Chương 421: Còn thất thần làm gì nữa?
Phúc Vương
15/03/2024
Sau khi nghe lời nói tàn nhẫn của ông Khương, Khương Thái Thanh tỏ vẻ rất vô tội.
Rõ ràng cha là người đánh mẹ, sao cha lại bắt con đi chôn cùng mẹ?
Đương nhiên, Khương Thái Thanh cũng biết tất cả đều là do mình, chẳng thể trách cha mình được.
Nếu mẹ thật sự vì vậy mà xảy ra chuyện, thì dù mình không đi chôn cùng, mình cũng sẽ áy náy suốt đời.
“Còn thất thần làm gì nữa? Mau cút lên xe đi!” Ông Khương gào lên, ra lệnh cho con trai: “Tao ở đây trông mẹ mày, mày mau đi lấy xe đi!”
Khương Thái Thanh giật nảy mình, vô thức chạy ra bên ngoài.
Nhưng vừa chạy ra được một đoạn, anh ta lại quay về đường cũ.
“Sao mày lại quay về rồi?” Ông Khương tức muốn điên lên.
“Con đột nhiên nhớ đến một chuyện..” Khương Thái Thanh lẩm bẩm: “Quả nhiên là không sai... giống hệt như lời sư phụ nói... người quen của mình có tai nạn
đổ máu..”
Anh ta nhìn mẹ của mình, trường hợp giống như lời nói của Diệp Lâm lúc cho. đan dược.
Lúc đó Khương Thái Thanh không coi trọng lắm, cũng không hề lo lắng. Nhưng mà bây giờ, anh ta chợt nhận ra sự lợi hại của sư phụ mình.
Đúng là biết trước tương lai, đúng là thần mà!
“Cái tên bất hiếu này!” Ông Khương suýt chút nữa phun ra một ngụm máu:
“Đã tới lúc này rồi mà mày còn nhớ nhung đến thằng sư phụ bài bạc của mày hả? Tao thấy mày hết thuốc chữa thật rồi!”
Dứt lời, ông Khương còn định túm cây gậy sắt dưới đất lên đánh con trai. “Cha, đừng có đánh con nữa!” Khương Thái Thanh vội vàng la lên: “Con có thuốc thần có thể cứu được mẹ! Là sư phụ cho con! Con không ngờ... thế mà lại phải dùng tới nó!”
Lần này, không đợi ông Khương tức giận đánh mình, Khương Thái Thanh lấy đan dược ra, trực tiếp nhét vào trong miệng mẹ mình.
“Cái thằng bất hiếu này, mày cho mẹ mày ăn cái gì vậy? Mày muốn hại chết bà ấy hả?” Ông Khương hét ầm lên, rồi vội vàng đỡ bà Khương dậy, muốn bà nhả ra.
Có điều, ngay lúc này, một màn không thể tưởng tượng nổi đã xuất hiện.
Máu trên trán bà Khương dừng chảy, cả người trở nên khỏe mạnh.
Bà đẩy chồng mình ra, tự mình đứng lên.
“Vợ ơi, bà...” Ông Khương sửng sốt, mới vừa rồi còn đang trong cơn nguy hiểm, sao bây giờ lại khỏe lên rồi?
Chẳng lẽ lúc nãy vợ mình giả vờ, chỉ vì bảo vệ thằng bất hiếu kia?
Nhưng mà... ông Khương nhìn về phía vũng máu trên mặt đất, thầm nghĩ chẳng lẽ máu này là máu giả?
“Con trai, con cho mẹ uống thuốc thần thuốc tiên gì mà mẹ cảm thấy... khỏe lên ngay vậy?”
Dứt lời, bà Khương giơ tay lau trán, vết máu trên trán đã khô lại, miệng vết thương không chỉ có ngừng chảy máu, mà còn khép lại, không có một chút vết sẹo nào.
Nhìn thấy cảnh này, ông Khương cực kì hoảng hốt. Trong nhất thời, ông ta không biết có chuyện gì đang xảy ra nữa.
Chỉ có bà Khương tự mình thể nghiệm là biết được tất cả đều do viên thuốc mà con trai đút cho bà.
“Mẹ, mẹ không sao rồi, tốt quá đi!”
Rõ ràng cha là người đánh mẹ, sao cha lại bắt con đi chôn cùng mẹ?
Đương nhiên, Khương Thái Thanh cũng biết tất cả đều là do mình, chẳng thể trách cha mình được.
Nếu mẹ thật sự vì vậy mà xảy ra chuyện, thì dù mình không đi chôn cùng, mình cũng sẽ áy náy suốt đời.
“Còn thất thần làm gì nữa? Mau cút lên xe đi!” Ông Khương gào lên, ra lệnh cho con trai: “Tao ở đây trông mẹ mày, mày mau đi lấy xe đi!”
Khương Thái Thanh giật nảy mình, vô thức chạy ra bên ngoài.
Nhưng vừa chạy ra được một đoạn, anh ta lại quay về đường cũ.
“Sao mày lại quay về rồi?” Ông Khương tức muốn điên lên.
“Con đột nhiên nhớ đến một chuyện..” Khương Thái Thanh lẩm bẩm: “Quả nhiên là không sai... giống hệt như lời sư phụ nói... người quen của mình có tai nạn
đổ máu..”
Anh ta nhìn mẹ của mình, trường hợp giống như lời nói của Diệp Lâm lúc cho. đan dược.
Lúc đó Khương Thái Thanh không coi trọng lắm, cũng không hề lo lắng. Nhưng mà bây giờ, anh ta chợt nhận ra sự lợi hại của sư phụ mình.
Đúng là biết trước tương lai, đúng là thần mà!
“Cái tên bất hiếu này!” Ông Khương suýt chút nữa phun ra một ngụm máu:
“Đã tới lúc này rồi mà mày còn nhớ nhung đến thằng sư phụ bài bạc của mày hả? Tao thấy mày hết thuốc chữa thật rồi!”
Dứt lời, ông Khương còn định túm cây gậy sắt dưới đất lên đánh con trai. “Cha, đừng có đánh con nữa!” Khương Thái Thanh vội vàng la lên: “Con có thuốc thần có thể cứu được mẹ! Là sư phụ cho con! Con không ngờ... thế mà lại phải dùng tới nó!”
Lần này, không đợi ông Khương tức giận đánh mình, Khương Thái Thanh lấy đan dược ra, trực tiếp nhét vào trong miệng mẹ mình.
“Cái thằng bất hiếu này, mày cho mẹ mày ăn cái gì vậy? Mày muốn hại chết bà ấy hả?” Ông Khương hét ầm lên, rồi vội vàng đỡ bà Khương dậy, muốn bà nhả ra.
Có điều, ngay lúc này, một màn không thể tưởng tượng nổi đã xuất hiện.
Máu trên trán bà Khương dừng chảy, cả người trở nên khỏe mạnh.
Bà đẩy chồng mình ra, tự mình đứng lên.
“Vợ ơi, bà...” Ông Khương sửng sốt, mới vừa rồi còn đang trong cơn nguy hiểm, sao bây giờ lại khỏe lên rồi?
Chẳng lẽ lúc nãy vợ mình giả vờ, chỉ vì bảo vệ thằng bất hiếu kia?
Nhưng mà... ông Khương nhìn về phía vũng máu trên mặt đất, thầm nghĩ chẳng lẽ máu này là máu giả?
“Con trai, con cho mẹ uống thuốc thần thuốc tiên gì mà mẹ cảm thấy... khỏe lên ngay vậy?”
Dứt lời, bà Khương giơ tay lau trán, vết máu trên trán đã khô lại, miệng vết thương không chỉ có ngừng chảy máu, mà còn khép lại, không có một chút vết sẹo nào.
Nhìn thấy cảnh này, ông Khương cực kì hoảng hốt. Trong nhất thời, ông ta không biết có chuyện gì đang xảy ra nữa.
Chỉ có bà Khương tự mình thể nghiệm là biết được tất cả đều do viên thuốc mà con trai đút cho bà.
“Mẹ, mẹ không sao rồi, tốt quá đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.