Chương 616: Diệp tiên sinh!
Phúc Vương
21/03/2024
Cái cảnh trước mắt chính là cảnh mà Diệp Lâm muốn thấy.
“Y học hiện đại mới có bốn trăm năm lịch sử. Còn trung y dược thì đã có hơn nghìn năm lịch sử và kinh nghiệm. Ánh sáng từ cỏ mục mơ tưởng tranh sáng với ánh trăng!”
“Những thứ mà tổ tiên để lại, chỉ cần chúng ta tùy tiện tìm hiểu, đều sẽ là một sự tồn tại gây chấn động cho cả thế giới. Có điều, quốc gia chúng ta đã trải qua rất nhiều tai nạn, rất nhiều thứ cũng vì vậy mà không còn truyền thừa.”
“Thời gian không đợi tôi! Tôi đã có được truyền thừa, vậy thì tôi phải có trách nhiệm làm rạng rỡ truyền thừa! Tây y dược ở chỗ chúng ta kiếm tiền lâu rồi, cũng đã đến lúc cho nó biến mất rồi!”
“Từ nay về sau, tấn công và phòng thủ sẽ thay đổi, một ngày nào đó cờ đỏ sế tung bay khắp toàn cầu, và thế giới sẽ chứng kiến sự quật khởi huy hoàng của Viêm Hạ tai”
Lời nói đầy nhiệt huyết của Diệp Lâm lập tức dẫn tới sự đồng cảm của mọi người.
Mọi người thầm nghĩ: Đúng vậy, Đại Hạ đã ngủ say lâu lắm rồi. Vận mệnh quốc gia đã đến, ai cũng không thể ngăn cản sự thức tỉnh của hùng sư phương đông.
Giờ phút này, Nghiêm Kỳ Học cũng kích động đến mức chảy nước mắt, hô lên: “Trời phù hộ Đại Hạ! Trời phù hộ Đại Hại”.
Những người thuộc thế hệ trước dù có phải trải qua nghèo túng yếu đuối thì cũng cắn răng kiên trì đi tới. Một đường đi gian khổ, đám già bọn họ rõ ràng hơn bất cứ ai.
Hiện nay, tuy rằng Đại Hạ đang lúc phồn thịnh, nhưng mà vẫn còn thiếu sản phảm chính mang tính cạnh tranh.
Các nước phương tây làm giàu quốc gia băng khoa học kỹ thuật, đồng thời chặn hết mọi nghiên cứu liên quan để hạn chế sự phát triển khoa học kỹ thuật ở các nước phương đông.
Nhưng mà, Đại Hạ phương đông cũng có thứ mà các nước phương tây không có. Đó chính là kết tinh trí tuệ do tổ tiên truyền lại.
Nghiêm Kỳ Học cho rằng chỉ với đan dược của Diệp Lâm thôi là đủ để đảo. lộn hệ thống y tế hiện nay, thậm chí có thể dùng nó để làm lợi thế.
Muốn thuốc thần hả?
Dùng tiền mua là chưa đủ, còn phải dùng kỹ thuật đổi nữa mới đủ!
Nghiêm Kỳ Học càng nghĩ càng kích động, thậm chí cảm thấy mình không phải đang nắm đan dược, mà là đang nắm quân cờ quan trọng liên quan đến vận mệnh quốc gia.
“Diệp tiên sinh!” Lúc này, có người đột nhiên lo lắng, bất an nói: “Các nước phương tây dù có ra vẻ văn minh thì bản chất vẫn là cướp đoạt!”
“Tục ngữ nói bình thường không có tội, mang ngọc mới có tội!”
“Hiện giờ chúng ta có được thuốc thần, tạm thời không nói đến chuyện muốn xuất khẩu nước ngoài là phải thông qua những quy định liên quan, chỉ nói đến chuyện nếu lỡ bọn họ lại nảy sinh ý định cướp đoạt, muốn chiếm làm của riêng, thì phải xử lý thế nào đây?”
Ông Khâu cũng nói: “Đúng vậy. Lỡ như người nước ngoài trộm đơn thuốc. hoặc là bắt chước bán thuốc giả thì phải làm sao?”
Nghe vậy, Diệp Lâm cười cười. Anh tất nhiên đã nghĩ đến mấy vấn đề này rồi.
“Các vị không cần lo lắng.” Diệp Lâm nói: “Phương tây phát triển khoa học kỹ thuật được vài trăm năm rồi, chúng ta dù có tốn mấy chục năm thì cũng chưa chắc theo kịp. Cùng lý, các vị cho rằng trung y dược nước ta phát triển hơn một nghìn năm, có thể dễ dàng bị đám người kia học theo hay sao?”
“Nói thật cho các vị biết, khắp thiên hạ chỉ có hai người có thể luyện chế ra viên Hỗn Nguyên Đan trong tay các vị. Nếu không có tôi thì dù bọn họ có lấy được đơn thuốc, thậm chí lấy hết dây chuyền sản xuất, cũng chẳng làm được cái gì”
Nghe vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên, trong đó có khá nhiều người định
làm thuốc giả cũng sôi nổi rút lại ý định này của mình.
“Về phần bọn họ muốn đoạt hoặc là muốn tăng thêm quy định, thì tôi đây chỉ có một câu.”
Nói đến đây, Diệp Lâm chợt thay đổi sắc mặt: “Nếu bọn họ dám chiến thì tôi sẽ tiếp chiến!”
“Trăm năm trước, phương tây có thể dùng súng và pháo ngăn chặn biên giới chúng ta. Đến tận bây giờ, một người một kiếm tôi, cũng có thể chém ra biên giới phương tây.”
“Y học hiện đại mới có bốn trăm năm lịch sử. Còn trung y dược thì đã có hơn nghìn năm lịch sử và kinh nghiệm. Ánh sáng từ cỏ mục mơ tưởng tranh sáng với ánh trăng!”
“Những thứ mà tổ tiên để lại, chỉ cần chúng ta tùy tiện tìm hiểu, đều sẽ là một sự tồn tại gây chấn động cho cả thế giới. Có điều, quốc gia chúng ta đã trải qua rất nhiều tai nạn, rất nhiều thứ cũng vì vậy mà không còn truyền thừa.”
“Thời gian không đợi tôi! Tôi đã có được truyền thừa, vậy thì tôi phải có trách nhiệm làm rạng rỡ truyền thừa! Tây y dược ở chỗ chúng ta kiếm tiền lâu rồi, cũng đã đến lúc cho nó biến mất rồi!”
“Từ nay về sau, tấn công và phòng thủ sẽ thay đổi, một ngày nào đó cờ đỏ sế tung bay khắp toàn cầu, và thế giới sẽ chứng kiến sự quật khởi huy hoàng của Viêm Hạ tai”
Lời nói đầy nhiệt huyết của Diệp Lâm lập tức dẫn tới sự đồng cảm của mọi người.
Mọi người thầm nghĩ: Đúng vậy, Đại Hạ đã ngủ say lâu lắm rồi. Vận mệnh quốc gia đã đến, ai cũng không thể ngăn cản sự thức tỉnh của hùng sư phương đông.
Giờ phút này, Nghiêm Kỳ Học cũng kích động đến mức chảy nước mắt, hô lên: “Trời phù hộ Đại Hạ! Trời phù hộ Đại Hại”.
Những người thuộc thế hệ trước dù có phải trải qua nghèo túng yếu đuối thì cũng cắn răng kiên trì đi tới. Một đường đi gian khổ, đám già bọn họ rõ ràng hơn bất cứ ai.
Hiện nay, tuy rằng Đại Hạ đang lúc phồn thịnh, nhưng mà vẫn còn thiếu sản phảm chính mang tính cạnh tranh.
Các nước phương tây làm giàu quốc gia băng khoa học kỹ thuật, đồng thời chặn hết mọi nghiên cứu liên quan để hạn chế sự phát triển khoa học kỹ thuật ở các nước phương đông.
Nhưng mà, Đại Hạ phương đông cũng có thứ mà các nước phương tây không có. Đó chính là kết tinh trí tuệ do tổ tiên truyền lại.
Nghiêm Kỳ Học cho rằng chỉ với đan dược của Diệp Lâm thôi là đủ để đảo. lộn hệ thống y tế hiện nay, thậm chí có thể dùng nó để làm lợi thế.
Muốn thuốc thần hả?
Dùng tiền mua là chưa đủ, còn phải dùng kỹ thuật đổi nữa mới đủ!
Nghiêm Kỳ Học càng nghĩ càng kích động, thậm chí cảm thấy mình không phải đang nắm đan dược, mà là đang nắm quân cờ quan trọng liên quan đến vận mệnh quốc gia.
“Diệp tiên sinh!” Lúc này, có người đột nhiên lo lắng, bất an nói: “Các nước phương tây dù có ra vẻ văn minh thì bản chất vẫn là cướp đoạt!”
“Tục ngữ nói bình thường không có tội, mang ngọc mới có tội!”
“Hiện giờ chúng ta có được thuốc thần, tạm thời không nói đến chuyện muốn xuất khẩu nước ngoài là phải thông qua những quy định liên quan, chỉ nói đến chuyện nếu lỡ bọn họ lại nảy sinh ý định cướp đoạt, muốn chiếm làm của riêng, thì phải xử lý thế nào đây?”
Ông Khâu cũng nói: “Đúng vậy. Lỡ như người nước ngoài trộm đơn thuốc. hoặc là bắt chước bán thuốc giả thì phải làm sao?”
Nghe vậy, Diệp Lâm cười cười. Anh tất nhiên đã nghĩ đến mấy vấn đề này rồi.
“Các vị không cần lo lắng.” Diệp Lâm nói: “Phương tây phát triển khoa học kỹ thuật được vài trăm năm rồi, chúng ta dù có tốn mấy chục năm thì cũng chưa chắc theo kịp. Cùng lý, các vị cho rằng trung y dược nước ta phát triển hơn một nghìn năm, có thể dễ dàng bị đám người kia học theo hay sao?”
“Nói thật cho các vị biết, khắp thiên hạ chỉ có hai người có thể luyện chế ra viên Hỗn Nguyên Đan trong tay các vị. Nếu không có tôi thì dù bọn họ có lấy được đơn thuốc, thậm chí lấy hết dây chuyền sản xuất, cũng chẳng làm được cái gì”
Nghe vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên, trong đó có khá nhiều người định
làm thuốc giả cũng sôi nổi rút lại ý định này của mình.
“Về phần bọn họ muốn đoạt hoặc là muốn tăng thêm quy định, thì tôi đây chỉ có một câu.”
Nói đến đây, Diệp Lâm chợt thay đổi sắc mặt: “Nếu bọn họ dám chiến thì tôi sẽ tiếp chiến!”
“Trăm năm trước, phương tây có thể dùng súng và pháo ngăn chặn biên giới chúng ta. Đến tận bây giờ, một người một kiếm tôi, cũng có thể chém ra biên giới phương tây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.