Chương 34: Tôi Muốn Kết Hôn Lại
Tiểu Long
27/05/2021
“Anh... Vậy mà quen bác sĩ đỉnh như vậy, hơn nữa... Còn là một người đẹp siêu cấp.” Giang Minh Anh kinh ngạc nói.
Ánh mắt của cô và Tần Thanh Vy nhìn Diệp Mộ Phàm đều không đúng lắm.
Đúng vậy, càng nhìn càng thần bí. Bọn họ phát hiện bọn họ không biết một chút xíu gì về Diệp Mộ Phàm cat!
Trong lúc nói chuyện, bác sĩ Chiết khoác túi thuốc từ bên trong phòng đi ra, vẻ mặt của cô vẫn lạnh nhạt như vậy.
Lúc này Tần Hòa đã được Diệp Mộ Phàm đỡ lên, ông ta khịt mũi một cái, lau nước mắt một chút nói: “Các người chờ một chút. Tất cả đồ ăn đều sắp xong rồi, lập tức lên đây!”
Nói rồi, ông ta đi tới chỗ bác sỹ Chiết nói cám ơn liên tục!
Chiết Thu Vũ vẫn bình thản như cũ, chỉ gật đầu, sau đó nói với Diệp Mộ Phàm: “Vừa rồi ở cửa gặp mấy tên nhãi con, tôi đã thuận lợi xử lý cho anh, bọn họ nói là Lam Tinh gọi tới.”
Dứt lời, lông mi Diệp Mộ Phàm khẽ động, còn sắc mặt Chu Đức ở bên cạnh lại hơi đổi!
“Lam Tinh làm cái gì thế, mời người tới vậy mà bị một bác sĩ giải quyết rồi? Còn là một nữ bác sỹ?” Trong lòng anh ta mắng một câu.
Diệp Mộ Phàm gật đầu một cái nói: “Được rồi. Ngồi xuống ăn một chút chứ?”
Bác sĩ Chiết lạnh lùng nhìn anh một cái nói: “Tôi không có tâm tình ăn uống gì. Anh quấy rầy giấc ngủ của tôi, chờ sau khi về nhà tôi thanh toán với anh!”
Cô nói những lời này, người khác đều sửng sốt một chút.
Sau khi về nhà thanh toán? Ý tứ là... Diệp Mộ Phàm cùng bác sĩ người đẹp này ở cùng một chỗ?
Vẻ bình tĩnh trên mặt Bạch Cúc, lóe ra một tia dao động ngay sau đó lần thứ hai khôi phục bình tĩnh.
Mà Giang Minh Anh lại tò mò hỏi: “Người đẹp bác sỹ, chị và Diệp Mộ Phàm là ở...”
Lời của cô nói một nửa, Chiết Thu Vũ đã nhàn nhạt liếc cô, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Tới cuối cùng, cô không có giải thích bất cứ thứ gì cả.
Điều này làm cho Giang Minh Anh có chút xấu hổ.
Diệp Mộ Phàm lại cười cười, anh hiểu rất rõ tính tình Chiết Thu Vũ, cũng không nói thêm gì, chỉ cười híp mắt nhìn thoáng qua Chu Đức!
Lúc anh tới đây là không ai theo, nếu có người theo, anh đã sớm phát hiện rồi.
Thế nhưng hiện tại người của Lam Tinh tìm tới, như vậy kết quả chỉ có một chính là Chu Đức báo cho Lam Tinh mình ở chỗ này.
Sau khi Chu Đức liên tiếp bị vả mặt, cũng không nói chuyện, tự mình ngồi ở đó mặt đen xì.
Lúc này, từng món ăn bắt đầu bưng lên bàn.
Diệp Mộ Phàm cầm lấy chiếc đũa, nếm thử một miếng. Ánh mắt không nhịn được thoáng cái híp lại.
“Oa, ăn quá ngon, thực sự ăn quá ngon rồi.” Bên cạnh, Giang Minh Anh khoa trương nói.
Đúng vậy, quả thực tương đối ngon. Diệp Mộ Phàm thề đời này anh ăn rồi sơn trân hải vị không phải ít, thế nhưng bữa cơm này, không hề nghi ngờ là bữa cơm ngon nhất đời này anh từng ăn!
Đôi mắt Bạch Cúc lúng liếng, sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Mộ Phàm nói: “Diệp Mộ Phàm, vị bác sỹ kia, thật là bác sỹ giỏi nhất trên thế giới này à?”
Diệp Mộ Phàm nhướn mày, gật đầu hỏi: “Trong mắt của tôi thì đúng vậy, làm sao vậy?”
Bạch Cúc cắn răng, nhìn Chu Đức bên cạnh một chút, không giải thích cúi đầu tiếp tục ăn.
Diệp Mộ Phàm đại khái hiểu, đoán chừng là cô ta nghĩ ở trước mặt Chu Đức không tiện nói.
Trong lòng anh khẽ giật giật, nhìn thoáng qua Chu Đức, cũng không hỏi nhiều tiếp tục ăn.
...
Cùng lúc đó, trong Hoa Viên, trong nhà Lâm Tuyết Thanh!
Lâm Tuyết Thanh hai mắt vô thần ngồi ở trên ghế sa lon, Bạch Tố Châu ở bên cạnh bưng một chén cơm, bà ta nhìn Lâm Tuyết Thanh nói: “Tuyết Thanh à, cho dù thế nào cũng phải ăn mới được.”
Lâm Thiên Hương ở bên cạnh cũng đỡ cô ta nói: “Đúng đó, chị Tuyết Thanh, ăn chút đi, không phải là Hàn Thước sao? Chỉ bằng vóc dáng, khuôn mặt này của Tuyết Thanh, đừng nói là Hàn Thước, tìm một người tốt hơn anh ta cũng là dễ dàng.”
Nước mắt Lâm Tuyết Thanh vẫn chảy ra, một lát sau, cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Bạch Tố Châu nói: “Mẹ... Con hối hận.”
“Hử?” Bạch Tố Châu theo bản năng nói: “Hối hận cái gì?”
“Con hối hận đã ly hôn với Diệp Mộ Phàm.” Lâm Tuyết Thanh lau nước mắt của mình.
Bạch Tố Châu thở dài một hơi, ở bên cạnh ngồi xuống!
Hối hận, cô ta làm sao không hối hận chứ.
Trước đó Diệp Mộ Phàm ngoan ngoãn đối với bọn họ. Gọi anh làm cái gì thì làm cái đó, ba năm qua không khác người ở của nhà bọn họ, trong tay có một đồng tiền đều sẽ nộp lên!
Hơn nữa hiện tại, còn trở thành ông chủ công ty, tiền cũng có, nếu như còn chưa ly hôn, công ty này đều là của Bạch Tố Châu cùng Lâm Tuyết Thanh.
Lâm Thiên Hương cũng là như vậy.
Người kia cùng làm với Diệp Mộ Phàm ở trên công trường, sau khi Diệp Mộ Phàm mua công ty, trực tiếp trở thành lãnh đạo trực tiếp của cô ta, lương một 17 tỷ!
Nếu như Diệp Mộ Phàm cùng Lâm Tuyết Thanh không ly hôn, lúc đầu cô ta đối xử tốt với Diệp Mộ Phàm một chút, nói không chừng, hiện tại cô ta cũng là giám đốc nhân sự rồi...
Trong lòng cô ta thở dài một hơi. Lúc này mới ly hôn vài ngày, chênh lệch lại rõ ràng.
“Con muốn kết hôn lại!” Lâm Tuyết Thanh lau nước mắt nói.
“Hử?”
Bạch Tố Châu cùng Lâm Thiên Hương đều nhìn về cô ta.
“Con muốn kết hôn lại!” Lâm Tuyết Thanh kiên định nói.
...
Đồng thời, bên trong một biệt thự ở Giang Thành.
Một người đàn ông trung niên đang cầm đồ chơi trêu chọc một đứa bé, trên mặt ông ta mang nụ cười hiền lành.
Thế nhưng nếu như ai quen ông ta đều biết, người này tuyệt đối không phải là người hiền hòa gì, ở Giang Thành, tên tuổi của ông ta tiếng tăm lừng lẫy. Đúng là người đứng phía sau quán bar Phương Nam, cậu của Đào Quang Trung, Vương Thành!
“Cốc cốc! Cốc cốc!”
Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, người trông trẻ rất nhanh thì đi ra cửa mở. Ở cửa, Đào Quang Trung cùng Chu Mạnh Quân đang đứng đó, thấy hai người, Vương Thành vội vã đứng lên, khách khí nói với Chu Mạnh Quân: “Anh Chu!”
Chu Mạnh Quân cười lạnh một tiếng nói: “Vương Thành, anh cũng đã nói, tôi tới Giang Thành chắc chắn sẽ không để tôi chịu một chút ấm ức nào.”
Vương Thành nhìn ông ta sưng mặt sưng mũi, chân mày nhíu nói: “Đi thư phòng của tôi nói chuyện!”
Thư phòng, Đào Quang Trung kể từ đầu đến đuôi câu chuyện, anh ta cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu, chuyện này không thể cứ như vậy, cậu ấy đánh cháu một cái tát thì thôi nhưng lại còn không để cho chú Chu mặt mũi! Cháu nghĩ nên...”
“Bốp!”
Vừa lúc đó, Vương Thành bỗng nhiên giơ tay lên tát một cái lên má trái của Đào Quang Trung.
Đào Quang Trung ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Vương Thành.
“Lần trước ông mày đã từng nói với mày, bảo mày đừng nên trêu chọc cậu ấy, thật vất vả người ta không so đo với mày. Vậy mà mày lại chạy đi tìm cậu ấy, có phải mày không hiểu tiếng người không!” Vương Thành nổi giận quát.
Bên cạnh, chân mày Chu Mạnh Quân nhíu lại nói: “Vương Thành à, chuyện này tôi nghĩ cháu anh không làm sai. Thằng nhóc kia chẳng qua là người bên cạnh Giang Quốc Trường mà thôi, có gì phải sợ, Giang Quốc Trường bên kia, tôi đi chào hỏi.”
Ông ta nhìn về phía Vương Thành nói: “Ông là càng sống càng thụt lùi à, hiện tại lại sợ cả một thằng nhóc chưa mọc lông thế.”
Nói rồi, ông ta đưa tay ra lộ ra một hình xăm nhỏ trên cánh tay!
Thấy hình xăm này, sắc mặt Vương Thành đột nhiên biến đổi, sau đó cắn răng nói: “Anh Chu, anh muốn làm gì!”
Khóe miệng Chu Mạnh Quân hơi nở nụ cười nói: “Tôi muốn người phụ nữ kia! Còn muốn thằng nhóc kia quỳ trước mặt của tôi, nhìn tôi và cô gái đó vui vẻ!”
Ánh mắt của cô và Tần Thanh Vy nhìn Diệp Mộ Phàm đều không đúng lắm.
Đúng vậy, càng nhìn càng thần bí. Bọn họ phát hiện bọn họ không biết một chút xíu gì về Diệp Mộ Phàm cat!
Trong lúc nói chuyện, bác sĩ Chiết khoác túi thuốc từ bên trong phòng đi ra, vẻ mặt của cô vẫn lạnh nhạt như vậy.
Lúc này Tần Hòa đã được Diệp Mộ Phàm đỡ lên, ông ta khịt mũi một cái, lau nước mắt một chút nói: “Các người chờ một chút. Tất cả đồ ăn đều sắp xong rồi, lập tức lên đây!”
Nói rồi, ông ta đi tới chỗ bác sỹ Chiết nói cám ơn liên tục!
Chiết Thu Vũ vẫn bình thản như cũ, chỉ gật đầu, sau đó nói với Diệp Mộ Phàm: “Vừa rồi ở cửa gặp mấy tên nhãi con, tôi đã thuận lợi xử lý cho anh, bọn họ nói là Lam Tinh gọi tới.”
Dứt lời, lông mi Diệp Mộ Phàm khẽ động, còn sắc mặt Chu Đức ở bên cạnh lại hơi đổi!
“Lam Tinh làm cái gì thế, mời người tới vậy mà bị một bác sĩ giải quyết rồi? Còn là một nữ bác sỹ?” Trong lòng anh ta mắng một câu.
Diệp Mộ Phàm gật đầu một cái nói: “Được rồi. Ngồi xuống ăn một chút chứ?”
Bác sĩ Chiết lạnh lùng nhìn anh một cái nói: “Tôi không có tâm tình ăn uống gì. Anh quấy rầy giấc ngủ của tôi, chờ sau khi về nhà tôi thanh toán với anh!”
Cô nói những lời này, người khác đều sửng sốt một chút.
Sau khi về nhà thanh toán? Ý tứ là... Diệp Mộ Phàm cùng bác sĩ người đẹp này ở cùng một chỗ?
Vẻ bình tĩnh trên mặt Bạch Cúc, lóe ra một tia dao động ngay sau đó lần thứ hai khôi phục bình tĩnh.
Mà Giang Minh Anh lại tò mò hỏi: “Người đẹp bác sỹ, chị và Diệp Mộ Phàm là ở...”
Lời của cô nói một nửa, Chiết Thu Vũ đã nhàn nhạt liếc cô, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Tới cuối cùng, cô không có giải thích bất cứ thứ gì cả.
Điều này làm cho Giang Minh Anh có chút xấu hổ.
Diệp Mộ Phàm lại cười cười, anh hiểu rất rõ tính tình Chiết Thu Vũ, cũng không nói thêm gì, chỉ cười híp mắt nhìn thoáng qua Chu Đức!
Lúc anh tới đây là không ai theo, nếu có người theo, anh đã sớm phát hiện rồi.
Thế nhưng hiện tại người của Lam Tinh tìm tới, như vậy kết quả chỉ có một chính là Chu Đức báo cho Lam Tinh mình ở chỗ này.
Sau khi Chu Đức liên tiếp bị vả mặt, cũng không nói chuyện, tự mình ngồi ở đó mặt đen xì.
Lúc này, từng món ăn bắt đầu bưng lên bàn.
Diệp Mộ Phàm cầm lấy chiếc đũa, nếm thử một miếng. Ánh mắt không nhịn được thoáng cái híp lại.
“Oa, ăn quá ngon, thực sự ăn quá ngon rồi.” Bên cạnh, Giang Minh Anh khoa trương nói.
Đúng vậy, quả thực tương đối ngon. Diệp Mộ Phàm thề đời này anh ăn rồi sơn trân hải vị không phải ít, thế nhưng bữa cơm này, không hề nghi ngờ là bữa cơm ngon nhất đời này anh từng ăn!
Đôi mắt Bạch Cúc lúng liếng, sau một lúc lâu, cô ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Mộ Phàm nói: “Diệp Mộ Phàm, vị bác sỹ kia, thật là bác sỹ giỏi nhất trên thế giới này à?”
Diệp Mộ Phàm nhướn mày, gật đầu hỏi: “Trong mắt của tôi thì đúng vậy, làm sao vậy?”
Bạch Cúc cắn răng, nhìn Chu Đức bên cạnh một chút, không giải thích cúi đầu tiếp tục ăn.
Diệp Mộ Phàm đại khái hiểu, đoán chừng là cô ta nghĩ ở trước mặt Chu Đức không tiện nói.
Trong lòng anh khẽ giật giật, nhìn thoáng qua Chu Đức, cũng không hỏi nhiều tiếp tục ăn.
...
Cùng lúc đó, trong Hoa Viên, trong nhà Lâm Tuyết Thanh!
Lâm Tuyết Thanh hai mắt vô thần ngồi ở trên ghế sa lon, Bạch Tố Châu ở bên cạnh bưng một chén cơm, bà ta nhìn Lâm Tuyết Thanh nói: “Tuyết Thanh à, cho dù thế nào cũng phải ăn mới được.”
Lâm Thiên Hương ở bên cạnh cũng đỡ cô ta nói: “Đúng đó, chị Tuyết Thanh, ăn chút đi, không phải là Hàn Thước sao? Chỉ bằng vóc dáng, khuôn mặt này của Tuyết Thanh, đừng nói là Hàn Thước, tìm một người tốt hơn anh ta cũng là dễ dàng.”
Nước mắt Lâm Tuyết Thanh vẫn chảy ra, một lát sau, cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Bạch Tố Châu nói: “Mẹ... Con hối hận.”
“Hử?” Bạch Tố Châu theo bản năng nói: “Hối hận cái gì?”
“Con hối hận đã ly hôn với Diệp Mộ Phàm.” Lâm Tuyết Thanh lau nước mắt của mình.
Bạch Tố Châu thở dài một hơi, ở bên cạnh ngồi xuống!
Hối hận, cô ta làm sao không hối hận chứ.
Trước đó Diệp Mộ Phàm ngoan ngoãn đối với bọn họ. Gọi anh làm cái gì thì làm cái đó, ba năm qua không khác người ở của nhà bọn họ, trong tay có một đồng tiền đều sẽ nộp lên!
Hơn nữa hiện tại, còn trở thành ông chủ công ty, tiền cũng có, nếu như còn chưa ly hôn, công ty này đều là của Bạch Tố Châu cùng Lâm Tuyết Thanh.
Lâm Thiên Hương cũng là như vậy.
Người kia cùng làm với Diệp Mộ Phàm ở trên công trường, sau khi Diệp Mộ Phàm mua công ty, trực tiếp trở thành lãnh đạo trực tiếp của cô ta, lương một 17 tỷ!
Nếu như Diệp Mộ Phàm cùng Lâm Tuyết Thanh không ly hôn, lúc đầu cô ta đối xử tốt với Diệp Mộ Phàm một chút, nói không chừng, hiện tại cô ta cũng là giám đốc nhân sự rồi...
Trong lòng cô ta thở dài một hơi. Lúc này mới ly hôn vài ngày, chênh lệch lại rõ ràng.
“Con muốn kết hôn lại!” Lâm Tuyết Thanh lau nước mắt nói.
“Hử?”
Bạch Tố Châu cùng Lâm Thiên Hương đều nhìn về cô ta.
“Con muốn kết hôn lại!” Lâm Tuyết Thanh kiên định nói.
...
Đồng thời, bên trong một biệt thự ở Giang Thành.
Một người đàn ông trung niên đang cầm đồ chơi trêu chọc một đứa bé, trên mặt ông ta mang nụ cười hiền lành.
Thế nhưng nếu như ai quen ông ta đều biết, người này tuyệt đối không phải là người hiền hòa gì, ở Giang Thành, tên tuổi của ông ta tiếng tăm lừng lẫy. Đúng là người đứng phía sau quán bar Phương Nam, cậu của Đào Quang Trung, Vương Thành!
“Cốc cốc! Cốc cốc!”
Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, người trông trẻ rất nhanh thì đi ra cửa mở. Ở cửa, Đào Quang Trung cùng Chu Mạnh Quân đang đứng đó, thấy hai người, Vương Thành vội vã đứng lên, khách khí nói với Chu Mạnh Quân: “Anh Chu!”
Chu Mạnh Quân cười lạnh một tiếng nói: “Vương Thành, anh cũng đã nói, tôi tới Giang Thành chắc chắn sẽ không để tôi chịu một chút ấm ức nào.”
Vương Thành nhìn ông ta sưng mặt sưng mũi, chân mày nhíu nói: “Đi thư phòng của tôi nói chuyện!”
Thư phòng, Đào Quang Trung kể từ đầu đến đuôi câu chuyện, anh ta cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu, chuyện này không thể cứ như vậy, cậu ấy đánh cháu một cái tát thì thôi nhưng lại còn không để cho chú Chu mặt mũi! Cháu nghĩ nên...”
“Bốp!”
Vừa lúc đó, Vương Thành bỗng nhiên giơ tay lên tát một cái lên má trái của Đào Quang Trung.
Đào Quang Trung ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Vương Thành.
“Lần trước ông mày đã từng nói với mày, bảo mày đừng nên trêu chọc cậu ấy, thật vất vả người ta không so đo với mày. Vậy mà mày lại chạy đi tìm cậu ấy, có phải mày không hiểu tiếng người không!” Vương Thành nổi giận quát.
Bên cạnh, chân mày Chu Mạnh Quân nhíu lại nói: “Vương Thành à, chuyện này tôi nghĩ cháu anh không làm sai. Thằng nhóc kia chẳng qua là người bên cạnh Giang Quốc Trường mà thôi, có gì phải sợ, Giang Quốc Trường bên kia, tôi đi chào hỏi.”
Ông ta nhìn về phía Vương Thành nói: “Ông là càng sống càng thụt lùi à, hiện tại lại sợ cả một thằng nhóc chưa mọc lông thế.”
Nói rồi, ông ta đưa tay ra lộ ra một hình xăm nhỏ trên cánh tay!
Thấy hình xăm này, sắc mặt Vương Thành đột nhiên biến đổi, sau đó cắn răng nói: “Anh Chu, anh muốn làm gì!”
Khóe miệng Chu Mạnh Quân hơi nở nụ cười nói: “Tôi muốn người phụ nữ kia! Còn muốn thằng nhóc kia quỳ trước mặt của tôi, nhìn tôi và cô gái đó vui vẻ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.