Chương 398: Đừng lo lắng!
Phúc Vương
11/03/2024
Dù vậy, Diệp Trường Ý vẫn nói: “Vâng, tộc trưởng, tôi sẽ làm hết sức, khiến cho cả nhà họ Diệp chào cũ đón mới!”
“Hay lắm!” Diệp Lâm khen ngợi mà võ vỗ vai anh ta: “Tôi chờ tin tức tốt của
cậu. Cùng lúc đó...
Ông cụ Diệp và đám già trẻ bị đuổi ra khỏi tộc đã tìm được một nơi ở mới, chuẩn bị cho cơ hội phản công.
“Tộc trưởng, chẳng lế cứ để vậy luôn hả? Nhà họ Diệp chúng ta... cứ cho không thằng nhãi kia hả?”
Tuy rằng Diệp Lâm đã đoạt lại nhà họ Diệp, nhưng mà ở trong mắt đám đồ cổ, ông cụ Diệp vẫn là chủ một nhà và vẫn còn uy vọng.
Bọn họ tự giác tụ tập bên cạnh ông ta, đợi ông ta đưa ra suy nghĩ.
“Thật là không ngờ... Thằng nhãi kia thế mà học được một đống bản lĩnh ở trong tù? Lạ thật đấy.
Ông cụ Diệp càng nghĩ càng cảm thấy khó tin.
Ông ta nhớ lại những chuyện mới xảy ra, đứa cháu trai năm năm không thấy kia trở nên lợi hại như thế...
Ngoài nhà tù ra, ông cụ Diệp thật sự không nghĩ ra được cách giải thích nào khác nữa.
“Thôi bỏ đi, tạm thời không nói mấy chuyện này.”
Hiện giờ nó đang lên, ngay cả thế gia cổ võ cũng thua trong tay nó, chúng ta chỉ có thể tạm thời ngủ đông, tránh đi mũi nhọn thôi.”
Nghe ông cụ Diệp nói, mọi người đều sôi nổi than thở, giống như là không còn đường xoay chuyển nữa.
“Ha ha...” Thấy vậy, ông cụ Diệp cười lạnh lùng: “Các vị đừng vội thở dài, tôi còn chưa nói xong mài”
Nghe vậy, mọi người sốt ruột hỏi: úp úp úp mở mở nữa vậy!”
Tộc trưởng, đã tới lúc nào rồi mà ông còn “Ông còn diệu kế gì nữa, mau nói cho chúng tôi biết đi! Chúng tôi thật sự không cam lòng, nuốt không trôi cơn tức này!” Ông cụ Diệp từ tốn nói: “Thằng nhãi kia muốn nhà họ Diệp, vậy cứ tạm thời giao cho nó đi. Chỉ là các vị đừng quên, quyền lực thật sự của nhà họ Diệp đang nằm trong tay tôi!”
“Thậm chí là tài chính gia tộc, chìa khóa, mật khẩu, tất cả đều ở chỗ tôi. Nhà họ Diệp mà nó đoạt được, chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi!”
Mọi người nghe vậy thì bừng tỉnh.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Đúng rồi, tài chính còn đang ở trong tay bọn họ! Hơn nữa, đám quản lý cấp cao trong công ty gia tộc đều do bọn họ đề bạt.
Bọn họ còn đang nắm quyền lợi, còn ngang tài ngang sức với Diệp Lâm.
“Có điều...”
Có người hỏi: “Nếu nó muốn thu quyền của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”
“Đừng lo lắng!”
Ông cụ Diệp bày ra vẻ đã tính toán xong rồi: “Chúng ta có thể dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi rồi đoạt lại tất cả!”
“Rút củi dưới đáy nồi?”
Mọi người còn chưa kịp hỏi rút củi dưới đáy nồi thế nào thì nghe Diệp Nguyên Hanh đến báo tin: “Cha, anh trai đến!”
“Là Nguyên Cát hả?”
Ông cụ Diệp nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, cười nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến! Mấu chốt của chiêu rút củi dưới đáy nồi nằm trên người con trai cả của tôi!”
“Thằng bất hiếu Diệp Lâm kia chắc là không thể ngờ được cha nó đứng bên phía tôi!”
“Hay lắm!” Diệp Lâm khen ngợi mà võ vỗ vai anh ta: “Tôi chờ tin tức tốt của
cậu. Cùng lúc đó...
Ông cụ Diệp và đám già trẻ bị đuổi ra khỏi tộc đã tìm được một nơi ở mới, chuẩn bị cho cơ hội phản công.
“Tộc trưởng, chẳng lế cứ để vậy luôn hả? Nhà họ Diệp chúng ta... cứ cho không thằng nhãi kia hả?”
Tuy rằng Diệp Lâm đã đoạt lại nhà họ Diệp, nhưng mà ở trong mắt đám đồ cổ, ông cụ Diệp vẫn là chủ một nhà và vẫn còn uy vọng.
Bọn họ tự giác tụ tập bên cạnh ông ta, đợi ông ta đưa ra suy nghĩ.
“Thật là không ngờ... Thằng nhãi kia thế mà học được một đống bản lĩnh ở trong tù? Lạ thật đấy.
Ông cụ Diệp càng nghĩ càng cảm thấy khó tin.
Ông ta nhớ lại những chuyện mới xảy ra, đứa cháu trai năm năm không thấy kia trở nên lợi hại như thế...
Ngoài nhà tù ra, ông cụ Diệp thật sự không nghĩ ra được cách giải thích nào khác nữa.
“Thôi bỏ đi, tạm thời không nói mấy chuyện này.”
Hiện giờ nó đang lên, ngay cả thế gia cổ võ cũng thua trong tay nó, chúng ta chỉ có thể tạm thời ngủ đông, tránh đi mũi nhọn thôi.”
Nghe ông cụ Diệp nói, mọi người đều sôi nổi than thở, giống như là không còn đường xoay chuyển nữa.
“Ha ha...” Thấy vậy, ông cụ Diệp cười lạnh lùng: “Các vị đừng vội thở dài, tôi còn chưa nói xong mài”
Nghe vậy, mọi người sốt ruột hỏi: úp úp úp mở mở nữa vậy!”
Tộc trưởng, đã tới lúc nào rồi mà ông còn “Ông còn diệu kế gì nữa, mau nói cho chúng tôi biết đi! Chúng tôi thật sự không cam lòng, nuốt không trôi cơn tức này!” Ông cụ Diệp từ tốn nói: “Thằng nhãi kia muốn nhà họ Diệp, vậy cứ tạm thời giao cho nó đi. Chỉ là các vị đừng quên, quyền lực thật sự của nhà họ Diệp đang nằm trong tay tôi!”
“Thậm chí là tài chính gia tộc, chìa khóa, mật khẩu, tất cả đều ở chỗ tôi. Nhà họ Diệp mà nó đoạt được, chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi!”
Mọi người nghe vậy thì bừng tỉnh.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Đúng rồi, tài chính còn đang ở trong tay bọn họ! Hơn nữa, đám quản lý cấp cao trong công ty gia tộc đều do bọn họ đề bạt.
Bọn họ còn đang nắm quyền lợi, còn ngang tài ngang sức với Diệp Lâm.
“Có điều...”
Có người hỏi: “Nếu nó muốn thu quyền của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”
“Đừng lo lắng!”
Ông cụ Diệp bày ra vẻ đã tính toán xong rồi: “Chúng ta có thể dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi rồi đoạt lại tất cả!”
“Rút củi dưới đáy nồi?”
Mọi người còn chưa kịp hỏi rút củi dưới đáy nồi thế nào thì nghe Diệp Nguyên Hanh đến báo tin: “Cha, anh trai đến!”
“Là Nguyên Cát hả?”
Ông cụ Diệp nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, cười nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến! Mấu chốt của chiêu rút củi dưới đáy nồi nằm trên người con trai cả của tôi!”
“Thằng bất hiếu Diệp Lâm kia chắc là không thể ngờ được cha nó đứng bên phía tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.