Chương 992: Đan dược
Phúc Vương
29/05/2024
Phó viện trưởng Bệnh viện Nhân dân 2 là người đầu tiên đứng dậy, hừ lạnh nói: “Nhãi ranh, bọn tao rất bận, không rảnh ở đây lãng phí thời gian với mày””
Các viện trưởng khác cũng đứng dậy đi về, ngay cả bộ trưởng Bộ Văn hóa và Ngoại giao Dương Sĩ Tuấn cũng thất vọng lắc đầu, không ngờ thần y mà ông ta gửi gắm hi vọng lại là một tên nhãi ranh ăn nói bừa bãi.
“Hừ, viện trưởng Trần, đây chính là thần y trong lời nói của ông đó hả?” Dương Sĩ Tuấn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi
“Dương đại nhân, ông nghe tôi giải thích đã...” Viện trưởng Trần cũng rất bất đắc dĩ: “Trước đây Diệp thần y không phải là người như vậy... Ông chờ một lát để xem xem chuyện là thế nào?”
Diệp Lâm thấy vậy thì không chút hoang mang, mỉm cười nói: “Bệnh nặng chữa nhiều, bệnh nhẹ chữa ít,vì các ông dùng thuốc lung tung nên không thể chữa khỏi bệnh, dẫn tới phải tốn rất nhiều thuốc.”
“Kết quả là có thể gom tiền, đồng thời lãng phí rất nhiều thuốc, lại còn gây ra ảnh hưởng bất lợi không thể nào sửa được cho sức khỏe của người bệnh”
“Nếu dùng thuốc cả tôi thì chỉ căn dùng một liều là khỏi, hoàn toàn không cần phải dùng thêm thuốc khác nữa”
Cái gì?
Nghe vậy, đám viện trưởng đang đi ra ngoài chợt dừng bước, mặt mày đều là vẻ giận dữ.
“Mày còn dám châm chọc bọn tao nữa hả?”
“Bọn tao dựa theo tình huống của người bệnh rồi ra thuốc đúng bệnh, có cái gì không ổn chứ?”
“Chưa từng nghe nói chỉ cần một liều thuốc là có thể chữa khỏi bệnh! Mày cho rằng mày là Thần Tiên Sống hả?”
Lúc này, phó viện trưởng không nhịn được mà nói: “Nhãi ranh, nếu mày muốn làm nguồn cung cho tất cả các bệnh viện, thì mày hãy là thần dược của mày ra đây cho bọn tao xem đi?”
“Đúng vậy, trước khi bọn tao đi về, lấy thần dược của mày ra cho bọn tao xem đi!” Các viện trưởng khác cũng có chút tò mò, muốn xem đối phương có thể làm ra được trò cười gì nữa
Diệp Lâm cũng đang định cho bọn họ xem đan dược của mình.
“Được thôi”
Diệp Lâm bình tĩnh lấy ra một cái lọ xinh đẹp, đổi ra ba viên đan dược.
“Đan dược?”
Viện trưởng trung y thấy vậy thì tức giận đến mức thổi râu trừng mắt.
“Quả nhiên là mày đang mượn danh tiếng trung y bọn tao đi lừa đảo! Thật sự là buồn cười”
Đám tây y cười nói: “Nhãi ranh, mày mắc bệnh thần y hả? Cho rằng chỉ căn một viên đan dược là có thể chữa hết mọi chứng bệnh?”
Diệp Lâm rất bình tĩnh trước sự chế giễu của mọi người. Anh tiếp tục giới thiệu đan dược của mình: “Nó. tên là Hỗn Nguyên Đan, có một tia hỗn nguyên, có thể chữa mọi chứng bệnh”
“Tôi chia đan dược ra làm ba loại là đại, trung, tiểu”
“Tiểu Hỗn Nguyên Đan có thể chữa các chứng bệnh nhẹ như là phát sốt cảm mạo..”
“Trung Hồn Nguyên Đan có thể chữa khỏi các bệnh mạn tính, ví dụ như là tiểu đường, lao phổi..”
“Đại Hỗn Nguyên Đan có thể chữa các bệnh nặng, và các bệnh nan y mà y học hiện nay không thể chữa được, ví dụ như là ung thư...”
Các viện trưởng khác cũng đứng dậy đi về, ngay cả bộ trưởng Bộ Văn hóa và Ngoại giao Dương Sĩ Tuấn cũng thất vọng lắc đầu, không ngờ thần y mà ông ta gửi gắm hi vọng lại là một tên nhãi ranh ăn nói bừa bãi.
“Hừ, viện trưởng Trần, đây chính là thần y trong lời nói của ông đó hả?” Dương Sĩ Tuấn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi
“Dương đại nhân, ông nghe tôi giải thích đã...” Viện trưởng Trần cũng rất bất đắc dĩ: “Trước đây Diệp thần y không phải là người như vậy... Ông chờ một lát để xem xem chuyện là thế nào?”
Diệp Lâm thấy vậy thì không chút hoang mang, mỉm cười nói: “Bệnh nặng chữa nhiều, bệnh nhẹ chữa ít,vì các ông dùng thuốc lung tung nên không thể chữa khỏi bệnh, dẫn tới phải tốn rất nhiều thuốc.”
“Kết quả là có thể gom tiền, đồng thời lãng phí rất nhiều thuốc, lại còn gây ra ảnh hưởng bất lợi không thể nào sửa được cho sức khỏe của người bệnh”
“Nếu dùng thuốc cả tôi thì chỉ căn dùng một liều là khỏi, hoàn toàn không cần phải dùng thêm thuốc khác nữa”
Cái gì?
Nghe vậy, đám viện trưởng đang đi ra ngoài chợt dừng bước, mặt mày đều là vẻ giận dữ.
“Mày còn dám châm chọc bọn tao nữa hả?”
“Bọn tao dựa theo tình huống của người bệnh rồi ra thuốc đúng bệnh, có cái gì không ổn chứ?”
“Chưa từng nghe nói chỉ cần một liều thuốc là có thể chữa khỏi bệnh! Mày cho rằng mày là Thần Tiên Sống hả?”
Lúc này, phó viện trưởng không nhịn được mà nói: “Nhãi ranh, nếu mày muốn làm nguồn cung cho tất cả các bệnh viện, thì mày hãy là thần dược của mày ra đây cho bọn tao xem đi?”
“Đúng vậy, trước khi bọn tao đi về, lấy thần dược của mày ra cho bọn tao xem đi!” Các viện trưởng khác cũng có chút tò mò, muốn xem đối phương có thể làm ra được trò cười gì nữa
Diệp Lâm cũng đang định cho bọn họ xem đan dược của mình.
“Được thôi”
Diệp Lâm bình tĩnh lấy ra một cái lọ xinh đẹp, đổi ra ba viên đan dược.
“Đan dược?”
Viện trưởng trung y thấy vậy thì tức giận đến mức thổi râu trừng mắt.
“Quả nhiên là mày đang mượn danh tiếng trung y bọn tao đi lừa đảo! Thật sự là buồn cười”
Đám tây y cười nói: “Nhãi ranh, mày mắc bệnh thần y hả? Cho rằng chỉ căn một viên đan dược là có thể chữa hết mọi chứng bệnh?”
Diệp Lâm rất bình tĩnh trước sự chế giễu của mọi người. Anh tiếp tục giới thiệu đan dược của mình: “Nó. tên là Hỗn Nguyên Đan, có một tia hỗn nguyên, có thể chữa mọi chứng bệnh”
“Tôi chia đan dược ra làm ba loại là đại, trung, tiểu”
“Tiểu Hỗn Nguyên Đan có thể chữa các chứng bệnh nhẹ như là phát sốt cảm mạo..”
“Trung Hồn Nguyên Đan có thể chữa khỏi các bệnh mạn tính, ví dụ như là tiểu đường, lao phổi..”
“Đại Hỗn Nguyên Đan có thể chữa các bệnh nặng, và các bệnh nan y mà y học hiện nay không thể chữa được, ví dụ như là ung thư...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.