Chương 321: Hai Thánh Hoàng
Hư Không
17/10/2019
Nương theo giọng nói vừa mới phát ra, một thân ảnh từ trên trời hạ xuống kèm theo đó là uy áp khủng bố giống như thực chất khiến Lĩnh Vực của
Lâm Tử Hàm ngày càng rung lắc dữ dội. Lâm Tử Hàm còn đỡ, ít nhất thì
nàng vẫn còn có thể đứng trên không trung, nhưng Tử Phong thì trực tiếp
bị ép phải quỳ gối xuống mặt đất, đến cả Nhạc Tư Kỳ thân là Thánh Giả
trung giai hơn nữa lại được "Thiên Ma Hóa Thân" tăng phúc mà vẫn bị ép
xuống đất giống như Tử Phong, nếu như không phải hắn có hệ thống hóa
giải một phần uy áp thì có lẽ lúc này hắn đã trực tiếp tắt thở luôn rồi.
Cảm nhận thấy uy áp giống như thiên địa sụp đổ này, Tử Phong vốn không có lạ lẫm gì liền cắn răng nói nhỏ: "Thánh Hoàng!!".
Quả nhiên đúng như những gì Tử Phong nói, Lâm Tử Hàm ở trên không trung lúc này cũng bật thốt, giọng nói không giấu nổi vẻ sợ hãi: "Thánh Hoàng cường giả!!".
Ở trên không trung nhìn xuống là một lão giả râu tóc lốm đốm điểm bạc, trên người mặc một bộ thanh bào bay phất phơ trong gió, ánh mắt mang theo từng tia điện mang như có như không nhìn xuống tất cả mọi người ở bên dưới giống như thần linh nhin xuống phàm nhân, tràn đầy vẻ cao cao tại thượng cùng khinh bỉ. Xung quanh cơ thể lão là một bầu trời tràn ngập lôi điện lực khủng bố giống như thiên phạt lôi đình, hiển nhiên chính là Lĩnh Vực của lão.
"Chỉ là một con kiến Thánh Giả cùng với một tên Bán Thánh mà cũng đánh không lại, nếu không phải bổn trưởng lão ở đây thì chắc bọn mi đã làm hỏng chuyện rồi." lão già mở miệng âm trầm nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía Nhạc Tư Kỳ, khóe miệng hừ lạnh: "Không ngờ trong thánh giáo lại có một phản đồ như ngươi, đi chết đi!!"
Vừa dứt câu, bầu trời trên đầu lão liền xuất hiện một cột lôi điện to bằng cột nhà, từ trên cao giáng thẳng xuống đầu Nhạc Tư Kỳ đang bị ép nằm trên mặt đất. Nhạc Tư Kỳ toàn thân bị ép đến không thở nổi, đến cả nhúc nhích cũng khó khăn, dù có muốn tránh né thì cũng lực bất tòng tâm, mà dù nàng có né tránh được thì cách biệt cảnh giới cũng là quá lớn, tránh được một lần thì cũng không tránh được lần hai.
Những tưởng Nhạc Tư Kỳ sẽ bị miểu sát, Tử Phong bỗng nhiên từ trên mặt đất ngay bên cạnh nàng vọt lên, một tay giơ lên trực tiếp đón đầu đỡ lấy tia sét kia, ngạc nhiên một điều đó là một tia lôi điện lực mang theo pháp tắc chi lực của Thánh Hoành cường giả đập lên người Tử Phong chỉ khiến hắn bị đẩy lùi lại đằng sau một đoạn, cũng không có đem hắn đánh thành than cốc như nó đáng lẽ ra phải làm được.
Chỉ thấy trong tay Tử Phong là một vật thể nho nhỏ nhìn giống với một cái túi thơm, nhưng rất nhanh miệng túi liền được mở ra, sau đó từ bên trong là một thân ảnh nhỏ nhắn phóng ra ngoài, sau đó đứng chắn trước mặt Tử Phong. Nhìn thấy thân ảnh này, Nhạc Tư Kỳ không khỏi trợn mắt lên, người vừa xuất hiện này nàng biết, đó chính là tiểu la lỵ có tu vi Thánh Hoàng sơ giai ngày trước đã bán hành cho nàng một trận thừa sống thiếu chết, Tuyết Liên.
"Ba ba không sao chứ??" Tuyết Liên vừa xuất hiện liền hỏi.
Tử Phong lắc đầu, tuy vừa rồi Tuyết Liên đã hóa giải phần nào công kích của lão già kia, nhưng mà lôi điện lực vẫn lan tỏa ra mà chạy dọc theo người hắn, cho đến tận lúc này cơ thể hắn vẫn còn run rẩy tê dại, nhưng nhìn chung thì không có vấn đề gì quá mức lớn lao.
Sự xuất hiện đột ngột của Tuyết Liên khiến tất cả mọi người ở đây bất ngờ, nhưng có thể đỡ được công kích của Thánh Hoàng cường giả mà vẫn bình yên vô sự, thì hiển nhiên chỉ có thể là một Thánh Hoàng khác, chỉ là một cô bé tuổi chừng 7-8 mà lại là một Thánh Hoàng cường giả thì có chút khó tin.
Tuyết Liên có thể trông nhỏ tuổi, nhưng dù gì cũng là Băng Tâm Tuyết Liên vạn năm hóa thành linh thụ, bản thân cô bé chỉ hơi ngu ngơ với thế giới bên ngoài một chút, nhưng trí thông minh thì lại không hề thấp chút nào, khi biết ba ba gọi mình ra ngoài, ở trong tình thế như thế này thì chỉ có thể là gặp phải kẻ địch quá mạnh mẽ khiến hắn không thể địch lại mà thôi.
Nhạc Tư Kỳ cùng Lâm Tử Hàm, Tuyết Liên đã biết mặt, cô bé không cần Tử Phong phải nói thêm lời nào, ngay lập tức liền xác nhận lão già trên không trung chính là cường địch lớn nhất, chẳng chậm trễ chút nào liền bay lên không trung, cất giọng lanh lảnh thét lên.
"Người dám tổn thương ba ba của ta thì không thể tha thứ được, Lĩnh Vực - Băng Quốc!!"
Hiển nhiên lão già kia cũng không ngờ được là tự nhiên lại có một Thánh Hoàng cường giả khác xuất hiện, hơn nữa lại chỉ là một cô bé 7-8 tuổi miệng còn hơi sữa, chỉ đến khi cảm nhận thấy không khí lạnh thấu xương phả vào mặt lão mới tỉnh lại, nhưng mà lão là Thánh Hoàng sơ giai, cô bé kia xem khí tức thì cũng là Thánh Hoàng sơ giai, ai sợ ai chứ.
"Đừng có coi thường lão phu, Lĩnh Vực - Lôi Thần Giáng Thế!!!".
Cùng với một không gian vô tận băng tuyết vừa mới bao phủ lấy cả hai người vào bên trong, bầu trời trên đầu của lão giả cũng xuất hiện vô số mây đen, sau đó thì hằng hà sa số lôi điện giống như mửa rào mùa hạ mà phóng xuống, trực tiếp biến không gian vạn trượng xung quanh hai người thành một vùng bão tuyết cộng lôi minh khủng khiếp, còn chưa giao chiến thực sự mà không gian xung quanh đã vỡ vụn thành từng cái hắc động lớn, đủ để biết sức mạnh của Thánh Hoàng cường giả là không cùng một đẳng cấp với Thánh Giả, căn bản giống như trời với đất vậy.
Chuyên tâm đối phó với Tuyết Liên, uy áp của lão giả cũng bị thu liễm lại không ít, Lâm Tử Hàm cũng thu nhỏ Lĩnh Vực của mình lại sau đó hạ xuống bên cạnh Tử Phong, ánh mắt ngờ vực nhìn hắn cùng với Nhạc Tư Kỳ vừa mới đứng dậy, miệng không nói lời nào.
Tử Phong hai mắt đảo liên tục, không ngừng quan sát tứ phía xung quanh, chỉ nhàn nhạt nói: "Chắc giáo quan đang có rất nhiều câu hỏi dành cho ta phải không??".
"Bán Thánh, không ngờ chỉ trong vòng mấy tháng mà thực lực của cậu đã đạt tới Bán Thánh, ta thật sự là bất ngờ đó, hơn nữa lại còn...." Lâm Tử Hàm bỏ dở câu nói, nhưng không cần nói thì cũng biết nàng đang định nói cái gì.
Đã từng sống chung một thời gian dài với Lâm Tử Hàm, có thể nói người hiểu rõ tính cách của nhau nhất chính là hai người bọn họ, Tử Phong chẳng cần suy nghĩ cũng biết nàng ám chỉ cái gì, hắn chỉ lắc đầu, cười khổ nói: "Nếu chúng ta còn sống để trở về, ta sẽ cho giáo quan biết một vài chuyện thú vị."
Nghe vậy, trên mặt Lâm Tử Hàm xuất hiện một nụ cười tuyệt mĩ, trong lòng không khỏi khấp khởi mừng thầm, cuối cùng thì hắn cũng chịu mở lòng với mình rồi.
"Thân là Thánh Hoàng cường giả mà lại ẩn nấp ở một bên chờ đánh lén, ngươi không thấy mất mặt sao??" Tử Phong bỗng nhiên hô lớn một câu, sắc mặt trở nên ngưng trọng mà nhìn về một phía.
Xung quanh ngoài tiếng giao chiến kịch liệt của Tuyết Liên cùng với lão giả thần bí kia đang càng ngày càng dâng cao lên trên không trung, cũng chỉ có một mình tiếng nói của Tử Phong vang lên, cũng không hề xuất hiện một thứ âm thanh nào khác.
"Hừ, không chịu ra phải không??" Tử Phong hừ lạnh một tiếng, một ngón tay giơ lên, linh lực trong người vận chuyển, một luồng năng lượng màu đen trong nháy mắt xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, sau đó bắn ra thành một tia năng lượng to bằng ngón tay cái về hướng hắn đang nhìn.
"Hư Thiểm!!"
Hư Thiểm bay đi với tốc độ khủng bố, trực tiếp xuyên thủng qua một khối đá lớn sau đó bắn ra phía sau. Ngay khi Hư Thiểm xuyên qua khối đá kia, từ đằng sau phóng ra ngoài một thân ảnh, trong nháy mắt liền lao tới chỗ Tử Phong, tốc độ nhanh tới mức đến cả Lâm Tử Hàm ở ngay bên cạnh cũng không thể làm ra phản ứng.
Tử Phong hiển nhiên cũng không thể làm ra phản ứng, hắn chỉ cảm thấy ngực của mình giống như bị một viên đạn xe tăng đập vào, lồng ngực nổ tung thành một cái động lớn, cả người bị hất ra đằng sau, cày thành một cái rãnh sâu dưới mặt đất rồi sau đó mới va chạm vào một khôi đá ngầm, trực tiếp đập nát khối đá đó rồi mới văng lên không trung rồi rơi xuống đất.
Thân ảnh đó dừng lại tại chỗ Tử Phong vừa đứng, trong tíc tắc liền thay đổi tư thế, một chân đá ra cùng lúc với tay ra quyền, Lâm Tử Hàm cùng Nhạc Tư Kỳ đứng bên cạnh cũng không thể nào ngờ đến biến cố bất ngờ này, hai người còn chưa kịp làm ra phản ứng thì đã bị một kích giống như trời giáng vào người, mỗi người phân biệt bị đánh bay về hai hướng khác nhau.
Cũng không biết là thân ảnh đó khinh thường Lâm Tử Hàm hay là thật sự chỉ muốn giết quách tên phản đồ Nhạc Tư Kỳ mà y trực tiếp bỏ qua Lâm Tử Hàm, thân hình nháng lên một cái liền biến mất tại chỗ, nháy mắt liền xuất hiện phía trên đầu Nhạc Tư Kỳ lúc này chưa hết đà còn đang bay lơ lửng trên không trung, xoay người một vòng liền tung ra một cú đấm, nhằm thẳng vào đầu của nàng ta.
Đúng lúc này, ở xa xa có một tiếng gầm giận dữ vang lên: "Thế Giới!!", sau đó thì ngay bên cạnh thân ảnh thần bí kia, Tử Phong với sáu cánh tay đầy đủ xuất hiện giống như một u linh, không hề báo trước mà vung quyền đấm thẳng vào mặt thân ảnh thần bí kia. Tử Phong xuất hiện quá đột ngột, hơn nữa đến cả ba động không gian cũng không có, thân ảnh thần bí kia dù có tốc độ tuyệt luân cũng không thể nào làm ra phản ứng kịp thời, trước khi nắm đấm của y với được tới người Nhạc Tư Kỳ thì mặt của y đã bị ăn cùng lúc ba quyền như trời giáng, cả người cứ như thế văng sang một bên, công kích giữa chừng cũng bị ngừng lại.
Tử Phong tung quyền toàn lực kèm theo cả Phá Sơn Không, lực đạo bộc phát cùng lúc với ba cánh tay được nhân ba lên vô cùng khủng khiếp, trực tiếp thổi bay thân ảnh thần bí kia, nhưng mà đúng như hắn dự đoán, đối phương là một cường giả Thánh giai, phản phệ từ nội lĩnh vực của đối phương khiến cả ba cánh tay ra đòn của hắn ngay lập tức vỡ nát thành vô số mảnh vụn nhỏ. Thuận thế dùng tay tóm lấy Nhạc Tư Kỳ, hắn kéo nàng vào ngực sau đó xoay người một cái, hai cánh tay còn lại cắm thẳng xuống mặt đất giống như hai chiếc móc kim loại, giảm bớt tốc độ của cả hai người xuống.
Thả Nhạc Tư Kỳ xuống đất, mắt thấy nàng ta ngồi ôm bụng khạc ra mấy búng máu, Tử Phong nhíu mày: "Còn có thể cử động chứ??".
Nhạc Tư Kỳ ho khan một hồi, sau khi phun ra mấy ngụm máu sắc mặt mới khá hơn một chút, ánh mắt nhìn vào ba cánh tay bị cụt của Tử Phong mà ánh mắt hơi phức tạp, miệng nói: "Lục phủ ngũ tạng tổn thương nặng nề, nhưng vẫn có thể hành động."
Tử Phong chỉ gật đầu một cái mà không nói gì, Lâm Tử Hàm lúc này cũng đã xuất hiện bên cạnh hắn, Tàn Nhật Ngục Y trên cơ thể nàng bị phá hủy tương đối, để lộ da thịt tuyết trắng bên trong, nhìn qua thì chỉ bị thương nhẹ. Không như Nhạc Tư Kỳ, Lâm Tử Hàm chỉ bị đánh văng đi chứ không thật sự trúng đòn, trong một sát na đối phương tung chiêu, nàng đã kịp làm ra thủ thế, tuy không thể hóa giải lực lượng của đối phương nhưng lại có thể đảm bảo bản thân không bị thương, chính vì lí do đó mà hắn mới chọn cứu lấy Nhạc Tư Kỳ chứ không phải Lâm Tử Hàm. Hơn nữa, một lí do nữa là Nhạc Tư Kỳ là một quân cờ quan trọng đối với hắn, hắn đương nhiên sẽ không để một Thánh cấp cường giả tuyệt đối trung thành với mình cứ như thế mà chết đi được.
"Tốc độ cùng lực lượng rất kinh khủng, ngươi có chắc bản thân mình chỉ là một Bán Thánh không thế??".
Thân ảnh thần bí kia sau khi bị đánh văng sang một bên lúc này liền xuất hiện trong tầm mắt ba người, nhìn kĩ lại thì đó là một trung niên nhân có thân hình khá gầy, dáng người cao dong dỏng trông không có một chút lực lượng nào cả, nhưng mà khi Phân tích nhãn của Tử Phong nhìn vào thì sắc mặt hắn ngay lập tức trở nên ngưng trọng: "Thánh Hoàng sơ giai!!
Cảm nhận thấy uy áp giống như thiên địa sụp đổ này, Tử Phong vốn không có lạ lẫm gì liền cắn răng nói nhỏ: "Thánh Hoàng!!".
Quả nhiên đúng như những gì Tử Phong nói, Lâm Tử Hàm ở trên không trung lúc này cũng bật thốt, giọng nói không giấu nổi vẻ sợ hãi: "Thánh Hoàng cường giả!!".
Ở trên không trung nhìn xuống là một lão giả râu tóc lốm đốm điểm bạc, trên người mặc một bộ thanh bào bay phất phơ trong gió, ánh mắt mang theo từng tia điện mang như có như không nhìn xuống tất cả mọi người ở bên dưới giống như thần linh nhin xuống phàm nhân, tràn đầy vẻ cao cao tại thượng cùng khinh bỉ. Xung quanh cơ thể lão là một bầu trời tràn ngập lôi điện lực khủng bố giống như thiên phạt lôi đình, hiển nhiên chính là Lĩnh Vực của lão.
"Chỉ là một con kiến Thánh Giả cùng với một tên Bán Thánh mà cũng đánh không lại, nếu không phải bổn trưởng lão ở đây thì chắc bọn mi đã làm hỏng chuyện rồi." lão già mở miệng âm trầm nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía Nhạc Tư Kỳ, khóe miệng hừ lạnh: "Không ngờ trong thánh giáo lại có một phản đồ như ngươi, đi chết đi!!"
Vừa dứt câu, bầu trời trên đầu lão liền xuất hiện một cột lôi điện to bằng cột nhà, từ trên cao giáng thẳng xuống đầu Nhạc Tư Kỳ đang bị ép nằm trên mặt đất. Nhạc Tư Kỳ toàn thân bị ép đến không thở nổi, đến cả nhúc nhích cũng khó khăn, dù có muốn tránh né thì cũng lực bất tòng tâm, mà dù nàng có né tránh được thì cách biệt cảnh giới cũng là quá lớn, tránh được một lần thì cũng không tránh được lần hai.
Những tưởng Nhạc Tư Kỳ sẽ bị miểu sát, Tử Phong bỗng nhiên từ trên mặt đất ngay bên cạnh nàng vọt lên, một tay giơ lên trực tiếp đón đầu đỡ lấy tia sét kia, ngạc nhiên một điều đó là một tia lôi điện lực mang theo pháp tắc chi lực của Thánh Hoành cường giả đập lên người Tử Phong chỉ khiến hắn bị đẩy lùi lại đằng sau một đoạn, cũng không có đem hắn đánh thành than cốc như nó đáng lẽ ra phải làm được.
Chỉ thấy trong tay Tử Phong là một vật thể nho nhỏ nhìn giống với một cái túi thơm, nhưng rất nhanh miệng túi liền được mở ra, sau đó từ bên trong là một thân ảnh nhỏ nhắn phóng ra ngoài, sau đó đứng chắn trước mặt Tử Phong. Nhìn thấy thân ảnh này, Nhạc Tư Kỳ không khỏi trợn mắt lên, người vừa xuất hiện này nàng biết, đó chính là tiểu la lỵ có tu vi Thánh Hoàng sơ giai ngày trước đã bán hành cho nàng một trận thừa sống thiếu chết, Tuyết Liên.
"Ba ba không sao chứ??" Tuyết Liên vừa xuất hiện liền hỏi.
Tử Phong lắc đầu, tuy vừa rồi Tuyết Liên đã hóa giải phần nào công kích của lão già kia, nhưng mà lôi điện lực vẫn lan tỏa ra mà chạy dọc theo người hắn, cho đến tận lúc này cơ thể hắn vẫn còn run rẩy tê dại, nhưng nhìn chung thì không có vấn đề gì quá mức lớn lao.
Sự xuất hiện đột ngột của Tuyết Liên khiến tất cả mọi người ở đây bất ngờ, nhưng có thể đỡ được công kích của Thánh Hoàng cường giả mà vẫn bình yên vô sự, thì hiển nhiên chỉ có thể là một Thánh Hoàng khác, chỉ là một cô bé tuổi chừng 7-8 mà lại là một Thánh Hoàng cường giả thì có chút khó tin.
Tuyết Liên có thể trông nhỏ tuổi, nhưng dù gì cũng là Băng Tâm Tuyết Liên vạn năm hóa thành linh thụ, bản thân cô bé chỉ hơi ngu ngơ với thế giới bên ngoài một chút, nhưng trí thông minh thì lại không hề thấp chút nào, khi biết ba ba gọi mình ra ngoài, ở trong tình thế như thế này thì chỉ có thể là gặp phải kẻ địch quá mạnh mẽ khiến hắn không thể địch lại mà thôi.
Nhạc Tư Kỳ cùng Lâm Tử Hàm, Tuyết Liên đã biết mặt, cô bé không cần Tử Phong phải nói thêm lời nào, ngay lập tức liền xác nhận lão già trên không trung chính là cường địch lớn nhất, chẳng chậm trễ chút nào liền bay lên không trung, cất giọng lanh lảnh thét lên.
"Người dám tổn thương ba ba của ta thì không thể tha thứ được, Lĩnh Vực - Băng Quốc!!"
Hiển nhiên lão già kia cũng không ngờ được là tự nhiên lại có một Thánh Hoàng cường giả khác xuất hiện, hơn nữa lại chỉ là một cô bé 7-8 tuổi miệng còn hơi sữa, chỉ đến khi cảm nhận thấy không khí lạnh thấu xương phả vào mặt lão mới tỉnh lại, nhưng mà lão là Thánh Hoàng sơ giai, cô bé kia xem khí tức thì cũng là Thánh Hoàng sơ giai, ai sợ ai chứ.
"Đừng có coi thường lão phu, Lĩnh Vực - Lôi Thần Giáng Thế!!!".
Cùng với một không gian vô tận băng tuyết vừa mới bao phủ lấy cả hai người vào bên trong, bầu trời trên đầu của lão giả cũng xuất hiện vô số mây đen, sau đó thì hằng hà sa số lôi điện giống như mửa rào mùa hạ mà phóng xuống, trực tiếp biến không gian vạn trượng xung quanh hai người thành một vùng bão tuyết cộng lôi minh khủng khiếp, còn chưa giao chiến thực sự mà không gian xung quanh đã vỡ vụn thành từng cái hắc động lớn, đủ để biết sức mạnh của Thánh Hoàng cường giả là không cùng một đẳng cấp với Thánh Giả, căn bản giống như trời với đất vậy.
Chuyên tâm đối phó với Tuyết Liên, uy áp của lão giả cũng bị thu liễm lại không ít, Lâm Tử Hàm cũng thu nhỏ Lĩnh Vực của mình lại sau đó hạ xuống bên cạnh Tử Phong, ánh mắt ngờ vực nhìn hắn cùng với Nhạc Tư Kỳ vừa mới đứng dậy, miệng không nói lời nào.
Tử Phong hai mắt đảo liên tục, không ngừng quan sát tứ phía xung quanh, chỉ nhàn nhạt nói: "Chắc giáo quan đang có rất nhiều câu hỏi dành cho ta phải không??".
"Bán Thánh, không ngờ chỉ trong vòng mấy tháng mà thực lực của cậu đã đạt tới Bán Thánh, ta thật sự là bất ngờ đó, hơn nữa lại còn...." Lâm Tử Hàm bỏ dở câu nói, nhưng không cần nói thì cũng biết nàng đang định nói cái gì.
Đã từng sống chung một thời gian dài với Lâm Tử Hàm, có thể nói người hiểu rõ tính cách của nhau nhất chính là hai người bọn họ, Tử Phong chẳng cần suy nghĩ cũng biết nàng ám chỉ cái gì, hắn chỉ lắc đầu, cười khổ nói: "Nếu chúng ta còn sống để trở về, ta sẽ cho giáo quan biết một vài chuyện thú vị."
Nghe vậy, trên mặt Lâm Tử Hàm xuất hiện một nụ cười tuyệt mĩ, trong lòng không khỏi khấp khởi mừng thầm, cuối cùng thì hắn cũng chịu mở lòng với mình rồi.
"Thân là Thánh Hoàng cường giả mà lại ẩn nấp ở một bên chờ đánh lén, ngươi không thấy mất mặt sao??" Tử Phong bỗng nhiên hô lớn một câu, sắc mặt trở nên ngưng trọng mà nhìn về một phía.
Xung quanh ngoài tiếng giao chiến kịch liệt của Tuyết Liên cùng với lão giả thần bí kia đang càng ngày càng dâng cao lên trên không trung, cũng chỉ có một mình tiếng nói của Tử Phong vang lên, cũng không hề xuất hiện một thứ âm thanh nào khác.
"Hừ, không chịu ra phải không??" Tử Phong hừ lạnh một tiếng, một ngón tay giơ lên, linh lực trong người vận chuyển, một luồng năng lượng màu đen trong nháy mắt xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, sau đó bắn ra thành một tia năng lượng to bằng ngón tay cái về hướng hắn đang nhìn.
"Hư Thiểm!!"
Hư Thiểm bay đi với tốc độ khủng bố, trực tiếp xuyên thủng qua một khối đá lớn sau đó bắn ra phía sau. Ngay khi Hư Thiểm xuyên qua khối đá kia, từ đằng sau phóng ra ngoài một thân ảnh, trong nháy mắt liền lao tới chỗ Tử Phong, tốc độ nhanh tới mức đến cả Lâm Tử Hàm ở ngay bên cạnh cũng không thể làm ra phản ứng.
Tử Phong hiển nhiên cũng không thể làm ra phản ứng, hắn chỉ cảm thấy ngực của mình giống như bị một viên đạn xe tăng đập vào, lồng ngực nổ tung thành một cái động lớn, cả người bị hất ra đằng sau, cày thành một cái rãnh sâu dưới mặt đất rồi sau đó mới va chạm vào một khôi đá ngầm, trực tiếp đập nát khối đá đó rồi mới văng lên không trung rồi rơi xuống đất.
Thân ảnh đó dừng lại tại chỗ Tử Phong vừa đứng, trong tíc tắc liền thay đổi tư thế, một chân đá ra cùng lúc với tay ra quyền, Lâm Tử Hàm cùng Nhạc Tư Kỳ đứng bên cạnh cũng không thể nào ngờ đến biến cố bất ngờ này, hai người còn chưa kịp làm ra phản ứng thì đã bị một kích giống như trời giáng vào người, mỗi người phân biệt bị đánh bay về hai hướng khác nhau.
Cũng không biết là thân ảnh đó khinh thường Lâm Tử Hàm hay là thật sự chỉ muốn giết quách tên phản đồ Nhạc Tư Kỳ mà y trực tiếp bỏ qua Lâm Tử Hàm, thân hình nháng lên một cái liền biến mất tại chỗ, nháy mắt liền xuất hiện phía trên đầu Nhạc Tư Kỳ lúc này chưa hết đà còn đang bay lơ lửng trên không trung, xoay người một vòng liền tung ra một cú đấm, nhằm thẳng vào đầu của nàng ta.
Đúng lúc này, ở xa xa có một tiếng gầm giận dữ vang lên: "Thế Giới!!", sau đó thì ngay bên cạnh thân ảnh thần bí kia, Tử Phong với sáu cánh tay đầy đủ xuất hiện giống như một u linh, không hề báo trước mà vung quyền đấm thẳng vào mặt thân ảnh thần bí kia. Tử Phong xuất hiện quá đột ngột, hơn nữa đến cả ba động không gian cũng không có, thân ảnh thần bí kia dù có tốc độ tuyệt luân cũng không thể nào làm ra phản ứng kịp thời, trước khi nắm đấm của y với được tới người Nhạc Tư Kỳ thì mặt của y đã bị ăn cùng lúc ba quyền như trời giáng, cả người cứ như thế văng sang một bên, công kích giữa chừng cũng bị ngừng lại.
Tử Phong tung quyền toàn lực kèm theo cả Phá Sơn Không, lực đạo bộc phát cùng lúc với ba cánh tay được nhân ba lên vô cùng khủng khiếp, trực tiếp thổi bay thân ảnh thần bí kia, nhưng mà đúng như hắn dự đoán, đối phương là một cường giả Thánh giai, phản phệ từ nội lĩnh vực của đối phương khiến cả ba cánh tay ra đòn của hắn ngay lập tức vỡ nát thành vô số mảnh vụn nhỏ. Thuận thế dùng tay tóm lấy Nhạc Tư Kỳ, hắn kéo nàng vào ngực sau đó xoay người một cái, hai cánh tay còn lại cắm thẳng xuống mặt đất giống như hai chiếc móc kim loại, giảm bớt tốc độ của cả hai người xuống.
Thả Nhạc Tư Kỳ xuống đất, mắt thấy nàng ta ngồi ôm bụng khạc ra mấy búng máu, Tử Phong nhíu mày: "Còn có thể cử động chứ??".
Nhạc Tư Kỳ ho khan một hồi, sau khi phun ra mấy ngụm máu sắc mặt mới khá hơn một chút, ánh mắt nhìn vào ba cánh tay bị cụt của Tử Phong mà ánh mắt hơi phức tạp, miệng nói: "Lục phủ ngũ tạng tổn thương nặng nề, nhưng vẫn có thể hành động."
Tử Phong chỉ gật đầu một cái mà không nói gì, Lâm Tử Hàm lúc này cũng đã xuất hiện bên cạnh hắn, Tàn Nhật Ngục Y trên cơ thể nàng bị phá hủy tương đối, để lộ da thịt tuyết trắng bên trong, nhìn qua thì chỉ bị thương nhẹ. Không như Nhạc Tư Kỳ, Lâm Tử Hàm chỉ bị đánh văng đi chứ không thật sự trúng đòn, trong một sát na đối phương tung chiêu, nàng đã kịp làm ra thủ thế, tuy không thể hóa giải lực lượng của đối phương nhưng lại có thể đảm bảo bản thân không bị thương, chính vì lí do đó mà hắn mới chọn cứu lấy Nhạc Tư Kỳ chứ không phải Lâm Tử Hàm. Hơn nữa, một lí do nữa là Nhạc Tư Kỳ là một quân cờ quan trọng đối với hắn, hắn đương nhiên sẽ không để một Thánh cấp cường giả tuyệt đối trung thành với mình cứ như thế mà chết đi được.
"Tốc độ cùng lực lượng rất kinh khủng, ngươi có chắc bản thân mình chỉ là một Bán Thánh không thế??".
Thân ảnh thần bí kia sau khi bị đánh văng sang một bên lúc này liền xuất hiện trong tầm mắt ba người, nhìn kĩ lại thì đó là một trung niên nhân có thân hình khá gầy, dáng người cao dong dỏng trông không có một chút lực lượng nào cả, nhưng mà khi Phân tích nhãn của Tử Phong nhìn vào thì sắc mặt hắn ngay lập tức trở nên ngưng trọng: "Thánh Hoàng sơ giai!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.