Chương 427: Diệp Lâm?
Phúc Vương
16/03/2024
Ông cụ Hoàng cảm thấy tò mò, rốt cuộc thì đan dược do ai luyện chế mà lại có tác dụng thần kỳ như vậy?
Phải biết rằng bác sĩ nổi tiếng thiên hạ đều làm việc trong bệnh viện trung ương.
Ngay cả bệnh viện trung ương cũng không luyện chế ra được loại thuốc chữa đủ bệnh như vậy, thì người có thể luyện chế ra được như sư phụ của Liễu Thành Đài, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Cậu ta còn lợi hại hơn cả đám bác sĩ trong bệnh viện trung ương hay sao?
Đối mặt với vấn đề của ông Hoàng, Liễu Thành Đài lập tức nói ra tên của sư phụ mình, là Diệp Lâm.
“Diệp Lâm?” Đây là lần đầu tiên ông cụ Diệp nghe thấy cái tên này.
Ông ta thầm nghĩ vì sao mình chỉ mới nghe thấy tên của người tài như thế chứ?
“À phải rồi, đan dược đó còn không?” Ông Hoàng hỏi tiếp: “Ông định hỏi sư phụ cháu mua thêm một ít cho đám người già hoàng thất uống, uống một viên sống lâu trăm tuổi đấy mà, ha ha...”
Ông Hoàng còn muốn bao hết thuốc thần nữa cơ đấy! “Còn còn còn...” Liễu Thành Đài trả lời liên tục: “Dạo này sư phụ cháu đang
chuẩn bị cho việc gia nhập ngành dược phẩm, dốc sức sản xuất và tiêu thụ thuốc thần.”
“Thế hả!” Ông Hoàng rất ủng hộ: “Cái loại thuốc thần này lợi quốc lợi dân, công ở ại, lợi ở muôn đời, đáng lẽ phải được bật đèn xanh và phải được cả nước ủng hộ mới đúng! Để xem sau này ai dám nói trung y không bằng tây y?”
“Đúng vậy!” Liễu Thành Đài vội vàng phụ họa, rồi thở dài nói: “Có điều...”
Thấy Liễu Thành Đài muốn nói lại thôi, hiển nhiên là trong quá trình làm có khó khăn gì đó.
Ông Hoàng sốt ruột hỏi: “Có điều cái gì? Cháu mau nói đi!”
“Có điều, có một vài người muốn cản trở sự xuất hiện trên thị trường của thuốc thần.” Liễu Thành Đài nói.
“Ừ, phải rồi.” Ông Hoàng gật đầu: “Một thứ mới mẻ xuất hiện, chắc chắn sẽ động đến bánh kem của người khác, phá vỡ cân bằng lợi ích của thế lực cũ. Có điều, loại thuốc này liên quan đến sự khỏe mạnh của người dân, dù có động đến lợi ích của nhiều người hơn nữa, thì cũng phải mở rộng bằng mọi giá. Có phải lực cản đến từ các ông trùm dược phẩm hay không?”
Thị trường dược phẩm hiện nay được chia ra làm hai.
Một là ông trùm dược phẩm phương tây, gần như nắm giữ 80% thị trường.
Hai là các ngành nghề trung y dược phương đông. Bên này vàng thau lẫn lộ xen lẫn không ít các quốc gia nhỏ phương đông.
Ông Hoàng vừa nghe liền cho rằng lực cản đến từ các ông trùm dược phẩm phương tây. Bọn họ sẽ không cho phép loại thuốc như thuốc thần xuất hiện trên thị trường. Bởi vì nó sẽ trực tiếp lật đổ tình thế hiện nay của ngành dược phẩm.
“Không phải.” Liễu Thành Đài tung tin bất ngờ: “Lực cản không đến từ bên ngoài, mà đến từ bên trong. Bệnh viện trung ương muốn mua đơn thuốc của sư phụ cháu, còn đưa ra lời mời hợp tác. Sau khi bị sư phụ cháu từ chối, bọn họ ghi hận trong lòng, cản trở đủ điều.”
Cái gì?
Nghe vậy, ông cụ Hoàng rất giật mình.
Đây là một chuyện lợi quốc lợi dân, thế mà người đầu tiên nhảy ra phản đối lại là người phe mình?
Phải biết rằng bác sĩ nổi tiếng thiên hạ đều làm việc trong bệnh viện trung ương.
Ngay cả bệnh viện trung ương cũng không luyện chế ra được loại thuốc chữa đủ bệnh như vậy, thì người có thể luyện chế ra được như sư phụ của Liễu Thành Đài, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Cậu ta còn lợi hại hơn cả đám bác sĩ trong bệnh viện trung ương hay sao?
Đối mặt với vấn đề của ông Hoàng, Liễu Thành Đài lập tức nói ra tên của sư phụ mình, là Diệp Lâm.
“Diệp Lâm?” Đây là lần đầu tiên ông cụ Diệp nghe thấy cái tên này.
Ông ta thầm nghĩ vì sao mình chỉ mới nghe thấy tên của người tài như thế chứ?
“À phải rồi, đan dược đó còn không?” Ông Hoàng hỏi tiếp: “Ông định hỏi sư phụ cháu mua thêm một ít cho đám người già hoàng thất uống, uống một viên sống lâu trăm tuổi đấy mà, ha ha...”
Ông Hoàng còn muốn bao hết thuốc thần nữa cơ đấy! “Còn còn còn...” Liễu Thành Đài trả lời liên tục: “Dạo này sư phụ cháu đang
chuẩn bị cho việc gia nhập ngành dược phẩm, dốc sức sản xuất và tiêu thụ thuốc thần.”
“Thế hả!” Ông Hoàng rất ủng hộ: “Cái loại thuốc thần này lợi quốc lợi dân, công ở ại, lợi ở muôn đời, đáng lẽ phải được bật đèn xanh và phải được cả nước ủng hộ mới đúng! Để xem sau này ai dám nói trung y không bằng tây y?”
“Đúng vậy!” Liễu Thành Đài vội vàng phụ họa, rồi thở dài nói: “Có điều...”
Thấy Liễu Thành Đài muốn nói lại thôi, hiển nhiên là trong quá trình làm có khó khăn gì đó.
Ông Hoàng sốt ruột hỏi: “Có điều cái gì? Cháu mau nói đi!”
“Có điều, có một vài người muốn cản trở sự xuất hiện trên thị trường của thuốc thần.” Liễu Thành Đài nói.
“Ừ, phải rồi.” Ông Hoàng gật đầu: “Một thứ mới mẻ xuất hiện, chắc chắn sẽ động đến bánh kem của người khác, phá vỡ cân bằng lợi ích của thế lực cũ. Có điều, loại thuốc này liên quan đến sự khỏe mạnh của người dân, dù có động đến lợi ích của nhiều người hơn nữa, thì cũng phải mở rộng bằng mọi giá. Có phải lực cản đến từ các ông trùm dược phẩm hay không?”
Thị trường dược phẩm hiện nay được chia ra làm hai.
Một là ông trùm dược phẩm phương tây, gần như nắm giữ 80% thị trường.
Hai là các ngành nghề trung y dược phương đông. Bên này vàng thau lẫn lộ xen lẫn không ít các quốc gia nhỏ phương đông.
Ông Hoàng vừa nghe liền cho rằng lực cản đến từ các ông trùm dược phẩm phương tây. Bọn họ sẽ không cho phép loại thuốc như thuốc thần xuất hiện trên thị trường. Bởi vì nó sẽ trực tiếp lật đổ tình thế hiện nay của ngành dược phẩm.
“Không phải.” Liễu Thành Đài tung tin bất ngờ: “Lực cản không đến từ bên ngoài, mà đến từ bên trong. Bệnh viện trung ương muốn mua đơn thuốc của sư phụ cháu, còn đưa ra lời mời hợp tác. Sau khi bị sư phụ cháu từ chối, bọn họ ghi hận trong lòng, cản trở đủ điều.”
Cái gì?
Nghe vậy, ông cụ Hoàng rất giật mình.
Đây là một chuyện lợi quốc lợi dân, thế mà người đầu tiên nhảy ra phản đối lại là người phe mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.