Chương 832: Con nghiệt súc
Phúc Vương
07/04/2024
“Con nghiệt súc kia”
Thiên Cơ Tử khó khăn mà bò ra khỏi đống đổ nát, vừa sốt ruột lại vừa tức giận.
“Tao không làm mày bị thương, sao mày phun luôn cả tao vậy?”
“Thật là buồn cười!”
Lúc này, nhìn một vòng xung quanh cũng không thấy bóng dáng rồng âm.
Dưới đống đổ nát truyền đến tiếng kêu đau: “Ông nội, cứu cháu..”
Thiên Cơ Tử kéo cháu trai Ngô Nhạc ra khỏi hố sâu.
“Ông nội, ông không sao chứ?” Sau khi ra ngoài, Ngô Nhạc sợ hãi nói.
“Hữ, cháu làm cháu trai còn không sao, thì ông làm ông nội sao có thể xảy ra chuyện được chứ?”
“Thiên Cơ Tử ra vẻ cao thâm cười nhạt, vô thức mà vuốt chòm râu của mình, sau đó phát hiện chòm râu của mình cũng bị hơi thở rồng phá hỏng hơn phân nửa.
“Hay cho con nghiệt súc kia!”
Lúc này, đám người Hoa Sơn chật vật bò ra khỏi đống đổ nát, người nào cũng có vẻ giận dữ.
Không ngờ kiếm trận cũng không thể bao vây hồn rồng, ngược lại còn giúp nó trọng sinh.
Hiện giờ rồng âm xuất hiện, chuyện trở nên khó giải quyết rồi.
“Hữ, đều tại ông cả, biết rõ rồng âm xuất hiện sao không chịu nói sớm, có phải là cố ý xem trò cười của chúng tôi không?”
Lúc này, Liêu Trác Xuyên cả người chật vật, cực kì không vui, đổ hết lỗi lên người Thiên Cơ Tử.
Lúc nổi giận, con người thường hay tìm điểm trút giận.
Và ở trong mắt Liêu Trác Xuyên, hai ông cháu Thiên Cơ Tử giống như quả hồng mềm, có thể trút hết giận dữ trong lòng lên người hai người họ.
“Thằng nhãi này, đúng là lật ngược phải trái!” Nghe vậy, Thiên Cơ Tử cũng nổi giận: “Trách tôi nói muộn hả? Cậu vừa mới nói tôi ăn nói bậy bạ, đúng không?”
“Mục chưởng giáo, đừng trách tôi nhiều lời, cả đời Thiên Cơ Tử tôi từng gặp vô số người, chắc là ông đã nhìn nhầm vị đệ tử quan môn kia của ông rồi”
“Thảo nào bị Diệp Côn Lôn đánh gục trong một kiếm! Ha ha, dù cho cậu ta có luyện thêm mười năm nữa thì cũng sẽ bị đánh gục trong chớp mắt thôi!”
Lời nói của Thiên Cơ Tử kẹp dao giấu kiếm, đâm thẳng vào người Liêu Trác Xuyên, khiến anh ta thẹn quá hóa giận.
Có điều, anh ta còn chưa kịp nổi giận thì chợt nghĩ đến sao ông già kia lại biết mình bị Diệp Côn Lôn đánh gục trong một kiếm?
Phải biết rằng Liêu Trác Xuyên có thể nhớ rõ ràng những người ở hiện trường ngày hôm ấy. Anh ta nhớ là ông già Thiên Cơ Tử không có ở đó.
Trận chiến trong đại doanh Ung Châu vừa qua chưa được một ngày, bên ngoài ít có người biết đến.
Liêu Trác Xuyên giật nảy mình: Chẳng lẽ ông già kia thật sự có thế biết quá khứ biết tương lai giống như lời đồn, cho dù không ở hiện trường thì cũng có thể biết được mọi thứ.
Nghĩ đến mấy chuyện này, Liêu Trác Xuyên không dám bất kính với Thiên Cơ Tử nữa.
Thiên Cơ Tử khó khăn mà bò ra khỏi đống đổ nát, vừa sốt ruột lại vừa tức giận.
“Tao không làm mày bị thương, sao mày phun luôn cả tao vậy?”
“Thật là buồn cười!”
Lúc này, nhìn một vòng xung quanh cũng không thấy bóng dáng rồng âm.
Dưới đống đổ nát truyền đến tiếng kêu đau: “Ông nội, cứu cháu..”
Thiên Cơ Tử kéo cháu trai Ngô Nhạc ra khỏi hố sâu.
“Ông nội, ông không sao chứ?” Sau khi ra ngoài, Ngô Nhạc sợ hãi nói.
“Hữ, cháu làm cháu trai còn không sao, thì ông làm ông nội sao có thể xảy ra chuyện được chứ?”
“Thiên Cơ Tử ra vẻ cao thâm cười nhạt, vô thức mà vuốt chòm râu của mình, sau đó phát hiện chòm râu của mình cũng bị hơi thở rồng phá hỏng hơn phân nửa.
“Hay cho con nghiệt súc kia!”
Lúc này, đám người Hoa Sơn chật vật bò ra khỏi đống đổ nát, người nào cũng có vẻ giận dữ.
Không ngờ kiếm trận cũng không thể bao vây hồn rồng, ngược lại còn giúp nó trọng sinh.
Hiện giờ rồng âm xuất hiện, chuyện trở nên khó giải quyết rồi.
“Hữ, đều tại ông cả, biết rõ rồng âm xuất hiện sao không chịu nói sớm, có phải là cố ý xem trò cười của chúng tôi không?”
Lúc này, Liêu Trác Xuyên cả người chật vật, cực kì không vui, đổ hết lỗi lên người Thiên Cơ Tử.
Lúc nổi giận, con người thường hay tìm điểm trút giận.
Và ở trong mắt Liêu Trác Xuyên, hai ông cháu Thiên Cơ Tử giống như quả hồng mềm, có thể trút hết giận dữ trong lòng lên người hai người họ.
“Thằng nhãi này, đúng là lật ngược phải trái!” Nghe vậy, Thiên Cơ Tử cũng nổi giận: “Trách tôi nói muộn hả? Cậu vừa mới nói tôi ăn nói bậy bạ, đúng không?”
“Mục chưởng giáo, đừng trách tôi nhiều lời, cả đời Thiên Cơ Tử tôi từng gặp vô số người, chắc là ông đã nhìn nhầm vị đệ tử quan môn kia của ông rồi”
“Thảo nào bị Diệp Côn Lôn đánh gục trong một kiếm! Ha ha, dù cho cậu ta có luyện thêm mười năm nữa thì cũng sẽ bị đánh gục trong chớp mắt thôi!”
Lời nói của Thiên Cơ Tử kẹp dao giấu kiếm, đâm thẳng vào người Liêu Trác Xuyên, khiến anh ta thẹn quá hóa giận.
Có điều, anh ta còn chưa kịp nổi giận thì chợt nghĩ đến sao ông già kia lại biết mình bị Diệp Côn Lôn đánh gục trong một kiếm?
Phải biết rằng Liêu Trác Xuyên có thể nhớ rõ ràng những người ở hiện trường ngày hôm ấy. Anh ta nhớ là ông già Thiên Cơ Tử không có ở đó.
Trận chiến trong đại doanh Ung Châu vừa qua chưa được một ngày, bên ngoài ít có người biết đến.
Liêu Trác Xuyên giật nảy mình: Chẳng lẽ ông già kia thật sự có thế biết quá khứ biết tương lai giống như lời đồn, cho dù không ở hiện trường thì cũng có thể biết được mọi thứ.
Nghĩ đến mấy chuyện này, Liêu Trác Xuyên không dám bất kính với Thiên Cơ Tử nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.