Chương 36: Chiết Thu Vũ Phải Rời Đi
Tiểu Long
27/05/2021
Tại cổng Hoa Viên, Lâm Tuyết Thanh tóc tai rối bời, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, dáng vẻ có vẻ đáng thương.
Mới chỉ mấy ngày trước, cô ta còn bày ra một dáng vẻ cao cao tại thượng, xa cách và có chút chán ghét khi đối mặt với Diệp Mộ Phàm.
Nhưng hôm nay thái độ đã khác một trời một vực.
Dù rất lạ nhưng đây là sự thật!
"Em bây giờ cái gì cũng không có, ngay cả anh cũng muốn vứt bỏ em sao?" Lâm Tuyết Thanh nhìn Diệp Mộ Phàm cầu khẩn nói.
Diệp Mộ Phàm trên người nổi hết cả da gà. Lời này nếu như được nói từ miệng cô gái khác thì đã khác nhưng lại từ miệng của Lâm Thanh Tuyết thì thật sự không thể hiểu nổi, cảm thấy có chút khó chịu.
"Cô thôi đi được rồi đấy!" Diệp Mộ Phàm bình tĩnh nói.
"Hôn nhân của chúng ta vốn dĩ là một sai lầm. Ban đầu khi tôi mất trí nhớ, vì nợ ơn nghĩa của ba cô, cũng không muốn cô trái ý ông ấy chúng ta mới kết hôn. Cả tôi và cô hơn ai hết hiểu rằng cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức mà thôi!"
Quả thật là họ đã kết hôn, mà cuộc hôn nhân này đúng là rất sai lầm. Nếu như Diệp Mộ Phàm từ đầu không mất trí nhớ thì anh cũng không thể nào để ý đến loại con gái hám danh hám lợi, nông cạn như Lâm Tuyết Thanh.
Nếu như trong suốt ba năm qua chung sống, Lâm Tuyết Thanh cùng với Bạch Tố Châu có thể giống như những phụ nữ bình thường đối xử với anh thì còn có thể khác. Nhưng thái độ của hai mẹ con này thật sự một lời khó nói hết.
"Thứ hai. Ba năm qua tôi đối xử với cô như thế nào? Tôi nghĩ cô biết rằng ba năm qua tôi cũng đã trả đủ ân tình cho cô. Từ sau khi cô ký vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn, giữa chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt." Diệp Mộ Phàm nhẹ nói.
"Thứ ba, mặc dù chúng ta chẳng qua chỉ là quan hệ hôn nhân trên giấy, nhưng cũng là vợ chồng với nhau, vậy mà cô lại cắm sừng tôi, tôi không có chấp nhất hay trả thù đã là cực hạn của tôi rồi, bây giờ cô phát hiện tôi có tiền, phát hiện Hàn Thước không cần cô, cô lại tới tìm tôi? Tôi Diệp Mộ Phàm không bất tài đến mức lại trở thành cái lốp xe dự phòng lại còn là dự phòng của loại phụ nữ như cô!" Diệp Mộ Phàm nói với giọng rất bình thản.
Lời nói của anh không có gì quá ghê gớm, nhưng chúng cũng là sự thật.
Lâm Tuyết Thanh khóc nói: "Em biết, em biết, là em không biết quý trọng, em lòng tham không đáy, em thật biết lỗi rồi. Cho nên có thể cho em thêm một cơ hội được không?"
Diệp Mộ Phàm thản nhiên nói: "Nhà tôi để lại cho cô. Giữa chúng ta tuyệt đối không còn có khả năng. Cô tự thu xếp ổn thỏa. Hôm nay tôi sẽ nói rõ cho cô biết. Từ hôm nay tôi và cô vạch rõ giới hạn, sau này tôi cũng không can thiệp vào cuộc sống của cô, cô cũng đừng có tới tìm tôi, đặc biệt là mẹ cô. Nếu bà ấy còn đến công ty của tôi để gây rối một lần nữa, đừng trách tôi không khách sáo."
Anh hiểu rất rõ Bạch Tố Châu, bây giờ Hàn Thước vứt bỏ Lâm Tuyết Thanh. Bọn họ không còn nguồn tiền, Bạch Tố Châu nhất định sẽ đến công ty gây rối vì tài sản hoặc vì anh tái hôn.
Lâm Tuyết Thanh ngây ngẩn.
Lâm Tuyết Thanh, Bạch Tố Châu, còn cả Lâm Thiên Hương ba người một nhà suy tính. Cô ta nghĩ Diệp Mộ Phàm là vẫn thích mình.
Nhưng biểu hiện của Diệp Mộ Phàm lúc này thật sự rất tuyệt tình.
Đồng thời, cô cười khổ nói trong lòng: "Đúng vậy, mỗi người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh đều không kém cạnh tôi. Anh hiện tại giàu có, nhất định có thể tìm được phụ nữ tốt hơn tôi, anh nhất định rất xem thường tôi!"
Diệp Mộ Phàm không nói chuyện với cô ta nữa, anh cảm thấy mình đã nói đủ rồi, và anh không bao giờ muốn tiếp xúc với gia đình này nữa.
Anh không để ý đến Lâm Tuyết Thanh nữa, xoay người trở lại khu nhà.
Lâm Tuyết Thanh sững sờ đứng ở cổng nhìn theo bóng lưng Diệp Mộ Phàm, trong lòng có chút hoảng hốt!
Trong vài ngày, cuộc sống của cô ta đã thay đổi đáng kể.
Hối hận không?
Cô ta thật hối hận, ruột gan tan nát.
Trong lòng cô ta thấy trống rỗng, lại tuyệt vọng trở về nhà.
Diệp Mộ Phàm cũng không quan tâm lắm, quay về nhà, mở cửa phòng thì thấy Nam Phương và Chiết Thu Vũ đang ngồi ăn trong phòng ăn, Diệp Mộ Phàm ngạc nhiên hỏi: "Hai người không phải vẫn còn ngủ sao?"
Chiết Thu Vũ nhàn nhạt nhìn anh một cái nói: "Bị anh đánh thức, sau khi trở về không ngủ được."
"Đây không phải là vì cứu người mà." Diệp Mộ Phàm ho khan một tiếng nói.
Chiết Thu Vũ hừ lạnh một tiếng. Sau đó ngẩng đầu lên nói: "Chẳng qua, hai tên trộm nhỏ kia nói là đến từ Lam tinh, vậy làm sao lại chọc tức hắn?"
Diệp Mộ Phàm cười khổ một tiếng, đem chuyện mình bị Giang Minh Anh kéo đi chặn súng nói ra, Chiết Thu Vũ sau khi nghe xong, cười châm biếm nói: "Chung quanh anh có rất nhiều phụ nữ, vậy nên anh hết đóng giả làm bạn trai Trâu Tuyết Liên, sau lại đóng giả là bạn trai Giang Minh Anh!"
"A. Thật sự không có biện pháp, bản thân quá ưu tú, tôi cũng có chút khổ não vì quá hấp dẫn đối với phụ nữ." Diệp Ngân cười xấu xa nói.
"Xì!" Minh Nam Phương xì một tiếng.
Chiết Thu Vũ giương mắt nhìn Diệp Mộ Phàm một cái, không có muốn ba hoa cùng anh mà là mở miệng nói:
"Nếu Giang Minh Anh nói cô ta là bạn gái anh, vậy thì thật là tốt, rất phù hợp với đề nghị của tôi lần trước. Nếu như anh dùng thân phận này xuất hiện bên cạnh cô ta còn có thể bảo vệ. Có anh ở đây, tôi cùng Nam Phương có thể lui về trước."
"Không được đâu, nếu như muốn đảm bảo cho cô ta an toàn thì có rất nhiều cách, ví dụ như làm vệ sĩ, cùng tới công ty làm với cô ta." Diệp Mộ Phàm nói.
Khóe miệng Chiết Thu Vũ hiện lên một nụ cười, nói: "Vậy được rồi, sau này tôi sẽ nói chuyện với Giang Quốc Trường sau đó sắp xếp anh đi làm ở công ty của bọn họ, về phần vị trí, Giang Quốc Trường sẽ an bài cho anh, tốt nhất là ở dưới quyền Giang Minh Anh. Làm các việc, không phải bạn nói rằng Hồng Liên đã đến Lâm Thành sao? Tôi hy vọng rằng khi chúng tôi gặp lại anh lần sau, anh có thể mang đầu Hồng Liên đến gặp chúng tôi! "
Diệp Mộ Phàm nhướng mày nói: "Mọi người phải rời đi?"
Chiết Thu Vũ cùng Minh Nam Phương gật đầu một cái nói: "Nhiệm vụ ở đây đã kéo dài một thời gian, Hoa Sen máu lần này quá mức bí mật, chúng tôi còn có những chuyện khác phải làm, nếu anh bây giờ cũng đã hồi phục, thì bí mật ở lại đây, chỗ này cần một người là đủ rồi."
Nói tới chỗ này, cô lại trầm ngâm nói: "Tóm lại, cố gắng đừng bại lộ thân phận, thẻ của anh nếu giữ lại sẽ là một con át chủ bài!"
Diệp Mộ Phàm cau mày, rồi sau đó thở ra một hơi nói: "Cũng được!"
Chiết Thu Vũ nhìn Diệp Mộ Phàm cau mày nói: "Cũng phải cẩn thận lần này, đừng để đánh mất bản thân nữa. Hơn nữa, anh không định đi Lâm Hải giải quyết một số chuyện đã qua sao?"
“Hả?” Diệp Mộ Phàm gật đầu nói:
“Tôi đúng là ý định này, ở Giang thành cũng chỉ có nhiệm vụ của Giang Minh Anh. Nếu như không nằm ngoài dự liệu, thì xong việc cũng sẽ rời đi."
"Vậy được, anh đi sau nhớ thăm dò hành tung số hai một chút" Chiết Thu Vũ ngẩng đầu nói.
Diệp Mộ Phàm trong lòng khẽ động: "Mọi người đã phát hiện tung tích của số hai?"
Cách đây ba năm số hai cùng Diệp Mộ Phàm tới Giang thành thi hành nhiệm vụ, lúc ấy thủ dạ nhân số 7 trực tiếp chết trận, số hai mất tích! Còn Diệp Mộ Phàm thì mất trí nhớ!
Chiết Thu Vũ lắc đầu nói: "Chẳng qua là một ít dấu vết mà thôi. Mới vừa mới vừa nhận được tin tức, Lâm Hải bên kia có phát hiện hai cỗ thi thể, khám nghiệm tử thi, về thủ pháp có thể do số hai làm."
Diệp Mộ Phàm kinh ngạc nói: "Người bình thường?"
"Không biết." Chiết Thu Vũ nói: "Tóm lại anh đến Lâm Hải sau, nếu có thời gian hãy đi thăm hỏi một chút đi, trước đây, số hai chỉ tin tưởng một mình anh.
Diệp Mộ Phàm thở ra một hơi: "Tôi biết!"
Chiết Thu Vũ suy nghĩ một chút, lại là dặn dò: "Đúng rồi, vì giúp anh bớt đi một chút phiền toái, Lam Tinh bên kia tôi sẽ giúp anh giải quyết."
"Giải quyết như thế nào?" Diệp Mộ Phàm kinh ngạc hỏi.
"Để cho nhà bọn họ phá sản." Chiết Thu Vũ bình tĩnh nói.
Diệp Mộ Phàm cười khanh khách!
Tuy nhiên, dưới góc nhìn của thầy Từ, có thể nói gia đình Lam Tinh trong chuyện làm ăn có thể dùng bất cứ thử đoạn nào, loại doanh nhân này nên bị trừng trị.
Người gác đêm nếu muốn để cho một cá nho nhỏ như Lam gia phá sản thì dễ như trở bàn tay.
Vừa nói, Chiết Thu Vũ để chén đũa xuống, đứng dậy, nhìn thời gian rồi nói: "Xe của họ chắc sắp đến rồi. Một lát nữa anh giúp tôi thu dọn chỗ này, tôi cùng với Minh Nam Phương phải đi."
Diệp Mộ Phàm gật đầu nói: "Tôi đưa mọi người đi!"
Nam Phương ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ ra vẻ lúng túng nói: "Không cần đâu, anh đừng đi!"
"Tại sao?" Diệp Mộ Phàm kinh ngạc hỏi.
Minh Nam Phương mím môi một cái nói: "Vì bây giờ người gác đêm số Không đích thân tới đón chúng tôi!"
Diệp Mộ Phàm ánh mắt khẽ híp một cái.
Mới chỉ mấy ngày trước, cô ta còn bày ra một dáng vẻ cao cao tại thượng, xa cách và có chút chán ghét khi đối mặt với Diệp Mộ Phàm.
Nhưng hôm nay thái độ đã khác một trời một vực.
Dù rất lạ nhưng đây là sự thật!
"Em bây giờ cái gì cũng không có, ngay cả anh cũng muốn vứt bỏ em sao?" Lâm Tuyết Thanh nhìn Diệp Mộ Phàm cầu khẩn nói.
Diệp Mộ Phàm trên người nổi hết cả da gà. Lời này nếu như được nói từ miệng cô gái khác thì đã khác nhưng lại từ miệng của Lâm Thanh Tuyết thì thật sự không thể hiểu nổi, cảm thấy có chút khó chịu.
"Cô thôi đi được rồi đấy!" Diệp Mộ Phàm bình tĩnh nói.
"Hôn nhân của chúng ta vốn dĩ là một sai lầm. Ban đầu khi tôi mất trí nhớ, vì nợ ơn nghĩa của ba cô, cũng không muốn cô trái ý ông ấy chúng ta mới kết hôn. Cả tôi và cô hơn ai hết hiểu rằng cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức mà thôi!"
Quả thật là họ đã kết hôn, mà cuộc hôn nhân này đúng là rất sai lầm. Nếu như Diệp Mộ Phàm từ đầu không mất trí nhớ thì anh cũng không thể nào để ý đến loại con gái hám danh hám lợi, nông cạn như Lâm Tuyết Thanh.
Nếu như trong suốt ba năm qua chung sống, Lâm Tuyết Thanh cùng với Bạch Tố Châu có thể giống như những phụ nữ bình thường đối xử với anh thì còn có thể khác. Nhưng thái độ của hai mẹ con này thật sự một lời khó nói hết.
"Thứ hai. Ba năm qua tôi đối xử với cô như thế nào? Tôi nghĩ cô biết rằng ba năm qua tôi cũng đã trả đủ ân tình cho cô. Từ sau khi cô ký vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn, giữa chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt." Diệp Mộ Phàm nhẹ nói.
"Thứ ba, mặc dù chúng ta chẳng qua chỉ là quan hệ hôn nhân trên giấy, nhưng cũng là vợ chồng với nhau, vậy mà cô lại cắm sừng tôi, tôi không có chấp nhất hay trả thù đã là cực hạn của tôi rồi, bây giờ cô phát hiện tôi có tiền, phát hiện Hàn Thước không cần cô, cô lại tới tìm tôi? Tôi Diệp Mộ Phàm không bất tài đến mức lại trở thành cái lốp xe dự phòng lại còn là dự phòng của loại phụ nữ như cô!" Diệp Mộ Phàm nói với giọng rất bình thản.
Lời nói của anh không có gì quá ghê gớm, nhưng chúng cũng là sự thật.
Lâm Tuyết Thanh khóc nói: "Em biết, em biết, là em không biết quý trọng, em lòng tham không đáy, em thật biết lỗi rồi. Cho nên có thể cho em thêm một cơ hội được không?"
Diệp Mộ Phàm thản nhiên nói: "Nhà tôi để lại cho cô. Giữa chúng ta tuyệt đối không còn có khả năng. Cô tự thu xếp ổn thỏa. Hôm nay tôi sẽ nói rõ cho cô biết. Từ hôm nay tôi và cô vạch rõ giới hạn, sau này tôi cũng không can thiệp vào cuộc sống của cô, cô cũng đừng có tới tìm tôi, đặc biệt là mẹ cô. Nếu bà ấy còn đến công ty của tôi để gây rối một lần nữa, đừng trách tôi không khách sáo."
Anh hiểu rất rõ Bạch Tố Châu, bây giờ Hàn Thước vứt bỏ Lâm Tuyết Thanh. Bọn họ không còn nguồn tiền, Bạch Tố Châu nhất định sẽ đến công ty gây rối vì tài sản hoặc vì anh tái hôn.
Lâm Tuyết Thanh ngây ngẩn.
Lâm Tuyết Thanh, Bạch Tố Châu, còn cả Lâm Thiên Hương ba người một nhà suy tính. Cô ta nghĩ Diệp Mộ Phàm là vẫn thích mình.
Nhưng biểu hiện của Diệp Mộ Phàm lúc này thật sự rất tuyệt tình.
Đồng thời, cô cười khổ nói trong lòng: "Đúng vậy, mỗi người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh đều không kém cạnh tôi. Anh hiện tại giàu có, nhất định có thể tìm được phụ nữ tốt hơn tôi, anh nhất định rất xem thường tôi!"
Diệp Mộ Phàm không nói chuyện với cô ta nữa, anh cảm thấy mình đã nói đủ rồi, và anh không bao giờ muốn tiếp xúc với gia đình này nữa.
Anh không để ý đến Lâm Tuyết Thanh nữa, xoay người trở lại khu nhà.
Lâm Tuyết Thanh sững sờ đứng ở cổng nhìn theo bóng lưng Diệp Mộ Phàm, trong lòng có chút hoảng hốt!
Trong vài ngày, cuộc sống của cô ta đã thay đổi đáng kể.
Hối hận không?
Cô ta thật hối hận, ruột gan tan nát.
Trong lòng cô ta thấy trống rỗng, lại tuyệt vọng trở về nhà.
Diệp Mộ Phàm cũng không quan tâm lắm, quay về nhà, mở cửa phòng thì thấy Nam Phương và Chiết Thu Vũ đang ngồi ăn trong phòng ăn, Diệp Mộ Phàm ngạc nhiên hỏi: "Hai người không phải vẫn còn ngủ sao?"
Chiết Thu Vũ nhàn nhạt nhìn anh một cái nói: "Bị anh đánh thức, sau khi trở về không ngủ được."
"Đây không phải là vì cứu người mà." Diệp Mộ Phàm ho khan một tiếng nói.
Chiết Thu Vũ hừ lạnh một tiếng. Sau đó ngẩng đầu lên nói: "Chẳng qua, hai tên trộm nhỏ kia nói là đến từ Lam tinh, vậy làm sao lại chọc tức hắn?"
Diệp Mộ Phàm cười khổ một tiếng, đem chuyện mình bị Giang Minh Anh kéo đi chặn súng nói ra, Chiết Thu Vũ sau khi nghe xong, cười châm biếm nói: "Chung quanh anh có rất nhiều phụ nữ, vậy nên anh hết đóng giả làm bạn trai Trâu Tuyết Liên, sau lại đóng giả là bạn trai Giang Minh Anh!"
"A. Thật sự không có biện pháp, bản thân quá ưu tú, tôi cũng có chút khổ não vì quá hấp dẫn đối với phụ nữ." Diệp Ngân cười xấu xa nói.
"Xì!" Minh Nam Phương xì một tiếng.
Chiết Thu Vũ giương mắt nhìn Diệp Mộ Phàm một cái, không có muốn ba hoa cùng anh mà là mở miệng nói:
"Nếu Giang Minh Anh nói cô ta là bạn gái anh, vậy thì thật là tốt, rất phù hợp với đề nghị của tôi lần trước. Nếu như anh dùng thân phận này xuất hiện bên cạnh cô ta còn có thể bảo vệ. Có anh ở đây, tôi cùng Nam Phương có thể lui về trước."
"Không được đâu, nếu như muốn đảm bảo cho cô ta an toàn thì có rất nhiều cách, ví dụ như làm vệ sĩ, cùng tới công ty làm với cô ta." Diệp Mộ Phàm nói.
Khóe miệng Chiết Thu Vũ hiện lên một nụ cười, nói: "Vậy được rồi, sau này tôi sẽ nói chuyện với Giang Quốc Trường sau đó sắp xếp anh đi làm ở công ty của bọn họ, về phần vị trí, Giang Quốc Trường sẽ an bài cho anh, tốt nhất là ở dưới quyền Giang Minh Anh. Làm các việc, không phải bạn nói rằng Hồng Liên đã đến Lâm Thành sao? Tôi hy vọng rằng khi chúng tôi gặp lại anh lần sau, anh có thể mang đầu Hồng Liên đến gặp chúng tôi! "
Diệp Mộ Phàm nhướng mày nói: "Mọi người phải rời đi?"
Chiết Thu Vũ cùng Minh Nam Phương gật đầu một cái nói: "Nhiệm vụ ở đây đã kéo dài một thời gian, Hoa Sen máu lần này quá mức bí mật, chúng tôi còn có những chuyện khác phải làm, nếu anh bây giờ cũng đã hồi phục, thì bí mật ở lại đây, chỗ này cần một người là đủ rồi."
Nói tới chỗ này, cô lại trầm ngâm nói: "Tóm lại, cố gắng đừng bại lộ thân phận, thẻ của anh nếu giữ lại sẽ là một con át chủ bài!"
Diệp Mộ Phàm cau mày, rồi sau đó thở ra một hơi nói: "Cũng được!"
Chiết Thu Vũ nhìn Diệp Mộ Phàm cau mày nói: "Cũng phải cẩn thận lần này, đừng để đánh mất bản thân nữa. Hơn nữa, anh không định đi Lâm Hải giải quyết một số chuyện đã qua sao?"
“Hả?” Diệp Mộ Phàm gật đầu nói:
“Tôi đúng là ý định này, ở Giang thành cũng chỉ có nhiệm vụ của Giang Minh Anh. Nếu như không nằm ngoài dự liệu, thì xong việc cũng sẽ rời đi."
"Vậy được, anh đi sau nhớ thăm dò hành tung số hai một chút" Chiết Thu Vũ ngẩng đầu nói.
Diệp Mộ Phàm trong lòng khẽ động: "Mọi người đã phát hiện tung tích của số hai?"
Cách đây ba năm số hai cùng Diệp Mộ Phàm tới Giang thành thi hành nhiệm vụ, lúc ấy thủ dạ nhân số 7 trực tiếp chết trận, số hai mất tích! Còn Diệp Mộ Phàm thì mất trí nhớ!
Chiết Thu Vũ lắc đầu nói: "Chẳng qua là một ít dấu vết mà thôi. Mới vừa mới vừa nhận được tin tức, Lâm Hải bên kia có phát hiện hai cỗ thi thể, khám nghiệm tử thi, về thủ pháp có thể do số hai làm."
Diệp Mộ Phàm kinh ngạc nói: "Người bình thường?"
"Không biết." Chiết Thu Vũ nói: "Tóm lại anh đến Lâm Hải sau, nếu có thời gian hãy đi thăm hỏi một chút đi, trước đây, số hai chỉ tin tưởng một mình anh.
Diệp Mộ Phàm thở ra một hơi: "Tôi biết!"
Chiết Thu Vũ suy nghĩ một chút, lại là dặn dò: "Đúng rồi, vì giúp anh bớt đi một chút phiền toái, Lam Tinh bên kia tôi sẽ giúp anh giải quyết."
"Giải quyết như thế nào?" Diệp Mộ Phàm kinh ngạc hỏi.
"Để cho nhà bọn họ phá sản." Chiết Thu Vũ bình tĩnh nói.
Diệp Mộ Phàm cười khanh khách!
Tuy nhiên, dưới góc nhìn của thầy Từ, có thể nói gia đình Lam Tinh trong chuyện làm ăn có thể dùng bất cứ thử đoạn nào, loại doanh nhân này nên bị trừng trị.
Người gác đêm nếu muốn để cho một cá nho nhỏ như Lam gia phá sản thì dễ như trở bàn tay.
Vừa nói, Chiết Thu Vũ để chén đũa xuống, đứng dậy, nhìn thời gian rồi nói: "Xe của họ chắc sắp đến rồi. Một lát nữa anh giúp tôi thu dọn chỗ này, tôi cùng với Minh Nam Phương phải đi."
Diệp Mộ Phàm gật đầu nói: "Tôi đưa mọi người đi!"
Nam Phương ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ ra vẻ lúng túng nói: "Không cần đâu, anh đừng đi!"
"Tại sao?" Diệp Mộ Phàm kinh ngạc hỏi.
Minh Nam Phương mím môi một cái nói: "Vì bây giờ người gác đêm số Không đích thân tới đón chúng tôi!"
Diệp Mộ Phàm ánh mắt khẽ híp một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.