Chương 1: Quả trứng quý giá của Thái Tử bị đánh cắp
Đông Phương Vân Sơ
16/04/2021
Thiên đình tối cao, Cửu U thần vực nơi sinh ra trưởng tử Thiên Đế, Thái Tử Ung Hoa Đình.
Thái tử sinh ra với thân thế cao quý, thuần khiết, xuất chúng trong “ Trận Chiến thiên hạ” diễn ra hơn vạn năm về trước, đập tan thế lực hung ác, trở thành người đứng đầu vạn cõi và hiện tạinắm giữ quyền thế tối cao trên Thiên giới.
Mười vạn binh đổ máu đổ mở đường điện thần của Ung Hoa Đình. Vì thế, trong Cửu U thần chỉ có điện thờ không có vương phủ.
Thái tử tuy địa vị cao quý nhưng tính tình lạnh lùng ít nói, điều này khiến cho Cửu U thần đáng ra là nơi hưng thịnh náo nhiệt lại không có ai tới lui, các vị thần trên thiên đình cũng không bao giờ ghé qua.
Không có biện pháp, bất kì ai từng tiếp xúc với Thái tử đều sẽ hối hận vô cùng, từ đó né xa ba dặm, ôm nuôi hi vọng cả đời không gặp lại lần nữa. “ Hai vị tiểu tiên đồng và đại tiên đồng đang phiêu nhẹ trên mây, trên tay cầm lọ thánh khẽ thở dài xúc động kể chuyện cho nhau nghe.
"Ồ? Tại sao lại nói như vậy?"
Một giọng nam trầm mặc đột nhiên vang lên từ phía sau, khiến cho hai người kia bị dọa giật nảy mình. Bọn họ thật vất vả mới cầm chắc lọ thánh trên tay để đưa đến Chiến Thần điện, sau đó quay người nhìn lại phía sau.
Chỉ thấy một chàng trai khoanh tay ra sau lưng, dáng vẻ hết sức lạnh lùng phối cùng bộ trang phục tiên giới trông có vẻ rất bình thường, khuôn mặt dung dị lạ thường. Một trong hai vị tiên đồng đi lên lớn giọng nói: “Đây là nơi nào mà ngươi được phép lỗ mãng như vậy, nếu là gặp phải Thái tử điện hạ, thì ai mà đảm bảo được toàn mạng cho ngươi chứ?”
“Ồ”, hắn nhếch miệng dửng dưng nói, “Này không phải không có việc gì đó sao.”
“Ngươi!” tiên đồng kia liền muốn nổi giận, bạn đồng hành của hắn lo lắng làm hỏng chuyện quan trọng liền nhanh chóng ngăn cản hắn lại, thái độ hòa nhã nói chuyện với người vừa mới xuất hiện: “Các hạ có phải mới phi thăng không lâu, đến Cửu U nhậm chức tiên đồng hay không?”
Nam nhân suy tư trong chốc lát, không tỏ ý kiến, chỉ từ cổ họng phát ra “ Ừ”
Vị tiên đồng kia nghĩ nam nhân kia tuổi trẻ nên chưa biết hết quy củ phép tắc, lo lắng nếu gặp phải Thái tử sẽ không toàn mạng nên mới hòa nhã nói “ Hay ngươi cùng 2 ta cùng đến Chiến Thần điện sẵn tiện làm quen với quy củ”
Dứt lời, tiểu tiên đồng liền thi triển pháp thuật, khiến dưới chân nam nhân hiện lên cân đẩu vân, vui vẻ dẫn nam nhân cùng lên đường. Mà vị nam nhân đi phía sau bọn họ chỉ nhẹ nhàng nhướng mày, cũng không tỏ vẻ cự tuyệt.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, một lúc sau, nam nhân đột nhiên mở miệng hỏi: “Mới vừa rồi nghe các ngươi kể về Thái tử, mấy chuyện đó có thật không?”
“Tất nhiên là thật rồi”, vị tiên đồng có vẻ đắc ý với câu chuyện mình kể ra sức khẳng định
"Tại sao?"
"Ngươi vừa mới lên trời, cư nhiên không biết, giai thoại về hoàng tử được viết rất nhiều, chờ một chút ta kể cho ngươi nghe", đại tiên đồng đột nhiên hạ giọng kể chuyện một cách thần bí
"Chiến Thần Điện được xậy dựng sâu trong Cửu U, nơi thâm sâu huyền bí. Trông không giống một cung điện cổ tích mà trong nó giống như một ngôi đền ma thuật hơn. Khi Thường Nga tiên tử đến thăm Thái tử vào ba trăm năm trước, vô tình trêu chọc Thái tử nói: “ Nơi này bao phủ toàn bóng đêm, phủ hoa đình thánh quân này của đệ không hấp dẫn bằng Quảng Hàn cung điện của ta. Lúc ấy Thái tử không nói một lời, Thường Nga tiên tử sau khi trở về liền tìm không thấy bảo bối thỏ ngọc của nàng ấy."
Sau đó như thế nào ngươi đoán xem?
“Như thế nào?.”
“Ngày hôm sau, Cung Quảng Hàn liền nhận được từ Chiến Thần Điện một nồi canh đầu thỏ, Thường Nga tiên tử đương nhiên liền hôn mê bất tỉnh”, nghĩ đến việc đó đại tiên đồng liền nhăn nhó mặt, tấm tắc khen 2 tiếng rồi tiếp tục thở dài nói, “Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.”
Vị tiên đồng còn lại tiếp tục nói: “Thường Nga tiên tử tỉnh lại liền đi đến Cung Ngọc Hoàng tìm Thiên Đế bệ hạ khóc lóc kể lể suốt ba ngày, thỉnh cầu bệ hạ nghiêm trị Thái Tử. Trong lúc đang đau đầu không biết xử lí thế nào thì Chiến Thần Điện lại gửi đến một thứ khác”
“Ngươi đoán xem là cái gì?” Không chờ người khác trả lời, tiểu tiên đồng liền nhỏ giọng, mặt mày bất đắc dĩ nói, “Là con thỏ ngọc tung tăng nhảy nhót. Kèm theo một phong thư do Thái tử viết, bên trong chỉ viết hai chữ, Thường Nga tiên tử xem xong liền bất tỉnh lần hai”
“ Hai chữ kia là “ Thú vị không?”.
“Thú vị không?! Thái Tử lần đó đem cung Quảng Hàn trêu chọc một phen hú vía, ngươi nói có thú vị không? ”
“Này này…. ”, vị tiên tử lay nhẹ nam nhân.
“Hahaha”, yên lặng nghe hai vị tiên tử kẻ xướng người họa kể chuyện, nam nhân đột nhiên cười khẽ vài tiếng, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không thú vị sao?”
Đại tiên đồng quay đầu lại trừng hắn một cái, không để ý tới, tiếp tục nói chuyện cùng tiểu tiên đồng.
“Thái tử bản tính lạnh lùng, nhưng lại nuôi giữ một quả trứng phượng hoàng vô cùng quý giá suốt 1000 năm. Trước đây ở Cửu U, Thái Tử đã đến địa giới của Đông Thần Hoàng Phủ để lấy lông đuôi của con Quạ vàng yêu thích của Đông Thần, không nói một lời. Khiến cho con quạ vàng ngày hôm sau không thể ngóc đầu dậy nổi, khiến cho Đông Thần nổi giận, xém tí nữa là gây ra họa lớn.
" Thái tử đem lông đuôi để che chắn ánh mặt trời, trồng cây tùng linh thiêng của Bồng Lai. Nhìn xem này, vị tiên đồng chỉ vào lọ thánh được cầm trên tay mình và nói: “đây là ngọc sương ở nơi lạnh nhất của phía nam, nó là một nước quý hiếm dùng để chăm sóc cho quả trứng phượng hoàng, tưới thường xuyên để có thể dễ dàng việc che chắn cho quả trứng phượng hoàng. Thấy thời gian không sai biệt lắm, tiểu tiên đồng bật cười thở dài tiếp tục nói: "Nói chung, thú cưng của người khác không phải là bảo vật, nhưng trứng phượng hoàng chính là bảo vật quý giá của Thái tử.
Thái tử hành sự tùy ý bất chấp hậu quả, chỉ cần bản thân vui vẻ là được, thêm việc có nhiều chiến công hiển hách nên được bề trên dung túng. Cũng rất may, vẫn chưa gây ra thảm họa lớn nào. "
Trên thiên đình tối cao, không có mưa gió, chỉ thi thoảng nhìn thấy áo choàng trắng bay lướt trên những đám mây hờ hững, mặt trời vừa lúc ngả về phía Tây, khiến cho sắc trời càng nhuốm màu của ánh chiều ta, khiến tiên giới càng trở nên mờ mịt, cô quạnh. Ba vị tiên đồng dần tiến đến gần với Chiến thần điện, nơi luôn tỏa ra sự âm u và huyền bí
Từ phía sau, nam nhân đột nhiên cười một cách kỳ quái nói: “Vậy thì nếu… ta gây ra đại họa, chuyện gì sẽ xảy ra?”
Một giọng nói thâm trầm nhưng rất dễ nghe vang lên, lúc này ở Cửu U luôn không thể xác định ngày đêm, khi gần tiến vào lại khiến cho người khác cảm thấy lạnh lẽo đến cực điểm. Người nọ trong giọng nói mang vài phần ác liệt phát ra từ xương tủy, đang tiến lại gần.
Hai tiên đồng đứng đơ tại chỗ, khó khăn xoay người lại. Tên tiên đồng mới kia không còn thấy nữa.
Áo giáp vàng kim tạo vẻ ngoài đầy sức mạnh độc đoán, hình dáng hòa cùng với sắc đỏ rực rỡ của mặt trời tạo nên hình ảnh rực rỡ gần như nhuốm màu máu khá chói mắt
Mái tóc dài của nam nhân tung bay, khuôn mặt hiện ra không quá rõ ràng, chỉ có khóe môi trái nhếch lên đầy tùy hứng, ẩn chứa sự ngả ngớn cùng miệt thị không chút nào che giấu.
“Tí tách, tí tách……”
Có thứ gì đó từ từ chảy ra, mang đến cảm giác bàng hoàng run sợ, tiên đồng run rẩy nhìn lại, chỉ thấy cân đẩu vân dưới chân nam nhân đã nhuốm sắc đỏ trông rất rợn người.
Nam nhân, đưa bàn tay luôn để ở sau lưng ra phía trước, hắn ta cầm một cái đầu người trong tay, cái đầu trên tay hắn có đôi mắt mở to vì hoảng sợ và dường như không thể nào nhắm mắt lại được, đầu của thủ lĩnh Ma giới.
Nhìn mà xem, giữa thời bình, Thái tử của thiên giới đã chặt đầu quốc vương của quỷ giới.
Haha, đây thực sự là...một thảm họa.
"Không có biện pháp", Ung Hoa Đình quay đầu lại thở dài bất lực nói: " Ai bảo hắn làm mất quả trứng bảo bối của ta"
“…… Thái Tử Ung Hoa Đình, cư nhiên làm rối loạn trật tự của tiên giới, Thiên Đế liền nổi giận lệnh cho hắn lịch kiếp, thu hồi tiên thuật và tư cách tiên tử, đày xuống trần gian.
Trước tiên đài, Tư Mệnh Tinh Quân đọc xong chỉ dụ của Thiên Đế liền phất tay áo ra hiệu cho đội ngũ áp giải Ung Hoa Đình đi lên, Ung Hoa Đình đi về phía trước với phong thái ngả ngớn, tùy hứng. Hắn bị tước vị Chiến Thần và tư cách Thái tử thiên đình, lúc này hắn chỉ mặc một bộ trang phục thuần trắng,mái tóc buông thõng. Rõ ràng là tội nhân, nhưng trên gương mặt vẫn hiện lên sự kiêu ngạo khó giấu, giống như mang cho người ta cảm giác “ không ai chịu được lão tử” toát ra từ dáng vẻ của Ung Hoa Đình. Nói theo một cách khác thì cảm giống như “kẻ bất bại”.
Lần này chúng tiên đến xem cực kì đông, trong đó những người từng bị Thái Tử uy hiếp bắt nạt chiếm hơn phân nửa, lúc này thấy dáng vẻ của Thái tử như vậy, lòng càng muốn phát sinh tâm ma.
Ung Hoa Đình hừ cười một tiếng.
“Rất muốn hắn bị đánh bại nhưng không phải với dáng vẻ như thế”. “Không có biện pháp, thật đúng là đánh không lại hắn.”, chúng tiên bắt đầu không ngừng bàn tán ở xung quanh, chỉ cảm thấy lần này sự tình hết sức kì quặc, hình phạt đối với Ung Hoa Đình quá nhẹ, lại không bị ngược đãi về thể xác hay có bất kì sự đau khổ nào.
Tự tay chém giết thủ lĩnh một giới, này tội danh nghiêm trọng đến kinh thiên động địa, phía ma giới đã bắt đầu nổi trận lôi đình, mà Thiên Đế chỉ đày Ung Hoa Đình xuống phàm giới.
Thành thật mà nói, đối với Ung Hoa Đình thì việc này không tạo cho hắn sự khác biệt nào. Tuy nhiên, các vị thần tiên lại thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng là tiên nhân với nhau, không ai muốn mất đi một vị Thái tử cũng là một Chiến Thần uy nghiêm.
Mặc cho chúng tiên bàn luận sôi nổi bên ngoài, nhân vật chính vẫn luôn một phong thái vô cùng bình tĩnh. Ung Hoa Đình nhấc chân bước bậc thang đầu tiên, nhướng mi, bắt gặp ánh mắt của Ti Mệnh Tinh Quân, trên bục cao Ti Mệnh cười một cách đầy ẩn ý. Chỉ có hai người họ mới hiểu rõ được toàn bộ câu chuyện.
Thiên hoàng đã có ý đồ thôn tính ma giới, mà thiên giới tối cao có thể đánh với Chúa quỷ chỉ có Chiến Thần. Tuy nhiên, kể từ sau "Trận đánh toàn thiên hạ" hàng nghìn năm trước, Ung Hoa Đình không còn tham gia vào việc đối ngoại, và chỉ quan tâm đến việc nâng niu nuôi dưỡng trứng phượng hoàng ở Chiến Thần Điện, bất kể ai ghé qua hay hỏi chuyện đều bị chối từ một cách rất cục súc và gay gắt.
Không nghĩ thủ lĩnh ma giới lại tự rước họa vào thân, bị Ung Hoa Đình một đao chém chết. Thiên giới cư nhiên không thể bỏ qua thời cơ tốt đến như vậy.
Người nói thái tử gây chuyện, không sao, trẫm đày hắn xuống trần gian lịch kiếp
Cái gì, ngươi nói trừng phạt quá nhẹ, như thế sẽ tạo ra chiến sự? Kia thật tiếc nuối, chúng ta cũng chỉ có thể nghênh chiến, dù sao thủ lĩnh cũng đã chết rồi. còn có thể làm gì chúng ta……
Ngu thì chỉ có thể chịu chết, Thái Tử phát hỏa, cũng là vì thủ lĩnh ma giới gây ra họa.
Ung Hoa Đình lại hạ mí mắt xuống, hắn không bao giờ không nhìn ai quá ba cái chớp mắt.
Tư Mệnh Tinh Quân từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, lúc này cũng để bụng, khi Ung Hoa Đình còn đứng trước mặt, Ti Mệnh mới ghé sát bên tai hắn và nói: “Lần này khiến điện hạ ủy khuất rồi.”
“Ngươi tốt nhất đừng có gạt ta”, Ung Hoa Đình mang theo thanh âm nguy hiểm, ngụ ý cảnh cáo người kia.
Ti Mệnh lắc đầu cười nói: “Thỉnh điện hạ yên tâm, Ti Mệnh chấp chưởng ‘ đá tam sinh ’ vạn năm chưa hề nói dối. Ngài muốn tìm trân bảo thì hiện tại đang ở hạ giới, đoạn tình duyên này là thiên định, không ai có thể ngăn trở được.”
Nói xong, hắn lập tức lui về phía sau vài bước, cúi đầu chấp tay hành lễ với Ung Hoa Đình lớn tiếng nói: “Đã đến giờ rồi, cung tiễn Hoa Đình thánh quân!”
“Cung tiễn Hoa Đình thánh quân!” Chúng tiên tại đó đều đồng loạt cúi đầu hô to.
Trên đài cao, Đôi mắt thâm thâm sâu khó dò của Ung Hoa Đình xẹt lên một chút âm u lạnh lùng. Hắn vọt người nhảy lên, vạt áo vẽ lên một vòng cung rực rỡ, sau đó hắn phất tay lập tức nhảy xuống đài luân hồi ……
- ---------
[Người viết muốn nói] Gửi xong bài viết này sẽ không còn hàng tồn đó nha.
Thái tử sinh ra với thân thế cao quý, thuần khiết, xuất chúng trong “ Trận Chiến thiên hạ” diễn ra hơn vạn năm về trước, đập tan thế lực hung ác, trở thành người đứng đầu vạn cõi và hiện tạinắm giữ quyền thế tối cao trên Thiên giới.
Mười vạn binh đổ máu đổ mở đường điện thần của Ung Hoa Đình. Vì thế, trong Cửu U thần chỉ có điện thờ không có vương phủ.
Thái tử tuy địa vị cao quý nhưng tính tình lạnh lùng ít nói, điều này khiến cho Cửu U thần đáng ra là nơi hưng thịnh náo nhiệt lại không có ai tới lui, các vị thần trên thiên đình cũng không bao giờ ghé qua.
Không có biện pháp, bất kì ai từng tiếp xúc với Thái tử đều sẽ hối hận vô cùng, từ đó né xa ba dặm, ôm nuôi hi vọng cả đời không gặp lại lần nữa. “ Hai vị tiểu tiên đồng và đại tiên đồng đang phiêu nhẹ trên mây, trên tay cầm lọ thánh khẽ thở dài xúc động kể chuyện cho nhau nghe.
"Ồ? Tại sao lại nói như vậy?"
Một giọng nam trầm mặc đột nhiên vang lên từ phía sau, khiến cho hai người kia bị dọa giật nảy mình. Bọn họ thật vất vả mới cầm chắc lọ thánh trên tay để đưa đến Chiến Thần điện, sau đó quay người nhìn lại phía sau.
Chỉ thấy một chàng trai khoanh tay ra sau lưng, dáng vẻ hết sức lạnh lùng phối cùng bộ trang phục tiên giới trông có vẻ rất bình thường, khuôn mặt dung dị lạ thường. Một trong hai vị tiên đồng đi lên lớn giọng nói: “Đây là nơi nào mà ngươi được phép lỗ mãng như vậy, nếu là gặp phải Thái tử điện hạ, thì ai mà đảm bảo được toàn mạng cho ngươi chứ?”
“Ồ”, hắn nhếch miệng dửng dưng nói, “Này không phải không có việc gì đó sao.”
“Ngươi!” tiên đồng kia liền muốn nổi giận, bạn đồng hành của hắn lo lắng làm hỏng chuyện quan trọng liền nhanh chóng ngăn cản hắn lại, thái độ hòa nhã nói chuyện với người vừa mới xuất hiện: “Các hạ có phải mới phi thăng không lâu, đến Cửu U nhậm chức tiên đồng hay không?”
Nam nhân suy tư trong chốc lát, không tỏ ý kiến, chỉ từ cổ họng phát ra “ Ừ”
Vị tiên đồng kia nghĩ nam nhân kia tuổi trẻ nên chưa biết hết quy củ phép tắc, lo lắng nếu gặp phải Thái tử sẽ không toàn mạng nên mới hòa nhã nói “ Hay ngươi cùng 2 ta cùng đến Chiến Thần điện sẵn tiện làm quen với quy củ”
Dứt lời, tiểu tiên đồng liền thi triển pháp thuật, khiến dưới chân nam nhân hiện lên cân đẩu vân, vui vẻ dẫn nam nhân cùng lên đường. Mà vị nam nhân đi phía sau bọn họ chỉ nhẹ nhàng nhướng mày, cũng không tỏ vẻ cự tuyệt.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, một lúc sau, nam nhân đột nhiên mở miệng hỏi: “Mới vừa rồi nghe các ngươi kể về Thái tử, mấy chuyện đó có thật không?”
“Tất nhiên là thật rồi”, vị tiên đồng có vẻ đắc ý với câu chuyện mình kể ra sức khẳng định
"Tại sao?"
"Ngươi vừa mới lên trời, cư nhiên không biết, giai thoại về hoàng tử được viết rất nhiều, chờ một chút ta kể cho ngươi nghe", đại tiên đồng đột nhiên hạ giọng kể chuyện một cách thần bí
"Chiến Thần Điện được xậy dựng sâu trong Cửu U, nơi thâm sâu huyền bí. Trông không giống một cung điện cổ tích mà trong nó giống như một ngôi đền ma thuật hơn. Khi Thường Nga tiên tử đến thăm Thái tử vào ba trăm năm trước, vô tình trêu chọc Thái tử nói: “ Nơi này bao phủ toàn bóng đêm, phủ hoa đình thánh quân này của đệ không hấp dẫn bằng Quảng Hàn cung điện của ta. Lúc ấy Thái tử không nói một lời, Thường Nga tiên tử sau khi trở về liền tìm không thấy bảo bối thỏ ngọc của nàng ấy."
Sau đó như thế nào ngươi đoán xem?
“Như thế nào?.”
“Ngày hôm sau, Cung Quảng Hàn liền nhận được từ Chiến Thần Điện một nồi canh đầu thỏ, Thường Nga tiên tử đương nhiên liền hôn mê bất tỉnh”, nghĩ đến việc đó đại tiên đồng liền nhăn nhó mặt, tấm tắc khen 2 tiếng rồi tiếp tục thở dài nói, “Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.”
Vị tiên đồng còn lại tiếp tục nói: “Thường Nga tiên tử tỉnh lại liền đi đến Cung Ngọc Hoàng tìm Thiên Đế bệ hạ khóc lóc kể lể suốt ba ngày, thỉnh cầu bệ hạ nghiêm trị Thái Tử. Trong lúc đang đau đầu không biết xử lí thế nào thì Chiến Thần Điện lại gửi đến một thứ khác”
“Ngươi đoán xem là cái gì?” Không chờ người khác trả lời, tiểu tiên đồng liền nhỏ giọng, mặt mày bất đắc dĩ nói, “Là con thỏ ngọc tung tăng nhảy nhót. Kèm theo một phong thư do Thái tử viết, bên trong chỉ viết hai chữ, Thường Nga tiên tử xem xong liền bất tỉnh lần hai”
“ Hai chữ kia là “ Thú vị không?”.
“Thú vị không?! Thái Tử lần đó đem cung Quảng Hàn trêu chọc một phen hú vía, ngươi nói có thú vị không? ”
“Này này…. ”, vị tiên tử lay nhẹ nam nhân.
“Hahaha”, yên lặng nghe hai vị tiên tử kẻ xướng người họa kể chuyện, nam nhân đột nhiên cười khẽ vài tiếng, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không thú vị sao?”
Đại tiên đồng quay đầu lại trừng hắn một cái, không để ý tới, tiếp tục nói chuyện cùng tiểu tiên đồng.
“Thái tử bản tính lạnh lùng, nhưng lại nuôi giữ một quả trứng phượng hoàng vô cùng quý giá suốt 1000 năm. Trước đây ở Cửu U, Thái Tử đã đến địa giới của Đông Thần Hoàng Phủ để lấy lông đuôi của con Quạ vàng yêu thích của Đông Thần, không nói một lời. Khiến cho con quạ vàng ngày hôm sau không thể ngóc đầu dậy nổi, khiến cho Đông Thần nổi giận, xém tí nữa là gây ra họa lớn.
" Thái tử đem lông đuôi để che chắn ánh mặt trời, trồng cây tùng linh thiêng của Bồng Lai. Nhìn xem này, vị tiên đồng chỉ vào lọ thánh được cầm trên tay mình và nói: “đây là ngọc sương ở nơi lạnh nhất của phía nam, nó là một nước quý hiếm dùng để chăm sóc cho quả trứng phượng hoàng, tưới thường xuyên để có thể dễ dàng việc che chắn cho quả trứng phượng hoàng. Thấy thời gian không sai biệt lắm, tiểu tiên đồng bật cười thở dài tiếp tục nói: "Nói chung, thú cưng của người khác không phải là bảo vật, nhưng trứng phượng hoàng chính là bảo vật quý giá của Thái tử.
Thái tử hành sự tùy ý bất chấp hậu quả, chỉ cần bản thân vui vẻ là được, thêm việc có nhiều chiến công hiển hách nên được bề trên dung túng. Cũng rất may, vẫn chưa gây ra thảm họa lớn nào. "
Trên thiên đình tối cao, không có mưa gió, chỉ thi thoảng nhìn thấy áo choàng trắng bay lướt trên những đám mây hờ hững, mặt trời vừa lúc ngả về phía Tây, khiến cho sắc trời càng nhuốm màu của ánh chiều ta, khiến tiên giới càng trở nên mờ mịt, cô quạnh. Ba vị tiên đồng dần tiến đến gần với Chiến thần điện, nơi luôn tỏa ra sự âm u và huyền bí
Từ phía sau, nam nhân đột nhiên cười một cách kỳ quái nói: “Vậy thì nếu… ta gây ra đại họa, chuyện gì sẽ xảy ra?”
Một giọng nói thâm trầm nhưng rất dễ nghe vang lên, lúc này ở Cửu U luôn không thể xác định ngày đêm, khi gần tiến vào lại khiến cho người khác cảm thấy lạnh lẽo đến cực điểm. Người nọ trong giọng nói mang vài phần ác liệt phát ra từ xương tủy, đang tiến lại gần.
Hai tiên đồng đứng đơ tại chỗ, khó khăn xoay người lại. Tên tiên đồng mới kia không còn thấy nữa.
Áo giáp vàng kim tạo vẻ ngoài đầy sức mạnh độc đoán, hình dáng hòa cùng với sắc đỏ rực rỡ của mặt trời tạo nên hình ảnh rực rỡ gần như nhuốm màu máu khá chói mắt
Mái tóc dài của nam nhân tung bay, khuôn mặt hiện ra không quá rõ ràng, chỉ có khóe môi trái nhếch lên đầy tùy hứng, ẩn chứa sự ngả ngớn cùng miệt thị không chút nào che giấu.
“Tí tách, tí tách……”
Có thứ gì đó từ từ chảy ra, mang đến cảm giác bàng hoàng run sợ, tiên đồng run rẩy nhìn lại, chỉ thấy cân đẩu vân dưới chân nam nhân đã nhuốm sắc đỏ trông rất rợn người.
Nam nhân, đưa bàn tay luôn để ở sau lưng ra phía trước, hắn ta cầm một cái đầu người trong tay, cái đầu trên tay hắn có đôi mắt mở to vì hoảng sợ và dường như không thể nào nhắm mắt lại được, đầu của thủ lĩnh Ma giới.
Nhìn mà xem, giữa thời bình, Thái tử của thiên giới đã chặt đầu quốc vương của quỷ giới.
Haha, đây thực sự là...một thảm họa.
"Không có biện pháp", Ung Hoa Đình quay đầu lại thở dài bất lực nói: " Ai bảo hắn làm mất quả trứng bảo bối của ta"
“…… Thái Tử Ung Hoa Đình, cư nhiên làm rối loạn trật tự của tiên giới, Thiên Đế liền nổi giận lệnh cho hắn lịch kiếp, thu hồi tiên thuật và tư cách tiên tử, đày xuống trần gian.
Trước tiên đài, Tư Mệnh Tinh Quân đọc xong chỉ dụ của Thiên Đế liền phất tay áo ra hiệu cho đội ngũ áp giải Ung Hoa Đình đi lên, Ung Hoa Đình đi về phía trước với phong thái ngả ngớn, tùy hứng. Hắn bị tước vị Chiến Thần và tư cách Thái tử thiên đình, lúc này hắn chỉ mặc một bộ trang phục thuần trắng,mái tóc buông thõng. Rõ ràng là tội nhân, nhưng trên gương mặt vẫn hiện lên sự kiêu ngạo khó giấu, giống như mang cho người ta cảm giác “ không ai chịu được lão tử” toát ra từ dáng vẻ của Ung Hoa Đình. Nói theo một cách khác thì cảm giống như “kẻ bất bại”.
Lần này chúng tiên đến xem cực kì đông, trong đó những người từng bị Thái Tử uy hiếp bắt nạt chiếm hơn phân nửa, lúc này thấy dáng vẻ của Thái tử như vậy, lòng càng muốn phát sinh tâm ma.
Ung Hoa Đình hừ cười một tiếng.
“Rất muốn hắn bị đánh bại nhưng không phải với dáng vẻ như thế”. “Không có biện pháp, thật đúng là đánh không lại hắn.”, chúng tiên bắt đầu không ngừng bàn tán ở xung quanh, chỉ cảm thấy lần này sự tình hết sức kì quặc, hình phạt đối với Ung Hoa Đình quá nhẹ, lại không bị ngược đãi về thể xác hay có bất kì sự đau khổ nào.
Tự tay chém giết thủ lĩnh một giới, này tội danh nghiêm trọng đến kinh thiên động địa, phía ma giới đã bắt đầu nổi trận lôi đình, mà Thiên Đế chỉ đày Ung Hoa Đình xuống phàm giới.
Thành thật mà nói, đối với Ung Hoa Đình thì việc này không tạo cho hắn sự khác biệt nào. Tuy nhiên, các vị thần tiên lại thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng là tiên nhân với nhau, không ai muốn mất đi một vị Thái tử cũng là một Chiến Thần uy nghiêm.
Mặc cho chúng tiên bàn luận sôi nổi bên ngoài, nhân vật chính vẫn luôn một phong thái vô cùng bình tĩnh. Ung Hoa Đình nhấc chân bước bậc thang đầu tiên, nhướng mi, bắt gặp ánh mắt của Ti Mệnh Tinh Quân, trên bục cao Ti Mệnh cười một cách đầy ẩn ý. Chỉ có hai người họ mới hiểu rõ được toàn bộ câu chuyện.
Thiên hoàng đã có ý đồ thôn tính ma giới, mà thiên giới tối cao có thể đánh với Chúa quỷ chỉ có Chiến Thần. Tuy nhiên, kể từ sau "Trận đánh toàn thiên hạ" hàng nghìn năm trước, Ung Hoa Đình không còn tham gia vào việc đối ngoại, và chỉ quan tâm đến việc nâng niu nuôi dưỡng trứng phượng hoàng ở Chiến Thần Điện, bất kể ai ghé qua hay hỏi chuyện đều bị chối từ một cách rất cục súc và gay gắt.
Không nghĩ thủ lĩnh ma giới lại tự rước họa vào thân, bị Ung Hoa Đình một đao chém chết. Thiên giới cư nhiên không thể bỏ qua thời cơ tốt đến như vậy.
Người nói thái tử gây chuyện, không sao, trẫm đày hắn xuống trần gian lịch kiếp
Cái gì, ngươi nói trừng phạt quá nhẹ, như thế sẽ tạo ra chiến sự? Kia thật tiếc nuối, chúng ta cũng chỉ có thể nghênh chiến, dù sao thủ lĩnh cũng đã chết rồi. còn có thể làm gì chúng ta……
Ngu thì chỉ có thể chịu chết, Thái Tử phát hỏa, cũng là vì thủ lĩnh ma giới gây ra họa.
Ung Hoa Đình lại hạ mí mắt xuống, hắn không bao giờ không nhìn ai quá ba cái chớp mắt.
Tư Mệnh Tinh Quân từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, lúc này cũng để bụng, khi Ung Hoa Đình còn đứng trước mặt, Ti Mệnh mới ghé sát bên tai hắn và nói: “Lần này khiến điện hạ ủy khuất rồi.”
“Ngươi tốt nhất đừng có gạt ta”, Ung Hoa Đình mang theo thanh âm nguy hiểm, ngụ ý cảnh cáo người kia.
Ti Mệnh lắc đầu cười nói: “Thỉnh điện hạ yên tâm, Ti Mệnh chấp chưởng ‘ đá tam sinh ’ vạn năm chưa hề nói dối. Ngài muốn tìm trân bảo thì hiện tại đang ở hạ giới, đoạn tình duyên này là thiên định, không ai có thể ngăn trở được.”
Nói xong, hắn lập tức lui về phía sau vài bước, cúi đầu chấp tay hành lễ với Ung Hoa Đình lớn tiếng nói: “Đã đến giờ rồi, cung tiễn Hoa Đình thánh quân!”
“Cung tiễn Hoa Đình thánh quân!” Chúng tiên tại đó đều đồng loạt cúi đầu hô to.
Trên đài cao, Đôi mắt thâm thâm sâu khó dò của Ung Hoa Đình xẹt lên một chút âm u lạnh lùng. Hắn vọt người nhảy lên, vạt áo vẽ lên một vòng cung rực rỡ, sau đó hắn phất tay lập tức nhảy xuống đài luân hồi ……
- ---------
[Người viết muốn nói] Gửi xong bài viết này sẽ không còn hàng tồn đó nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.