Chương 870: Đoạt xá thân thể
Phúc Vương
17/04/2024
Cái gì? Nghe vậy, Ân Hồng Trang giật nảy mình.
“Ông... ông là quốc sư hả?”
Người dưới giếng tiếp tục cầu cứu: “ Mau.. mau cứu tôi ra ngoài trước đi. nếu bị phát hiện thì tôi sẽ lại bị dời sang chỗ khác...”
“Đừng lo lắng, bên ngoài không có ai hết..” Ân Hồng Trang vừa nói vừa nhảy xuống giếng, quả nhiên thấy một ông cụ mặt mày tiều tụy, gầy trơ xương, hơi thở thoi thóp, trên tay và trên chân đều có xiềng xích.
Khi thấy có người cứu mình, trong đôi mắt đục ngầu của ông cụ chợt lóe một tia sinh cơ,
“Ông... ông là quốc sư thật hả?” Ân Hồng Trang nhìn nhìn rồi cảm thấy nghỉ ngờ.
Ông cụ bị tra tấn tơi tả, không có điểm nào giống với quốc sư, rõ ràng là hai người khác nhau.
“Yêu nhân... đoạt xá thân thể của tôi.. Thân thể hiện giờ của tôi là của tên yêu nhân kia...” Ông cụ giải thích.
Quốc sư có rất nhiều môn khách, từng nhận một vị kỳ nhân hô mưa gọi gió, chuyện gì cũng làm được.
Không ngờ tốt bụng nhận người, lại dẫn tới xui xẻo, bị tên yêu nhân kia đoạt xá.
Còn quốc sư thì bị nhốt trong giếng cạn, không thấy mặt trời.
Có thể nói là gọi trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu.
Sau khi nghe ông cụ giải thích xong, Ân Hồng Trang vẫn không tin nổi, trong nhất thời có chút không tiếp thu được.
“Rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy? Ông cụ yếu ớt hỏi: “Tôi vừa nghe thấy tiếng động lạ, tưởng rằng triều đình phát hiện manh mối lại đây xét nhà, vậy nên mới dốc hết sức cầu cứu..”
“Cô bé, cô là ai vậy? Cầu xin cô cứu tôi ra ngoài trước đi, sau này tôi nhất định sẽ trả ơn cô”
Ân Hồng Trang hồi hồn lại, nói ra thân phận của mình, rồi nhanh chóng cõng ông cụ ra khỏi giếng.
Sau khi ra ngoài, ông cụ không nhịn được nữa, ghé vào lưng Ân Hồng Trang, khóc ầm lên.
“Ân phó quan, cảm ơn cô... Sau này nếu tôi có thế, nhận lại chức quốc sư thì nhất định sẽ đề bạt cô làm chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh!”
“Tạm thời đừng nói mấy chuyện này” Ân Hồng Trang không để ý cái bánh nướng lớn mà lão quốc sư vẽ cho mình. Cô ta lo lắng đám quái vật kia sẽ quay lại, nên nói: “Tôi dẫn ông đi ra khỏi đây trước đã”
“Đúng đúng đúng, đi mau đi” Ông cụ giục: “Tôi không muốn ở lại nơi quỷ quái này một giây nào nữa!”
Cho dù nơi đây từng là phủ đệ của ông ta, nhưng mà bây giờ nó đã trở thành ác mộng của ông ta
Sau đó, Ân Hồng Trang cống ông cụ ra khỏi phủ quốc sư.
Ra tới bên ngoài, cô ta vừa định liên hệ với các thành viên khác trong đội cận vệ Yến Kinh đến đón mình thì nghe ông cụ nhắc nhở: “Đợi đã! Tốt nhất là đừng tìm người của triều định. Tôi sợ mấy năm nay thế lực của tên yêu nhân kia đã trải rộng khắp nơi, lỡ tìm trúng người của bọn họ...”
“Không đâu” Ân Hồng Trang nói với giọng điệu chắc chắn: “Đội cận vệ Yến Kinh chúng tôi tuyệt đối sẽ không có vấn đề!”
Đúng lúc này, có một chiếc xe chạy chậm qua, rồi nhanh chóng lùi trở lại.
“Ông... ông là quốc sư hả?”
Người dưới giếng tiếp tục cầu cứu: “ Mau.. mau cứu tôi ra ngoài trước đi. nếu bị phát hiện thì tôi sẽ lại bị dời sang chỗ khác...”
“Đừng lo lắng, bên ngoài không có ai hết..” Ân Hồng Trang vừa nói vừa nhảy xuống giếng, quả nhiên thấy một ông cụ mặt mày tiều tụy, gầy trơ xương, hơi thở thoi thóp, trên tay và trên chân đều có xiềng xích.
Khi thấy có người cứu mình, trong đôi mắt đục ngầu của ông cụ chợt lóe một tia sinh cơ,
“Ông... ông là quốc sư thật hả?” Ân Hồng Trang nhìn nhìn rồi cảm thấy nghỉ ngờ.
Ông cụ bị tra tấn tơi tả, không có điểm nào giống với quốc sư, rõ ràng là hai người khác nhau.
“Yêu nhân... đoạt xá thân thể của tôi.. Thân thể hiện giờ của tôi là của tên yêu nhân kia...” Ông cụ giải thích.
Quốc sư có rất nhiều môn khách, từng nhận một vị kỳ nhân hô mưa gọi gió, chuyện gì cũng làm được.
Không ngờ tốt bụng nhận người, lại dẫn tới xui xẻo, bị tên yêu nhân kia đoạt xá.
Còn quốc sư thì bị nhốt trong giếng cạn, không thấy mặt trời.
Có thể nói là gọi trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu.
Sau khi nghe ông cụ giải thích xong, Ân Hồng Trang vẫn không tin nổi, trong nhất thời có chút không tiếp thu được.
“Rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy? Ông cụ yếu ớt hỏi: “Tôi vừa nghe thấy tiếng động lạ, tưởng rằng triều đình phát hiện manh mối lại đây xét nhà, vậy nên mới dốc hết sức cầu cứu..”
“Cô bé, cô là ai vậy? Cầu xin cô cứu tôi ra ngoài trước đi, sau này tôi nhất định sẽ trả ơn cô”
Ân Hồng Trang hồi hồn lại, nói ra thân phận của mình, rồi nhanh chóng cõng ông cụ ra khỏi giếng.
Sau khi ra ngoài, ông cụ không nhịn được nữa, ghé vào lưng Ân Hồng Trang, khóc ầm lên.
“Ân phó quan, cảm ơn cô... Sau này nếu tôi có thế, nhận lại chức quốc sư thì nhất định sẽ đề bạt cô làm chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh!”
“Tạm thời đừng nói mấy chuyện này” Ân Hồng Trang không để ý cái bánh nướng lớn mà lão quốc sư vẽ cho mình. Cô ta lo lắng đám quái vật kia sẽ quay lại, nên nói: “Tôi dẫn ông đi ra khỏi đây trước đã”
“Đúng đúng đúng, đi mau đi” Ông cụ giục: “Tôi không muốn ở lại nơi quỷ quái này một giây nào nữa!”
Cho dù nơi đây từng là phủ đệ của ông ta, nhưng mà bây giờ nó đã trở thành ác mộng của ông ta
Sau đó, Ân Hồng Trang cống ông cụ ra khỏi phủ quốc sư.
Ra tới bên ngoài, cô ta vừa định liên hệ với các thành viên khác trong đội cận vệ Yến Kinh đến đón mình thì nghe ông cụ nhắc nhở: “Đợi đã! Tốt nhất là đừng tìm người của triều định. Tôi sợ mấy năm nay thế lực của tên yêu nhân kia đã trải rộng khắp nơi, lỡ tìm trúng người của bọn họ...”
“Không đâu” Ân Hồng Trang nói với giọng điệu chắc chắn: “Đội cận vệ Yến Kinh chúng tôi tuyệt đối sẽ không có vấn đề!”
Đúng lúc này, có một chiếc xe chạy chậm qua, rồi nhanh chóng lùi trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.