Chương 985: Diệp Phạm sửng sốt
Phúc Vương
27/05/2024
Khoảnh khắc nghe thấy cái tên Diệp Lâm từ trong miệng Tào tổng quản...
Diệp Phạm sửng sốt.
Ông cụ Diệp sửng sốt
Từ trên xuống dưới nhà họ Diệp sửng sốt.
Mọi người thật sự không thể tin nối vào tai mình, thậm chí cảm thấy Tào tổng quản đọc nhầm tên rồi.
Sao người tiếp chỉ không phải là Diệp Phạm thi đỗ tiến sĩ ghi danh bảng vàng mà lại là Diệp Lâm cơ chứ?
“Ơ kìa..” Diệp Phạm run rẩy cả người, trong lòng nặng nề đến cực điểm.
Ông ta thăm nghĩ: Chắng lẽ mấy thứ này không phải chuẩn bị cho mình sao? Một nhà họ Diệp nho nhỏ có người nào ghê gớm hơn mình nữa sao?
Còn ông cụ Diệp thì sau cơn sửng sốt, không nhịn được mà hít hà một hơi.
Chẳng lẽ lúc nãy Tào tổng quản không gọi nhầm người, ông ta nói mình có một đứa cháu trai giỏi chính là Diệp Lâm?
“Trời ạ!” Ông cụ Diệp chợt cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Không biết trong khoảng thời gian Diệp Lâm biến mất, Diệp Lâm đã làm chuyện lớn gì mà được triều đình phong thưởng?
Sau đó, Tào tổng quản bắt đầu đọc thánh chỉ.
Diệp Lâm có công bảo vệ tổ quốc, triều định ban thưởng trăm lượng vàng, nghìn cân bạc, chia một nửa quà tặng của Cao Câu Ly đưa vào Diệp phủ, bao gồm lăng la tơ lụa, thiên tài địa bảo... đồng thời ban bảng hiệu quang vinh treo trong từ đường gia tộc để thể hiện vinh quang.
Tào tổng quản đọc thánh chỉ xong, Diệp Lâm đi lên nhận thánh chỉ.
Tào tổng quản cười bắt chuyện với Diệp Lâm: “Diệp đại nhân, hiện giờ cậu đã là quan tam phẩm, quản lý Sở Trấn yêu, triều đình vô cùng coi trọng cậu.”
“Nếu cậu có nhu cầu hoặc không đủ người thì có. thể nói với bên trên bất cứ lúc nào, triều đình nhất định sẽ đốc sức ủng hộ cậu.”
“Bởi vì đây là chuyện liên quan đến xã tắc, chỉ mong Diệp đại nhân đảm nhiệm nhiều việc, coi trọng nhiều hơn.”
Cái gì?
Quan tam phẩm, quản lý Sở Trấn yêu?
Sau khi nghe xong lời nói của Tào tổng quản, đám người nhà họ Diệp đều giật mình.
Tam phẩm! Là quan tam phẩm đấy nha!
Bình thường bọn họ suy nghĩ cũng không dám suy nghĩ nào ngờ nhà họ Diệp bọn họ thật sự ra rồng ra phượng!
Diệp Phạm nghe vậy thì lại run rẩy cả người
“Sở Trấn yêu? Đây là bộ môn mà mình suýt nữa bị điều đến mà?”
Nếu Diệp Phạm trẻ hơn mười mấy tuổi thì có khi sẽ bị điều đi Sở Trấn yêu.
Nhưng vì ông ta lớn tuổi rồi, bảo ông ta đi hàng yêu trừ ma, chắc là chẳng làm được gì, nên mới bị điều đi Quốc Tử Giám.
“Cậu ta.. cậu ta chính là sở trưởng mới nhậm chức của Sở Trấn yêu hả? Anh hùng hộ quốc?”
“Má ơi!” Diệp Phạm toát mồ hôi lạnh đầy người, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Mình chỉ là một quan bát phẩm, còn suýt nữa là thành cấp dưới của đối phương, bây giờ lại không biết tự lượng sức mình chạy tới nhà họ Diệp tranh đoạt chức vị gia chủ?
Ông cụ Diệp già lẩm cẩm hay là cố ý chơi mình vậy?
Diệp Phạm sửng sốt.
Ông cụ Diệp sửng sốt
Từ trên xuống dưới nhà họ Diệp sửng sốt.
Mọi người thật sự không thể tin nối vào tai mình, thậm chí cảm thấy Tào tổng quản đọc nhầm tên rồi.
Sao người tiếp chỉ không phải là Diệp Phạm thi đỗ tiến sĩ ghi danh bảng vàng mà lại là Diệp Lâm cơ chứ?
“Ơ kìa..” Diệp Phạm run rẩy cả người, trong lòng nặng nề đến cực điểm.
Ông ta thăm nghĩ: Chắng lẽ mấy thứ này không phải chuẩn bị cho mình sao? Một nhà họ Diệp nho nhỏ có người nào ghê gớm hơn mình nữa sao?
Còn ông cụ Diệp thì sau cơn sửng sốt, không nhịn được mà hít hà một hơi.
Chẳng lẽ lúc nãy Tào tổng quản không gọi nhầm người, ông ta nói mình có một đứa cháu trai giỏi chính là Diệp Lâm?
“Trời ạ!” Ông cụ Diệp chợt cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Không biết trong khoảng thời gian Diệp Lâm biến mất, Diệp Lâm đã làm chuyện lớn gì mà được triều đình phong thưởng?
Sau đó, Tào tổng quản bắt đầu đọc thánh chỉ.
Diệp Lâm có công bảo vệ tổ quốc, triều định ban thưởng trăm lượng vàng, nghìn cân bạc, chia một nửa quà tặng của Cao Câu Ly đưa vào Diệp phủ, bao gồm lăng la tơ lụa, thiên tài địa bảo... đồng thời ban bảng hiệu quang vinh treo trong từ đường gia tộc để thể hiện vinh quang.
Tào tổng quản đọc thánh chỉ xong, Diệp Lâm đi lên nhận thánh chỉ.
Tào tổng quản cười bắt chuyện với Diệp Lâm: “Diệp đại nhân, hiện giờ cậu đã là quan tam phẩm, quản lý Sở Trấn yêu, triều đình vô cùng coi trọng cậu.”
“Nếu cậu có nhu cầu hoặc không đủ người thì có. thể nói với bên trên bất cứ lúc nào, triều đình nhất định sẽ đốc sức ủng hộ cậu.”
“Bởi vì đây là chuyện liên quan đến xã tắc, chỉ mong Diệp đại nhân đảm nhiệm nhiều việc, coi trọng nhiều hơn.”
Cái gì?
Quan tam phẩm, quản lý Sở Trấn yêu?
Sau khi nghe xong lời nói của Tào tổng quản, đám người nhà họ Diệp đều giật mình.
Tam phẩm! Là quan tam phẩm đấy nha!
Bình thường bọn họ suy nghĩ cũng không dám suy nghĩ nào ngờ nhà họ Diệp bọn họ thật sự ra rồng ra phượng!
Diệp Phạm nghe vậy thì lại run rẩy cả người
“Sở Trấn yêu? Đây là bộ môn mà mình suýt nữa bị điều đến mà?”
Nếu Diệp Phạm trẻ hơn mười mấy tuổi thì có khi sẽ bị điều đi Sở Trấn yêu.
Nhưng vì ông ta lớn tuổi rồi, bảo ông ta đi hàng yêu trừ ma, chắc là chẳng làm được gì, nên mới bị điều đi Quốc Tử Giám.
“Cậu ta.. cậu ta chính là sở trưởng mới nhậm chức của Sở Trấn yêu hả? Anh hùng hộ quốc?”
“Má ơi!” Diệp Phạm toát mồ hôi lạnh đầy người, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Mình chỉ là một quan bát phẩm, còn suýt nữa là thành cấp dưới của đối phương, bây giờ lại không biết tự lượng sức mình chạy tới nhà họ Diệp tranh đoạt chức vị gia chủ?
Ông cụ Diệp già lẩm cẩm hay là cố ý chơi mình vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.