Chương 1: Không Nên Xem Nhẹ Vương Giả Xưng Bá Đã Lâu
BẠCH TRẦN
17/12/2021
Thành phố Vân, là nơi đông người tấp nập, cũng là nơi tội ác tồn tại.
Khi mặt trời khuất bóng, ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, ngay sau đó là những ánh sáng từ những ánh đèn đang phát sáng.
Đây là một nơi tràn ngập các loại thanh sắc. Ánh sáng nhấp nháy, thân thể nam nữ ra sức vặn vẹo, ở sương khói lượn lờ mà tìm kiếm niềm an ủi ngắn ngủi.
Một vài tòa nhà với kiến trúc cao lớn, với những ánh đèn đầy sắc màu, trong màn đêm quá lệ mà làm người ta lóa mắt.
Vì không muốn đêm nay bị quấy rầy, chủ nhà đã thiết lập trạm kiểm soát bao quanh tòa nhà. Đem những người không liên quan đều ngăn cách bên ngoài. Ngày xưa con phố kỳ quái hôm nay không có vết chân người nhìn có chút tiêu điều.
“Đát, lộc cộc.”
Trong không gian yên tĩnh, tiếng giày da bước chân lên cầu thang, thong thả mà ưu nhã, chủ nhân của bước chân là người trầm ổn. Bước chân càng ngày càng đến gần, càng ngày càng rõ ràng.
Mọi người đang đứng chờ đợi thân thể liền thả lỏng, khi thấy người nọ nháy mắt liền đứng thẳng, bọn họ mắt nhìn phía trước, cảm nhận khí thế bức người từ người đàn ông.
Một người đàn ông, mặc trên người một bộ tây trang màu đen xuyên qua hành lang đi vào căn phòng. Hình dáng rõ ràng tuấn lãng khuôn mặt hơi ngẩng, ánh sáng chiếu lên đỉnh đầu thấy rõ cái mũi cao thẳng như thanh đao, mái tóc bên trái hơi dài ngăn trở nửa con mắt, lông mi đen nhánh lộ rõ sự thâm trầm, ánh mắt thâm thúy.
Một khuôn mặt cương ngạnh, lạnh lùng. Thái dương bên phải có một vết sẹo nhỏ dài, đem đuôi chân mày chi thành hai đoạn, làm hắn tăng thêm vài phần dã tính.
Mắt đen như sao trời mà quan sát qua mọi người, nhìn đến trong góc một người phụ nữ. Ánh mắt như gợn sóng.
Xa cách mười bảy năm, thời gian như ưu ái vẫn giữ được dung nhan đó, nhưng lại không có được nửa điểm quen thuộc.
Chỉ là một cái chớp mắt ngơ ngẩn, lúc sau lập tức khôi phục thành đôi mắt chim ưng sắc bén.
“Tiêu tiên sinh, ngài đến.”
Tiếng người đánh gãy hồi ức. Người đàn ông liếc mắt nhìn người trung niên bên cạnh, trên mặt ông ta như có như không mà giả bộ cười.
Phòng lớn như vậy một âm thanh nhỏ cũng sẽ nghe thật to, người đàn ông trung niên ngồi đối diện, cánh cửa phía sau anh đóng cửa lại. Thanh âm của khóa cửa vang lên thanh thúy.
“Tiêu liệt, đã lâu không gặp.”
Nhiều năm không gặp, cậu cháu hai người ánh mắt sắc bén mà nhìn nhau.
‘Ta biết ngươi sẽ không mặc kệ mẹ của ngươi.”
Ánh mắt Tiêu Liệt khẽ nhúc nhích, mày kiếm không nhịn được mà nhíu lại. Đối với xưng hô “Mẹ” này là hoàn toàn xa lạ.
Triệu Nhạc Sơn tươi cười, ôn hòa mà nhìn về phía hai người đàn ông ở sau lưng Tiêu Liệt. Rồi lại nhìn chàng trai trước mặt.
“Chỉ là ta không nghĩ tới, người thật sự chỉ mang vài người đến. Tiêu gia tín nhiệm Triệu gia như vậy đúng là bất ngờ a.”
Giọng điệu tươi cười chậm rãi biến hóa, âm thanh nói chuyện cũng dần âm lãnh.
“Pằng pằng!!”
Không khí ngưng lại. Hai người đàn ông sau lưng Tiêu Liệt đôi tay chạm vào súng lục bên hông. Còn không đợi bọn họ hành động, ngoài cửa sổ một trận tiếng súng phá tan đêm tối yên tĩnh. Thanh âm này là tín hiệu mở đầu, cả căn phố không dấu chân người bị âm thanh này lấp đầy.
Hai người đàn ông mặc áo đen rút súng tiến về phía Triệu Nhạc Sơn. Nhưng chỉ trong nháy mắt người đàn ông đang ngồi liền bay lên rút súng, “Pằng pằng.” Hai tiếng, Triệu Nhạc Sơn mở to hai mắt, túm lấy nữ nhân bên cạnh che ở bên người.
“Đừng tới đây, nếu đến đây ta sẽ giết cô ta.” Hắn cắn chặt răng, mà nói. Người phụ nữ bị hắn túm lấy ánh mắt có chút run rẩy.
Đây là Hồng Môn Yến, Tần Liệt biết nhưng vẫn khăng khăng muốn đến, hắn sinh mạng đều có thể không cần, nhưng vẫn muốn nghe một câu trả lời.
Sau một lát thi thể chất đầy đất, người chết không cam lòng nhắm mắt, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi máu tươi.
Đây là một hương vị quen thuộc với Tần Liệt, hắn bạo ngược cùng dã tính. “Uy hiếp ta?”
Đuôi lông mày sắc bén, môi mỏng gợi lên một độ cung, thanh âm trầm thấp: “Được, súng cho ngươi.”
Khoảnh khắc giọng nói phát ra, trong tay súng lục đều mạnh mẽ mà bị vứt xuống nền nhà.
Triệu Nhạc Sơn nhìn khung cảnh trước mặt mà ngây người, ánh mắt hắn chăm chú mà nhìn súng lục đang xoay tròn ở dưới đất. Đúng lúc này người đàn ông rút ra một con dao từ sườn eo, dứt khoát mà đâm vào cánh tay hắn.
“A!!” Lưỡi dao xuyên thật sâu vào da thịt, Triệu Nhạc Sơn buông người phụ nữ ra, đưa tay che lại vết thương đang chảy máu trên tay. Như cuồng loạn mà kêu la.
“Đi.”
Khóa cửa sớm đã bị đập phá, người đàn ông đi đến cạnh Triệu Thu Nghiên, một tay đem cô bảo hộ sau người. Một tay cầm con dao đầy máu.
Triệu Nhạc Sơn đau đến sắc mặt trắng bệch, hắn nhìn Tiêu Liệt giống như quỷ đội lốt người. Hắn đúng là không nên xem nhẹ vương giả xưng bá đã lâu.
Sớm nghe qua Tiêu Liệt với sức chiến đấu, không người nào là đối thủ của anh. Dù sao cũng là con người với nhau, nhưng hắn thật sự rất giống quỷ. Nhưng ngày hôm nay thấy được trong người cảm thấy không rét mà run. Tiêu Liệt là đứa trẻ do em gái hắn sinh ra, nhưng lại rất xa lạ.
Khi mặt trời khuất bóng, ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, ngay sau đó là những ánh sáng từ những ánh đèn đang phát sáng.
Đây là một nơi tràn ngập các loại thanh sắc. Ánh sáng nhấp nháy, thân thể nam nữ ra sức vặn vẹo, ở sương khói lượn lờ mà tìm kiếm niềm an ủi ngắn ngủi.
Một vài tòa nhà với kiến trúc cao lớn, với những ánh đèn đầy sắc màu, trong màn đêm quá lệ mà làm người ta lóa mắt.
Vì không muốn đêm nay bị quấy rầy, chủ nhà đã thiết lập trạm kiểm soát bao quanh tòa nhà. Đem những người không liên quan đều ngăn cách bên ngoài. Ngày xưa con phố kỳ quái hôm nay không có vết chân người nhìn có chút tiêu điều.
“Đát, lộc cộc.”
Trong không gian yên tĩnh, tiếng giày da bước chân lên cầu thang, thong thả mà ưu nhã, chủ nhân của bước chân là người trầm ổn. Bước chân càng ngày càng đến gần, càng ngày càng rõ ràng.
Mọi người đang đứng chờ đợi thân thể liền thả lỏng, khi thấy người nọ nháy mắt liền đứng thẳng, bọn họ mắt nhìn phía trước, cảm nhận khí thế bức người từ người đàn ông.
Một người đàn ông, mặc trên người một bộ tây trang màu đen xuyên qua hành lang đi vào căn phòng. Hình dáng rõ ràng tuấn lãng khuôn mặt hơi ngẩng, ánh sáng chiếu lên đỉnh đầu thấy rõ cái mũi cao thẳng như thanh đao, mái tóc bên trái hơi dài ngăn trở nửa con mắt, lông mi đen nhánh lộ rõ sự thâm trầm, ánh mắt thâm thúy.
Một khuôn mặt cương ngạnh, lạnh lùng. Thái dương bên phải có một vết sẹo nhỏ dài, đem đuôi chân mày chi thành hai đoạn, làm hắn tăng thêm vài phần dã tính.
Mắt đen như sao trời mà quan sát qua mọi người, nhìn đến trong góc một người phụ nữ. Ánh mắt như gợn sóng.
Xa cách mười bảy năm, thời gian như ưu ái vẫn giữ được dung nhan đó, nhưng lại không có được nửa điểm quen thuộc.
Chỉ là một cái chớp mắt ngơ ngẩn, lúc sau lập tức khôi phục thành đôi mắt chim ưng sắc bén.
“Tiêu tiên sinh, ngài đến.”
Tiếng người đánh gãy hồi ức. Người đàn ông liếc mắt nhìn người trung niên bên cạnh, trên mặt ông ta như có như không mà giả bộ cười.
Phòng lớn như vậy một âm thanh nhỏ cũng sẽ nghe thật to, người đàn ông trung niên ngồi đối diện, cánh cửa phía sau anh đóng cửa lại. Thanh âm của khóa cửa vang lên thanh thúy.
“Tiêu liệt, đã lâu không gặp.”
Nhiều năm không gặp, cậu cháu hai người ánh mắt sắc bén mà nhìn nhau.
‘Ta biết ngươi sẽ không mặc kệ mẹ của ngươi.”
Ánh mắt Tiêu Liệt khẽ nhúc nhích, mày kiếm không nhịn được mà nhíu lại. Đối với xưng hô “Mẹ” này là hoàn toàn xa lạ.
Triệu Nhạc Sơn tươi cười, ôn hòa mà nhìn về phía hai người đàn ông ở sau lưng Tiêu Liệt. Rồi lại nhìn chàng trai trước mặt.
“Chỉ là ta không nghĩ tới, người thật sự chỉ mang vài người đến. Tiêu gia tín nhiệm Triệu gia như vậy đúng là bất ngờ a.”
Giọng điệu tươi cười chậm rãi biến hóa, âm thanh nói chuyện cũng dần âm lãnh.
“Pằng pằng!!”
Không khí ngưng lại. Hai người đàn ông sau lưng Tiêu Liệt đôi tay chạm vào súng lục bên hông. Còn không đợi bọn họ hành động, ngoài cửa sổ một trận tiếng súng phá tan đêm tối yên tĩnh. Thanh âm này là tín hiệu mở đầu, cả căn phố không dấu chân người bị âm thanh này lấp đầy.
Hai người đàn ông mặc áo đen rút súng tiến về phía Triệu Nhạc Sơn. Nhưng chỉ trong nháy mắt người đàn ông đang ngồi liền bay lên rút súng, “Pằng pằng.” Hai tiếng, Triệu Nhạc Sơn mở to hai mắt, túm lấy nữ nhân bên cạnh che ở bên người.
“Đừng tới đây, nếu đến đây ta sẽ giết cô ta.” Hắn cắn chặt răng, mà nói. Người phụ nữ bị hắn túm lấy ánh mắt có chút run rẩy.
Đây là Hồng Môn Yến, Tần Liệt biết nhưng vẫn khăng khăng muốn đến, hắn sinh mạng đều có thể không cần, nhưng vẫn muốn nghe một câu trả lời.
Sau một lát thi thể chất đầy đất, người chết không cam lòng nhắm mắt, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi máu tươi.
Đây là một hương vị quen thuộc với Tần Liệt, hắn bạo ngược cùng dã tính. “Uy hiếp ta?”
Đuôi lông mày sắc bén, môi mỏng gợi lên một độ cung, thanh âm trầm thấp: “Được, súng cho ngươi.”
Khoảnh khắc giọng nói phát ra, trong tay súng lục đều mạnh mẽ mà bị vứt xuống nền nhà.
Triệu Nhạc Sơn nhìn khung cảnh trước mặt mà ngây người, ánh mắt hắn chăm chú mà nhìn súng lục đang xoay tròn ở dưới đất. Đúng lúc này người đàn ông rút ra một con dao từ sườn eo, dứt khoát mà đâm vào cánh tay hắn.
“A!!” Lưỡi dao xuyên thật sâu vào da thịt, Triệu Nhạc Sơn buông người phụ nữ ra, đưa tay che lại vết thương đang chảy máu trên tay. Như cuồng loạn mà kêu la.
“Đi.”
Khóa cửa sớm đã bị đập phá, người đàn ông đi đến cạnh Triệu Thu Nghiên, một tay đem cô bảo hộ sau người. Một tay cầm con dao đầy máu.
Triệu Nhạc Sơn đau đến sắc mặt trắng bệch, hắn nhìn Tiêu Liệt giống như quỷ đội lốt người. Hắn đúng là không nên xem nhẹ vương giả xưng bá đã lâu.
Sớm nghe qua Tiêu Liệt với sức chiến đấu, không người nào là đối thủ của anh. Dù sao cũng là con người với nhau, nhưng hắn thật sự rất giống quỷ. Nhưng ngày hôm nay thấy được trong người cảm thấy không rét mà run. Tiêu Liệt là đứa trẻ do em gái hắn sinh ra, nhưng lại rất xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.