Chương 516: Có điều
Phúc Vương
19/03/2024
Lúc này, Tọa Sơn Điêu bị ba viên Định Hải Châu nổ hết tứ chi, chỉ còn dư nửa người, thế mà lại tỉnh dậy trong làn sóng lạnh thấu xương.
Anh ta giãy giụa trên mắt đất, cầu cứu với Ngũ Phù Sênh.
Có điều, Ngũ Phù Sênh không nhìn anh ta một cái nào.
Ai cũng biết rằng Tọa Sơn Điêu chỉ là hồi quang phản chiếu, hết cách cứu chữa rồi.
Thấy vậy, Diệp Lâm hơi sửng sổt, không ngờ Tọa Sơn Điêu sống dai như vậy, ba viên pháp khí nố quanh người anh ta, mà anh ta vẫn còn chưa chết hẳn.
Có điều, Diệp Lâm lắc đầu, như là cảm nhận được gì đó.
Ngũ Phù Sênh vừa định ra tay thì… ầm ‘âm ầm…
Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cơn chấn động, thanh thế to lớn giống như là động đất.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngay sau đó, một tiếng rít chói tai vang lên.
Một con quái vật khổng lồ chui lên từ dưới nền đất, xổc bay thân thể và tứ chi của Tọa Sơn Điêu lên trên không trung, rồi há miệng ra nuốt hết vào trong bụng.
Tọa Sơn Điêu sở trường hút tinh huyết hại người, chắc là dù có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình sẽ chết theo cách này.
Không còn xương tốt, rơi vào miệng rắn!
Nhìn thấy con rắn khống lồ kia, mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Nhất là người nhà họ Liễu sở trường nuôi rắn, chưa từng thấy một con quái vật lớn như thế.
“Là Tiên Nhi!”
Lúc này, trong đám người nhà họ Liễu, một thiếu nữ mặc đồ tím buộc tóc đuôi ngựa hô lên.
Bởi vì ngày ngày làm bạn với rắn thần, cho nên cô nhìn một cái là nhận ra ngay con rắn khổng lồ khủng bố kia chính là rắn thần mà nhà họ Liễu bọn họ từng cung phụng.
Thiếu nữ kia là Liễu Như Yên. Cô từng tốt bụng nhắc nhở Diệp Lâm phải cấn thận bốn đại gia tộc đuổi giết, còn từng chào tạm biệt với rắn thần.
“Nó… nó là rắn thần đại nhân?”
“Sao nhìn không giống… nó lớn hơn ít nhất là gấp đôi…”
Người nhà họ Liễu không dám tin rằng con rắn khống lồ trước mắt chính là con rắn thần mà gia tộc bọn họ từng cung phụng.
Thay đổi nhiều quá đi!
Giờ phút này, con rắn khổng lồ ngạo nghễ nhìn đám người dưới mặt đất từ trên cao, giống như là nhìn con kiến.
Chỉ khi nhìn tới Liễu Như Yên, trong đôi mắt tàn nhẫn của nó mới có vẻ dịu dàng.
So với trước đây ở nhà họ Liễu, nó đã hoàn toàn thay đổi, thân hình to lên ít nhất là gấp đôi.
Rốt cuộc thì ngày nào Diệp Lâm cũng cho nó ăn đan dược và thiên tài địa bảo, vậy nên hiệu quả lột xác rất rõ ràng.
“ô, cuối cùng cũng tới rồi hả?” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Xem ra tổc độ độn đất của mày còn rất chậm, theo không kịp máy bay nữa.”
Lúc đi, Diệp Lâm định mang theo con rắn khống lồ.
Chỉ là không có bất cứ phương tiện giao thông nào chở được nó.
Vậy nên Diệp Lâm bảo nó đi một mình, dùng phương pháp độn đất, độn từ Yến Kinh đến Phụng Thiên.
Có điều, nó tới chậm hơn so với dự đoán của anh.
“Nó… nó là linh thú hả?”
Lúc này, Ngũ Phù Sênh ngạc nhiên mà nhìn về phía con rắn khống lồ, thậm chí quên mất đánh nhau với Diệp Lâm.
Cái loại linh thú khống lồ này rất hiếm thây.
Nếu ông ta có thể bắt nó đi núi Trường Bạch, luyện hóa thành xà linh giữ núi, thì chắc chắn là sẽ lập công lớn.
Chuyện này còn có giá trị hơn cả chuyện cứu Tọa Sơn Điêu nữa.
“Nhãi ranh, con linh thú này là do mày nuôi hả?” Ngũ Phù Sênh tò mò hỏi.
“Đúng vậy!” Diệp Lâm nói: “Tôi là chủ nhân của nó!”
“Hay lắm… nuôi rất tốt!” Ngũ Phù Sênh vừa lòng gật đầu, trong lòng lập tức nảy lên ý định giết người đoạt thú: “Sau này nó là của núi Trường Bạch bọn tao!”
“Nhãi ranh, đi chết đi!”
Anh ta giãy giụa trên mắt đất, cầu cứu với Ngũ Phù Sênh.
Có điều, Ngũ Phù Sênh không nhìn anh ta một cái nào.
Ai cũng biết rằng Tọa Sơn Điêu chỉ là hồi quang phản chiếu, hết cách cứu chữa rồi.
Thấy vậy, Diệp Lâm hơi sửng sổt, không ngờ Tọa Sơn Điêu sống dai như vậy, ba viên pháp khí nố quanh người anh ta, mà anh ta vẫn còn chưa chết hẳn.
Có điều, Diệp Lâm lắc đầu, như là cảm nhận được gì đó.
Ngũ Phù Sênh vừa định ra tay thì… ầm ‘âm ầm…
Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cơn chấn động, thanh thế to lớn giống như là động đất.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngay sau đó, một tiếng rít chói tai vang lên.
Một con quái vật khổng lồ chui lên từ dưới nền đất, xổc bay thân thể và tứ chi của Tọa Sơn Điêu lên trên không trung, rồi há miệng ra nuốt hết vào trong bụng.
Tọa Sơn Điêu sở trường hút tinh huyết hại người, chắc là dù có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình sẽ chết theo cách này.
Không còn xương tốt, rơi vào miệng rắn!
Nhìn thấy con rắn khống lồ kia, mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Nhất là người nhà họ Liễu sở trường nuôi rắn, chưa từng thấy một con quái vật lớn như thế.
“Là Tiên Nhi!”
Lúc này, trong đám người nhà họ Liễu, một thiếu nữ mặc đồ tím buộc tóc đuôi ngựa hô lên.
Bởi vì ngày ngày làm bạn với rắn thần, cho nên cô nhìn một cái là nhận ra ngay con rắn khổng lồ khủng bố kia chính là rắn thần mà nhà họ Liễu bọn họ từng cung phụng.
Thiếu nữ kia là Liễu Như Yên. Cô từng tốt bụng nhắc nhở Diệp Lâm phải cấn thận bốn đại gia tộc đuổi giết, còn từng chào tạm biệt với rắn thần.
“Nó… nó là rắn thần đại nhân?”
“Sao nhìn không giống… nó lớn hơn ít nhất là gấp đôi…”
Người nhà họ Liễu không dám tin rằng con rắn khống lồ trước mắt chính là con rắn thần mà gia tộc bọn họ từng cung phụng.
Thay đổi nhiều quá đi!
Giờ phút này, con rắn khổng lồ ngạo nghễ nhìn đám người dưới mặt đất từ trên cao, giống như là nhìn con kiến.
Chỉ khi nhìn tới Liễu Như Yên, trong đôi mắt tàn nhẫn của nó mới có vẻ dịu dàng.
So với trước đây ở nhà họ Liễu, nó đã hoàn toàn thay đổi, thân hình to lên ít nhất là gấp đôi.
Rốt cuộc thì ngày nào Diệp Lâm cũng cho nó ăn đan dược và thiên tài địa bảo, vậy nên hiệu quả lột xác rất rõ ràng.
“ô, cuối cùng cũng tới rồi hả?” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Xem ra tổc độ độn đất của mày còn rất chậm, theo không kịp máy bay nữa.”
Lúc đi, Diệp Lâm định mang theo con rắn khống lồ.
Chỉ là không có bất cứ phương tiện giao thông nào chở được nó.
Vậy nên Diệp Lâm bảo nó đi một mình, dùng phương pháp độn đất, độn từ Yến Kinh đến Phụng Thiên.
Có điều, nó tới chậm hơn so với dự đoán của anh.
“Nó… nó là linh thú hả?”
Lúc này, Ngũ Phù Sênh ngạc nhiên mà nhìn về phía con rắn khống lồ, thậm chí quên mất đánh nhau với Diệp Lâm.
Cái loại linh thú khống lồ này rất hiếm thây.
Nếu ông ta có thể bắt nó đi núi Trường Bạch, luyện hóa thành xà linh giữ núi, thì chắc chắn là sẽ lập công lớn.
Chuyện này còn có giá trị hơn cả chuyện cứu Tọa Sơn Điêu nữa.
“Nhãi ranh, con linh thú này là do mày nuôi hả?” Ngũ Phù Sênh tò mò hỏi.
“Đúng vậy!” Diệp Lâm nói: “Tôi là chủ nhân của nó!”
“Hay lắm… nuôi rất tốt!” Ngũ Phù Sênh vừa lòng gật đầu, trong lòng lập tức nảy lên ý định giết người đoạt thú: “Sau này nó là của núi Trường Bạch bọn tao!”
“Nhãi ranh, đi chết đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.