Chương 692: Bắt đầu từ kiếm, kết thúc từ kiếm
Phúc Vương
30/03/2024
Khi thấy Diệp Lâm xuất hiện, mọi người ở hiện trường trợn mắt há mồm, xôn xao hẳn lên.
“Ổi mẹ ơi! Có quỷ!”
“Đừng nói bậy! Ban ngày ban mặt ở ngay đạo quan lấy đâu ra quỷ!”
“Tên tên tên... tên họ Diệp kia... còn sống kìa.. không phải là quỷ thì là gì..”
'Đa số người đều giống như gặp quỷ, ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm.
Bọn họ thầm nghĩ có khi nào là anh ta hóa thành lệ quỷ đi lên báo thù hay không?
“Sao có thể chứ?”
Bên ngoài võ đài, đám cổ võ giả ba núi bảy thị đều không thể tin nối.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy một chiêu vừa rồi khủng bố đến mức nào, thậm chí còn tự mình cảm nhận được nữa.
Diệp Lâm ở chính giữa đòn tấn công, tạm thời không tính bị tan xương nát thịt, chỉ tính may mắn mà sống sót, thì cũng phải bị thương đầy mình mới đúng.
Điều khiến người ta sốc hơn nữa là ngoài quần áo rách rưới trên người ra thì toàn thân Diệp Lâm không có vết thương lớn nào cả.
“Con mẹ nó gặp quý rồi!” Hứa Đại Mã Bổng vừa tức giận vừa ngạc nhiên: “Chẳng lẽ thẳng nhãi kia có thần tiên che chở?”
Nếu không thì sao cậu ta có thể ngăn cản được một chiêu khủng bố của tông sư Thần Cảnh?
Giờ phút này, người bị sốc và khó tin nhất chính là quan chủ Lữ Đạo Hiên của Bạch Vân Quan.
Ông ta thậm chí có trong khoảnh khắc nảy sinh nghĩ ngờ về thực lực của minh, dẫn tới đạo tâm suýt nữa bị dao động.
“Tuyệt đối không thể nào!”
Lữ Đạo Hiên không thể tiếp thu mọi chuyện trước mắt được.
Mình rõ ràng là tông sư Thần Cảnh, chỉ có một số ít người đếm trên đầu ngón tay mới có thế đỡ được một chiêu dốc hết sức lực của mình.
Vậy mà thắng nhãi trẻ tuổi trước mắt lại không hề hấn gì?
Chẳng lẽ vừa rồi mình đánh không trúng?
“Phù...”
Giờ phút này, Diệp Lâm tìm được đường sống trong chỗ chết, thở phào ra một hơi.
Một chiêu vừa rồi đương nhiên là đánh trúng mình.
Dưới sự bao vây tấn công của đám người, Diệp Lâm không kịp né tránh, đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ bị thương.
Một chiêu đến từ Thần Cảnh, cho dù là mở rộng hết phòng ngự ánh vàng, thì cũng sẽ bị phá vỡ trong nháy mắt
Có điều, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, cái lúc mà lực lượng khủng bố đổ xuống... không hiểu vì sao nó lại chảy hết vào trong một vật trước lòng ngực của anh.
Diệp Lâm sờ thử, vừa cứng vừa thô giống như là đang sờ cục đá, tới khi móc ra nhìn mới thấy là cây dao găm mà cửu sư phụ cho.
Hóa ra lúc nãy cây dao găm đã hút hết toàn bộ luồng lực lượng khủng bố kia.
Nhưng cũng chính vì vậy mà cây dao găm đã hóa đá toàn bộ, từ sắc bén biến thành cùn như đá, mất hết ánh sáng.
Diệp Lâm nắm chặt cây dao găm, thầm nghĩ nguy hiểm thật.
Nếu không phải cây dao găm của cửu sư phụ thay mình chặn một đòn trí mạng, thì mình của bây giờ dù không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Tông sư Thần Cảnh thật sự mang đến cảm giác áp lực nặng nề như núi cho Diệp Lâm.
Khi thấy Diệp Lâm còn sống, đám người Hoa Quốc Đống vui mừng đến mức khóc lên.
“Cậu ta... đúng là người được trời chọn.” Thiên Cơ Tử bật thốt lên, ba đồng xu mới tung ra lúc nãy vẫn còn đang xoay tròn, vận mệnh thay đổi liên tục.
“Sao cậu ta có thể tránh một đòn trí mạng kia được vậy?” Đạo trưởng Thiên Cực của Võ Đang nghĩ mãi không ra.
“Không biết...” Tàng Kiếm Thượng Nhân cũng trợn to mắt ra, khó có thể tin nổi.
Đừng nói là Diệp Lâm đứng giữa võ đài, cho dù là Tăng Kiếm Thượng Nhân tự mình đi lên đỡ một đòn khủng bố lúc nãy của Lữ Đạo Hiên thì cũng khó mà an toàn rút lui được.
Rốt cuộc thì thăng nhãi kia đã làm thế nào vậy?
Không một ai ở hiện trường biết đáp án.
Đám người Hoa Quốc Đống chưa vui vẻ bao lâu thì lại nhận ra rằng xung quanh Diệp Lâm vẫn còn nguy hiểm.
Rốt cuộc thì trận chiến vẫn chưa kết thúc.
Đám cổ võ giả vẫn như hổ rình mồi theo dõi Diệp Lâm, dáng vẻ có thể cẳn chết bất cứ lúc nào, chỉ có chết mới có thể dừng.
“Lữ quan chủ!”
Lúc này, Hoa Quân Dương thấy tình thế không ổn, vội vàng lên tiếng hòa giải lăn nữa.
“Ông là cao nhân, là tiền bối, một chiêu vừa rồi đủ dạy dỗ đối phương rồi”
“Dù đối phương có sống hay chết thì đều là ý trời”
“Xin hãy tha cho cậu ta một lần đi..”
Có điều, lời nói của Hoa Quân Dương không có một chút tác dụng nào cả.
Lữ Đạo Hiên đang ở trên cao, cơ bản là không. thèm để ý mọi người bên dưới đang bàn tán chuyện gì.
Ong!
Lữ Đạo Hiên vẫy tay một cái.
Một cái thứ đuôi lửa màu sắc bay nhanh đến giống như là sao băng, bay thẳng vào trong tay Lữ Đạo Hiên.
Đó chính là Xích Tiêu kiếm mà gia chủ nhà họ Ninh đã tặng ông ta trước trận đấu.
“Nhãi ranh, tao không quan tâm tại sao lúc nãy mày lại may mắn sống sót”
“Chỉ là lần này, tao sẽ dùng thanh bảo kiếm mà ông Ninh tặng tao để tự tay chém chết mài
Dù ông Ninh đã qua đời, nhưng mà Lữ Đạo Hiên sẽ không lấy không bảo kiếm của nhà họ Ninh.
Mọi ân mọi oán, bắt đầu từ kiếm, kết thúc từ kiếm!
“Ổi mẹ ơi! Có quỷ!”
“Đừng nói bậy! Ban ngày ban mặt ở ngay đạo quan lấy đâu ra quỷ!”
“Tên tên tên... tên họ Diệp kia... còn sống kìa.. không phải là quỷ thì là gì..”
'Đa số người đều giống như gặp quỷ, ngạc nhiên mà nhìn về phía Diệp Lâm.
Bọn họ thầm nghĩ có khi nào là anh ta hóa thành lệ quỷ đi lên báo thù hay không?
“Sao có thể chứ?”
Bên ngoài võ đài, đám cổ võ giả ba núi bảy thị đều không thể tin nối.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy một chiêu vừa rồi khủng bố đến mức nào, thậm chí còn tự mình cảm nhận được nữa.
Diệp Lâm ở chính giữa đòn tấn công, tạm thời không tính bị tan xương nát thịt, chỉ tính may mắn mà sống sót, thì cũng phải bị thương đầy mình mới đúng.
Điều khiến người ta sốc hơn nữa là ngoài quần áo rách rưới trên người ra thì toàn thân Diệp Lâm không có vết thương lớn nào cả.
“Con mẹ nó gặp quý rồi!” Hứa Đại Mã Bổng vừa tức giận vừa ngạc nhiên: “Chẳng lẽ thẳng nhãi kia có thần tiên che chở?”
Nếu không thì sao cậu ta có thể ngăn cản được một chiêu khủng bố của tông sư Thần Cảnh?
Giờ phút này, người bị sốc và khó tin nhất chính là quan chủ Lữ Đạo Hiên của Bạch Vân Quan.
Ông ta thậm chí có trong khoảnh khắc nảy sinh nghĩ ngờ về thực lực của minh, dẫn tới đạo tâm suýt nữa bị dao động.
“Tuyệt đối không thể nào!”
Lữ Đạo Hiên không thể tiếp thu mọi chuyện trước mắt được.
Mình rõ ràng là tông sư Thần Cảnh, chỉ có một số ít người đếm trên đầu ngón tay mới có thế đỡ được một chiêu dốc hết sức lực của mình.
Vậy mà thắng nhãi trẻ tuổi trước mắt lại không hề hấn gì?
Chẳng lẽ vừa rồi mình đánh không trúng?
“Phù...”
Giờ phút này, Diệp Lâm tìm được đường sống trong chỗ chết, thở phào ra một hơi.
Một chiêu vừa rồi đương nhiên là đánh trúng mình.
Dưới sự bao vây tấn công của đám người, Diệp Lâm không kịp né tránh, đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ bị thương.
Một chiêu đến từ Thần Cảnh, cho dù là mở rộng hết phòng ngự ánh vàng, thì cũng sẽ bị phá vỡ trong nháy mắt
Có điều, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, cái lúc mà lực lượng khủng bố đổ xuống... không hiểu vì sao nó lại chảy hết vào trong một vật trước lòng ngực của anh.
Diệp Lâm sờ thử, vừa cứng vừa thô giống như là đang sờ cục đá, tới khi móc ra nhìn mới thấy là cây dao găm mà cửu sư phụ cho.
Hóa ra lúc nãy cây dao găm đã hút hết toàn bộ luồng lực lượng khủng bố kia.
Nhưng cũng chính vì vậy mà cây dao găm đã hóa đá toàn bộ, từ sắc bén biến thành cùn như đá, mất hết ánh sáng.
Diệp Lâm nắm chặt cây dao găm, thầm nghĩ nguy hiểm thật.
Nếu không phải cây dao găm của cửu sư phụ thay mình chặn một đòn trí mạng, thì mình của bây giờ dù không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Tông sư Thần Cảnh thật sự mang đến cảm giác áp lực nặng nề như núi cho Diệp Lâm.
Khi thấy Diệp Lâm còn sống, đám người Hoa Quốc Đống vui mừng đến mức khóc lên.
“Cậu ta... đúng là người được trời chọn.” Thiên Cơ Tử bật thốt lên, ba đồng xu mới tung ra lúc nãy vẫn còn đang xoay tròn, vận mệnh thay đổi liên tục.
“Sao cậu ta có thể tránh một đòn trí mạng kia được vậy?” Đạo trưởng Thiên Cực của Võ Đang nghĩ mãi không ra.
“Không biết...” Tàng Kiếm Thượng Nhân cũng trợn to mắt ra, khó có thể tin nổi.
Đừng nói là Diệp Lâm đứng giữa võ đài, cho dù là Tăng Kiếm Thượng Nhân tự mình đi lên đỡ một đòn khủng bố lúc nãy của Lữ Đạo Hiên thì cũng khó mà an toàn rút lui được.
Rốt cuộc thì thăng nhãi kia đã làm thế nào vậy?
Không một ai ở hiện trường biết đáp án.
Đám người Hoa Quốc Đống chưa vui vẻ bao lâu thì lại nhận ra rằng xung quanh Diệp Lâm vẫn còn nguy hiểm.
Rốt cuộc thì trận chiến vẫn chưa kết thúc.
Đám cổ võ giả vẫn như hổ rình mồi theo dõi Diệp Lâm, dáng vẻ có thể cẳn chết bất cứ lúc nào, chỉ có chết mới có thể dừng.
“Lữ quan chủ!”
Lúc này, Hoa Quân Dương thấy tình thế không ổn, vội vàng lên tiếng hòa giải lăn nữa.
“Ông là cao nhân, là tiền bối, một chiêu vừa rồi đủ dạy dỗ đối phương rồi”
“Dù đối phương có sống hay chết thì đều là ý trời”
“Xin hãy tha cho cậu ta một lần đi..”
Có điều, lời nói của Hoa Quân Dương không có một chút tác dụng nào cả.
Lữ Đạo Hiên đang ở trên cao, cơ bản là không. thèm để ý mọi người bên dưới đang bàn tán chuyện gì.
Ong!
Lữ Đạo Hiên vẫy tay một cái.
Một cái thứ đuôi lửa màu sắc bay nhanh đến giống như là sao băng, bay thẳng vào trong tay Lữ Đạo Hiên.
Đó chính là Xích Tiêu kiếm mà gia chủ nhà họ Ninh đã tặng ông ta trước trận đấu.
“Nhãi ranh, tao không quan tâm tại sao lúc nãy mày lại may mắn sống sót”
“Chỉ là lần này, tao sẽ dùng thanh bảo kiếm mà ông Ninh tặng tao để tự tay chém chết mài
Dù ông Ninh đã qua đời, nhưng mà Lữ Đạo Hiên sẽ không lấy không bảo kiếm của nhà họ Ninh.
Mọi ân mọi oán, bắt đầu từ kiếm, kết thúc từ kiếm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.