Cuồng Lãng Chi Tinh

Chương 4

Bồng Vũ

21/06/2013

Cô mệt quá! Nhưng vẫn không thể nghỉ ngơi, bởi vì chỉ cần nghỉ một chút, thanh kiếm của cha sẽ vô tình dừng trên người cô……

“A Hàn! Bả vai con dùng không đủ sức!”

Cô thở phì phò, chém thanh kiếm trúc một lần nữa.

“A Hàn! Lưng con chưa thẳng!”

Cô cố gắng chịu cơn đau nhức ở lưng, ra sức tiếp tục.

“A Hàn! Lại từ đầu một lần nữa……”

Còn lần nữa sao? Tha cho cô đi! Cô đã đánh hai mươi lần, sao không cho cô nghỉ một chút? Những đứa bé khác đều được ra ngoài chơi, vì sao chỉ có cô phải luyện kiếm?

“A Hàn! Ngây ra đó làm gì?”

Một tiếng hô nghiêm khắc, cùng một trận gió mạnh, lưng cô bị kiếm trúc đánh trúng.

“A……” Cô đau đến mức quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng, cũng không dám khóc thành tiếng.

“Không cho phép khóc! Năm đó chị mày học kiếm vừa nhanh vừa giỏi, mày thì…… Mau đứng lên! Tiếp tục đánh! Đứng lên!” Tiếng cha vẫn vậy, thật nghiêm khắc vô tình.

Cô dùng sức nuốt nước mắt vào lòng, chậm rãi đứng lên, còn chưa đứng vững, kiếm của cha đã quét lại, mặt nạ bảo hộ của cô bị phá hỏng hoàn toàn, người ngã vật ra sau, mắt nảy đom đóm.

Đủ! Quá đủ rồi! Con không muốn đánh nữa! Đừng so sánh con với chị nữa! Con là con, chị ấy là chị ấy, con mệt quá rồi…… Thật sự mệt quá rồi…… Cô gào lên trong lòng, nhưng không ai nghe thấy tiếng lòng cô……

Lúc này, một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ mặt cô, cảm giác ấm áp làm cô như quên cả cách hít thở.

Là ai?

Là tay ai thế?

Trong trí nhớ, chưa từng có ai đối tốt với cô như thế. Sau khi sinh cô thì mẹ qua đời, vì vậy chị cô trách cô hại chết mẹ, luôn cực kì lạnh nhạt và bất hòa với cô, giữa hai chị em chẳng có tình cảm gì đáng nói.

Còn người cha lạnh lùng, bất cẩu ngôn tiếu (nghiêm túc, không nói cười tùy tiện)ngay cả một nụ cười cũng hà tiện không cho cô, càng đừng nói đến việc chạm vào cô, mặc dù cô là nhị tiểu thư cao quý của Nhật Liên Tổ, cũng chỉ là một kẻ đáng thương, cô độc lớn lên dưới cái bóng quá vĩ đại của chị……

Đầu ngón tay lướt tới mi mắt cô, không ngừng lướt qua lướt lại trên mặt cô, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô, cô mơ màng muốn dựa sát vào bàn tay ấy, lưu luyến cảm giác được an ủi săn sóc.

Ấm áp quá……

Cô thở dài xa xăm.

Tiếp theo, bàn tay kia luồn vào tóc cô, dọc theo tóc mai, đi tới tai cô, xoa nắn vành tai cô.

Cô mẫn cảm co người một chút, tâm tình đang thả lỏng bỗng trở nên cảnh giác.

Bàn tay xa lạ này trở nên có chút…… Có chút……

Trong khi suy nghĩ đang hỗn loạn, bàn tay ấm áp kia đột nhiên ôm lấy gáy cô, hơn nữa…… Hơn nữa lần mò tới ngực cô.

Cô kinh hoảng mở mí mắt nặng trĩu, kí ức xưa lập tức bay đi hết, chớp mắt mấy cái, tiêu cự nhắm thẳng vào bóng người trước mắt, thoáng chốc, cô nghẹn họng nhìn trân trối, ngây dại.

Mái tóc vàng óng ánh làm người ta chói mắt, ánh mắt xấu xa, khóe miệng đùa cợt, người này chẳng phải là Đoàn Duẫn Phi sao?

Cô khiếp sợ muốn nhảy dựng lên như bị đạn bắn, đầu óc hoàn toàn tỉnh lại, bàn tay to làm cho cô biết thế nào là ôn nhu ấy đúng là của Đoàn Duẫn Phi, mà giờ phút này tay hắn đang luồn vào áo lót bên trong áo sơmi của cô, bao lấy một bên vú cô……

Tên khốn kiếp này!

Cô không chút nghĩ ngợi, tay trái nhéo cổ tay hắn, tay phải đấm vào má hắn, quát lên giận dữ: “Mày muốn làm gì?”

Đoàn Duẫn Phi thực sự trúng một quyền của cô, đổ người ra sau, kêu đau một tiếng, “Oái! Em báo đáp ân nhân cứu mạng như vậy sao?”

Cô nắm chặt vạt áo trước ngực chính mình, nhảy xuống giường, nhưng vừa nhảy xuống mới phát giác hai chân cô để trần, quần âu phục đen không biết đã bị cởi khi nào, toàn thân cao thấp chỉ còn cái áo sơmi, áo lót cùng một cái quần lót……

Cô thở dốc vì kinh ngạc, tên chết tiệt này lại dám……

“Mày đã làm gì tao?” Cô tức giận đến mức toàn thân phát run.

“Đừng khẩn trương, chưa làm được gì thì em đã tỉnh rồi.” Đoàn Duẫn Phi xoa cằm, vẻ mặt tiếc hận.

Ba mươi phút trước, sau khi hắn chở cô đến bệnh viện kiểm tra bôi thuốc, liền tìm được nhà nghỉ tạm coi như sạch sẽ tao nhã này, vì người cô đầy vết bẩn, hắn tốt bụng giúp cô rửa mặt chải đầu một chút, nhưng khi hắn cởi bỏ áo khoác đen và quần dài đã hư hại của cô, ánh mắt hắn không thể rời được bộ ngực cao thẳng của cô……

Dưới chiếc sơmi trắng, có thể mơ hồ thấy được hai bầu vú tuyết trắng no đủ được bao lại bởi cái áo lót ren, theo nhịp thở của cô, bộ ngực sữa làm người ta tâm hồn nhộn nhạo lại phập phồng, khiêu khích mỗi cảm quan của hắn.

Cô thực gầy, nhưng vẫn có bầu ngực đầy đặn làm cho tất cả đàn ông khó có thể chống cự, hơn nữa hai chân thon dài mê người, khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo, cô gái tuyệt sắc này nằm trước mặt hắn, hắn sao có thể ngồi mà lòng không loạn?

Vì thế, hắn không nhịn được bèn nằm bên cạnh cô, yêu thích không buông tay vuốt ve đôi má mịn màng hoàn mĩ của cô, chậc chậc sợ hãi than cô khác hẳn với vẻ đẹp của người thường.

Đi khắp các nước, hắn đã gặp qua vô số người đẹp, nhưng không có ai đẹp như Băng Thất Hàn câu động tâm hồn hắn. Cô là người Nhật Bản, ngũ quan mặc dù không thâm thúy như người đẹp phương Tây, nhưng lại có một cỗ lãnh mị, nội liễm, u tĩnh (nét quyến rũ lạnh lùng, vẻ đẹp bình lặng bên trong, nét trầm tĩnh) chỉ con gái phương Đông mới có, giống một đóa sen thanh khiết hiên ngang vươn thẳng……

Cô giật mình, mày cau lại, hắn không khỏi nâng mặt cô lên, lấy ánh mắt miêu tả đôi môi đỏ mọng khêu gợi của cô, cái gáy trong sáng mảnh khảnh, cùng với bộ ngực không ngừng thúc giục hắn.

Rất nhanh sau đó, một cỗ dục vọng rục rịch ở bụng dưới hắn, hắn rốt cuộc nhịn không được, cởi vài cái cúc áo sơmi của cô, tay chậm rãi tiến vào trong áo lót, phủ lên một bên vú đầy đặn mà một tay vẫn chưa thể ôm trọn.

Cảm xúc tốt đẹp phảng phất như lên thiên đường khiến hắn phát cuồng, bởi vậy, khi Băng Thất Hàn đột nhiên tỉnh lại đấm hắn một phát, hắn căn bản không kịp né tránh.

Phì! Thật quá đáng tiếc! Mới sờ soạng hai giây…… Hắn âm thầm bóp cổ tay.

“Mày dám thừa lúc tao ngất phi lễ tao!” Cô cuồng nộ không thôi, tấm thân này từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đàn ông xem qua, lại để tên lưu manh này sờ soạng, thật sự cực kì đáng giận!

“Sau khi em bị lật xe, là tôi đã cứu em, còn đưa em đến bệnh viện băng bó vết thương, dù sao em cũng phải báo đáp một chút chứ?” Hắn khuôn mặt tươi cười đi về phía cô, mê đắm ngắm cặp đùi ngọc thon dài của cô.

Trên đùi để trần của cô quấn đầy băng vải trắng, nhưng như vậy mị lực của cô chẳng những không tổn hao chút nào, thậm chí còn làm người ta cháy lên dục hỏa.

“Tên tạp chủng! Tao muốn giết mày!” Cô khó tiêu nỗi hận, xông lên trước, dùng chân không bị thương đá mạnh vào bụng hắn.

Hắn chớp người tránh sang bên cạnh, ôm lấy chân cô, vừa vuốt ve vừa nói: “Ừm! Thực co dãn….”

Cô kinh hãi, tá lực đả lực (mượn sức đánh sức), xoay người đá về phía sau. “Buông tay!”

“Wow! Thật là một cô bé hung dữ! Bị thương vẫn có thể đá người……” Hắn huýt sáo, ngửa người về phía sau, tiện thể nghiêng đầu, nhìn chằm chằm quần lót của cô bị lộ ra khi giơ cao chân đá.

Tên háo sắc!

Cô hổn hển thu chân về, nhấc một cái ghế ném về phía hắn.

Hắn thoải mái tránh đi, cười nói với cô: “Sao kích động vậy? Em phải học cách làm một cô gái thật sự……”

“Câm miệng!” Cô nóng giận quát một tiếng, vừa quay đầu, thoáng nhìn thấy áo khoác của mình treo cạnh cửa, xoay mình lại gần, lấy từ trong túi ra một cái bật lửa, nhắm vào hắn ấn chốt mở, một viên đạn từ trong bật lửa bắn ra.

Hắn không đoán được một cái bật lửa nhỏ lại là súng lục bỏ túi, sợ run một giây mới né ra, viên đạn mạo hiểm sượt qua áo sơmi hoa của hắn.

“Hung dữ quá là không thằng đàn ông nào dám yêu em đâu, Băng Thất Hàn.” Hắn nhìn cái sơmi hàng hiệu của mình bị phá hỏng, lại nhìn cô, không hề báo trước vọt đến trước mặt cô, một phen đoạt được cái bật lửa kia, quăng sang một bên, nghiêm chỉnh khuyên.

“Tao cũng không cần thằng nào yêu.” Cô hung ác trừng mắt nhìn hắn.

“Chẳng lẽ em thật là đồng tính luyến ái?” Hắn cau mày. Không thể nào……

“Không, dù là nam hay nữ tao cũng không yêu, nhất là loại đàn ông phong lưu đê tiện như mày!” Cô độc ác chửi hắn.

Hắn bị cô nói, sắc mặt trầm xuống. “Thật không? Nhưng có rất nhiều cô gái yêu tôi đó!”

“Hừ! Đó là do đám người ấy quá nông cạn, mày nghĩ mày là ai? Nếu không muốn tra ra “Bắc Đẩu Thất Tinh” từ miệng mày, bằng vào loại tạp chủng như mày, căn bản không có tư cách tiếp cận tao.” Cô khinh miệt hừ lạnh.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn dài ra, bị cô trái một câu “Đê tiện”, phải một câu “Tạp chủng” chọc giận, ánh mắt coi thường người khác của cô càng kich thích tính tình hắn mãnh liệt hơn.

Cô nghĩ cô rất cao quý sao? Chỉ là con gái một tên lưu manh hắc đạo, cũng dám dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn?

“Em nói tôi không có tư cách tiếp cận em? Tốt thôi, vì những lời này, đêm nay tôi sẽ biến em thành người con gái của Đoàn Duẫn Phi tôi.” Mắt hắn lóe lên mũi nhọn nguy hiểm, khóe miệng nhếch lên tà ác.

Làm chuột bạch trong phòng thí nghiệm nhiều năm, hắn thống hận nhất là bị người khác khinh bỉ, vì hai chân bị cải tạo, hắn tự nhận là người ngoại tộc, sớm không phải là người bình thường, tuy không mong được người bình thường coi là giống họ, nhưng ít nhất không thể thiếu sự tôn trọng. Băng Thất Hàn phạm vào tối kỵ trong lòng hắn, nếu hắn không giáo huấn cô cho tốt, cô sẽ tưởng mình là thiên chi kiêu tử(con cưng của trời) cao cao tại thượng mất!

“Mày muốn làm gì?” Hắn đột nhiên hiển lộ khí thế mạnh mẽ làm cô hoảng sợ lui từng bước về phía sau.

“Tôi muốn làm em hiểu, em cũng chẳng khác gì những con đàn bà khác……” Nói xong, thân hình hắn đột nhiên loáng lên một cái, như tia chớp vọt ra sau cô, từ sau ôm lấy cô.

Cô kinh hãi, luôn khó lòng phòng bị tốc độ dưới chân hắn.

“Làm càn!” Cô giận dữ kêu, ra sức giãy dụa.

Hắn nghiêng đầu ghé vào tai cô, thổi khí bên tai cô, hai tay thong thả dùng sức xoa bóp cự phong của cô. “Tôi còn muốn làm càn hơn nữa.”

Cô né tránh hơi thở của hắn, vừa vội vừa tức, trong lòng lại càng lúc càng kinh hoàng.

Luyện võ thuật và kiếm nhiều năm, trước Đoàn Duẫn Phi thì một thứ cũng không dùng được, trước mặt hắn, cô trở thành một cô bé trói gà không chặt, chỉ có thể mặc hắn xâm lược.

“Mày dám chạm vào tao, tao sẽ xé xác mày!” Cô không tránh được hắn, chỉ có thể cậy mạnh bằng miệng.

“Trước khi em xé xác tôi, tôi sẽ cho em biết thế nào là cực lạc muốn chết.” Hắn vươn đầu lưỡi, liếm vành tai của cô.

“A!” Cô kinh hoảng hô một tiếng, toàn thân run rẩy.

“Sao? Thoải mái không? Còn có thể thoải mái hơn đó……” Hắn cười, gắt gao ôm cô, tay luồn dưới áo sơmi tiến vào, bắt lấy vú cô, trêu đùa nhũ tiêm của cô.



“Không!” Cô gào thét, không để ý cái chân đau, không ngừng xoay đánh.

“Ha ha…… Em thực mẫn cảm, chơi vậy mới đã nghiền.” Hắn không hề lãng phí thời gian, ôm lấy cô, quăng cô xuống giường lớn.

Cô một trận choáng váng, cố gắng bò lên, nhưng hắn giống hắc báo tấn công con mồi, đè cô xuống.

“Cút ngay!” Cô chống tay ngăn cản, hai tay lại bị hắn giữ chặt, kéo cao quá đầu, nhanh chóng dùng dây thừng cột vào đầu giường.

“Mày…… Rốt cuộc mày muốn gì?” Cô thật sự hoảng sợ.

“Chờ coi.” Hắn nhếch khóe miệng, lấy dao cắt đứt áo lót và sơmi của cô, hôn miệng cô.

“Khốn kiếp! Đừng chạm vào tao!” Cô giận dữ thét lên, muốn quay đầu đi.

“Em vặn vẹo như vậy, càng có thể kích thích dục vọng đàn ông……” Hắn cười chặc lưỡi, cúi đầu hôn giữ đôi môi cô.

“Ưm……” Cô mím chặt môi, không cho hắn thực hiện được.

Hắn dán chặt vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, không cho cô cơ hội né tránh, cũng thừa dịp cô ngạt thở mở miệng, xâm nhập vào trong khoang miệng ấm áp ướt át của cô.

Lại là cảm giác kì quái hút hết tất cả mọi thứ trong cô này!

Băng Thất thất vọng, đau khổ, thở dốc vì kinh ngạc, vừa vặn hít toàn bộ hơi thở lẫn vị khói của hắn vào lồng ngực, làm cho cô càng thêm lúng túng, phẫn hận.

Cô vừa tức vừa bất lực cắn môi hắn, hắn đau kêu một tiếng, môi dưới chảy máu.

“Được lắm, em hoàn toàn chọc giận tôi rồi đấy, Băng Thất Hàn.” Hắn cười lạnh, liếm vết máu trên môi, phút chốc cúi đầu, một ngụm ngậm lấy nhũ tiêm cao ngất của cô.

“A……”

Cảm giác tê dại lập tức tràn ra toàn thân, trong lúc hoảng hốt, cô dường như nghe thấy tiếng kêu của Mẫu Đơn, định thần lại, mới phát giác người kêu ra loại âm thanh mất mặt này lại chính là cô!

Cô quá sợ hãi, vẻ mặt kích động.

Đoàn Duẫn Phi cười đắc ý, lại tiến công hai vú cô, vừa liếm vừa mút, vừa bú vừa cắn, đùa cho nhũ tiêm của cô sưng đỏ đứng thẳng, cũng khiến cô kích thích thét chói tai liên tiếp.

“Đoàn Duẫn Phi! Tên đáng chết……” Cô cảm thấy từng đợt xôn xao ở bụng dưới, như có cái gì đó đang khuấy động ở một bộ phận không rõ tên trong thân thể cô, khiến cô toàn thân không thể dùng sức.

Hai mươi tư năm qua bảo vệ nghiêm mật, người lạ lẫm với chuyện nam nữ như cô sao có thể là đối thủ của Đoàn Duẫn Phi lão luyện tình trường?

Hắn biết làm sao để phụ nữ cháy lên, biết làm sao để mỗi cô gái lọt vào tay hắn đều hóa thành một vũng nước xuân, hắn quen thuộc mỗi một cảm quan phản ứng trên cơ thể phụ nữ, ngay cả loại người như Mẫu Đơn cũng không thoát được sự đùa bỡn của hắn, bởi vậy muốn trêu đùa Băng Thất Hàn căn bản dễ như trở bàn tay.

Hắn vừa mút bầu ngực ngon miệng mê người của cô, đầu ngón tay vừa chậm rãi tiến vào trong quần lót cô, cảm nhận được nguồn nước nóng ẩm ướt giữa hai chân cô.

“A!” Toàn thân cô co rúm, sắc mặt đại biến.

Sao hắn có thể…… Đụng chạm chỗ tư mật tối kỵ nhất của cô? Trong lúc đó, hắn đã nháy mắt kéo quần lót ren của cô xuống, ngón tay không kiêng nể gì trêu chọc hoa hạch của cô.

Cô toàn thân căng cứng, muốn phản kháng cơn chấn động kì diệu này, nhưng đáng sợ là, dưới sự đụng chạm của hắn, cô phát hiện thân thể mình chẳng những không thức tỉnh, ngược lại đang nhanh chóng thần phục……

“A…… Đừng……” Giọng cô nghe vừa đau khổ vừa vui thích.

“Em đã ẩm ướt rồi……” Hắn ngẩng đầu, mắt mờ sương ngắm nhìn bộ dáng trầm luân trong dục vọng của cô.

“Tao…… Tao sẽ phanh mày ra làm…… Tám mảnh……” Cô run run trừng mắt nhìn hắn, thở gấp.

“Ha ha a…… Qua đêm nay, em sẽ luyến tiếc.” Hắn tự tin cười cười, đột nhiên buông tay cô ra, cúi người xuống, vùi đầu vào giữa hai chân cô, lấy đầu lưỡi liếm hoa tâm của cô.

“A……” Cô kinh hãi rên rỉ ra tiếng, thân thể nhất thời mềm ra không trọng lượng.

Đây là chuyện gì? Hắn đang làm gì cô?

Cô xấu hổ muốn khép chân, nhưng lại bị hắn mở càng rộng, màu phấn hồng dưới phần lông đen rậm bị hắn nhìn không sót gì.

“Thật đẹp……” Ngực hắn rung động, bị mùi hoa hồng tản mát từ cô làm thần hồn điên đảo, nhịn không được dùng đầu lưỡi thăm dò càng sâu.

“Đoàn…… Duẫn Phi! Mày…… Đáng chết……” Cô nhanh chóng không thở nổi, mỗi tế bào trong thân thể đều bị kích thích, cô không thể phản kích, chỉ có thể ngăn tiếng rên từ cổ họng.

Vô cùng thân thiết như vậy là quá sức tưởng tượng với cô, cô thực hận không thể móc mắt hắn, chém hắn mấy ngàn đao!

“Sẽ nhanh thôi, em phải mở miệng xin tôi.” Vật dưới háng hắn đã cứng rắn, tuy nhiên, hắn không vội chấm dứt trò chơi này, hắn muốn chinh phục cô, đập tan vẻ ngoài lạnh như băng của cô, biến cô thành một ả đàn bà phóng đãng.

“Không thể nào!” Cô cắn răng cả giận nói.

Hắn lại lấy đôi môi và đầu lưỡi nhiệt tình công chiếm thân thể cô. Cô cắn môi dưới không cho chính mình phát ra tiếng kêu dâm đãng, nhưng lửa nóng quấy nhiễu ở hạ thể cũng không ngừng thách thức ý chí cô, cảm giác khẩn trương tăng vọt vẫn liên tục tra tấn cô, cuối cùng, như bị điện giật, cô không thể kiềm chế phản ứng bản năng, thân thể tuôn ra một đóa hoa lửa. Cô run rẩy trong đóa hoa lửa ấy, co rút, chết đi…… Rồi được tái sinh……

“A…… A……” Cô bất tri bất giác hô nhỏ, hòa tan trong khoái cảm bị hắn khơi mào.

Thật đẹp……

Đoàn Duẫn Phi như si như say thưởng thức biểu tình phóng túng của cô, thở dài trong lòng.

Hắc vuốt ve mái tóc dài trên da thịt tuyết trắng nửa thân trần của cô, bày ra một loại dâm mị chết người, châm lên tất cả dục hỏa toàn thân hắn, khát vọng bùng cháy dữ dội.

Băng Thất Hàn xụi lơ dần hồi phục, đối với phản ứng dâm đãng của bản thân vừa tức vừa hối hận, cô tức đến đỏ mắt, oán hận nói: “Mày chơi đã chưa? Mau thả tao ra!”

“Không, trò hay mới sắp bắt đầu……” Hắn cười gian tà, không chút hoang mang xuống giường cởi quần áo, lộ ra trọn vẹn đến gần cô.

“Mày…… Mày còn muốn làm gì?” Cô nhắm mắt kêu, không dám nhìn thân hình nam tính ngang tàng của hắn.

“Làm gì hả? Đương nhiên là làm tình!” Hắn cười ghé sát cô, nắm cằm cô, buộc cô đối mặt với hắn. “Nhìn cho kĩ, nếu tôi đoán không sai, nhất định chưa từng có thằng đàn ông nào chạm vào em, chờ chút để tôi dạy em khóa học đầu tiên về tình ái nhé.”

“Mày dám?” Cô trợn trừng mắt, hung hãn nhìn hắn.

“Em sẽ biết tôi có dám không.” Tay hắn nắm lấy một bên vú cô, cúi đầu hôn mãnh liệt.

“A……” Cô muốn ngăn chính mình phản ứng với hành động của hắn, nhưng phí công, thân thể cô lại nhanh chóng chìm trong dục triều hắn tạo ra.

“Kêu ra tiếng đi! Tôi sẽ không cười em.” Hắn hé miệng, bàn tay to bao lại nơi riêng tư của cô, lặng lẽ luồn một ngón tay vào trong.

“Đừng như vậy!” Lần này xâm phạm càng sâu, khiến cô sợ hãi thét chói tai.

“Ồ…… Em đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận tôi……” Hắn mê muội lẩm bẩm, nơi nóng rực ẩm ướt của cô như đang thúc giục hắn tiến vào nhanh chút.

“Không…… Không có……” Cô vặn vẹo thân thể, miệng phủ nhận lời hắn, nhưng cảm giác trống rỗng lại làm cô cơ hồ điên mất.

“Nói dối! Em muốn tôi, tha thiết muốn tôi!” Hắn không để ý lời nói dối của cô, cuồng dã hôn môi cô, cũng nâng mông cô lên, không chút do dự đem chính mình vùi thật sâu vào cơ thể cô.

“A!” Đau đớn giống như bị xé rách, cô đau đến mức cả người cứng đờ, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi.

Hai mươi tư năm qua, ai dám đụng vào một sợi tóc của cô? Ai dám?

Đoàn Duẫn Phi! Hắn…… Hắn cứ như vậy cướp đi trinh tiết của cô, hoàn toàn hủy hoại cô!

Đáng hận! Rất đáng hận……

Cô âm thầm cắn răng, không nghĩ rằng mình lại có lúc lọt vào tay tên khốn này!

“Em quả nhiên vẫn là xử nữ…… Chặt quá……” Hắn hưng phấn nói lời vô nghĩa.

“Tao muốn giết mày! Tao nhất định sẽ giết mày!” Cô ở dưới thân hắn rống giận.

“Em có thể dùng thân thể em để giết tôi…… A…… Cảm giác này thật tốt……” Hắn chờ cô thích ứng hắn, khiêu khích cô lần nữa, hôn cô, đến khi cô lại trở nên mềm mại, mới lấy tốc độ thong thả luật động trên người cô, dỗ dụ cô tiếp nhận hắn.

“A……” Đau đớn nhanh chóng bị khoái cảm nào đó thay thế, cô cong người lên, phát ra tiếng rên rỉ.

Không phải đã xong sao? Vì sao hắn còn không buông tha cô? Vì sao còn muốn…… Tra tấn cô như vậy?

Cô không biết mình bị làm sao, rõ ràng chán ghét hắn chiếm đoạt cô, nhưng khi hắn châm lên hoa lửa trong cơ thể, cô lại thấy hưng phấn một cách khó hiểu, tâm linh cùng dục vọng phản bội lẫn nhau, quả thực là khổ hình……

Nhờ kĩ xảo của hắn dẫn đường, không lâu sau, loại cực lạc như cận kề cái chết lại lần nữa bao phủ cô, cô thở hổn hển liên tục, không có đạo lý trông mong hắn dùng sức va chạm cô, làm đầy cô……

Nhưng, hắn làm đến đây lại lui ra, xấu xa nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô.

“Mày……” Cô ngẩn ngơ, toàn thân nhất thời hư không thật là khó chịu.

“Muốn sao? Xin tôi.” Hắn ác ý nói.

“Mày…… Khốn nạn……” Cô nghiến răng nghiến lợi, vốn dù chết cũng không muốn cầu xin, nhưng giờ phút này toàn thân hãm sâu trong sự dày vò của lửa dục, cảm giác này còn đau khổ hơn là chết.

“Xin tôi.” Hắn lặp lại lần nữa.

“Không……” Sao cô có thể mở miệng? Lời ra khỏi miệng, cô cũng mất đi tự tôn.

“Mau xin tôi……” Hắn cọ xát toàn thân cô, đầu ngón tay tăng mạnh khiêu khích giữa hai chân cô.

“A……” Cô rốt cuộc chịu không nổi, đầu một mảnh hỗn loạn, thốt ra, “Van xin anh……”

Sự nhẫn nại của hắn cũng tới cực hạn, hắn liền vọt mạnh vào chỗ sâu trong ấm áp của cô mà trừu đưa, ở trong sự bao bọc mềm mại trơn ướt của cô phóng thích nhiệt tình bản thân.

Trong cơn cuồng nhiệt nguyên thủy mạnh mẽ, thân thể hai người họ gắn bó chặt chẽ, đánh sâu vào nhau, bổ sung cho nhau, đồng thời cùng lên đỉnh dục vọng.



“A…… A……” Cô vong tình reo lên.

Thời khắc này, trong lòng Đoàn Duẫn Phi, cô không phải người nối nghiệp tương lai của Nhật Liên Tổ, cũng không phải con gái Băng Thất Long Hình, cô chỉ là một cô gái, một cô gái bình thường bị tình dục bao phủ……

==========

Đây là một cơn ác mộng!

Cô thà rằng vĩnh viễn không tỉnh lại……

Băng Thất Hàn quả thực muốn giết bản thân vì đã không cảm thấy thẹn, cô chẳng những bị phá tấm thân xử nữ, thậm chí tự tôn cũng bị Đoàn Duẫn Phi dẫm nát dưới chân!

Cô không thể tha thứ chính mình, càng không thể tha thứ Đoàn Duẫn Phi, hắn lại dám dùng phương thức không thể chịu nổi nhất để nhục nhã cô, hắn xé rách linh hồn của cô, xúi giục thân thể cô phản bội chính cô, nhốt cô vào địa ngục của những nhân tính xấu xa nhất……

Trái ngược với sự ảo não phẫn nộ của cô, Đoàn Duẫn Phi thỏa mãn duỗi lưng, Băng Thất Hàn thật là một món ăn có hương vị tuyệt vời, một hồi hoan ái vừa rồi giống lúc đua xe làm huyết mạch hắn thông suốt, nói thật thì hắn còn có ý làm tiếp!

Nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen của cô, hắn hôn hôn cánh tay trần của cô, quan tâm hỏi: “Không làm em đau chứ?”

Giọng nói ôn nhu của hắn có thể làm phụ nữ tan chảy, cô hơi rung động, lập tức cảnh giác, quăng cái cảm giác xốn xang nguy hiểm kia ra xa, quay đầu quát bằng giọng cay độc: “Cút ngay! Tên cặn bã!”

Lòng tràn đầy nhu tình bị một câu “Cặn bã” của cô chọc giận, hắn biến sắc, lại xấu xa cười lạnh.

“Được, tôi đi, chỉ là ở cùng em cảm giác thật sự rất tuyệt vời! Băng Thất Hàn, lần sau nếu rảnh hai ta cùng chơi đùa tiếp đi!” Nói xong hắn đứng dậy, trần truồng đứng trước mặt cô.

“Không có lần sau, Đoàn Duẫn Phi, mày cường bạo tao, cũng không sống được lâu nữa đâu.” Ánh mắt của cô không hề né tránh, nhìn thẳng vào thân thể nam tính của hắn, cay độc nói.

“Cường bạo? Nói nghiêm trọng quá! Chẳng phải em rất hưởng thụ sao? Nhớ lại xem, năm phút trước, là ai rên rỉ khi tôi âu yếm? Là ai xin tôi cho……” Hắn nhướn mày, phản bác ác liệt.

“Câm mồm!” Cô giận đến phát run.

“Phản ứng thân thể em thì em rõ hơn bất kì ai, Băng Thất Hàn, em không mạnh mẽ hơn những người phụ nữ khác đâu, trong mắt tôi, em giống như đúc Mẫu Đơn rên rỉ dâm đãng dưới sự khiêu khích của tôi.” Hắn cười lạnh.

“Mày câm miệng cho tao!” Cô tức giận quát hắn dừng. Hắn…… Dám so sánh cô với con kĩ nữ Mẫu Đơn?

“Hôm nay chỉ là dạy em khóa đầu tiên, để em biết, em cũng chỉ là người thường, hiểu được nóng lạnh, biết đau khổ, em có tư cách gì mà khinh thường người khác?” Hắn tiếp tục nói.

“Mày, hỗn cầu (theo mình hiểu là quả bóng khốn kiếp)……”

“Đúng vậy, tôi là hỗn cầu, nhưng…… Em vừa lên giường với một quả hỗn cầu đó.” Hắn trước giờ vẫn không phải là quân tử, “Thiên Toàn” nói hắn phóng đãng thành tánh, không có đạo đức, càng không biết xấu hổ, trong quan niệm của hắn không có phải trái đúng sai gì hết, chỉ có muốn hay không muốn, các thứ chuẩn mực với hắn căn bản không đáng một đồng.

“Mày……”

“Đây là chút giáo huấn cho em, lần sau nhớ rõ, người không phân biệt sang hèn, dù em là tiểu thư của Nhật Liên Tổ, mạng sống của em rất có khả năng không bằng một kỹ nữ.”

Lời nói của hắn giống như kim châm, làm đau lòng kiêu hãnh của cô, khiến cô tức đến nỗi mặt trắng bệch.

“Tao sẽ giết mày, mày tốt nhất là hãy bắt đầu cầu nguyện đừng lọt vào tay tao đi.” Ý hận thù rít qua kẽ răng cô.

“Sao? Em muốn dùng nhân mã của Nhật Liên Tổ tới bắt tôi? Tốt thôi! Dùng hết sức xông tới đây, tôi sẽ tùy cơ đón tiếp.” Hắn cuồng vọng nói.

“Nếu bây giờ mày không giết tao, mày nhất định sẽ hối hận!” Lửa giận làm toàn thân cô phát run.

“Sao tôi có thể giết em? Em đuổi giết tôi cũng được, có vẻ kích thích.” Hắn cười lớn, xoay người hôn mạnh vào mặt cô, bắt đầu mặc quần áo.

Sắc mặt cô khẽ biến, tên khốn này cường bạo cô xong muốn vỗ mông chạy lấy người?

“Tạm biệt, Băng Thất Hàn, chúng ta sau này gặp lại.” Hắn khoát tay tiêu sái, cầm chìa khóa xe, đi tới cửa phòng.

“Đứng lại!” Cô quát.

“Luyến tiếc tôi sao? Hay sợ tôi nói chuyện này ra ngoài? Yên tâm, đây là bí mật của chúng ta, sau khi ra khỏi phòng, em vẫn có thể lấy hình tượng băng thanh ngọc khiết đối diện thế giới……” Hắn xoay người đùa cợt.

“Mày……” Cô sắp bị hắn chọc giận lên cơn sốc rồi.

Hắn nhìn bộ dạng tức giận khi trần truồng của cô, tâm tư lại rung động, quay lại bên giường, cúi nhanh đầu hôn môi cô, bàn tay xoa nắn bầu ngực tuyết trắng no đủ của cô.

“Trời ạ! Em chết mê chết mệt tôi rồi, nếu không đi, tôi chỉ sợ sẽ lại muốn em lần nữa.” Hắn ngẩng đầu, hít thật sâu, cười lớn tránh ra.

“Đoàn — Duẫn — Phi –” Cô lửa giận bừng bừng rống to.

Đoàn Duẫn Phi không để ý đến cô, đi thẳng ra cửa, nhưng cửa vừa mở, vài viên đạn đã bay đến trước mặt, hắn hơi kinh ngạc, trong nháy mắt nhảy về phía sau, quay vào trong phòng.

Thật lợi hại! Không có thiết bị định vị, những người này vẫn tìm được đến đây……

Hắn thầm nghĩ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đám người sắp xông vào.

Mười mấy người áo đen xông vào phòng, trong đó bao gồm Võ Điền Lôi Thái, hắn vừa thấy Băng Thất Hàn cơ hồ lộ ra trọn vẹn bị trói trên giường, mặt liền biến sắc, vớ lấy tấm thảm che cho cô, cũng cắt đứt dây thừng, run giọng hỏi: “Tiểu thư, tôi tới chậm, cô có sao không……”

Băng Thất Hàn lấy thảm bao chính mình, mặt lạnh như băng sương giận dữ quát: “Đừng động vào tôi, trước tiên bắt lấy hắn, tôi muốn người sống.”

“Vâng!” Võ Điền Lôi Thái lên tiếng, quay đầu ra lệnh cho đám người tấn công Đoàn Duẫn Phi, “Tiểu thư muốn bắt sống hắn!”

Bọn thuộc hạ vốn tấn công bằng súng, lập tức bỏ súng, dùng tay không đối phó Đoàn Duẫn Phi.

Đoàn Duẫn Phi cười khẽ một tiếng, không thèm để mấy người này vào mắt, triển khai những cú đá chân mình sở trường nhất so chiêu với họ, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, những người này ai cũng lưng hùm vai gấu, dị thường hùng tráng, điều còn khiến hắn giật mình hơn là họ có sức mạnh kinh người!

Nắm đấm của họ cứng như sắt, dường như không biết đau là gì, dù hắn né nhanh khiến họ đấm vào vách tường, cũng không nhăn mày chút nào, hơn nữa, bọn họ công kích cực kì có kỹ xảo, giống như đã cùng huấn luyện từ lâu, mười mấy người làm thành một trận pháp khó phá, không hề có lỗ hổng……

Ồ, có chút quái dị!

Hắn nhanh chóng thu hồi sự chủ quan, chuyên tâm đối kháng bọn quái nhân này.

Băng Thất Hàn bàng quan nhìn, thấp giọng hỏi Võ Điền Lôi Thái: “Nhóm người này là lính cha tôi nghiên cứu ra sao?”

“Đúng vậy, sau khi toàn bộ binh đoàn Hạt Tử chúng ta cung cấp cho Tập đoàn tài chính Minh Nhật bị tiêu diệt, tổ trưởng liền tạo ra những tên lính mới này.” Võ Điền Lôi Thái lặng lẽ giải thích.

“Những người này cũng trải qua cải tạo?” Cô biết cha luôn thích nghiên cứu tiềm năng và cực hạn của cơ thể người, binh đoàn Hạt Tử trước đây cũng vậy.

“Vâng, bọn họ bị tiêm thuốc, có thể phát huy sức mạnh gấp 10 đến 15 lần bình thường, hôm qua tổ trưởng đã đưa họ tới Mỹ, giúp tiểu thư đối phó Bắc Đẩu Thất Tinh.”

“Tốt lắm, tên Khai Dương đáng chết tuyệt đối không thể thoát.” Cô âm ngoan trừng mắt nhìn Đoàn Duẫn Phi bị vây hãm, cười lạnh, bắt đầu suy nghĩ về các cách lăng nhục hắn.

Đám đại hán kia lại bắt đầu hành động, bọn họ thoắt tiến thoắt lùi, thoắt công thoắt thủ, Đoàn Duẫn Phi càng bị vây đánh càng kinh hãi, hơi thất thần, bụng đã trúng một quyền……

Shit! Những người này thật quá mạnh!

Hắn thầm nhủ trong lòng, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc.

“Đoàn Duẫn Phi, hôm nay mày dù chắp cánh cũng không thể bay!” Băng Thất Hàn “xót xa” nói.

Hắn liếc cô một cái, trong lòng nghĩ cách, đêm nay muốn xông ra khỏi vòng vây thì không thể không biến thân……

Trong lúc chau mày suy tư, bốn, năm cú đấm cực mạnh cùng ập tới, hắn không kiên nhẫn nổi nữa, hét lớn một tiếng, đột nhiên trong phòng tràn ngập không khí quỷ dị. Trước mắt mọi người, hai chân rắn chắc trong ống quần đen của hắn bỗng biến hóa, ống quần căng phồng, mỗi vân da trên đùi hắn đều phóng đại, chiếc quần liền rách toạc, dưới chỗ vải vụn, hai chân kim loại sáng bóng nháy mắt thành hình!

Mọi người đều bị biến hóa này làm hoảng sợ, nhất là Băng Thất Hàn, cô kinh sợ nhìn hai chân kinh người của hắn, không sao thở nổi.

Đây là…… Rốt cuộc là cái quỷ gì?

Cô nghẹn họng nhìn trân trối, một ý tưởng hoang đường bỗng dưng xuất hiện trong đầu.

Đoàn Duẫn Phi…… Không phải người!

Hắn tuyệt đối không phải người bình thường!

Lúc bình thường, lực ở chân Đoàn Duẫn Phi đã vượt quá người thường, một khi biến thân, hai chân cấu tạo từ kim loại dù là sức mạnh hay lực sát thương đều tăng mấy chục lần, chỉ trong trường hợp nguy hiểm hắn mới không thể không biến thân.

Nhìn mọi người đang ngây ngốc, hắn cười lạnh lùng, lắc mình lách tới chỗ một gã đại hán, một cú đá xiên đẹp đẽ, tên đại hán sức mạnh vô cùng kia như một quả bóng xì hơi bay vào vách tường, thậm chí phá tường bay ra.

Cảnh tượng tiếp theo, khiến Băng Thất Hàn và Võ Điền Lôi Thái trợn mắt há mồm, chỉ thấy bóng hình Đoàn Duẫn Phi bay trên mặt đất, trên tường, trần nhà, chân kim loại lóe sáng lần lượt đá ra, trong lúc hoa mắt hỗn loạn, đám tay chân dũng mãnh đều ngã xuống, phòng dưới sự công kích của hắn cũng lung lay sắp đổ, toàn bộ sập xuống……

“Tiểu thư, chạy mau!” Võ Điền Lôi Thái kêu lớn một tiếng, ôm lấy Băng Thất Hàn xông ra ngoài.

Khi hai người chạy ra ngoài phòng, một gian phòng nho nhỏ đã biến thành đống gạch ngói vụn!

Trong đống khói bụi, Đoàn Duẫn Phi sớm đã chẳng biết đi đâu……

“Người đâu?” Băng Thất Hàn giận xanh mặt.

“Hắn nhất định là đã trốn rồi, tiểu thư.” Võ Điền Lôi Thái tìm trong đống đổ nát, ngoài những tên hắn mang đến, Đoàn Duẫn Phi sớm đã biến mất.

“Đáng giận, lại để hắn chạy thoát……” Cô cắn môi dưới, không cam lòng nắm chặt tay.

“Hắn không phải người thường, tiểu thư, muốn đối phó với hắn cần bàn bạc kỹ hơn, tổ trưởng muốn cô về Nhật trước đã.” Võ Điền Lôi Thái trong lòng nặng nề, mười mấy tên tay chân được tiêm thuốc đều không thắng một Đoàn Duẫn Phi, có thể thấy hắn nhất định là quái vật.

Băng Thất Hàn trừng mắt nhìn bóng đêm mờ mịt, căm giận hít một hơi, nói: “Nhất định tôi phải tự tay giết hắn! Võ Điền, không giết hắn không được.”

“Tôi sẽ đưa hắn tới trước tiểu thư để cô thiên đao vạn quả (đao chém nghìn nhát, thịt lóc vạn lần).” Võ Điền Lôi Thái vừa đau lòng vừa thương tiếc nhìn chằm chằm bóng dáng cô, không cần hỏi, hắn cũng đoán được Đoàn Duẫn Phi đã làm gì với tiểu thư hắn trân ái nhất, bởi vậy, hắn hận Đoàn Duẫn Phi tuyệt đối không thua Băng Thất Hàn.

Băng Thất Hàn nắm chặt thảm lông trên người, xoay người nhìn chiếc Ferrari của Đoàn Duẫn Phi, giận chó đánh mèo quát: “Đốt thứ chướng mắt kia thành sắt vụn cho tôi!”

“Vâng.”

Mười phút sau, cô cùng Võ Điền Lôi Thái và đám thủ hạ còn sót lại rời khỏi nhà nghỉ, sau lưng, chiếc Ferrari bị đốt ánh lửa tỏa ra xa, khói đen dày đặc không ngừng bốc lên, tới tận chân trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Lãng Chi Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook