Chương 311: Cậu đã thấy hết rồi sao?
Phúc Vương
02/03/2024
Nhưng Liễu Như Yên lại không dám nói gì.
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Lâm hơi thay đổi thì lại càng vui mừng vì mình không chủ động bày tỏ quan điểm.
"Tôi không thương lượng, mà là đang ra lệnh cho các người!" "Các người có tư cách gì mà dạy tôi phải làm thế nào?”
Anh còn chưa nói xong, một luồng áp lực từ hư không xuất hiện, giống như. một ngọn núi, treo lơ lửng trên đầu Hoàng Tam Gia và bà Bạch.
Hai người lập tức bị ép quỳ xuống, hơi thở cũng trở nên khó khăn.
"Các người nghĩ tôi tha mạng cho các người để làm gì?"
"Nếu không dám làm thì các người còn có ích lợi gì?"
"Tốt nhất là xử ngay thì hơn!"
Những lời này khiến hai người sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Hoàng Đại Tiên nhập trong người cũng nhanh chóng lên tiếng: "Cậu Diệp, xin cậu yên tâm. Khi nào trở lại Phụng Thiên, tôi nhất định sẽ quậy tung họ Nhà họ Trương lên!"
Bà Bạch cũng hít một hơi, lẩm bẩm: “Mọi việc đều nghe theo sắp xếp của cậu Diệp!”
"Ông bà cứ đi làm việc đi, dù có thành công hay không, một tuần nữa cũng tôi sẽ đích thân đến thăm Phụng Thiên!"
Đương nhiên, Diệp Lâm không hy vọng ba gia tộc này có thể tiêu diệt nhà họ Trương, chỉ là cảnh cáo bọn họ trước một chút mà thôi.
Sau khi xong việc ở đây, anh sẽ đích thân đến Phụng Thiên để tính sổ với nhà họ Trương!
"Được rồi, mọi người quay về đi!"
Diệp Lâm xua tay.
Như thể mọi người được ân xá, họ lập tức biến mất không dấu vết. Trong chớp mắt, xung quanh im lặng như tờ, các tòa nhà trống rỗng. Hiện trường chỉ còn lại Diệp Lâm và Susan đang ngơ ngác.
Lúc này, Susan nhìn Diệp Lâm, trong mắt tràn đầy nghỉ hoặc, cô có rất nhiều thắc mắc, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đây có phải là... Diệp Lâm mà cô biết không?
"Cậu đã thấy hết rồi sao?"
Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Tôi không còn là Diệp Lâm như trước nữa."
"Ừm..."
Susan gật đầu, cô cũng nhận ra những thay đối to lớn ở Diệp Lâm.
"Cho nên, về sau chúng ta đừng gặp lại nữa." Diệp Lâm trầm tư nói.
“Tại sao?”
Susan ngạc nhiên.
“Bởi vì ở bên cạnh tôi rất nguy hiểm và phiền toái.” Diệp Lâm nói: “Ở bên tôi, cậu sẽ gặp xui xẻo.”
Khi Diệp Lâm chưa có đủ sức mạnh và quyền lực, anh sẽ còn gặp rắc rối dài dài.
Susan là ký ức tốt đẹp duy nhất mà Diệp Lâm lưu giữ trong lòng, anh không muốn cô gặp nguy hiểm.
Susan nghe vậy thì cắn môi, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô bướng bỉnh nói: "Tôi không sợ!"
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Lâm hơi thay đổi thì lại càng vui mừng vì mình không chủ động bày tỏ quan điểm.
"Tôi không thương lượng, mà là đang ra lệnh cho các người!" "Các người có tư cách gì mà dạy tôi phải làm thế nào?”
Anh còn chưa nói xong, một luồng áp lực từ hư không xuất hiện, giống như. một ngọn núi, treo lơ lửng trên đầu Hoàng Tam Gia và bà Bạch.
Hai người lập tức bị ép quỳ xuống, hơi thở cũng trở nên khó khăn.
"Các người nghĩ tôi tha mạng cho các người để làm gì?"
"Nếu không dám làm thì các người còn có ích lợi gì?"
"Tốt nhất là xử ngay thì hơn!"
Những lời này khiến hai người sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Hoàng Đại Tiên nhập trong người cũng nhanh chóng lên tiếng: "Cậu Diệp, xin cậu yên tâm. Khi nào trở lại Phụng Thiên, tôi nhất định sẽ quậy tung họ Nhà họ Trương lên!"
Bà Bạch cũng hít một hơi, lẩm bẩm: “Mọi việc đều nghe theo sắp xếp của cậu Diệp!”
"Ông bà cứ đi làm việc đi, dù có thành công hay không, một tuần nữa cũng tôi sẽ đích thân đến thăm Phụng Thiên!"
Đương nhiên, Diệp Lâm không hy vọng ba gia tộc này có thể tiêu diệt nhà họ Trương, chỉ là cảnh cáo bọn họ trước một chút mà thôi.
Sau khi xong việc ở đây, anh sẽ đích thân đến Phụng Thiên để tính sổ với nhà họ Trương!
"Được rồi, mọi người quay về đi!"
Diệp Lâm xua tay.
Như thể mọi người được ân xá, họ lập tức biến mất không dấu vết. Trong chớp mắt, xung quanh im lặng như tờ, các tòa nhà trống rỗng. Hiện trường chỉ còn lại Diệp Lâm và Susan đang ngơ ngác.
Lúc này, Susan nhìn Diệp Lâm, trong mắt tràn đầy nghỉ hoặc, cô có rất nhiều thắc mắc, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đây có phải là... Diệp Lâm mà cô biết không?
"Cậu đã thấy hết rồi sao?"
Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Tôi không còn là Diệp Lâm như trước nữa."
"Ừm..."
Susan gật đầu, cô cũng nhận ra những thay đối to lớn ở Diệp Lâm.
"Cho nên, về sau chúng ta đừng gặp lại nữa." Diệp Lâm trầm tư nói.
“Tại sao?”
Susan ngạc nhiên.
“Bởi vì ở bên cạnh tôi rất nguy hiểm và phiền toái.” Diệp Lâm nói: “Ở bên tôi, cậu sẽ gặp xui xẻo.”
Khi Diệp Lâm chưa có đủ sức mạnh và quyền lực, anh sẽ còn gặp rắc rối dài dài.
Susan là ký ức tốt đẹp duy nhất mà Diệp Lâm lưu giữ trong lòng, anh không muốn cô gặp nguy hiểm.
Susan nghe vậy thì cắn môi, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô bướng bỉnh nói: "Tôi không sợ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.