Chương 607: Có yêu cầu cụ thể không?
Phúc Vương
21/03/2024
“Kiểu chữ Liều hay là kiểu chữ Nhan? Hành thư hay là thảo thư?”
“Có yêu cầu cụ thể không?”
Nghe vậy, hai ông cháu nhà họ Nghiêm đều giật mình.
“À… Đương nhiên là không có yêu cầu rồi.” Nghiêm Kỳ Học nói: “Cậu sở trường loại nào thì viết loại đó là được.”
Nghiêm Bất Khí khinh thường bĩu môi, nói: “Ra vẻ hiểu biết cái gì chứ? Nói gì mà chữ Liễu chữ Nhan, làm như là anh có thế viết ra được vậy?”
“Được rồi, bắt đầu đi!”
Diệp Lâm mài mực, chấp bút, chuấn bị viết.
Lúc này, cuộc so đấu giữa Diệp Lâm và Nghiêm Bất Khí đã bước vào giai đoạn gay cấn.
Toàn bộ nhà họ Trương đều bỏ ngang việc đang làm, chạy ra xem náo nhiệt.
Bởi vậy, người xung quanh càng lúc càng đông, chật như nêm cối.
Thấy sắp so thư pháp, mọi người không nhịn được nhìn về phía Nghiêm Bất Khí nhiều hơn một chút.
“Nghe nói cậu Nghiêm nhận hội trưởng hiệp
hội thư pháp làm thầy từ lúc nhỏ, học được hết bản lĩnh của hội trưởng, chữ viết rất là đẹp.”
“Xem ra lần này cậu Nghiêm thắng chắc trong phần thư pháp rồi!”
“Mau xem kìa! Cậu Nghiêm hạ bút kìa! Không hố là có danh sư dạy dỗ, quả nhiên là phong thái hơn người!”
Mọi người nhìn chằm chằm Nghiêm Bất Khí viết chữ, liên tục cảm thán.
Nghiêm Kỳ Học đứng bên cạnh thấy mọi người đều biết cháu trai mình từng nhận danh sư làm thầy thì lập tức chột dạ quay đầu đi chỗ khác, cảm thấy dù có thắng cũng thắng không đẹp.
Ngay khoảnh khắc quay đầu, khóe mắt lướt sang bên Diệp Lâm, ông ta lập tức sững sờ.
Diệp Lâm cũng đang tập trung viết chữ.
Chữ của anh đầy đặn, ngay ngắn, rõ nét, có cốt, mơ hồ có phong thái bậc thầy thư pháp.
“Mạn khanh chi bút, Nhan gân Liễu cốt?”
Thấy vậy, Nghiêm Kỳ Học không nhịn được hô lên thành tiếng.
“Nhan gân Liễu cốt” là cùng lúc dùng hai loại phong cách thư pháp Liều Công Quyền và Nhan Chân Khanh, mạnh mẽ có lực, bất quy tắc, chỉ có bậc thầy thư pháp mới có thể đạt đến trình độ cao thế này, còn người bình thường thì không thể nào
viết ra được.
“Sao… sao có thế chứ?”
Nghiêm Kỳ Học ngoài cuộc tỉnh táo, xem đến ngây ngấn cả người.
So với chữ Nhan còn có chút non nớt của cháu trai mình, Diệp Lâm thế mà lại hợp nhất chữ Nhan và chữ Liễu thành một phái riêng.
Chữ của hai người, một cao một thấp, nhìn là biết ngay.
Nghiêm Kỳ Học ngạc nhiên mà nhìn chữ của Diệp Lâm, sau đó rất sốc mà nhìn lên người Diệp Lâm.
Ông ta không thể nào tin được rằng một người luyện võ như Diệp Lâm lại có thế viết ra được chữ đẹp như thế, lại còn không tìm ra được một chữ sai sót nào.
Nghiêm Kỳ Học thầm cảm thán trong lòng: Đúng là văn võ song toàn mà!
Đầu tiên là cầm và kỳ, sau đó là thư.
Sau vài ván so tài, Nghiêm Kỳ Học chợt cảm thấy tên tuổi tài tử hàng đầu Phụng Thiên của cháu trai mình phải đổi chủ rồi.
Khoảnh khắc Nghiêm Kỳ Học ngây người, Diệp Lâm viết chữ vừa nhanh vừa đẹp, mới đây mà đã viết xong hơn phân nửa, lập tức dẫn đến sự chú ý và cảm thán của mọi người xung quanh.
“Mau xem kìa! Chữ của Diệp tiên sinh… cũng đẹp đấy chứ!”
“Trời ạ! Đâu chỉ là đẹp, sao tôi cứ cảm thấy còn đẹp hơn cả chữ của cậu Nghiêm vậy?”
“Giống như là tác phấm của bậc thầy thư pháp cổ đại được lấy ra từ viện bảo tàng vậy!”
“Không ngờ Diệp tiên sinh viết chữ đẹp như thế! Thật sự là bất kính!”
Trong nhất thời, mọi người cảm thán liên tục.
“Trời ạ, Long Vương đại nhân ngay cả viết chữ cũng viết cực kì đẹp nữa!” Hoàng Tiềm ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.
“Tôi nói rồi mà.” Hoa Quốc Đống bình tĩnh nói: “Nếu là thi thư pháp thì sư phụ thắng chắc rồi. Tôi còn từng thấy sư phụ viết chữ Vương Hi Chi nữa kìa, chữ ấy mới là đẹp nhất!”
Lúc này, Nghiêm Bất Khí đang tập trung viết chữ, rồi chợt nghe thấy sự khen ngợi dành cho mình của mọi người xung quanh, dần dần chuyển sang bên phía Diệp Lâm.
Thậm chí còn có người nói chữ của Diệp Lâm đẹp hơn chữ của mình?
Nghiêm Bất Khí vừa viết vừa mắng thầm: Đôi mắt của anh ta mù rồi hả?
Lúc chấm mực xong, Nghiêm Bất Khí thuận
thế ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện.
Chỉ một cái nhìn ấy đã khiến anh ta giật nảy mình, trợn mắt há mồm, bút lông trong tay suýt nữa rơi ra nqoài…
“Có yêu cầu cụ thể không?”
Nghe vậy, hai ông cháu nhà họ Nghiêm đều giật mình.
“À… Đương nhiên là không có yêu cầu rồi.” Nghiêm Kỳ Học nói: “Cậu sở trường loại nào thì viết loại đó là được.”
Nghiêm Bất Khí khinh thường bĩu môi, nói: “Ra vẻ hiểu biết cái gì chứ? Nói gì mà chữ Liễu chữ Nhan, làm như là anh có thế viết ra được vậy?”
“Được rồi, bắt đầu đi!”
Diệp Lâm mài mực, chấp bút, chuấn bị viết.
Lúc này, cuộc so đấu giữa Diệp Lâm và Nghiêm Bất Khí đã bước vào giai đoạn gay cấn.
Toàn bộ nhà họ Trương đều bỏ ngang việc đang làm, chạy ra xem náo nhiệt.
Bởi vậy, người xung quanh càng lúc càng đông, chật như nêm cối.
Thấy sắp so thư pháp, mọi người không nhịn được nhìn về phía Nghiêm Bất Khí nhiều hơn một chút.
“Nghe nói cậu Nghiêm nhận hội trưởng hiệp
hội thư pháp làm thầy từ lúc nhỏ, học được hết bản lĩnh của hội trưởng, chữ viết rất là đẹp.”
“Xem ra lần này cậu Nghiêm thắng chắc trong phần thư pháp rồi!”
“Mau xem kìa! Cậu Nghiêm hạ bút kìa! Không hố là có danh sư dạy dỗ, quả nhiên là phong thái hơn người!”
Mọi người nhìn chằm chằm Nghiêm Bất Khí viết chữ, liên tục cảm thán.
Nghiêm Kỳ Học đứng bên cạnh thấy mọi người đều biết cháu trai mình từng nhận danh sư làm thầy thì lập tức chột dạ quay đầu đi chỗ khác, cảm thấy dù có thắng cũng thắng không đẹp.
Ngay khoảnh khắc quay đầu, khóe mắt lướt sang bên Diệp Lâm, ông ta lập tức sững sờ.
Diệp Lâm cũng đang tập trung viết chữ.
Chữ của anh đầy đặn, ngay ngắn, rõ nét, có cốt, mơ hồ có phong thái bậc thầy thư pháp.
“Mạn khanh chi bút, Nhan gân Liễu cốt?”
Thấy vậy, Nghiêm Kỳ Học không nhịn được hô lên thành tiếng.
“Nhan gân Liễu cốt” là cùng lúc dùng hai loại phong cách thư pháp Liều Công Quyền và Nhan Chân Khanh, mạnh mẽ có lực, bất quy tắc, chỉ có bậc thầy thư pháp mới có thể đạt đến trình độ cao thế này, còn người bình thường thì không thể nào
viết ra được.
“Sao… sao có thế chứ?”
Nghiêm Kỳ Học ngoài cuộc tỉnh táo, xem đến ngây ngấn cả người.
So với chữ Nhan còn có chút non nớt của cháu trai mình, Diệp Lâm thế mà lại hợp nhất chữ Nhan và chữ Liễu thành một phái riêng.
Chữ của hai người, một cao một thấp, nhìn là biết ngay.
Nghiêm Kỳ Học ngạc nhiên mà nhìn chữ của Diệp Lâm, sau đó rất sốc mà nhìn lên người Diệp Lâm.
Ông ta không thể nào tin được rằng một người luyện võ như Diệp Lâm lại có thế viết ra được chữ đẹp như thế, lại còn không tìm ra được một chữ sai sót nào.
Nghiêm Kỳ Học thầm cảm thán trong lòng: Đúng là văn võ song toàn mà!
Đầu tiên là cầm và kỳ, sau đó là thư.
Sau vài ván so tài, Nghiêm Kỳ Học chợt cảm thấy tên tuổi tài tử hàng đầu Phụng Thiên của cháu trai mình phải đổi chủ rồi.
Khoảnh khắc Nghiêm Kỳ Học ngây người, Diệp Lâm viết chữ vừa nhanh vừa đẹp, mới đây mà đã viết xong hơn phân nửa, lập tức dẫn đến sự chú ý và cảm thán của mọi người xung quanh.
“Mau xem kìa! Chữ của Diệp tiên sinh… cũng đẹp đấy chứ!”
“Trời ạ! Đâu chỉ là đẹp, sao tôi cứ cảm thấy còn đẹp hơn cả chữ của cậu Nghiêm vậy?”
“Giống như là tác phấm của bậc thầy thư pháp cổ đại được lấy ra từ viện bảo tàng vậy!”
“Không ngờ Diệp tiên sinh viết chữ đẹp như thế! Thật sự là bất kính!”
Trong nhất thời, mọi người cảm thán liên tục.
“Trời ạ, Long Vương đại nhân ngay cả viết chữ cũng viết cực kì đẹp nữa!” Hoàng Tiềm ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.
“Tôi nói rồi mà.” Hoa Quốc Đống bình tĩnh nói: “Nếu là thi thư pháp thì sư phụ thắng chắc rồi. Tôi còn từng thấy sư phụ viết chữ Vương Hi Chi nữa kìa, chữ ấy mới là đẹp nhất!”
Lúc này, Nghiêm Bất Khí đang tập trung viết chữ, rồi chợt nghe thấy sự khen ngợi dành cho mình của mọi người xung quanh, dần dần chuyển sang bên phía Diệp Lâm.
Thậm chí còn có người nói chữ của Diệp Lâm đẹp hơn chữ của mình?
Nghiêm Bất Khí vừa viết vừa mắng thầm: Đôi mắt của anh ta mù rồi hả?
Lúc chấm mực xong, Nghiêm Bất Khí thuận
thế ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện.
Chỉ một cái nhìn ấy đã khiến anh ta giật nảy mình, trợn mắt há mồm, bút lông trong tay suýt nữa rơi ra nqoài…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.