Chương 15: Ôm Đi Đi
BẠCH TRẦN
17/02/2022
Tiêu Liệt không ngăn cản hắn, trong lòng không chỉ là phẫn nộ còn có đau lòng.
Ngoài cửa sổ trời nổi gió, lá cây va vào cửa kính, người đàn ông như nhắm mắt lại mà suy tư.
….
Chín năm trước.
“Diệp tiên sinh mời trở về, ông chủ của chúng tôi không có ở nhà.”
Người đàn ông trung niên ánh mắt ngưng trọng nhìn cánh cửa trước mắt, khuôn mặt tuy tiều tụy nhưng vẫn nhìn ra được vẻ tuấn tú.
Đột nhiên một luồng ánh sáng xuất hiện. Con ngươi của ông đột nhiên sáng lên như nhìn thấy huy vọng. Hướng đến chàng trai trẻ đang bình ổn mà bước xuống xe.
“Tiêu tiên sinh.”
Ông đối với chàng trai so với mình ít tuổi mà gật đầu, “Có thể cùng tôi nói chuyện một chút được không?”
Cơn gió nhẹ nhu hòa của mùa xuân thổi qua, người đàn ông cúi đầu thấp xuống. Tiêu Liệt không chút để ý mà nhìn xung quanh, nhướng mày: “Ngươi không cần cầu xin ta, ta sẽ không giúp ngươi.”
Giọng nói rơi xuống, Diệp Thành ánh mắt cũng ảm đạm. Tiêu Liệt ánh mắt hơi nhiếp lại, không nhìn người đàn ông trước mắt, liền xoay người đi vào bên trong.
Hắc đạo trước nay không hề có tình cảm. Hai gia tộc tranh chấp là việc bình thường. Một việc rung chuyển không liên hệ đến hắn, thế cục như vậy làm ngư ông đắc lợi là tốt nhất.
Ba ngày sau, chạng vạng sắc trời tối đen. Diệp gia ở trong một khu rừng nhỏ, từ xa nhìn đến ánh lửa lập lòe, cùng tiếng súng.
“Chờ một chút.”
Tiêu Liệt lông mày hơi nhíu, ánh mắt thâm thúy.
“Chờ bọn họ đánh xong.”
Qua hồi lâu tiếng súng rốt cuộc cũng ngừng, người đàn ông đẩy cửa xe bước xuống.
Trên tay Tiêu Liệt cầm súng, “Qua đi, hai bên đều không lưu người.”
Biệt thự lầu một, trong phòng khách người của hắn xông lên. Tiêu Liệt hơi ngẩng đầu nhưng không đi lên. Bước qua ngọn lửa đang cháy, nhìn đến trong góc một thân hình nhỏ bé.
Ánh mắt nhìn qua, có loại cảm giác người trước mặt rất quen thuộc. Nhưng hắn không thể nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.
“Phanh!”
Ngoài phòng như có một thứ gì rơi xuống, một người đều không thể lưu lại, hắn vọt vào phòng bếp, đánh vỡ cửa kính nhảy ra ngoài cửa sổ một cách lưu loát.
“Tiêu Tiên sinh.”
Âm thanh làm lay động đến mọi người, Trần Giang theo bản năng giơ súng lên, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của một đứa bé thì tay lại run.
“đây chắc là con gái của Diệp gia, muốn hay không lưu lại người.’
Một góc váy bị gió thổi nhẹ, nhìn qua một cô bé yếu ớt đến đáng thương.
Nhưng vẫn sẽ có người không thương tiếc, Trần Giang chờ lệnh, thì có người đi đến gần cô, đem khuôn mặt nâng lên.
Cô bé trên gương mặt toàn là nước mắt, tuy vẫn người đàn ông liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.
Hắn rũ đôi mắt xuống, ngón cái vân vê khuôn mặt cô.
“Từ từ.”
Súng lục thu lại, đôi bàn tay vươn ra.
“Đưa tay.”
Cô gái nhỏ đặt bàn tay vào trong tay hắn, mềm mại không có trọng lượng. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ lã chã khóc, lại nghĩ cô đã từng thổi miệng vết thương của mình, trong lòng có chút không đành lòng.
“Tìm được Diệp Thành rồi sao?”
“Không thấy hắn.”
“Cho người tìm một họ gia đình, lại cấp một số tiền nuôi dưỡng.”
“Tiểu nha đầu.”
Một trận gió nổi lên, giọng điệu trầm thấp trộn lẫn với tiếng gió. Thân mình cao lớn cong lưng, đem thân hình bé nhỏ của cô gái nhỏ kéo vào trong lòng. Dùng áo gió vì nàng mà bao bọc.
“Về sau đừng như vậy mà hảo tâm, ta không nhất định là người tốt.”
Gió thổi tóc mái.
“Tốt nhất đừng nên gặp lại ta.”
Ngón tay lướt qua gương mặt non nớt của cô, sau đó đem nàng cho người khác.
“ôm đi đi.”
Ngoài cửa sổ lại hiện lên một tiên chớp, nam nhân thân thể run rẩy, lông mi nhắm chặt.
Tiêu Liệt tiến về phòng ngủ, trên giường cô gái khuôn mặt hồng lên. Tiêu Liệt nhìn nàng một cái lại vào phòng tắm cầm một cái khăn lông lạnh, lau lên khuôn mặt cô gái.
Cho dù bước được thân thế của cô, hắn như cũ vẫn không muốn để nàng đi. Diệp Văn Tranh tâm tư thuần khiết, dung nhan tuyệt mỹ cùng thân ảnh thướt tha, những đều tốt đẹp này chỉ có thể một mình hắn độc chiếm.
“Ta đã bảo ngươi đừng như vậy lương thiện, ngươi như thế nào liền không nghe.”
Cô gái thanh thuần, không hiểu lòng người hiểm ác, cô không biết chính mình như trời quang thu hút tâm trí hắn,
https://truyenwiki1.com/truyen/cuong-liet/chap/3595268-chuong-15/
Ngoài cửa sổ trời nổi gió, lá cây va vào cửa kính, người đàn ông như nhắm mắt lại mà suy tư.
….
Chín năm trước.
“Diệp tiên sinh mời trở về, ông chủ của chúng tôi không có ở nhà.”
Người đàn ông trung niên ánh mắt ngưng trọng nhìn cánh cửa trước mắt, khuôn mặt tuy tiều tụy nhưng vẫn nhìn ra được vẻ tuấn tú.
Đột nhiên một luồng ánh sáng xuất hiện. Con ngươi của ông đột nhiên sáng lên như nhìn thấy huy vọng. Hướng đến chàng trai trẻ đang bình ổn mà bước xuống xe.
“Tiêu tiên sinh.”
Ông đối với chàng trai so với mình ít tuổi mà gật đầu, “Có thể cùng tôi nói chuyện một chút được không?”
Cơn gió nhẹ nhu hòa của mùa xuân thổi qua, người đàn ông cúi đầu thấp xuống. Tiêu Liệt không chút để ý mà nhìn xung quanh, nhướng mày: “Ngươi không cần cầu xin ta, ta sẽ không giúp ngươi.”
Giọng nói rơi xuống, Diệp Thành ánh mắt cũng ảm đạm. Tiêu Liệt ánh mắt hơi nhiếp lại, không nhìn người đàn ông trước mắt, liền xoay người đi vào bên trong.
Hắc đạo trước nay không hề có tình cảm. Hai gia tộc tranh chấp là việc bình thường. Một việc rung chuyển không liên hệ đến hắn, thế cục như vậy làm ngư ông đắc lợi là tốt nhất.
Ba ngày sau, chạng vạng sắc trời tối đen. Diệp gia ở trong một khu rừng nhỏ, từ xa nhìn đến ánh lửa lập lòe, cùng tiếng súng.
“Chờ một chút.”
Tiêu Liệt lông mày hơi nhíu, ánh mắt thâm thúy.
“Chờ bọn họ đánh xong.”
Qua hồi lâu tiếng súng rốt cuộc cũng ngừng, người đàn ông đẩy cửa xe bước xuống.
Trên tay Tiêu Liệt cầm súng, “Qua đi, hai bên đều không lưu người.”
Biệt thự lầu một, trong phòng khách người của hắn xông lên. Tiêu Liệt hơi ngẩng đầu nhưng không đi lên. Bước qua ngọn lửa đang cháy, nhìn đến trong góc một thân hình nhỏ bé.
Ánh mắt nhìn qua, có loại cảm giác người trước mặt rất quen thuộc. Nhưng hắn không thể nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.
“Phanh!”
Ngoài phòng như có một thứ gì rơi xuống, một người đều không thể lưu lại, hắn vọt vào phòng bếp, đánh vỡ cửa kính nhảy ra ngoài cửa sổ một cách lưu loát.
“Tiêu Tiên sinh.”
Âm thanh làm lay động đến mọi người, Trần Giang theo bản năng giơ súng lên, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của một đứa bé thì tay lại run.
“đây chắc là con gái của Diệp gia, muốn hay không lưu lại người.’
Một góc váy bị gió thổi nhẹ, nhìn qua một cô bé yếu ớt đến đáng thương.
Nhưng vẫn sẽ có người không thương tiếc, Trần Giang chờ lệnh, thì có người đi đến gần cô, đem khuôn mặt nâng lên.
Cô bé trên gương mặt toàn là nước mắt, tuy vẫn người đàn ông liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.
Hắn rũ đôi mắt xuống, ngón cái vân vê khuôn mặt cô.
“Từ từ.”
Súng lục thu lại, đôi bàn tay vươn ra.
“Đưa tay.”
Cô gái nhỏ đặt bàn tay vào trong tay hắn, mềm mại không có trọng lượng. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ lã chã khóc, lại nghĩ cô đã từng thổi miệng vết thương của mình, trong lòng có chút không đành lòng.
“Tìm được Diệp Thành rồi sao?”
“Không thấy hắn.”
“Cho người tìm một họ gia đình, lại cấp một số tiền nuôi dưỡng.”
“Tiểu nha đầu.”
Một trận gió nổi lên, giọng điệu trầm thấp trộn lẫn với tiếng gió. Thân mình cao lớn cong lưng, đem thân hình bé nhỏ của cô gái nhỏ kéo vào trong lòng. Dùng áo gió vì nàng mà bao bọc.
“Về sau đừng như vậy mà hảo tâm, ta không nhất định là người tốt.”
Gió thổi tóc mái.
“Tốt nhất đừng nên gặp lại ta.”
Ngón tay lướt qua gương mặt non nớt của cô, sau đó đem nàng cho người khác.
“ôm đi đi.”
Ngoài cửa sổ lại hiện lên một tiên chớp, nam nhân thân thể run rẩy, lông mi nhắm chặt.
Tiêu Liệt tiến về phòng ngủ, trên giường cô gái khuôn mặt hồng lên. Tiêu Liệt nhìn nàng một cái lại vào phòng tắm cầm một cái khăn lông lạnh, lau lên khuôn mặt cô gái.
Cho dù bước được thân thế của cô, hắn như cũ vẫn không muốn để nàng đi. Diệp Văn Tranh tâm tư thuần khiết, dung nhan tuyệt mỹ cùng thân ảnh thướt tha, những đều tốt đẹp này chỉ có thể một mình hắn độc chiếm.
“Ta đã bảo ngươi đừng như vậy lương thiện, ngươi như thế nào liền không nghe.”
Cô gái thanh thuần, không hiểu lòng người hiểm ác, cô không biết chính mình như trời quang thu hút tâm trí hắn,
https://truyenwiki1.com/truyen/cuong-liet/chap/3595268-chuong-15/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.