Chương 667: Dứt lời
Phúc Vương
28/03/2024
“Tộc trưởng nhà họ Ninh, Ninh Tranh Vanh!”
Dứt lời, thân hình của ông Ninh giống như một cái lò xo, lập tức nhảy vào sàn đầu.
Đột nhiên, hiện trường lại trở nên xáo động! “Xong rồi, xong rồi! Võ cổ giả nóng máu thật rồi!”
“Trời ạ! Tộc trưởng nhà họ Ninh đích thân ra trận? Họ đang muốn kết thúc rồi saol”
“Cũng không có gì lạ, thanh niên họ Diệp đó đã liên tiếp giết chết bốn võ cổ giả trẻ tuổi của họ. Nếu cứ tiếp tục giết chóc như vậy, thế hệ trẻ của thất tộc có lẽ sẽ bị giết hết!”
Tình hình tại hiện trường đã thay đổi đáng kể!
Trước khi cuộc thi bắt đầu, không ai có thể ngờ rằng Diệp Lâm có thể thắng liên tiếp ba trận, chứ đừng nói đến việc anh ép được tộc trưởng của một gia tộc
võ cổ phải đích thân chiến đấu.
Lúc này, mọi người trong bảy gia tộc võ cổ đều sửng sốt, họ không ngờ người đứng đầu nhà họ Ninh lại quyết đoán như vậy.
“Ông Ninh, ông... Ông nên chú ý thân phận của mình!” Mọi người trong thất tộc ngập ngừng lên tiếng, cảm thấy có chút xấu hổ.
Tục ngữ có câu, đầu có thể rơi nhưng danh tiếng không thể mất!
Dù sao ông ta cũng là một trong những tộc trưởng của thất tộc, sao có thể mất kiểm soát như vậy, tự mình quyết định chuyện này mà không bàn bạc với mọi người?
Vốn dĩ, việc thất tộc hợp sức đánh với một người đã là điều rất vô lý rồi.
Tuy nhiên, dù là thay phiên nhau hay chiến đấu theo nhóm, họ vẫn không thể đánh bại được đối thủ, điều đó càng nhục nhã hơn.
Hiện tại, ngay cả tộc trưởng của thất tộc cũng đích thân xuất hiện, cho dù cuối cùng ông ta có thắng cũng chỉ là một thắng lợi thảm hại, hoàn toàn mất mặt!
“Thân phận cái gì?”
Ninh Tranh Vanh không thèm quan tâm.
“Tôi chỉ biết để tên nhóc kia giết người của mình, như vậy mới là xấu hổi”
“Võ cổ chúng ta bị thế tục chèn ép từ khi nào vậy?”
“Võ cổ không thể bị xúc phạm! Nhưng tên nhóc này đang chà đạp tôn nghiêm của võ cổ chúng ta, leo lên đầu lên cổ chúng ta!”
Sự thật thì mất lòng!
Lời nói của Ninh Tranh Vanh khiến mọi người trong thất tộc đều không thốt nên lời.
Và sự việc quả thực đúng như lời ông ta nói.
Cho dù người của thất tộc có cố gắng giải thích thế nào thì trước mặt mọi người, trận chiến ngày hôm nay có thể nói là một sự sỉ nhục.
Ninh Tranh Vanh thà từ bỏ bộ mặt già nua của mình cũng phải tự tay giết chết tên nhóc họ Diệp kia.
Đây không chỉ là để trả thù mối hận thù của một tộc mà còn là để khôi phục một phần tôn nghiêm của thất tộc.
“Thất tộc vẫn chưa thối nát đến mức để một tên nhóc người thường tàn sát đâu!”
Ninh Tranh Vanh vung tay, hô lên: “Đưa kiếm của tôi tới đây!”
Các tộc nhân phía dưới nhanh chóng đem thanh bảo kiếm trấn thủ của nhà họ Ninh lên.
Trạm Lô Kiếm!
Ninh Tranh Vanh rút kiếm trong tay ra, kiếm quang lưu chuyển, khí huyết tràn rat
Thoạt nhìn đã biết là một thanh bảo kiếm vô song! Thanh kiếm này được chế tạo bởi thợ rèn cổ xưa Âu Dã Tử, người đã tập hợp tinh hoa của đất trời để rèn ra năm thanh thần kiếm, đó là: Trạm Lô, Thuần Quân,
Thắng Tà, Ngư Tràng và Cự Khuyết.
Năm thanh kiếm này đã được nhà họ Ninh thu thập thành công và trở thành bảo vật trấn thủ gia truyền của họ.
Trong số đó, Cự Khuyết Kiếm đã bị Diệp Lâm cướp đi khỏi tay Ninh Tùng Sơn của nhà họ Ninh.
“Tên nhóc khốn khiếp, cậu đã giết em họ của tôi là Ninh
Tùng Sơn, sau đó cướp đi bảo vật gia truyền của nhà họ Ninh, thanh Cự Khuyết Kiếm,
mối thù này không thể bỏ qua được!”
“Hôm nay giữa nhà họ Ninh và cậu, chỉ một người có thể sống sót rời khỏi nơi này!”
Ông ta vừa dứt lời, bên dưới đã có người lên tiếng phụ họa. “Ông Ninh nói hay lắm!” “Thăng làm vua, thua làm giặc! Việc gì phải quan tâm quy tắc, thân phận gì?”
“Hôm nay thất tộc chúng ta đã bị ép đến mức này rồi, không thể chịu thua được!”
“Tôi cũng giúp ông một tay!” Dứt lời, một ông già khác cũng nhảy lên võ đài.
Người này không ai khác chính là Yến Dịch Thủy, tộc trưởng nhà họ Yến thuộc thất tộc!
Dứt lời, thân hình của ông Ninh giống như một cái lò xo, lập tức nhảy vào sàn đầu.
Đột nhiên, hiện trường lại trở nên xáo động! “Xong rồi, xong rồi! Võ cổ giả nóng máu thật rồi!”
“Trời ạ! Tộc trưởng nhà họ Ninh đích thân ra trận? Họ đang muốn kết thúc rồi saol”
“Cũng không có gì lạ, thanh niên họ Diệp đó đã liên tiếp giết chết bốn võ cổ giả trẻ tuổi của họ. Nếu cứ tiếp tục giết chóc như vậy, thế hệ trẻ của thất tộc có lẽ sẽ bị giết hết!”
Tình hình tại hiện trường đã thay đổi đáng kể!
Trước khi cuộc thi bắt đầu, không ai có thể ngờ rằng Diệp Lâm có thể thắng liên tiếp ba trận, chứ đừng nói đến việc anh ép được tộc trưởng của một gia tộc
võ cổ phải đích thân chiến đấu.
Lúc này, mọi người trong bảy gia tộc võ cổ đều sửng sốt, họ không ngờ người đứng đầu nhà họ Ninh lại quyết đoán như vậy.
“Ông Ninh, ông... Ông nên chú ý thân phận của mình!” Mọi người trong thất tộc ngập ngừng lên tiếng, cảm thấy có chút xấu hổ.
Tục ngữ có câu, đầu có thể rơi nhưng danh tiếng không thể mất!
Dù sao ông ta cũng là một trong những tộc trưởng của thất tộc, sao có thể mất kiểm soát như vậy, tự mình quyết định chuyện này mà không bàn bạc với mọi người?
Vốn dĩ, việc thất tộc hợp sức đánh với một người đã là điều rất vô lý rồi.
Tuy nhiên, dù là thay phiên nhau hay chiến đấu theo nhóm, họ vẫn không thể đánh bại được đối thủ, điều đó càng nhục nhã hơn.
Hiện tại, ngay cả tộc trưởng của thất tộc cũng đích thân xuất hiện, cho dù cuối cùng ông ta có thắng cũng chỉ là một thắng lợi thảm hại, hoàn toàn mất mặt!
“Thân phận cái gì?”
Ninh Tranh Vanh không thèm quan tâm.
“Tôi chỉ biết để tên nhóc kia giết người của mình, như vậy mới là xấu hổi”
“Võ cổ chúng ta bị thế tục chèn ép từ khi nào vậy?”
“Võ cổ không thể bị xúc phạm! Nhưng tên nhóc này đang chà đạp tôn nghiêm của võ cổ chúng ta, leo lên đầu lên cổ chúng ta!”
Sự thật thì mất lòng!
Lời nói của Ninh Tranh Vanh khiến mọi người trong thất tộc đều không thốt nên lời.
Và sự việc quả thực đúng như lời ông ta nói.
Cho dù người của thất tộc có cố gắng giải thích thế nào thì trước mặt mọi người, trận chiến ngày hôm nay có thể nói là một sự sỉ nhục.
Ninh Tranh Vanh thà từ bỏ bộ mặt già nua của mình cũng phải tự tay giết chết tên nhóc họ Diệp kia.
Đây không chỉ là để trả thù mối hận thù của một tộc mà còn là để khôi phục một phần tôn nghiêm của thất tộc.
“Thất tộc vẫn chưa thối nát đến mức để một tên nhóc người thường tàn sát đâu!”
Ninh Tranh Vanh vung tay, hô lên: “Đưa kiếm của tôi tới đây!”
Các tộc nhân phía dưới nhanh chóng đem thanh bảo kiếm trấn thủ của nhà họ Ninh lên.
Trạm Lô Kiếm!
Ninh Tranh Vanh rút kiếm trong tay ra, kiếm quang lưu chuyển, khí huyết tràn rat
Thoạt nhìn đã biết là một thanh bảo kiếm vô song! Thanh kiếm này được chế tạo bởi thợ rèn cổ xưa Âu Dã Tử, người đã tập hợp tinh hoa của đất trời để rèn ra năm thanh thần kiếm, đó là: Trạm Lô, Thuần Quân,
Thắng Tà, Ngư Tràng và Cự Khuyết.
Năm thanh kiếm này đã được nhà họ Ninh thu thập thành công và trở thành bảo vật trấn thủ gia truyền của họ.
Trong số đó, Cự Khuyết Kiếm đã bị Diệp Lâm cướp đi khỏi tay Ninh Tùng Sơn của nhà họ Ninh.
“Tên nhóc khốn khiếp, cậu đã giết em họ của tôi là Ninh
Tùng Sơn, sau đó cướp đi bảo vật gia truyền của nhà họ Ninh, thanh Cự Khuyết Kiếm,
mối thù này không thể bỏ qua được!”
“Hôm nay giữa nhà họ Ninh và cậu, chỉ một người có thể sống sót rời khỏi nơi này!”
Ông ta vừa dứt lời, bên dưới đã có người lên tiếng phụ họa. “Ông Ninh nói hay lắm!” “Thăng làm vua, thua làm giặc! Việc gì phải quan tâm quy tắc, thân phận gì?”
“Hôm nay thất tộc chúng ta đã bị ép đến mức này rồi, không thể chịu thua được!”
“Tôi cũng giúp ông một tay!” Dứt lời, một ông già khác cũng nhảy lên võ đài.
Người này không ai khác chính là Yến Dịch Thủy, tộc trưởng nhà họ Yến thuộc thất tộc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.