Chương 295: Cô đang sợ cái gì?
Phúc Vương
29/02/2024
"Cậu là Diệp Lâm, Diệp Côn Luân sao?”
Đối phương tiết lộ toàn bộ hai thân phận của anh?
"Ông là ai?" Diệp Lâm ngạc nhiên hỏi.
"Khà, khà, cậu không cần biết tôi là ai..." Lúc này, tiếng kêu cứu của Susan bỗng phát ra từ đầu bên kia điện thoại: “Diệp Lâm... Cứu tôi... Ưm umw... Giúp tôi gọi cảnh sát... T:
Sau đó, tiếng cười sắc bén của người đàn ông lại vang lên: "Nếu muốn cô ta sống, hãy ngoan ngoãn nghe theo những gì tôi nói!"
Diệp Lâm nghe được lời này thì vô cùng tức giận. Họ đã bắt cóc Susan để uy hiếp mình?
Là người nhà họ Trương Phụng Thiên sao?
Hay là người của chợ đen Đông Hải?
“Đừng chạm vào cô ấy” Diệp Lâm lạnh lùng cảnh cáo: “Có chuyện gì thì nhắm vào tôi!”
"Cậu có nửa giờ, lập tức tới đây ngay!" Người đàn ông nói ra một địa chỉ: “Nhưng cậu chỉ có thể tới đây một mình, đừng hòng giở trò gì!"
"Nếu dám báo cảnh sát thì cứ chờ đến nhặt xác của con bé này đi!" Nói xong, không đợi Diệp Lâm trả lời, đối phương đã cúp điện thoại.
"Này! Tôi đang nói chuyện với anh đấy!"
Lúc này, Kim Lũ Y ở đối diện nghiêm nghị nói: "Đừng giả vờ nghe điện thoại nữa! Trả lời lời tôi đi!"
"Anh có phải người của Long Môn không?”
Diệp Lâm không rảnh phí lời với cô, phải tới cứu Susan càng sớm càng tốt.
Thực ra, những người kia đã nghĩ nhiều rồi, đã có anh rồi thì còn cần báo quan làm gì?
Nghĩ rồi, anh lại nhìn Kim Lũ Y trước mặt, nếu cô tham gia vào, có khi lại còn xảy ra chuyện không hay.
“Tránh ra!”
Diệp Lâm đi về phía trước: “Tôi có chuyện gấp.”
"Nếu không giải thích rõ ràng thì đừng hòng rời đi!" Kim Lũ Y cũng mất bình tĩnh, không chịu nhượng bộ.
Hai bên đối đầu trong vài giây. Diệp Lâm lạnh lùng nhìn đối phương: "Đừng ép tôi ra tay."
Nếu là người khác, Diệp Lâm đã sớm tiến lên đánh văng ra rồi, mấy cận vệ sao có thể ngăn cản được anh?
Tuy nhiên, Diệp Lâm thực sự không muốn động tay với Kim Lũ Y. "Anh còn dám ra tay?" Kim Lũ Y lập tức cảnh báo: "Tôi khuyên anh đừng giấy giụa vô ích! Nơi này đã bị đội cận vệ Yến Kinh chúng tôi bao vây, anh không thể
chạy trốn được đâu!"
Gô còn chưa nói xong, cận vệ Yến Kinh xung quanh đã nhìn thấy tình hình bên này, nhanh chóng tiến lại gần, rút kiếm bao vây anh.
"Tôi nói rồi, đừng ép tôi!" Diệp Lâm lại tiến lên một bước, chuẩn bị xông ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, Kim Lũ Y không khỏi lùi lại một bước. Bước đi nhỏ này ngay cả bản thân Kim Lũ Y cũng ngạc nhiên.
Phải biết Kim Lũ Y luôn can đảm tiến về phía trước, không dễ dàng lùi bước bao giờ.
Nhưng vừa rồi, có lế theo phản xạ tự nhiên, cô đã lùi lại.
Cứ như thể nếu không lùi bước thì sẽ gặp nguy hiểm vậy.
Sao lại thế nhỉ?
Kim Lũ Y rất ngạc nhiên.
Làm thế nào mà anh chàng trước mặt lại có thể đe dọa được cô?
Cô đang sợ cái gì?
"Tránh ra!" Diệp Lâm cảnh cáo lần nữa.
Keng!
Kim Lũ Y cũng rút đao ở thắt lưng ra, sẵn sàng chiến đấu.
“Nếu anh dám tiến thêm một bước, đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Kim Lũ Y cũng đưa ra cảnh báo cuối cùng, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Không khí tại hiện trường đột nhiên ngưng tụ.
Không khí lúc này như đông cứng lại.
Vào thời điểm quan trọng này.
"Kim Lũ Y, làm chỉ huy đội cận vệ Yến Kinh đúng là oai quá nhỉ!"
"Nhiệm vụ của cận vệ Yến Kinh là bảo vệ dân chúng, không phải để các cô tùy tiện hù dọa người khác!"
Trong lúc họ đang nói chuyện, một cô gái trẻ mặc đồ màu xanh đi tới với nụ cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc.
Các cận vệ xung quanh định ngăn cô ấy lại. Kết quả, cô gái áo xanh thẻ công tác của mình ra.
Khi thấy đó là chiến khu Thanh Châu, tất cả đều nhường bước.
"Là cô?" Kim Lũ Y quay lại và cau mày khi nhìn thấy cô gái bằng tuổi mình: “Hàn Anh, tại sao cô lại ở đây?"
Không sai, người tới không ai khác chính là Hàn Anh, con gái của chiến thần Thanh Châu, Hàn Sơn Hà.
"Yến Kinh cũng đâu phải của cô, vì sao tôi không thể tới đây chứ?"
Hàn Doanh hung hăng hỏi.
"Đội cận vệ Yến Kinh đang thi hành công vụ, xin cô đừng gây rắc rối ở đây!"
Kim Lũ Y cảnh báo.
"Ái chà, oai quá nhỉ!"
Hàn Anh đi thẳng đến trước mặt Diệp Lâm, sau đó quay lại đối mặt với Kim Lũ Y: “Tôi không quan tâm cô đang làm gì, nhưng anh Diệp đây đã được nhà họ Hàn chúng tôi bảo kê rồi!"
Đối phương tiết lộ toàn bộ hai thân phận của anh?
"Ông là ai?" Diệp Lâm ngạc nhiên hỏi.
"Khà, khà, cậu không cần biết tôi là ai..." Lúc này, tiếng kêu cứu của Susan bỗng phát ra từ đầu bên kia điện thoại: “Diệp Lâm... Cứu tôi... Ưm umw... Giúp tôi gọi cảnh sát... T:
Sau đó, tiếng cười sắc bén của người đàn ông lại vang lên: "Nếu muốn cô ta sống, hãy ngoan ngoãn nghe theo những gì tôi nói!"
Diệp Lâm nghe được lời này thì vô cùng tức giận. Họ đã bắt cóc Susan để uy hiếp mình?
Là người nhà họ Trương Phụng Thiên sao?
Hay là người của chợ đen Đông Hải?
“Đừng chạm vào cô ấy” Diệp Lâm lạnh lùng cảnh cáo: “Có chuyện gì thì nhắm vào tôi!”
"Cậu có nửa giờ, lập tức tới đây ngay!" Người đàn ông nói ra một địa chỉ: “Nhưng cậu chỉ có thể tới đây một mình, đừng hòng giở trò gì!"
"Nếu dám báo cảnh sát thì cứ chờ đến nhặt xác của con bé này đi!" Nói xong, không đợi Diệp Lâm trả lời, đối phương đã cúp điện thoại.
"Này! Tôi đang nói chuyện với anh đấy!"
Lúc này, Kim Lũ Y ở đối diện nghiêm nghị nói: "Đừng giả vờ nghe điện thoại nữa! Trả lời lời tôi đi!"
"Anh có phải người của Long Môn không?”
Diệp Lâm không rảnh phí lời với cô, phải tới cứu Susan càng sớm càng tốt.
Thực ra, những người kia đã nghĩ nhiều rồi, đã có anh rồi thì còn cần báo quan làm gì?
Nghĩ rồi, anh lại nhìn Kim Lũ Y trước mặt, nếu cô tham gia vào, có khi lại còn xảy ra chuyện không hay.
“Tránh ra!”
Diệp Lâm đi về phía trước: “Tôi có chuyện gấp.”
"Nếu không giải thích rõ ràng thì đừng hòng rời đi!" Kim Lũ Y cũng mất bình tĩnh, không chịu nhượng bộ.
Hai bên đối đầu trong vài giây. Diệp Lâm lạnh lùng nhìn đối phương: "Đừng ép tôi ra tay."
Nếu là người khác, Diệp Lâm đã sớm tiến lên đánh văng ra rồi, mấy cận vệ sao có thể ngăn cản được anh?
Tuy nhiên, Diệp Lâm thực sự không muốn động tay với Kim Lũ Y. "Anh còn dám ra tay?" Kim Lũ Y lập tức cảnh báo: "Tôi khuyên anh đừng giấy giụa vô ích! Nơi này đã bị đội cận vệ Yến Kinh chúng tôi bao vây, anh không thể
chạy trốn được đâu!"
Gô còn chưa nói xong, cận vệ Yến Kinh xung quanh đã nhìn thấy tình hình bên này, nhanh chóng tiến lại gần, rút kiếm bao vây anh.
"Tôi nói rồi, đừng ép tôi!" Diệp Lâm lại tiến lên một bước, chuẩn bị xông ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, Kim Lũ Y không khỏi lùi lại một bước. Bước đi nhỏ này ngay cả bản thân Kim Lũ Y cũng ngạc nhiên.
Phải biết Kim Lũ Y luôn can đảm tiến về phía trước, không dễ dàng lùi bước bao giờ.
Nhưng vừa rồi, có lế theo phản xạ tự nhiên, cô đã lùi lại.
Cứ như thể nếu không lùi bước thì sẽ gặp nguy hiểm vậy.
Sao lại thế nhỉ?
Kim Lũ Y rất ngạc nhiên.
Làm thế nào mà anh chàng trước mặt lại có thể đe dọa được cô?
Cô đang sợ cái gì?
"Tránh ra!" Diệp Lâm cảnh cáo lần nữa.
Keng!
Kim Lũ Y cũng rút đao ở thắt lưng ra, sẵn sàng chiến đấu.
“Nếu anh dám tiến thêm một bước, đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Kim Lũ Y cũng đưa ra cảnh báo cuối cùng, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Không khí tại hiện trường đột nhiên ngưng tụ.
Không khí lúc này như đông cứng lại.
Vào thời điểm quan trọng này.
"Kim Lũ Y, làm chỉ huy đội cận vệ Yến Kinh đúng là oai quá nhỉ!"
"Nhiệm vụ của cận vệ Yến Kinh là bảo vệ dân chúng, không phải để các cô tùy tiện hù dọa người khác!"
Trong lúc họ đang nói chuyện, một cô gái trẻ mặc đồ màu xanh đi tới với nụ cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc.
Các cận vệ xung quanh định ngăn cô ấy lại. Kết quả, cô gái áo xanh thẻ công tác của mình ra.
Khi thấy đó là chiến khu Thanh Châu, tất cả đều nhường bước.
"Là cô?" Kim Lũ Y quay lại và cau mày khi nhìn thấy cô gái bằng tuổi mình: “Hàn Anh, tại sao cô lại ở đây?"
Không sai, người tới không ai khác chính là Hàn Anh, con gái của chiến thần Thanh Châu, Hàn Sơn Hà.
"Yến Kinh cũng đâu phải của cô, vì sao tôi không thể tới đây chứ?"
Hàn Doanh hung hăng hỏi.
"Đội cận vệ Yến Kinh đang thi hành công vụ, xin cô đừng gây rắc rối ở đây!"
Kim Lũ Y cảnh báo.
"Ái chà, oai quá nhỉ!"
Hàn Anh đi thẳng đến trước mặt Diệp Lâm, sau đó quay lại đối mặt với Kim Lũ Y: “Tôi không quan tâm cô đang làm gì, nhưng anh Diệp đây đã được nhà họ Hàn chúng tôi bảo kê rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.