Chương 551: Đúng là thần kỳ!
Phúc Vương
20/03/2024
“Hả?”
Mọi người nghe vậy lập vô cùng bối Chém thêm một nhát nữa?
Đây là cách điều trị gì vậy?
Họ muốn chữa lành chứ không phải tạo ra những vết thương mới!
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của mọi người, Diệp Lâm kiên nhãn giải thích.
“Vết thương do thanh đao này gây ra quả thực khác với các vết đao kiếm thông thường.”
“Sở dĩ vết thương không thể lành lại, thậm chí còn lan rộng là vì sức mạnh kì lạ trong lưỡi đao đã tràn ra và dính chặt vào vết thương.”
“Nếu không loại bỏ sức mạnh đó, vết thương sẽ khó có thể lành lại!” Nghe đến đây, mọi người lại một lần nữa sửng sốt.
Không ngờ vết chém nhỏ này lại quái dị và khó đề phòng như vậy. “Yêu đao này quả nhiên là tà ác!” Giang Lãng lắc đầu, sợ hãi nói.
Giang Hải Đào bối rối hỏi: “Vậy làm thế nào để loại bỏ sức mạnh dính trên vết thương? Chém thêm một nhát có thể giết chết nó sao?”
“Ha ha!” Diệp Lâm cười nói: “Không thể nói là chém chết nó được, mà là cắt thêm một chút theo vết đao chém, sau đó dùng thanh đao này hút dị năng kia vào trong đao!”
“Bây giờ tôi có thể tạm thời áp chế sức mạnh kia, cũng có thể thu hồi được nó.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hóa ra là vậy!
Giang Lãng vội vàng nói: “Không thể chậm trễ nữa, chúng ta mau thu hồi sức mạnh đó thôi!”
Diệp Lâm nhìn Giang Vệ Quốc.
Giang Vệ Quốc cũng gật đầu: “Cậu Diệp, tôi tin cậu, cậu cứ làm đi. Đừng nói là một đao, cho dù mười tám đao tôi cũng sẽ không cau mày.”
Ngay lập tức.
Diệp Lâm không hề lãng phí thời gian, sau khi Giang Vệ Quốc ngồi xuống, anh lập tức tiến hành châm cứu.
“Tôi sẽ châm cứu để giảm đau và cầm máu thay cho gây mê.” Sau đó, anh lần lượt đâm những chiếc kim bạc vào chỗ gần vết thương. Giang Vệ Quốc cảm thấy lưng tê dại, quả nhiên không có chút đau đớn nào.
Căn bệnh đau lưng đeo bám ông ta hơn chục năm nay đã biến mất một cách kỳ diệu.
Sau đó, Diệp Lâm lấy yêu đao ra, chậm rãi rạch theo vết thương.
Lưỡi dao chạm đến đâu, da chỗ đó đều bị xé toạc, dịch đặc và mùi hôi thối từ bên trong tràn ra.
Đồng thời, Diệp Lâm cũng áp chế sức mạnh kỳ dị bên trong lưỡi đao, dân dần hấp thu toàn bộ sức mạnh còn sót lại trong vết thương.
Vào lúc hai nguồn sức mạnh hội tụ, muốn thoát khỏi sự đàn áp của Di
, sức mạnh kỳ lạ kia lại dâng lên, như Lâm.
Thấy vậy, Diệp Lâm bình tĩnh tập hợp chân khí, lần nữa áp chế nó xuống. Chẳng bao lâu sau, yêu đao đã trở nên ngoan ngoãn hơn. Vào lúc này, vết thương trên lưng Giang Vệ Quốc đã bị rạch một vòng.
Nhưng Giang Vệ Quốc lại cảm thấy rất sảng khoái, toàn thân dễ chịu, thoải mái không thể tả.
Tất nhiên, điều này là do sức mạnh kỳ lạ bám vào vết thương hơn mười năm đã bị loại bỏ hoàn toàn.
Toàn thân ông ta cũng trở nên nhẹ nhàng.
Cuối cùng, sau khi hấp thu sức mạnh kỳ lạ xong, Diệp Lâm dùng kim bạc nhẹ nhàng đóng vết thương hai bên lại.
Sau đó, anh lấy ra một viên Hỗn Nguyên Đan, nghiền thành bột rồi rắc đều lên vết thương.
Vết thương lành lại nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trong nháy mắt, vết thương trên lưng vốn rất lớn đã hoàn toàn lành lại, chỉ để lại dấu một vết sẹo mời!
“Trời!”
Chứng kiến vết thương điên cuồng lành lại, mọi người xung quanh không khỏi lần lượt kêu lên.
Đặc biệt là cha con Giang Hải Đào và Giang Lãng, cả hai đều sững sờ như thể vừa nhìn thấy một phép màu.
“Thần y, đúng là thần y!” “Không hổ danh là truyền nhân của Dược Vương!”
Sau khi quan sát một hồi, không phát hiện có phản ứng gì bất thường, Diệp Lâm mới rút kim bạc ra.
Giang Vệ Quốc không khỏi hưng phấn, toàn thân run lên. Ông ta nhanh chóng đưa tay ra và chạm vào lưng. Không khỏi ngạc nhiên kêu lên: “Vết thương... Đã lành rồi?”
“Cậu Diệp! Y thuật của cậu... Đúng là thần kỳ!”
Mọi người nghe vậy lập vô cùng bối Chém thêm một nhát nữa?
Đây là cách điều trị gì vậy?
Họ muốn chữa lành chứ không phải tạo ra những vết thương mới!
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của mọi người, Diệp Lâm kiên nhãn giải thích.
“Vết thương do thanh đao này gây ra quả thực khác với các vết đao kiếm thông thường.”
“Sở dĩ vết thương không thể lành lại, thậm chí còn lan rộng là vì sức mạnh kì lạ trong lưỡi đao đã tràn ra và dính chặt vào vết thương.”
“Nếu không loại bỏ sức mạnh đó, vết thương sẽ khó có thể lành lại!” Nghe đến đây, mọi người lại một lần nữa sửng sốt.
Không ngờ vết chém nhỏ này lại quái dị và khó đề phòng như vậy. “Yêu đao này quả nhiên là tà ác!” Giang Lãng lắc đầu, sợ hãi nói.
Giang Hải Đào bối rối hỏi: “Vậy làm thế nào để loại bỏ sức mạnh dính trên vết thương? Chém thêm một nhát có thể giết chết nó sao?”
“Ha ha!” Diệp Lâm cười nói: “Không thể nói là chém chết nó được, mà là cắt thêm một chút theo vết đao chém, sau đó dùng thanh đao này hút dị năng kia vào trong đao!”
“Bây giờ tôi có thể tạm thời áp chế sức mạnh kia, cũng có thể thu hồi được nó.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hóa ra là vậy!
Giang Lãng vội vàng nói: “Không thể chậm trễ nữa, chúng ta mau thu hồi sức mạnh đó thôi!”
Diệp Lâm nhìn Giang Vệ Quốc.
Giang Vệ Quốc cũng gật đầu: “Cậu Diệp, tôi tin cậu, cậu cứ làm đi. Đừng nói là một đao, cho dù mười tám đao tôi cũng sẽ không cau mày.”
Ngay lập tức.
Diệp Lâm không hề lãng phí thời gian, sau khi Giang Vệ Quốc ngồi xuống, anh lập tức tiến hành châm cứu.
“Tôi sẽ châm cứu để giảm đau và cầm máu thay cho gây mê.” Sau đó, anh lần lượt đâm những chiếc kim bạc vào chỗ gần vết thương. Giang Vệ Quốc cảm thấy lưng tê dại, quả nhiên không có chút đau đớn nào.
Căn bệnh đau lưng đeo bám ông ta hơn chục năm nay đã biến mất một cách kỳ diệu.
Sau đó, Diệp Lâm lấy yêu đao ra, chậm rãi rạch theo vết thương.
Lưỡi dao chạm đến đâu, da chỗ đó đều bị xé toạc, dịch đặc và mùi hôi thối từ bên trong tràn ra.
Đồng thời, Diệp Lâm cũng áp chế sức mạnh kỳ dị bên trong lưỡi đao, dân dần hấp thu toàn bộ sức mạnh còn sót lại trong vết thương.
Vào lúc hai nguồn sức mạnh hội tụ, muốn thoát khỏi sự đàn áp của Di
, sức mạnh kỳ lạ kia lại dâng lên, như Lâm.
Thấy vậy, Diệp Lâm bình tĩnh tập hợp chân khí, lần nữa áp chế nó xuống. Chẳng bao lâu sau, yêu đao đã trở nên ngoan ngoãn hơn. Vào lúc này, vết thương trên lưng Giang Vệ Quốc đã bị rạch một vòng.
Nhưng Giang Vệ Quốc lại cảm thấy rất sảng khoái, toàn thân dễ chịu, thoải mái không thể tả.
Tất nhiên, điều này là do sức mạnh kỳ lạ bám vào vết thương hơn mười năm đã bị loại bỏ hoàn toàn.
Toàn thân ông ta cũng trở nên nhẹ nhàng.
Cuối cùng, sau khi hấp thu sức mạnh kỳ lạ xong, Diệp Lâm dùng kim bạc nhẹ nhàng đóng vết thương hai bên lại.
Sau đó, anh lấy ra một viên Hỗn Nguyên Đan, nghiền thành bột rồi rắc đều lên vết thương.
Vết thương lành lại nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trong nháy mắt, vết thương trên lưng vốn rất lớn đã hoàn toàn lành lại, chỉ để lại dấu một vết sẹo mời!
“Trời!”
Chứng kiến vết thương điên cuồng lành lại, mọi người xung quanh không khỏi lần lượt kêu lên.
Đặc biệt là cha con Giang Hải Đào và Giang Lãng, cả hai đều sững sờ như thể vừa nhìn thấy một phép màu.
“Thần y, đúng là thần y!” “Không hổ danh là truyền nhân của Dược Vương!”
Sau khi quan sát một hồi, không phát hiện có phản ứng gì bất thường, Diệp Lâm mới rút kim bạc ra.
Giang Vệ Quốc không khỏi hưng phấn, toàn thân run lên. Ông ta nhanh chóng đưa tay ra và chạm vào lưng. Không khỏi ngạc nhiên kêu lên: “Vết thương... Đã lành rồi?”
“Cậu Diệp! Y thuật của cậu... Đúng là thần kỳ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.