Chương 915: Đến lúc Diệp Lâm thu lưới rồi
Phúc Vương
06/05/2024
Cả đám chật vật chạy trốn như ruồi nhặng không đầu.
“Ha ha! Rút rồi! Bọn họ rút rồi!”
Giờ phút này, đám người Hoa Quốc Đống đứng trên đỉnh núi hoan hô liên tục khi nhìn thấy đám cổ võ giả lên núi thất bại, đi lòng vòng xung quanh, cuối cùng bỏ chạy.
Bọn họ vốn đang lo lẳng hơn năm trăm cổ võ giả cùng lên núi thì sẽ rất khó đối phó.
Kết quả bất ngờ là Diệp Lâm không cần tốn nhiều sức cũng đã khiến cho đám cổ võ giả thất bại quay về.
“Không hổ là Long Vương đại nhân, quả nhiên lợi hại!” Hoàng Long liên tục khen ngợi: “Chỉ sợ là cả đời chúng tôi cũng khó theo kịp bóng lưng của anh!”
Diệp Lâm nhìn thoáng qua chân núi, trận pháp đã hoàn toàn khởi động.
Anh cười khẽ, nói: “Đừng sốt ruột, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi”
Rơi vào trong Hà Lạc đại trận giống như là cá tôm rơi vào lưới đánh cá. Muốn chạy trốn hả? Năm mơ đi thôi!
Đến lúc Diệp Lâm thu lưới rồi.
Ầm!!!
Tiếng nổ lớn đầu tiên vang lên là do đỉnh chủ đỉnh Xích Luyện bị buộc đến bước đường cùng, dốc hết sức lực của mình đâm mạnh vào kết giới dưới chân núi.
Chỉ là kết giới phòng thủ vững chắc, chỉ một tên Hóa Cảnh tông sư sao có thể phá vỡ được?
Chính là vì lần đâm mạnh này nên Hà Lạc đại trận bị kích hoạt hoàn toàn.
Ngay sau đó, dòng nước lan tràn giống như thủy triều ập đến từ dưới chân núi.
Đối mặt với thủy triều giống như giả lại giống như thật, đám cổ võ giả sửng sốt cả người.
Trong ấn tượng của bọn họ, núi Trường Bạch chưa từng có lũ lụt.
Vậy nên tất cả mọi thứ trước mắt chắc chắn là ảo giác.
Có điều, khi thủy triều phủ lên mắt cá chân, cái loại cảm giác rõ ràng vẫn khiến mọi người sợ hãi.
Bọn họ thầm hỏi: Nước... ở đâu ra vậy? Và nước có thể đột phá được kết giới trước mắt hả?
May mà mọi người ở hiện trường đều là cổ võ, đừng nói chỉ là thủy triều, cho dù là chìm sâu trong dòng nước lũ cũng chẳng có vấn đề gì.
Một ít nước ấy không đủ để bọn họ rơi vào cảnh nguy hiểm.
Rốt cuộc thì có cổ võ giả nào từng bị chết đuổi đâu?
Có điều, rất nhanh sau đó, bọn họ bị
“Ối mẹ ơi! Chân tôi!!!”
Có người đột nhiên gào lên một tiếng. Gã giơ chân lên xem, phát hiện chân mình vừa ngâm trong nước đã thành một khúc xương khô, da thịt tan mất hết rồi
Sau đó, gã đổi một chân khác nhìn, cũng là thảm thiết như chân kia.
“Trời ạ! Chân tôi... cũng không còn da thịt nữa!”
“Rốt cuộc là sao vậy trời? Đây là nước hay là axít vậy?”
Trong nhất thời, đám cổ võ giả ngâm trong nước đều phát hiện tứ chỉ bị nước thấm ướt chỉ còn lại xương cốt và mất hết da thịt.
Hiện giờ nước đã lan tràn đến mắt cá chân.
Đáng sợ hơn nữa là nước dưới chân đang điên cuồng chảy ngược, càng chảy càng cao.
“Sao có thể chứ?”
“Đừng sợi Chắc chắn là áo giác thôi!”
Đỉnh chủ đỉnh Xích Luyện không tin là thật, ra hiệu cho mọi người đừng sốt ruột, rồi tự mình đi thử mặt nước quỷ dị bên dưới chân.
Ông ta từ từ chấm ngón út vào trong nước.
Lúc ông ta rút ngón út lên, trên đầu ngón út chỉ còn lại xương ngón út, da thịt bay sạch sẽ.
Thấy vậy, đỉnh chủ đỉnh Răng Nanh lập tức thay đổi sắc mặt, bị dọa đến mức linh hồn suýt bay ra ngoài.
“Ha ha! Rút rồi! Bọn họ rút rồi!”
Giờ phút này, đám người Hoa Quốc Đống đứng trên đỉnh núi hoan hô liên tục khi nhìn thấy đám cổ võ giả lên núi thất bại, đi lòng vòng xung quanh, cuối cùng bỏ chạy.
Bọn họ vốn đang lo lẳng hơn năm trăm cổ võ giả cùng lên núi thì sẽ rất khó đối phó.
Kết quả bất ngờ là Diệp Lâm không cần tốn nhiều sức cũng đã khiến cho đám cổ võ giả thất bại quay về.
“Không hổ là Long Vương đại nhân, quả nhiên lợi hại!” Hoàng Long liên tục khen ngợi: “Chỉ sợ là cả đời chúng tôi cũng khó theo kịp bóng lưng của anh!”
Diệp Lâm nhìn thoáng qua chân núi, trận pháp đã hoàn toàn khởi động.
Anh cười khẽ, nói: “Đừng sốt ruột, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi”
Rơi vào trong Hà Lạc đại trận giống như là cá tôm rơi vào lưới đánh cá. Muốn chạy trốn hả? Năm mơ đi thôi!
Đến lúc Diệp Lâm thu lưới rồi.
Ầm!!!
Tiếng nổ lớn đầu tiên vang lên là do đỉnh chủ đỉnh Xích Luyện bị buộc đến bước đường cùng, dốc hết sức lực của mình đâm mạnh vào kết giới dưới chân núi.
Chỉ là kết giới phòng thủ vững chắc, chỉ một tên Hóa Cảnh tông sư sao có thể phá vỡ được?
Chính là vì lần đâm mạnh này nên Hà Lạc đại trận bị kích hoạt hoàn toàn.
Ngay sau đó, dòng nước lan tràn giống như thủy triều ập đến từ dưới chân núi.
Đối mặt với thủy triều giống như giả lại giống như thật, đám cổ võ giả sửng sốt cả người.
Trong ấn tượng của bọn họ, núi Trường Bạch chưa từng có lũ lụt.
Vậy nên tất cả mọi thứ trước mắt chắc chắn là ảo giác.
Có điều, khi thủy triều phủ lên mắt cá chân, cái loại cảm giác rõ ràng vẫn khiến mọi người sợ hãi.
Bọn họ thầm hỏi: Nước... ở đâu ra vậy? Và nước có thể đột phá được kết giới trước mắt hả?
May mà mọi người ở hiện trường đều là cổ võ, đừng nói chỉ là thủy triều, cho dù là chìm sâu trong dòng nước lũ cũng chẳng có vấn đề gì.
Một ít nước ấy không đủ để bọn họ rơi vào cảnh nguy hiểm.
Rốt cuộc thì có cổ võ giả nào từng bị chết đuổi đâu?
Có điều, rất nhanh sau đó, bọn họ bị
“Ối mẹ ơi! Chân tôi!!!”
Có người đột nhiên gào lên một tiếng. Gã giơ chân lên xem, phát hiện chân mình vừa ngâm trong nước đã thành một khúc xương khô, da thịt tan mất hết rồi
Sau đó, gã đổi một chân khác nhìn, cũng là thảm thiết như chân kia.
“Trời ạ! Chân tôi... cũng không còn da thịt nữa!”
“Rốt cuộc là sao vậy trời? Đây là nước hay là axít vậy?”
Trong nhất thời, đám cổ võ giả ngâm trong nước đều phát hiện tứ chỉ bị nước thấm ướt chỉ còn lại xương cốt và mất hết da thịt.
Hiện giờ nước đã lan tràn đến mắt cá chân.
Đáng sợ hơn nữa là nước dưới chân đang điên cuồng chảy ngược, càng chảy càng cao.
“Sao có thể chứ?”
“Đừng sợi Chắc chắn là áo giác thôi!”
Đỉnh chủ đỉnh Xích Luyện không tin là thật, ra hiệu cho mọi người đừng sốt ruột, rồi tự mình đi thử mặt nước quỷ dị bên dưới chân.
Ông ta từ từ chấm ngón út vào trong nước.
Lúc ông ta rút ngón út lên, trên đầu ngón út chỉ còn lại xương ngón út, da thịt bay sạch sẽ.
Thấy vậy, đỉnh chủ đỉnh Răng Nanh lập tức thay đổi sắc mặt, bị dọa đến mức linh hồn suýt bay ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.