Chương 994: Giết gà dọa khỉ
Phúc Vương
29/05/2024
Một màn đấm máu trước mắt khiến mọi người ở đây đều ngây người.
Nhất là đám người viện trưởng, bọn họ tưởng là Diệp Lâm gọi người thử thuốc, nào ngờ bọn họ có nắm mơ cũng không dám mơ là Diệp Lâm cắt cổ người kia ngay tại đây?
Diệp Lâm có ý gì vậy hả?
Giết gà dọa khỉ há?
Ép mua ép bán hả?
Nếu không đồng ý yêu cầu của cậu ta, thì liệu có phải là hôm nay tất cả mọi người đều không thể rời khỏi đây hay không?
Đám viện trưởng vừa giật mình vừa sợ hãi, mặt mày trắng bệch, không biết nên làm thế nào.
Ngay cả đám người Hắc Long đứng bên ngoài cũng giật nảy mình, có loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ,
Bọn họ biết Xích Long dám làm trái ý của Long Vương là sẽ không có kết cục tốt, chỉ là không ngờ Xích Long lại bị giết ngay tại chỗ thế này.
Tất cả những người ở đây đều không hiếu vì sao Diệp Lâm lại ra tay trước mặt một đám viện trưởng.
Rốt cuộc là có ý gì vậy?
“Sư phụ, anh..” Hoa Quốc Đống cũng rất giật mình.
Anh ta không ngờ sư phụ lại quyết đoán như thế, lại còn khiến người ta đoán không ra ý định của mình nữa.
“Thật là buồn cười!”
“Ban ngày ban mặt mà dám giết người hả?”
Lúc này, bộ trưởng Bộ Văn hóa và Ngoại giao Dương Sĩ Tuấn vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Diệp Lâm quát mắng.
Đối mặt với sự sợ hãi, khó hiểu, nghỉ ngờ, quát mắng... của mọi người, Diệp Lâm hoàn toàn làm lơ.
Anh nói với viện trưởng Trần của Bệnh viện Nhân dân 1: “Ông tới kiểm tra xem người chết chưa, có còn cứu được không?”
“Cái gì?” Viện trưởng Trần sửng sốt.
Tuy rằng viện trưởng Trần làm việc cả đời ở bệnh quen với sống chết có số, nhưng mà đây vẫn là lần đầu ông ta tận mắt thấy cảnh giết người, không hiểu Diệp Lâm có ý gì nên không dám đi lên xem.
“Mày giết người rồi bảo viện trưởng Trần đi cứu hả?” Phó viện trưởng Bệnh viện Nhân dân 2 giận dữ nói: “Đúng là giả mù sa mưa! Không có tính người!”
Có điều, trong đám viện trưởng ở đây vẫn có một hai người lớn gan, coi trọng nguyên tắc cứu người, nên vẫn cố đi lên xem xét thương thế.
Sau khi cầm máu cấp cứu, bọn họ đều lắc đầu nói: “Không cứu được, mất máu quá nhiều rồi, không còn hô hấp và nhịp tim nữa”
Phó viện trưởng vội vàng hét lên: “Mau báo quan đi! Mau bảo quan phủ bắt tên hung thủ giết người trước mắt đi! Đừng để cho cậu ta chạy thoát!”
“Ơ? Hoa nha nội kìa, cậu ta chính là người của phủ Thuận Thiên”
“Nha nội, mau bắt người đi!”
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống ngây ngẩn cả người.
Bảo anh ta bắt người?
Đối phương là sư phụ mình?
Cho dù anh ta có đại nghĩa diệt thân thì cũng phải có bản lĩnh đại nghĩa diệt thân mới được.
“Đừng sốt ruột báo quan” Diệp Lâm xua đuổi mọi người: “Tránh ra hết đi! Để tôi cứu người!
Cái gì?
Cậu cứu người hả?
Nghe vậy, mọi người rất ngạc nhiên và khó hiểu Cậu giết người, sau đó đi cứu người?
Tạm thời không nói có thể cứu sống hay không, chỉ nói cách làm của cậu như là cởi quần đánh rắm vậy!
“Mày cứu kiểu gì hả?” Mấy viện trưởng kiểm tra người chết lúc nấy giận dữ nói: “Người ta không còn hô hấp và nhịp tim nữa rồi, chết hẳn rồi, mày cứu kiểu gì nữa? Dùng miệng để cứu hả?”
Diệp Lâm căm một viên đan dược từ trên bàn lên, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là dùng đan dược của tôi cứu rồi”
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường cực kì chấn động.
Sau đó, đa số viện trưởng đều không nhịn được mà cười thành tiếng.
Nhất là đám người viện trưởng, bọn họ tưởng là Diệp Lâm gọi người thử thuốc, nào ngờ bọn họ có nắm mơ cũng không dám mơ là Diệp Lâm cắt cổ người kia ngay tại đây?
Diệp Lâm có ý gì vậy hả?
Giết gà dọa khỉ há?
Ép mua ép bán hả?
Nếu không đồng ý yêu cầu của cậu ta, thì liệu có phải là hôm nay tất cả mọi người đều không thể rời khỏi đây hay không?
Đám viện trưởng vừa giật mình vừa sợ hãi, mặt mày trắng bệch, không biết nên làm thế nào.
Ngay cả đám người Hắc Long đứng bên ngoài cũng giật nảy mình, có loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ,
Bọn họ biết Xích Long dám làm trái ý của Long Vương là sẽ không có kết cục tốt, chỉ là không ngờ Xích Long lại bị giết ngay tại chỗ thế này.
Tất cả những người ở đây đều không hiếu vì sao Diệp Lâm lại ra tay trước mặt một đám viện trưởng.
Rốt cuộc là có ý gì vậy?
“Sư phụ, anh..” Hoa Quốc Đống cũng rất giật mình.
Anh ta không ngờ sư phụ lại quyết đoán như thế, lại còn khiến người ta đoán không ra ý định của mình nữa.
“Thật là buồn cười!”
“Ban ngày ban mặt mà dám giết người hả?”
Lúc này, bộ trưởng Bộ Văn hóa và Ngoại giao Dương Sĩ Tuấn vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Diệp Lâm quát mắng.
Đối mặt với sự sợ hãi, khó hiểu, nghỉ ngờ, quát mắng... của mọi người, Diệp Lâm hoàn toàn làm lơ.
Anh nói với viện trưởng Trần của Bệnh viện Nhân dân 1: “Ông tới kiểm tra xem người chết chưa, có còn cứu được không?”
“Cái gì?” Viện trưởng Trần sửng sốt.
Tuy rằng viện trưởng Trần làm việc cả đời ở bệnh quen với sống chết có số, nhưng mà đây vẫn là lần đầu ông ta tận mắt thấy cảnh giết người, không hiểu Diệp Lâm có ý gì nên không dám đi lên xem.
“Mày giết người rồi bảo viện trưởng Trần đi cứu hả?” Phó viện trưởng Bệnh viện Nhân dân 2 giận dữ nói: “Đúng là giả mù sa mưa! Không có tính người!”
Có điều, trong đám viện trưởng ở đây vẫn có một hai người lớn gan, coi trọng nguyên tắc cứu người, nên vẫn cố đi lên xem xét thương thế.
Sau khi cầm máu cấp cứu, bọn họ đều lắc đầu nói: “Không cứu được, mất máu quá nhiều rồi, không còn hô hấp và nhịp tim nữa”
Phó viện trưởng vội vàng hét lên: “Mau báo quan đi! Mau bảo quan phủ bắt tên hung thủ giết người trước mắt đi! Đừng để cho cậu ta chạy thoát!”
“Ơ? Hoa nha nội kìa, cậu ta chính là người của phủ Thuận Thiên”
“Nha nội, mau bắt người đi!”
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống ngây ngẩn cả người.
Bảo anh ta bắt người?
Đối phương là sư phụ mình?
Cho dù anh ta có đại nghĩa diệt thân thì cũng phải có bản lĩnh đại nghĩa diệt thân mới được.
“Đừng sốt ruột báo quan” Diệp Lâm xua đuổi mọi người: “Tránh ra hết đi! Để tôi cứu người!
Cái gì?
Cậu cứu người hả?
Nghe vậy, mọi người rất ngạc nhiên và khó hiểu Cậu giết người, sau đó đi cứu người?
Tạm thời không nói có thể cứu sống hay không, chỉ nói cách làm của cậu như là cởi quần đánh rắm vậy!
“Mày cứu kiểu gì hả?” Mấy viện trưởng kiểm tra người chết lúc nấy giận dữ nói: “Người ta không còn hô hấp và nhịp tim nữa rồi, chết hẳn rồi, mày cứu kiểu gì nữa? Dùng miệng để cứu hả?”
Diệp Lâm căm một viên đan dược từ trên bàn lên, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là dùng đan dược của tôi cứu rồi”
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường cực kì chấn động.
Sau đó, đa số viện trưởng đều không nhịn được mà cười thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.