Chương 336: Nghi vấn của Mai Tôn giả
Hư Không
11/11/2019
Ngay khi thông báo về đại lễ sắc phong chức vụ trưởng lão tân nhậm được đưa
ra, toàn bộ trên dưới Lăng Hư Cung đồng loạt sôi trào, đã bao lâu rồi
tông môn không có thêm Thánh giai cường giả nào mới đột phá, hơn nữa lần này vị trưởng lão mới lên nhận chức này nghe nói sẽ trở thành một nội
môn trưởng lão chứ không phải ngoại môn cung phụng như bình thường.
Khiến tất cả mọi người kinh ngạc đó là chẳng ai biết lai lịch của vị
Thánh giai cường giả này là ai cả, tất cả đệ tử cùng chấp sự của bốn sơn phong đều không biết vị trưởng lão mới này đến từ đâu, dù sao thông tin của những thành viên trong sơn phong đều được lưu truyền rộng rãi.
Các vị trưởng lão của bốn sơn phong thì lại ngược lại, bọn họ biết khá rõ về lai lịch của vị trưởng lão mới nổi này, dù sao thì tràng biến cố kinh người ở ngoại môn hầu hết bọn họ cũng có mặt ở đó cả, cũng không khó để biết được người sắp sửa ngồi lên ghế trưởng lão này là ai, lúc này toàn bộ tông môn đang gấp rút chuẩn bị cho đại lễ sắc phong, bên trong nội môn vốn khá là yên binh nay rộn ràng hẳn lên.
Trong khi đó thì nhân vật chính của sự kiện này là Tử Phong lại chẳng quan tâm quái gì đến cái gì gọi là đại lễ sắc phong cả, lúc này hắn đang thảnh thơi ở trong phủ đệ của mình, bản thân nằm vắt vẻo ở trên mái nhà, miệng ngậm một cọng thảo dược có vị ngọt, cứ như thế mà đọc sách, không hề để ý tới bên ngoài đang bận rộn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, Hồ Phi Nguyệt nhẹ nhàng xuất hiện bên cạnh hắn, cười cười: "Chàng không quan tâm tới bên ngoài à, bọn họ đang gấp rút chuẩn bị đại lễ sắc phong trưởng lão cho chàng đấy."
Hạ quyển sách xuống, Tử Phong giơ tay kéo Hồ Phi Nguyệt nằm vào trong lòng mình, miệng cười nói: "Mặc xác bọn họ, ta vốn dĩ đâu có cần cái chức vụ trưởng lão này làm cái gì đâu, về sau cái việc gì cũng đổ lên đầu ta, phiền phức lắm."
"Chàng thật là, người khác nằm mơ cũng muốn ngồi vào vị trí trưởng lão nội môn, chàng thì lại nghĩ nó phiền phức, thiếp cũng chịu thua." Ngoan ngoãn rúc vào trong ngực Tử Phong, Hồ Phi Nguyệt dùng mị nhãn liếc xéo một cái khiến xương cốt trong người hắn hình như vơi mất ba thành, cả người có chút mềm nhũn.
"Cái gì cũng có giá của nó mà thôi, Lăng Hư Cung muốn đưa ta lên làm trưởng lão cũng chỉ là vì nhắm vào một thân thực lực này mà thôi, cũng chẳng có gì gọi là bữa ăn miễn phí cả."
"Cao tầng Lăng Hư Cung đã biết thân phận của chàng mà vẫn quyết định giữ lại, chàng hiện tại có một chỗ dựa vững chắc rồi thì cũng nên vì người ta mà làm việc chứ, giống như chàng vừa nói vậy, chẳng có bữa ăn nào miễn phí cả."
Khẽ ngửi hương thơm dịu nhẹ trên tóc Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong không nói gì mà chỉ nằm đấy ôm nàng, trong đầu thầm nghĩ: "Có thật sự là chỗ dựa vững chắc hay không??".
"Chàng định xử lí cái nhiệm vụ đó như thế nào, có cần thiếp giúp không?" Tử Phong gần như không giấu bất kì thứ gì với Hồ Phi Nguyệt, lẽ dĩ nhiên là nàng biết được những gì Tử Phong sắp đối mặt. Nàng là người trực tiếp có mặt ngày Diệp Thủy Lan bị bắt đi, nàng cũng đã tận mắt chứng kiến Tử Phong sụp đổ như thế nào sau cái ngày đó, nàng thật sự cảm thấy lo lắng cho hắn a.
"Không cần phải lo lắng, cả hai người bọn chúng chỉ là Thánh Giả sơ giai đỉnh phong, ta chỉ cần mang theo Nhạc Tư Kỳ là được, hơn nữa nàng cũng không cần phải sợ ta giận dữ quá mà mất khôn đâu." trong mắt Tử Phong lóe lên một tia tinh quang, miệng nhàn nhạt nói.
"Bốp!!"
Hồ Phi Nguyệt bỗng nhiên gõ một cái thật mạnh lên đầu Tử Phong, trong lúc hắn còn đang không hiểu chuyện gì thì nàng đã nhổm người dậy, khuôn mặt xinh đẹp có chút tức giận nói: "Chàng nói chàng không có tức giận, chàng nói thiếp không cần phải lo lắng cho chàng, nhưng mà nhìn lại chàng xem, chàng hiện tại như thế này thì thiếp sao có thể không lo lắng được." nói đoạn nàng dùng ngón tay vạch lên không trung, một đám hơi nước nhanh chóng tụ tập lại tạo thành một chiếc gương làm từ băng mỏng, giơ lên trước mặt Tử Phong.
Gương mặt phản chiếu của Tử Phong hiện lên trong gương, lúc này hai mắt hắn đang nheo lại, khóe miệng hơi nhếch lên, có thể thấy hai hàm răng của hắn đang nghiến chặt lại với nhau, trong mắt ánh lên từng tia sát khí lạnh thấu xương nhưng không hề phát tán ra ngoài mà chỉ quanh quẩn ở bên trong. Tử Phong biết Hồ Phi Nguyệt đang ám chỉ điều gì, nhưng hắn thật sự không thể không giận dữ được, trong hơn một năm qua, từng giờ từng khắc tâm trí hắn vẫn luôn nhớ tới mối thù bất cộng đái thiên này với tên trưởng lão Âm Ma Tông đó, hắn chỉ hận không được xé xác đối phương ra mà nuốt sống mà thôi, nếu có gì kìm hãm hắn thì đó chính là cái hậu trường Âm Ma Tông khủng bố của đối phương, hắn không muốn vì giận dữ mà lao đầu vào chỗ chết.
Nay không ngờ vận mệnh run rủi thế nào mà đối phương lại như là đưa lên tận cửa, từng giây từng phút của sự thù hận trong suốt hơn một năm qua hoàn toàn bộc phát không thể kìm chế, lí trí của hắn vẫn đang bình tĩnh, nhưng cảm xúc của hắn lúc này thì đang căng lên như dây đàn, chỉ cần một chút rung động nhỏ cũng có thể đứt gãy, tạo ra một cơn cuồng nộ không thể dập tắt.
Đưa một tay lên nắm lấy khuôn mặt của mình, Tử Phong hít sâu một vài hơi, ánh mắt của hắn xuyên qua các kẽ ngón tay đã trở lại bình thường, không còn sát khí, cũng không còn cơn cuồng nộ, con dã thú chuẩn bị xông ra thôn phệ cả thiên địa đã biến mất, ẩn sâu vào trong tâm trí của hắn, trông hắn lúc này bình thường như bao người khác, nếu không muốn nói là có chút vô hại.
"Vẫn là câu nói đó, nàng hãy yên tâm đi, ta đã kiềm chế sự giận dữ của mình không phải ngày một ngày hai, tinh thần của ta không dễ mất kiểm soát đến thế đâu." Tử Phong nhàn nhạt nói sau đó đứng dậy.
"Chàng đi đâu vậy??" Hồ Phi Nguyệt nghi hoặc nhìn Tử Phong.
"Có một việc ta cần phải xác nhận lại."
Nhìn theo bóng lưng của Tử Phong đang dần dần biết mất vào trong không gian, Hồ Phi Nguyệt khẽ lẩm bẩm: "Bất kể thế nào, xin chàng hãy trở về bình an bên cạnh thiếp."
-----------------------------
Nơi ở của Mai Tôn giả không phải là một chỗ khó tìm, chỉ là toàn bộ ngọn núi nơi nàng ở được bao bọc trong một cái cấm chế phi thường lợi hại, người ngoài muốn đi vào mà không có sự cho phép của nàng gần như là không thể, đương nhiên điều này phải laoji trừ các vị Tôn giả khác cùng Tông chủ đại nhân ra.
Lúc này Mai Tôn giả đang ngồi ở trong thư phòng của mình, trước mặt là một đống lớn giấy tờ, nếu để ý thì có thể thấy toàn bộ đều là ghi chép điều tra về Tử Phong, nàng vừa uống trà, vừa nghiên cứu đống tư liệu trước mắt. Là một Tôn giả, công việc của nàng hầu hết không phải là xử lí mấy thứ giấy tờ này, chỉ trong một vài trường hợp nhất định thì nàng mới phải đụng đến bọn chúng, chẳng hạn như là sự xuất hiện của hai tên trưởng lão Âm Ma Tông vậy, thời gian của nàng hầu hết được dành cho tu luyện.
Đương nhiên tu luyện cũng không phải ngày một ngày hai, đôi khi không tu luyện mới là cách bình ổn tâm cảnh tốt nhất, nhưng mà đây không phải là trường hợp đó, mấy hôm nay Mai Tôn giả đang gặp khó khăn trong việc tu luyện của mình. Cứ mỗi khi nàng tiến vào trạng thái tu luyện của mình, tâm trí của nàng lại không tự chủ được nhớ lại hình ảnh Tử Phong tỏa ra sát khí khủng khiếp ngày hôm đó. Nàng có thể thề rằng bản thân chưa từng cảm thấy bị choáng ngợp bởi sát khí của một ai đó, hơn nữa lại chỉ là một tên Thánh Giả sơ giai nhỏ nhoi như ngày hôm đó.
Cái thứ sát khí đó thực sự quá mức lạnh lẽo, quá mức khủng bố, thậm chí nàng còn nghi ngờ liệu siêu cấp sát thủ Ảnh Ma Tôn Giả có thể tạo ra được cái thứ sát khí kinh hãi đến như vậy hay không nữa. Nhưng nàng có thể khẳng định rằng sát khí của Tử Phong không phải là đơn giản, chỉ cần thoáng một chút cảm nhận thôi cũng có thể nói rằng thứ sát khí này mang theo sự thù hận vô cùng vô tận, mà tất cả xảy ra chỉ bởi vì hắn ta nhìn thấy tư liệu về hai tên trưởng lão Âm Ma Tông kia.
Cầm lấy một tờ giấy lên đọc, Mai Tôn giả lẩm bẩm: "Xuất hiện lần đầu tiên ở Vĩnh Diệu thành, nổi danh bởi vì đã ra tay diệt sát một bang phái có tiếng ở Hắc Thạch Trấn. Hừm, điều này có gì là lạ nữa đâu, ờ mà khoan đã, ở đây có một dòng ghi chú nhỏ..."
"......Kim Hổ bang bị diệt bởi vì có liên quan đến việc phó bang chủ bắt cóc một tiểu cô nương mang về, sau đó thì bị Tử Phong toàn diệt, nghe nói tiểu cô nương đó là muội muội của hắn, thông tin này chưa được kiểm chứng, chỉ là tin đồn trong giới dong binh...."
Ném tờ giấy trên tay qua một bên, Mai Tôn giả lấy một tờ giấy khác lên đọc: "Ở đây có nói rằng Diệp Ngưng Tuyết, đệ tử của Lâm Tử Hàm chính là muội muội kết nghĩa của Tử Phong, năm nay 17 tuổi, cô bé này rất có thể chính là tiểu cô nương bị bắt ở Hắc Thạch......không đúng, thời điểm xảy ra vụ việc cách đây chỉ khoảng một năm rưỡi, lúc đó Diệp Ngưng Tuyết 15 tuổi, quá lớn để có thể gọi là tiểu cô nương rồi...."
"Hiểu rồi, tiểu cô nương ở Vĩnh Diệu Thành mới thực sự là muội muội của hắn, còn Diệp Ngưng Tuyết chỉ là tiểu muội kết nghĩa sau này, vậy thì muội muội hắn đâu rồi??" Mai Tôn giả không phải là người chưa từng trải, rất nhanh liền đưa ra kết luận của mình: "Sự thù hận bất thường của hắn đối với trưởng lão Âm Ma Tông, cùng với tác phong hành xử của cái tông môn này, dám cá là chín phần mười tiểu muội của hắn đã bị tên trưởng lão đó bắt đi. Chậc, xem ra thật là nhiều sự trùng hợp đến khó tin....."
Còn lẩm bẩm chưa dứt câu, một tiếng nói vang lên ngay bên cạnh khiến Mai Tôn giả giật nảy người lên khỏi ghế: "Đúng thật là trùng hợp, và ngài đã đoán đúng câu chuyện rồi đó."
Mai Tôn giả toàn thân căng cứng, linh lực trong cơ thể chỉ chực bộc phát ra bên ngoài, cơ mà nghe thấy giọng nói của người này, nàng liền thu hồi linh lực của mình lại. Chỉ thấy ở ngay bên cạnh chiếc ghế nàng vừa ngồi là một hắc y nhân cao lớn, mái tóc cắt ngắn bạc trắng, bên dưới là một khuôn mặt bị che đi một nửa bởi chiếc mặt nạ màu đen dữ tợn, một đôi mắt vô hồn đang nhìn chằm chằm vào nàng.
"Ngươi làm thế nào mà lọt được vào đây??" Mai Tôn giả có chút kinh hãi nói, toàn sơn phong của nàng được bao phủ trong cấm chế vô cùng lợi hại, hơn nữa nàng thân ở trong trận nhãn, kể cả một con chim bay trên trời va vào cấm chế nàng cũng có thể biết, làm thế quái nào tên này có thể vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh nàng mà đến cả không gian cũng không có một chút dao động nào như thế.
"Việc này thì xin thứ lỗi, đây là bí mật của ta, có thể coi nó chính là thủ đoạn ám sát mà ta sẽ dùng khi xử lí hai tên trưởng lão Âm Ma Tông kia đi." Tử Phong nhún vai nói.
Điều chỉnh nhịp tim của mình trở lại bình thường, Mai Tôn giả khôi phục lại vẻ uy nghiêm của mình: "Ngươi đến đây làm gì??".
"Xác nhận lại một vài thứ mà thôi."
"Chuyện gì??"
"Chính xác thì các ngài muốn ta làm gì, ám sát một trong hai tên trưởng lão, ám sát cả hai hay là giết một bắt sống một??"
Mai Tôn giả nghe vậy liền nhíu mày: "Ngươi có thể bắt sống được bọn chúng ư??"
"Dễ dàng, nhưng quan trọng vẫn là ngài nói sao, ta nên bắt sống cả hai hay là chỉ một người??"
"Hừm......không cần phải bắt sống, nếu được thì giết cả hai đi, hành tung của bọn chúng sẽ được cập nhật liên tục cho ngươi cho đến khi đắc thủ, tạm thời sau khi hoàn thành lễ sắc phong cho ngươi thì hãy hành động." Mai Tôn giả suy nghĩ một chút rồi nói.
"Rõ rồi, vậy ta xin phép đi trước."
"Khoan đã!!"
Tử Phong còn chưa kịp bỏ đi thì đã bị Mai Tôn giả gọi giật lại.
"Ngày mai là lễ sắc phong của ngươi, nhớ mà xuất hiện cho đúng lúc, hơn nữa, tuy ngươi được Ảnh Ma tiền bối chấp nhận, nhưng ta vẫn sẽ để mắt tới ngươi đấy, hi vọng là ngươi sẽ không làm ta thất vọng."
Nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Mai Tôn giả, một hồi lâu sau Tử Phong mới lên tiếng: "Tùy ngài, chỉ cần Lăng Hư Cung không làm ra chuyện gì có lỗi với ta, ta cũng sẽ như vậy, cáo từ."
Thân ảnh Tử Phong đột ngột biến mất ngay trước mắt Mai Tôn giả, đến cả một tia ba động không gian cũng không có khiến nàng nhớ lại lúc hắn ta né tránh công kích của Ảnh Ma Tôn Giả ngày hôm đó, đôi mày liễu của nàng không khỏi nhíu lại, một lúc sau liền giãn ra, miệng nàng nở một nụ cười mỉm: "Tiểu tử, ta có hứng thú với ngươi rồi đấy."
Các vị trưởng lão của bốn sơn phong thì lại ngược lại, bọn họ biết khá rõ về lai lịch của vị trưởng lão mới nổi này, dù sao thì tràng biến cố kinh người ở ngoại môn hầu hết bọn họ cũng có mặt ở đó cả, cũng không khó để biết được người sắp sửa ngồi lên ghế trưởng lão này là ai, lúc này toàn bộ tông môn đang gấp rút chuẩn bị cho đại lễ sắc phong, bên trong nội môn vốn khá là yên binh nay rộn ràng hẳn lên.
Trong khi đó thì nhân vật chính của sự kiện này là Tử Phong lại chẳng quan tâm quái gì đến cái gì gọi là đại lễ sắc phong cả, lúc này hắn đang thảnh thơi ở trong phủ đệ của mình, bản thân nằm vắt vẻo ở trên mái nhà, miệng ngậm một cọng thảo dược có vị ngọt, cứ như thế mà đọc sách, không hề để ý tới bên ngoài đang bận rộn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, Hồ Phi Nguyệt nhẹ nhàng xuất hiện bên cạnh hắn, cười cười: "Chàng không quan tâm tới bên ngoài à, bọn họ đang gấp rút chuẩn bị đại lễ sắc phong trưởng lão cho chàng đấy."
Hạ quyển sách xuống, Tử Phong giơ tay kéo Hồ Phi Nguyệt nằm vào trong lòng mình, miệng cười nói: "Mặc xác bọn họ, ta vốn dĩ đâu có cần cái chức vụ trưởng lão này làm cái gì đâu, về sau cái việc gì cũng đổ lên đầu ta, phiền phức lắm."
"Chàng thật là, người khác nằm mơ cũng muốn ngồi vào vị trí trưởng lão nội môn, chàng thì lại nghĩ nó phiền phức, thiếp cũng chịu thua." Ngoan ngoãn rúc vào trong ngực Tử Phong, Hồ Phi Nguyệt dùng mị nhãn liếc xéo một cái khiến xương cốt trong người hắn hình như vơi mất ba thành, cả người có chút mềm nhũn.
"Cái gì cũng có giá của nó mà thôi, Lăng Hư Cung muốn đưa ta lên làm trưởng lão cũng chỉ là vì nhắm vào một thân thực lực này mà thôi, cũng chẳng có gì gọi là bữa ăn miễn phí cả."
"Cao tầng Lăng Hư Cung đã biết thân phận của chàng mà vẫn quyết định giữ lại, chàng hiện tại có một chỗ dựa vững chắc rồi thì cũng nên vì người ta mà làm việc chứ, giống như chàng vừa nói vậy, chẳng có bữa ăn nào miễn phí cả."
Khẽ ngửi hương thơm dịu nhẹ trên tóc Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong không nói gì mà chỉ nằm đấy ôm nàng, trong đầu thầm nghĩ: "Có thật sự là chỗ dựa vững chắc hay không??".
"Chàng định xử lí cái nhiệm vụ đó như thế nào, có cần thiếp giúp không?" Tử Phong gần như không giấu bất kì thứ gì với Hồ Phi Nguyệt, lẽ dĩ nhiên là nàng biết được những gì Tử Phong sắp đối mặt. Nàng là người trực tiếp có mặt ngày Diệp Thủy Lan bị bắt đi, nàng cũng đã tận mắt chứng kiến Tử Phong sụp đổ như thế nào sau cái ngày đó, nàng thật sự cảm thấy lo lắng cho hắn a.
"Không cần phải lo lắng, cả hai người bọn chúng chỉ là Thánh Giả sơ giai đỉnh phong, ta chỉ cần mang theo Nhạc Tư Kỳ là được, hơn nữa nàng cũng không cần phải sợ ta giận dữ quá mà mất khôn đâu." trong mắt Tử Phong lóe lên một tia tinh quang, miệng nhàn nhạt nói.
"Bốp!!"
Hồ Phi Nguyệt bỗng nhiên gõ một cái thật mạnh lên đầu Tử Phong, trong lúc hắn còn đang không hiểu chuyện gì thì nàng đã nhổm người dậy, khuôn mặt xinh đẹp có chút tức giận nói: "Chàng nói chàng không có tức giận, chàng nói thiếp không cần phải lo lắng cho chàng, nhưng mà nhìn lại chàng xem, chàng hiện tại như thế này thì thiếp sao có thể không lo lắng được." nói đoạn nàng dùng ngón tay vạch lên không trung, một đám hơi nước nhanh chóng tụ tập lại tạo thành một chiếc gương làm từ băng mỏng, giơ lên trước mặt Tử Phong.
Gương mặt phản chiếu của Tử Phong hiện lên trong gương, lúc này hai mắt hắn đang nheo lại, khóe miệng hơi nhếch lên, có thể thấy hai hàm răng của hắn đang nghiến chặt lại với nhau, trong mắt ánh lên từng tia sát khí lạnh thấu xương nhưng không hề phát tán ra ngoài mà chỉ quanh quẩn ở bên trong. Tử Phong biết Hồ Phi Nguyệt đang ám chỉ điều gì, nhưng hắn thật sự không thể không giận dữ được, trong hơn một năm qua, từng giờ từng khắc tâm trí hắn vẫn luôn nhớ tới mối thù bất cộng đái thiên này với tên trưởng lão Âm Ma Tông đó, hắn chỉ hận không được xé xác đối phương ra mà nuốt sống mà thôi, nếu có gì kìm hãm hắn thì đó chính là cái hậu trường Âm Ma Tông khủng bố của đối phương, hắn không muốn vì giận dữ mà lao đầu vào chỗ chết.
Nay không ngờ vận mệnh run rủi thế nào mà đối phương lại như là đưa lên tận cửa, từng giây từng phút của sự thù hận trong suốt hơn một năm qua hoàn toàn bộc phát không thể kìm chế, lí trí của hắn vẫn đang bình tĩnh, nhưng cảm xúc của hắn lúc này thì đang căng lên như dây đàn, chỉ cần một chút rung động nhỏ cũng có thể đứt gãy, tạo ra một cơn cuồng nộ không thể dập tắt.
Đưa một tay lên nắm lấy khuôn mặt của mình, Tử Phong hít sâu một vài hơi, ánh mắt của hắn xuyên qua các kẽ ngón tay đã trở lại bình thường, không còn sát khí, cũng không còn cơn cuồng nộ, con dã thú chuẩn bị xông ra thôn phệ cả thiên địa đã biến mất, ẩn sâu vào trong tâm trí của hắn, trông hắn lúc này bình thường như bao người khác, nếu không muốn nói là có chút vô hại.
"Vẫn là câu nói đó, nàng hãy yên tâm đi, ta đã kiềm chế sự giận dữ của mình không phải ngày một ngày hai, tinh thần của ta không dễ mất kiểm soát đến thế đâu." Tử Phong nhàn nhạt nói sau đó đứng dậy.
"Chàng đi đâu vậy??" Hồ Phi Nguyệt nghi hoặc nhìn Tử Phong.
"Có một việc ta cần phải xác nhận lại."
Nhìn theo bóng lưng của Tử Phong đang dần dần biết mất vào trong không gian, Hồ Phi Nguyệt khẽ lẩm bẩm: "Bất kể thế nào, xin chàng hãy trở về bình an bên cạnh thiếp."
-----------------------------
Nơi ở của Mai Tôn giả không phải là một chỗ khó tìm, chỉ là toàn bộ ngọn núi nơi nàng ở được bao bọc trong một cái cấm chế phi thường lợi hại, người ngoài muốn đi vào mà không có sự cho phép của nàng gần như là không thể, đương nhiên điều này phải laoji trừ các vị Tôn giả khác cùng Tông chủ đại nhân ra.
Lúc này Mai Tôn giả đang ngồi ở trong thư phòng của mình, trước mặt là một đống lớn giấy tờ, nếu để ý thì có thể thấy toàn bộ đều là ghi chép điều tra về Tử Phong, nàng vừa uống trà, vừa nghiên cứu đống tư liệu trước mắt. Là một Tôn giả, công việc của nàng hầu hết không phải là xử lí mấy thứ giấy tờ này, chỉ trong một vài trường hợp nhất định thì nàng mới phải đụng đến bọn chúng, chẳng hạn như là sự xuất hiện của hai tên trưởng lão Âm Ma Tông vậy, thời gian của nàng hầu hết được dành cho tu luyện.
Đương nhiên tu luyện cũng không phải ngày một ngày hai, đôi khi không tu luyện mới là cách bình ổn tâm cảnh tốt nhất, nhưng mà đây không phải là trường hợp đó, mấy hôm nay Mai Tôn giả đang gặp khó khăn trong việc tu luyện của mình. Cứ mỗi khi nàng tiến vào trạng thái tu luyện của mình, tâm trí của nàng lại không tự chủ được nhớ lại hình ảnh Tử Phong tỏa ra sát khí khủng khiếp ngày hôm đó. Nàng có thể thề rằng bản thân chưa từng cảm thấy bị choáng ngợp bởi sát khí của một ai đó, hơn nữa lại chỉ là một tên Thánh Giả sơ giai nhỏ nhoi như ngày hôm đó.
Cái thứ sát khí đó thực sự quá mức lạnh lẽo, quá mức khủng bố, thậm chí nàng còn nghi ngờ liệu siêu cấp sát thủ Ảnh Ma Tôn Giả có thể tạo ra được cái thứ sát khí kinh hãi đến như vậy hay không nữa. Nhưng nàng có thể khẳng định rằng sát khí của Tử Phong không phải là đơn giản, chỉ cần thoáng một chút cảm nhận thôi cũng có thể nói rằng thứ sát khí này mang theo sự thù hận vô cùng vô tận, mà tất cả xảy ra chỉ bởi vì hắn ta nhìn thấy tư liệu về hai tên trưởng lão Âm Ma Tông kia.
Cầm lấy một tờ giấy lên đọc, Mai Tôn giả lẩm bẩm: "Xuất hiện lần đầu tiên ở Vĩnh Diệu thành, nổi danh bởi vì đã ra tay diệt sát một bang phái có tiếng ở Hắc Thạch Trấn. Hừm, điều này có gì là lạ nữa đâu, ờ mà khoan đã, ở đây có một dòng ghi chú nhỏ..."
"......Kim Hổ bang bị diệt bởi vì có liên quan đến việc phó bang chủ bắt cóc một tiểu cô nương mang về, sau đó thì bị Tử Phong toàn diệt, nghe nói tiểu cô nương đó là muội muội của hắn, thông tin này chưa được kiểm chứng, chỉ là tin đồn trong giới dong binh...."
Ném tờ giấy trên tay qua một bên, Mai Tôn giả lấy một tờ giấy khác lên đọc: "Ở đây có nói rằng Diệp Ngưng Tuyết, đệ tử của Lâm Tử Hàm chính là muội muội kết nghĩa của Tử Phong, năm nay 17 tuổi, cô bé này rất có thể chính là tiểu cô nương bị bắt ở Hắc Thạch......không đúng, thời điểm xảy ra vụ việc cách đây chỉ khoảng một năm rưỡi, lúc đó Diệp Ngưng Tuyết 15 tuổi, quá lớn để có thể gọi là tiểu cô nương rồi...."
"Hiểu rồi, tiểu cô nương ở Vĩnh Diệu Thành mới thực sự là muội muội của hắn, còn Diệp Ngưng Tuyết chỉ là tiểu muội kết nghĩa sau này, vậy thì muội muội hắn đâu rồi??" Mai Tôn giả không phải là người chưa từng trải, rất nhanh liền đưa ra kết luận của mình: "Sự thù hận bất thường của hắn đối với trưởng lão Âm Ma Tông, cùng với tác phong hành xử của cái tông môn này, dám cá là chín phần mười tiểu muội của hắn đã bị tên trưởng lão đó bắt đi. Chậc, xem ra thật là nhiều sự trùng hợp đến khó tin....."
Còn lẩm bẩm chưa dứt câu, một tiếng nói vang lên ngay bên cạnh khiến Mai Tôn giả giật nảy người lên khỏi ghế: "Đúng thật là trùng hợp, và ngài đã đoán đúng câu chuyện rồi đó."
Mai Tôn giả toàn thân căng cứng, linh lực trong cơ thể chỉ chực bộc phát ra bên ngoài, cơ mà nghe thấy giọng nói của người này, nàng liền thu hồi linh lực của mình lại. Chỉ thấy ở ngay bên cạnh chiếc ghế nàng vừa ngồi là một hắc y nhân cao lớn, mái tóc cắt ngắn bạc trắng, bên dưới là một khuôn mặt bị che đi một nửa bởi chiếc mặt nạ màu đen dữ tợn, một đôi mắt vô hồn đang nhìn chằm chằm vào nàng.
"Ngươi làm thế nào mà lọt được vào đây??" Mai Tôn giả có chút kinh hãi nói, toàn sơn phong của nàng được bao phủ trong cấm chế vô cùng lợi hại, hơn nữa nàng thân ở trong trận nhãn, kể cả một con chim bay trên trời va vào cấm chế nàng cũng có thể biết, làm thế quái nào tên này có thể vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh nàng mà đến cả không gian cũng không có một chút dao động nào như thế.
"Việc này thì xin thứ lỗi, đây là bí mật của ta, có thể coi nó chính là thủ đoạn ám sát mà ta sẽ dùng khi xử lí hai tên trưởng lão Âm Ma Tông kia đi." Tử Phong nhún vai nói.
Điều chỉnh nhịp tim của mình trở lại bình thường, Mai Tôn giả khôi phục lại vẻ uy nghiêm của mình: "Ngươi đến đây làm gì??".
"Xác nhận lại một vài thứ mà thôi."
"Chuyện gì??"
"Chính xác thì các ngài muốn ta làm gì, ám sát một trong hai tên trưởng lão, ám sát cả hai hay là giết một bắt sống một??"
Mai Tôn giả nghe vậy liền nhíu mày: "Ngươi có thể bắt sống được bọn chúng ư??"
"Dễ dàng, nhưng quan trọng vẫn là ngài nói sao, ta nên bắt sống cả hai hay là chỉ một người??"
"Hừm......không cần phải bắt sống, nếu được thì giết cả hai đi, hành tung của bọn chúng sẽ được cập nhật liên tục cho ngươi cho đến khi đắc thủ, tạm thời sau khi hoàn thành lễ sắc phong cho ngươi thì hãy hành động." Mai Tôn giả suy nghĩ một chút rồi nói.
"Rõ rồi, vậy ta xin phép đi trước."
"Khoan đã!!"
Tử Phong còn chưa kịp bỏ đi thì đã bị Mai Tôn giả gọi giật lại.
"Ngày mai là lễ sắc phong của ngươi, nhớ mà xuất hiện cho đúng lúc, hơn nữa, tuy ngươi được Ảnh Ma tiền bối chấp nhận, nhưng ta vẫn sẽ để mắt tới ngươi đấy, hi vọng là ngươi sẽ không làm ta thất vọng."
Nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Mai Tôn giả, một hồi lâu sau Tử Phong mới lên tiếng: "Tùy ngài, chỉ cần Lăng Hư Cung không làm ra chuyện gì có lỗi với ta, ta cũng sẽ như vậy, cáo từ."
Thân ảnh Tử Phong đột ngột biến mất ngay trước mắt Mai Tôn giả, đến cả một tia ba động không gian cũng không có khiến nàng nhớ lại lúc hắn ta né tránh công kích của Ảnh Ma Tôn Giả ngày hôm đó, đôi mày liễu của nàng không khỏi nhíu lại, một lúc sau liền giãn ra, miệng nàng nở một nụ cười mỉm: "Tiểu tử, ta có hứng thú với ngươi rồi đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.