Chương 1005: Anh em nhà họ Dương
Phúc Vương
20/06/2024
“Không hay rồi, có người đua xe—không đúng, đó là lao ngựa vào người!”
“Ây yo, nhìn anh chàng cao lớn này, đánh bay người ta rồi!”
“Xem ra đụng cũng không nhẹ đâu, không chết thì cũng mất đi nửa mạng sống.”
Những người qua đường xung quanh lập tức tụ tập lại và chỉ trỏ thủ phạm Diệp Lâm.
Dương Thiến ở một bên cũng há hốc miệng hình chữ “o” trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
Bình thường đều là anh trai cô lao vào người khác khi đang phi ngựa, nhưng đây là lần đầu tiên anh cô bị người khác cưỡi ngựa đâm vào.
Diệp Lâm nói: “Mọi người đều thấy rõ tôi đang cưỡi ngựa bình thường, là anh ta đột nhiên lao ra ngăn ngựa, hoàn toàn là trách nhiệm của anh tai”
Tuy nhiên, người xem xung quanh lại không quan tâm đến điều này.
“Dù sao người cũng là do anh đâm vào, nên anh cũng có trách nhiệm.”
“Tại sao anh ta không ngăn người khác, mà chỉ ngăn anh?”
“Anh cho rằng anh cưỡi ngựa, có tiền thì ghê gớm lắm à! Đến mức có thể tùy tiện đâm vào người khác sao?”
Đối mặt với “cảm giác chính nghĩa” áp đảo của đám đông, Diệp Lâm cũng vô cùng bất lực.
Nếu có ý tốt mà không dùng đúng chỗ thì là nối giáo cho giặc, sẽ gây phản tác dụng.
“Cậu nhóc, cậu ổn chứ?”
Lúc này, người qua đường lần lượt đến chỗ Dương Đông bị đánh bay ra, nằm trên mặt đất, tốt bụng đỡ anh ta dậy.
“Cậu yên tâm, cậu nhóc, chúng tôi sẽ làm nhân chứng cho cậu, anh ta không chạy được đâu!”
“Ngày mai cậu có thể đi xem nhà, xem xe rồi.”
“Việc này mà không có hai triệu, thì khó dàn xếp rồi!”
Dương Đông tức giận đứng dậy, hét vào mặt những người tốt bụng xung quanh: “Dàn xếp cái con khỉ!”
“Mẹ kiếp - dám đâm vào tao!? Cũng không xem xem tao là ai! Tao phải giết nó!”
Xung quanh có người tỉnh mắt nhận ra thân phận của Dương Đông, lập tức sợ hãi lùi lại: “Đây... đây không phải là tiểu bá vương của Yến Kinh chúng ta sao!?”
“Cái gì—Tiểu bá vương!?”
Mọi người xung quanh nghe vậy, bất giác hít một hơi lạnh.
Ngay cả những người không quen biết Dương Đông cũng đã từng nghe nói đến tiếng xấu của anh ta, rất nhanh, tất cả đều giải tán.
Cùng lúc đó, người qua đường lại bắt đầu lo lắng cho Diệp Lâm.
Nghĩ đến đây, e là dù có cho bao nhiêu tiền cũng không thể dàn xếp được rồi.
Dám cưỡi ngựa đụng bay tiểu bá vương Yến Kinh? E là đến chết cũng không biết chết như thế nào.
“Cậu bé, hay là cậu mau cưỡi ngựa trốn đi đi!” Lúc này, một ông lão tốt bụng thấp giọng nhắc nhở.
“Muốn trốn!?” Dương Đông tức giận bước tới phía trước, “Tôi xem các người ai dám thả hắn đi!? Thì chịu chết thay hắn đi!”
Một tiếng chửi giận dữ lập tức khiến ông lão tốt bụng sợ hãi, ôm đầu lui xuống, không dám lo chuyện bao đồng nữa.
“Thằng chó, tao thấy mày chán sống rồi!” Dương Đông trừng mắt nhìn Diệp Lâm, “Hôm qua mày ức hiếp em gái tao, hôm nay lại cố ý đâm ngựa vào tao!? Mày có biết tao là ai không?”
“Tao mặc kệ mày là ai!?” Diệp Lâm siết chặt dây cương, ngựa hý một tiếng, nhảy lên cao.
Đột nhiên, Diệp Lâm giơ roi lên, lại một lân nữa tấn công Dương Đông.
“A——!?' Dương Đông đột nhiên lại bị dọa cho chết khiếp.
Nói chính xác thì anh ta bị khí thế của Diệp Lâm làm cho chấn động, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Lần trước có cảm giác như thế này, phải nhớ lại lúc anh ta ở trong Doanh trại Lương Châu, đối mặt với Chiến thần Lương Châu, bị anh ta giáo huấn và đuổi ra khỏi doanh trại.
“Cút ra cho tao!”
- Bốp!
Diệp Lâm lại quất ngựa, làm cho Dương Đông ngã xuống đất.
Dương Đông không phục, vẫn muốn đứng dậy chiến đấu tiếp.
Kết quả là Diệp Lâm vung roi ngựa, đánh vào phần thân dưới của anh ta, đánh vào bắp chân của anh ta, khiến anh ta lại ngã xuống đất lần nữa.
Thực lực của Diệp Lâm vốn đã áp đảo Dương Đông, cộng với việc anh đang trên yên ngựa, trên cao nhìn xuống, nên không thể chống trả.
Còn Dương Đông, người lại ngã xuống đất lần nữa, cũng nhận ra sự chênh lệch về sức mạnh giữa họ, trong lòng cũng bị sốc.
Vốn muốn đứng dậy một lần nữa, nhưng khi nhìn thấy roi cưỡi ngựa của Diệp Lâm đang giơ cao, anh ta quyết định tận dụng tình thế nằm đấy.
“Tôi nhận thua...tôi nhận thua...đánh nữa sẽ không lịch sự.”
Nhưng, chiếc roi của Diệp Lâm vẫn giáng xuống nặng nề khiến Dương Đông đau đớn lăn ra đất mà không quan tâm đến hình ảnh của mình.
“Thằng khốn, tao đã nhận thua rồi, mày còn đánh tao... Đúng là không có võ đức!”
Dương Đông vừa sốc vừa tức giận, lớn như thế này rồi còn phải chịu ấm ức lớn như vậy.
Trong lòng căm hận, đợi khi có cơ hội, nhất định phải trả gấp hàng chục, hàng trăm lần!
Mày cứ đợi đấy cho tao!
“Mày trộm ngựa, đụng phải người ta, còn dám đánh người!? Ngươi phản rồi!”
Lúc này, Dương Thiến cũng nhảy ra, đứng trước mặt anh trai cô, bảo vệ anh trai mình, nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm.
Ăn trộm ngựa!?
Cách gọi này khiến Diệp Lâm không vui.
Đây là con ngựa Akhal-teke được Nhà nước ban tặng, ở đâu mà dám nói ăn trộm ngựa chứ?
“Hừ, quả nhiên lại là cô!” Diệp Lâm trừng mắt nhìn Dương Thiến, “Xem ra cô cũng ngứa da rồi!?”
Nghe vậy, Dương Thiến sợ hãi đến mức loạng choạng và ngã xuống cạnh anh trai Dương Đông.
Hai anh em đã bị Diệp Lâm áp chế hoàn toàn.
“Chàng trai, đừng đánh nữa!” Ông lão tốt bụng lúc nấy lại quay lại, ngăn cản Diệp Lâm đang muốn tiếp tục dạy dỗ hai anh em kia: “Cậu có biết bọn họ là ai không?”
“Hừ, tôi mặc kệ bọn chúng là ai?” Diệp Lâm hiện nay còn sợ ai chứ?
Ông lão tiếp tục tha thiết thuyết phục: “Hai anh em này họ Dương, ông nội họ là Bộ trưởng Bộ Văn hóa và Ngoại giao trong Nội các, Dương Sĩ Quân, Dương đại nhân!”
“Cậu đánh người của nhà họ Dương, chỉ sợ cậu không còn chỗ đứng ở Yên Kinh.”
“Tôi khuyên cậu nên dừng lại càng sớm càng tốt, mau cưỡi ngựa chạy trốn đi!”
Thấy người qua đường nhắc đến ông nội mình, Dương Đông lập tức tự tin đe dọa: “Nhóc con, bây giờ mày biết tao là ai rồi chứ? Biết ông nội tao là ai rồi chứ?”
“Mày lập tức xuống ngựa, dập đầu với tao một ngàn lần, sau đó giao con ngựa Akhal-teke của mày cho tao, có thể tao sẽ tha chết cho mày.”
“Nếu không thì-.”
Lời đe dọa còn chưa dứt, Diệp Lâm lại quất anh ta một roi.
“Á á! Đừng đánh nữa - tôi chỉ đùa thôi, làm ơn tha cho tôi...”
Dương Đông nhận thấy cứng rắn cũng không có tác dụng, người chịu thiệt chỉ là bản thân mình, đành phải nhẹ nhàng cầu xin rồi rời khỏi đây trước.
Lập tức, Diệp Lâm quát: “Ông nội các người là Bộ trưởng, là quan chức một nhiệm kỳ, có ích cho đất nước, tài năng xuất sắc, được Nhà nước đánh giá cao, nhưng sao lại có thể sinh ra đám con cháu như các người chứ?”
“Hôm nay, nể mặt Dương đại nhân, tôi sẽ tha cho các người, nếu có lần sau, chắc chắn sẽ không tha nhẹ nhàng như thế đâu!”
Nói xong, Diệp Lâm cũng không tính toán nữa, cưỡi ngựa rời đi.
“Mẹ nó, ngông cuồng cái gì chứ!?' Dương Đông chửi bới, đứng dậy, “Còn không phải nghe đến tên ông nội tao liền bị dọa chạy mất sao!?”
“Anh... anh không sao chứ?” Dương Thiến ở bên cạnh vô cùng chán nản.
Vốn dĩ nghĩ dựa vào anh trai thì có thể thay mình báo thù, kết quả là không bao giờ ngờ rằng anh trai mình cũng bị đánh.
Bọn trộm ngựa ngày nay lợi hại đến vậy sao??
“Yo? Đây không phải là Dương thiếu gia sao? Sao lại tàn tạ như vậy!?”
Phía trước, hai thanh niên cao lớn đang đi đến.
Khi Dương Đông nhìn thấy hai người này, mắt anh ta ấy đột nhiên sáng lên, trong lòng thầm nghĩ, trời giúp mình rồi!
“Các người đến thật đúng lúc!”
“Ây yo, nhìn anh chàng cao lớn này, đánh bay người ta rồi!”
“Xem ra đụng cũng không nhẹ đâu, không chết thì cũng mất đi nửa mạng sống.”
Những người qua đường xung quanh lập tức tụ tập lại và chỉ trỏ thủ phạm Diệp Lâm.
Dương Thiến ở một bên cũng há hốc miệng hình chữ “o” trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
Bình thường đều là anh trai cô lao vào người khác khi đang phi ngựa, nhưng đây là lần đầu tiên anh cô bị người khác cưỡi ngựa đâm vào.
Diệp Lâm nói: “Mọi người đều thấy rõ tôi đang cưỡi ngựa bình thường, là anh ta đột nhiên lao ra ngăn ngựa, hoàn toàn là trách nhiệm của anh tai”
Tuy nhiên, người xem xung quanh lại không quan tâm đến điều này.
“Dù sao người cũng là do anh đâm vào, nên anh cũng có trách nhiệm.”
“Tại sao anh ta không ngăn người khác, mà chỉ ngăn anh?”
“Anh cho rằng anh cưỡi ngựa, có tiền thì ghê gớm lắm à! Đến mức có thể tùy tiện đâm vào người khác sao?”
Đối mặt với “cảm giác chính nghĩa” áp đảo của đám đông, Diệp Lâm cũng vô cùng bất lực.
Nếu có ý tốt mà không dùng đúng chỗ thì là nối giáo cho giặc, sẽ gây phản tác dụng.
“Cậu nhóc, cậu ổn chứ?”
Lúc này, người qua đường lần lượt đến chỗ Dương Đông bị đánh bay ra, nằm trên mặt đất, tốt bụng đỡ anh ta dậy.
“Cậu yên tâm, cậu nhóc, chúng tôi sẽ làm nhân chứng cho cậu, anh ta không chạy được đâu!”
“Ngày mai cậu có thể đi xem nhà, xem xe rồi.”
“Việc này mà không có hai triệu, thì khó dàn xếp rồi!”
Dương Đông tức giận đứng dậy, hét vào mặt những người tốt bụng xung quanh: “Dàn xếp cái con khỉ!”
“Mẹ kiếp - dám đâm vào tao!? Cũng không xem xem tao là ai! Tao phải giết nó!”
Xung quanh có người tỉnh mắt nhận ra thân phận của Dương Đông, lập tức sợ hãi lùi lại: “Đây... đây không phải là tiểu bá vương của Yến Kinh chúng ta sao!?”
“Cái gì—Tiểu bá vương!?”
Mọi người xung quanh nghe vậy, bất giác hít một hơi lạnh.
Ngay cả những người không quen biết Dương Đông cũng đã từng nghe nói đến tiếng xấu của anh ta, rất nhanh, tất cả đều giải tán.
Cùng lúc đó, người qua đường lại bắt đầu lo lắng cho Diệp Lâm.
Nghĩ đến đây, e là dù có cho bao nhiêu tiền cũng không thể dàn xếp được rồi.
Dám cưỡi ngựa đụng bay tiểu bá vương Yến Kinh? E là đến chết cũng không biết chết như thế nào.
“Cậu bé, hay là cậu mau cưỡi ngựa trốn đi đi!” Lúc này, một ông lão tốt bụng thấp giọng nhắc nhở.
“Muốn trốn!?” Dương Đông tức giận bước tới phía trước, “Tôi xem các người ai dám thả hắn đi!? Thì chịu chết thay hắn đi!”
Một tiếng chửi giận dữ lập tức khiến ông lão tốt bụng sợ hãi, ôm đầu lui xuống, không dám lo chuyện bao đồng nữa.
“Thằng chó, tao thấy mày chán sống rồi!” Dương Đông trừng mắt nhìn Diệp Lâm, “Hôm qua mày ức hiếp em gái tao, hôm nay lại cố ý đâm ngựa vào tao!? Mày có biết tao là ai không?”
“Tao mặc kệ mày là ai!?” Diệp Lâm siết chặt dây cương, ngựa hý một tiếng, nhảy lên cao.
Đột nhiên, Diệp Lâm giơ roi lên, lại một lân nữa tấn công Dương Đông.
“A——!?' Dương Đông đột nhiên lại bị dọa cho chết khiếp.
Nói chính xác thì anh ta bị khí thế của Diệp Lâm làm cho chấn động, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Lần trước có cảm giác như thế này, phải nhớ lại lúc anh ta ở trong Doanh trại Lương Châu, đối mặt với Chiến thần Lương Châu, bị anh ta giáo huấn và đuổi ra khỏi doanh trại.
“Cút ra cho tao!”
- Bốp!
Diệp Lâm lại quất ngựa, làm cho Dương Đông ngã xuống đất.
Dương Đông không phục, vẫn muốn đứng dậy chiến đấu tiếp.
Kết quả là Diệp Lâm vung roi ngựa, đánh vào phần thân dưới của anh ta, đánh vào bắp chân của anh ta, khiến anh ta lại ngã xuống đất lần nữa.
Thực lực của Diệp Lâm vốn đã áp đảo Dương Đông, cộng với việc anh đang trên yên ngựa, trên cao nhìn xuống, nên không thể chống trả.
Còn Dương Đông, người lại ngã xuống đất lần nữa, cũng nhận ra sự chênh lệch về sức mạnh giữa họ, trong lòng cũng bị sốc.
Vốn muốn đứng dậy một lần nữa, nhưng khi nhìn thấy roi cưỡi ngựa của Diệp Lâm đang giơ cao, anh ta quyết định tận dụng tình thế nằm đấy.
“Tôi nhận thua...tôi nhận thua...đánh nữa sẽ không lịch sự.”
Nhưng, chiếc roi của Diệp Lâm vẫn giáng xuống nặng nề khiến Dương Đông đau đớn lăn ra đất mà không quan tâm đến hình ảnh của mình.
“Thằng khốn, tao đã nhận thua rồi, mày còn đánh tao... Đúng là không có võ đức!”
Dương Đông vừa sốc vừa tức giận, lớn như thế này rồi còn phải chịu ấm ức lớn như vậy.
Trong lòng căm hận, đợi khi có cơ hội, nhất định phải trả gấp hàng chục, hàng trăm lần!
Mày cứ đợi đấy cho tao!
“Mày trộm ngựa, đụng phải người ta, còn dám đánh người!? Ngươi phản rồi!”
Lúc này, Dương Thiến cũng nhảy ra, đứng trước mặt anh trai cô, bảo vệ anh trai mình, nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm.
Ăn trộm ngựa!?
Cách gọi này khiến Diệp Lâm không vui.
Đây là con ngựa Akhal-teke được Nhà nước ban tặng, ở đâu mà dám nói ăn trộm ngựa chứ?
“Hừ, quả nhiên lại là cô!” Diệp Lâm trừng mắt nhìn Dương Thiến, “Xem ra cô cũng ngứa da rồi!?”
Nghe vậy, Dương Thiến sợ hãi đến mức loạng choạng và ngã xuống cạnh anh trai Dương Đông.
Hai anh em đã bị Diệp Lâm áp chế hoàn toàn.
“Chàng trai, đừng đánh nữa!” Ông lão tốt bụng lúc nấy lại quay lại, ngăn cản Diệp Lâm đang muốn tiếp tục dạy dỗ hai anh em kia: “Cậu có biết bọn họ là ai không?”
“Hừ, tôi mặc kệ bọn chúng là ai?” Diệp Lâm hiện nay còn sợ ai chứ?
Ông lão tiếp tục tha thiết thuyết phục: “Hai anh em này họ Dương, ông nội họ là Bộ trưởng Bộ Văn hóa và Ngoại giao trong Nội các, Dương Sĩ Quân, Dương đại nhân!”
“Cậu đánh người của nhà họ Dương, chỉ sợ cậu không còn chỗ đứng ở Yên Kinh.”
“Tôi khuyên cậu nên dừng lại càng sớm càng tốt, mau cưỡi ngựa chạy trốn đi!”
Thấy người qua đường nhắc đến ông nội mình, Dương Đông lập tức tự tin đe dọa: “Nhóc con, bây giờ mày biết tao là ai rồi chứ? Biết ông nội tao là ai rồi chứ?”
“Mày lập tức xuống ngựa, dập đầu với tao một ngàn lần, sau đó giao con ngựa Akhal-teke của mày cho tao, có thể tao sẽ tha chết cho mày.”
“Nếu không thì-.”
Lời đe dọa còn chưa dứt, Diệp Lâm lại quất anh ta một roi.
“Á á! Đừng đánh nữa - tôi chỉ đùa thôi, làm ơn tha cho tôi...”
Dương Đông nhận thấy cứng rắn cũng không có tác dụng, người chịu thiệt chỉ là bản thân mình, đành phải nhẹ nhàng cầu xin rồi rời khỏi đây trước.
Lập tức, Diệp Lâm quát: “Ông nội các người là Bộ trưởng, là quan chức một nhiệm kỳ, có ích cho đất nước, tài năng xuất sắc, được Nhà nước đánh giá cao, nhưng sao lại có thể sinh ra đám con cháu như các người chứ?”
“Hôm nay, nể mặt Dương đại nhân, tôi sẽ tha cho các người, nếu có lần sau, chắc chắn sẽ không tha nhẹ nhàng như thế đâu!”
Nói xong, Diệp Lâm cũng không tính toán nữa, cưỡi ngựa rời đi.
“Mẹ nó, ngông cuồng cái gì chứ!?' Dương Đông chửi bới, đứng dậy, “Còn không phải nghe đến tên ông nội tao liền bị dọa chạy mất sao!?”
“Anh... anh không sao chứ?” Dương Thiến ở bên cạnh vô cùng chán nản.
Vốn dĩ nghĩ dựa vào anh trai thì có thể thay mình báo thù, kết quả là không bao giờ ngờ rằng anh trai mình cũng bị đánh.
Bọn trộm ngựa ngày nay lợi hại đến vậy sao??
“Yo? Đây không phải là Dương thiếu gia sao? Sao lại tàn tạ như vậy!?”
Phía trước, hai thanh niên cao lớn đang đi đến.
Khi Dương Đông nhìn thấy hai người này, mắt anh ta ấy đột nhiên sáng lên, trong lòng thầm nghĩ, trời giúp mình rồi!
“Các người đến thật đúng lúc!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.