Chương 533: Long tộc
Hư Không
11/12/2021
Bất kể là một siêu cấp thế gia hay là đỉnh cấp tông môn nào, đúng hơn là mỗi khi có một thế lực xuất hiện, điều kiện tiên quyết để thế lực đó có thể đứng vững lâu dài không chỉ nằm ở tổng thể thực lực của thế lực
đó lớn mạnh bao nhiêu mà còn phải dựa vào tầng thứ chiến lực cao nhất
của thế lực đó. Lấy ví dụ như Diệp gia năm xưa, ba vị lão tổ có tu vi
Tôn cấp chính là nhân tố đảm bảo Diệp gia đứng vững không sụp đổ, hay
như là Lăng Hư Cung, Phá Quân Tôn Giả chính là sự tồn tại khiến Lăng Hư
Cung sừng sững hàng ngàn năm nay.
Nếu không có Phá Quân Tôn Giả Trác Thanh Phàm, dù Lăng Hư Cung có tổng thể thực lực gấp mười lần bây giờ mà khuyết thiếu đi chiến lực đỉnh cao vượt quá Thánh Giai, có thể đảm bảo chỉ trong vòng một đêm là sẽ bị thế lực đối dịch xoá sổ, nhiều Thánh Tôn, Thánh Quân cường giả để làm gì, khi mà bọn họ trong mắt của một Thiên Tôn đại lão chỉ là một đám nhóc con loi choi không đáng để bận tâm, muốn diệt lúc nào thì diệt.
Hoàng thất Thiên Hành đế quốc, Triệu gia cũng không ngoại lệ, bề dày lịch sử của Triệu gia còn dài hơn cả Lăng Hư Cung, thời điểm Thiên Hành đế quốc được thành lập thì Triệu gia đã tồn tại đến mấy ngàn năm lịch sử, một mạch kéo dài cho tới tận bây giờ cũng đã trải qua hơn 7000 năm, có thể trong suốt một thời gian dài như vậy không sụp đổ đòi hỏi gia tộc này phải có một vài lão quái vật thực lực thông thiên toạ trấn, điều này là chuyện hiển nhiên.
Chỉ như vị lão tổ tông Triệu gia năm đó khi thành lập Thiên Hành đế quốc, nghe nói tu vi của lão đã đạt đến đỉnh cao của tầng thứ Linh Đế, một mình đối chọi với hàng loạt siêu cấp thế gia cùng với những đỉnh cấp tông môn khác, duy trì thế bất bại trong thời gian dài, từ đó mới có Triệu gia huy hoàng như ngày nay. Tử Phong trong những ngày này ở trong hoàng cung Thiên Hành đế quốc, thường xuyên yêu cầu Triệu Thanh Thanh đem cho mình những tư liệu kiểu như thế này, vậy nên đối với thực lực chân chính của Triệu gia hắn nắm không rõ, nhưng đại khái thì vẫn có thể ước lượng được.
Đối với việc Triệu Thanh Thanh nói rằng có một người quan trọng muốn gặp mình, Tử Phong đoán chắc đến tám phần người đó chính là một trong những tồn tại khủng bố trấn thủ Triệu gia, và khả năng cao đó chính là người đóng vai trò bảo hộ cho Triệu Thanh Thanh, đảm bảo cho ngai vàng của nàng. Nếu suy nghĩ một chút thì sẽ thấy điều này không kỳ lạ chút nào cả, phe cánh của Triệu Thanh Thanh so với Nhị Thân Vương cực yếu, hơn nữa nàng cũng không được lòng các vị tộc lão trong Triệu gia cho lắm, trong khi đó ngoại công của nàng vốn là gia chủ đời trước đã bế quan nhiều năm không hỏi đến sự đời, nếu nói rằng không có siêu cấp cường giả chống lưng thì Triệu Thanh Thanh căn bản còn không có cơ hội ngồi lên vương vị chứ đừng nói có thể tạo nên cục diện giằng co với Nhị Thân Vương.
Vậy nên ngay khi biết được có một nhân vật quan trọng muốn gặp mình, Tử Phong không nghĩ ngợi gì nhiều liền đồng ý, có thể để Triệu Thanh Thanh mở miệng nói ra hai chữ “quan trọng” một cách nghiêm túc như vậy, người này chắc chắn không đơn giản. Để lại Nhiếp Tiểu Thiến ở trong khu vực của tổ chức Thiên Tru, an toàn của nha đầu này hắn không lo lắng nhiều, Tử Phong đi theo Triệu Thanh Thanh xuống một đường hầm thông xuống dưới đất.
Đường hầm này thực chất chỉ là con đường dẫn đến một ma trận nằm dưới lòng đất, khiến Tử Phong cảm thấy choáng ngợp đó là ngay ở bên dưới kinh thành Thiên Hành đế quốc lại có thể tồn tại một hệ thống thông đạo ngầm khổng lồ và rối rắm đến mức như vậy, những thông đạo này liên kết với nhau tạo ra một thành phố nằm dưới lòng đất theo đúng nghĩa đen, từ bên trong hoàng cung có thể đi đến bất kỳ đâu ở trong kinh thành, thậm chí đến từng căn phòng trong hoàng cung cũng liên thông với thành phố ngầm này.
Theo lời Triệu Thanh Thanh giới thiệu thì những thông đạo này nằm sâu bên dưới cách mặt đất đến tận hàng trăm mét, hoàn toàn bí mật trước tai mắt của thế lực bên ngoài, chỉ có những nhân vật quan trọng nhất của Triệu gia mới biết được sự tồn tại của những thông đạo này. Thực lực chân chính của Triệu gia chính là nằm bên trong thế giới ngầm này, không những đảm bảo được sự bí mật mà khi kinh thành có biến, cường giả và quân đội riêng của Triệu gia có thể xuất kỳ bất ý hiện thân ở bất kỳ đâu trong kinh thành, không ai có thể nhận ra được có một đội quân khủng bố đang di chuyển ngay bên dưới chân mình.
Đến cả Nhị Thân Vương cũng không biết đến sự tồn tại của nơi này, chỉ có những vị thái thượng trưởng lão, vài vị lão tổ và các đời gia chủ Triệu gia mới được quyền tiếp xúc đến lực lượng cốt lõi của Triệu gia. Tử Phong nghe vậy mà không khỏi bất ngờ, thần thức của hắn từ lúc xuống dưới này đã trải rộng ra khắp nơi, hắn có thể cảm nhận được vô vàn khí thế hùng mạnh rải rác khắp các thông đạo, hơn hai ngàn Thánh Giả, Thánh Hoàng, hàng trăm Thánh Tôn, đến cả Thánh Quân cường giả cũng có đến hơn hai trăm người.
Tử Phong ngoài mặt không có biểu cảm gì nhưng trong lòng đã như kinh đào hải lãng, không hổ danh là Triệu gia thống trị Thiên Hành đế quốc hàng ngàn năm, chi lực lượng này không chỉ chất lượng mà số lượng cũng vô cùng khủng bố, một khi xuất hiện thì quản cái gì Mạnh gia hay là Lý gia, chỉ cần thời gian nửa chén trà là có thể nghiền nát cả hai đại gia tộc không còn một mảnh vụn. Truyền ngôn bên ngoài nói rằng các thế gia kia có tổng thể thực lực mạnh hơn Triệu gia là đúng, chỉ có điều đấy chỉ là bề nổi của Triệu gia mà thôi, nếu tính cả chi lực lượng ẩn giấu này nữa thì tuyệt đối không phải là đối thủ.
Khiến Tử Phong cảm thấy bất khả tư nghị đó là hắn nhạy bén bắt được hàng chục hơi thở mạnh mẽ vô cùng, tuyệt đối là cường giả cấp bậc vượt trên Thánh Giai, tức là Triệu gia có ít nhất hàng chục Thiên Tôn đại lão có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, xem ra Triệu gia còn ẩn giấu sâu hơn nhiều so với những gì Tử Phong nghĩ, nơi này nước không phải là quá sâu, mà căn bản chính là mặt biển không có đáy a, quá mức kinh khủng.
Cơ mà Tử Phong cũng hiểu được chi lực lượng ẩn giấu này sẽ không trực tiếp tham gia vào công việc nội bộ của Triệu gia, chỉ khi nào Triệu gia gặp phải đại địch hoặc là lúc sinh tử tồn vong của gia tộc thì những cá nhân này mới lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà một lần nữa trỗi dậy, bảo vệ cơ nghiệp Triệu gia sừng sững không đổ, nếu không có chuyện gì xảy ra thì dám chắc cả đời bọn họ cũng không rời khỏi đây.
Triệu Thanh Thanh dẫn Tử Phong vòng vèo khắp nơi đến nửa buổi, cuối cùng mới đi đến một cái tế đàn lớn, lấy hiểu biết của Tử Phong, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể ngay lập tức nhận ra đây là một dạng truyền tống trận, chỉ là truyền tống trận này có chút khác biệt, dường như không phải là dạng trận pháp truyền tống cự ly dài hay ngắn thông thường, có chút điểm kỳ lạ, chỉ là hắn không thể nhận ra là kỳ lạ ở chỗ nào.
“Nguyệt tiền bối, truyền tống trận này sẽ dịch chuyển chúng ta tới một nơi tuyệt mật, chỉ có một số ít người của Triệu gia được phép tiến vào nơi đó, mong ngài hãy giữ bí mật về sự tồn tại của nơi này.” Triệu Thanh Thanh vô cùng cẩn thận nói.
“Hừm, người muốn gặp ta đang ở nơi tuyệt mật đó hả?” Tử Phong hỏi.
Triệu Thanh Thanh gật đầu không nói gì, ánh mắt dán chặt lên người Tử Phong, dường như đang muốn nhận được một lời khẳng định của hắn.
“Bệ hạ quá lo lắng rồi, nếu người quan trọng trong lời của ngài muốn ta đến đây để gặp mặt thì hiển nhiên người đó cũng đã tính đến cả chuyện này, ta nghĩ rằng lo lắng của bệ hạ là không có căn cứ. Nhưng nếu bệ hạ vẫn chưa thực sự tin tưởng được ta, vậy thì ta xin lấy linh hồn của mình ra để thề, tuyệt đối sẽ không để lộ bí mật về nơi này.” Tử Phong giơ một tay lên thề.
Nghe thấy lời thề của hắn, Triệu Thanh Thanh lúc này mới yên tâm, nàng bắt đầu chuẩn bị quá trình khởi động truyền tống trận, không hề hay biết vị tiền bối kia ở sau lưng nàng đang nở một nụ cười quỷ dị. Lấy linh hồn của mình ra để thề là một trong những lời thề cao nhất ở Huyền Linh đại lục, ít nhất là đối với võ giả. Võ giả lấy linh hồn ra để thề một khi làm trái lời thề sẽ dẫn đến sự thiếu hụt trong nội tâm, mỗi khi tiến giai thì tỷ lệ xuất hiện tâm ma quấy nhiễu trở nên khổng lồ, đã là võ giả thì sẽ không bao giờ muốn phá lời thề như thế này, trừ khi muốn cả đời không thể tiến giai, như vậy đối với võ giả còn đau khổ hơn là cái chết, nàng trở nên yên tâm cũng không phải là vô căn cứ.
Nhưng mà Triệu Thanh Thanh không biết một điều, Tử Phong nói rằng hắn “lấy linh hồn ra để thề”, chứ không phải là “thề với linh hồn” của mình. Đối với tất cả võ giả mà nói thì cả hai đều có ý nghĩa như nhau, không hề có điểm khác biệt, nhưng với Tử Phong lại là một chuyện khác. Tử Phong hắn……hắn làm gì còn linh hồn nữa để mà thề, toàn bộ linh hồn của hắn đã trở thành Tài Quyết Chi Nhận, lấy một hình thái khác để tồn tại, về bản chất thì vẫn là linh hồn của hắn nhưng cũng không thực sự là linh hồn.
Tử Phong “lấy linh hồn ra để thề” căn bản chính là nói suông, hắn muốn phá vỡ lời thề lúc nào cũng được, nếu hắn nói “thề với linh hồn của mình” thì lời thề này mới thực sự có tác dụng, còn như hiện tại thì mấy lời hắn nói so với cái rắm còn vô giá trị hơn, đây cũng chỉ là một cái bảo hiểm đề phòng cho tương lai của hắn mà thôi.
Triệu Thanh Thanh vung tay lên, sắp xếp lại những tảng đá xung quanh vào các điểm cụ thể trên tế đàn, những khối đá này to thì như cái cối xay, nhỏ thì chỉ như quả táo, trên các khối đá khắc đầy phù văn tinh diệu, dường như bọn chúng chính là những mắt trận quan trọng để khởi động truyền tống trận đặc biệt này. Sắp xếp xong xuôi tất cả, nàng tiếp tục đảo tay một cái, hàng loạt linh thạch thượng phẩm xuất hiện được đổ vào một cái hố lớn ở gần đó, có tác dụng cung cấp năng lượng để truyền tống trận vận chuyển.
“Được rồi, xin mời tiền bối đứng lên đây cùng với ta.” Triệu Thanh Thanh chuẩn bị mọi thứ, lúc này mới lên tiếng.
Tử Phong gật đầu sau đó đứng lên trên tế đàn cùng với Triệu Thanh Thanh, phù văn trên những khối đá phát sáng, đám thượng phẩm linh thạch nhanh chóng bị một luồng ánh sáng bao phủ sau đó vỡ nát thành đá vụn, không gian xung quanh hai người vặn vẹo một hồi sau đó biến thành một cái hắc động thật lớn, trực tiếp hút lấy thân ảnh hai người vào bên trong sau đó biến mất, chỉ còn lại tế đàn với vô số phù văn đang lập loè trong thông đạo tối tăm.
Tử Phong chỉ cảm thấy cả người dường như đang bay lên không trung, tâm thần chấn động một trận, trước khi hắn kịp nhận ra thì hai chân của hắn đã đặt xuống đất, đúng hơn là hắn có cảm giác như là đang dẫm lên một lớp cỏ mềm. Thần thức của Tử Phong phóng ra, trong nháy mắt liền bao trùm một khoảng không rộng lớn đến hàng trăm dặm, giống như một chiếc máy ảnh thu lấy mọi thứ từ trên cao xuống, đem lại cho hắn cái nhìn tổng thể về nơi này.
Xung quanh hắn lúc này tràn ngập núi non, những dãy núi nối tiếp nhau cực kỳ cao lớn và hùng vĩ, hơn nữa không hề lạnh lẽo giống như những dãy tuyết sơn mà xung quanh tràn ngập khí tức sinh mệnh, cỏ mọc phủ xanh sườn núi, trải dọc chân núi là những rừng cây xanh tươi, bầu không khí cực kỳ tinh khiết trong lành, gió nhẹ thổi qua thổi lại đưa những luồng khí hài hòa không nóng không lạnh chạm vào da thịt hắn, không chỉ như vậy mà linh khí thiên địa ở nơi này cũng cực kỳ nồng đậm, không khác gì linh khí ở trong những mỏ linh thạch hạng nhất cả, nói nơi này là một chốn thế ngoại đào viên là không sai chút nào.
Tử Phong dùng thần thức xem xét xung quanh một hồi mà không khỏi giật mình, hắn lúc này mới nhận ra truyền tống trận lúc trước có gì kỳ lạ, đó không phải là truyền tống trận rút ngắn cự ly giữa hai điểm thông thường, đây là truyền tống trận xuyên toa không gian, đưa người sử dụng từ không gian của Huyền Linh đại lục đến một chiều không gian khác, nơi này chắc chắn là một động thiên phúc địa, là một không gian tồn tại song song nhưng độc lập với không gian của Huyền Linh đại lục, có phần giống với không gian của Sinh Hồn bí cảnh.
Hít một hơi thật sâu, Tử Phong không khỏi cảm thán, bất kể nơi này có thật sự là do Triệu gia tạo ra hay là ngẫu nhiên trở thành vật sở hữu của Triệu gia, chỉ riêng việc sở hữu một động thiên phúc địa như thế này đã thừa đủ để khiến một gia tộc hạng bét trở thành gia tộc nhất lưu trong thời gian ngắn ngủi, ở đây lại là Triệu gia, một con quái vật sừng sững hàng ngàn năm bất diệt. Lí do đơn giản bởi vì những không gian độc lập này không phải ai cũng đi vào được, lấy ví dụ như Triệu gia, nếu không có truyền tống trận ở cái tế đàn kia thì chẳng ai có thể vào được nơi này cả, hơn nữa ở trong này mọi thứ đều tách biệt với thế giới bên ngoài, dù Huyền Linh đại lục có trải qua thêm vài lần Thiên Ma Chi Chiến nữa, khiến linh mạch khắp thiên hạ bị phá hủy hoàn toàn thì ở trong này vẫn không bị ảnh hưởng.
Hơn nữa mật độ linh khí ở trong này vô cùng cao, lại còn cực kỳ dồi dào và ổn định, chứng tỏ nơi này có được linh mạch riêng của chính nó, điều kiện như vậy rất thích hợp cho võ giả tu luyện. Tu luyện ở nơi linh khí dày đặc như thế này chẳng khác ngày đi ngàn dặm, tốc độ vượt xa so với tu luyện ở điều kiện thông thường. Hơn nữa ở nơi có mật độ linh khí dày đặc như thế này, nuôi trồng linh thảo có thể được coi là chuyện làm ít hưởng nhiều. Tử Phong có thể khẳng định rằng Triệu gia có được lực lượng ngày hôm nay đều là nhờ vào cái động thiên phúc địa này cả.
“Tiền bối, xin mời đi theo ta, người muốn gặp ngài đang ở trong này.” Triệu Thanh Thanh đánh gãy mạch suy nghĩ của Tử Phong, đưa tay ra dấu mời.
“Không cần đâu, ta nghĩ người mà ta cần phải gặp đã đến rồi.” Tử Phong lắc đầu nói, sau đó quay mặt nhìn lên trời.
Triệu Thanh Thanh ngẩn người ra không hiểu, cơ mà ngay sau đó, một giọng nói vang vọng khắp không gian mang theo một thứ áp lực kỳ dị giống như thái sơn áp đỉnh cất lên
“Ha ha ha ha!! Thú vị, thú vị lắm!! Không ngờ ngươi lại có thể nhận ra được sự hiện hữu của ta đấy, xem ra vị tiền bối trong lời của tiểu nha đầu Thanh Thanh cũng có chút môn đạo. Cơ mà ngươi nhận ra sự tồn tại của ta, nhưng liệu ngươi có nhìn ra được ta là ai không?”
Tử Phong hừ lạnh một tiếng, miệng nói
“Đã đến rồi thì hiện thân đi, đừng khiến người khác nói ngươi giấu đầu lòi đuôi, quý ngài Long tộc!!!
Nếu không có Phá Quân Tôn Giả Trác Thanh Phàm, dù Lăng Hư Cung có tổng thể thực lực gấp mười lần bây giờ mà khuyết thiếu đi chiến lực đỉnh cao vượt quá Thánh Giai, có thể đảm bảo chỉ trong vòng một đêm là sẽ bị thế lực đối dịch xoá sổ, nhiều Thánh Tôn, Thánh Quân cường giả để làm gì, khi mà bọn họ trong mắt của một Thiên Tôn đại lão chỉ là một đám nhóc con loi choi không đáng để bận tâm, muốn diệt lúc nào thì diệt.
Hoàng thất Thiên Hành đế quốc, Triệu gia cũng không ngoại lệ, bề dày lịch sử của Triệu gia còn dài hơn cả Lăng Hư Cung, thời điểm Thiên Hành đế quốc được thành lập thì Triệu gia đã tồn tại đến mấy ngàn năm lịch sử, một mạch kéo dài cho tới tận bây giờ cũng đã trải qua hơn 7000 năm, có thể trong suốt một thời gian dài như vậy không sụp đổ đòi hỏi gia tộc này phải có một vài lão quái vật thực lực thông thiên toạ trấn, điều này là chuyện hiển nhiên.
Chỉ như vị lão tổ tông Triệu gia năm đó khi thành lập Thiên Hành đế quốc, nghe nói tu vi của lão đã đạt đến đỉnh cao của tầng thứ Linh Đế, một mình đối chọi với hàng loạt siêu cấp thế gia cùng với những đỉnh cấp tông môn khác, duy trì thế bất bại trong thời gian dài, từ đó mới có Triệu gia huy hoàng như ngày nay. Tử Phong trong những ngày này ở trong hoàng cung Thiên Hành đế quốc, thường xuyên yêu cầu Triệu Thanh Thanh đem cho mình những tư liệu kiểu như thế này, vậy nên đối với thực lực chân chính của Triệu gia hắn nắm không rõ, nhưng đại khái thì vẫn có thể ước lượng được.
Đối với việc Triệu Thanh Thanh nói rằng có một người quan trọng muốn gặp mình, Tử Phong đoán chắc đến tám phần người đó chính là một trong những tồn tại khủng bố trấn thủ Triệu gia, và khả năng cao đó chính là người đóng vai trò bảo hộ cho Triệu Thanh Thanh, đảm bảo cho ngai vàng của nàng. Nếu suy nghĩ một chút thì sẽ thấy điều này không kỳ lạ chút nào cả, phe cánh của Triệu Thanh Thanh so với Nhị Thân Vương cực yếu, hơn nữa nàng cũng không được lòng các vị tộc lão trong Triệu gia cho lắm, trong khi đó ngoại công của nàng vốn là gia chủ đời trước đã bế quan nhiều năm không hỏi đến sự đời, nếu nói rằng không có siêu cấp cường giả chống lưng thì Triệu Thanh Thanh căn bản còn không có cơ hội ngồi lên vương vị chứ đừng nói có thể tạo nên cục diện giằng co với Nhị Thân Vương.
Vậy nên ngay khi biết được có một nhân vật quan trọng muốn gặp mình, Tử Phong không nghĩ ngợi gì nhiều liền đồng ý, có thể để Triệu Thanh Thanh mở miệng nói ra hai chữ “quan trọng” một cách nghiêm túc như vậy, người này chắc chắn không đơn giản. Để lại Nhiếp Tiểu Thiến ở trong khu vực của tổ chức Thiên Tru, an toàn của nha đầu này hắn không lo lắng nhiều, Tử Phong đi theo Triệu Thanh Thanh xuống một đường hầm thông xuống dưới đất.
Đường hầm này thực chất chỉ là con đường dẫn đến một ma trận nằm dưới lòng đất, khiến Tử Phong cảm thấy choáng ngợp đó là ngay ở bên dưới kinh thành Thiên Hành đế quốc lại có thể tồn tại một hệ thống thông đạo ngầm khổng lồ và rối rắm đến mức như vậy, những thông đạo này liên kết với nhau tạo ra một thành phố nằm dưới lòng đất theo đúng nghĩa đen, từ bên trong hoàng cung có thể đi đến bất kỳ đâu ở trong kinh thành, thậm chí đến từng căn phòng trong hoàng cung cũng liên thông với thành phố ngầm này.
Theo lời Triệu Thanh Thanh giới thiệu thì những thông đạo này nằm sâu bên dưới cách mặt đất đến tận hàng trăm mét, hoàn toàn bí mật trước tai mắt của thế lực bên ngoài, chỉ có những nhân vật quan trọng nhất của Triệu gia mới biết được sự tồn tại của những thông đạo này. Thực lực chân chính của Triệu gia chính là nằm bên trong thế giới ngầm này, không những đảm bảo được sự bí mật mà khi kinh thành có biến, cường giả và quân đội riêng của Triệu gia có thể xuất kỳ bất ý hiện thân ở bất kỳ đâu trong kinh thành, không ai có thể nhận ra được có một đội quân khủng bố đang di chuyển ngay bên dưới chân mình.
Đến cả Nhị Thân Vương cũng không biết đến sự tồn tại của nơi này, chỉ có những vị thái thượng trưởng lão, vài vị lão tổ và các đời gia chủ Triệu gia mới được quyền tiếp xúc đến lực lượng cốt lõi của Triệu gia. Tử Phong nghe vậy mà không khỏi bất ngờ, thần thức của hắn từ lúc xuống dưới này đã trải rộng ra khắp nơi, hắn có thể cảm nhận được vô vàn khí thế hùng mạnh rải rác khắp các thông đạo, hơn hai ngàn Thánh Giả, Thánh Hoàng, hàng trăm Thánh Tôn, đến cả Thánh Quân cường giả cũng có đến hơn hai trăm người.
Tử Phong ngoài mặt không có biểu cảm gì nhưng trong lòng đã như kinh đào hải lãng, không hổ danh là Triệu gia thống trị Thiên Hành đế quốc hàng ngàn năm, chi lực lượng này không chỉ chất lượng mà số lượng cũng vô cùng khủng bố, một khi xuất hiện thì quản cái gì Mạnh gia hay là Lý gia, chỉ cần thời gian nửa chén trà là có thể nghiền nát cả hai đại gia tộc không còn một mảnh vụn. Truyền ngôn bên ngoài nói rằng các thế gia kia có tổng thể thực lực mạnh hơn Triệu gia là đúng, chỉ có điều đấy chỉ là bề nổi của Triệu gia mà thôi, nếu tính cả chi lực lượng ẩn giấu này nữa thì tuyệt đối không phải là đối thủ.
Khiến Tử Phong cảm thấy bất khả tư nghị đó là hắn nhạy bén bắt được hàng chục hơi thở mạnh mẽ vô cùng, tuyệt đối là cường giả cấp bậc vượt trên Thánh Giai, tức là Triệu gia có ít nhất hàng chục Thiên Tôn đại lão có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, xem ra Triệu gia còn ẩn giấu sâu hơn nhiều so với những gì Tử Phong nghĩ, nơi này nước không phải là quá sâu, mà căn bản chính là mặt biển không có đáy a, quá mức kinh khủng.
Cơ mà Tử Phong cũng hiểu được chi lực lượng ẩn giấu này sẽ không trực tiếp tham gia vào công việc nội bộ của Triệu gia, chỉ khi nào Triệu gia gặp phải đại địch hoặc là lúc sinh tử tồn vong của gia tộc thì những cá nhân này mới lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà một lần nữa trỗi dậy, bảo vệ cơ nghiệp Triệu gia sừng sững không đổ, nếu không có chuyện gì xảy ra thì dám chắc cả đời bọn họ cũng không rời khỏi đây.
Triệu Thanh Thanh dẫn Tử Phong vòng vèo khắp nơi đến nửa buổi, cuối cùng mới đi đến một cái tế đàn lớn, lấy hiểu biết của Tử Phong, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể ngay lập tức nhận ra đây là một dạng truyền tống trận, chỉ là truyền tống trận này có chút khác biệt, dường như không phải là dạng trận pháp truyền tống cự ly dài hay ngắn thông thường, có chút điểm kỳ lạ, chỉ là hắn không thể nhận ra là kỳ lạ ở chỗ nào.
“Nguyệt tiền bối, truyền tống trận này sẽ dịch chuyển chúng ta tới một nơi tuyệt mật, chỉ có một số ít người của Triệu gia được phép tiến vào nơi đó, mong ngài hãy giữ bí mật về sự tồn tại của nơi này.” Triệu Thanh Thanh vô cùng cẩn thận nói.
“Hừm, người muốn gặp ta đang ở nơi tuyệt mật đó hả?” Tử Phong hỏi.
Triệu Thanh Thanh gật đầu không nói gì, ánh mắt dán chặt lên người Tử Phong, dường như đang muốn nhận được một lời khẳng định của hắn.
“Bệ hạ quá lo lắng rồi, nếu người quan trọng trong lời của ngài muốn ta đến đây để gặp mặt thì hiển nhiên người đó cũng đã tính đến cả chuyện này, ta nghĩ rằng lo lắng của bệ hạ là không có căn cứ. Nhưng nếu bệ hạ vẫn chưa thực sự tin tưởng được ta, vậy thì ta xin lấy linh hồn của mình ra để thề, tuyệt đối sẽ không để lộ bí mật về nơi này.” Tử Phong giơ một tay lên thề.
Nghe thấy lời thề của hắn, Triệu Thanh Thanh lúc này mới yên tâm, nàng bắt đầu chuẩn bị quá trình khởi động truyền tống trận, không hề hay biết vị tiền bối kia ở sau lưng nàng đang nở một nụ cười quỷ dị. Lấy linh hồn của mình ra để thề là một trong những lời thề cao nhất ở Huyền Linh đại lục, ít nhất là đối với võ giả. Võ giả lấy linh hồn ra để thề một khi làm trái lời thề sẽ dẫn đến sự thiếu hụt trong nội tâm, mỗi khi tiến giai thì tỷ lệ xuất hiện tâm ma quấy nhiễu trở nên khổng lồ, đã là võ giả thì sẽ không bao giờ muốn phá lời thề như thế này, trừ khi muốn cả đời không thể tiến giai, như vậy đối với võ giả còn đau khổ hơn là cái chết, nàng trở nên yên tâm cũng không phải là vô căn cứ.
Nhưng mà Triệu Thanh Thanh không biết một điều, Tử Phong nói rằng hắn “lấy linh hồn ra để thề”, chứ không phải là “thề với linh hồn” của mình. Đối với tất cả võ giả mà nói thì cả hai đều có ý nghĩa như nhau, không hề có điểm khác biệt, nhưng với Tử Phong lại là một chuyện khác. Tử Phong hắn……hắn làm gì còn linh hồn nữa để mà thề, toàn bộ linh hồn của hắn đã trở thành Tài Quyết Chi Nhận, lấy một hình thái khác để tồn tại, về bản chất thì vẫn là linh hồn của hắn nhưng cũng không thực sự là linh hồn.
Tử Phong “lấy linh hồn ra để thề” căn bản chính là nói suông, hắn muốn phá vỡ lời thề lúc nào cũng được, nếu hắn nói “thề với linh hồn của mình” thì lời thề này mới thực sự có tác dụng, còn như hiện tại thì mấy lời hắn nói so với cái rắm còn vô giá trị hơn, đây cũng chỉ là một cái bảo hiểm đề phòng cho tương lai của hắn mà thôi.
Triệu Thanh Thanh vung tay lên, sắp xếp lại những tảng đá xung quanh vào các điểm cụ thể trên tế đàn, những khối đá này to thì như cái cối xay, nhỏ thì chỉ như quả táo, trên các khối đá khắc đầy phù văn tinh diệu, dường như bọn chúng chính là những mắt trận quan trọng để khởi động truyền tống trận đặc biệt này. Sắp xếp xong xuôi tất cả, nàng tiếp tục đảo tay một cái, hàng loạt linh thạch thượng phẩm xuất hiện được đổ vào một cái hố lớn ở gần đó, có tác dụng cung cấp năng lượng để truyền tống trận vận chuyển.
“Được rồi, xin mời tiền bối đứng lên đây cùng với ta.” Triệu Thanh Thanh chuẩn bị mọi thứ, lúc này mới lên tiếng.
Tử Phong gật đầu sau đó đứng lên trên tế đàn cùng với Triệu Thanh Thanh, phù văn trên những khối đá phát sáng, đám thượng phẩm linh thạch nhanh chóng bị một luồng ánh sáng bao phủ sau đó vỡ nát thành đá vụn, không gian xung quanh hai người vặn vẹo một hồi sau đó biến thành một cái hắc động thật lớn, trực tiếp hút lấy thân ảnh hai người vào bên trong sau đó biến mất, chỉ còn lại tế đàn với vô số phù văn đang lập loè trong thông đạo tối tăm.
Tử Phong chỉ cảm thấy cả người dường như đang bay lên không trung, tâm thần chấn động một trận, trước khi hắn kịp nhận ra thì hai chân của hắn đã đặt xuống đất, đúng hơn là hắn có cảm giác như là đang dẫm lên một lớp cỏ mềm. Thần thức của Tử Phong phóng ra, trong nháy mắt liền bao trùm một khoảng không rộng lớn đến hàng trăm dặm, giống như một chiếc máy ảnh thu lấy mọi thứ từ trên cao xuống, đem lại cho hắn cái nhìn tổng thể về nơi này.
Xung quanh hắn lúc này tràn ngập núi non, những dãy núi nối tiếp nhau cực kỳ cao lớn và hùng vĩ, hơn nữa không hề lạnh lẽo giống như những dãy tuyết sơn mà xung quanh tràn ngập khí tức sinh mệnh, cỏ mọc phủ xanh sườn núi, trải dọc chân núi là những rừng cây xanh tươi, bầu không khí cực kỳ tinh khiết trong lành, gió nhẹ thổi qua thổi lại đưa những luồng khí hài hòa không nóng không lạnh chạm vào da thịt hắn, không chỉ như vậy mà linh khí thiên địa ở nơi này cũng cực kỳ nồng đậm, không khác gì linh khí ở trong những mỏ linh thạch hạng nhất cả, nói nơi này là một chốn thế ngoại đào viên là không sai chút nào.
Tử Phong dùng thần thức xem xét xung quanh một hồi mà không khỏi giật mình, hắn lúc này mới nhận ra truyền tống trận lúc trước có gì kỳ lạ, đó không phải là truyền tống trận rút ngắn cự ly giữa hai điểm thông thường, đây là truyền tống trận xuyên toa không gian, đưa người sử dụng từ không gian của Huyền Linh đại lục đến một chiều không gian khác, nơi này chắc chắn là một động thiên phúc địa, là một không gian tồn tại song song nhưng độc lập với không gian của Huyền Linh đại lục, có phần giống với không gian của Sinh Hồn bí cảnh.
Hít một hơi thật sâu, Tử Phong không khỏi cảm thán, bất kể nơi này có thật sự là do Triệu gia tạo ra hay là ngẫu nhiên trở thành vật sở hữu của Triệu gia, chỉ riêng việc sở hữu một động thiên phúc địa như thế này đã thừa đủ để khiến một gia tộc hạng bét trở thành gia tộc nhất lưu trong thời gian ngắn ngủi, ở đây lại là Triệu gia, một con quái vật sừng sững hàng ngàn năm bất diệt. Lí do đơn giản bởi vì những không gian độc lập này không phải ai cũng đi vào được, lấy ví dụ như Triệu gia, nếu không có truyền tống trận ở cái tế đàn kia thì chẳng ai có thể vào được nơi này cả, hơn nữa ở trong này mọi thứ đều tách biệt với thế giới bên ngoài, dù Huyền Linh đại lục có trải qua thêm vài lần Thiên Ma Chi Chiến nữa, khiến linh mạch khắp thiên hạ bị phá hủy hoàn toàn thì ở trong này vẫn không bị ảnh hưởng.
Hơn nữa mật độ linh khí ở trong này vô cùng cao, lại còn cực kỳ dồi dào và ổn định, chứng tỏ nơi này có được linh mạch riêng của chính nó, điều kiện như vậy rất thích hợp cho võ giả tu luyện. Tu luyện ở nơi linh khí dày đặc như thế này chẳng khác ngày đi ngàn dặm, tốc độ vượt xa so với tu luyện ở điều kiện thông thường. Hơn nữa ở nơi có mật độ linh khí dày đặc như thế này, nuôi trồng linh thảo có thể được coi là chuyện làm ít hưởng nhiều. Tử Phong có thể khẳng định rằng Triệu gia có được lực lượng ngày hôm nay đều là nhờ vào cái động thiên phúc địa này cả.
“Tiền bối, xin mời đi theo ta, người muốn gặp ngài đang ở trong này.” Triệu Thanh Thanh đánh gãy mạch suy nghĩ của Tử Phong, đưa tay ra dấu mời.
“Không cần đâu, ta nghĩ người mà ta cần phải gặp đã đến rồi.” Tử Phong lắc đầu nói, sau đó quay mặt nhìn lên trời.
Triệu Thanh Thanh ngẩn người ra không hiểu, cơ mà ngay sau đó, một giọng nói vang vọng khắp không gian mang theo một thứ áp lực kỳ dị giống như thái sơn áp đỉnh cất lên
“Ha ha ha ha!! Thú vị, thú vị lắm!! Không ngờ ngươi lại có thể nhận ra được sự hiện hữu của ta đấy, xem ra vị tiền bối trong lời của tiểu nha đầu Thanh Thanh cũng có chút môn đạo. Cơ mà ngươi nhận ra sự tồn tại của ta, nhưng liệu ngươi có nhìn ra được ta là ai không?”
Tử Phong hừ lạnh một tiếng, miệng nói
“Đã đến rồi thì hiện thân đi, đừng khiến người khác nói ngươi giấu đầu lòi đuôi, quý ngài Long tộc!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.