Chương 633: Cậu muốn bao nhiêu tiền?
Phúc Vương
22/03/2024
“Ban ngày ban mặt mà cậu cũng có thế trơ mắt ra nhìn tôi bị giết hay sao?”
“Xung quanh đang có rất nhiều người nhìn kìa!”
Có điều, Hoa Quốc Đống ngoảnh mặt làm ngơ, nói gần nói xa.
“Thế hả?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao tôi không thấy?”
Hoa Quốc Đống hỏi đám thị vệ của mình. Bọn họ cũng rất phổi hợp.
“Không biết nữa!”
“Chưa xảy ra chuyện gì hết!”
“Anh thấy không?”
“Tôi không thây… Anh thì sao?”
“Anh cũng chưa thấy thì một tên bị cận thị như tôi có thể thấy cái gì?”
Mọi người hiểu ý cười cười.
Thấy đám thị vệ cười đùa với nhau, trong lòng Hứa Như Hải như đang nhỏ máu, hoàn toàn rơi vào trong tuyệt vọng.
“Đám khốn kiếp! Giả ngu giả ngơ! Coi trời bằng vung!”
“Sau khi tao chết, dù tao có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho bọn mày!”
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói: “Rõ ràng là lúc nãy ông chó cậy mặt chủ, coi thường cả phủ Thuận Thiên chúng tôi!”
“Bây giờ bị sư phụ tôi giết cũng chỉ là gieo gió gặt bão, không ở trong phạm vi bảo vệ của phủ Thuận Thiên chúng tôi!”
Dứt lời, Hoa Quốc Đống gọi đám thị vệ, nói: “Đi thôi, các anh em, dẫn các anh em đi uống rượu, hôm nay tôi mời khách để cảm ơn các anh em vất vả đi một chuyến.”
Bọn thị vệ sôi nối cảm ơn: “Cảm ơn nha nội! Vậy chúng tôi không khách sáo!”
Hoa Quốc Đống vừa nói chuyện vừa dẫn đám thị vệ đi ra ngoài, để lại không gian cho Diệp Lâm tiện ra tay.
“Mày… bọn mày…”
Lúc này, Hứa Như Hải đã thật sự tuyệt vọng.
Ông ta nhìn về phía mọi người, ai nấy đều chỉ muốn tránh xa ra, tất nhiên là không dám nhảy vào vũng nước đục này rồi.
“Diệp Lâm!”
“Cậu muốn bao nhiêu tiền?”
“Tôi dùng tiền mua mạng của tôi…”
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, Hứa Như Hải muốn dùng tiền mua mạng, hi vọng Diệp Lâm có thể tha cho mình một mạng.
“Ông nghĩ xem cái mạng chó của ông đáng giá bao nhiêu tiền?” Diệp Lâm cười lạnh hỏi lại.
“Tôi cho cậu một trăm triệu tệ nhé?” Hứa Như Hải nói. Thấy Diệp Lâm vẫn cứ thường thường, ông ta cắn răng nói thêm: “Một tỷ tệ! Tôi chỉ có bao nhiêu thôi! Tôi có thể đi ngân hàng chuyển cho cậu ngay bây giờ!”
“Một tỷ hả?” Diệp Lâm cười lạnh: “Nhiều quá rồi!”
Nghe vậy, Hứa Như Hải sửng sốt, không ngờ mình tăng giá, đối phương lại chê nhiều.
“ở trong mắt tôi, cái mạng chó của ông không đáng một đồng!”
Diệp Lâm vừa nói vừa lấy dao găm ra.
Ánh sáng chợt lóe, hiện trường lập tức vang lên tiếng hét thảm thiết giống như là tiếng giết heo.
“Xung quanh đang có rất nhiều người nhìn kìa!”
Có điều, Hoa Quốc Đống ngoảnh mặt làm ngơ, nói gần nói xa.
“Thế hả?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao tôi không thấy?”
Hoa Quốc Đống hỏi đám thị vệ của mình. Bọn họ cũng rất phổi hợp.
“Không biết nữa!”
“Chưa xảy ra chuyện gì hết!”
“Anh thấy không?”
“Tôi không thây… Anh thì sao?”
“Anh cũng chưa thấy thì một tên bị cận thị như tôi có thể thấy cái gì?”
Mọi người hiểu ý cười cười.
Thấy đám thị vệ cười đùa với nhau, trong lòng Hứa Như Hải như đang nhỏ máu, hoàn toàn rơi vào trong tuyệt vọng.
“Đám khốn kiếp! Giả ngu giả ngơ! Coi trời bằng vung!”
“Sau khi tao chết, dù tao có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho bọn mày!”
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói: “Rõ ràng là lúc nãy ông chó cậy mặt chủ, coi thường cả phủ Thuận Thiên chúng tôi!”
“Bây giờ bị sư phụ tôi giết cũng chỉ là gieo gió gặt bão, không ở trong phạm vi bảo vệ của phủ Thuận Thiên chúng tôi!”
Dứt lời, Hoa Quốc Đống gọi đám thị vệ, nói: “Đi thôi, các anh em, dẫn các anh em đi uống rượu, hôm nay tôi mời khách để cảm ơn các anh em vất vả đi một chuyến.”
Bọn thị vệ sôi nối cảm ơn: “Cảm ơn nha nội! Vậy chúng tôi không khách sáo!”
Hoa Quốc Đống vừa nói chuyện vừa dẫn đám thị vệ đi ra ngoài, để lại không gian cho Diệp Lâm tiện ra tay.
“Mày… bọn mày…”
Lúc này, Hứa Như Hải đã thật sự tuyệt vọng.
Ông ta nhìn về phía mọi người, ai nấy đều chỉ muốn tránh xa ra, tất nhiên là không dám nhảy vào vũng nước đục này rồi.
“Diệp Lâm!”
“Cậu muốn bao nhiêu tiền?”
“Tôi dùng tiền mua mạng của tôi…”
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, Hứa Như Hải muốn dùng tiền mua mạng, hi vọng Diệp Lâm có thể tha cho mình một mạng.
“Ông nghĩ xem cái mạng chó của ông đáng giá bao nhiêu tiền?” Diệp Lâm cười lạnh hỏi lại.
“Tôi cho cậu một trăm triệu tệ nhé?” Hứa Như Hải nói. Thấy Diệp Lâm vẫn cứ thường thường, ông ta cắn răng nói thêm: “Một tỷ tệ! Tôi chỉ có bao nhiêu thôi! Tôi có thể đi ngân hàng chuyển cho cậu ngay bây giờ!”
“Một tỷ hả?” Diệp Lâm cười lạnh: “Nhiều quá rồi!”
Nghe vậy, Hứa Như Hải sửng sốt, không ngờ mình tăng giá, đối phương lại chê nhiều.
“ở trong mắt tôi, cái mạng chó của ông không đáng một đồng!”
Diệp Lâm vừa nói vừa lấy dao găm ra.
Ánh sáng chợt lóe, hiện trường lập tức vang lên tiếng hét thảm thiết giống như là tiếng giết heo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.