Chương 12: [Hậu Cuồng Long Chưởng] La Linh và song nữ
Tiểu Long
08/10/2020
La Linh bối rối không biết làm sao. Đột nhiên mắt chàng nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đứng ở phía sau Lý Ngọc Uyển liền đưa tay chỉ rồi nói:
- Tại hạ xin được chọn cô nương kia.
Toàn bộ các cô nương đều không khỏi để mắt nhìn. Người được La Linh chọn chẳng phải ai khác hơn chính là Bạch Ngọc Tiên Nữ - hộ vệ mới của Cung chủ.
Vừa nghe La Linh tuyên bố, đôi mắt Lý Ngọc Uyển đột nhiên loé lên nét giận dữ và ganh tỵ. Nàng ta nghĩ rằng mình xinh đẹp nhất ắt sẽ được La Linh chọn lựa đầu tiên. Chẳng ngờ người được chàng chọn lại là một cô ả mặt mày suốt ngày cứ như đưa đám, chẳng chút sinh khí.
Lúc này, khuôn mặt của Bạch Ngọc Tiên Tử đã trở nên đỏ bừng. Nàng nhìn La Linh một thoáng rồi cúi gằm mặt xuống không nói tiếng nào.
Bọn thiếu nữ cũng không ít những người tỏ ý khó chịu hay ghen tị. Tuy nhiên, điều này chỉ thoáng qua rất nhanh.
Rồi sau đó là tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Lý Ngọc Uyển ra vẻ quan tâm quay sang nói với Bạch Ngọc Tiên Tử:
- Lãnh muội mau đưa tướng công về ph*ng đi. Bây giờ cho đến hết đêm nay, chàng là người của muội rồi.
Các vị cô nương nghe thấy đều cất tiếng cười khúc khích. Họ mạnh ai nấy đều rút về chỗ ở của mình.
Bạch Ngọc Tiên Tử Lãnh Băng (tên này do Lý Ngọc Uyển tự đặt cho nàng vì khuôn mặt Bạch Ngọc Tiên Tử lúc nào cũng lạnh băng băng) khẽ cúi chào Lý Ngọc Uyển rồi vội vàng bước ra khỏi ph*ng. La Linh thấy nàng ta đi ra một mạch mà chẳng nhìn chàng lấy một lần thì không hiểu ra sao cả vội vàng bước theo.
Hai người đi một lúc thì đến trước một tiểu trúc nhỏ nhắn. Bạch Ngọc Tiên Tử vừa bước vào ph*ng thì Bảo Nhi, Bảo Ngọc đã chạy ùa ra la lớn:
- Cô nương đã về!
Nhưng cả hai đều không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy La Linh đứng đằng sau Bạch Ngọc Tiên Tử liền ấp úng kêu lớn:
- Cô nương! Cô nương...sao... sao y lại đến đây?
Bạch Ngọc Tiên Tử mặt ửng đỏ lên quát khẽ:
- Hai ngươi còn nhỏ biết gì? Mau vào trong pha cho ta một bình trà nóng để ta mời khách.
Rồi nhìn theo hai đứa nhỏ đi khuất nàng mới thở dài quay đầu nhìn La Linh:
- Bây giờ ta phải gọi người là gì đây?
La Linh thấy mặt nàng ủ rũ, hình dung tiều tuỵ, nét tươi xuân ngày đầu tiên hai người gặp nhau nay còn đâu. Bất giác chàng thở dài xót xa cho nàng.
La Linh trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Thanh Hà muội! Từ khi muội bỏ đi, ta và sư phụ muội vô cùng lo lắng. Chúng ta đã bỏ rất nhiều công sức mà không tìm ra nơi hạ lạc của muội. Không ngờ, muội lại ở nơi này.
Bạch Ngọc Tiên Tử hai mắt đỏ ngầu. Nàng cảm thấy tình quân ở đây mà sao xa cách ngàn trùng. Làm sao hai người có thể kết hợp với nhau một khi chàng lại là trượng phu của chính sư phụ nàng. Bạch Ngọc Tiên Tử càng nghĩ càng đau lòng, nức nở nói:
- Ta và huynh, chúng ta không có duyên phận. Hai người còn tìm ta làm gì?
La Linh thấy nàng sầu khổ như vậy thì không nén được xúc động. Chàng bước vội đến ôm nàng vào lòng rồi an ủi:
- Thanh Hà muội, là ta sai! Muội hãy tha thứ cho ta. Có điều, sư phụ muội cũng đã biết chuyện giữa chúng ta rồi.
Bạch Ngọc Tiên Tử kinh hãi đưa tay quệt nước mắt:
- Chàng nói sao! Là chàng kể chuyện của chàng và thiếp ra ư?
La Linh lắc đầu nói:
- Không phải! Đó là do sư phụ muội căn cứ vào vết chưởng thương của muội mà đoán ra.
Bạch Ngọc Tiên Tử run rẩy ở trong vòng tay La Linh ngập ngừng một lúc mới nói được mấy từ đứt đoạn:
- Phải! Phải rồi!
La Linh thấy nàng xúc động quá đỗi liền ôm chặt hơn thân hình mềm mại thon thả của nàng. Chàng khẽ thì thào:
- Nàng có biết không? Sao khi nàng bỏ đi. Sư phụ nàng và các vị cô cô đều đã đồng lòng tha thứ cho nàng. Họ đã đồng ý nhận nàng làm tiểu thiếp cho ta.
Bạch Ngọc Tiên Tử nghe xong liền chấn động toàn thân. Nàng không tin vào tai mình nữa liền ngửng mặt lên nhìn La Linh hỏi:
- Chàng... chàng... nói thật không?
La Linh trìu mến nhìn sâu vào mắt nàng nói thật kiên quyết:
- Ta làm sao dám dối nàng.
Bạch Ngọc Tiên Tử ngẩn ngơ một lúc rồi đột nhiên nàng oà lên khóc nức nở.
La Linh thấy nàng khóc lóc như vậy không khỏi cuống quít cả lên:
- Nàng... nàng... làm sao lại khổ vậy?
Bạch Ngọc Tiên Tử không quan tâm, nàng lại càng khóc dữ hơn. Nàng khóc một hồi rồi mới chịu ngừng lại, ngước mặt lên nhìn La Linh nhoẻn miệng cười.
La Linh thấy nàng thần thái như vậy thì vừa ngạc nhiên, vừa cảm động. Chàng tuy không hiểu đầy đủ lý do tại sao nàng vừa khóc vừa cười, nhưng chàng cũng hiểu đại khái nguyên nhân của việc này là do Bạch Ngọc Tiên Tử quá vui sướng mà nên.
Bạch Ngọc Tiên Tử quả là do quá vui sướng. Nàng cảm thấy mối ưu tư bấy lâu đè nặng vào hồn bây giờ đã được cởi bỏ. Tâm tình người xuân nữ rào rạt niềm vui khó nói lên lời.
Bản thân nàng giờ đây lại được La Linh ôm gọn vào lòng. Cái cảm giác tình yêu ngây ngất đó khiến nàng khó thể nào quên được trong cuộc đời này.
Hai người ôm chặt lấy nhau, lại nữa lúc này y phục của họ thật mong manh. Điều đó khiến cho cả hai có chút gì đó mê mê man man hết sức vi diệu.
Con c*c của La Linh vốn dĩ chỉ được che đậy một cái sơ sài bởi một thứ vải mềm. Trong khi đó, cái l. của Bạch Ngọc Tiên Tử lại ở sát ngay gần đó. Âm khí miên man, âm dương cọ quẹt. Con c*c chẳng khác nào như cá gặp nước, lửa gần rơm. Tức thì sửng cồ lên đâm thẳng nhằm vào cái l. mà áp tới.
Bạch Ngọc Tiên Tử lúc này thì có khác gì như kẻ đói khát lâu ngày. Nàng ở trong lòng La Linh mới chỉ một lúc mà dục tình đã bốc lên rồi. Tâm tình nữ nhân đã được cởi mở chẳng khác gì như hổ xổng chuồng. Nàng ôm ghị lấy La Linh mà hôn thắm thiết lên mắt lên môi. Còn bản thân cái l. nàng đã ra đầy khí ướt nhẹp ngay ở bên dưới.
Bạch Ngọc Tiên Tử cà tới cà lui cái l. đẫm nước lên phía trên con c*c khiến cho con c*c đã cứng lại càng cứng hơn.
Hoá ra do y phục nữ nhân trong Vạn Hoa Cung quá mát mẻ. Phần hạ thể của Bạch Ngọc Tiên Nữ cũng chỉ được che đậy bởi một thứ vải mỏng dính và nhỏ xíu. Gìơ đây c*c l. cọ vào nhau, cảm giác chẳng khác nào họ đang loã thể, trần truồng vậy.
La Linh lúc này dục tính đã bừng bừng. Chàng một tay ôm giữ lấy thân hình êm mềm của người thiếu nữ. Tay còn lại chàng nhanh chóng mò vào trong bóp vuốt một bên trái đào tiên.
Hai người ôm chặt nhau cứ xà nẹo xà nẹo một cách hết sức say đắm. Họ dường như quên bẵng phía trong căn nhà vẫn còn có hai cô bé Bảo Nhi và Bảo Ngọc.
Phần Bảo Nhi và Bảo Ngọc không phải là không thấy, không biết. Cái cảnh tượng hai người cứ ôm chặt lấy nhau, hôn hít, sờ mó rồi cạ l. cạ c*c vào nhau đâu phải là lạ đối họ. Có điều, chúng ngạc nhiên bởi chúng biết Bạch Ngọc Tiên Tử vốn dĩ thường hay lạnh lùng cô độc và buồn bã. Nàng ta chẳng khi nào tham gia vào những chuyện nam nữ lăng nhăng như vậy bao giờ.
Bảo Nhi đứng nhìn một lúc rồi quay ra nói nhỏ vào tai Bảo Ngọc:
-Bạch cô nương ắt là đã chấm công tử gia làm tướng công rồi. Chúng ta hãy đi chỗ khác thôi.
Bảo Ngọc thì ngược lại đang ngơ ngẩn nhìn hai người đến xuất thần. Vốn dĩ trong lòng nó không khỏi có chút gì đó khao khát. Hai vú của Bảo Ngọc tuy bây giờ hãy còn nhỏ nhưng lúc này lại cương cứng lên làm cho nó cảm thấy hơi tức tức khó chịu. Bảo Ngọc lúc này tâm hồn còn đang bay bổng thì làm sao mà nghe ra lời tỷ tỷ của nó nói gì.
Bảo Nhi thấy em không nói, cũng không cử động thì liền kéo tay Bảo Ngọc một cái. Bảo Ngọc giật mình quay đầu lại.
Bảo Nhi nói khẽ vào tai cô nhỏ vài câu rồi hai người theo lối cửa sau đi mất.
Lúc này, ở trong ph*ng, La Linh và Bạch Ngọc Tiên Tử đã bị lửa dâm dục lấn át đến không còn lý trí nữa rồi. Hai người thay nhau lột bỏ y phục rồi vứt đầy ra nền nhà.
Bạch Ngọc Tiên Tử khuôn mặt đỏ bừng đưa tay mân mê con c*c cứng ngắt của người yêu. Nàng âu yếm liếc La Linh rồi cười khẽ:
- Tướng công có con c*c tốt quá. Thiếp vừa nhìn đã thấy mê rồi.
La Linh thấy nàng nưng niu con c*c của mình thì cảm thấy ngây ngất. Chàng nhận thấy bàn tay nữ nhân vừa ấm vừa mềm, sờ vào con c*c làm chàng sướng tê mê.
Lại nữa bản thân con người Bạch Ngọc Tiên Tử cũng tuyệt đẹp. Làn da nàng trắng mịn, eo thon, mông nở, vú to. Thật đúng là một vưu vật chốn dương gian. La Linh không khỏi thầm so sánh nàng với Tiêu Sơn Thần Nữ thì thấy hai người đúng là kẻ tám lạng người nửa cân khó thể nào biết ai hơn ai được.
Mà cũng lạ. Bề ngoài khi Bạch Ngọc Tiên Tử mặc y phục thì thân hình nàng ta cũng thon nhỏ, gọn gàng. Thế nhưng khi y phục đã bị lột bỏ thì bên trong mới lộ rõ những đường cong huyền ảo khó có ai bằng.
Bạch Ngọc Tiên Tử bấy giờ đã quá ***. Nàng ra sức sục c*c La Linh một thôi một hồi đến khi nó trở nên cứng nhắc mới chịu nhảy lên ôm chặt lấy cổ La Linh nói trong hơi thở gấp rút:
- Tướng công. Thiếp muốn chàng ** thiếp ngay lúc này.
La Linh ôm lấy người ngọc khẽ nâng nàng lên trong khi đó bàn tay của Bạch Ngọc Tiên Tử thò xuống túm lấy con c*c đang cứng ngắt nhét nó vào l. nàng.
Cảm giác ngây ngất bắt đầu lan toả. Bạch Ngọc Tiên Tử hạ dần cái l. của nàng xuống.
Bấy giờ l. của Bạch Ngọc Tiên Tử đã ra đầy khí. Vì thế con c*c của La Linh chui tọt vào l. nàng dễ dàng hơn nhiều so với xưa khi hai người ** nhau nơi nhà hoang.
Bạch Ngọc Tiên Tử khẽ lim dim đôi mắt. Nàng cảm giác thấy sự nóng ấm từ từ lan ra, chạy khắp châu thân mình.
Đã lâu lắm rồi từ lúc bị mất trinh, bây giờ Bạch Ngọc Tiên Tử mới có lại cảm giác ngút ngàn hoan lạc như thế này.
c*c của La Linh đã nằm gọn trong cái l. nóng ấm và đã rất *** của nàng.
Bạch Ngọc Tiên Tử vừa thở hổn hển vừa nhấp nhô thân hình lên xuống một cái khoái chí. Toàn thân nàng đều như căng ra với tất cả sức lực tích tụ dồn dập trong cuộc truy hoan.
Hai người đều khoái sướng la thét vang nhà. Tiếng l. c*c đập liên tiếp vào nhau phành phạch không ngừng. Hai người chìm đắm trong cơn mê cuồng tưởng chừng không bao giờ đứt đoạn.
Nhưng rồi sự cuồng loạn kéo theo những khoái cảm càng lúc càng tăng dần trong cơ thể họ. Bạch Ngọc Tiên Tử chịu không nổi rú lên trong cơn khoái sướng cùng cực. Nàng ôm chặt lấy cổ La Linh mà thở hồng hộc. Cái l. nàng co giật liên hồi và xuất khí ra ào ạt.
La Linh biết mỹ nhân đã chịu không rồi. Vì vậy, ngay khi Bạch Ngọc Tiên Tử rú lên ôm chặt lấy chàng thì chàng đã không chần chừ đâm mạnh c*c mình vào l. nàng nọ thêm vài cái nữa rồi mới chịu ngưng.
Lúc này con c*c đã phồng lên rất to, ma sát ra vào với cái l. đang run rẩy xịt khí. Từ thân c*c từng dòng tinh dịch ào ạt theo đầu khấu xịt mạnh ra chui tọt vào tận cùng trong l. mỹ nhân.
Toàn thân hai người rã rời lâng lâng, ôm chặt lấy nhau đổ gục xuống nền sàn trong cơn mê đắm của giấc vu sơn vừa kết thúc.
Nửa đêm, La Linh choàng tỉnh dậy bởi một cảm giác là lạ. Chàng phát hiện ra một thân hình mỹ nhân loã thể đang ra sức bóp vuốt và sục con c*c của chàng. La Linh ban đầu còn tưởng đó chính là Bạch Ngọc Tiên Tử.
Nhưng khi chàng nhìn lại thì thấy Bạch Ngọc Tiên Tử vẫn còn đang mê mệt trong giấc ngủ say nồng ở cạnh bên chàng. La Linh đang kinh ngạc thì bất đồ mỹ nhân nọ choàng tay lên ôm chặt lấy chàng. Mùi thơm da thịt nữ nhân xộc vào mũi chàng cùng với cảm giác hai quả tuyết lê áp sát vào ngực khiến chàng cảm thấy dục tính bừng dậy.
Nữ nhân áp đầu vào ngực chàng, miệng không ngừng bật lên tiếng rên rỉ của một con cái đang cần con đực. Mái tóc nàng áp lên mũi chàng khiến cho La Linh vừa cảm thấy thân quen, vừa cảm thấy đê mê say đắm.
La Linh nhận rõ thân hình mỹ nhân hết sức khuyến rũ, có thể không kém gì thân hình của Bạch Ngọc Tiên Tử chút nào. Mùi thơm và cảm giác hạ thể của nàng cạ vào con c*c khiến con lợn lòng trong chàng bùng phát dữ dội.
Mà không chỉ có một mình chàng động dục. Bản thân mỹ nhân còn có vẻ như cuồng loạn hơn chàng nhiều.
Mỹ nhân thò tay nắm lấy con c*c đang cứng ngắt rồi cắm vào l..
Cái l. đã rỉ đầy dâm thuỷ chẳng biết tự bao giờ. Vì vậy, con c*c của La Linh chui vào dễ dàng hơn nhiều.
La Linh vừa sướng vừa kinh ngạc. Chàng nhận thấy cái l. của mỹ nhân này cũng co bóp chẳng kém gì l. của Bạch Ngọc Tiên Tử vì nó rất hẹp.
Con c*c của chàng bị cái l. ngấu nghiến lấy không ngừng khiến cho chàng thấy sướng vô cùng.
Lần đầu tiên, La Linh mới bị một mỹ nhân chủ động tấn công như vậy. Thật là không thể tin được một nữ nhân lại dám tự tiện đến dâng l. mình cho chàng ** một cách sảng khoái tưng bừng như vầy.
Lúc này mỹ nhân đã ngồi dậy và bắt đầu nhướng người phi nước đại. Mái tóc nàng tung bay theo gió và lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp không thể tưởng được.
La Linh vừa ** vừa ngắm nhìn thân hình tuyệt mỹ với hai cặp vú tròn căng, trắng ngần phía trước mặt. Khi khuôn mặt nữ nhân nọ chợt hiện ra sau mái tóc thì chàng bất thần kinh ngạc há hốc mồm.
Hoá ra mỹ nhân đang ** chàng chính là Huyết sát nữ Mạn Sương Sương và cũng chính là Bang chủ Huyết sa bang và bây giờ là một trong Song sát tiên tử của Vạn Hoa Cung.
Nhưng mà, khuôn mặt của Mạn Sương Sương không lộ vẻ gì nhận ra chàng cả. Nàng nọ chỉ ra sức vùi dập con c*c của chàng ở trong l. nàng mà thôi.
Cái l. mỹ nhân cứ hết kéo ra lại thu vào, ra sức bóp chặt lấy con c*c của chàng khiến La Linh sướng không thể tả.
La Linh cảm thấy cái mông nàng liên tục hạ xuống thân mình làm phát ra những âm thanh bùm bụp hết sức gợi dục.
La Linh chợt nhớ ra trong mình mỹ nhân vẫn còn chứa dục dược của lão dâm thần. Chàng hiểu ra lý do tại sao mỹ nhân lại điên cuồng ái ân đến vậy.
Nhưng mà Bạch Ngọc Tiên Tử thì không hề biết. Âm thanh của cuộc giao hoan đã khiến nàng tỉnh dậy. Nàng phát giác ra một mỹ nhân lạ đang hì hục ** c*c La Linh thì hết sức tức giận.
Bạch Ngọc Tiên Tử tức thì chồm người dậy vung tay đánh thẳng ra một chưởng ngay vào trước ngực nữ nhân.
Âm thanh của chưởng phong cùng với tiếng rú thất thanh của Mạn Sương Sương khiến La Linh kinh hãi.
Chàng thấy Mạn Sương Sương bị đánh ngã thì vội chồm dậy.
Lúc này Bạch Ngọc Tiên Tử cũng đã lại gần chỗ nữ nhân nọ rồi.
Thì ra đây chính là thiếu nữ Mạn Sương Sương, người bạn mới quen của nàng.
La Linh sợ Bạch Ngọc Tiên Tử giết chết Mạn Sương Sương nên vội chạy lại kêu khẽ:
- Nương tử, chớ làm bừa!
- Tại hạ xin được chọn cô nương kia.
Toàn bộ các cô nương đều không khỏi để mắt nhìn. Người được La Linh chọn chẳng phải ai khác hơn chính là Bạch Ngọc Tiên Nữ - hộ vệ mới của Cung chủ.
Vừa nghe La Linh tuyên bố, đôi mắt Lý Ngọc Uyển đột nhiên loé lên nét giận dữ và ganh tỵ. Nàng ta nghĩ rằng mình xinh đẹp nhất ắt sẽ được La Linh chọn lựa đầu tiên. Chẳng ngờ người được chàng chọn lại là một cô ả mặt mày suốt ngày cứ như đưa đám, chẳng chút sinh khí.
Lúc này, khuôn mặt của Bạch Ngọc Tiên Tử đã trở nên đỏ bừng. Nàng nhìn La Linh một thoáng rồi cúi gằm mặt xuống không nói tiếng nào.
Bọn thiếu nữ cũng không ít những người tỏ ý khó chịu hay ghen tị. Tuy nhiên, điều này chỉ thoáng qua rất nhanh.
Rồi sau đó là tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Lý Ngọc Uyển ra vẻ quan tâm quay sang nói với Bạch Ngọc Tiên Tử:
- Lãnh muội mau đưa tướng công về ph*ng đi. Bây giờ cho đến hết đêm nay, chàng là người của muội rồi.
Các vị cô nương nghe thấy đều cất tiếng cười khúc khích. Họ mạnh ai nấy đều rút về chỗ ở của mình.
Bạch Ngọc Tiên Tử Lãnh Băng (tên này do Lý Ngọc Uyển tự đặt cho nàng vì khuôn mặt Bạch Ngọc Tiên Tử lúc nào cũng lạnh băng băng) khẽ cúi chào Lý Ngọc Uyển rồi vội vàng bước ra khỏi ph*ng. La Linh thấy nàng ta đi ra một mạch mà chẳng nhìn chàng lấy một lần thì không hiểu ra sao cả vội vàng bước theo.
Hai người đi một lúc thì đến trước một tiểu trúc nhỏ nhắn. Bạch Ngọc Tiên Tử vừa bước vào ph*ng thì Bảo Nhi, Bảo Ngọc đã chạy ùa ra la lớn:
- Cô nương đã về!
Nhưng cả hai đều không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy La Linh đứng đằng sau Bạch Ngọc Tiên Tử liền ấp úng kêu lớn:
- Cô nương! Cô nương...sao... sao y lại đến đây?
Bạch Ngọc Tiên Tử mặt ửng đỏ lên quát khẽ:
- Hai ngươi còn nhỏ biết gì? Mau vào trong pha cho ta một bình trà nóng để ta mời khách.
Rồi nhìn theo hai đứa nhỏ đi khuất nàng mới thở dài quay đầu nhìn La Linh:
- Bây giờ ta phải gọi người là gì đây?
La Linh thấy mặt nàng ủ rũ, hình dung tiều tuỵ, nét tươi xuân ngày đầu tiên hai người gặp nhau nay còn đâu. Bất giác chàng thở dài xót xa cho nàng.
La Linh trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Thanh Hà muội! Từ khi muội bỏ đi, ta và sư phụ muội vô cùng lo lắng. Chúng ta đã bỏ rất nhiều công sức mà không tìm ra nơi hạ lạc của muội. Không ngờ, muội lại ở nơi này.
Bạch Ngọc Tiên Tử hai mắt đỏ ngầu. Nàng cảm thấy tình quân ở đây mà sao xa cách ngàn trùng. Làm sao hai người có thể kết hợp với nhau một khi chàng lại là trượng phu của chính sư phụ nàng. Bạch Ngọc Tiên Tử càng nghĩ càng đau lòng, nức nở nói:
- Ta và huynh, chúng ta không có duyên phận. Hai người còn tìm ta làm gì?
La Linh thấy nàng sầu khổ như vậy thì không nén được xúc động. Chàng bước vội đến ôm nàng vào lòng rồi an ủi:
- Thanh Hà muội, là ta sai! Muội hãy tha thứ cho ta. Có điều, sư phụ muội cũng đã biết chuyện giữa chúng ta rồi.
Bạch Ngọc Tiên Tử kinh hãi đưa tay quệt nước mắt:
- Chàng nói sao! Là chàng kể chuyện của chàng và thiếp ra ư?
La Linh lắc đầu nói:
- Không phải! Đó là do sư phụ muội căn cứ vào vết chưởng thương của muội mà đoán ra.
Bạch Ngọc Tiên Tử run rẩy ở trong vòng tay La Linh ngập ngừng một lúc mới nói được mấy từ đứt đoạn:
- Phải! Phải rồi!
La Linh thấy nàng xúc động quá đỗi liền ôm chặt hơn thân hình mềm mại thon thả của nàng. Chàng khẽ thì thào:
- Nàng có biết không? Sao khi nàng bỏ đi. Sư phụ nàng và các vị cô cô đều đã đồng lòng tha thứ cho nàng. Họ đã đồng ý nhận nàng làm tiểu thiếp cho ta.
Bạch Ngọc Tiên Tử nghe xong liền chấn động toàn thân. Nàng không tin vào tai mình nữa liền ngửng mặt lên nhìn La Linh hỏi:
- Chàng... chàng... nói thật không?
La Linh trìu mến nhìn sâu vào mắt nàng nói thật kiên quyết:
- Ta làm sao dám dối nàng.
Bạch Ngọc Tiên Tử ngẩn ngơ một lúc rồi đột nhiên nàng oà lên khóc nức nở.
La Linh thấy nàng khóc lóc như vậy không khỏi cuống quít cả lên:
- Nàng... nàng... làm sao lại khổ vậy?
Bạch Ngọc Tiên Tử không quan tâm, nàng lại càng khóc dữ hơn. Nàng khóc một hồi rồi mới chịu ngừng lại, ngước mặt lên nhìn La Linh nhoẻn miệng cười.
La Linh thấy nàng thần thái như vậy thì vừa ngạc nhiên, vừa cảm động. Chàng tuy không hiểu đầy đủ lý do tại sao nàng vừa khóc vừa cười, nhưng chàng cũng hiểu đại khái nguyên nhân của việc này là do Bạch Ngọc Tiên Tử quá vui sướng mà nên.
Bạch Ngọc Tiên Tử quả là do quá vui sướng. Nàng cảm thấy mối ưu tư bấy lâu đè nặng vào hồn bây giờ đã được cởi bỏ. Tâm tình người xuân nữ rào rạt niềm vui khó nói lên lời.
Bản thân nàng giờ đây lại được La Linh ôm gọn vào lòng. Cái cảm giác tình yêu ngây ngất đó khiến nàng khó thể nào quên được trong cuộc đời này.
Hai người ôm chặt lấy nhau, lại nữa lúc này y phục của họ thật mong manh. Điều đó khiến cho cả hai có chút gì đó mê mê man man hết sức vi diệu.
Con c*c của La Linh vốn dĩ chỉ được che đậy một cái sơ sài bởi một thứ vải mềm. Trong khi đó, cái l. của Bạch Ngọc Tiên Tử lại ở sát ngay gần đó. Âm khí miên man, âm dương cọ quẹt. Con c*c chẳng khác nào như cá gặp nước, lửa gần rơm. Tức thì sửng cồ lên đâm thẳng nhằm vào cái l. mà áp tới.
Bạch Ngọc Tiên Tử lúc này thì có khác gì như kẻ đói khát lâu ngày. Nàng ở trong lòng La Linh mới chỉ một lúc mà dục tình đã bốc lên rồi. Tâm tình nữ nhân đã được cởi mở chẳng khác gì như hổ xổng chuồng. Nàng ôm ghị lấy La Linh mà hôn thắm thiết lên mắt lên môi. Còn bản thân cái l. nàng đã ra đầy khí ướt nhẹp ngay ở bên dưới.
Bạch Ngọc Tiên Tử cà tới cà lui cái l. đẫm nước lên phía trên con c*c khiến cho con c*c đã cứng lại càng cứng hơn.
Hoá ra do y phục nữ nhân trong Vạn Hoa Cung quá mát mẻ. Phần hạ thể của Bạch Ngọc Tiên Nữ cũng chỉ được che đậy bởi một thứ vải mỏng dính và nhỏ xíu. Gìơ đây c*c l. cọ vào nhau, cảm giác chẳng khác nào họ đang loã thể, trần truồng vậy.
La Linh lúc này dục tính đã bừng bừng. Chàng một tay ôm giữ lấy thân hình êm mềm của người thiếu nữ. Tay còn lại chàng nhanh chóng mò vào trong bóp vuốt một bên trái đào tiên.
Hai người ôm chặt nhau cứ xà nẹo xà nẹo một cách hết sức say đắm. Họ dường như quên bẵng phía trong căn nhà vẫn còn có hai cô bé Bảo Nhi và Bảo Ngọc.
Phần Bảo Nhi và Bảo Ngọc không phải là không thấy, không biết. Cái cảnh tượng hai người cứ ôm chặt lấy nhau, hôn hít, sờ mó rồi cạ l. cạ c*c vào nhau đâu phải là lạ đối họ. Có điều, chúng ngạc nhiên bởi chúng biết Bạch Ngọc Tiên Tử vốn dĩ thường hay lạnh lùng cô độc và buồn bã. Nàng ta chẳng khi nào tham gia vào những chuyện nam nữ lăng nhăng như vậy bao giờ.
Bảo Nhi đứng nhìn một lúc rồi quay ra nói nhỏ vào tai Bảo Ngọc:
-Bạch cô nương ắt là đã chấm công tử gia làm tướng công rồi. Chúng ta hãy đi chỗ khác thôi.
Bảo Ngọc thì ngược lại đang ngơ ngẩn nhìn hai người đến xuất thần. Vốn dĩ trong lòng nó không khỏi có chút gì đó khao khát. Hai vú của Bảo Ngọc tuy bây giờ hãy còn nhỏ nhưng lúc này lại cương cứng lên làm cho nó cảm thấy hơi tức tức khó chịu. Bảo Ngọc lúc này tâm hồn còn đang bay bổng thì làm sao mà nghe ra lời tỷ tỷ của nó nói gì.
Bảo Nhi thấy em không nói, cũng không cử động thì liền kéo tay Bảo Ngọc một cái. Bảo Ngọc giật mình quay đầu lại.
Bảo Nhi nói khẽ vào tai cô nhỏ vài câu rồi hai người theo lối cửa sau đi mất.
Lúc này, ở trong ph*ng, La Linh và Bạch Ngọc Tiên Tử đã bị lửa dâm dục lấn át đến không còn lý trí nữa rồi. Hai người thay nhau lột bỏ y phục rồi vứt đầy ra nền nhà.
Bạch Ngọc Tiên Tử khuôn mặt đỏ bừng đưa tay mân mê con c*c cứng ngắt của người yêu. Nàng âu yếm liếc La Linh rồi cười khẽ:
- Tướng công có con c*c tốt quá. Thiếp vừa nhìn đã thấy mê rồi.
La Linh thấy nàng nưng niu con c*c của mình thì cảm thấy ngây ngất. Chàng nhận thấy bàn tay nữ nhân vừa ấm vừa mềm, sờ vào con c*c làm chàng sướng tê mê.
Lại nữa bản thân con người Bạch Ngọc Tiên Tử cũng tuyệt đẹp. Làn da nàng trắng mịn, eo thon, mông nở, vú to. Thật đúng là một vưu vật chốn dương gian. La Linh không khỏi thầm so sánh nàng với Tiêu Sơn Thần Nữ thì thấy hai người đúng là kẻ tám lạng người nửa cân khó thể nào biết ai hơn ai được.
Mà cũng lạ. Bề ngoài khi Bạch Ngọc Tiên Tử mặc y phục thì thân hình nàng ta cũng thon nhỏ, gọn gàng. Thế nhưng khi y phục đã bị lột bỏ thì bên trong mới lộ rõ những đường cong huyền ảo khó có ai bằng.
Bạch Ngọc Tiên Tử bấy giờ đã quá ***. Nàng ra sức sục c*c La Linh một thôi một hồi đến khi nó trở nên cứng nhắc mới chịu nhảy lên ôm chặt lấy cổ La Linh nói trong hơi thở gấp rút:
- Tướng công. Thiếp muốn chàng ** thiếp ngay lúc này.
La Linh ôm lấy người ngọc khẽ nâng nàng lên trong khi đó bàn tay của Bạch Ngọc Tiên Tử thò xuống túm lấy con c*c đang cứng ngắt nhét nó vào l. nàng.
Cảm giác ngây ngất bắt đầu lan toả. Bạch Ngọc Tiên Tử hạ dần cái l. của nàng xuống.
Bấy giờ l. của Bạch Ngọc Tiên Tử đã ra đầy khí. Vì thế con c*c của La Linh chui tọt vào l. nàng dễ dàng hơn nhiều so với xưa khi hai người ** nhau nơi nhà hoang.
Bạch Ngọc Tiên Tử khẽ lim dim đôi mắt. Nàng cảm giác thấy sự nóng ấm từ từ lan ra, chạy khắp châu thân mình.
Đã lâu lắm rồi từ lúc bị mất trinh, bây giờ Bạch Ngọc Tiên Tử mới có lại cảm giác ngút ngàn hoan lạc như thế này.
c*c của La Linh đã nằm gọn trong cái l. nóng ấm và đã rất *** của nàng.
Bạch Ngọc Tiên Tử vừa thở hổn hển vừa nhấp nhô thân hình lên xuống một cái khoái chí. Toàn thân nàng đều như căng ra với tất cả sức lực tích tụ dồn dập trong cuộc truy hoan.
Hai người đều khoái sướng la thét vang nhà. Tiếng l. c*c đập liên tiếp vào nhau phành phạch không ngừng. Hai người chìm đắm trong cơn mê cuồng tưởng chừng không bao giờ đứt đoạn.
Nhưng rồi sự cuồng loạn kéo theo những khoái cảm càng lúc càng tăng dần trong cơ thể họ. Bạch Ngọc Tiên Tử chịu không nổi rú lên trong cơn khoái sướng cùng cực. Nàng ôm chặt lấy cổ La Linh mà thở hồng hộc. Cái l. nàng co giật liên hồi và xuất khí ra ào ạt.
La Linh biết mỹ nhân đã chịu không rồi. Vì vậy, ngay khi Bạch Ngọc Tiên Tử rú lên ôm chặt lấy chàng thì chàng đã không chần chừ đâm mạnh c*c mình vào l. nàng nọ thêm vài cái nữa rồi mới chịu ngưng.
Lúc này con c*c đã phồng lên rất to, ma sát ra vào với cái l. đang run rẩy xịt khí. Từ thân c*c từng dòng tinh dịch ào ạt theo đầu khấu xịt mạnh ra chui tọt vào tận cùng trong l. mỹ nhân.
Toàn thân hai người rã rời lâng lâng, ôm chặt lấy nhau đổ gục xuống nền sàn trong cơn mê đắm của giấc vu sơn vừa kết thúc.
Nửa đêm, La Linh choàng tỉnh dậy bởi một cảm giác là lạ. Chàng phát hiện ra một thân hình mỹ nhân loã thể đang ra sức bóp vuốt và sục con c*c của chàng. La Linh ban đầu còn tưởng đó chính là Bạch Ngọc Tiên Tử.
Nhưng khi chàng nhìn lại thì thấy Bạch Ngọc Tiên Tử vẫn còn đang mê mệt trong giấc ngủ say nồng ở cạnh bên chàng. La Linh đang kinh ngạc thì bất đồ mỹ nhân nọ choàng tay lên ôm chặt lấy chàng. Mùi thơm da thịt nữ nhân xộc vào mũi chàng cùng với cảm giác hai quả tuyết lê áp sát vào ngực khiến chàng cảm thấy dục tính bừng dậy.
Nữ nhân áp đầu vào ngực chàng, miệng không ngừng bật lên tiếng rên rỉ của một con cái đang cần con đực. Mái tóc nàng áp lên mũi chàng khiến cho La Linh vừa cảm thấy thân quen, vừa cảm thấy đê mê say đắm.
La Linh nhận rõ thân hình mỹ nhân hết sức khuyến rũ, có thể không kém gì thân hình của Bạch Ngọc Tiên Tử chút nào. Mùi thơm và cảm giác hạ thể của nàng cạ vào con c*c khiến con lợn lòng trong chàng bùng phát dữ dội.
Mà không chỉ có một mình chàng động dục. Bản thân mỹ nhân còn có vẻ như cuồng loạn hơn chàng nhiều.
Mỹ nhân thò tay nắm lấy con c*c đang cứng ngắt rồi cắm vào l..
Cái l. đã rỉ đầy dâm thuỷ chẳng biết tự bao giờ. Vì vậy, con c*c của La Linh chui vào dễ dàng hơn nhiều.
La Linh vừa sướng vừa kinh ngạc. Chàng nhận thấy cái l. của mỹ nhân này cũng co bóp chẳng kém gì l. của Bạch Ngọc Tiên Tử vì nó rất hẹp.
Con c*c của chàng bị cái l. ngấu nghiến lấy không ngừng khiến cho chàng thấy sướng vô cùng.
Lần đầu tiên, La Linh mới bị một mỹ nhân chủ động tấn công như vậy. Thật là không thể tin được một nữ nhân lại dám tự tiện đến dâng l. mình cho chàng ** một cách sảng khoái tưng bừng như vầy.
Lúc này mỹ nhân đã ngồi dậy và bắt đầu nhướng người phi nước đại. Mái tóc nàng tung bay theo gió và lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp không thể tưởng được.
La Linh vừa ** vừa ngắm nhìn thân hình tuyệt mỹ với hai cặp vú tròn căng, trắng ngần phía trước mặt. Khi khuôn mặt nữ nhân nọ chợt hiện ra sau mái tóc thì chàng bất thần kinh ngạc há hốc mồm.
Hoá ra mỹ nhân đang ** chàng chính là Huyết sát nữ Mạn Sương Sương và cũng chính là Bang chủ Huyết sa bang và bây giờ là một trong Song sát tiên tử của Vạn Hoa Cung.
Nhưng mà, khuôn mặt của Mạn Sương Sương không lộ vẻ gì nhận ra chàng cả. Nàng nọ chỉ ra sức vùi dập con c*c của chàng ở trong l. nàng mà thôi.
Cái l. mỹ nhân cứ hết kéo ra lại thu vào, ra sức bóp chặt lấy con c*c của chàng khiến La Linh sướng không thể tả.
La Linh cảm thấy cái mông nàng liên tục hạ xuống thân mình làm phát ra những âm thanh bùm bụp hết sức gợi dục.
La Linh chợt nhớ ra trong mình mỹ nhân vẫn còn chứa dục dược của lão dâm thần. Chàng hiểu ra lý do tại sao mỹ nhân lại điên cuồng ái ân đến vậy.
Nhưng mà Bạch Ngọc Tiên Tử thì không hề biết. Âm thanh của cuộc giao hoan đã khiến nàng tỉnh dậy. Nàng phát giác ra một mỹ nhân lạ đang hì hục ** c*c La Linh thì hết sức tức giận.
Bạch Ngọc Tiên Tử tức thì chồm người dậy vung tay đánh thẳng ra một chưởng ngay vào trước ngực nữ nhân.
Âm thanh của chưởng phong cùng với tiếng rú thất thanh của Mạn Sương Sương khiến La Linh kinh hãi.
Chàng thấy Mạn Sương Sương bị đánh ngã thì vội chồm dậy.
Lúc này Bạch Ngọc Tiên Tử cũng đã lại gần chỗ nữ nhân nọ rồi.
Thì ra đây chính là thiếu nữ Mạn Sương Sương, người bạn mới quen của nàng.
La Linh sợ Bạch Ngọc Tiên Tử giết chết Mạn Sương Sương nên vội chạy lại kêu khẽ:
- Nương tử, chớ làm bừa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.