa nói
"Tiền bối đợi một chút, ta thay y phục xong sẽ dẫn ngài đi gặp một người."
Trong phòng cô nam quả nữ, nam tử soái khí bừng bừng, nữ nhân thì trên người chỉ mặc một bộ quần áo lót bên trong mỏng tang như cánh ve, nói muốn bao nhiêu mập mờ liền có bấy nhiêu. Cơ mà Tử Phong không cho rằng Triệu Thanh Thanh đây là đang cố tình câu dẫn hắn, xác thực về nhan sắc thì nàng rất đẹp, dáng người trên lồi dưới lõm, chỗ cần vểnh lên thì vểnh, chỗ cần hõm xuống thì hõm, tỉ lệ cơ thể cũng thuộc dạng nhất lưu, chính hợp khẩu vị của hắn.
Nhưng chưa nói đến việc Tử Phong hoàn toàn không có hứng thú gì đối với nàng, chỉ riêng việc hình tượng của hắn hiện tại là một vị tiền bối ngang hàng với lão tổ tông của Triệu gia đã đánh tan bất kể sự mập mờ hương diễm nào rồi. Tuy nói rằng tuổi tác đối với võ giả chỉ là một con số, trâu già gặm cỏ non là chuyện thường như cơm bữa, nhưng Triệu Thanh Thanh vẫn luôn tôn kính mình, nàng sẽ không làm ra những việc không biết thẹn như vậy, đây chỉ đơn thuần là nàng không coi hắn là người ngoài, hành động tùy tiện thoải mái một chút mà thôi.
Quần áo lót trên người nàng cũng không hở hang, áo dài, quần kéo tới tận bắp chân, về cơ bản thì chẳng để lộ chút da thịt thừa thãi nào cả, hơn nữa Tử Phong trong mắt nàng chính là trưởng bối trong nhà, chỉ là mặc thêm y phục trước mặt trưởng bối, cũng không phải là lột sạch đồ ra, có vấn đề gì hay không? Dường như không có a!
Phong tục và văn hóa của Huyền Linh đại lục tuy có phần giống thời phong kiến của mấy nước phương Đông ở Trái Đất, nhưng cũng không có bảo thủ đến như vậy, ngược lại vô cùng phóng khoáng, lễ nghi tối thiểu thì vẫn có, nhưng không đến nỗi nữ tử chỉ cần bị nhìn thấy chút da thịt liền muốn xấu hổ tự sát. Triệu Thanh Thanh không có vấn đề gì với chuyện này, Tử Phong thân là người mang tư tưởng hiện đại lại càng không quan tâm.
"Gặp ai?" Tử Phong tùy ý ngồi xuống một bên, thuận tay với lấy một trong số mấy kiện áo choàng bị vứt bừa bãi trên mặt bàn đưa tới cho Triệu Thanh Thanh, miệng nói
"Màu này hợp với bệ hạ hơn."
Triệu Thanh Thanh tiếp nhận kiện áo choàng mặc vào, vừa chỉnh lý y phục vừa nói
"Cô cô của ta xa nhà gần mười năm nay, hiện tại mới trở về thăm mọi người, ta muốn giới thiệu ngài với cô cô a."
"Ra vậy, cơ mà sao tự nhiên lại muốn chúng ta gặp nhau?" Tử Phong gật đầu nói.
"Cô cô của ta thế nhưng là một Thất giai Thánh Đan Sư a, rất là lợi hại, tiền bối tuy không thiếu đan dược cao giai nhưng quen biết với một vị Thánh Đan Sư cũng là chuyện có lợi đúng chứ, cũng có lúc sẽ phát huy được tác dụng."
Thất giai Đan Thánh quý hiếm lắm hay sao, ta cũng coi như là một Thập giai Đan Thần này! Tử Phong trong lòng âm thầm nói bậy mấy câu, nhưng cũng không mở miệng ra từ chối Triệu Thanh Thanh. Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đi gặp mặt một chút cũng được, không nên cô phụ một mảnh thành ý của nàng a.
"Bệ hạ ngày hôm nay tiếp kiến kiến khách nhân có vấn đề gì không?" Tử Phong tùy tiện đổi chủ đề.
"Sao lại có vấn đề gì được, cũng chỉ là một siêu nhất lưu thế lực tới đây đưa bái thiếp báo hỉ sự mà thôi, cũng không quá quan trọng. Cơ mà chuyện này cũng liên quan đến cô cô của ta đó." Triệu Thanh Thanh xoay người mấy vòng trước gương, miệng nói.
Tử Phong cùng với Triệu Thanh Thanh rất nhanh liền rời khỏi phòng đi đến hậu cung, nơi này vốn dĩ là nơi ở của các phi tần, hoàng hậu cùng Thái hậu các thứ, chỉ là sau khi Triệu Thanh Thanh lên ngôi thì những phi tần của Tiên Đế đều được rời đi chỗ khác, hậu cung chỉ còn lại một mình đương kim Thái hậu Triệu Vương Mẫn độc chiếm.
Thân là nữ hoàng, Triệu Thanh Thanh có thể danh chính ngôn thuận thu nam sủng hay là lập một nam nhân nào đó làm hậu, đương nhiên những người này về mặt địa vị sẽ tương đương với phi tần trong hậu cung. Huyền Linh đại lục không tòn tại cái gì lễ giáo kiểu nữ nhân cả đời chỉ có thể có duy nhất một nam nhân này nọ, cường giả vi tôn, nam cường giả có thể lập hậu cung mấy trăm thị thiếp thì nữ cường giả cũng có thể có một đống nam sủng hầu hạ.
Triệu Thanh Thanh về cơ bản không hề có ý định kiếm nam sủng, đừng nói là nam sủng, đến cả việc lập hậu hay kén rể cũng bị nàng ném ra sau đầu không quan tâm, theo như lời nàng nói thì còn bao nhiêu việc phải xử lí, thời gian đâu mà hưởng thụ trụy lạc, mà kể cả nàng có thời gian đi chăng nữa thì cũng không có chuyện nàng dễ dàng đem cơ thể của mình ra cho một đám nam sủng hầu hạ, đối với nàng thì cơ thể của mình chỉ dành cho trượng phu tương lai mà thôi.
Trên đường đi, Tử Phong rốt cuộc cũng từ miệng Triệu Thanh Thanh biết được lai lịch vị cô cô của nàng, người này theo bối phận thì ngang hàng với Triệu Vương Mẫn, là con gái của một vị Vương gia dòng chính gần với tiên đế, phải gọi Triệu Vương Mẫn một tiếng biểu tỷ.
Nữ nhân này thiên phú tu hành không có quá mức nghịch thiên, về cơ bản chỉ hơn thiên tài bình thường vài cấp, tu luyện mấy trăm năm mới đột phá Thánh Tôn, nhưng thiên phú về mặt luyện đan thì vô cùng ưu tú, Thát giai Đan Thánh không phải là chuyện đùa, nàng là một trong số cực ít những đan sư trong thiên hạ được đặt kỳ vọng đột phá Bát giai Đan Tôn, một thân bản lĩnh đan đạo so ra chỉ kém đệ nhất đan sư Thủy Nam Hạc mà thôi.
Cơ mà người này không ở trong Triệu gia an tâm tu luyện nghiên cứu đan đạo, lại trực tiếp bỏ nhà đi ra ngoài, xung phong làm gián điệp cho Triệu gia thẩm thấu thế lực khác, như lời nàng nói ra lúc đó chính là nghiên cứu đan đạo thì ở Triệu gia hay ở nơi nào khác cũng đều như nhau, ở mãi trong nhà không đột phá, biết đâu ra ngoài lại tìm được linh cảm phá cảnh thì sao?
Lúc đó nàng nhận được sự sủng ái của tiên đế, Triệu gia cũng có vài vị Thất giai Đan Thánh khác, không có nàng cũng không ảnh hưởng, dưới sự cho phép của tiên đế, nàng liền thoải mái rời khỏi Thiên Hành đế quốc.
Một lần ra đi liền mấy chục năm không thèm về nhà, đại khái là ở ngoài chơi vui đến quên trời quên đất đi, chỉ có thời điểm cách đây mười năm nàng mới về nhà một lần, hiện tại là lần thứ hai. Xảo diệu đó là, thế lực mà nàng tiến vào làm gián điệp, lại chính là cái thế lực siêu nhất lưu ngày hôm nay tới bái phỏng Triệu gia, chính Triệu Thanh Thanh là người tiếp bọn họ.
Tử Phong nghe kể mà cũng không khỏi bội phục tiên đế, tuy chưa gặp mặt nhưng hắn cũng có thể thấy được người này có đại phách lực, dám thả một Thánh Đan sư tiềm năng vô hạn chạy ra ngoài làm mật thám, rời ngôi liền cứng rắn đem cháu gái mình thượng vị, phần đảm lượng này không phục cũng không được.
Nhắc đến Thánh Đan sư, Tử Phong không khỏi nhớ tới một Thánh Đan Sư khác mà mình quen biết, người này đối với hắn còn có ơn đấy, cũng không biết bảy năm qua nàng sống như thế nào.
Đi đến tẩm cung của Thái hậu, Tử Phong nhanh chóng nhận ra hai đạo khí tức đang ở trong thư phòng, một đạo khí tức thuộc về Triệu Vương Mẫn, một đạo khí tức còn lại hắn không nhận ra, nhưng không hiểu sao lại có chút cảm giác quen thuộc.
Toàn bộ hoàng cung chính là nhà của mình, Triệu Thanh Thanh cũng không cho người thông báo, mặc kệ lễ nghi mà trực tiếp đẩy cửa tiến vào trong phòng
"Mẫu hậu! Con mang tiền bối đến rồi!"
Triệu Vương Mẫn ở trong thư phòng đang ngồi ngay sát một nữ tử, biểu hiện thập phần thân thiết, nàng đối với hành động của Triệu Thanh Thanh cũng có chút bất mãn
"Đã là nữ hoàng của một nước rồi, đến cả một chút lễ nghi cũng không có."
"Nếu đã là nữ hoàng thì liền muốn làm gì thì làm chứ, trước mặt người nhà mà còn phải giữ lễ chẳng phải vô cùng bất tiện hay sao." Triệu Thanh Thanh không để ý nói.
Tử Phong cũng rảo bước theo chân Triệu Thanh Thanh bước vào phòng, đảo mắt nhìn về phía nữ nhân bên cạnh Triệu Vương Mẫn, đúng lúc này nàng cũng quay sang nhìn hắn.
Hai ánh mắt chạm nhau, toàn bộ thời gian dường như dừng lại, nữ nhân kia biểu lộ sững sờ không dám tin, hai mắt mở to không chớp. Tử Phong cũng đồng dạng đứng ngây người, trong đầu xuất hiện hàng loạt suy nghĩ lao nhanh như ngựa phi nước đại, một hồi lâu sau mới tỉnh hồn lại, khẽ nhẹ giọng lẩm bẩm
"Mai Tôn Giả???"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.