Chương 807: Chiến Thần uy vũ
Phúc Vương
05/04/2024
Trong nháy mắt, Diệp Lâm nhảy lên, đã ở gần trong tầm tay.
Phùng Vô Tật nhìn thấy Diệp Lâm bay đến với Chiến Thần Đao trong tay thì không khỏi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Biệt danh của ông ta là Ôn Thăn, và ông ta giỏi nhất trong việc tấn công người khác từ xa, căn bản không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào để đến gần mình.
Nhưng hiện tại, kẻ địch mạnh Diệp Lâm đã ở trước mặt, ông ta làm sao có thể không hoảng sợi?
“Tìm cái chết!”
Phùng Vô Tật dùng hết sức lực để biến toàn bộ năng lượng trong cơ thể thành một loại khí cực độc, chạm vào sẽ chết.
Thậm chí cả bản thân ông ta cũng không thể tránh khỏi, sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc, máu đen tràn ra từ khóe miệng.
“Xem mày lần này...”
Tuy nhiên, Phùng Vô Tật lại kinh ngạc khi phát hiện đối phương vẫn không hề bị ảnh hưởng gì, đang từng bước một áp sát mình.
“Làm..làm sao có thế!?”
Cho đến lúc này, Phùng Vô Tật mới ý thức được. những gì Diệp Lâm vừa nói là sự thật và không hề phóng đại.
Một loại độc dược kỳ lạ đến bản thân cũng không kháng cự được, nhưng đối phương vẫn bình yên vô sự?
Không phải chính là miễn nhiễm với mọi loại chất độc trong truyền thuyết sao!?
“Mày.. đừng mà!?”
Nhìn thấy Diệp Lâm giơ Chiến Thần Đao trong tay lên, chém về phía mình như một cơn gió mạnh quét sạch lá rụng.
Phùng Vô Tật sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, vô thức đưa tay ra ngăn cản, nhưng vô ích.
Đối mặt với Thần Chiến Đao nặng 9000k, cơ thế. bắng xương bẵng thịt của Phùng Vô Tật ngay lập tức bị nghiền nát thành từng mảnh giống như một con bọ ngựa ngăn xe.
Lập tức chỉ thấy một đạo ánh đao đầy máu.
Lưỡi đao chém mạnh vào vai trái của Phùng Vô Tật, chém chéo xuống, xuyên qua ngực và bụng dưới của ông ta, cuối cùng đi ra từ xương sườn bên phải.
Phùng Vô Tật lập tức bị một đao này chém thành hai mảnh.
Ngã xuống vũng máu.
Đột nhiên, hiện trường trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Có lẽ không ai ngờ rằng, đường đường là một trong ba gã khổng lồ của Hải Ngoại Thanh Môn lại bị Diệp Lâm dùng đao chém thành hai mảnh, không có năng lực phản kháng!
Nhưng mọi người đều biết, cuộc chiến vừa rồi giữa hai người tưởng chừng như là một chiều, nhưng thực ra lại đầy rẫy nguy hiểm.
Trong vòng một trăm mét xung quanh Phùng Vô Tật, không có sinh vật sống nào, ngay cả mặt đất dưới chân cũng trở thành đất chết và vỡ nát.
Cũng có nghĩa là Diệp Lâm, người miễn nhiễm với mọi chất độc mới có thể bước tới gần, nếu là người khác thì sẽ bị giết ngay tại chỗ.
Mà cũng chỉ có Phùng Vô Tật mới biết một đao của Diệp Lâm đáng sợ như nào, tựa như có một quả núi đè lên người mình, lại giống như trời sắp sập. xuống!
Thân thể phàm trần làm sao có thể chống lại được áp lực lớn như trời, như núi?
Không phải ông ta không muốn, mà thực sự là lực bất tòng tâm.
Như người ta vẫn nói, một khi Chiến thần nổi giận, hàng triệu người sẽ bị giết!
Chiến Thần Đao mà Diệp Lâm sử dụng, đừng nói là đối mặt với ba gã khổng lồ, thậm chí đối mặt với thiên binh vạn mã, cũng có thể tấn công mà không còn ai sống sót.
Lập tức, Diệp Lâm một tay căm đao, một chân giẫm lên nửa người Phùng Vô Tật.
Giống như tuyên bố chiến thắng vĩ đại trong trận chiến này, chưa đánh đã thắng!
“Chiến Thần uy vũ!”
“Chiến Thần uy vũ!”
“Chiến Thần uy vũ!”
Tiếng chúc mừng của 300.000 quân Ung Châu vang vọng tận trời.
Khi mọi người xung quanh nhìn thấy điều này, cũng đần đần bình phục sau cú sốc, sau đó càng tỏ ra kính sợ hơn.
Phùng Vô Tật nhìn thấy Diệp Lâm bay đến với Chiến Thần Đao trong tay thì không khỏi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Biệt danh của ông ta là Ôn Thăn, và ông ta giỏi nhất trong việc tấn công người khác từ xa, căn bản không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào để đến gần mình.
Nhưng hiện tại, kẻ địch mạnh Diệp Lâm đã ở trước mặt, ông ta làm sao có thể không hoảng sợi?
“Tìm cái chết!”
Phùng Vô Tật dùng hết sức lực để biến toàn bộ năng lượng trong cơ thể thành một loại khí cực độc, chạm vào sẽ chết.
Thậm chí cả bản thân ông ta cũng không thể tránh khỏi, sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc, máu đen tràn ra từ khóe miệng.
“Xem mày lần này...”
Tuy nhiên, Phùng Vô Tật lại kinh ngạc khi phát hiện đối phương vẫn không hề bị ảnh hưởng gì, đang từng bước một áp sát mình.
“Làm..làm sao có thế!?”
Cho đến lúc này, Phùng Vô Tật mới ý thức được. những gì Diệp Lâm vừa nói là sự thật và không hề phóng đại.
Một loại độc dược kỳ lạ đến bản thân cũng không kháng cự được, nhưng đối phương vẫn bình yên vô sự?
Không phải chính là miễn nhiễm với mọi loại chất độc trong truyền thuyết sao!?
“Mày.. đừng mà!?”
Nhìn thấy Diệp Lâm giơ Chiến Thần Đao trong tay lên, chém về phía mình như một cơn gió mạnh quét sạch lá rụng.
Phùng Vô Tật sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, vô thức đưa tay ra ngăn cản, nhưng vô ích.
Đối mặt với Thần Chiến Đao nặng 9000k, cơ thế. bắng xương bẵng thịt của Phùng Vô Tật ngay lập tức bị nghiền nát thành từng mảnh giống như một con bọ ngựa ngăn xe.
Lập tức chỉ thấy một đạo ánh đao đầy máu.
Lưỡi đao chém mạnh vào vai trái của Phùng Vô Tật, chém chéo xuống, xuyên qua ngực và bụng dưới của ông ta, cuối cùng đi ra từ xương sườn bên phải.
Phùng Vô Tật lập tức bị một đao này chém thành hai mảnh.
Ngã xuống vũng máu.
Đột nhiên, hiện trường trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Có lẽ không ai ngờ rằng, đường đường là một trong ba gã khổng lồ của Hải Ngoại Thanh Môn lại bị Diệp Lâm dùng đao chém thành hai mảnh, không có năng lực phản kháng!
Nhưng mọi người đều biết, cuộc chiến vừa rồi giữa hai người tưởng chừng như là một chiều, nhưng thực ra lại đầy rẫy nguy hiểm.
Trong vòng một trăm mét xung quanh Phùng Vô Tật, không có sinh vật sống nào, ngay cả mặt đất dưới chân cũng trở thành đất chết và vỡ nát.
Cũng có nghĩa là Diệp Lâm, người miễn nhiễm với mọi chất độc mới có thể bước tới gần, nếu là người khác thì sẽ bị giết ngay tại chỗ.
Mà cũng chỉ có Phùng Vô Tật mới biết một đao của Diệp Lâm đáng sợ như nào, tựa như có một quả núi đè lên người mình, lại giống như trời sắp sập. xuống!
Thân thể phàm trần làm sao có thể chống lại được áp lực lớn như trời, như núi?
Không phải ông ta không muốn, mà thực sự là lực bất tòng tâm.
Như người ta vẫn nói, một khi Chiến thần nổi giận, hàng triệu người sẽ bị giết!
Chiến Thần Đao mà Diệp Lâm sử dụng, đừng nói là đối mặt với ba gã khổng lồ, thậm chí đối mặt với thiên binh vạn mã, cũng có thể tấn công mà không còn ai sống sót.
Lập tức, Diệp Lâm một tay căm đao, một chân giẫm lên nửa người Phùng Vô Tật.
Giống như tuyên bố chiến thắng vĩ đại trong trận chiến này, chưa đánh đã thắng!
“Chiến Thần uy vũ!”
“Chiến Thần uy vũ!”
“Chiến Thần uy vũ!”
Tiếng chúc mừng của 300.000 quân Ung Châu vang vọng tận trời.
Khi mọi người xung quanh nhìn thấy điều này, cũng đần đần bình phục sau cú sốc, sau đó càng tỏ ra kính sợ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.