Chương 39: Tần Thanh Vy Bị Bắt
Tiểu Long
27/05/2021
Trong phòng làm việc, Giang Minh Anh tháo kính xuống, đứng dậy, nhìn lên nhìn xuống Diệp Mộ Phàm rồi nở nụ cười, ra vẻ cuối cùng anh cũng đã rơi vào tay tôi.
Vì không muốn chịu thua nên Diệp Mộ Phàm quyết định nhìn lại.
Giang Minh Anh chú ý tới ánh mắt của đối phương, trừng mắt nói: "Anh nhìn đi đâu thế?"
Diệp Mộ Phàm ho khan một tiếng, đi tới bên cạnh ngồi xuống.
Giang Minh Anh cười nói: "Được rồi, bây giờ anh là cấp dưới của tôi, tôi ra lệnh cho anh nói cho tôi biết anh đã cứu ba tôi như thế nào? Hơn nữa, chị Bạch Cúc và anh Chu Đức nói anh phạm tội là sao? Anh mau thành thật khai ra! "
Diệp Mộ Phàm không nói, sau đó giương mắt nhìn về phía Giang Minh Anh nói: "Ba cô gặp nạn, tôi nhân tiện cứu ông ấy thôi. Về phần Chu Đức nói, cô cũng có thể thấy được thái độ của Chu Đức đối với tôi, nhưng đúng là tôi thật sự đã bị kết án. Tôi là bị người khác hãm hại."
"Chi tiết! Tôi muốn chi tiết!" Giang Minh Anh trợn mắt nói.
Diệp Mộ Phàm không trả lời, ngược lại là cau mày hỏi: "Đúng rồi, Bạch Cúc cùng Chu Đức bọn họ tới giang thành làm gì?"
Giang Minh Anh chuyển chủ đề, cô ta hơi dẩu môi nói: "Họ đến đây để gửi thiệp mời đám cưới cho tôi, sau đó đến đây tham quan."
Diệp Mộ Phàm trầm ngâm, cũng không nói thêm gì, sau đó lên nằm ở trên ghế salon phòng làm việc rồi nhắm hai mắt lại.
"Này !" Giang Minh Anh thấy Diệp Mộ Phàm nhiên nằm xuống, vội vàng quát lên: "Anh tới là để làm trợ lý cho tôi không phải là làm sếp tôi, bây giờ mau đi xuống bên dưới lầu mua cho tôi một ly cà phê. Tôi muốn uống nóng."
Diệp Mộ Phàm không phản ứng, trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Giang Minh Anh giận đến dậm chân, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Mộ Phàm một cái, lại đi trở lại trước bàn làm việc của mình, cầm văn kiện lên bắt đầu nhìn.
Diệp Mộ Phàm lặng lẽ hí mắt nhìn một chút, phát hiện cô bắt đầu làm việc, dáng vẻ chăm chú, nghiêm túc.
Anh lại ngủ tiếp, trong lúc đang mơ mơ màng màng, anh có cảm giác như ai đó đang đến gần mình, chợt mở mắt ngồi dậy!
"A!"
Trước mặt anh, Giang Minh Anh chợt thấy Diệp Mộ Phàm ngồi dậy, kêu thét một tiếng, lập tức ngã trên mặt đất.
Thấy người đến gần mình là Giang Minh Anh. Anh thở phào nhẹ nhõm.
“Anh làm sao vậy?” Giang Minh Anh ngồi dưới đất, trừng mắt nhìn Diệp Mộ Phàm nói: “Anh tại sao đột nhiên ngồi dậy làm tôi sợ muốn chết."
Diệp Mộ Phàm gãi đầu một cái nói: " Cô bỗng nhiên đến gần tôi có việc gì sao?"
Giang Minh Anh liền vội vàng gật đầu nói: "Thanh Vy xảy ra chuyện."
Đồng thời, cô đem điện thoại di động đưa cho Diệp Mộ Phàm, Diệp Mộ Phàm cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, là Tần Thanh Vy gửi tin nhắn đến nội dung chỉ có hai chữ.
"Cứu tôi!"
Ngoài ra còn có thông tin định vị, chính là tại quán cafe do cô mở ra.
"Đám người Đào Quang Trung bắt đầu trả thù." Diệp Mộ Phàm ánh mắt hơi run lên nói.
"Đào Quang Trung?" Giang Minh Anh cuống cuồng nói:
"Ngày hôm qua tôi sau khi về nhà, tôi đã nói chuyện của Thanh Vy, bố tôi cũng đã gọi cho Chú Vương. Tại sao bọn họ vẫn làm như vậy?"
"Tôi bây giờ sẽ đi tìm bố." Giang Minh Anh cắn răng!
Diệp Mộ Phàm giữ tay cô lại nói:
"Mục tiêu của Chu Mạnh Quân là Tần Thanh Vy, và bố cô đã gọi cho Vương Thành rồi, nên hắn đã chọn làm điều đó thì chứng tỏ rằng lời nói của bố cô không có tác dụng gì nữa."
"Vậy làm sao bây giờ?" Giang Minh Anh hai hàng nước mắt nói.
"Cô đi thông báo cho bố cô để cho ông ấy tiếp tục gọi cho Vương Thành." Diệp Mộ Phàm liếm môi một cái nói: "Tôi sẽ đi tới quán cà phê internet đó."
"Bọn chúng chắc chắn có nhiều người, có thể có dao hoặc vũ khí." Giang Minh Anh nói.
“Đừng lo lắng, chỉ cần bọn họ còn chưa rời khỏi quán cà phê Internet, tôi sẽ mang Tần Thanh Vy trở về an toàn cho cô.” Diệp Mộ Phàm nói, “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Giang Minh Anh liền vội vàng gật đầu, chạy đến trước bàn làm việc, ném chìa khóa xe cho Diệp Mộ Phàm, anh quay đầu nhìn về phía cô, dặn dò một câu nói: "Đúng rồi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cô cũng không được rời khỏi đây."
Giang Minh Anh gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy ra.
Diệp Mộ Phàm hấp tấp xuống lầu, rồi sau đó lái xe chạy thẳng tới quán cà phê.
Mười phút sau anh đã tới cửa quán cà phê.
Trên cánh cửa của quán, còn treo bảng đóng cửa. Ở ngưỡng cửa, có hai người đang đứng, họ dựa vào tường, trông cà lơ cà phất.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Mộ Phàm thở phào nhẹ nhõm, người còn giữ ở cửa, chứng minh Tần Thanh Vy vẫn còn ở đây, chưa hề rời đi.
Anh xuống xe, tiến đến cửa quán cà phê.
Vừa đi vào, hai người ở cửa liền giơ tay nói: "Anh zai, anh không thấy dòng chữ trên này sao? Tạm ngừng kinh doanh! Đi nhà khác đi!"
Diệp Mộ Phàm nhướng mày, sau đó cánh tay đột nhiên giơ lên, gần như ngay lập tức cả hai cảm thấy có thứ gì đó đập vào gáy.
Ngay sau đó, hai người liền xụi lơ ở trên mặt đất.
Từ đầu đến cuối, họ thậm chí còn không nhìn thấy Diệp Mộ Phàm ra tay như thế nào.
Diệp Mộ Phàm trực tiếp đi vào bên trong cầu thang lên lầu.
Quán cà phê Internet ở trên cầu thang, trên tầng 2. Vừa đi đến góc tầng một, anh nghe thấy một âm thanh từ bên trong.
"Gửi tin nhắn cho Giang Minh Anh làm gì chứ? Tôi đã nói rằng Giang Quốc Trường không thể đảm đương việc này. Bây giờ, hãy lập tức gọi cho Diệp Mộ Phàm để hắn ta qua đây "
Đó là tiếng của Đào QuangTrung.
Hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Tên khốn đó tát lão tử một cái, phen này không giết chết hắn thì tên ta viết ngược lại."
"Tôi không có số điện thoại của anh ta." Tiếng của Tần Thanh Vy cũng truyền tới.
Diệp Mộ Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Đào Quang Trung nhướng mày một cái, sau đó nhìn qua bên cạnh nói: "Chú Quân, có một căn phòng phía sau này. Chú có muốn đưa cô ta vào trước không? Sau khi xong việc, chúng ta vui vẻ một chút."
"Cứ bình tĩnh!"Chu Mạnh Quân thản nhiên nói: "Chú đã bảo rồi, để thằng khốn kia phải quỳ trước mặt, phải để hắn tận mắt nhìn thấy."
"Thịch! Thịch! Thịch!"
Nghe đến chỗ này, Diệp Mộ Phàm không chần chờ, trực tiếp từ cầu thang đi lên.
Trong quán cà phê, lúc này có chừng ba mươi bốn mươi người.
Không giống như lần trước, lần này có nhiều người hơn, và hầu hết họ đều có vũ khí trong tay!
Dao, ống thép, gậy bóng chày,...
Khi Diệp Mộ Phàm xuất hiện ở cửa, tất cả bọn chúng đều đổ dồn ánh mắt vào anh.
"Diệp Mộ Phàm, anh tới làm gì?" Cách đó không xa, Tần Thanh Vy bị cột vào trên ghế. Khi thấy Diệp Mộ Phàm, cô hét lớn một tiếng nói: "Đi mau!"
"Đi?" Đào Quang Trung cười gằn một tiếng nói: "Đi bây giờ? Quá trễ rồi!"
Trong khi đối phương đang nói, một số tên đã nhanh chóng tập trung xung quanh cầu thang.
Đào Quang Trung nhìn Diệp Mộ Phàm ngoài miệng cười, nói: "Chậc chậc, tao còn đang suy nghĩ làm sao bắt được mày, nhưng mà giờ thì tốt rồi, chính mày lại tự mình dâng tới cửa."
Diệp Mộ Phàm sờ mũi một cái, nhìn về phía bên trong.
Ở một bàn trước quầy bar, có hai người đang ngồi, một người là Chu Mạnh Quân, người còn lại là một người đàn ông trung niên, lông mày cau có.
Hiển nhiên, người này chắc chắn là Vương Thành.
Bên cạnh, điện thoại rung liên hồi, Diệp Mộ Phàm đi về phía bọn họ liền nhìn thấy dòng chữ Giang Quốc Trường nhấp nháy trên điện thoại.
"Ông có điện thoại!" Diệp Mộ Phàm nhắc.
Vương Thành nghe thấy Diệp Mộ Phàm nhắc mình, đầu tiên là hơi sững sờ!
Ông ta không nghĩ tới Diệp Mộ Phàm ở dưới tình huống này lại bình tĩnh như vậy. Hắn nhìn Diệp Mộ Phàm nói: "Lão Giang không quản được chuyện này, ta sẽ không nghe điện thoại, không để cho lão ấy quản chuyện này cũng là vì lão ấy tốt. Ngàn vạn lần không muốn lão ta chọc vào anh Chu."
"Xem ra ông lai lịch rất lớn?" Diệp Mộ Phàm nhìn về phía Chu Mạnh Quân hỏi.
"Tao lai lịch có lớn hay không không cần mày biết, tóm lại không phải người mà một kẻ vô danh tiểu tốt như Giang Quốc Trường có thể chọc nổi." Vừa nói, hắn cười híp mắt đứng lên nói: "Thằng khốn, lần trước không phải mày cùng tao phát điên sao?"
Tần Thanh Vy cắn răng nói: "Để anh ta đi, các ngươi để anh ta đi, tôi sẽ phục vụ các ngươi ngủ!"
Diệp Mộ Phàm kinh ngạc nhìn Tần Thanh Vy, trong lòng thầm nói: "Cô nàng này, thật có chí khí."
"Chính thằng khốn này đã tới cửa, sao có thể đi?" Chu Mạnh Quân cười nhạo một tiếng nói: "Chờ lát nữa chúng ta vui vẻ, hắn sẽ ở bên cạnh chứng kiến, kích thích không ít đâu."
Đào Quang Trung liếm miệng một cái rồi nói: "Chú Chu, có thể đánh hắn trước khi vui vẻ được không?!"
Vương Thành bình tĩnh nhìn Diệp Mộ Phàm, nhíu mày một cái, nhưng không lên tiếng.
Chu Mạnh Quân gật đầu một cái nói: "Có thể, đừng đánh chết là được, chờ lát nữa chú còn phải để cho hắn xem truyền hình trực tiếp."
Chu Mạnh Quân liếm miệng một cái môi, hướng về phía Diệp Mộ Phàm mà đi tới.
Diệp Mộ Phàm không hề động đậy, mắt hơi híp lại, nhìn về phía cổ tay của Chu Mạnh Quân, chỗ đó, có một cái hình xăm! 14712294
Vì không muốn chịu thua nên Diệp Mộ Phàm quyết định nhìn lại.
Giang Minh Anh chú ý tới ánh mắt của đối phương, trừng mắt nói: "Anh nhìn đi đâu thế?"
Diệp Mộ Phàm ho khan một tiếng, đi tới bên cạnh ngồi xuống.
Giang Minh Anh cười nói: "Được rồi, bây giờ anh là cấp dưới của tôi, tôi ra lệnh cho anh nói cho tôi biết anh đã cứu ba tôi như thế nào? Hơn nữa, chị Bạch Cúc và anh Chu Đức nói anh phạm tội là sao? Anh mau thành thật khai ra! "
Diệp Mộ Phàm không nói, sau đó giương mắt nhìn về phía Giang Minh Anh nói: "Ba cô gặp nạn, tôi nhân tiện cứu ông ấy thôi. Về phần Chu Đức nói, cô cũng có thể thấy được thái độ của Chu Đức đối với tôi, nhưng đúng là tôi thật sự đã bị kết án. Tôi là bị người khác hãm hại."
"Chi tiết! Tôi muốn chi tiết!" Giang Minh Anh trợn mắt nói.
Diệp Mộ Phàm không trả lời, ngược lại là cau mày hỏi: "Đúng rồi, Bạch Cúc cùng Chu Đức bọn họ tới giang thành làm gì?"
Giang Minh Anh chuyển chủ đề, cô ta hơi dẩu môi nói: "Họ đến đây để gửi thiệp mời đám cưới cho tôi, sau đó đến đây tham quan."
Diệp Mộ Phàm trầm ngâm, cũng không nói thêm gì, sau đó lên nằm ở trên ghế salon phòng làm việc rồi nhắm hai mắt lại.
"Này !" Giang Minh Anh thấy Diệp Mộ Phàm nhiên nằm xuống, vội vàng quát lên: "Anh tới là để làm trợ lý cho tôi không phải là làm sếp tôi, bây giờ mau đi xuống bên dưới lầu mua cho tôi một ly cà phê. Tôi muốn uống nóng."
Diệp Mộ Phàm không phản ứng, trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Giang Minh Anh giận đến dậm chân, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Mộ Phàm một cái, lại đi trở lại trước bàn làm việc của mình, cầm văn kiện lên bắt đầu nhìn.
Diệp Mộ Phàm lặng lẽ hí mắt nhìn một chút, phát hiện cô bắt đầu làm việc, dáng vẻ chăm chú, nghiêm túc.
Anh lại ngủ tiếp, trong lúc đang mơ mơ màng màng, anh có cảm giác như ai đó đang đến gần mình, chợt mở mắt ngồi dậy!
"A!"
Trước mặt anh, Giang Minh Anh chợt thấy Diệp Mộ Phàm ngồi dậy, kêu thét một tiếng, lập tức ngã trên mặt đất.
Thấy người đến gần mình là Giang Minh Anh. Anh thở phào nhẹ nhõm.
“Anh làm sao vậy?” Giang Minh Anh ngồi dưới đất, trừng mắt nhìn Diệp Mộ Phàm nói: “Anh tại sao đột nhiên ngồi dậy làm tôi sợ muốn chết."
Diệp Mộ Phàm gãi đầu một cái nói: " Cô bỗng nhiên đến gần tôi có việc gì sao?"
Giang Minh Anh liền vội vàng gật đầu nói: "Thanh Vy xảy ra chuyện."
Đồng thời, cô đem điện thoại di động đưa cho Diệp Mộ Phàm, Diệp Mộ Phàm cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, là Tần Thanh Vy gửi tin nhắn đến nội dung chỉ có hai chữ.
"Cứu tôi!"
Ngoài ra còn có thông tin định vị, chính là tại quán cafe do cô mở ra.
"Đám người Đào Quang Trung bắt đầu trả thù." Diệp Mộ Phàm ánh mắt hơi run lên nói.
"Đào Quang Trung?" Giang Minh Anh cuống cuồng nói:
"Ngày hôm qua tôi sau khi về nhà, tôi đã nói chuyện của Thanh Vy, bố tôi cũng đã gọi cho Chú Vương. Tại sao bọn họ vẫn làm như vậy?"
"Tôi bây giờ sẽ đi tìm bố." Giang Minh Anh cắn răng!
Diệp Mộ Phàm giữ tay cô lại nói:
"Mục tiêu của Chu Mạnh Quân là Tần Thanh Vy, và bố cô đã gọi cho Vương Thành rồi, nên hắn đã chọn làm điều đó thì chứng tỏ rằng lời nói của bố cô không có tác dụng gì nữa."
"Vậy làm sao bây giờ?" Giang Minh Anh hai hàng nước mắt nói.
"Cô đi thông báo cho bố cô để cho ông ấy tiếp tục gọi cho Vương Thành." Diệp Mộ Phàm liếm môi một cái nói: "Tôi sẽ đi tới quán cà phê internet đó."
"Bọn chúng chắc chắn có nhiều người, có thể có dao hoặc vũ khí." Giang Minh Anh nói.
“Đừng lo lắng, chỉ cần bọn họ còn chưa rời khỏi quán cà phê Internet, tôi sẽ mang Tần Thanh Vy trở về an toàn cho cô.” Diệp Mộ Phàm nói, “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Giang Minh Anh liền vội vàng gật đầu, chạy đến trước bàn làm việc, ném chìa khóa xe cho Diệp Mộ Phàm, anh quay đầu nhìn về phía cô, dặn dò một câu nói: "Đúng rồi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cô cũng không được rời khỏi đây."
Giang Minh Anh gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy ra.
Diệp Mộ Phàm hấp tấp xuống lầu, rồi sau đó lái xe chạy thẳng tới quán cà phê.
Mười phút sau anh đã tới cửa quán cà phê.
Trên cánh cửa của quán, còn treo bảng đóng cửa. Ở ngưỡng cửa, có hai người đang đứng, họ dựa vào tường, trông cà lơ cà phất.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Mộ Phàm thở phào nhẹ nhõm, người còn giữ ở cửa, chứng minh Tần Thanh Vy vẫn còn ở đây, chưa hề rời đi.
Anh xuống xe, tiến đến cửa quán cà phê.
Vừa đi vào, hai người ở cửa liền giơ tay nói: "Anh zai, anh không thấy dòng chữ trên này sao? Tạm ngừng kinh doanh! Đi nhà khác đi!"
Diệp Mộ Phàm nhướng mày, sau đó cánh tay đột nhiên giơ lên, gần như ngay lập tức cả hai cảm thấy có thứ gì đó đập vào gáy.
Ngay sau đó, hai người liền xụi lơ ở trên mặt đất.
Từ đầu đến cuối, họ thậm chí còn không nhìn thấy Diệp Mộ Phàm ra tay như thế nào.
Diệp Mộ Phàm trực tiếp đi vào bên trong cầu thang lên lầu.
Quán cà phê Internet ở trên cầu thang, trên tầng 2. Vừa đi đến góc tầng một, anh nghe thấy một âm thanh từ bên trong.
"Gửi tin nhắn cho Giang Minh Anh làm gì chứ? Tôi đã nói rằng Giang Quốc Trường không thể đảm đương việc này. Bây giờ, hãy lập tức gọi cho Diệp Mộ Phàm để hắn ta qua đây "
Đó là tiếng của Đào QuangTrung.
Hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Tên khốn đó tát lão tử một cái, phen này không giết chết hắn thì tên ta viết ngược lại."
"Tôi không có số điện thoại của anh ta." Tiếng của Tần Thanh Vy cũng truyền tới.
Diệp Mộ Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Đào Quang Trung nhướng mày một cái, sau đó nhìn qua bên cạnh nói: "Chú Quân, có một căn phòng phía sau này. Chú có muốn đưa cô ta vào trước không? Sau khi xong việc, chúng ta vui vẻ một chút."
"Cứ bình tĩnh!"Chu Mạnh Quân thản nhiên nói: "Chú đã bảo rồi, để thằng khốn kia phải quỳ trước mặt, phải để hắn tận mắt nhìn thấy."
"Thịch! Thịch! Thịch!"
Nghe đến chỗ này, Diệp Mộ Phàm không chần chờ, trực tiếp từ cầu thang đi lên.
Trong quán cà phê, lúc này có chừng ba mươi bốn mươi người.
Không giống như lần trước, lần này có nhiều người hơn, và hầu hết họ đều có vũ khí trong tay!
Dao, ống thép, gậy bóng chày,...
Khi Diệp Mộ Phàm xuất hiện ở cửa, tất cả bọn chúng đều đổ dồn ánh mắt vào anh.
"Diệp Mộ Phàm, anh tới làm gì?" Cách đó không xa, Tần Thanh Vy bị cột vào trên ghế. Khi thấy Diệp Mộ Phàm, cô hét lớn một tiếng nói: "Đi mau!"
"Đi?" Đào Quang Trung cười gằn một tiếng nói: "Đi bây giờ? Quá trễ rồi!"
Trong khi đối phương đang nói, một số tên đã nhanh chóng tập trung xung quanh cầu thang.
Đào Quang Trung nhìn Diệp Mộ Phàm ngoài miệng cười, nói: "Chậc chậc, tao còn đang suy nghĩ làm sao bắt được mày, nhưng mà giờ thì tốt rồi, chính mày lại tự mình dâng tới cửa."
Diệp Mộ Phàm sờ mũi một cái, nhìn về phía bên trong.
Ở một bàn trước quầy bar, có hai người đang ngồi, một người là Chu Mạnh Quân, người còn lại là một người đàn ông trung niên, lông mày cau có.
Hiển nhiên, người này chắc chắn là Vương Thành.
Bên cạnh, điện thoại rung liên hồi, Diệp Mộ Phàm đi về phía bọn họ liền nhìn thấy dòng chữ Giang Quốc Trường nhấp nháy trên điện thoại.
"Ông có điện thoại!" Diệp Mộ Phàm nhắc.
Vương Thành nghe thấy Diệp Mộ Phàm nhắc mình, đầu tiên là hơi sững sờ!
Ông ta không nghĩ tới Diệp Mộ Phàm ở dưới tình huống này lại bình tĩnh như vậy. Hắn nhìn Diệp Mộ Phàm nói: "Lão Giang không quản được chuyện này, ta sẽ không nghe điện thoại, không để cho lão ấy quản chuyện này cũng là vì lão ấy tốt. Ngàn vạn lần không muốn lão ta chọc vào anh Chu."
"Xem ra ông lai lịch rất lớn?" Diệp Mộ Phàm nhìn về phía Chu Mạnh Quân hỏi.
"Tao lai lịch có lớn hay không không cần mày biết, tóm lại không phải người mà một kẻ vô danh tiểu tốt như Giang Quốc Trường có thể chọc nổi." Vừa nói, hắn cười híp mắt đứng lên nói: "Thằng khốn, lần trước không phải mày cùng tao phát điên sao?"
Tần Thanh Vy cắn răng nói: "Để anh ta đi, các ngươi để anh ta đi, tôi sẽ phục vụ các ngươi ngủ!"
Diệp Mộ Phàm kinh ngạc nhìn Tần Thanh Vy, trong lòng thầm nói: "Cô nàng này, thật có chí khí."
"Chính thằng khốn này đã tới cửa, sao có thể đi?" Chu Mạnh Quân cười nhạo một tiếng nói: "Chờ lát nữa chúng ta vui vẻ, hắn sẽ ở bên cạnh chứng kiến, kích thích không ít đâu."
Đào Quang Trung liếm miệng một cái rồi nói: "Chú Chu, có thể đánh hắn trước khi vui vẻ được không?!"
Vương Thành bình tĩnh nhìn Diệp Mộ Phàm, nhíu mày một cái, nhưng không lên tiếng.
Chu Mạnh Quân gật đầu một cái nói: "Có thể, đừng đánh chết là được, chờ lát nữa chú còn phải để cho hắn xem truyền hình trực tiếp."
Chu Mạnh Quân liếm miệng một cái môi, hướng về phía Diệp Mộ Phàm mà đi tới.
Diệp Mộ Phàm không hề động đậy, mắt hơi híp lại, nhìn về phía cổ tay của Chu Mạnh Quân, chỗ đó, có một cái hình xăm! 14712294
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.