Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 342: Quỷ dị

Hư Không

19/11/2019

Càn Nguyên đế quốc có diện tích vô cùng khủng bố, chỉ một đế quốc này thôi nhưng diện tích lãnh thổ đã vượt qua toàn bộ lục địa ở Địa Cầu kiếp trước của Tử Phong, dân số thì lại không cần phải nói, con số hàng chục tỷ chỉ là ước tính, có thể còn nhiều hơn nữa. Diện tích khủng bố đến như thế, lẽ dĩ nhiên là số lượng các thành thị cũng nhiều vô cùng, chỉ riêng các siêu cấp đại thành hay thành trì cỡ lớn cũng lên đến con số thiên văn hàng ngàn, lại càng không nói đến những thành trì cỡ nhỏ vốn nhiều như nấm dại sau cơn mưa, đi đến đâu cũng thấy.

To lớn như thế, lẽ dĩ nhiên là bộ máy hành chính trung ương của Càn Nguyên đế quốc không thể nào mà kiểm soát toàn bộ đế quốc của mình được, thành ra mỗi tòa thành đều có quyền tự trị riêng giới hạn trong phần lãnh địa của mình, nói thành chủ chính là một ông vua không ngai thì cũng không sai cho lắm. Quyền tự trị có trong tay nhưng trên thực tế những thổ hoàng đế này cũng không dám làm ra những điều thương thiên hại lí, bán đứng đế quốc hay đại loại như vậy, bởi vì mỗi người đều biết rằng đứng đằng sau hoàng thất Càn Nguyên đế quốc là một siêu cấp tông môn có tên Lăng Hư Cung, là một tông môn có thể dễ dàng nghiền nát cả Càn Nguyên đế quốc rồi dựng lại một cái đế quốc y hệt từ tro tàn đổ nát.

Hoàng thất Càn Nguyên đế quốc không thể kiểm soát toàn bộ lãnh thổ, nhưng bản thân Lăng Hư Cung lại có vô số mật thám rải rác trên toàn bộ đế quốc, chỉ cần có bất kì điều gì khác thường thì Lăng Hư Cung sẽ nhận được tin tình báo sớm nhất. Đương nhiên Lăng Hư Cung tách biệt với thế tục, những chuyện lông gà vỏ tỏi như là trộm cắp, giết người phóng hỏa hay tương tự như vậy đám mật thám không hề quan tâm, chỉ những việc có liên quan trực tiếp đến lợi ích của Lăng Hư Cung mới khiến đám mật thám đó chú ý.

Bắc Minh thành, một tòa thành không lớn không nhỏ nằm ở giữa Càn Nguyên đế quốc, cả về kinh tế lẫn vũ lực cũng chỉ xếp hàng trung bình trong các tòa thành, cường giả mạnh nhất ở đây nghe nói là phụ thân của thành chủ, tu vi Vương cấp bát phẩm. Đừng nghĩ rằng tu vi như vậy là thấp, phải biết rằng tám phần võ giả của thiên hạ còn không đạt đến được Vương cấp chứ đừng nói là đạt tới Vương cấp hậu kì, ở một tòa thành thế tục như thế này thì tu vi như vậy cũng đã thừa đủ để trấn áp vô số các thế lực lớn nhỏ trong thành.

Phủ thành chủ hôm nay có vẻ nhộn nhịp hơn ngày thường, đám hạ nhân trong phủ liên tục chạy qua chạy lại, nhà bếp thì nghi ngút khói lửa, mùi sơn hào hải vị thơm nức phiêu đãng trong không gian, theo lời đám hạ nhân đang bàn tán to nhỏ thì ngày hôm nay thành chủ đại nhân tiếp đón khách quý. Thư phòng của thành chủ, cả thành chủ Bắc Minh thành lẫn phụ thân của mình đều đang quỳ gối trên mặt đất, trước mặt là hai người đang ngồi chễm chệ trên ghế.

"Nhiệm vụ mà ta giao cho hai ngươi đã hoàn thành đến đâu rồi??" mở miệng nói chuyện là một trong hai người ngồi trên ghế, người này mặc một chiếc áo bào màu đen phủ kín toàn thân, khuôn mặt được bịt kín mít bằng băng vải chỉ để hở đôi mắt, theo giọng nói mà phán đoán thì người này chỉ khoảng chừng trên dưới 30 tuổi, đương nhiên đây chỉ là phán đoán, võ giả luôn có ngoại hình cùng giọng nói không phù hợp với tuổi thật của mình.

"Thưa đại nhân, theo lệnh của ngài thuộc hạ đã cấp tốc thu thập được hơn 1000 xử nữ, một số đã được dạy dỗ cẩn thận, tu vi cũng đã đạt tới Linh Cảnh hậu kì, rất nhanh có thể đột phá Sĩ cấp, còn lại tuy không có tu vi nhưng qua kết quả giám nghiệm thì đều sở hữu linh căn, có thể trở thành võ giả bất kì lúc nào." Thành chủ Bắc Minh thành cung kính nói.

"Làm tốt lắm, có kinh động đến mật thám của Lăng Hư Cung không??" người còn lại ngồi trên ghế nói, tên này mang hình dáng của một trung niên nhân cỡ 40 tuổi, toàn thân mặc y phục màu lam nhạt gọn nhẹ, khuôn mặt gầy gò giống như người bị bệnh nan y lâu ngày, đôi môi tím tái, cái mũi khoằm như mũi diều hâu, đôi mắt híp tịt lại không khác gì một con độc xà khiến người khác rợn tóc gáy.

"Thuộc hạ nghĩ là không, trong suốt quá trình thu thập xử nữ thì mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, hơn nữa thuộc hạ cũng đã cố tình tự thân kiểm tra gắt gao mỗi lần vận chuyển hàng, cũng không thấy có chuyện gì kì lạ phát sinh." phụ thân của thành chủ Bắc Minh thành trầm ngâm một chút rồi nói.

"Tần Thiên ngươi lo lắng quá rồi, đây chỉ là một tòa thành bé như con kiến giống như bao tòa thành khác mà thôi, mật thám của Lăng Hư Cung có đông đi chăng nữa thì cũng không thể nào quản hết mọi chuyện trong thiên hạ được." người mặc áo bào đen nói.

"Được rồi, là ta cả nghĩ quá, cơ mà lần này thật sự có chút lạ lùng đó, không hiểu thế nào mà phía trên lại ra lệnh cho chúng ta ra ngoài thu thập đỉnh lô số lượng lớn như thế này, chẳng lẽ có vị đại nhân nào đang chuẩn bị đột phá chăng, ngươi nghĩ sao hả Thượng Quan Bất Hối??" Tần Thiên vuốt cằm nói.

"Việc này thì ta cũng như ngươi mà thôi, chẳng có một chút thông tin gì từ bên trong trung khu cả, nhưng mà nghe nói mấy tên khốn kia đi ra ngoài thu thập đỉnh lô nhưng vẫn có thể bí mật nuốt một vài đỉnh lô hảo hạng cho riêng mình đấy, ta nghĩ chúng ta cũng nên làm thế."



Tần Thiên nghe vậy không ngờ lại nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ nó, nhắc tới đỉnh lô hảo hạng mà ta lại thấy tiếc, không ngờ miếng ăn đưa đến tận miệng rồi mà còn bị cuỗm mất."

"Cũng chỉ là một cái đỉnh lô mà thôi, cùng lắm thì kiếm lại, ngươi sốt ruột cái gì, cả ta lẫn ngươi đều kẹt ở Thánh Giả sơ giai đỉnh phong vài chục năm rồi, có mất thêm vài năm nữa thì có là gì đâu, lát nữa chúng ta sẽ đi xem hàng, nếu có đỉnh lô phù hợp thì ta sẽ nhường ngươi chọn trước, dù sao ta cũng không nóng lòng." Thượng Quan Bất Hối cười cười, sau đó nói tiếp.

"Cơ mà đợt trước cái đám đó không hiểu làm thế nào mà mò tới tận Âm Ma Tông chúng ta, lại còn đòi đích thân gặp mặt ngươi nữa, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế, bọn chúng là ai??"

"Ta cũng không biết bọn chúng là ai, chỉ biết tông chủ đại nhân dặn dò ta phải biết gì nói nấy, không được dối trá một lời nào, thái độ còn phải cung kính hết mực nữa, chả biết bọn chúng là thần thánh phương nào mà có thể khiến tông chủ sợ hãi đến như thế. Một hồi dặn dò khiến ta lo sốt vó, cơ mà cuối cùng thì chỉ là hỏi mấy câu điều tra tung tích của mấy người, cũng chẳng có gì to tát lắm." Tần Thiên lắc đầu nói.

"Chậc, thế lực lớn tới mức khiến tông chủ sợ hãi chắc chắn không phải là thứ mà chúng ta có thể chạm tới, tốt nhất là mặc kệ bọn chúng muốn làm gì thì làm đi. À mà hai người bọn ngươi lui đi, làm tốt lắm, bọn ta sẽ có ban thương cho hai người bọn mi sau." Thượng Quan Bất Hối phất tay đuổi thành chủ Bắc Minh thành cùng phụ thân ra ngoài giống như hắn mới là chủ nhân của căn phòng này.

"Vâng thưa đại nhân."

Đợi cho hai người kia rời khỏi phòng, Thượng Quan Bất Hối mới lôi từ trong không gian giới chỉ của mình ra một cái bình, giơ lên trước mặt Tần Thiên: "Cầm lấy đi."

"Cái gì thế??" Tần Thiên tiếp lấy cái bình, nghi hoặc nói.

"Một người bằng hữu của ta là luyện đan sư, đợt trước có cho ta thứ này, nói rằng nó là một loại rượu đặc biệt có tác dụng an thần tĩnh khí, rất tốt cho người đang cần đột phá bình cảnh, gần đây ta thấy ngươi có vẻ tâm tình không được tốt lắm, dùng thử thứ này đi." Thượng Quan Bất Hối cười nói.

"Thứ này có thật sự hiệu nghiệm không??"

"Cái này ta cũng chẳng biết, nhưng mà công dụng an thần tĩnh khí là có thật, chỉ là không biết nó có tác dụng gì với bình cảnh của chúng ta hay không mà thôi." Thượng Quan Bất Hối nhún vai.

Tần Thiên thấy vậy liền mở nắp bình, một mùi rượu nống đậm kèm theo dược hương thoảng thoảng bốc lên khiến hắn chỉ hít vào thôi cũng đã thấy sảng khoái, ngửa cổ lên uống một ngụm. Rượu vừa trôi xuống cổ họng, hai mắt hắn liền trừng lên, ngay sua đó liền làm một hơi hết nửa bình rượu. Khà lên một tiếng sảng khoái, Tần Thiên xuýt xoa nói: "Rượu ngon, cái thứ này hơn hắn mỹ tửu của cái tên keo kiệt kia."



"Ngươi thích là tốt rồi, chỗ ta vẫn còn hơn chục bình nữa, hết thì ta lại đưa cho mà uống, cơ mà thứ rượu này dễ uống nhưng rất là mạnh, ngươi vừa rồi uống hết nửa bình như thế lát nữa có say rượu nằm gục một chỗ thì ta cũng không chịu trách nhiệm đâu đấy."

Tần Thiên đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, miệng cười ha hả: "Say thì thôi, dù ta có say thì cũng làm gì có ai làm gì được ta ở cái thành trì nho nhỏ này chứ."

Nhìn Tần Thiên bước ra ngoài, Thượng Quan Bất Hối chỉ cười nhẹ một tiếng rồi phất tay cho cửa phòng đóng lại, cúi đầu trầm ngâm: "Hơn hai mươi vị trưởng lão cùng với cả đống chấp sự được phái ra ngoài thu thập đỉnh lô, xem ra có vị lão tổ nào đó đang muốn đột phá đây, chỉ là hi vọng lần này chơi lớn như thế sẽ không kinh động đến Lăng Hư Cung, bằng không thì hỏng bét."

Hắn vừa mới dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy không gian đằng sau mình có chút dị động, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy toàn thân một trận vô lực, tầm nhìn của mình không ngờ lại bắt đầu quay vòng vòng, điều cuối cùng hắn nhìn thấy đó là cơ thể của chính mình đã bị chia năm xẻ bảy thành cả đống "mảnh ghép", đến một giọt máu tươi cũng không chảy ra, rồi sau đó thì hắc ám vô tận bao trùm lấy toàn bộ tâm trí hắn......

---------------------

Tần Thiên trở về phòng riêng đã được chuẩn bị cho mình, không quên nốc thêm mấy ngụm rượu nữa trước khi cẩn thận cất đi, cười cười tự nói: "Cái tên chết tiệt này, có đồ tốt như thế mà giấu mãi không chịu lòi ra, uổng cho tình nghĩa huynh đệ bao nhiêu năm nay. Cơ mà rượu này công nhận mạnh thật, uống có chút xíu mà nóng cháy cả cổ họng luôn."

Nhìn thấy trên bàn có một bình trà, hắn liền ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà rồi uống cạn, hơi men xông lên đầu khiến hắn có chút choáng váng. Bình thường thì một võ giả cao giai rất ít khi có thể say rượu, chỉ cần hơi không tỉnh táo một chút thôi là bọn họ có thể cưỡng chế đào thải rượu ra khỏi cơ thể, bởi vậy nên trừ khi cố ý, rất khó để cho một võ giả cao giai có thể say. Nhưng mà say chính là cái thú vui của mấy tên nghiện rượu, Tần Thiên cũng không phải là ngoại lệ, thân là một Thánh giai cường giả, hắn có thể ép rượu rời khỏi cơ thể bất kì lúc nào, nhưng hắn lại đang tận hưởng cái cảm giác say chếnh choáng này, đương nhiên là hắn sẽ không tự làm mình tỉnh lại như thế rồi.

Lắc lắc đầu, Tần Thiên thầm kêu rượu này quá mạnh, mới có nửa bình mà đã khiến mình say, xem ra Thượng Quan Bất Hối nói không có sai, chỉ là vừa rồi trong lúc lắc đầu, ánh mắt của hắn bất ngờ bắt gặp một thứ gì đó kì lạ thì phải. Đưa mắt sang bên cạnh, không ngờ ở trong góc phòng lại có một thân ảnh ngồi bó gối úp mặt vào tường, quay lưng về phía hắn từ lúc nào.

"Ủa, ai vậy, ta nhớ là lúc nãy vào phòng làm gì có ai đâu." Lẩm bẩm, Tần Thiên đứng dậy bước tới chỗ thân ảnh đang ngồi kia, bàn tay giơ lên liền nắm lấy vai đối phương kéo ngược lại.

Thứ tiếp theo đập vào mắt Tần Thiên khiến lông tơ trên người hắn dựng đứng hết cả lên, chỉ thấy trước mặt hắn là một thân ảnh ngồi bó gối, đằng trước hoàn toàn không có chút quần áo che thân nào cả, da thịt trên người lở loét lộ ra cả xương trắng, cái tư thế bó gối đó không ngờ lại được dùng để chứa đựng một đống ruột gan lòng phèo rơi cả ra ngoài từ trong ổ bụng, thậm chí vẫn còn có thể thấy được trái tim đang đập, ruột gan đang co bóp không ngừng.

Khuôn mặt của tên đó giống như bị mài xuống mặt đất, sống mũi đã gãy đoạn chỉ còn lại một lỗ thủng trên hộp sọ, một con mắt đã bị móc ra ngoài, một con mắt còn lại đang treo lủng lẳng chưa đứt hẳn, hai hốc mắt tối thui đen ngòm chảy máu đầm đìa , hắn ta với khuôn mặt thấm đẫm máu tươi đang nhỏ xuống từng giọt nở một nụ cười ngoác tới tận mang tai, hiển nhiên là da thịt hai bên má đã bị cắt đứt để lộ ra hàm răng trắng hếu bên trong, một tiếng cười kinh khủng giống như truyền tới từ cửu u địa ngục vang lên:

"Kéc kéc kéc kéc kéc, còn nhớ ta không??"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Huyết Thiên Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook