Chương 522: Chỉ trong khoảnh khắc
Phúc Vương
19/03/2024
Ngũ Phù Sênh lắc đầu: “Không phải ông, mà là cậu ta!”
Dứt lời, Ngũ Phù Sênh chỉ về phía Diệp Lâm: “Tôi muốn thằng nhãi này tiếp một chiêu của tôi!”
Cái gì?
Nghe vậy, Hàn Sơn Hà giật mình, mọi người xung quanh cũng bừng tỉnh.
Nói đến nói đi, đối phương vẫn không chịu tha cho Diệp Lâm.
Tuy nói chỉ có một chiêu, nhưng nếu dốc sức đánh ra thì một chiêu cũng đủ rồi.
Ăn một chiêu của cổ võ giả núi Trường Bạch, dù không chết thì cũng sẽ tàn phế.
“ơ kìa…” Hàn Sơn Hà do dự.
“Sao hả?” Ngũ Phù Sènh lạnh lùng nói: “Tôi
đã từ đánh nhau bình thường, nhường một bước thành ra một chiêu, các người còn chưa vừa lòng hay sao? Rốt cuộc là ai đang được một tấc lại muốn tiến một thước?”
“Hay là để tôi quỳ xuống dập đầu với các người cho rồi?”
Hàn Sơn Hà cười xấu hố, nói: “Không dám!”
“Một chiêu đúng không?” Lúc này, Diệp Lâm nói: “Một chiêu cũng được, mười chiêu cũng không sao, lên đi!”
Nghe Diệp Lâm nói vậy, mọi người xung quanh đều chấn động.
Đã lúc nào rồi mà còn dám lên mặt với cổ võ giả núi Trường Bạch nữa hả?
Nếu thật sự chọc giận đối phương, thì ngay cả Hàn chiến thần cũng không bảo vệ được anh đâu!
“Ha ha!” Ngũ Phù Sênh cười lạnh nói: “Hàn chiến thần, nếu thằng nhãi này đồng ý rồi thì ông hãy tránh ra đi!”
“Đây là trận đấu giữa tôi và cậu ta! Một chiêu xóa sạch ơn thù!”
Hàn Sơn Hà lùi lại bên cạnh Diệp Lâm, hỏi: “Cậu nắm chắc không? cảm thấy ổn chứ?”
Thật ra thì Hàn Sơn Hà đang định nói dời một chiêu này sang vài năm sau.
Rốt cuộc thì ở trong mắt ông, với thực lực và tiềm lực của Diệp Lâm, cho anh vào quân đội rèn luyện ba bốn năm là có thể ngang tài ngang sức với đám cổ võ giả.
Tóm lại là sẽ nắm chắc phần thắng hơn là đấu ngay bây giờ.
“Yên tâm đi!” Diệp Lâm nói: “Cảm ơn Hàn chiến thần. Tôi nhận ý tốt của ông!”
“Nếu đối phương nhắm ngay tôi, thì cứ giao cho tôi tự giải quyết đi!”
Hàn Sơn Hà gật đầu: “Vậy cũng được.”
Diệp Lâm đã nói vậy rồi, Hàn Sơn Hà cũng tôn trọng sự lựa chọn của Diệp Lâm.
Dù sao thì có mình ở đây, nếu đối phương thật sự muốn giết chết Diệp Lâm thì mình cũng có thể kịp thời ra tay ngăn cản.
“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Hàn Sơn Hà đứng sau lưng Diệp Lâm, nhỏ giọng truyền âm.
Nghe vậy, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.
“Lên đi!” Diệp Lâm chắp tay đứng thẳng, dường như là đang dùng tư thế bề trên tiếp thu khiêu chiến của bề dưới: “Ra chiêu đi!”
Thấy vậy, trong mắt Ngũ Phù Sênh hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Nhãi ranh, là tự mày tìm đường chết!”
Ông ta không định lấy mạng Diệp Lâm, chỉ cần đánh cho tàn phế là được.
Rốt cuộc thì bọn họ có thể giết người thường trong thế giới bình thường bất cứ lúc nào mình muốn, không cần thiết phải giết người ngay mặt chiến thần Đại Hạ, khiến cho cả hai bên đều không vui.
Có điều, bây giờ xem ra là nếu không giết cậu ta thì khó quên được mối hận trong lòng.
“Xem chiêu!”
Ngũ Phù Sênh hét lớn một tiếng, dốc hết sức lực đánh ra một chiêu.
Ngay khoảnh khắc này, gió to gào thét xung quanh, nhiệt độ không khí giảm mạnh.
Một chưởng của Ngũ Phù Sênh dường như mang theo sóng lạnh vô tận, đóng băng tất cả mọi thứxung quanh.
“Hay lắm!” Diệp Lâm hô to lên, rất là thích thú khi được so chiêu với cao thủ.
Anh dùng long quyền giống như ngọn lửa phun trào lao về phía đối phương.
Diệp Lâm ngũ hành thuộc hỏa, vừa lúc hợp với quyền pháp mang tính ngũ hành, giống như đốt cháy ngọn lửa, thiêu rụi mọi thứ.
Lửa có thể hòa tan băng. Chỉ là băng thuộc nước, cũng là một loại khắc chế lửa.
Chỉ trong khoảnh khắc…
Một người dùng long quyền, thế lửa ngập trời, đốt cháy tất cả.
Một người dùng hàn chưởng, khí lạnh bùng nổ, đóng băng vạn dặm.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Giây phút quyền chưởng va chạm vào nhau, giống như sao hỏa đâm trái đất, làn sóng không khí lan tràn, thối bay mọi thứ xung quanh, cỏ cây khô héo, mặt đất rạn nứt.
Ngay sau đó, cả người Diệp Lâm giống như là bị đóng băng, toàn thân bao phủ một lớp băng dày lạnh lẽo.
Còn Ngũ Phù Sênh thì lùi ra liên tục mấy chục bước mới có thế miễn cưỡng đứng vững.
Có điều, khí huyết trong cơ thể dâng trào, sông cuộn biến gầm, toàn thân nóng bừng, cực kì khó chịu.
Dứt lời, Ngũ Phù Sênh chỉ về phía Diệp Lâm: “Tôi muốn thằng nhãi này tiếp một chiêu của tôi!”
Cái gì?
Nghe vậy, Hàn Sơn Hà giật mình, mọi người xung quanh cũng bừng tỉnh.
Nói đến nói đi, đối phương vẫn không chịu tha cho Diệp Lâm.
Tuy nói chỉ có một chiêu, nhưng nếu dốc sức đánh ra thì một chiêu cũng đủ rồi.
Ăn một chiêu của cổ võ giả núi Trường Bạch, dù không chết thì cũng sẽ tàn phế.
“ơ kìa…” Hàn Sơn Hà do dự.
“Sao hả?” Ngũ Phù Sènh lạnh lùng nói: “Tôi
đã từ đánh nhau bình thường, nhường một bước thành ra một chiêu, các người còn chưa vừa lòng hay sao? Rốt cuộc là ai đang được một tấc lại muốn tiến một thước?”
“Hay là để tôi quỳ xuống dập đầu với các người cho rồi?”
Hàn Sơn Hà cười xấu hố, nói: “Không dám!”
“Một chiêu đúng không?” Lúc này, Diệp Lâm nói: “Một chiêu cũng được, mười chiêu cũng không sao, lên đi!”
Nghe Diệp Lâm nói vậy, mọi người xung quanh đều chấn động.
Đã lúc nào rồi mà còn dám lên mặt với cổ võ giả núi Trường Bạch nữa hả?
Nếu thật sự chọc giận đối phương, thì ngay cả Hàn chiến thần cũng không bảo vệ được anh đâu!
“Ha ha!” Ngũ Phù Sênh cười lạnh nói: “Hàn chiến thần, nếu thằng nhãi này đồng ý rồi thì ông hãy tránh ra đi!”
“Đây là trận đấu giữa tôi và cậu ta! Một chiêu xóa sạch ơn thù!”
Hàn Sơn Hà lùi lại bên cạnh Diệp Lâm, hỏi: “Cậu nắm chắc không? cảm thấy ổn chứ?”
Thật ra thì Hàn Sơn Hà đang định nói dời một chiêu này sang vài năm sau.
Rốt cuộc thì ở trong mắt ông, với thực lực và tiềm lực của Diệp Lâm, cho anh vào quân đội rèn luyện ba bốn năm là có thể ngang tài ngang sức với đám cổ võ giả.
Tóm lại là sẽ nắm chắc phần thắng hơn là đấu ngay bây giờ.
“Yên tâm đi!” Diệp Lâm nói: “Cảm ơn Hàn chiến thần. Tôi nhận ý tốt của ông!”
“Nếu đối phương nhắm ngay tôi, thì cứ giao cho tôi tự giải quyết đi!”
Hàn Sơn Hà gật đầu: “Vậy cũng được.”
Diệp Lâm đã nói vậy rồi, Hàn Sơn Hà cũng tôn trọng sự lựa chọn của Diệp Lâm.
Dù sao thì có mình ở đây, nếu đối phương thật sự muốn giết chết Diệp Lâm thì mình cũng có thể kịp thời ra tay ngăn cản.
“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Hàn Sơn Hà đứng sau lưng Diệp Lâm, nhỏ giọng truyền âm.
Nghe vậy, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.
“Lên đi!” Diệp Lâm chắp tay đứng thẳng, dường như là đang dùng tư thế bề trên tiếp thu khiêu chiến của bề dưới: “Ra chiêu đi!”
Thấy vậy, trong mắt Ngũ Phù Sênh hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Nhãi ranh, là tự mày tìm đường chết!”
Ông ta không định lấy mạng Diệp Lâm, chỉ cần đánh cho tàn phế là được.
Rốt cuộc thì bọn họ có thể giết người thường trong thế giới bình thường bất cứ lúc nào mình muốn, không cần thiết phải giết người ngay mặt chiến thần Đại Hạ, khiến cho cả hai bên đều không vui.
Có điều, bây giờ xem ra là nếu không giết cậu ta thì khó quên được mối hận trong lòng.
“Xem chiêu!”
Ngũ Phù Sênh hét lớn một tiếng, dốc hết sức lực đánh ra một chiêu.
Ngay khoảnh khắc này, gió to gào thét xung quanh, nhiệt độ không khí giảm mạnh.
Một chưởng của Ngũ Phù Sênh dường như mang theo sóng lạnh vô tận, đóng băng tất cả mọi thứxung quanh.
“Hay lắm!” Diệp Lâm hô to lên, rất là thích thú khi được so chiêu với cao thủ.
Anh dùng long quyền giống như ngọn lửa phun trào lao về phía đối phương.
Diệp Lâm ngũ hành thuộc hỏa, vừa lúc hợp với quyền pháp mang tính ngũ hành, giống như đốt cháy ngọn lửa, thiêu rụi mọi thứ.
Lửa có thể hòa tan băng. Chỉ là băng thuộc nước, cũng là một loại khắc chế lửa.
Chỉ trong khoảnh khắc…
Một người dùng long quyền, thế lửa ngập trời, đốt cháy tất cả.
Một người dùng hàn chưởng, khí lạnh bùng nổ, đóng băng vạn dặm.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Giây phút quyền chưởng va chạm vào nhau, giống như sao hỏa đâm trái đất, làn sóng không khí lan tràn, thối bay mọi thứ xung quanh, cỏ cây khô héo, mặt đất rạn nứt.
Ngay sau đó, cả người Diệp Lâm giống như là bị đóng băng, toàn thân bao phủ một lớp băng dày lạnh lẽo.
Còn Ngũ Phù Sênh thì lùi ra liên tục mấy chục bước mới có thế miễn cưỡng đứng vững.
Có điều, khí huyết trong cơ thể dâng trào, sông cuộn biến gầm, toàn thân nóng bừng, cực kì khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.