Chương 394: Cái gì?
Phúc Vương
08/03/2024
“Chết tiệt! Tôi có nghe nhầm không? Diệp Lâm thậm chí còn giết thành viên của nhà họ Tân? Và nhà họ Tần không có ý định truy cứu? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
“Chẳng lẽ... Gia tộc võ cổ này cũng ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh? Nếu anh mạnh hơn bọn họ thì có thể tùy ý giết người, nhưng nếu yếu hơn bọn họ thì anh
thậm chí còn không bằng một con chó!”
“Những chuyện ngày hôm nay thực sự đã đảo lộn sự hiểu biết của tôi về gia tộc võ cổ rồi!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. “Được rồi.” Bây giờ đối phương đã nói như vậy, Diệp Lâm cũng không còn hoài nghỉ nữa.
Dù sao bây giờ anh còn rất nhiều việc phải giải quyết, đâu có thời gian vòng vo với nhà họ Tân?
“Vậy thì cảm ơn ý tốt của nhà họ Tần, Diệp Lâm xin nhận, từ nay về sau chúng ta sẽ biến thù thành bạn, xóa bỏ ân oán.”
“Giờ tôi còn phải tiếp tục thanh lý môn hộ, không tiễn được, mời về cho!” Nghe vậy, Tân Tuyết Dung lại giật mình.
Anh ta cứ để mình đi như vậy sao?
Dù sao cô ta cũng là một mỹ nhân mài
Nghe thấy Diệp Lâm nhắc tới từ “thanh lý môn hộ”, mọi người trong nhà họ Diệp đều sợ hãi đến tái mặt.
“Vậy tôi không làm phiền anh nữa.” Tân Tuyết Dung cười khổ nói lời tạm biệt: “Nếu hôm nay anh Diệp không tiện thì để hôm khác tôi sẽ đến thăm, tạm biệt!”
Nói xong, Tân Tuyết Dung xoay người rời đi.
Mặc dù không thể lấy được thông tin hữu ích nào từ Diệp Lâm.
Tuy nhiên, ba thanh kiếm của Diệp Lâm đã có thể giết chết một trưởng lão tông sư cấp hai nhà họ Ninh, điều này cho thấy sức mạnh của anh rồi.
Cô ta đem tin tức này về, nhà họ Tân cũng có thể sớm đưa ra quyết định. Sau khi nhà họ Ninh và nhà họ Tần lần lượt rời đi. Khung cảnh lại rơi vào sự im lặng.
Đặc biệt là mọi người trong nhà họ Diệp, ai nấy đều sợ hãi như sắp bị áp giải ra pháp trường, dự cảm về một cái chết sắp ập đến.
“Tôi vừa nói rồi đấy.” Đột nhiên, Diệp Lâm lại lên tiếng.
“Trong tay tôi, nhà họ sẽ không cần phải cúi đầu trước bất kỳ ai. Cho dù là đối với gia tộc võ cổ thì cũng không thể đụng tới!”
“Bây giờ... Các người đã tin chưa?” Dứt lời, tất cả mọi người lại lần nữa chấn động. Nếu những lời này được người khác nói ra, chắc chắn sẽ bị coi là khoác lác.
Bởi vì những gia tộc tuyệt vời như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, đâu đến lượt nhà họ Diệp bọn họ?
Nhưng vừa rồi, chứng kiến Diệp Lâm giết chết trưởng lão nhà họ Ninh, ngay cả nhà họ Tần cũng muốn hòa giải với bọn họ.
Với thực lực như vậy, Diệp Lâm thật sự có thể có thể lãnh đạo nhà họ Diệp, khiến nó hoàn toàn lột xác!
“TinI” “Tôi tin rồi!” “Cậu Diệp, chúng tôi tin tưởng cậu!”
Những vị khách xung quanh đều đồng thanh hô vang, bị thuyết phục từ tận đáy lòng.
“Tộc trưởng Diệp Lâm!”
“Xin hãy dẫn dắt gia tộc chúng ta cất cánh! Chúng tôi sẽ luôn ủng hộ cậu!”
Về phần những người trẻ nhà họ Diệp, bọn họ đều có hoài bão lớn, lý tưởng cao cả, từ lâu đã bất mãn trước sự cố chấp, không còn muốn tiến bộ, của các
trưởng bối trong nhà.
Bây giờ, Diệp Lâm trở lại, đã mang đến cho gia tộc cơ cấu và cơ hội chưa từng có, kích thích rất lớn nhiệt huyết và động lực của họ.
Đây mới là dáng vẻ của một vị tộc trưởng trong lòng họ. “Tốt!”
Diệp Lâm lớn tiếng nói tiếp: 'Là gia chủ của nhà họ Diệp, tôi sẽ ra mệnh lệnh thứ hai!”
“Vừa rồi, ai quỳ lạy nhà họ Ninh sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc, tước bỏ mọi thứ của nhà họ Diệp!”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, các trưởng lão trong tộc do ông Diệp đứng đầu đều vô cùng sửng sốt.
Không ngờ Diệp Lâm lại quả quyết ra lệnh như vậy?
Lệnh đầu tiên là trục xuất Diệp Trạch khỏi gia tộc. Chỉ có một mình Diệp Trạch bị trục xuất thì cũng có thể bỏ qua.
Nhưng mệnh lệnh thứ hai là trục xuất tất cả những người vừa mới quỳ xuống?
Lần này liên quan tới quá nhiều người.
Bởi vừa rồi, dưới áp lực của nhà họ Ninh, phần lớn người trong tộc đều quỳ xuống đầu hàng.
“Diệp Lâm, cháu đừng có mà quá đáng!” Ông Diệp không khỏi mắng. “Cháu định đuổi luôn cả ông nội ra khỏi nhà à?”
“Ông nội, ông vừa mới dẫn cả tộc quỳ lạy người ngoài, trước mặt mọi người lại nói muốn làm chó của người khác đấy! Ha...”
Diệp Lâm cười khổ: “Các người đã hủy hoại hoàn toàn thể diện của nhà họ Diệp rồi!”
“Chính các người mới là nỗi xấu hổ của gia tộc!” “Vậy mà các người vẫn còn mặt mũi tiếp tục ở lại hay sao?”
“Nể tình ông là ông nội của cháu, cháu sẽ không làm khó các người! Các có thể tự mình rời đi được rồi!”
“Chẳng lẽ... Gia tộc võ cổ này cũng ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh? Nếu anh mạnh hơn bọn họ thì có thể tùy ý giết người, nhưng nếu yếu hơn bọn họ thì anh
thậm chí còn không bằng một con chó!”
“Những chuyện ngày hôm nay thực sự đã đảo lộn sự hiểu biết của tôi về gia tộc võ cổ rồi!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. “Được rồi.” Bây giờ đối phương đã nói như vậy, Diệp Lâm cũng không còn hoài nghỉ nữa.
Dù sao bây giờ anh còn rất nhiều việc phải giải quyết, đâu có thời gian vòng vo với nhà họ Tân?
“Vậy thì cảm ơn ý tốt của nhà họ Tần, Diệp Lâm xin nhận, từ nay về sau chúng ta sẽ biến thù thành bạn, xóa bỏ ân oán.”
“Giờ tôi còn phải tiếp tục thanh lý môn hộ, không tiễn được, mời về cho!” Nghe vậy, Tân Tuyết Dung lại giật mình.
Anh ta cứ để mình đi như vậy sao?
Dù sao cô ta cũng là một mỹ nhân mài
Nghe thấy Diệp Lâm nhắc tới từ “thanh lý môn hộ”, mọi người trong nhà họ Diệp đều sợ hãi đến tái mặt.
“Vậy tôi không làm phiền anh nữa.” Tân Tuyết Dung cười khổ nói lời tạm biệt: “Nếu hôm nay anh Diệp không tiện thì để hôm khác tôi sẽ đến thăm, tạm biệt!”
Nói xong, Tân Tuyết Dung xoay người rời đi.
Mặc dù không thể lấy được thông tin hữu ích nào từ Diệp Lâm.
Tuy nhiên, ba thanh kiếm của Diệp Lâm đã có thể giết chết một trưởng lão tông sư cấp hai nhà họ Ninh, điều này cho thấy sức mạnh của anh rồi.
Cô ta đem tin tức này về, nhà họ Tân cũng có thể sớm đưa ra quyết định. Sau khi nhà họ Ninh và nhà họ Tần lần lượt rời đi. Khung cảnh lại rơi vào sự im lặng.
Đặc biệt là mọi người trong nhà họ Diệp, ai nấy đều sợ hãi như sắp bị áp giải ra pháp trường, dự cảm về một cái chết sắp ập đến.
“Tôi vừa nói rồi đấy.” Đột nhiên, Diệp Lâm lại lên tiếng.
“Trong tay tôi, nhà họ sẽ không cần phải cúi đầu trước bất kỳ ai. Cho dù là đối với gia tộc võ cổ thì cũng không thể đụng tới!”
“Bây giờ... Các người đã tin chưa?” Dứt lời, tất cả mọi người lại lần nữa chấn động. Nếu những lời này được người khác nói ra, chắc chắn sẽ bị coi là khoác lác.
Bởi vì những gia tộc tuyệt vời như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, đâu đến lượt nhà họ Diệp bọn họ?
Nhưng vừa rồi, chứng kiến Diệp Lâm giết chết trưởng lão nhà họ Ninh, ngay cả nhà họ Tần cũng muốn hòa giải với bọn họ.
Với thực lực như vậy, Diệp Lâm thật sự có thể có thể lãnh đạo nhà họ Diệp, khiến nó hoàn toàn lột xác!
“TinI” “Tôi tin rồi!” “Cậu Diệp, chúng tôi tin tưởng cậu!”
Những vị khách xung quanh đều đồng thanh hô vang, bị thuyết phục từ tận đáy lòng.
“Tộc trưởng Diệp Lâm!”
“Xin hãy dẫn dắt gia tộc chúng ta cất cánh! Chúng tôi sẽ luôn ủng hộ cậu!”
Về phần những người trẻ nhà họ Diệp, bọn họ đều có hoài bão lớn, lý tưởng cao cả, từ lâu đã bất mãn trước sự cố chấp, không còn muốn tiến bộ, của các
trưởng bối trong nhà.
Bây giờ, Diệp Lâm trở lại, đã mang đến cho gia tộc cơ cấu và cơ hội chưa từng có, kích thích rất lớn nhiệt huyết và động lực của họ.
Đây mới là dáng vẻ của một vị tộc trưởng trong lòng họ. “Tốt!”
Diệp Lâm lớn tiếng nói tiếp: 'Là gia chủ của nhà họ Diệp, tôi sẽ ra mệnh lệnh thứ hai!”
“Vừa rồi, ai quỳ lạy nhà họ Ninh sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc, tước bỏ mọi thứ của nhà họ Diệp!”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, các trưởng lão trong tộc do ông Diệp đứng đầu đều vô cùng sửng sốt.
Không ngờ Diệp Lâm lại quả quyết ra lệnh như vậy?
Lệnh đầu tiên là trục xuất Diệp Trạch khỏi gia tộc. Chỉ có một mình Diệp Trạch bị trục xuất thì cũng có thể bỏ qua.
Nhưng mệnh lệnh thứ hai là trục xuất tất cả những người vừa mới quỳ xuống?
Lần này liên quan tới quá nhiều người.
Bởi vừa rồi, dưới áp lực của nhà họ Ninh, phần lớn người trong tộc đều quỳ xuống đầu hàng.
“Diệp Lâm, cháu đừng có mà quá đáng!” Ông Diệp không khỏi mắng. “Cháu định đuổi luôn cả ông nội ra khỏi nhà à?”
“Ông nội, ông vừa mới dẫn cả tộc quỳ lạy người ngoài, trước mặt mọi người lại nói muốn làm chó của người khác đấy! Ha...”
Diệp Lâm cười khổ: “Các người đã hủy hoại hoàn toàn thể diện của nhà họ Diệp rồi!”
“Chính các người mới là nỗi xấu hổ của gia tộc!” “Vậy mà các người vẫn còn mặt mũi tiếp tục ở lại hay sao?”
“Nể tình ông là ông nội của cháu, cháu sẽ không làm khó các người! Các có thể tự mình rời đi được rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.