Chương 171: Đúng là một thứ bảo bối!
Phúc Vương
08/02/2024
“Đây là pháp khí gì vậy?” Diệp Lâm tò mò hỏ: “Vì sao tôi không thấy lấy?”
“Đây là thứ mà chợ đen chúng tôi chuẩn bị cho một vị đại lão thuật pháp.” Mạnh Chu Huyền vội vàng giải thích: “Tôi chỉ giữ giùm thôi. Nếu cậu lấy đi thì tôi biết ăn nói thế nào với bên trên?”
Diệp Lâm tò mò quan sát mười tám hạt châu, phát hiện trên hạt có hoa văn phức †ạp, lực lượng giấu bên trong cũng rất bất phàm.
“Đúng là một thứ bảo bối!”
Dứt lời, Diệp Lâm búng một hạt châu ra ngoài.
Äm ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, có loại cảm giác trời sụp đất nứt! Đường ngầm trước mắt bị nổ ra một lỗ thủng lớn.
Nơi đây giống như bị đánh bom, chỗ nào cũng tan hoang.
Thấy vậy, Mạnh Chu Huyền giật nảy mình.
Không ngờ pháp khí “Định Hải Châu” lại mạnh mẽ như thế khi ở trong tay Diệp Lâm.
Chỉ một hạt châu nhỏ nhoi thôi cũng giống như đạn pháo khiến người ta sợ hãi. Hạt châu mới vừa bị búng ra quay trở lại chuỗi hạt.
Chỉ là bên ngoài hạt châu trở nên ảm đạm hơn, ngay cả hoa văn trên hạt châu cũng mờ đi.
“Hóa ra là vật phẩm tiêu hao!” Diệp Lâm gật đầu. Mỗi một lần sử dụng, lực lượng bên trong hạt châu đều sẽ giảm bớt một phần. Diệp Lâm đoán hạt châu dùng khoảng ba đến năm lần là sẽ hỏng.
Cuối cùng, dưới uy áp của Diệp Lâm, Mạnh Chu Huyền đành phải nói ra mười tám hạt châu được người luyện chế đặt tên là “Định Hải Châu”.
Mười tám hạt châu được xâu thành chuỗi. Một khi dùng cùng lúc cả chuỗi, thì dù là tông sư cũng phải tan xương nát thịt, uy lực mạnh đến mức khó tưởng tượng.
“Lắc tay Định Hải Châu?” Diệp Lâm vừa lòng gật đầu, cất luôn chuỗi hạt.
Diệp Lâm lựa chọn hết mười rương bảo vật, chỉ chọn được kèn rồng, bảo gương, hộp kiếm Vô Tẫn, lắc tay Định Hải Châu và rất nhiều thiên tài địa bảo khác.
Diệp Lâm lấy được thứ mình muốn lấy, được mùa đi về.
“Diệp Côn Lôn!”
“Cậu muốn lấy bao nhiêu đồ cũng được, nhưng mà phải để Định Hải Châu lại!” p
“Diệp Côn Lôn! Cậu quay lại cho tôi! Quay lại đi
Mạnh Chu Huyền nhìn theo bóng dáng xa dần của Diệp Lâm rồi đau khổ cầu xin, mặt xám như tro tàn.
Giờ phút này, ở một đầu đường ngầm khác. Kim Lũ Y và A Đạt đang đánh với nhau.
Trường thương trong tay A Đạt cực kì uy mãnh. Anh ta cũng dùng thương pháp †rong quân, mỗi một chiêu thức đều có khí thế quét ngang nghìn quân.
Thương chính là vua của các loại vũ khí.
Rất nhanh sau đó, trường thương trong tay A Đạt đã áp chế được đao trong tay Kim Lũ Y.
Nếu trong tình huống bình thường, với thực lực của Kim Lũ Y, cho dù có mười A Đạt thì cũng không phải là đối thủ của cô.
“Đây là thứ mà chợ đen chúng tôi chuẩn bị cho một vị đại lão thuật pháp.” Mạnh Chu Huyền vội vàng giải thích: “Tôi chỉ giữ giùm thôi. Nếu cậu lấy đi thì tôi biết ăn nói thế nào với bên trên?”
Diệp Lâm tò mò quan sát mười tám hạt châu, phát hiện trên hạt có hoa văn phức †ạp, lực lượng giấu bên trong cũng rất bất phàm.
“Đúng là một thứ bảo bối!”
Dứt lời, Diệp Lâm búng một hạt châu ra ngoài.
Äm ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, có loại cảm giác trời sụp đất nứt! Đường ngầm trước mắt bị nổ ra một lỗ thủng lớn.
Nơi đây giống như bị đánh bom, chỗ nào cũng tan hoang.
Thấy vậy, Mạnh Chu Huyền giật nảy mình.
Không ngờ pháp khí “Định Hải Châu” lại mạnh mẽ như thế khi ở trong tay Diệp Lâm.
Chỉ một hạt châu nhỏ nhoi thôi cũng giống như đạn pháo khiến người ta sợ hãi. Hạt châu mới vừa bị búng ra quay trở lại chuỗi hạt.
Chỉ là bên ngoài hạt châu trở nên ảm đạm hơn, ngay cả hoa văn trên hạt châu cũng mờ đi.
“Hóa ra là vật phẩm tiêu hao!” Diệp Lâm gật đầu. Mỗi một lần sử dụng, lực lượng bên trong hạt châu đều sẽ giảm bớt một phần. Diệp Lâm đoán hạt châu dùng khoảng ba đến năm lần là sẽ hỏng.
Cuối cùng, dưới uy áp của Diệp Lâm, Mạnh Chu Huyền đành phải nói ra mười tám hạt châu được người luyện chế đặt tên là “Định Hải Châu”.
Mười tám hạt châu được xâu thành chuỗi. Một khi dùng cùng lúc cả chuỗi, thì dù là tông sư cũng phải tan xương nát thịt, uy lực mạnh đến mức khó tưởng tượng.
“Lắc tay Định Hải Châu?” Diệp Lâm vừa lòng gật đầu, cất luôn chuỗi hạt.
Diệp Lâm lựa chọn hết mười rương bảo vật, chỉ chọn được kèn rồng, bảo gương, hộp kiếm Vô Tẫn, lắc tay Định Hải Châu và rất nhiều thiên tài địa bảo khác.
Diệp Lâm lấy được thứ mình muốn lấy, được mùa đi về.
“Diệp Côn Lôn!”
“Cậu muốn lấy bao nhiêu đồ cũng được, nhưng mà phải để Định Hải Châu lại!” p
“Diệp Côn Lôn! Cậu quay lại cho tôi! Quay lại đi
Mạnh Chu Huyền nhìn theo bóng dáng xa dần của Diệp Lâm rồi đau khổ cầu xin, mặt xám như tro tàn.
Giờ phút này, ở một đầu đường ngầm khác. Kim Lũ Y và A Đạt đang đánh với nhau.
Trường thương trong tay A Đạt cực kì uy mãnh. Anh ta cũng dùng thương pháp †rong quân, mỗi một chiêu thức đều có khí thế quét ngang nghìn quân.
Thương chính là vua của các loại vũ khí.
Rất nhanh sau đó, trường thương trong tay A Đạt đã áp chế được đao trong tay Kim Lũ Y.
Nếu trong tình huống bình thường, với thực lực của Kim Lũ Y, cho dù có mười A Đạt thì cũng không phải là đối thủ của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.